Chương 19: Hắn ấn vào phần quà thứ tư
KK Cố Hương
04/04/2024
Hắn ấn vào phần quà thứ tư.
[Thẻ nam chính biến mất, thời hạn một ngày. Thẻ này có thể ngăn cản nam chính Long Ngạo Thiên ra sân, nhưng tiền đề là ngài không được làm việc xấu, cũng như không ra tay với nữ chính. Cho hỏi ngài có muốn sử dụng ngay không?]
“Ha ha ha” Khóe mắt của Lục Vân Phong ươn ướt: “Chỉ một ngày thôi à? Cũng được, cũng được, tốt xấu gì cũng là đồ đứng đắn. Sử dụng, hôm nay ta muốn làm thiếu nhi.”
Hắn ấn vào phần quà thứ năm.
[Đồ tình thú. Cảm xúc mãnh liệt luôn vào nửa đêm, roi da, dây thừng, bịt mắt, nội y tình thú, còng tay...]
Lục Vân Phong liền bấm ngừng: “Mi thấy ta đã trưởng thành, nhưng mà thứ này đâu liên quan gì đến việc ta hoàn thành nhiệm vụ. Nếu thích thứ này thì ta không biết tự mua về à? Còn cần mi chắc?”
Hắn ấn vào phần quà thứ sáu.
[Thẻ chớp nhoáng. Trong nháy mắt có thể chớp nhoáng đến bất kỳ đâu trong phạm vi năm mét, đồng thời còn có thể vượt chướng ngại vật.]
Lục Vân Phong ngạc nhiên vội vàng nhận lấy, cuối cùng cũng nở nụ cười vui mừng: “Đây mới đúng là món đồ đứng
đắn. Có nó rồi sẽ có thêm một cơ hội để chạy trốn.”
Đúng lúc này, mẹ Lục gõ cửa phòng vệ sinh: “Vân Phong, Thanh Thu phải đi rồi, con đi tiễn con bé đi.”
Lục Vân Phong không mở cửa mà nói vọng ra cửa: “Con biết rồi, bảo cô ấy tự đi đi. Con bận lắm.”
Bên ngoài truyền đến tiếng của bố: “Nó không rảnh đúng không? Để tôi đi lấy cây chổi, bà hãy tìm ai đó mở cánh cửa
này ra cho tôi.”
Lục Vân Phong vô cùng bực dọc: “Con ra ngay đây.”
Đi tới bãi đậu xe, Lục Vân Phong gãi đầu, trong đầu đều là dấu hỏi chấm.
Hầu hết xe trong gara nhà mình đều là của bố. Chủ yếu là xe thương vụ, xe Sedan và xe tải.
Mình cũng chỉ đậu hai chiếc xe thể thao ở chỗ này.
Trong trí nhớ của nguyên chủ thì bản thân cũng có một gara riêng, nhưng không ở biệt thự này.
Ở đây chỉ có hai chiếc xe của mình, hơn nữa cả hai đều là xe thể thao.
Triệu Cương chạy đến trước mặt: “Cậu chủ, hôm nay cậu muốn lái chiếc nào?”
Lục Vân Phong sờ cằm, chỉ vào một chiếc xe nói: “Đưa chìa khóa xe này cho tôi.”
Triệu Cương sửng sốt: “Cậu chủ, đây là xe của ông chủ.”
“Chỉ là một chiếc xe thôi mà. Tôi lái một tí có chết người đâu. “Ồ, nhưng mà xe này..” “Sao thế?” “Không xứng với thân phận của cậu.”
Đó là một chiếc xe sang khiêm tốn, nhìn từ bên ngoài không hề bắt mắt, nhưng trên thực tế giá cả lại rất đắt đỏ.
“Chính là nó.”
Bản thân Lãnh Thanh Thu cũng không nhận ra rằng, mình đã thay đối cái nhìn về Lục Vân Phong.
Chuyện xảy ra vào hai ngày trước đã khiến cô cảm thấy hình như trước đây mình không hề quen người này.
Trước đây mình ở chung với Lục Vân Phong ba phút là muốn suy sụp. Nhìn thấy hắn là vô cùng buồn nôn, thậm chí chỉ cần nghe thấy tên hắn, mình còn chẳng có khẩu vị để ăn cơm.
Ấy thế mà hôm nay, mình lại để mặc cho hắn đưa mình về công ty.
Chỉ cần một cú điện thoại là sẽ có người đến đón mình ngay.
Nhưng Lãnh Thanh Thu lại không gọi điện, mà đợi Lục Quảng Hoành dùng chổi ép Lục Vân Phong chở mình đi.
Tất nhiên, một là cô đã không còn chán ghét Lục Vân Phong sâu đậm như trước nữa, cho đến hiện tại bản thân cô vẫn chưa phát hiện ra điều này.
Lãnh Thanh Thu chỉ chợt cảm thấy, tên Lục Vân Phong này rất buồn cười.
Hai là trên người Lục Vân Phong có quá nhiều bí ẩn, nên mình cần phải hỏi cho rõ.
[Thẻ nam chính biến mất, thời hạn một ngày. Thẻ này có thể ngăn cản nam chính Long Ngạo Thiên ra sân, nhưng tiền đề là ngài không được làm việc xấu, cũng như không ra tay với nữ chính. Cho hỏi ngài có muốn sử dụng ngay không?]
“Ha ha ha” Khóe mắt của Lục Vân Phong ươn ướt: “Chỉ một ngày thôi à? Cũng được, cũng được, tốt xấu gì cũng là đồ đứng đắn. Sử dụng, hôm nay ta muốn làm thiếu nhi.”
Hắn ấn vào phần quà thứ năm.
[Đồ tình thú. Cảm xúc mãnh liệt luôn vào nửa đêm, roi da, dây thừng, bịt mắt, nội y tình thú, còng tay...]
Lục Vân Phong liền bấm ngừng: “Mi thấy ta đã trưởng thành, nhưng mà thứ này đâu liên quan gì đến việc ta hoàn thành nhiệm vụ. Nếu thích thứ này thì ta không biết tự mua về à? Còn cần mi chắc?”
Hắn ấn vào phần quà thứ sáu.
[Thẻ chớp nhoáng. Trong nháy mắt có thể chớp nhoáng đến bất kỳ đâu trong phạm vi năm mét, đồng thời còn có thể vượt chướng ngại vật.]
Lục Vân Phong ngạc nhiên vội vàng nhận lấy, cuối cùng cũng nở nụ cười vui mừng: “Đây mới đúng là món đồ đứng
đắn. Có nó rồi sẽ có thêm một cơ hội để chạy trốn.”
Đúng lúc này, mẹ Lục gõ cửa phòng vệ sinh: “Vân Phong, Thanh Thu phải đi rồi, con đi tiễn con bé đi.”
Lục Vân Phong không mở cửa mà nói vọng ra cửa: “Con biết rồi, bảo cô ấy tự đi đi. Con bận lắm.”
Bên ngoài truyền đến tiếng của bố: “Nó không rảnh đúng không? Để tôi đi lấy cây chổi, bà hãy tìm ai đó mở cánh cửa
này ra cho tôi.”
Lục Vân Phong vô cùng bực dọc: “Con ra ngay đây.”
Đi tới bãi đậu xe, Lục Vân Phong gãi đầu, trong đầu đều là dấu hỏi chấm.
Hầu hết xe trong gara nhà mình đều là của bố. Chủ yếu là xe thương vụ, xe Sedan và xe tải.
Mình cũng chỉ đậu hai chiếc xe thể thao ở chỗ này.
Trong trí nhớ của nguyên chủ thì bản thân cũng có một gara riêng, nhưng không ở biệt thự này.
Ở đây chỉ có hai chiếc xe của mình, hơn nữa cả hai đều là xe thể thao.
Triệu Cương chạy đến trước mặt: “Cậu chủ, hôm nay cậu muốn lái chiếc nào?”
Lục Vân Phong sờ cằm, chỉ vào một chiếc xe nói: “Đưa chìa khóa xe này cho tôi.”
Triệu Cương sửng sốt: “Cậu chủ, đây là xe của ông chủ.”
“Chỉ là một chiếc xe thôi mà. Tôi lái một tí có chết người đâu. “Ồ, nhưng mà xe này..” “Sao thế?” “Không xứng với thân phận của cậu.”
Đó là một chiếc xe sang khiêm tốn, nhìn từ bên ngoài không hề bắt mắt, nhưng trên thực tế giá cả lại rất đắt đỏ.
“Chính là nó.”
Bản thân Lãnh Thanh Thu cũng không nhận ra rằng, mình đã thay đối cái nhìn về Lục Vân Phong.
Chuyện xảy ra vào hai ngày trước đã khiến cô cảm thấy hình như trước đây mình không hề quen người này.
Trước đây mình ở chung với Lục Vân Phong ba phút là muốn suy sụp. Nhìn thấy hắn là vô cùng buồn nôn, thậm chí chỉ cần nghe thấy tên hắn, mình còn chẳng có khẩu vị để ăn cơm.
Ấy thế mà hôm nay, mình lại để mặc cho hắn đưa mình về công ty.
Chỉ cần một cú điện thoại là sẽ có người đến đón mình ngay.
Nhưng Lãnh Thanh Thu lại không gọi điện, mà đợi Lục Quảng Hoành dùng chổi ép Lục Vân Phong chở mình đi.
Tất nhiên, một là cô đã không còn chán ghét Lục Vân Phong sâu đậm như trước nữa, cho đến hiện tại bản thân cô vẫn chưa phát hiện ra điều này.
Lãnh Thanh Thu chỉ chợt cảm thấy, tên Lục Vân Phong này rất buồn cười.
Hai là trên người Lục Vân Phong có quá nhiều bí ẩn, nên mình cần phải hỏi cho rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.