Xuyên Sách: Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính
Chương 13:
Vân Kiều
18/10/2024
Trang viên.
Thương Trú đối diện với con lợn trên màn hình thật lâu, thình lình hỏi: “Tôi mấy tuổi? Lượng tóc thế nào?”
Tiểu Tống cứng ngắc, thầm nghĩ dạo này sếp tổng bị sao vậy? Mặc dù trước kia sếp cũng thường xuyên làm chuyện nằm ngoài dự đoán của mọi người nhưng sẽ không như bây giờ, toàn hỏi mấy câu hỏi khiến người ta khó có thể trả lời.
Tiểu Tống suy nghĩ chốc lát rồi trả lời: “Thưa sếp, còn năm ngày nữa là sinh nhật 23 tuổi của anh. Lượng tóc của anh… Tôi cảm thấy rất khỏe mạnh, nhiều hơn người bình thường một chút.”
Thương Trú nghiêng đầu: “Gọi quản gia lên đây.”
Tiểu Tống trả lời: “Vâng.”
Một lát sau, quản gia vội vàng bước vào cửa, loáng thoáng nhìn thấy vết bột mì dính trên cổ tay áo của ông ấy.
Thương Trú nhìn quản gia. Anh thường xuyên không hiểu được vì sao con người lại nhọc lòng vì đồ ăn, cũng không rõ ý nghĩa của sinh nhật là gì.
Quản gia chờ một lát mà không thấy Thương Trú lên tiếng, bèn ngẩng đầu hỏi: “Cậu chủ, có tôi đây.”
Nghĩ đến con lợn trên màn hình điện thoại, Thương Trú lại cau mày: “Mấy người đã nói gì với Sở Anh?”
Thương Trú dùng từ “mấy người”, hiển nhiên anh biết rõ quản gia của mình, chắc chắn là vì Thương Tự Chiêu đã nói gì đó, mà vì nguyên nhân nào đó nên quản gia cũng phối hợp với Thương Tự Chiêu.
Quản gia hơi kinh ngạc, sau đó giải thích cặn kẽ: “Cậu út cho rằng ông chủ thu xếp cho cô Sở vào ở Phong Tê là vì… Vì mục đích nào đó nên mới che giấu tuổi tác của cậu với cô Sở, để bảo đảm nghi ngờ của cậu ấy sẽ không trở thành sự thật.”
Mọi người đều biết, Thương Trú là một thiên tài. Nhưng chỉ áp dụng cho lĩnh vực đó, đối với khía cạnh khác, Thương Trú có thể coi là chậm hiểu.
Ví dụ như lúc này, anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt khó hiểu: “Mục đích nào đó?”
Quản gia rất hiếm khi gặp phải tình huống khó có thể trả lời như lúc này. Một lát sau, ông ấy mới nói: “Cậu út suy nghĩ nhiều, cậu chủ đừng để bụng.”
Thương Trú im lặng. Sở Anh đã đập phương thức liên lạc của bác sĩ bệnh viện cấy tóc vào mặt anh, anh cứ tiếp tục bỏ mặc chuyện này thì có ổn không?
…
So với Thương Trú, Sở Anh rất nhẹ nhõm.
Cô nằm trong bồn tắm rộng rãi hưởng thụ thời khắc yên tĩnh này, thời khắc không giống bình thường đối với cô.
Bởi vì chỉ có lúc này, cô mới hoàn toàn được tự do.
Không có nhiệm vụ, không có Năm Ba, không có âm thanh khác, cũng không có gò bó và ràng buộc.
Nói ra thì thật nực cười và ích kỷ, trong thế giới ban đầu, Sở Anh không hề cảm nhận được tự do, thế mà lại cảm nhận được ở thế giới này. Thậm chí vào thời khắc nào đó, cô nảy sinh ý nghĩ nếu không thể quay về cũng không sao, nói tóm lại kết quả này không phải là quá khó chấp nhận đối với cô.
Tất nhiên, cô không thể khiến Năm Ba biết được suy nghĩ này.
Hai bên đều có nhu cầu thì mới khiến cuộc giao dịch này tiếp tục một cách yên ổn.
Tắm xong, Sở Anh nằm trên giường như động vật nhuyễn thể. Năm Ba đang chăm chỉ sửa soạn lại nội dung học tập hai ngày qua, nhân tiện trò chuyện với Sở Anh: [Anh Anh, thi tháng phải làm sao đây? Chúng ta vẫn đang ôn tập kiến thức lớp 10, tôi chưa sắp xếp lại kiến thức lớp 11. Dựa theo tiến độ trước mắt thì tháng sau mới bắt đầu được. A, hay là để tôi bay đến phòng thi số 1 nhìn lén thử xem!]
Sở Anh lười biếng đáp lại nó: “Không cần thiết, tôi không bận tâm đến thành tích thi cử. Tôi chỉ bận tâm quá trình học tập, không lẽ nào hồi trước tôi làm được mà bây giờ lại không làm được.”
Năm Ba không hiểu con người nhưng Sở Anh đã nói vậy thì nó không nhắc lại nữa, quay sang nhắc đến nhiệm vụ: [Anh Anh, cô đoán xem bên cạnh Tạ Nam Chi sẽ có sự khác thường nào?]
Sở Anh xoay người, nửa thân trên nhổm lên nhìn Năm Ba: “Tại sao chúng ta phải hoàn thành tình tiết cốt truyện?”
Năm Ba: [Để nam nữ chính đến với nhau.]
Sở Anh gật đầu: “Không sai.”
Sự khác thường ngày mai rất có khả năng là điểm mấu chốt ảnh hưởng đến tiến độ tình cảm của nam nữ chính, thế nên mới cần cô ra tay. Nhưng Sở Anh không nói, thầm nghĩ cứ để Năm Ba động não trước đã.
Vậy nên cô vươn tay tắt đèn: “Tôi nói xong rồi, cậu tự nghĩ đi. Ngủ.”
Trong bóng đêm, đôi mắt của Năm Ba mở to, trông rất chi là vô tội: […]
…
Kỳ nghỉ vốn nên là thời gian ngủ nướng của Sở Anh nhưng ngày hôm nay, cô không thể không dậy sớm. Cho dù đồng hồ báo thức của cô không đổ chuông thì sớm muộn gì Năm Ba cũng sẽ đánh thức cô, thế nên cô bình tĩnh bò dậy từ trên giường.
Năm Ba đã chung sống với Sở Anh được một thời gian, biết cô gắt ngủ nên tự giác im như thóc, chỉ lặng lẽ bay theo bên cạnh cô.
Thậm chí lúc Sở Anh vào phòng tắm, nó cũng bám vào cửa vểnh tai lắng nghe, để tránh cô quẳng gánh giữa đường.
Nửa giờ sau, Sở Anh mặc áo hoodie màu đen xuống lầu. Năm Ba không chú ý đến phong cách quần áo của Sở Anh thay đổi nhưng Thương Tự Chiêu thì khác, kinh ngạc hỏi: “Cậu dậy sớm vậy? Sao hôm nay lại đổi sang phong cách thể thao? Lần đầu tiên tôi thấy cậu ăn mặc kiểu này.”
Ngày thường, Sở Anh cực kỳ khắt khe trong chuyện ăn mặc, thậm chí còn chú ý hơn cả Quý Phong Dư.
Tuy rằng Thương Tự Chiêu không hiểu con gái nhưng không ảnh hưởng cậu ta có đôi mắt biết thưởng thức cái đẹp.
Sở Anh liếc Thương Tự Chiêu một phát: “Nghe nói Thủ lĩnh thẻ bài Sakura bao giờ chưa?”
Thương Tự Chiêu im lặng trong chớp mắt, bỗng rùng mình: “Lạnh quá.”
Sở Anh và Thương Tự Chiêu đều không thể ngờ được rằng, ngày nghỉ mà hai người lại có cơ hội cùng nhau ăn bữa sáng.
Thương Tự Chiêu rất buồn bực: “Tôi dậy sớm là vì học bổ túc, còn cậu đi đâu?”
Sở Anh không ngẩng đầu lên: “Làm Lôi Phong*.”
*Lôi Phong/雷鋒 (18/12/1940 – 15/8/1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn và hết đời hiến dâng của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một biểu tượng văn hóa. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày, hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phông và quà lưu niệm.
Thương Tự Chiêu phát hiện Sở Anh cứ có bản lĩnh chọc người khác tức chết.
Cậu ta không tự rước lấy nhục nữa mà thành thật ăn cơm, bên tay trái còn đặt một cuốn sách tiếng Anh, thi thoảng lại phải xem một lần.
Ăn sáng xong, Sở Anh xua tay chào Thương Tự Chiêu rồi rời đi. Thương Tự Chiêu kêu lên sau lưng cô: “Mang ít bánh ngọt Phúc Ký về nhà cho tôi nhé, chỉ cần loại 10 giờ sáng thôi!”
Sở Anh thở dài: Đúng là cậu chủ nhà giàu được nuông chiều có khác.
…
Sở Anh lên xe rồi trực tiếp báo địa chỉ cô nhi viện Thịnh Khai.
Cô không quan tâm đến những thứ khác, chỉ xem tài liệu học tập trên tay nhưng xem được một lát thì thấy có gì đó sai sai. Tốc độ lái xe bỗng nhiên tăng lên, cô không khỏi giữ chặt tay vịn theo phản xạ.
Tài xế này vẫn chở cô từ ngày đầu tiên cô đến Sùng Anh, lái xe rất vững vàng. Sở Anh ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy tài xế chẳng những tăng tốc mà còn cảnh giác nhìn gương chiếu hậu.
Sở Anh: “… Chuyện gì vậy?”
Tài xế trầm giọng trả lời: “Cô chủ, có người theo dõi chúng ta. Chúng ta còn chưa rời khỏi núi Quan Hải thì chiếc xe kia đã bám đuôi chúng ta. Tôi từng thấy chiếc xe này mấy lần, là xe của nhà họ Thẩm!”
Sở Anh: “…”
Cô nên giải thích Thẩm Yến Thanh cũng muốn đến cô nhi viện Thịnh Khai bằng cách nào đây nhỉ? Đành phải nói: “Thế thì giảm tốc độ xuống, để họ đi trước.”
Tài xế nghe lời giảm tốc độ, một lát sau, ông ấy kinh ngạc phát hiện chiếc xe này không phải đang theo dõi họ mà hình như cũng đến nơi giống họ. Ông ấy thở phào nhẹ nhõm: “Cô chủ, hủy bỏ cảnh báo.”
Sở Anh “ừm” một tiếng, thầm nghĩ không biết có phải là vì hôm nay mình định làm chuyện lén lút hay không mà cứ cảm thấy tài xế này cũng lén la lén lút.
Xe dừng lại ở ngã tư đường cách Thịnh Khai khoảng trăm mét. Sở Anh kêu tài xế lái xe chạy vòng vòng một lát, còn mình đội mũ lưỡi trai rồi xuống xe, chỉ thoáng chốc đã biến mất trong đám đông.
Cổng của cô nhi viện rất rộng. Sở Anh lập tức nhìn thấy Thẩm Yến Thanh đang đứng chờ trước cổng, lúc này còn chưa đến 8 giờ rưỡi.
Dựa theo nhắc nhở của Năm Ba thì thời gian hẹn gặp mặt của hai người là 9 giờ sáng, Thẩm Yến Thanh đến sớm hơn nửa giờ. Có lẽ đây là thói quen của Thẩm Yến Thanh, tuy nhiên Sở Anh lại cho rằng Tạ Nam Chi mới là nguyên nhân chủ yếu nhất.
Sở Anh cảm thán với Năm Ba: Tình yêu thời niên thiếu thật tuyệt, vừa cháy bỏng vừa xúc động, không muốn quay đầu.
Năm Ba nhỏ giọng lải nhải: [Cô cũng có thể yêu đương mà, yêu đương có ảnh hưởng chúng ta làm nhiệm vụ đâu.]
Sở Anh lườm nó: Ảnh hưởng việc học của tôi.
Sở Anh nhìn lại bản thân, cảm thấy mình thậm thà thậm thụt kiểu này dễ khiến người ta chú ý, bèn ngẩng đầu nhìn chung quanh, thấy một cửa hàng bán đồ ăn sáng đối diện cô nhi viện Thịnh Khai, có hai tầng. Hiển nhiên đây là vị trí tuyệt hảo để quan sát cô nhi viện Thịnh Khai, còn có thể nhân tiện ăn bữa sáng có mùi khói lửa nhân gian.
Mấy ngày nay ở Phong Tê, Sở Anh cứ cảm thấy mình sút cân, chắc là vì Thương Trú không có hứng thú với đồ ăn nên các đầu bếp phải dốc hết sức nấu những món ăn mới lạ, còn cực kỳ chú trọng cân bằng dinh dưỡng. Sở Anh ăn món ăn healthy nhưng cứ thấy thiêu thiếu thứ gì đó.
Năm Ba ngơ ngác nhìn Sở Anh gọi món ăn không ít hơn đồ ăn ở Phong Tê.
Sở Anh khẽ hừ một tiếng: Chưa từng thấy mỹ nữ ăn cơm bao giờ à?
Năm Ba ngậm miệng, bắt đầu thành thật nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Sở Anh cũng vừa ngậm bánh quẩy vừa quan sát chung quanh. Từ lầu 2 nhìn xuống có thể thấy rõ cảnh tượng trước cổng cô nhi viện Thịnh Khai, Thẩm Yến Thanh vẫn đứng ở cổng, thi thoảng lại xem đồng hồ nhưng dáng vẻ không sốt ruột, không biết nghĩ đến chuyện gì mà lại nở nụ cười.
Sở Anh dời mắt.
Ngay từ đầu, tình yêu lúc nào cũng đẹp, quan tâm nhau, khát vọng nhau, sau đó dần dần đến gần nhau, thử thăm dò lẫn nhau, liên tục dây dưa với nhau.
Thẩm Yến Thanh và Tạ Nam Chi đều là người lý trí. Nếu giữa hai người thật sự xảy ra vấn đề thì chắc chắn là đã đụng chạm điểm mấu chốt của họ.
Sở Anh thở dài sâu xa: Xem người ta yêu đương kiểu này, cứ cảm thấy mình là kẻ biến thái.
Năm Ba thì lại tự thấy vui.
8 giờ 50 phút, khi Sở Anh ăn miếng xíu mại thứ ba thì Tạ Nam Chi đã đến.
Con gái nhìn con gái sẽ có góc độ đặc biệt. Sở Anh quan sát quần áo của Tạ Nam Chi hôm nay, khen ngợi: Mắt thẩm mỹ của nữ chính không tồi, không thua kém Quý Phong Dư chút nào.
Năm Ba thì thầm: [So với cô thì sao?]
Sở Anh: Thế thì vẫn kém hơn một tí.
Năm Ba âm thầm lườm cô.
Vừa nhìn thấy Tạ Nam Chi, trạng thái của Thẩm Yến Thanh lập tức thay đổi. Cậu hai nhà họ Thẩm thong dong tao nhã biến thành một thiếu niên ngây thơ.
Nhưng từ đầu đến cuối, Tạ Nam Chi vẫn bình tĩnh. Ngoại trừ việc cho phép Thẩm Yến Thanh đến gần mình, Sở Anh chưa từng thấy sự thay đổi đặc biệt nào của Tạ Nam Chi.
Tựa như ánh mắt của Tạ Nam Chi hồi ấy, từ đầu đến cuối vẫn lạnh như băng.
Năm Ba vịn cửa sổ, nhìn hai người sóng vai nhau bước vào cô nhi viện.
Sở Anh thầm nghĩ nếu Năm Ba có thực thể thì chắc chắn lúc này sẽ thấy nụ cười của bà dì xuất hiện trên mặt nó.
Trên đường phố tấp nập người qua kẻ lại, đám đông náo nhiệt lại bắt đầu một ngày mới sau khi thức giấc. Khu phố cũ xưa tràn đầy khói lửa nhân gian, nụ cười thoải mái hiện lên trên gương mặt mỗi người.
Sở Anh thích cuộc sống như vậy, song cô chưa bao giờ đến gần.
Thoáng chốc, động tác của Sở Anh khựng lại. Cô cúi đầu nhìn mình rồi đưa mắt nhìn người đàn ông ăn mặc giống hệt mình đang đứng cách Thịnh Khai không xa.
Nói thật, trên con phố này chỉ có mỗi hai người bọn họ ăn mặc kiểu này thôi.
Sở Anh sâu sắc cảm thấy chỉ số thông minh của mình có vấn đề, kể từ hồi mua cặp kính áp tròng màu trắng lần trước đã dần dần mất kiểm soát.
Cô đặt đũa xuống rồi đứng dậy xuống lầu, nhân tiện bỏ mũ đội đầu xuống, chỉ để lại mũ lưỡi trai.
Năm Ba bay bên cạnh cô: [Anh Anh, cô phát hiện điều khác thường rồi à?]
Sở Anh bước đi nhanh hơn: Có người theo dõi Tạ Nam Chi.
Thương Trú đối diện với con lợn trên màn hình thật lâu, thình lình hỏi: “Tôi mấy tuổi? Lượng tóc thế nào?”
Tiểu Tống cứng ngắc, thầm nghĩ dạo này sếp tổng bị sao vậy? Mặc dù trước kia sếp cũng thường xuyên làm chuyện nằm ngoài dự đoán của mọi người nhưng sẽ không như bây giờ, toàn hỏi mấy câu hỏi khiến người ta khó có thể trả lời.
Tiểu Tống suy nghĩ chốc lát rồi trả lời: “Thưa sếp, còn năm ngày nữa là sinh nhật 23 tuổi của anh. Lượng tóc của anh… Tôi cảm thấy rất khỏe mạnh, nhiều hơn người bình thường một chút.”
Thương Trú nghiêng đầu: “Gọi quản gia lên đây.”
Tiểu Tống trả lời: “Vâng.”
Một lát sau, quản gia vội vàng bước vào cửa, loáng thoáng nhìn thấy vết bột mì dính trên cổ tay áo của ông ấy.
Thương Trú nhìn quản gia. Anh thường xuyên không hiểu được vì sao con người lại nhọc lòng vì đồ ăn, cũng không rõ ý nghĩa của sinh nhật là gì.
Quản gia chờ một lát mà không thấy Thương Trú lên tiếng, bèn ngẩng đầu hỏi: “Cậu chủ, có tôi đây.”
Nghĩ đến con lợn trên màn hình điện thoại, Thương Trú lại cau mày: “Mấy người đã nói gì với Sở Anh?”
Thương Trú dùng từ “mấy người”, hiển nhiên anh biết rõ quản gia của mình, chắc chắn là vì Thương Tự Chiêu đã nói gì đó, mà vì nguyên nhân nào đó nên quản gia cũng phối hợp với Thương Tự Chiêu.
Quản gia hơi kinh ngạc, sau đó giải thích cặn kẽ: “Cậu út cho rằng ông chủ thu xếp cho cô Sở vào ở Phong Tê là vì… Vì mục đích nào đó nên mới che giấu tuổi tác của cậu với cô Sở, để bảo đảm nghi ngờ của cậu ấy sẽ không trở thành sự thật.”
Mọi người đều biết, Thương Trú là một thiên tài. Nhưng chỉ áp dụng cho lĩnh vực đó, đối với khía cạnh khác, Thương Trú có thể coi là chậm hiểu.
Ví dụ như lúc này, anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt khó hiểu: “Mục đích nào đó?”
Quản gia rất hiếm khi gặp phải tình huống khó có thể trả lời như lúc này. Một lát sau, ông ấy mới nói: “Cậu út suy nghĩ nhiều, cậu chủ đừng để bụng.”
Thương Trú im lặng. Sở Anh đã đập phương thức liên lạc của bác sĩ bệnh viện cấy tóc vào mặt anh, anh cứ tiếp tục bỏ mặc chuyện này thì có ổn không?
…
So với Thương Trú, Sở Anh rất nhẹ nhõm.
Cô nằm trong bồn tắm rộng rãi hưởng thụ thời khắc yên tĩnh này, thời khắc không giống bình thường đối với cô.
Bởi vì chỉ có lúc này, cô mới hoàn toàn được tự do.
Không có nhiệm vụ, không có Năm Ba, không có âm thanh khác, cũng không có gò bó và ràng buộc.
Nói ra thì thật nực cười và ích kỷ, trong thế giới ban đầu, Sở Anh không hề cảm nhận được tự do, thế mà lại cảm nhận được ở thế giới này. Thậm chí vào thời khắc nào đó, cô nảy sinh ý nghĩ nếu không thể quay về cũng không sao, nói tóm lại kết quả này không phải là quá khó chấp nhận đối với cô.
Tất nhiên, cô không thể khiến Năm Ba biết được suy nghĩ này.
Hai bên đều có nhu cầu thì mới khiến cuộc giao dịch này tiếp tục một cách yên ổn.
Tắm xong, Sở Anh nằm trên giường như động vật nhuyễn thể. Năm Ba đang chăm chỉ sửa soạn lại nội dung học tập hai ngày qua, nhân tiện trò chuyện với Sở Anh: [Anh Anh, thi tháng phải làm sao đây? Chúng ta vẫn đang ôn tập kiến thức lớp 10, tôi chưa sắp xếp lại kiến thức lớp 11. Dựa theo tiến độ trước mắt thì tháng sau mới bắt đầu được. A, hay là để tôi bay đến phòng thi số 1 nhìn lén thử xem!]
Sở Anh lười biếng đáp lại nó: “Không cần thiết, tôi không bận tâm đến thành tích thi cử. Tôi chỉ bận tâm quá trình học tập, không lẽ nào hồi trước tôi làm được mà bây giờ lại không làm được.”
Năm Ba không hiểu con người nhưng Sở Anh đã nói vậy thì nó không nhắc lại nữa, quay sang nhắc đến nhiệm vụ: [Anh Anh, cô đoán xem bên cạnh Tạ Nam Chi sẽ có sự khác thường nào?]
Sở Anh xoay người, nửa thân trên nhổm lên nhìn Năm Ba: “Tại sao chúng ta phải hoàn thành tình tiết cốt truyện?”
Năm Ba: [Để nam nữ chính đến với nhau.]
Sở Anh gật đầu: “Không sai.”
Sự khác thường ngày mai rất có khả năng là điểm mấu chốt ảnh hưởng đến tiến độ tình cảm của nam nữ chính, thế nên mới cần cô ra tay. Nhưng Sở Anh không nói, thầm nghĩ cứ để Năm Ba động não trước đã.
Vậy nên cô vươn tay tắt đèn: “Tôi nói xong rồi, cậu tự nghĩ đi. Ngủ.”
Trong bóng đêm, đôi mắt của Năm Ba mở to, trông rất chi là vô tội: […]
…
Kỳ nghỉ vốn nên là thời gian ngủ nướng của Sở Anh nhưng ngày hôm nay, cô không thể không dậy sớm. Cho dù đồng hồ báo thức của cô không đổ chuông thì sớm muộn gì Năm Ba cũng sẽ đánh thức cô, thế nên cô bình tĩnh bò dậy từ trên giường.
Năm Ba đã chung sống với Sở Anh được một thời gian, biết cô gắt ngủ nên tự giác im như thóc, chỉ lặng lẽ bay theo bên cạnh cô.
Thậm chí lúc Sở Anh vào phòng tắm, nó cũng bám vào cửa vểnh tai lắng nghe, để tránh cô quẳng gánh giữa đường.
Nửa giờ sau, Sở Anh mặc áo hoodie màu đen xuống lầu. Năm Ba không chú ý đến phong cách quần áo của Sở Anh thay đổi nhưng Thương Tự Chiêu thì khác, kinh ngạc hỏi: “Cậu dậy sớm vậy? Sao hôm nay lại đổi sang phong cách thể thao? Lần đầu tiên tôi thấy cậu ăn mặc kiểu này.”
Ngày thường, Sở Anh cực kỳ khắt khe trong chuyện ăn mặc, thậm chí còn chú ý hơn cả Quý Phong Dư.
Tuy rằng Thương Tự Chiêu không hiểu con gái nhưng không ảnh hưởng cậu ta có đôi mắt biết thưởng thức cái đẹp.
Sở Anh liếc Thương Tự Chiêu một phát: “Nghe nói Thủ lĩnh thẻ bài Sakura bao giờ chưa?”
Thương Tự Chiêu im lặng trong chớp mắt, bỗng rùng mình: “Lạnh quá.”
Sở Anh và Thương Tự Chiêu đều không thể ngờ được rằng, ngày nghỉ mà hai người lại có cơ hội cùng nhau ăn bữa sáng.
Thương Tự Chiêu rất buồn bực: “Tôi dậy sớm là vì học bổ túc, còn cậu đi đâu?”
Sở Anh không ngẩng đầu lên: “Làm Lôi Phong*.”
*Lôi Phong/雷鋒 (18/12/1940 – 15/8/1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn và hết đời hiến dâng của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một biểu tượng văn hóa. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày, hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phông và quà lưu niệm.
Thương Tự Chiêu phát hiện Sở Anh cứ có bản lĩnh chọc người khác tức chết.
Cậu ta không tự rước lấy nhục nữa mà thành thật ăn cơm, bên tay trái còn đặt một cuốn sách tiếng Anh, thi thoảng lại phải xem một lần.
Ăn sáng xong, Sở Anh xua tay chào Thương Tự Chiêu rồi rời đi. Thương Tự Chiêu kêu lên sau lưng cô: “Mang ít bánh ngọt Phúc Ký về nhà cho tôi nhé, chỉ cần loại 10 giờ sáng thôi!”
Sở Anh thở dài: Đúng là cậu chủ nhà giàu được nuông chiều có khác.
…
Sở Anh lên xe rồi trực tiếp báo địa chỉ cô nhi viện Thịnh Khai.
Cô không quan tâm đến những thứ khác, chỉ xem tài liệu học tập trên tay nhưng xem được một lát thì thấy có gì đó sai sai. Tốc độ lái xe bỗng nhiên tăng lên, cô không khỏi giữ chặt tay vịn theo phản xạ.
Tài xế này vẫn chở cô từ ngày đầu tiên cô đến Sùng Anh, lái xe rất vững vàng. Sở Anh ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy tài xế chẳng những tăng tốc mà còn cảnh giác nhìn gương chiếu hậu.
Sở Anh: “… Chuyện gì vậy?”
Tài xế trầm giọng trả lời: “Cô chủ, có người theo dõi chúng ta. Chúng ta còn chưa rời khỏi núi Quan Hải thì chiếc xe kia đã bám đuôi chúng ta. Tôi từng thấy chiếc xe này mấy lần, là xe của nhà họ Thẩm!”
Sở Anh: “…”
Cô nên giải thích Thẩm Yến Thanh cũng muốn đến cô nhi viện Thịnh Khai bằng cách nào đây nhỉ? Đành phải nói: “Thế thì giảm tốc độ xuống, để họ đi trước.”
Tài xế nghe lời giảm tốc độ, một lát sau, ông ấy kinh ngạc phát hiện chiếc xe này không phải đang theo dõi họ mà hình như cũng đến nơi giống họ. Ông ấy thở phào nhẹ nhõm: “Cô chủ, hủy bỏ cảnh báo.”
Sở Anh “ừm” một tiếng, thầm nghĩ không biết có phải là vì hôm nay mình định làm chuyện lén lút hay không mà cứ cảm thấy tài xế này cũng lén la lén lút.
Xe dừng lại ở ngã tư đường cách Thịnh Khai khoảng trăm mét. Sở Anh kêu tài xế lái xe chạy vòng vòng một lát, còn mình đội mũ lưỡi trai rồi xuống xe, chỉ thoáng chốc đã biến mất trong đám đông.
Cổng của cô nhi viện rất rộng. Sở Anh lập tức nhìn thấy Thẩm Yến Thanh đang đứng chờ trước cổng, lúc này còn chưa đến 8 giờ rưỡi.
Dựa theo nhắc nhở của Năm Ba thì thời gian hẹn gặp mặt của hai người là 9 giờ sáng, Thẩm Yến Thanh đến sớm hơn nửa giờ. Có lẽ đây là thói quen của Thẩm Yến Thanh, tuy nhiên Sở Anh lại cho rằng Tạ Nam Chi mới là nguyên nhân chủ yếu nhất.
Sở Anh cảm thán với Năm Ba: Tình yêu thời niên thiếu thật tuyệt, vừa cháy bỏng vừa xúc động, không muốn quay đầu.
Năm Ba nhỏ giọng lải nhải: [Cô cũng có thể yêu đương mà, yêu đương có ảnh hưởng chúng ta làm nhiệm vụ đâu.]
Sở Anh lườm nó: Ảnh hưởng việc học của tôi.
Sở Anh nhìn lại bản thân, cảm thấy mình thậm thà thậm thụt kiểu này dễ khiến người ta chú ý, bèn ngẩng đầu nhìn chung quanh, thấy một cửa hàng bán đồ ăn sáng đối diện cô nhi viện Thịnh Khai, có hai tầng. Hiển nhiên đây là vị trí tuyệt hảo để quan sát cô nhi viện Thịnh Khai, còn có thể nhân tiện ăn bữa sáng có mùi khói lửa nhân gian.
Mấy ngày nay ở Phong Tê, Sở Anh cứ cảm thấy mình sút cân, chắc là vì Thương Trú không có hứng thú với đồ ăn nên các đầu bếp phải dốc hết sức nấu những món ăn mới lạ, còn cực kỳ chú trọng cân bằng dinh dưỡng. Sở Anh ăn món ăn healthy nhưng cứ thấy thiêu thiếu thứ gì đó.
Năm Ba ngơ ngác nhìn Sở Anh gọi món ăn không ít hơn đồ ăn ở Phong Tê.
Sở Anh khẽ hừ một tiếng: Chưa từng thấy mỹ nữ ăn cơm bao giờ à?
Năm Ba ngậm miệng, bắt đầu thành thật nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Sở Anh cũng vừa ngậm bánh quẩy vừa quan sát chung quanh. Từ lầu 2 nhìn xuống có thể thấy rõ cảnh tượng trước cổng cô nhi viện Thịnh Khai, Thẩm Yến Thanh vẫn đứng ở cổng, thi thoảng lại xem đồng hồ nhưng dáng vẻ không sốt ruột, không biết nghĩ đến chuyện gì mà lại nở nụ cười.
Sở Anh dời mắt.
Ngay từ đầu, tình yêu lúc nào cũng đẹp, quan tâm nhau, khát vọng nhau, sau đó dần dần đến gần nhau, thử thăm dò lẫn nhau, liên tục dây dưa với nhau.
Thẩm Yến Thanh và Tạ Nam Chi đều là người lý trí. Nếu giữa hai người thật sự xảy ra vấn đề thì chắc chắn là đã đụng chạm điểm mấu chốt của họ.
Sở Anh thở dài sâu xa: Xem người ta yêu đương kiểu này, cứ cảm thấy mình là kẻ biến thái.
Năm Ba thì lại tự thấy vui.
8 giờ 50 phút, khi Sở Anh ăn miếng xíu mại thứ ba thì Tạ Nam Chi đã đến.
Con gái nhìn con gái sẽ có góc độ đặc biệt. Sở Anh quan sát quần áo của Tạ Nam Chi hôm nay, khen ngợi: Mắt thẩm mỹ của nữ chính không tồi, không thua kém Quý Phong Dư chút nào.
Năm Ba thì thầm: [So với cô thì sao?]
Sở Anh: Thế thì vẫn kém hơn một tí.
Năm Ba âm thầm lườm cô.
Vừa nhìn thấy Tạ Nam Chi, trạng thái của Thẩm Yến Thanh lập tức thay đổi. Cậu hai nhà họ Thẩm thong dong tao nhã biến thành một thiếu niên ngây thơ.
Nhưng từ đầu đến cuối, Tạ Nam Chi vẫn bình tĩnh. Ngoại trừ việc cho phép Thẩm Yến Thanh đến gần mình, Sở Anh chưa từng thấy sự thay đổi đặc biệt nào của Tạ Nam Chi.
Tựa như ánh mắt của Tạ Nam Chi hồi ấy, từ đầu đến cuối vẫn lạnh như băng.
Năm Ba vịn cửa sổ, nhìn hai người sóng vai nhau bước vào cô nhi viện.
Sở Anh thầm nghĩ nếu Năm Ba có thực thể thì chắc chắn lúc này sẽ thấy nụ cười của bà dì xuất hiện trên mặt nó.
Trên đường phố tấp nập người qua kẻ lại, đám đông náo nhiệt lại bắt đầu một ngày mới sau khi thức giấc. Khu phố cũ xưa tràn đầy khói lửa nhân gian, nụ cười thoải mái hiện lên trên gương mặt mỗi người.
Sở Anh thích cuộc sống như vậy, song cô chưa bao giờ đến gần.
Thoáng chốc, động tác của Sở Anh khựng lại. Cô cúi đầu nhìn mình rồi đưa mắt nhìn người đàn ông ăn mặc giống hệt mình đang đứng cách Thịnh Khai không xa.
Nói thật, trên con phố này chỉ có mỗi hai người bọn họ ăn mặc kiểu này thôi.
Sở Anh sâu sắc cảm thấy chỉ số thông minh của mình có vấn đề, kể từ hồi mua cặp kính áp tròng màu trắng lần trước đã dần dần mất kiểm soát.
Cô đặt đũa xuống rồi đứng dậy xuống lầu, nhân tiện bỏ mũ đội đầu xuống, chỉ để lại mũ lưỡi trai.
Năm Ba bay bên cạnh cô: [Anh Anh, cô phát hiện điều khác thường rồi à?]
Sở Anh bước đi nhanh hơn: Có người theo dõi Tạ Nam Chi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.