Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống

Chương 8: Thiệp mời.

Nguyệt Cầm Ỷ Mộng

27/12/2024

Mẫu phi của hắn cái gì cũng được, có nhan sắc hơn người, được hoàng đế sủng hạnh, có nhà mẹ đẻ hùng mạnh, thế nhưng đầu óc lại không dùng được. Cũng may hắn không thừa hưởng cái đầu óc này của bà, nếu không hắn sẽ tức chết.

Cũng là chính mình ngu xuẩn, giờ còn phát giận cho thiên hạ cười nhạo ư?

Chắc ả đàn bà trong cung Phượng Loan đang cười nhạo bà đấy, có khi nửa đêm còn có tỉnh lại cười hả hê vì sự ngu ngốc của bà.

"Địch nhi, là nó lừa ta!"

Đúng, là Khương Lan ả tiện nhân kia, thế mà dám cả gan lừa bà, diễn trò với bà, nếu không bà sẽ không chịu mất mặt như vậy!

Tiêu Quân Địch nhìn mẫu phi của mình, ngẫm lại bản thân vừa bị thái tử cười nhao, trong lòng thập phần chán ghét, chẳng muốn nói gì với người mẫu phi đầu óc không dùng được này nữa, quay đầu bỏ đi.

"Địch Nhi! Sao con lại đi rồi!? Địch Nhi!"

Tô quý phi hoang mang vô độ, khuôn mặt xinh đẹp kia càng thêm nhượng người thương tiếc.

Đáng tiếc, tất cả sự ưu ái của ông trời dành cho bà ta đều đã dồn hết lên bề ngoài của bà ta rồi. Này có thể xem là một loại thành tựu chăng.

Cái bà ta có bây giờ chắc là năng lực cậy sủng mà kiêu.

"Ha ha ha, lần này thì hay rồi, cho cái mụ già kia tức chết luôn."

Trong cung Phượng Loan, Ngô hoàng hậu cười đến chảy nước mắt, quay qua hỏi thiếp thân nữ quan của mình bằng giọng điệu hả dạ: "Ngươi nói cô ta đập đồ trong điện của mình à?"

"Dạ vâng thưa nương nương."

"Thật là sảng khoái mà. Này thì cho mụ đắc ý, còn nghĩ vượt mặt ta nữa."

Nói đến chuyện này Ngô hoàng hậu lại tức. Ngày hôm đó vốn dĩ bà ta cũng muốn mời Khương Lan đến nói chuyện, không ngờ tới lại bị cái Tô mụ già kia hớt tay trên.

Tô Thanh Loan kia ỷ có sự sủng ái của hoàng thượng đã sắp không xem bà ta ra gì rồi. Ngẫm lại hoàng đế thế mà thật sự nghe lời mụ già kia muốn để Tiêu Quân Địch cưới Khương Lan là bà lại tức mà không làm gì được. Tuy rằng bà cũng không có ý định nuốt thế lực nhà họ Khương chỉ vì địa vị bây giờ của thái tử con bà đã đủ lớn, bà biết rõ hoàng đế sẽ không để cho thái tử lớn mạnh hơn, nhưng để cho Tiêu Quân Địch lớn lên, trở thành mối uy hiếp của con bà thì sao bà ta có thể đứng nhìn được.



Chẳng ngờ Khương Lan kia lại làm việc không giống ai, đòi gả cho tên tàn phế kia.

Nghĩ đến đây sắc mặt bà ta khẽ đanh lại.

Đúng vậy, vì sao Khương Lan lại đi nước cờ này? Liệu bên trong có gì đó không bình thường?

Ngô hoàng hậu nghĩ nghĩ, phẩy tay gọi nữ quan: "Ngươi đi truyền lời để thái tử tới gặp ta."

"Dạ."

...

Cách ngày đại hôn của Khương Lan sáu ngày.

Ban đêm, tại một tòa nhà cũ nằm ở rìa kinh thành không có người ở, bỗng nhiên vang lên tiếng người nói chuyện.

"Không thể để nàng ta lấy tên phế nhân kia. Nàng có chắc không?"

"Chàng yên tâm, nhất định có thể."

Giữa đêm đen, gió lộng bụi cỏ nơi hoang vắng, đem mọi âm thanh tản đi tứ tán, không ai biết ở đây đang nảy sinh một hồi âm mưu...

...

"Tiểu thư!"

Hỉ Nhi từ ngoài cửa chạy vào, đưa cho Khương Lan đang nhàm chán thêu thùa một tấm thiệp: "Thiệp mời tiểu thư đến buổi bình phẩm thư họa do Đình Vân Tiểu Trúc chủ trì."

"Đình Vân Tiểu Trúc?"

Tròng mắt Khương Lan hơi co lại, cây kim ở bên dưới khung thêu vô tình đâm vào đầu ngón tay.



Thế nhưng mắt nàng lại không nháy một cái, ngoài mặt không chút thay đổi, cho nên Hỉ Nhi không nhận ra nàng khác thường, vẫn đang thao thao bất tuyệt: "Đúng vậy tiểu thư!"

"Chắc người không biết chỗ này đâu. Bình thường người đâu có thích bình thư phẩm họa mấy cái lạc thú nhàm chán của đám tài tuấn thế gia kia đâu."

"Mà sao lần này họ lại mời tiểu thư nhỉ?"

Khương Lan rũ mắt nói thầm, thì ra "Khương Lan" đúng chuẩn là tiểu thư nhà tướng, không giỏi thêu thùa không mê thi họa. Vậy nàng ta giỏi cái gì?

"Mời tiểu thư đi cưỡi ngựa còn nói được."

Hỉ Nhi lầm bầm, không biết rằng mình vừa vô tình tiết lộ chuyện gì.

Khương Lan âm thầm hớn hở trong lòng. Té ra "Khương Lan" thật sự đi theo đạo lý bình thường, con cháu nhà tướng thì giỏi cưỡi ngựa bắn tên, à.

Ngoài mặt cô lại giả bộ nghiêm túc nói: "Trước đây là trước đây, bay giờ khác rồi."

Hỉ Nhi sạt lại ngay: "Khác chỗ nào ạ? Tiểu thư cũng đâu thể đùng một cái là giỏi cầm kỳ thư họa."

"..."

Nói đúng quá không cãi được.

Nàng thật sự chả biết mấy cái đó đâu, thật.

Cho nên nàng xuyên vào thân phận Khương Lan là duyên phận rồi. Nàng ta không biết gì nàng cũng vậy, nàng ta có biết gì nàng cũng không biết luôn.

Coi bộ phải tìm cơ hội đi học cưỡi ngựa rồi.

Khương Lan ảo não, một bên thì nghiêm chỉnh xốc lại tinh thần. Đây không phải là lúc thả lỏng đâu Khương Lan.

Đình Vân Tiểu Trúc vì sao mời nàng thì nàng không biết. Nàng chỉ biết ở trong sách viết "Khương Lan" thật sự có đi Đình Vân Tiểu Trúc, nhưng là cố ý đi, mục đích là muốn qua lại gần gũi với tam hoàng tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook