[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt
Chương 27: Đụng Hàng (2)
Hàm Ngư Lão Nhân
15/10/2024
Tô Nhuế nhịn không được nói thầm.
Nhưng ngay khi Lưu Nguyệt trừng mắt nhìn sang, cô cực kỳ sáng suốt khôi phục lại biểu cảm nghiêm túc, ra vẻ đã sẵn sàng tiếp thu dạy bảo.
Nhìn Tô Nhuế như vậy, sao Lưu Nguyệt có thể không biết con gái nhà mình đang suy nghĩ cái gì.
“Gia cảnh nhà Lâm Diệp cũng không khác nhà chúng ta bao nhiêu, cũng chỉ có một đứa con gái.” Lưu Nguyệt nói.
Trước kia mỗi lần bà ta đổi cách thức khoe con gái nhà mình, trong lòng Lưu Nguyệt liền nghẹn muốn chết.
Má, nhà ai mà không có con gái cơ chứ, có gì đáng để khoe?
Nhìn vẻ mặt không phục của mẹ Tô, khóe miệng Tô Nhuế co rút hai cái.
Quả nhiên, ganh đua so sánh, vĩnh viễn là đề tài vĩnh hằng của phụ nữ với nhau, bất luận thân phận cùng cấp độ tiêu phí.
Khi còn trẻ so với mình, kết hôn so với chồng, qua hai năm nữa, sẽ so con với cái.
“Con đừng có không thèm để ý.” Lưu Nguyệt nói.
“Mẹ nói cho con biết, nhà họ Trương đã hạ quyết tâm gả con gái vào nhà họ Cố, trong lúc âm thầm, Lâm Diệp đã hẹn gặp Dư Tĩnh mấy lần rồi.”
“Ồ, vậy ạ?” Nghe vậy, Tô Nhuế nhướng mày: “Không ngờ, Cố Dục Thành lại hấp dẫn phái nữ vậy đó?”
“Chứ sao.” Lưu Nguyệt liếc con gái mình một cái.
Nếu hỏi hiện giờ trong cả cái giới này, ai là đối tượng kết hôn khiến người ta hướng tới nhất? Trừ Cố Dục Thành ra, sợ là không có người thứ hai.
Không chỉ là vì của cải nhà họ Cố, mà ngay cả bản thân Cố Dục Thành cũng rất ưu tú.
“Con còn tưởng rằng với tính cách của anh ấy, sợ là không quá được con gái ưa thích.”
"Tính cách gì?"
“Chắc là tương đối hướng nội, đồng thời tư duy khá, ách, thẳng nam?” Tô Nhuế rất đúng trọng tâm bình luận.
Lưu Nguyệt lại bị lời này của Tô Nhuế chọc cười.
“Nếu để Dư Tĩnh biết con đánh giá con trai bà ấy thế, không chừng sẽ buồn bực mất một khoảng thời gian đấy.” Lưu Nguyệt liếc xéo Tô Nhuế, hỏi: “Hỏi thì đánh giá là tính cách người ta không quá được người khác ưa thích, nhưng trông con đi kìa, chẳng phải hôm trước mới bảo người ta khá tốt hử?”
“Con khác họ mà, đó là suy nghĩ từ góc độ lâu dài.”
Đời trước Tô Nhuế lo lắng về hôn nhân, tâm nguyện lớn nhất chính là tìm một người đàn ông thực tế và có kinh tế.
Cố Dục Thành rất phù hợp.
Tình hình kinh tế rất tốt, các phương diện cũng như điều kiện cũng rất phù hợp làm đối tượng kết hôn.
Kinh tế trạng huống phi thường tốt đẹp, các phương diện điều kiện cũng rất thích hợp làm kết hôn đối tượng suy xét.
Có lẽ là mấy năm ở trên giường bệnh đã mài mòn hết sạch ảo tưởng tình yêu của Tô Nhuế, cũng có thể là do nghe các dì các bác ở cùng phòng bệnh kể lể nhiều quá.
Nên thực ra Tô Nhuế cảm thấy, kết hôn với một người thành thật kiên định cũng không tồi.
Vả lại, kết hôn không phải yêu đương, không cần pháo hoa, không cần nhẫn trong bánh ngọt, cũng không cần hoa hồng vào ngày lễ ngày tết.
Có thể ở bên nhau bình tĩnh sống qua ngày là ổn.
Nói cái gì mà có thích hay không, ở chung một chỗ lâu rồi, tình yêu cũng có thể biến thành tình thân, thích cũng sẽ biến thành nâng đỡ trong lúc hoạn nạn.
Yêu đương còn phải gánh chịu rủi ro rất lớn, kết hôn thẳng luôn, hình như cũng không có gì không tốt.
Bà Tô không biết suy nghĩ thật sự trong lòng con gái, nghe Tô Nhuế nói như vậy, chỉ cho là con gái nhà mình khá thích Cố Dục Thành, nhưng so với những người khác vội vàng dán lên, thì Nhuế Nhuế nhà bà có chừng mực hơn nhiều.
Nhưng ngay khi Lưu Nguyệt trừng mắt nhìn sang, cô cực kỳ sáng suốt khôi phục lại biểu cảm nghiêm túc, ra vẻ đã sẵn sàng tiếp thu dạy bảo.
Nhìn Tô Nhuế như vậy, sao Lưu Nguyệt có thể không biết con gái nhà mình đang suy nghĩ cái gì.
“Gia cảnh nhà Lâm Diệp cũng không khác nhà chúng ta bao nhiêu, cũng chỉ có một đứa con gái.” Lưu Nguyệt nói.
Trước kia mỗi lần bà ta đổi cách thức khoe con gái nhà mình, trong lòng Lưu Nguyệt liền nghẹn muốn chết.
Má, nhà ai mà không có con gái cơ chứ, có gì đáng để khoe?
Nhìn vẻ mặt không phục của mẹ Tô, khóe miệng Tô Nhuế co rút hai cái.
Quả nhiên, ganh đua so sánh, vĩnh viễn là đề tài vĩnh hằng của phụ nữ với nhau, bất luận thân phận cùng cấp độ tiêu phí.
Khi còn trẻ so với mình, kết hôn so với chồng, qua hai năm nữa, sẽ so con với cái.
“Con đừng có không thèm để ý.” Lưu Nguyệt nói.
“Mẹ nói cho con biết, nhà họ Trương đã hạ quyết tâm gả con gái vào nhà họ Cố, trong lúc âm thầm, Lâm Diệp đã hẹn gặp Dư Tĩnh mấy lần rồi.”
“Ồ, vậy ạ?” Nghe vậy, Tô Nhuế nhướng mày: “Không ngờ, Cố Dục Thành lại hấp dẫn phái nữ vậy đó?”
“Chứ sao.” Lưu Nguyệt liếc con gái mình một cái.
Nếu hỏi hiện giờ trong cả cái giới này, ai là đối tượng kết hôn khiến người ta hướng tới nhất? Trừ Cố Dục Thành ra, sợ là không có người thứ hai.
Không chỉ là vì của cải nhà họ Cố, mà ngay cả bản thân Cố Dục Thành cũng rất ưu tú.
“Con còn tưởng rằng với tính cách của anh ấy, sợ là không quá được con gái ưa thích.”
"Tính cách gì?"
“Chắc là tương đối hướng nội, đồng thời tư duy khá, ách, thẳng nam?” Tô Nhuế rất đúng trọng tâm bình luận.
Lưu Nguyệt lại bị lời này của Tô Nhuế chọc cười.
“Nếu để Dư Tĩnh biết con đánh giá con trai bà ấy thế, không chừng sẽ buồn bực mất một khoảng thời gian đấy.” Lưu Nguyệt liếc xéo Tô Nhuế, hỏi: “Hỏi thì đánh giá là tính cách người ta không quá được người khác ưa thích, nhưng trông con đi kìa, chẳng phải hôm trước mới bảo người ta khá tốt hử?”
“Con khác họ mà, đó là suy nghĩ từ góc độ lâu dài.”
Đời trước Tô Nhuế lo lắng về hôn nhân, tâm nguyện lớn nhất chính là tìm một người đàn ông thực tế và có kinh tế.
Cố Dục Thành rất phù hợp.
Tình hình kinh tế rất tốt, các phương diện cũng như điều kiện cũng rất phù hợp làm đối tượng kết hôn.
Kinh tế trạng huống phi thường tốt đẹp, các phương diện điều kiện cũng rất thích hợp làm kết hôn đối tượng suy xét.
Có lẽ là mấy năm ở trên giường bệnh đã mài mòn hết sạch ảo tưởng tình yêu của Tô Nhuế, cũng có thể là do nghe các dì các bác ở cùng phòng bệnh kể lể nhiều quá.
Nên thực ra Tô Nhuế cảm thấy, kết hôn với một người thành thật kiên định cũng không tồi.
Vả lại, kết hôn không phải yêu đương, không cần pháo hoa, không cần nhẫn trong bánh ngọt, cũng không cần hoa hồng vào ngày lễ ngày tết.
Có thể ở bên nhau bình tĩnh sống qua ngày là ổn.
Nói cái gì mà có thích hay không, ở chung một chỗ lâu rồi, tình yêu cũng có thể biến thành tình thân, thích cũng sẽ biến thành nâng đỡ trong lúc hoạn nạn.
Yêu đương còn phải gánh chịu rủi ro rất lớn, kết hôn thẳng luôn, hình như cũng không có gì không tốt.
Bà Tô không biết suy nghĩ thật sự trong lòng con gái, nghe Tô Nhuế nói như vậy, chỉ cho là con gái nhà mình khá thích Cố Dục Thành, nhưng so với những người khác vội vàng dán lên, thì Nhuế Nhuế nhà bà có chừng mực hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.