[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt
Chương 31: Nữ Phụ (3)
Hàm Ngư Lão Nhân
19/10/2024
Các cô gái trẻ mới hai mươi mấy tuổi, thường vẫn rất phản đối chuyện xem mắt nhỉ?
Cô không nhớ rõ mình nghĩ gì khi ở độ tuổi đó, nhưng sau ba năm nằm viện, tiếp xúc với những bà cô và các bà thím trong phòng bệnh, Tô Nhuế đã thực sự thay đổi cách nhìn.
"Thôi bỏ đi, đừng nhắc đến chuyện này nữa, càng nói càng chán!" Đường Tiếu xua tay, nắm lấy tay Tô Nhuế rồi nói: "Chúng ta qua bên kia ăn gì đi."
Nghe vậy, Tô Nhuế ngẩn người.
"Cậu đói à?"
"Không hẳn là đói, chỉ là buồn chán thôi. Loại tiệc này mà không ăn thì còn làm gì nữa?" Đường Tiếu hỏi lại, kèm theo một cái nhún vai. "Chơi điện thoại sẽ bị người ta để ý."
"Tớ cứ nghĩ những bữa tiệc kiểu này, đồ ăn chỉ mang tính tượng trưng ấy." Tô Nhuế thật thà nói ra suy nghĩ của mình.
Nghe vậy, Đường Tiếu bật cười.
"Phụt, nghĩ cũng đúng thật."
"Nhưng dù sao cũng chẳng có việc gì làm, lại không ai chú ý tới, ăn chút gì đó cũng không sao đâu. Tớ vừa thử xong, đồ ăn ở buổi tiệc này ngon phết."
"Đi thôi, đi thôi."
"Không đi."
"Sao lại không?"
"Trước khi đến đây tớ đã ăn bốn gói khoai lát rồi."
"Xì ha ha, Tô Nhuế, cậu sợ đi tiệc bị đói, nên ăn lót dạ trước hả?" Đường Tiếu không nhịn được bật cười, ngẫm lại thì thấy đây cũng là một biện pháp hay.
Không phải lần nào đồ ăn ở những buổi tiệc như này cũng "có tâm" như hôm nay.
Đang định bày tỏ sự đồng tình, thì Đường Tiếu lại nghe Tô Nhuế ra vẻ bình thản đáp: "Không phải, chỉ là do tớ thích ăn khoai lát thôi."
Từ sau lần đầu tiên mời Tô Nhuế đến nhà làm khách, dường như bà Cố đã đặt chuyện mời cô tới chơi vào danh sách những việc cần làm thường xuyên.
Sau đó, bà Cố lại liên tục mời Tô Nhuế đến thêm nhiều lần: nào là đi xem triển lãm nghệ thuật, cửa hàng mới của bạn khai trương, hoặc khi nhận được một bức tranh do vị chủ tịch tiền nhiệm của nhà họ Cố gửi về, thậm chí là khi bà ấy làm món ăn mới…
Tóm lại, lý do nào cũng có.
Bởi vì thời gian bà Cố hẹn đều vào buổi chiều, không quá tốn thời gian, lại không làm trễ nải việc học của Tô Nhuế, nên phần lớn cô đều không từ chối.
Thỉnh thoảng đến nhà họ Cố, cô sẽ gặp phải Cố Dục Thành vừa từ công ty về, đối phương cũng sẽ đưa cô về nhà.
Thái độ của mẹ Tô cũng chuyển từ cảnh giác lúc đầu sang tập mãi thành quen, cam chịu.
Hôm nay, tại nhà họ Cố.
“Nhuế Nhuế, bác gái thấy gần đây trên mạng có món bánh ngọt này rất thịnh hành, bác làm thử theo công thức trên mạng, không biết có ngon hay không, con nếm thử xem.” Bà Cố bưng một đĩa bánh ngọt trông rất đẹp mắt ra, cười tươi nhìn Tô Nhuế.
Bác gái?
Trước đây còn gọi là "dì Dư", đổi thành "bác gái" từ bao giờ thế, sao không ai nói cho cô biết vậy?
Nghe bà Cố tự xưng là bác gái, Tô Nhuế nhất thời có chút chưa kịp phản ứng. Nhưng khi nghe đến hai chữ “bánh ngọt”, mắt cô lập tức sáng lên, nhìn về phía khay bánh mà bà Dư đang cầm.
“Bác làm thì chắc chắn là rất ngon rồi ạ!”
Qua nhiều lần thử nghiệm, Tô Nhuế biết bánh ngọt do bà Dư làm thực sự là tuyệt đỉnh.
“Miệng chỉ biết nói ngọt, con cứ thử trước xem, bác làm nhiều lắm, nếu thấy ngon thì mang về một ít.”
“Đúng rồi, còn có cái này nữa.”
“Cái gì đây ạ?” Nhìn bà Dư lấy từ trong bếp ra một hộp cơm, Tô Nhuế thắc mắc hỏi.
“À, cái này không phải cho con,” Bà Cố cười cười, rồi tiếp: “Bác chuẩn bị cho Dục Thành đấy. Dạo này nó bận rộn vì dự án lớn ở công ty, không có thời gian về nhà ăn cơm nên bác nấu chút canh cho nó.”
Cô không nhớ rõ mình nghĩ gì khi ở độ tuổi đó, nhưng sau ba năm nằm viện, tiếp xúc với những bà cô và các bà thím trong phòng bệnh, Tô Nhuế đã thực sự thay đổi cách nhìn.
"Thôi bỏ đi, đừng nhắc đến chuyện này nữa, càng nói càng chán!" Đường Tiếu xua tay, nắm lấy tay Tô Nhuế rồi nói: "Chúng ta qua bên kia ăn gì đi."
Nghe vậy, Tô Nhuế ngẩn người.
"Cậu đói à?"
"Không hẳn là đói, chỉ là buồn chán thôi. Loại tiệc này mà không ăn thì còn làm gì nữa?" Đường Tiếu hỏi lại, kèm theo một cái nhún vai. "Chơi điện thoại sẽ bị người ta để ý."
"Tớ cứ nghĩ những bữa tiệc kiểu này, đồ ăn chỉ mang tính tượng trưng ấy." Tô Nhuế thật thà nói ra suy nghĩ của mình.
Nghe vậy, Đường Tiếu bật cười.
"Phụt, nghĩ cũng đúng thật."
"Nhưng dù sao cũng chẳng có việc gì làm, lại không ai chú ý tới, ăn chút gì đó cũng không sao đâu. Tớ vừa thử xong, đồ ăn ở buổi tiệc này ngon phết."
"Đi thôi, đi thôi."
"Không đi."
"Sao lại không?"
"Trước khi đến đây tớ đã ăn bốn gói khoai lát rồi."
"Xì ha ha, Tô Nhuế, cậu sợ đi tiệc bị đói, nên ăn lót dạ trước hả?" Đường Tiếu không nhịn được bật cười, ngẫm lại thì thấy đây cũng là một biện pháp hay.
Không phải lần nào đồ ăn ở những buổi tiệc như này cũng "có tâm" như hôm nay.
Đang định bày tỏ sự đồng tình, thì Đường Tiếu lại nghe Tô Nhuế ra vẻ bình thản đáp: "Không phải, chỉ là do tớ thích ăn khoai lát thôi."
Từ sau lần đầu tiên mời Tô Nhuế đến nhà làm khách, dường như bà Cố đã đặt chuyện mời cô tới chơi vào danh sách những việc cần làm thường xuyên.
Sau đó, bà Cố lại liên tục mời Tô Nhuế đến thêm nhiều lần: nào là đi xem triển lãm nghệ thuật, cửa hàng mới của bạn khai trương, hoặc khi nhận được một bức tranh do vị chủ tịch tiền nhiệm của nhà họ Cố gửi về, thậm chí là khi bà ấy làm món ăn mới…
Tóm lại, lý do nào cũng có.
Bởi vì thời gian bà Cố hẹn đều vào buổi chiều, không quá tốn thời gian, lại không làm trễ nải việc học của Tô Nhuế, nên phần lớn cô đều không từ chối.
Thỉnh thoảng đến nhà họ Cố, cô sẽ gặp phải Cố Dục Thành vừa từ công ty về, đối phương cũng sẽ đưa cô về nhà.
Thái độ của mẹ Tô cũng chuyển từ cảnh giác lúc đầu sang tập mãi thành quen, cam chịu.
Hôm nay, tại nhà họ Cố.
“Nhuế Nhuế, bác gái thấy gần đây trên mạng có món bánh ngọt này rất thịnh hành, bác làm thử theo công thức trên mạng, không biết có ngon hay không, con nếm thử xem.” Bà Cố bưng một đĩa bánh ngọt trông rất đẹp mắt ra, cười tươi nhìn Tô Nhuế.
Bác gái?
Trước đây còn gọi là "dì Dư", đổi thành "bác gái" từ bao giờ thế, sao không ai nói cho cô biết vậy?
Nghe bà Cố tự xưng là bác gái, Tô Nhuế nhất thời có chút chưa kịp phản ứng. Nhưng khi nghe đến hai chữ “bánh ngọt”, mắt cô lập tức sáng lên, nhìn về phía khay bánh mà bà Dư đang cầm.
“Bác làm thì chắc chắn là rất ngon rồi ạ!”
Qua nhiều lần thử nghiệm, Tô Nhuế biết bánh ngọt do bà Dư làm thực sự là tuyệt đỉnh.
“Miệng chỉ biết nói ngọt, con cứ thử trước xem, bác làm nhiều lắm, nếu thấy ngon thì mang về một ít.”
“Đúng rồi, còn có cái này nữa.”
“Cái gì đây ạ?” Nhìn bà Dư lấy từ trong bếp ra một hộp cơm, Tô Nhuế thắc mắc hỏi.
“À, cái này không phải cho con,” Bà Cố cười cười, rồi tiếp: “Bác chuẩn bị cho Dục Thành đấy. Dạo này nó bận rộn vì dự án lớn ở công ty, không có thời gian về nhà ăn cơm nên bác nấu chút canh cho nó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.