Xuyên Sách: Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính

Chương 10:

Vân Kiều

18/10/2024

Khoảng thời gian sau khi khai giảng là những ngày đen tối nhất - không có hơn - trong cuộc đời Thương Tự Chiêu.

Cậu ta – cậu út nhà họ Thương không ai sánh bằng – nhân vật hô mưa gọi gió bên ngoài – không ngờ lại có ngày gục ngã vì chuyện học bổ túc.

Bởi vì tâm trạng của Thương Tự Chiêu không vui nên Sở Anh rất sung sướng, mỗi sáng đều cười tít mắt, hoàn toàn khác hẳn với thái độ lạnh nhạt hồi mới gặp.

Thấy Sở Anh cười, Thương Tự Chiêu lại cứ nghiến răng nghiến lợi. Cậu ta rơi vào kết cục như hôm nay đều nhờ ơn của cô. Mấy ngày nay, Thương Tự Chiêu cứ trưng cặp mắt thâm quầng đi tới đi lui, đụng ai cũng trụng.

Ngay cả kỳ nghỉ Quốc khánh sắp đến cũng không thể khiến Thương Tự Chiêu vui lên.

Bởi vì đối với cậu ta mà nói, đó là một đợt tra tấn mới bắt đầu.

Sở Anh thì khác, tuy rằng cô cũng phiền não vì việc học nhưng ít ra không cần mặt nhăn mày nhó đối diện với đám gia sư lạnh lùng vô nhân tính kia. Đám gia sư kia tuân theo yêu cầu của ông cụ một cách cực kỳ nghiêm ngặt, tuyệt đối không khiến Thương Tự Chiêu chểnh mảng dù chỉ một chút.

Hai ngày trước kỳ nghỉ Quốc khánh, tiết học buổi tối.

Sở Anh nhíu mày nhìn kiến thức lớp 10, đây là Năm Ba sửa soạn lại để cô học bổ túc.

Phải công nhận Năm Ba với tư cách là máy học tập thì cực kỳ có tác dụng.

Khi Sở Anh và Năm Ba đang cùng nhau làm bài, Năm Ba bỗng trở nên khác thường. Nó đứng yên trong chốc lát, bỗng một dòng chữ hiện lên trên người nó: [Bảo đảm ngày mai Thẩm Yến Thanh sẽ xuất hiện kịp thời khi Tạ Nam Chi bị gây khó dễ trước mặt mọi người.]

Chờ dòng chữ này biến mất, Năm Ba lại khôi phục dáng vẻ hoạt bát ngày thường: [Anh Anh, chúng ta có nhiệm vụ mới!]

Sở Anh lặng lẽ liếc nhìn nó, mỗi khi xuất hiện nhiệm vụ cốt truyện, Năm Ba sẽ trở nên không giống Năm Ba. Cứ như… Đây là ý chí thế giới của cuốn truyện này.

Sở Anh suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi Năm Ba: Có mở khóa tuyến tình tiết phụ không?

Năm Ba tìm kiếm thật kỹ, thế mà lại thật sự bị nó tìm được.

Sở Anh ở Sùng Anh càng lâu thì mỗi ngày, Năm Ba đều mở khóa rất nhiều tình tiết phụ. Có tình tiết phụ liên quan đến mạch truyện chính, cũng có tình tiết chẳng liên quan. Ban ngày nó theo Sở Anh lên lớp học bài, buổi tối về nhà mới có thời gian sửa soạn lại cốt truyện mỗi ngày, tính ra nó còn bận hơn Sở Anh, 24 giờ không được nghỉ.

Năm Ba: [Đó là một học sinh lớp 10, bạn cùng lớp với Cát Bạch Vi hồi cấp 2, chắc từng nghe Cát Bạch Vi kể về Tạ Nam Chi. Ngày mai họ sẽ bùng nổ xung đột trong căn tin.]

Sở Anh thở dài: Tạ Nam Chi đã kín tiếng lắm rồi, sao vẫn gặp nhiều phiền phức thế nhỉ? Xem ra làm nữ chính cũng không dễ dàng, suốt ngày bị thù hận.

Năm Ba cũng thấy thế: [Hai năm nay cô ấy không có bạn bè gì cả, còn sống một mình nữa chứ, rất đáng thương.]

Sở Anh đang trò chuyện với Năm Ba thì Thương Tự Chiêu bỗng sáp lại gần thì thầm: “Sở Anh, anh họ tôi sắp đến sinh nhật rồi, ngay dịp Quốc khánh. Tôi nghĩ mãi mà không biết nên tặng thứ gì cho anh ấy, cậu có lời đề nghị nào không?”

Nghe vậy, Sở Anh sửng sốt: “Anh Thương sinh nhật bao nhiêu tuổi?”

Thương Tự Chiêu trả lời theo phản xạ: “2… 36 tuổi!”

36? Sở Anh thầm nghĩ, tuổi này thì hơi già.

Thương Tự Chiêu vẫn để ý mình lỡ miệng, ngẫm nghĩ một lát rồi nói thêm: “Anh họ của tôi thật đáng thương, mới hơn 30 tuổi mà đã sắp hói đầu rồi. Dù anh ấy giàu có thì đã sao? Anh ấy không vui chút nào.”

Cậu ta đã nói đến mức này, chắc Sở Anh sẽ không nghĩ theo hướng khác đâu. Tuy rằng cô không suy nghĩ gì nhưng cậu ta vẫn phải đề phòng cẩn thận.

Sở Anh kinh ngạc: “Sắp hói đầu ư?”

Quả thực là rất đáng thương. Anh Thương chẳng những bị tàn tật mà ngay cả tóc cũng sắp rụng hết.

Sở Anh thở dài: “Cậu khuyên nhủ anh ấy nhiều một chút, anh ấy không thích ban đêm có phải cũng không thích ngủ không? Thức đêm sẽ chỉ khiến tình trạng của anh ấy nghiêm trọng hơn mà thôi. Nếu thật sự không được thì nên đi khám bác sĩ.”

Không ngờ Sở Anh lại tự gắn kết cho đủ logic.

Thương Tự Chiêu tấu hài cho qua đề tài này, dù sao thì nói nhiều dễ lỡ miệng: “Không bàn chuyện này nữa, chuyển sang kỳ nghỉ đi, cậu có kế hoạch gì trong kỳ nghỉ không?”

Tất nhiên Sở Anh không có kế hoạch gì hết. Cốt truyện chính không biết khi nào sẽ kích hoạt, cô không dám dễ dàng rời khỏi thành phố Minh.

Cô liếc Thương Tự Chiêu: “Cậu còn định lên kế hoạch gì nữa? Không học bài à?”

Thương Tự Chiêu bướng bỉnh: “Kế hoạch là một chuyện, học bổ túc là chuyện khác, có phải bắt học bổ túc suốt 24/24 đâu, sao tôi không thể lên kế hoạch? Nói chuyện của cậu đi, dù sao cậu không cần học bổ túc.”

Trên thực tế, ngày đầu tiên gia sư đến Phong Tê, Thương Tự Chiêu đã từng mời Sở Anh học thêm cùng mình. Đã bảo là anh em chí cốt thì phải có phúc cùng hưởng.

Nhưng Sở Anh lạnh lùng từ chối cậu ta.

Sở Anh chống cằm suy nghĩ: “Tôi không ra ngoài, ở trong nhà học bài. Tôi đang ôn tập.”

Dù sao cũng sắp thi tháng rồi, cô vẫn đang củng cố kiến thức lớp 10.

Nghe Sở Anh nói vậy, Thương Tự Chiêu dễ chịu hơn đôi chút, chí ít không phải một mình cậu ta chịu khổ.

Thế nên cậu ta không quấy rầy Sở Anh nữa, tiếp tục làm chuyện của mình.

Bởi vì ngày mai được nghỉ nên bầu không khí của lớp F rất vui vẻ.

Đến hôm sau, mọi người càng hào hứng hơn, nhao nhao hẹn nhau ra ngoài chơi, hoàn toàn không quan tâm kèm theo kỳ nghỉ còn có một đống bài tập về nhà.

Sở Anh nghĩ đến nhiệm vụ. Cô tin tưởng Thương Tự Chiêu nên lẽ ra phải nhờ Thương Tự Chiêu giúp mình làm nhiệm vụ, nhưng vì Thương Tự Chiêu và Thẩm Yến Thanh là tình địch nên cô không thể không lựa chọn một người khác.

Mà trong lớp này, ngoại trừ Thương Tự Chiêu, người mà cô hơi quen thuộc một chút chỉ còn một mình Quý Phong Dư.

Sở Anh đưa mắt nhìn về phía Quý Phong Dư.



Sở Anh khẽ hỏi Thương Tự Chiêu: “Thương Tự Chiêu, cậu có biết bình thường Thẩm Yến Thanh hay ăn cơm ở đâu không?”

Thẩm Yến Thanh? Đang yên đang lành nhắc đến thằng này làm gì? Thương Tự Chiêu nghi ngờ nhìn Sở Anh: “Chẳng phải hai người quen nhau à?”

Sở Anh không phủ nhận: “Hồi bé quen nhau nhưng không thân lắm, chỉ có thể coi là có giao tình với nhau. Cậu cũng biết rồi đấy, tôi vừa đến thành phố Minh.”

Tuy rằng Thương Tự Chiêu không có hứng thú với cuộc sống ngày thường của Thẩm Yến Thanh nhưng cũng biết tòa nhà của Hội Học sinh có căn tin riêng. Cậu ta ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Tôi chẳng mấy chú ý đến cậu ta nhưng rất ít khi thấy cậu ta đến căn tin, chắc cậu ta ăn cơm bên căn tin của Hội Học sinh.”

Tạ Nam Chi không gia nhập vào Hội Học sinh, ngày thường ăn cơm ở căn tin khối 12. Hiển nhiên Thương Tự Chiêu sẽ không từ bỏ mỗi một cơ hội được gặp Tạ Nam Chi.

Sở Anh gật đầu.

Năm Ba ở bên cạnh khẽ hỏi cô: [Anh Anh, thực ra cô chỉ cần viết một câu lên người tôi là được, không cần phiền phức đến thế đâu.]

Sở Anh nhìn Năm Ba: Tôi sợ mình nhúng tay vào mạch truyện chính quá nhiều thì sau này sẽ có vấn đề. Nếu như đã có một số nội dung không có hiệu lực thì cũng có khả năng những nội dung khác sẽ bị mất hiệu lực. Cậu có dám bảo đảm nó sẽ không mất hiệu lực không?

Năm Ba buồn bã: [… Tôi vô dụng vậy sao!]

Sở Anh: Cậu đoán xem?

Năm Ba: [QAQ]

Sở Anh tự luyến: Có lẽ đây là lý do mà tôi tồn tại. Không thể không nói rằng, bé Ba à, cậu chọn tôi trong đám đông quả thực là rất tinh mắt. Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng thúc đẩy mạch truyện chính phát triển.

Cho dù Năm Ba hiểu biết thế giới này cỡ nào thì nó vẫn không phải là con người. Thế nên Sở Anh và Năm Ba đều không thể dự đoán được nếu những nội dung đã viết bị mất hiệu lực thì sẽ dẫn đến hậu quả gì.

Người thông minh như Thẩm Yến Thanh và Tạ Nam Chi, chắc chắn sẽ phát hiện manh mối.

Sở Anh cố gắng không dùng Năm Ba để nhúng tay vào tiến độ cốt truyện. Đây là lời cảnh cáo mà cô nhận được khi cô kết bạn WeChat với Thương Trú mà Năm Ba lại thông báo không có hiệu lực.



Gần đến buổi trưa, Sở Anh nhíu mày suy nghĩ phải làm cách nào mới có thể dụ Thẩm Yến Thanh đến căn tin. Cô ngồi trên bàn học, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bảng đen, hai mắt sáng rực.

Lão Vương đang giảng bài trên bục giảng bị ánh mắt của Sở Anh nhìn đến nỗi cả người ngứa ngáy. Chẳng lẽ ông ấy giảng bài phức tạp quá?

Người như Thẩm Yến Thanh, trong tình huống nào sẽ đến căn tin khối 12 nhỉ? Nếu cậu ấy lấy thân phận là Hội trưởng Hội Học sinh thì nhất định là trong tình huống có học sinh xảy ra xung đột trong căn tin, hoặc có tình huống đột xuất khác; nếu chỉ lấy thân phận là chính cậu ấy thì hẳn là vì Tạ Nam Chi.

Sở Anh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định để Thẩm Yến Thanh lấy thân phận là Hội trưởng Hội Học sinh.

Nghĩ vậy, Sở Anh viết giấy rồi đưa cho Quý Phong Dư.

Ánh mắt dò xét của Thương Tự Chiêu di chuyển qua lại giữa Sở Anh và Quý Phong Dư. Hai người này thân nhau đến nỗi có thể truyền giấy cho nhau cơ à?

Không lâu sau, Quý Phong Dư trả lại tờ giấy.

Sở Anh đọc câu trả lời, nở nụ cười rồi vẽ một đóa hoa hồng trên giấy để bày tỏ lòng cảm ơn.

….

Tiếng chuông tan học vang lên.

Thương Tự Chiêu trơ mắt nhìn Sở Anh và Quý Phong Dư cùng nhau rời khỏi phòng học, cứ như thể chuẩn bị cùng nhau đến căn tin ăn cơm.

Thương Tự Chiêu mắt chữ A miệng chữ O, đẩy đứa ngồi bên cạnh: “Mắt tôi không có vấn đề chứ? Hai đứa nó thân nhau từ hồi nào vậy?”

Người bên cạnh trả lời: “Cậu không nhìn nhầm đâu, tôi cũng mới thấy lần đầu.”

Chẳng trách họ lại kinh ngạc, thật sự là vì hai năm qua, Quý Phong Dư cũng một thân một mình.

Sùng Anh bọn họ có hai người đẹp nổi tiếng, Quý Phong Dư và Tạ Nam Chi, một người kiêu căng một người lạnh lùng, suốt hai năm qua cả hai người đều không có bạn bè bên cạnh. Không phải là họ không có, mà là họ không muốn có, cứ như thể xã giao chỉ là thứ vô tích sự đối với họ.

Các học sinh Sùng Anh đều thông cảm. Với gia thế của họ thì chung quanh họ sẽ không bao giờ vắng vẻ, chỉ cần một tín hiệu vô cùng đơn giản là xong.

Thế nên khi đám Thương Tự Chiêu thấy Sở Anh và Quý Phong Dư cùng nhau rời khỏi phòng học, cả đám mới sợ ngây người.

Mười phút sau, Thương Tự Chiêu đang ở trong phòng học thì nhận được thông tin truyền đến từ đầu cầu căn tin trong nhóm chat.

Sở Anh và Quý Phong Dư cãi nhau trong căn tin.

Thương Tự Chiêu: “…”

Lúc này cậu ta vẫn ở trong phòng học là vì Tạ Nam Chi có một thói quen, chờ đến khi mọi người đã giải tán gần hết thì mới rời đi. Mấy năm nay Thương Tự Chiêu đã quen chờ 15 phút sau khi tan học mới xuống lầu. Nhưng lúc này, cậu ta đã không rảnh bận tâm đến những thứ khác, vội vã chạy đến căn tin.

Khi cậu ta đến căn tin thì thấy Thẩm Yến Thanh đang đứng giữa Sở Anh và Quý Phong Dư, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

Sở Anh nói với Thẩm Yến Thanh: “Chỉ là sự hiểu nhầm.”

Quý Phong Dư cũng gật đầu: “Đúng, hiểu nhầm thôi.”

Thương Tự Chiêu đần thối mặt, hai đứa này đang chơi trò gì vậy?

Lúc này, người trong nhóm chat còn bảo hai người bọn họ giương cung bạt kiếm, trông như thể sẽ trở mặt với nhau bất cứ lúc nào, thế mà bây giờ lại bảo chỉ là hiểu nhầm, từ đầu đến cuối còn chưa đầy nửa giờ.

Hiển nhiên, Thẩm Yến Thanh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với hai nữ sinh này. Cậu ấy đành phải xác nhận lại lần cuối: “Các cậu có chắc là không có chuyện gì không?”



Sở Anh “ừ” một tiếng, nhìn Quý Phong Dư: “Đi ăn cơm thôi.”

Quý Phong Dư không đáp lại mà xoay người đi lên lầu, trông có vẻ vẫn không vui cho lắm.

“Anh Anh, có chuyện gì thì nói với tôi.” Thẩm Yến Thanh hơi nhíu mày: “Đây là chuyện mà tôi và nhà họ Thẩm phải làm.”

Nền nếp của nhà họ Thẩm rất nghiêm ngặt và chính trực, bất kể trước kia hay bây giờ Sở Anh thế nào, cô vẫn là người đã từng cứu Thẩm Yến Thanh.

Ân tình này, gia đình họ nên ghi nhớ suốt đời.

Sở Anh xua tay: “Thật sự không có chuyện gì hết, cậu làm việc của cậu đi.”

Dứt lời, Sở Anh lập tức rời đi.

Thương Tự Chiêu liếc nhìn Thẩm Yến Thanh, nghĩ ngợi chốc lát rồi nhanh chóng đuổi theo Sở Anh. Dù sao bây giờ Sở Anh đang sống ở Phong Tê, cậu ta đã hứa với quản gia là sẽ không khiến Sở Anh bị người ta bắt nạt trong trường, tuy rằng trông cô không giống bị bắt nạt.

Thẩm Yến Thanh giải tán đám đông chung quanh, đang định rời đi thì thấy Tạ Nam Chi bước vào căn tin. Cậu ấy há miệng, định gọi tên cô ấy thì lại bị một người khác ngắt lời.

“Tạ Nam Chi!”

Giọng nữ hơi chói tai vang lên từ chỗ cửa.

Căn tin vốn đã ồn ào, rất ít người chú ý đến cảnh tượng này nhưng đám đông hóng chuyện lúc nãy vẫn chưa giải tán hết, lúc này đang âm thầm nhìn Tạ Nam Chi.

Người đến không có ý tốt.

Ngay từ lần đầu tiên thấy nữ sinh này, Tạ Nam Chi đã biết rõ điều đó nhưng cô ấy khẳng định mình không hề quen biết người này.

“Cậu là ai?”

Cách nói chuyện của Tạ Nam Chi vẫn luôn như thế.

Song cậy vào việc vừa nhập học Sùng Anh, hiển nhiên cô nàng kia hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cô ta chỉ cảm thấy Tạ Nam Chi có thái độ thượng đẳng, coi thường người khác: “Quả nhiên chị giống hệt những gì mà Bạch Vi từng nói. Tôi nói cho chị biết, chị đừng hòng quấy rầy gia đình Bạch Vi nữa, bây giờ họ đang sống rất hạnh phúc! Chị có biết hôm đó là sinh nhật của Bạch Vi không?”

Nghe đến đây, Tạ Nam Chi lập tức biết đã xảy ra chuyện gì.

Thì ra ngày họp phụ huynh của Sùng Anh cũng là ngày sinh nhật của Cát Bạch Vi. Hôm đó ba của cô ấy – Cát Kinh Thành không mời mà đến. Thực ra ngày họp phụ huynh hằng năm, ông ta đều có mặt, suy cho cùng thì trong nhà cô không còn ai khác đến dự ngoài ông ta.

Tạ Nam Chi dời mắt, lạnh lùng nói: “Vậy thì cậu nên đi tìm Cát Kinh Thành, chứ không phải tìm tôi.”

Nói xong, cô chuẩn bị rời đi. Nhưng hiển nhiên thái độ của cô đã chọc giận cô gái này.

Cô ta gần như buột miệng: “Quả nhiên chị giống hệt bà mẹ bị điên của chị! Hai mẹ con chị đều là đồ điên, không có trái tim!”

Cô ta vừa dứt lời, phạm vi chung quanh thoáng chốc yên tĩnh.

Bước chân của Tạ Nam Chi thoáng chốc dừng lại.

Thẩm Yến Thanh khựng lại trong chốc lát rồi lập tức tiến lên, che trước mặt Tạ Nam Chi, lạnh lùng nói: “Bạn học này, căn tin là nơi để ăn cơm. Còn nữa, cậu dám lan truyền tin đồn vô căn cứ trước mặt mọi người, buổi chiều đến Hội Học sinh một chuyến để tìm hiểu khẩu hiệu của Sùng Anh.”

“Còn các cậu nữa, tôi không hy vọng chuyện hôm nay sẽ bị lan truyền ra ngoài.”

Thẩm Yến Thanh lạnh lùng nhìn lướt qua chung quanh, gằn giọng cảnh cáo.

Thẩm Yến Thanh không thèm để ý đến sắc mặt đột nhiên thay đổi của nữ sinh, ngược lại quay sang nhìn Tạ Nam Chi. Cô ấy đang siết chặt bàn tay, cả cảm xúc lẫn biểu cảm đều tệ vô cùng.

“Tạ Nam Chi.” Thẩm Yến Thanh khẽ gọi một tiếng.

Tạ Nam Chi không để ý đến cậu ấy, khớp ngón tay hơi trắng bệch.

Thẩm Yến Thanh nhíu mày, bỗng giữ chặt cổ tay của Tạ Nam Chi rồi trực tiếp kéo cô ấy rời khỏi căn tin.

Trên tầng 2 căn tin, Sở Anh đứng bên lan can nhìn trò hề xảy ra ở tầng dưới. Ngay tại vừa rồi, khi cô gái kia nói mẹ của Tạ Nam Chi là đồ điên, bối cảnh của Tạ Nam Chi đã được mở khóa một phần, Năm Ba đang sửa soạn lại.

Chẳng trách hôm ấy Tạ Nam Chi lại vào trong ngõ hẻm, hiển nhiên là bị hai chữ “đồ điên” kích thích.

Thương Tự Chiêu ở bên cạnh tức anh ách chứng kiến cảnh Thẩm Yến Thanh dắt Tạ Nam Chi rời đi. Lúc này cậu ta gặp phải hai cú sốc mạnh, thứ nhất là vì thân thế của Tạ Nam Chi, thứ hai là vì quan hệ giữa Thẩm Yến Thanh và Tạ Nam Chi.

Quý Phong Dư cũng chứng kiến cảnh tượng dưới lầu, bèn hỏi Sở Anh: “Cậu đã biết trước sẽ có người gây hấn với cậu ấy hả?”

Sở Anh dời mắt, lười biếng trả lời: “Chỉ sớm hơn các cậu chút xíu thôi.”

“Đi thôi, ăn cơm.”

“Ừ.”

Lúc này Thương Tự Chiêu mới hoàn hồn, thì ra chuyện lúc nãy là vở kịch mà hai người thảo luận trước với nhau.

Cậu ta đi theo Sở Anh, buồn bực kêu lên: “Sở Anh, cậu vừa nói gì?”

“Cậu đã biết trước? Cậu biết trước mà không nói cho tôi biết! Có phải cậu cố tình dụ Thẩm Yến Thanh đến đây không?”

Sở Anh quay lưng về phía Thương Tự Chiêu, xua tay: “Nếu tôi nói cho cậu biết trước thì tuần sau cậu sẽ phải lên bục đọc kiểm điểm tiếp nhé.”

Thương Tự Chiêu: “...”

Má!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook