Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống
Chương 15: Lừa gạt thành công.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/12/2024
"Hỉ Nhi, ngươi nói người ở trong phòng cùng với An Thiên Tầm là Diệp Đình Vân?"
"Đúng vậy tiểu thư."
Hỉ Nhi gật đầu thật mạnh, sau đó còn cảm khoái: "Không nghĩ tới thi nhân Diệp Đình Vân lại còn trẻ như vậy, trông chỉ mới hai mươi mấy thôi, còn đẹp lắm."
"Ta cứ tưởng đó là một ông già."
"..."
Thôi, thật ra nàng cũng nghĩ vậy, có lý do nào nói Hỉ Nhi.
Mà không đúng! Vấn đề nên là ở chỗ trong sách viết An Thiên Tầm là thất thân trong tay một học sĩ không danh không tiếng học nghệ trong Đình Vân Tiểu Trúc, sao bây giờ lại thành chủ nhân Đình Vân Tiểu Trúc Diệp Đình Vân rồi?
Hình như trong sách cũng không có nhắc tới nhân vật này.
Điên quá! Loạn quá rồi!
Khương Lan càng nghĩ càng nhức đầu, trực tiếp lăn lộn trên kháng thầm nói không thèm nghĩ nữa!
Dù sao cũng chẳng liên quan đến nàng.
Lại nghĩ nữa chắc nàng trọc đầu mất.
Hỉ Nhi nào biết nàng nghĩ gì, nhìn nàng lăn lộn, tiểu nha đầu ngáo ngơ nghĩ tiểu thư của mình bị làm sao, chợt ánh mắt rơi vào đĩa điểm tâm thơm ngon mê người trên bàn trà, đôi mắt sáng rỡ: "Tiểu thư, đó là điểm tâm của Thực Hương điếm phải không!?"
"..."
Khương Lan đình chỉ hành vi điên khùng ngồi thẳng dậy, không chút chột dạ nói: "Lúc ta trốn đi có ghé qua đó. Muốn ăn không?"
"Ăn!"
Tiểu nha đầu không hề có chút nghi ngờ, thật ra tất cả tâm tư đều đặt trên điểm tâm xinh đẹp, vừa được nàng cho phép liền bóc một khối bỏ vào miệng, ngon đến híp cả mắt.
Khương Lan cười cười thầm nói lừa gạt thành công.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, Khương Lan còn chưa kịp cảm thấy buồn chán thì ngày đại hôn đã tới.
Sáng sớm nàng đã bị một đám người dựng đầu dậy, mơ mơ màng màng bị họ lăn qua lộn lại suýt ngất đi.
Đợi đến khi nàng tỉnh táo mới ngỡ ngàng nhận ra, mình thế mà muốn lấy chồng rồi.
Đời trước nàng mặc dù không nghĩ ở giá cả đời nhưng chưa từng nghĩ hôn lễ của mình sẽ diễn ra thế này, còn nhanh như vậy. Nàng mới mười chín...
Bên trong phủ tướng quân vốn là một màu trắng ảm đạm buồn thương bây giờ lại tràn ngập sắc đỏ vui mừng.
Chẳng qua lòng người chưa chắc có vui như vậy.
"Tiểu thư..."
Mộc lão quản gia âu sầu nhìn nàng, sớm nước mắt.
Khương Lan thở dài, không để cho tỳ nữ đội khăn hỉ cho mình mà lệnh cho tất cả lui xuống.
Khi chỉ còn hai người họ, nàng đỡ Mộc lão ngồi xuống, trịnh trọng nói: "Mộc lão, ông đừng buồn. Thật ra ta lấy đại hoàng tử không phải chuyện xấu."
"Ta biết ông lo lắng cái gì, nhưng ta cam đoan với ông sẽ không để mình xảy ra chuyện. Khương gia chỉ còn mình ta, ta phải sống. Công đạo của Khương gia có thể lấy về không được, rốt cuộc ai cũng biết phụ thân và ông nội là hi sinh trên chiến trường, vì bảo vệ nước nhà mà không phải phạm tội gì, người đời sau khi nhớ đến họ vẫn là nói những lời tốt đẹp. Nhưng mà ta, không thể để cho đám sói đói kia đạt được mục đích thâu tóm thế lực còn sót lại của nhà ta, lợi dụng Khương gia ta đến triệt triệt để để."
Nàng nói, trong mắt là quyết tâm không lùi bước không thể khinh nhờn.
"Tiểu thư."
Mộc lão đau thương nhìn nàng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, lựa chọn tin tưởng nàng.
"Chẳng qua ta vẫn có chuyện chưa yên tâm."
Khương Lan thấy ông nhả ra thì thở phào, đặng nói: "Ta muốn sau khi ta thành thân, Mộc lão hãy giải tán hết gia nhân trong phủ, đóng cửa Khương phủ rồi về quê."
"Không sớm thì muộn kinh thành sẽ có biến, ta đã là thân ở nơi khác, sợ không lo được cho phủ tướng quân."
"Không tiểu thư."
Vốn cứ nghĩ đây là chuyện đơn giản, dù sao phủ tướng quân đã là hư danh, có để lại cũng chẳng làm gì. Ai dè Mộc lão lại lắc đầu.
Ngay khi nàng định khuyên thì nghe ông nói: "Khương phủ có thể đóng cửa, nhưng lão muốn theo tiểu thư đến Dục vương phủ."
"Lão có chết cũng phải đi theo tiểu thư."
Khương Lan sững sờ, thật lâu không thể nói chuyện.
Mãi đến khi tiếng gọi ý ới nhão nhẹt của hỉ nương vang lên Khương Lan mới thở dài, nói: "Được, lão đi theo ta, tận mắt mà nhìn thấy ta sống đến ngày cuối cùng."
...
"Tân nương tử lên kiệu!"
Theo âm thanh nhũn nhão của hỉ nương, Khương Lan đầu đội khăn hỉ dưới sự giúp đỡ của Hỉ Nhi lên kiệu.
"Khởi kiệu!"
Chiếc kiệu mười sáu người khiêng theo tiêu chuẩn của hoàng cung theo hai tiếng kia đồng thời được nâng lên, chầm chậm tiến về phía trước.
"Đúng vậy tiểu thư."
Hỉ Nhi gật đầu thật mạnh, sau đó còn cảm khoái: "Không nghĩ tới thi nhân Diệp Đình Vân lại còn trẻ như vậy, trông chỉ mới hai mươi mấy thôi, còn đẹp lắm."
"Ta cứ tưởng đó là một ông già."
"..."
Thôi, thật ra nàng cũng nghĩ vậy, có lý do nào nói Hỉ Nhi.
Mà không đúng! Vấn đề nên là ở chỗ trong sách viết An Thiên Tầm là thất thân trong tay một học sĩ không danh không tiếng học nghệ trong Đình Vân Tiểu Trúc, sao bây giờ lại thành chủ nhân Đình Vân Tiểu Trúc Diệp Đình Vân rồi?
Hình như trong sách cũng không có nhắc tới nhân vật này.
Điên quá! Loạn quá rồi!
Khương Lan càng nghĩ càng nhức đầu, trực tiếp lăn lộn trên kháng thầm nói không thèm nghĩ nữa!
Dù sao cũng chẳng liên quan đến nàng.
Lại nghĩ nữa chắc nàng trọc đầu mất.
Hỉ Nhi nào biết nàng nghĩ gì, nhìn nàng lăn lộn, tiểu nha đầu ngáo ngơ nghĩ tiểu thư của mình bị làm sao, chợt ánh mắt rơi vào đĩa điểm tâm thơm ngon mê người trên bàn trà, đôi mắt sáng rỡ: "Tiểu thư, đó là điểm tâm của Thực Hương điếm phải không!?"
"..."
Khương Lan đình chỉ hành vi điên khùng ngồi thẳng dậy, không chút chột dạ nói: "Lúc ta trốn đi có ghé qua đó. Muốn ăn không?"
"Ăn!"
Tiểu nha đầu không hề có chút nghi ngờ, thật ra tất cả tâm tư đều đặt trên điểm tâm xinh đẹp, vừa được nàng cho phép liền bóc một khối bỏ vào miệng, ngon đến híp cả mắt.
Khương Lan cười cười thầm nói lừa gạt thành công.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, Khương Lan còn chưa kịp cảm thấy buồn chán thì ngày đại hôn đã tới.
Sáng sớm nàng đã bị một đám người dựng đầu dậy, mơ mơ màng màng bị họ lăn qua lộn lại suýt ngất đi.
Đợi đến khi nàng tỉnh táo mới ngỡ ngàng nhận ra, mình thế mà muốn lấy chồng rồi.
Đời trước nàng mặc dù không nghĩ ở giá cả đời nhưng chưa từng nghĩ hôn lễ của mình sẽ diễn ra thế này, còn nhanh như vậy. Nàng mới mười chín...
Bên trong phủ tướng quân vốn là một màu trắng ảm đạm buồn thương bây giờ lại tràn ngập sắc đỏ vui mừng.
Chẳng qua lòng người chưa chắc có vui như vậy.
"Tiểu thư..."
Mộc lão quản gia âu sầu nhìn nàng, sớm nước mắt.
Khương Lan thở dài, không để cho tỳ nữ đội khăn hỉ cho mình mà lệnh cho tất cả lui xuống.
Khi chỉ còn hai người họ, nàng đỡ Mộc lão ngồi xuống, trịnh trọng nói: "Mộc lão, ông đừng buồn. Thật ra ta lấy đại hoàng tử không phải chuyện xấu."
"Ta biết ông lo lắng cái gì, nhưng ta cam đoan với ông sẽ không để mình xảy ra chuyện. Khương gia chỉ còn mình ta, ta phải sống. Công đạo của Khương gia có thể lấy về không được, rốt cuộc ai cũng biết phụ thân và ông nội là hi sinh trên chiến trường, vì bảo vệ nước nhà mà không phải phạm tội gì, người đời sau khi nhớ đến họ vẫn là nói những lời tốt đẹp. Nhưng mà ta, không thể để cho đám sói đói kia đạt được mục đích thâu tóm thế lực còn sót lại của nhà ta, lợi dụng Khương gia ta đến triệt triệt để để."
Nàng nói, trong mắt là quyết tâm không lùi bước không thể khinh nhờn.
"Tiểu thư."
Mộc lão đau thương nhìn nàng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, lựa chọn tin tưởng nàng.
"Chẳng qua ta vẫn có chuyện chưa yên tâm."
Khương Lan thấy ông nhả ra thì thở phào, đặng nói: "Ta muốn sau khi ta thành thân, Mộc lão hãy giải tán hết gia nhân trong phủ, đóng cửa Khương phủ rồi về quê."
"Không sớm thì muộn kinh thành sẽ có biến, ta đã là thân ở nơi khác, sợ không lo được cho phủ tướng quân."
"Không tiểu thư."
Vốn cứ nghĩ đây là chuyện đơn giản, dù sao phủ tướng quân đã là hư danh, có để lại cũng chẳng làm gì. Ai dè Mộc lão lại lắc đầu.
Ngay khi nàng định khuyên thì nghe ông nói: "Khương phủ có thể đóng cửa, nhưng lão muốn theo tiểu thư đến Dục vương phủ."
"Lão có chết cũng phải đi theo tiểu thư."
Khương Lan sững sờ, thật lâu không thể nói chuyện.
Mãi đến khi tiếng gọi ý ới nhão nhẹt của hỉ nương vang lên Khương Lan mới thở dài, nói: "Được, lão đi theo ta, tận mắt mà nhìn thấy ta sống đến ngày cuối cùng."
...
"Tân nương tử lên kiệu!"
Theo âm thanh nhũn nhão của hỉ nương, Khương Lan đầu đội khăn hỉ dưới sự giúp đỡ của Hỉ Nhi lên kiệu.
"Khởi kiệu!"
Chiếc kiệu mười sáu người khiêng theo tiêu chuẩn của hoàng cung theo hai tiếng kia đồng thời được nâng lên, chầm chậm tiến về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.