Xuyên Sách: Nam Phụ Cùng Phản Diện Cưới Trước Yêu Sau
Chương 41
Mặt trời ^_^
02/10/2024
"Cậu có nơi nào muốn đến không?" Vĩ Thành đột nhiên cất giọng hỏi, anh cũng không rõ bắt nguồn từ lý do gì mà anh lại đề cập đến chuyện này.
Lục Khương có hơi ngạc nhiên, cậu ngẩn người một lúc rồi mới trả lời: "Rất nhiều."
"Cụ thể là những nơi nào?" Vĩ Thành nhàn nhạt hỏi lại. Giọng điệu nghe có vẻ như anh rất thờ ơ nhưng dáng vẻ lại cực nghiêm túc.
"Tại sao anh lại muốn biết?" Lục Khương lòng đầy nghi hoặc mà lên tiếng hỏi. Cậu thật sự không hiểu tại sao Vĩ Thành lại đề cập đến chuyện này.
Vĩ Thành yên lặng một lúc rất lâu, sau đó anh mới chậm rãi cất tiếng nói: "Đợi sau này cậu khoẻ lại....tôi sẽ dẫn cậu đi"
Câu trả lời này quả thật nằm ngoài sự dự đoán của Lục Khương. Vậy nên trên khuôn mặt cậu lúc này lộ rõ sự kinh ngạc không thể che giấu.
Sau một hồi suy tư, Lục Khương bắt đầu dùng giọng điệu ngờ vực mà để nói với Vĩ Thành: "Tôi nghĩ ngoài mất thị lực tạm thời, có lẽ tôi còn gặp vấn đề về thính giác."
Vĩ Thành nhíu mày khó hiểu mà hỏi: "Cậu lại nói linh tinh cái gì nữa?"
Ngay lập tức, Lục Khương vừa lắc đầu lia lịa vừa trả lời: "Tôi không nói linh tinh. Nếu tôi không có vấn đề về thính giác thì tại sao tôi lại nghe thấy anh muốn dẫn tôi đi chơi chứ?"
"Thính giác cậu hoàn toàn bình thường. Tôi thật sự đã nói như vậy" Vĩ Thành bình thản trả lời, giọng điệu của anh không có chút lạ thường, cứ như anh chỉ đang đề cập đến một chuyện dĩ nhiên thường tình.
Lục Khương rơi vào trầm tư, lần trầm tư này kéo dài lâu hơn và nghiêm trọng hơn. Cứ tưởng cậu sẽ bị tê liệt dây thần kinh, đầu óc chết máy rất lâu. Nào ngờ chốc sau, cậu lại trở về lại trạng thái cảm xúc bình thường.
Thậm chí Lục Khương còn nổi hứng mà cất giọng trêu chọc Vĩ Thành: "Anh muốn dẫn tôi đi chơi? Hay nói đúng hơn là đi hưởng tuần trăng mật?"
Lục Khương nói xong liền cười không ngớt, nụ cười cợt nhả cùng vẻ mặt xấu xa đầy quen thuộc.
"Tuần trăng mật? Cậu muốn hưởng tuần trăng mật?" Vĩ Thành đột nhiên kinh ngạc cất giọng hỏi.
"Anh có phải bắt sai trọng tâm rồi không?" Lục Khương vừa cứng đờ vừa gượng gạo vặn hỏi ngược lại Vĩ Thành.
"Nếu cậu muốn vậy thì đợi cậu bình phục" Vĩ Thành lên tiếng tuyên bố rất chắc chắn.
Trước những lời này, Lục Khương một lần nữa bộc lộ vẻ mặt cứng đờ, cậu lòng đầy khó hiểu mà lên tiếng thắc mắc: "Anh có phải lại bắt sai trọng tâm, đúng không?"
Vĩ Thành không trả lời, mặc cho Lục Khương đầu óc xoay vòng vòng với đầy các dấu chấm hỏi to nhỏ. Thay vào đó, anh lại ngồi yên tĩnh suy nghĩ điều gì đó, vạch ra một kế hoạch nào đó với cậu.
"Tôi đến đưa thuốc cho bệnh nhân." Y tá vừa đẩy xe thuốc tiến vào phòng bệnh, vừa cất giọng nói.
Tiếp đó, y tá tiến hành lấy hết loại thuốc này đến loại thuốc khác cùng một cốc nước lọc đưa cho Lục Khương.
Lục Khương vừa nhận lấy thuốc vừa bất giác nhăn mặt khó chịu. Phản ứng
này của cậu nhanh chóng lọt vào tầm mắt của Vĩ Thành. Thế nên ngay sau đó anh liền cất giọng trấn an cậu: "Không đẳng. Uống nhanh sẽ không đẳng"
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Lục Khương cuối cùng cũng uống hết chỗ thuốc mà y tá đưa. Ngay khi vừa nuốt hết thuốc, cậu liền lập tức cất giọng oán thán: "Đắng chết tôi rồi!"
Y tá sau khi làm xong nhiệm vụ liền nhanh chóng rời đi. Trước khi rời đi, cô quay sang nói với Vĩ Thành: "Anh theo tôi đi làm thủ tục chuyển phòng cho bệnh nhân."
Đề nghị đổi phòng là do Vĩ Thành yêu cầu. Anh muốn chuyển Lục Khương đến phòng VIP, cơ sở vật chất ở đó tốt hơn cho sự bình phục của cậu.
"Cậu ở đây đợi tôi! Rất nhanh tôi sẽ quay lại." Vĩ Thành nói với Lục Khương một tiếng sau đó anh mới điều khiển xe lăn đi theo y tá làm thủ tục.
Lục Khương cứ thế ngồi một mình trong phòng gặm táo đầy buồn chán.
Không gian vốn yên tĩnh thì đột nhiên Lục Khương nghe thấy tiếng bước chân tiến vào phòng. Lúc đầu cậu cứ tưởng là Vĩ Thành nên liền lên tiếng nói: "Anh về nhanh vậy."
Thế nhưng rất lâu sau vẫn không có ai phản hồi lại Lục Khương. Vậy tức có nghĩa là người kia không phải là Vĩ Thành.
Lục Khương không thể nhìn thấy được dáng vẻ của người đang bước vào phòng nhưng cậu có thể nghe rõ được tiếng bước chân ngày càng một lại gần hơn. Lúc này, cậu có hơi lo lắng mà từ từ nhỏ giọng hỏi: "Ai đó?"
Mặc cho Lục Khương lặp đi lặp lại câu hỏi kia bao nhiêu lần thì người nọ vẫn không có dấu hiệu sẽ trả lời cậu.
Ngay giây sau, Lục Khương bị người kia dùng một cái khăn bịt kín miệng. Có lẽ cái khăn kia có tẩm thuốc mê nên cậu rất nhanh đã rơi vào trạng thái mất ý thức.
Người nọ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang kín mít, anh ta còn đẩy theo một chiếc xe lăn. Sau khi xác nhận Lục Khương bất tỉnh, người này liền ôm cậu đặt lên xe lăn.
Tiếp đó, anh ta đội mũ và bịt khẩu trang kín mít cho Lục Khương. Xong xuôi, anh ta bắt đầu đẩy cậu ra khỏi phòng bệnh.
Lục Khương có hơi ngạc nhiên, cậu ngẩn người một lúc rồi mới trả lời: "Rất nhiều."
"Cụ thể là những nơi nào?" Vĩ Thành nhàn nhạt hỏi lại. Giọng điệu nghe có vẻ như anh rất thờ ơ nhưng dáng vẻ lại cực nghiêm túc.
"Tại sao anh lại muốn biết?" Lục Khương lòng đầy nghi hoặc mà lên tiếng hỏi. Cậu thật sự không hiểu tại sao Vĩ Thành lại đề cập đến chuyện này.
Vĩ Thành yên lặng một lúc rất lâu, sau đó anh mới chậm rãi cất tiếng nói: "Đợi sau này cậu khoẻ lại....tôi sẽ dẫn cậu đi"
Câu trả lời này quả thật nằm ngoài sự dự đoán của Lục Khương. Vậy nên trên khuôn mặt cậu lúc này lộ rõ sự kinh ngạc không thể che giấu.
Sau một hồi suy tư, Lục Khương bắt đầu dùng giọng điệu ngờ vực mà để nói với Vĩ Thành: "Tôi nghĩ ngoài mất thị lực tạm thời, có lẽ tôi còn gặp vấn đề về thính giác."
Vĩ Thành nhíu mày khó hiểu mà hỏi: "Cậu lại nói linh tinh cái gì nữa?"
Ngay lập tức, Lục Khương vừa lắc đầu lia lịa vừa trả lời: "Tôi không nói linh tinh. Nếu tôi không có vấn đề về thính giác thì tại sao tôi lại nghe thấy anh muốn dẫn tôi đi chơi chứ?"
"Thính giác cậu hoàn toàn bình thường. Tôi thật sự đã nói như vậy" Vĩ Thành bình thản trả lời, giọng điệu của anh không có chút lạ thường, cứ như anh chỉ đang đề cập đến một chuyện dĩ nhiên thường tình.
Lục Khương rơi vào trầm tư, lần trầm tư này kéo dài lâu hơn và nghiêm trọng hơn. Cứ tưởng cậu sẽ bị tê liệt dây thần kinh, đầu óc chết máy rất lâu. Nào ngờ chốc sau, cậu lại trở về lại trạng thái cảm xúc bình thường.
Thậm chí Lục Khương còn nổi hứng mà cất giọng trêu chọc Vĩ Thành: "Anh muốn dẫn tôi đi chơi? Hay nói đúng hơn là đi hưởng tuần trăng mật?"
Lục Khương nói xong liền cười không ngớt, nụ cười cợt nhả cùng vẻ mặt xấu xa đầy quen thuộc.
"Tuần trăng mật? Cậu muốn hưởng tuần trăng mật?" Vĩ Thành đột nhiên kinh ngạc cất giọng hỏi.
"Anh có phải bắt sai trọng tâm rồi không?" Lục Khương vừa cứng đờ vừa gượng gạo vặn hỏi ngược lại Vĩ Thành.
"Nếu cậu muốn vậy thì đợi cậu bình phục" Vĩ Thành lên tiếng tuyên bố rất chắc chắn.
Trước những lời này, Lục Khương một lần nữa bộc lộ vẻ mặt cứng đờ, cậu lòng đầy khó hiểu mà lên tiếng thắc mắc: "Anh có phải lại bắt sai trọng tâm, đúng không?"
Vĩ Thành không trả lời, mặc cho Lục Khương đầu óc xoay vòng vòng với đầy các dấu chấm hỏi to nhỏ. Thay vào đó, anh lại ngồi yên tĩnh suy nghĩ điều gì đó, vạch ra một kế hoạch nào đó với cậu.
"Tôi đến đưa thuốc cho bệnh nhân." Y tá vừa đẩy xe thuốc tiến vào phòng bệnh, vừa cất giọng nói.
Tiếp đó, y tá tiến hành lấy hết loại thuốc này đến loại thuốc khác cùng một cốc nước lọc đưa cho Lục Khương.
Lục Khương vừa nhận lấy thuốc vừa bất giác nhăn mặt khó chịu. Phản ứng
này của cậu nhanh chóng lọt vào tầm mắt của Vĩ Thành. Thế nên ngay sau đó anh liền cất giọng trấn an cậu: "Không đẳng. Uống nhanh sẽ không đẳng"
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Lục Khương cuối cùng cũng uống hết chỗ thuốc mà y tá đưa. Ngay khi vừa nuốt hết thuốc, cậu liền lập tức cất giọng oán thán: "Đắng chết tôi rồi!"
Y tá sau khi làm xong nhiệm vụ liền nhanh chóng rời đi. Trước khi rời đi, cô quay sang nói với Vĩ Thành: "Anh theo tôi đi làm thủ tục chuyển phòng cho bệnh nhân."
Đề nghị đổi phòng là do Vĩ Thành yêu cầu. Anh muốn chuyển Lục Khương đến phòng VIP, cơ sở vật chất ở đó tốt hơn cho sự bình phục của cậu.
"Cậu ở đây đợi tôi! Rất nhanh tôi sẽ quay lại." Vĩ Thành nói với Lục Khương một tiếng sau đó anh mới điều khiển xe lăn đi theo y tá làm thủ tục.
Lục Khương cứ thế ngồi một mình trong phòng gặm táo đầy buồn chán.
Không gian vốn yên tĩnh thì đột nhiên Lục Khương nghe thấy tiếng bước chân tiến vào phòng. Lúc đầu cậu cứ tưởng là Vĩ Thành nên liền lên tiếng nói: "Anh về nhanh vậy."
Thế nhưng rất lâu sau vẫn không có ai phản hồi lại Lục Khương. Vậy tức có nghĩa là người kia không phải là Vĩ Thành.
Lục Khương không thể nhìn thấy được dáng vẻ của người đang bước vào phòng nhưng cậu có thể nghe rõ được tiếng bước chân ngày càng một lại gần hơn. Lúc này, cậu có hơi lo lắng mà từ từ nhỏ giọng hỏi: "Ai đó?"
Mặc cho Lục Khương lặp đi lặp lại câu hỏi kia bao nhiêu lần thì người nọ vẫn không có dấu hiệu sẽ trả lời cậu.
Ngay giây sau, Lục Khương bị người kia dùng một cái khăn bịt kín miệng. Có lẽ cái khăn kia có tẩm thuốc mê nên cậu rất nhanh đã rơi vào trạng thái mất ý thức.
Người nọ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang kín mít, anh ta còn đẩy theo một chiếc xe lăn. Sau khi xác nhận Lục Khương bất tỉnh, người này liền ôm cậu đặt lên xe lăn.
Tiếp đó, anh ta đội mũ và bịt khẩu trang kín mít cho Lục Khương. Xong xuôi, anh ta bắt đầu đẩy cậu ra khỏi phòng bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.