Xuyên Sách: Nam Phụ Cùng Phản Diện Cưới Trước Yêu Sau
Chương 39
Mặt trời ^_^
01/10/2024
Lục Khương nghe xong thì lập tức khựng người, cậu không biết phải nói gì. Cậu cứ tưởng Vĩ Thành chỉ muốn nói đùa với cậu, nào ngờ anh lại nghiêm túc như vậy.
Chính sự nghiêm túc này làm Lục Khương khó xử, những lời trêu chọc vạch sẵn cứ thế nghẹn ứ ở cổ họng.
Không một ai lên tiếng, thế nên cả khoảng không lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng. Không gian lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến độ Lục Khương có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của Vĩ Thành.
"Cậu đói không? Tôi đi lấy chút gì đó cho cậu." Vĩ Thành đột nhiên lên tiếng phá tan sự im lặng ngượng ngùng này.
Lục Khương nghe vậy thuận theo mà trả lời: "Có, tôi đang rất đói ~"
"Cậu đợi tôi. Tôi sẽ gọi trợ lý đem cháo đến." Vĩ Thành vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý.
Trời đã khuya, trợ lý mơ màng chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Mặc dù rất bực bội nhưng nhìn thấy tên người gọi đến, anh ta chỉ đàng đè nén cảm xúc này lại.
Trợ lý chậm chạp nhấc mấy, anh ta còn chưa kịp phản ứng thì Vĩ Thành ở đầu dây bên kia đã lạnh giọng nói:
"Đem cháo đến bệnh viện trung tâm."
Vĩ Thành nói xong không nhiều lời thêm câu nào liền nhanh chóng cúp điện thoại. Trợ lý quá quen với tính khí này của sếp, vậy nên anh ta không có chút gì gọi là bất ngờ.
Trợ lý mơ màng ngồi bật dậy khỏi giường, khoát vội cái áo rồi nhanh chóng tức tốc phi ra ngoài đi mua cháo.
Không hổ là trợ lý của Vĩ Thành, rất nhanh anh ta đã có mặt ở bệnh viện trung tâm với một cá hộp giữ nhiệt bên trong. Tất nhiên bên trong cái hộp giữ nhiệt chính là cháo mà Vĩ Thành yêu cầu.
"Sếp, cháo mà ngài yêu cầu." Trợ lý vừa cười chuyên nghiệp vừa đưa hộp giữ nhiệt cho Vĩ Thành. Mặc dù ngoài mặt thì trợ lý cười như vậy nhưng trong lòng lại vô cùng bất mãn.
Vĩ Thành thản nhiên nhận lấy hộp giữ nhiệt rồi bình thản nói: "Ở đây hết việc của cậu. Bây giờ cậu có thể về được rồi."
Trợ lý lòng tràn đầy oán giận vì bản thân đã mất công đi mua cháo đem đến đây, vậy mà sếp chẳng có một chút cảm kích. Tuy nhiên, anh ta chỉ dám oán thán trong lòng chứ bên ngoài anh ta vẫn chuyên nghiệp cười nói: "Vậy tôi về trước."
Vĩ Thành nghe xong chỉ gật đầu qua loa một cái với trợ lý rồi nhanh chóng điều khiển xe lăn trở lại phòng bệnh.
Vào đến phòng bệnh, Vĩ Thành nhẹ nhàng ấn nút nâng phần đầu giường lên cao. Lục Khương theo đó mà cũng được nâng lên. Chiếc giường giờ đây trở thành chiếc ghế tựa đầu.
"Là Vĩ Thành hả?" Lục Khương hiện tại không thể nhìn thấy nên cậu bèn cất giọng để xác nhận.
Vĩ Thành nâng mắt nhìn Lục Khương giây lát rồi mới trả lời: "Là tôi."
Dứt lời, Vĩ Thành bắt đầu mở hộp giữ nhiệt ra, mùi thơm bên trong theo đó mà bay ra thơm lừng khắp phòng.
Phải nói là cháo rất thơm, Lục Khương không kiềm lòng được mà lên tiếng cảm thán: "Thơm thật! Là gì thế?"
"Cháo." Vĩ Thành nhàn nhạt trả lời, anh nói rất ngắn gọn và đúng trọng tâm, không dài dòng lê thê.
Lục Khương nghe vậy thì chỉ "ổ" một tiếng chứ không nói thêm gì. Một lúc sau như suy nghĩ điều gì, cậu đột nhiên cất giọng hỏi: "Hiện tại tôi không thể nhìn thấy, vậy làm thế nào để ăn?"
Vĩ Thành không trả lời, anh chỉ cầm lấy một cái muỗng kèm theo sau đó múc một muỗng cháo đưa đến trước mặt
Lục Khương. Thấy cậu không có phản ứng, anh bèn nhẹ nhàng nói: "Há miệng."
Lục Khương không kịp phản ứng, cậu nghe Vĩ Thành bảo thế nào thì liền làm thế đó. Vậy nên cậu cứ thế thật sự há miệng, giây sau khắp khoang miệng của cậu liền tràn ngập mùi vị của cháo nóng.
"Anh muốn đút tôi?" Lục Khương vừa cười vừa dùng giọng điệu cợt nhả để hỏi lại Vĩ Thành.
Cũng giống như lần trước, Vĩ Thành không trả lời nhưng anh lại hành động. Anh lại một lần nữa lặp lại hành động ban nãy - múc một muỗng cháo đưa đến trước mặt Lục Khương.
Lục Khương không nhìn thấy được nhưng vẫn cảm nhận được, vậy nên cậu thuận theo đó há miệng ăn muỗng cháo kia.
Vĩ Thành và Lục Khương cứ lặp đi lặp lại hành động này, mãi cho đến khi cháo trong hộp giữ nhiệt vơi sạch thì mới dừng lại.
Sau khi Lục Khương ăn xong, Vĩ Thành đặt hộp giữ nhiệt xuống tủ đầu giường. Tiếp đó anh lại rất đỗi dịu dàng rót cho cậu một cốc nước.
Lục Khương nhận lấy, vì không thể nhìn thấy nên cậu cầm chặt cốc nước hơn mọi khi.
"Cảm ơn." Lục Khương nhỏ giọng nói với Vĩ Thành, giọng điệu cậu có chút ngại ngùng nhưng vẫn rất chân thành.
"Sau khi tôi bình phục tôi sẽ báo đáp anh~" Lục Khương dùng giọng điệu cợt nhả thường dùng để nói tiếp.
Cứ tưởng Vĩ Thành sẽ phớt lờ những lời này. Nào ngờ ang lại thuận theo đó mà tiếp lời Lục Khương: "Cậu muốn báo đáp tôi thế nào?"
Lục Khương không nghĩ ngợi gì mà cất lời, cậu sử dụng câu thoại kinh điển trong phim để trả lời: "Tất nhiên là dùng thân báo đáp."
Lục Khương chắc chắn giây sau Vĩ Thành sẽ bỏ đi. Vì cậu hiểu rõ, anh không thích những câu đùa thế này.
Tuy nhiên hành động và lời nói tiếp theo của Vĩ Thành lại đi lệch những gì mà Lục Khương đã suy đoán. Anh không những không tức giận rời đi, trái lại anh còn thuận theo câu đùa kia của cậu mà trả lời: "Được. Tôi chờ cậu bình phục, chờ cậu dùng thân báo đáp."
Chính sự nghiêm túc này làm Lục Khương khó xử, những lời trêu chọc vạch sẵn cứ thế nghẹn ứ ở cổ họng.
Không một ai lên tiếng, thế nên cả khoảng không lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng. Không gian lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến độ Lục Khương có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của Vĩ Thành.
"Cậu đói không? Tôi đi lấy chút gì đó cho cậu." Vĩ Thành đột nhiên lên tiếng phá tan sự im lặng ngượng ngùng này.
Lục Khương nghe vậy thuận theo mà trả lời: "Có, tôi đang rất đói ~"
"Cậu đợi tôi. Tôi sẽ gọi trợ lý đem cháo đến." Vĩ Thành vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý.
Trời đã khuya, trợ lý mơ màng chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Mặc dù rất bực bội nhưng nhìn thấy tên người gọi đến, anh ta chỉ đàng đè nén cảm xúc này lại.
Trợ lý chậm chạp nhấc mấy, anh ta còn chưa kịp phản ứng thì Vĩ Thành ở đầu dây bên kia đã lạnh giọng nói:
"Đem cháo đến bệnh viện trung tâm."
Vĩ Thành nói xong không nhiều lời thêm câu nào liền nhanh chóng cúp điện thoại. Trợ lý quá quen với tính khí này của sếp, vậy nên anh ta không có chút gì gọi là bất ngờ.
Trợ lý mơ màng ngồi bật dậy khỏi giường, khoát vội cái áo rồi nhanh chóng tức tốc phi ra ngoài đi mua cháo.
Không hổ là trợ lý của Vĩ Thành, rất nhanh anh ta đã có mặt ở bệnh viện trung tâm với một cá hộp giữ nhiệt bên trong. Tất nhiên bên trong cái hộp giữ nhiệt chính là cháo mà Vĩ Thành yêu cầu.
"Sếp, cháo mà ngài yêu cầu." Trợ lý vừa cười chuyên nghiệp vừa đưa hộp giữ nhiệt cho Vĩ Thành. Mặc dù ngoài mặt thì trợ lý cười như vậy nhưng trong lòng lại vô cùng bất mãn.
Vĩ Thành thản nhiên nhận lấy hộp giữ nhiệt rồi bình thản nói: "Ở đây hết việc của cậu. Bây giờ cậu có thể về được rồi."
Trợ lý lòng tràn đầy oán giận vì bản thân đã mất công đi mua cháo đem đến đây, vậy mà sếp chẳng có một chút cảm kích. Tuy nhiên, anh ta chỉ dám oán thán trong lòng chứ bên ngoài anh ta vẫn chuyên nghiệp cười nói: "Vậy tôi về trước."
Vĩ Thành nghe xong chỉ gật đầu qua loa một cái với trợ lý rồi nhanh chóng điều khiển xe lăn trở lại phòng bệnh.
Vào đến phòng bệnh, Vĩ Thành nhẹ nhàng ấn nút nâng phần đầu giường lên cao. Lục Khương theo đó mà cũng được nâng lên. Chiếc giường giờ đây trở thành chiếc ghế tựa đầu.
"Là Vĩ Thành hả?" Lục Khương hiện tại không thể nhìn thấy nên cậu bèn cất giọng để xác nhận.
Vĩ Thành nâng mắt nhìn Lục Khương giây lát rồi mới trả lời: "Là tôi."
Dứt lời, Vĩ Thành bắt đầu mở hộp giữ nhiệt ra, mùi thơm bên trong theo đó mà bay ra thơm lừng khắp phòng.
Phải nói là cháo rất thơm, Lục Khương không kiềm lòng được mà lên tiếng cảm thán: "Thơm thật! Là gì thế?"
"Cháo." Vĩ Thành nhàn nhạt trả lời, anh nói rất ngắn gọn và đúng trọng tâm, không dài dòng lê thê.
Lục Khương nghe vậy thì chỉ "ổ" một tiếng chứ không nói thêm gì. Một lúc sau như suy nghĩ điều gì, cậu đột nhiên cất giọng hỏi: "Hiện tại tôi không thể nhìn thấy, vậy làm thế nào để ăn?"
Vĩ Thành không trả lời, anh chỉ cầm lấy một cái muỗng kèm theo sau đó múc một muỗng cháo đưa đến trước mặt
Lục Khương. Thấy cậu không có phản ứng, anh bèn nhẹ nhàng nói: "Há miệng."
Lục Khương không kịp phản ứng, cậu nghe Vĩ Thành bảo thế nào thì liền làm thế đó. Vậy nên cậu cứ thế thật sự há miệng, giây sau khắp khoang miệng của cậu liền tràn ngập mùi vị của cháo nóng.
"Anh muốn đút tôi?" Lục Khương vừa cười vừa dùng giọng điệu cợt nhả để hỏi lại Vĩ Thành.
Cũng giống như lần trước, Vĩ Thành không trả lời nhưng anh lại hành động. Anh lại một lần nữa lặp lại hành động ban nãy - múc một muỗng cháo đưa đến trước mặt Lục Khương.
Lục Khương không nhìn thấy được nhưng vẫn cảm nhận được, vậy nên cậu thuận theo đó há miệng ăn muỗng cháo kia.
Vĩ Thành và Lục Khương cứ lặp đi lặp lại hành động này, mãi cho đến khi cháo trong hộp giữ nhiệt vơi sạch thì mới dừng lại.
Sau khi Lục Khương ăn xong, Vĩ Thành đặt hộp giữ nhiệt xuống tủ đầu giường. Tiếp đó anh lại rất đỗi dịu dàng rót cho cậu một cốc nước.
Lục Khương nhận lấy, vì không thể nhìn thấy nên cậu cầm chặt cốc nước hơn mọi khi.
"Cảm ơn." Lục Khương nhỏ giọng nói với Vĩ Thành, giọng điệu cậu có chút ngại ngùng nhưng vẫn rất chân thành.
"Sau khi tôi bình phục tôi sẽ báo đáp anh~" Lục Khương dùng giọng điệu cợt nhả thường dùng để nói tiếp.
Cứ tưởng Vĩ Thành sẽ phớt lờ những lời này. Nào ngờ ang lại thuận theo đó mà tiếp lời Lục Khương: "Cậu muốn báo đáp tôi thế nào?"
Lục Khương không nghĩ ngợi gì mà cất lời, cậu sử dụng câu thoại kinh điển trong phim để trả lời: "Tất nhiên là dùng thân báo đáp."
Lục Khương chắc chắn giây sau Vĩ Thành sẽ bỏ đi. Vì cậu hiểu rõ, anh không thích những câu đùa thế này.
Tuy nhiên hành động và lời nói tiếp theo của Vĩ Thành lại đi lệch những gì mà Lục Khương đã suy đoán. Anh không những không tức giận rời đi, trái lại anh còn thuận theo câu đùa kia của cậu mà trả lời: "Được. Tôi chờ cậu bình phục, chờ cậu dùng thân báo đáp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.