[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt
Chương 43: Cuộc Gọi (2)
Hàm Ngư Lão Nhân
21/10/2024
“Phụt, cậu thắng.” Nói xong, Đường Tiếu chuyển đề tài, nói tiếp, “Nhưng thật ra bản tiểu thư đây chỉ muốn trêu cậu thôi, hôm nay tớ cũng không rảnh ra ngoài.”
“Hử, sao vậy?” Tựa hồ nghe ra một tia cảm xúc nhỏ trong giọng của Đường Tiếu, Tô Nhuế hỏi.
“Còn sao nữa, tớ phải ở nhà tiếp đón một người bạn cũ của ba tớ, cùng với cậu con trai của ông ấy.”
“Xem mắt?” Còn là kiểu xem mắt cả gia đình?
Tô Nhuế kịp phản ứng lại, nhướng mày, hỏi.
“Chứ gì nữa!” Chỉ nghe Đường Tiếu kêu rên một tiếng, than: “Tớ chỉ muốn biết, ba mẹ tớ ghét bỏ tớ đến mức nào mà lại nóng lòng muốn gả tớ đi như thế!”
Nghe vậy, Tô Nhuế không nhịn được bật cười.
“Cậu còn cười được nữa hả?”
"Không phải", nhịn cười, Tô Nhuế nói thêm: "Tớ tính nói, hình như bây giờ tớ đã hiểu tại sao cậu lại không thích đi xem mắt như vậy rồi.”
“Sao, mẹ cậu cũng ép cậu đi xem mắt hở?” Đường Tiếu theo bản năng hỏi lại, nhưng ngẫm lại lại thấy không đúng.
“Không phải cậu rất bình tĩnh đối mặt với chuyện xem mắt này sao?" ngay cả khi xem mắt với Cố Dục Thành cũng có thể bình tĩnh như vậy mà.
“Chẳng lẽ là đi xem mắt thất bại? Hay là cậu bị người ta chê bai?” Trong giọng nói của Đường Tiếu đầy vẻ hả hê, tư thế như thể đang có ý nói #biết cậu không thoải mái, tớ liền yên tâm#.
Tô Nhuế: Ha ha.
Hôm nay còn có thể vui vẻ nói chuyện tiếp được không?
Có điều, có chê hay không cô không biết, nhưng việc xem mắt thất bại là có thật.
“Không lẽ là thật hả? Bị tớ nói trúng rồi?” Nghe điện thoại không thấy tiếng Tô Nhuế trả lời, Đường Tiếu có chút khẩn trương hỏi.
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Nói xong, dừng một chút, Tô Nhuế nói thêm: “Là tớ chê anh ta.”
“Khà khà, ok ok, tự dưng tớ có chút tò mò, người có thể khiến cậu chê, rốt cuộc là ai thế?”
“Không quan trọng.” Tô Nhuế lời ít ý nhiều nói.
“Thế mẹ cậu không sắp xếp cho cậu đi xem mắt với ai khác nữa sao?”
“Sao có thể…” Không có.
Mặc dù Tô Nhuế đã nói rõ với mẹ Tô rằng tạm thời mình không muốn nghĩ đến chuyện đó.
Nhưng, từ khi đi tham gia mấy cuộc tụ họp hội chị em về xong, dường như quý bà Lưu Nguyệt lại bắt đầu hứng thú với việc tìm kiếm đối tượng cho con gái rồi.
Ngày nào bà cũng tranh thủ nói bóng nói gió cho Tô Nhuế biết cô con gái nhà nào vừa kết hôn, cuộc sống sau khi kết hôn hạnh phúc ra sao, hay cậu ấm nhà ai là một nhân tài hiếm có.
Tuy rằng, chuyện với Cố Dục Thành, ngẫm lại thì Tô Nhuế cũng cảm thấy khá đáng tiếc thật, nhưng, Tô Nhuế cũng không thể lấy cớ "tổn thương tình cảm chưa lành", mà từ chối các cuộc xem mắt do mẹ Tô sắp xếp.
Cho nên, trong khoảng thời gian này, Tô Nhuế đã tự làm cho mình bận rộn với đủ thứ việc, cũng hi vọng dùng hình ảnh bận rộn này làm cái cớ tránh cho việc mẹ lại sắp xếp thêm buổi xem mắt nào khác.
“À đúng rồi.” Đường Tiếu đột nhiên nghĩ ra điều gì, nửa đùa nửa thật hỏi: “Dù sao cũng đang phải đi xem mắt, cậu có muốn thử với anh trai tớ không?”
Đường Tiếu vừa nói được một nửa thì điện thoại của Tô Nhuế rung lên, báo hiệu có cuộc gọi khác đến.
“Cậu chờ chút đã, hình như có người gọi.”
Tô Nhuế cũng có chút nghi hoặc.
Cô đến thế giới này, tổng cộng còn chưa quen biết được mấy người, lúc này, sẽ có ai gọi điện thoại cho cô đây?
Lúc này, chắc là đồng chí lão Tô còn đang bận ở công ty chỉ điểm giang sơn, mẹ Tô thì có lẽ đang mải “PK” với các chị em lâu năm, làm sao có thời gian gọi điện cho cô chứ.
Chẳng lẽ là môi giới bất động sản, kêu gọi đầu tư tài chính, hay bán bảo hiểm?
“Hử, sao vậy?” Tựa hồ nghe ra một tia cảm xúc nhỏ trong giọng của Đường Tiếu, Tô Nhuế hỏi.
“Còn sao nữa, tớ phải ở nhà tiếp đón một người bạn cũ của ba tớ, cùng với cậu con trai của ông ấy.”
“Xem mắt?” Còn là kiểu xem mắt cả gia đình?
Tô Nhuế kịp phản ứng lại, nhướng mày, hỏi.
“Chứ gì nữa!” Chỉ nghe Đường Tiếu kêu rên một tiếng, than: “Tớ chỉ muốn biết, ba mẹ tớ ghét bỏ tớ đến mức nào mà lại nóng lòng muốn gả tớ đi như thế!”
Nghe vậy, Tô Nhuế không nhịn được bật cười.
“Cậu còn cười được nữa hả?”
"Không phải", nhịn cười, Tô Nhuế nói thêm: "Tớ tính nói, hình như bây giờ tớ đã hiểu tại sao cậu lại không thích đi xem mắt như vậy rồi.”
“Sao, mẹ cậu cũng ép cậu đi xem mắt hở?” Đường Tiếu theo bản năng hỏi lại, nhưng ngẫm lại lại thấy không đúng.
“Không phải cậu rất bình tĩnh đối mặt với chuyện xem mắt này sao?" ngay cả khi xem mắt với Cố Dục Thành cũng có thể bình tĩnh như vậy mà.
“Chẳng lẽ là đi xem mắt thất bại? Hay là cậu bị người ta chê bai?” Trong giọng nói của Đường Tiếu đầy vẻ hả hê, tư thế như thể đang có ý nói #biết cậu không thoải mái, tớ liền yên tâm#.
Tô Nhuế: Ha ha.
Hôm nay còn có thể vui vẻ nói chuyện tiếp được không?
Có điều, có chê hay không cô không biết, nhưng việc xem mắt thất bại là có thật.
“Không lẽ là thật hả? Bị tớ nói trúng rồi?” Nghe điện thoại không thấy tiếng Tô Nhuế trả lời, Đường Tiếu có chút khẩn trương hỏi.
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Nói xong, dừng một chút, Tô Nhuế nói thêm: “Là tớ chê anh ta.”
“Khà khà, ok ok, tự dưng tớ có chút tò mò, người có thể khiến cậu chê, rốt cuộc là ai thế?”
“Không quan trọng.” Tô Nhuế lời ít ý nhiều nói.
“Thế mẹ cậu không sắp xếp cho cậu đi xem mắt với ai khác nữa sao?”
“Sao có thể…” Không có.
Mặc dù Tô Nhuế đã nói rõ với mẹ Tô rằng tạm thời mình không muốn nghĩ đến chuyện đó.
Nhưng, từ khi đi tham gia mấy cuộc tụ họp hội chị em về xong, dường như quý bà Lưu Nguyệt lại bắt đầu hứng thú với việc tìm kiếm đối tượng cho con gái rồi.
Ngày nào bà cũng tranh thủ nói bóng nói gió cho Tô Nhuế biết cô con gái nhà nào vừa kết hôn, cuộc sống sau khi kết hôn hạnh phúc ra sao, hay cậu ấm nhà ai là một nhân tài hiếm có.
Tuy rằng, chuyện với Cố Dục Thành, ngẫm lại thì Tô Nhuế cũng cảm thấy khá đáng tiếc thật, nhưng, Tô Nhuế cũng không thể lấy cớ "tổn thương tình cảm chưa lành", mà từ chối các cuộc xem mắt do mẹ Tô sắp xếp.
Cho nên, trong khoảng thời gian này, Tô Nhuế đã tự làm cho mình bận rộn với đủ thứ việc, cũng hi vọng dùng hình ảnh bận rộn này làm cái cớ tránh cho việc mẹ lại sắp xếp thêm buổi xem mắt nào khác.
“À đúng rồi.” Đường Tiếu đột nhiên nghĩ ra điều gì, nửa đùa nửa thật hỏi: “Dù sao cũng đang phải đi xem mắt, cậu có muốn thử với anh trai tớ không?”
Đường Tiếu vừa nói được một nửa thì điện thoại của Tô Nhuế rung lên, báo hiệu có cuộc gọi khác đến.
“Cậu chờ chút đã, hình như có người gọi.”
Tô Nhuế cũng có chút nghi hoặc.
Cô đến thế giới này, tổng cộng còn chưa quen biết được mấy người, lúc này, sẽ có ai gọi điện thoại cho cô đây?
Lúc này, chắc là đồng chí lão Tô còn đang bận ở công ty chỉ điểm giang sơn, mẹ Tô thì có lẽ đang mải “PK” với các chị em lâu năm, làm sao có thời gian gọi điện cho cô chứ.
Chẳng lẽ là môi giới bất động sản, kêu gọi đầu tư tài chính, hay bán bảo hiểm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.