[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt
Chương 18: Đưa Cô Về (1)
Hàm Ngư Lão Nhân
13/10/2024
Quản gia nói rất có lý, nhưng giờ này bà Cố đang nổi nóng, sao có thể nghe lọt tai nổi.
"Giải thích, chính nó không tìm hiểu rõ ràng, chụp mũ linh tinh lên đầu tôi, tại sao tôi phải đi giải thích với nó!” Bà Cố không vui nói.
"Hơn nữa, tôi nói nó sẽ chịu nghe sao?” Bà Cố nổi giận không thôi, nói tiếp: “Chú nhìn xem, Tô Nhuế là một cô gái rất tốt, thế mà nó lại tỏ thái độ này!”
Nghe vậy, quản gia nhịn không được mà cười cười.
“Tôi cảm thấy trong chuyện này, bà chủ bà không cần phải lo lắng quá làm gì.” Dừng một chút, quản gia bổ sung thêm: “Qua hôm nay, tôi nghĩ có lẽ là cậu chủ đã có thiện cảm với cô Tô.”
Loại thiện cảm này không nhất định là thích, nhưng, tóm lại là không bài xích.
Hơn nữa, lúc Cố Dục Thành về tới nhà, quản gia chú ý tới một chi tiết: Bình thường, cậu chủ về đến nhà, đều theo thói quen trực tiếp tháo cà vạt ra, hôm nay lại không tháo, mà hỏi trong nhà có khách phải không.
Đây là biểu hiện của sự coi trọng của cậu chủ đối với vị “khách” kia.
“Còn một điểm nữa, bà chủ có phát hiện ra không?”
“Điểm gì?”
“Không ngờ cậu chủ lại nhớ năm nay cô Tô 20 tuổi.”
Nghe vậy, Dư Tĩnh suy nghĩ một lúc, cũng phản ứng lại, trong mắt sáng ngời.
Đúng vậy, một người tỏ thái độ không sao cả với thông tin của đối tượng xem mắt, thì đừng nói là tuổi tác, ngay cả người ta có tên gọi là gì, bà Cố dám cam đoan, Cố Dục Thành cũng tuyệt đối không để trong lòng.
Thế nhưng, lần này Cố Dục Thành lại nhớ rõ tuổi tác của Tô Nhuế như vậy, điều này chứng tỏ có ý vị sâu xa.
“Nghe chú nói vậy, đâm ra lại không sốt ruột nữa.” Bà Cố cười cười, nói, có vẻ như đã tiêu tan cơn tức, khôi phục lại dáng vẻ khôn khéo lõi đời bình thường.
Bên kia, sau khi Cố Dục Thành rời khỏi nhà họ Cố, liền trực tiếp lên xe đi về phía công ty.
Cố Dục Thành có chỗ ở ở bên đó.
Chỉ là, xe chạy không được bao lâu, liền bắt gặp một bóng dáng quen mắt ở ven đường.
"Chú Trương, còn mất tầm bao lâu nữa ạ?” Tô Nhuế đứng trong khu vực an toàn cách xe không xa, nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, hỏi.
Cô không ngờ rằng, tài xế đón cô rời khỏi nhà họ Cố không bao lâu, nửa đường xe lại bị nổ lốp.
“Đổi lốp xe mất thời gian một lúc, cô chủ yên tâm, tôi đã gọi điện thoại về nhà rồi, bây giờ trong nhà đã lái một chiếc xe khác tới đón cô chủ, rất nhanh, đại khái tầm mười phút nữa là đến."
Mười phút?
Tô Nhuế lại nhìn đồng hồ, nhíu mày.
Đúng lúc này, một chiếc xe dừng lại phía sau xe bọn họ.
Nhìn người từ trên xe bước xuống, Tô Nhuế có chút kinh ngạc.
“Cố Dục Thành?”
“Sao vậy?” Thấy Tô Nhuế đứng ở ven đường, Cố Dục Thành hỏi.
“Ách, hình như vừa rồi cán phải thứ gì rồi, nổ lốp.” Tô Nhuế trả lời.
“Người không sao chứ?” Nhìn cô gái trẻ trước mặt, theo bản năng Cố Dục Thành hỏi.
Hình như câu hỏi này của anh có hơi dư thừa thì phải?
Hỏi xong, Cố Dục Thành cũng ý thức được điều này, khẽ nhíu mày.
Nhưng, hỏi cũng hỏi rồi, cũng không thể rút lại được.
Cũng may, trên mặt đại chủ tịch Cố vẫn như cũ là biểu cảm bình thản ung dung.
Nghe vậy, Tô Nhuế hơi sửng sốt, ngay sau đó cười cười, nói: “Không sao.”
Trong lòng lại tặng cho đối tượng xem mắt thêm một điểm.
Không tệ không tệ, còn biết hỏi ý, quan tâm người ta.
“Thế, cô…”
Vốn Tô Nhuế muốn hàn huyên một câu, hỏi đối phương có phải vừa tan tầm hay không, nhưng nhìn hướng Cố Dục Thành đi tới hình như cũng không đúng.
"Giải thích, chính nó không tìm hiểu rõ ràng, chụp mũ linh tinh lên đầu tôi, tại sao tôi phải đi giải thích với nó!” Bà Cố không vui nói.
"Hơn nữa, tôi nói nó sẽ chịu nghe sao?” Bà Cố nổi giận không thôi, nói tiếp: “Chú nhìn xem, Tô Nhuế là một cô gái rất tốt, thế mà nó lại tỏ thái độ này!”
Nghe vậy, quản gia nhịn không được mà cười cười.
“Tôi cảm thấy trong chuyện này, bà chủ bà không cần phải lo lắng quá làm gì.” Dừng một chút, quản gia bổ sung thêm: “Qua hôm nay, tôi nghĩ có lẽ là cậu chủ đã có thiện cảm với cô Tô.”
Loại thiện cảm này không nhất định là thích, nhưng, tóm lại là không bài xích.
Hơn nữa, lúc Cố Dục Thành về tới nhà, quản gia chú ý tới một chi tiết: Bình thường, cậu chủ về đến nhà, đều theo thói quen trực tiếp tháo cà vạt ra, hôm nay lại không tháo, mà hỏi trong nhà có khách phải không.
Đây là biểu hiện của sự coi trọng của cậu chủ đối với vị “khách” kia.
“Còn một điểm nữa, bà chủ có phát hiện ra không?”
“Điểm gì?”
“Không ngờ cậu chủ lại nhớ năm nay cô Tô 20 tuổi.”
Nghe vậy, Dư Tĩnh suy nghĩ một lúc, cũng phản ứng lại, trong mắt sáng ngời.
Đúng vậy, một người tỏ thái độ không sao cả với thông tin của đối tượng xem mắt, thì đừng nói là tuổi tác, ngay cả người ta có tên gọi là gì, bà Cố dám cam đoan, Cố Dục Thành cũng tuyệt đối không để trong lòng.
Thế nhưng, lần này Cố Dục Thành lại nhớ rõ tuổi tác của Tô Nhuế như vậy, điều này chứng tỏ có ý vị sâu xa.
“Nghe chú nói vậy, đâm ra lại không sốt ruột nữa.” Bà Cố cười cười, nói, có vẻ như đã tiêu tan cơn tức, khôi phục lại dáng vẻ khôn khéo lõi đời bình thường.
Bên kia, sau khi Cố Dục Thành rời khỏi nhà họ Cố, liền trực tiếp lên xe đi về phía công ty.
Cố Dục Thành có chỗ ở ở bên đó.
Chỉ là, xe chạy không được bao lâu, liền bắt gặp một bóng dáng quen mắt ở ven đường.
"Chú Trương, còn mất tầm bao lâu nữa ạ?” Tô Nhuế đứng trong khu vực an toàn cách xe không xa, nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, hỏi.
Cô không ngờ rằng, tài xế đón cô rời khỏi nhà họ Cố không bao lâu, nửa đường xe lại bị nổ lốp.
“Đổi lốp xe mất thời gian một lúc, cô chủ yên tâm, tôi đã gọi điện thoại về nhà rồi, bây giờ trong nhà đã lái một chiếc xe khác tới đón cô chủ, rất nhanh, đại khái tầm mười phút nữa là đến."
Mười phút?
Tô Nhuế lại nhìn đồng hồ, nhíu mày.
Đúng lúc này, một chiếc xe dừng lại phía sau xe bọn họ.
Nhìn người từ trên xe bước xuống, Tô Nhuế có chút kinh ngạc.
“Cố Dục Thành?”
“Sao vậy?” Thấy Tô Nhuế đứng ở ven đường, Cố Dục Thành hỏi.
“Ách, hình như vừa rồi cán phải thứ gì rồi, nổ lốp.” Tô Nhuế trả lời.
“Người không sao chứ?” Nhìn cô gái trẻ trước mặt, theo bản năng Cố Dục Thành hỏi.
Hình như câu hỏi này của anh có hơi dư thừa thì phải?
Hỏi xong, Cố Dục Thành cũng ý thức được điều này, khẽ nhíu mày.
Nhưng, hỏi cũng hỏi rồi, cũng không thể rút lại được.
Cũng may, trên mặt đại chủ tịch Cố vẫn như cũ là biểu cảm bình thản ung dung.
Nghe vậy, Tô Nhuế hơi sửng sốt, ngay sau đó cười cười, nói: “Không sao.”
Trong lòng lại tặng cho đối tượng xem mắt thêm một điểm.
Không tệ không tệ, còn biết hỏi ý, quan tâm người ta.
“Thế, cô…”
Vốn Tô Nhuế muốn hàn huyên một câu, hỏi đối phương có phải vừa tan tầm hay không, nhưng nhìn hướng Cố Dục Thành đi tới hình như cũng không đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.