Chương 5: Loli đen tối
KK Cố Hương
04/04/2024
Lục Vân Phong chỉ mong mau mau rời xa chỗ này, vì vậy hắn vội vàng chào từ biệt rồi trốn khỏi trang viên nhà họ Trần.
Đi trên hành lang bên ngoài trang viên nhà họ Trần, Lục Vân Phong sốt săng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Triệu Cương mặt mày tái mét, căng thẳng nhìn xung quanh một lượt: “Lên xe rồi nói”
Lục Vân Phong hiểu rằng thật sự đã có chuyện rồi.
Lúc này, Từ Tuyết Kiều cũng nhận được tin kia, cô tức điên lên, lập tức đuổi theo chặn trước mặt Lục Vân Phong và Triệu Cương.
Triệu Cương vội im miệng, căng thẳng nhìn Từ Tuyết Kiều.
Lục Vân Phong vẫn còn đang ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu tình trạng hiện tại, “Ui chao, em gái Tuyết Kiều, vội vã đuổi theo tới đây cơ à? Có chuyện gì hả?”
Từ Tuyết Kiều nghiêm mặt, quan sát biểu cảm của Lục Vân Phong, thầm nghĩ: Người này giỏi giả vờ giả vịt thật đấy. Vung tiền lén mua nguyên liệu, khiến lô dược liệu và bảng thành phần bên ngoài không đồng nhất với nhau. Bây giờ lại còn làm như không biết chuyện gì.
Từ Tuyết Kiều cười, nụ cười tươi tắn nhưng trông như ẩn chứa lưỡi dao găm sắc nhọn: “Anh Vân Phong, gần đây nhà máy dược có xảy ra chuyện lớn gì không?”
Lục Vân Phong thấy Triệu Cương ra sức chớp mắt với mình, vội nói: “Không có chuyện gì to tát đâu, yên tâm, có việc gì thì tôi sẽ xử lý”
“Con nhóc này sao lại ra ngoài thế nhỉ? Long Ngạo Thiên đâu rồi? Chẳng phải họ nên ra ngoài thưởng trà tán gẫu, bắt đầu đàm luận về y thuật hay sao?”
“Tại sao nữ chính lại chạy theo mình nhỉ? Hậu cung của Long Ngạo Thiên quấn lấy mình làm gì không biết?”
“Chuyện của nhà máy dược khẳng định rất quan trọng lắm. Nhất định phải giải quyết.”
Từ Tuyết Kiều sửng sốt, có vẻ đến giờ người này thực sự chưa biết tình hình cụ thể của nhà máy dược. Lế nào anh ta không phải kẻ biển thủ tiền?
Từ Tuyết Kiều ngẫm một lúc, cười nói: “Anh Vân Phong, hơn một năm nay chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?”
“A? Vậy hả? Ha ha, thời gian thấm thoát thoi đưa, bánh xe lịch sử cuồn cuộn xoay vần nghiền nát thanh xuân của chúng ta...”
Từ Tuyết Kiều sắp oe ra tới nơi, tên này đúng là càng ngày càng buồn nôn.
Cô nặn ra một nụ cười, giang hai tay ra: “Ôm cái nào” Hiện giờ đầu Lục Vân Phong như to ra gấp đôi.
Người ngợm như bị chấy rận bu đầy, chẳng biết nên bät con nào trước.
Hảẳn phá hỏng chuyện tốt của Long Ngạo Thiên những hai lần trong một ngày, chắc hẳn đã bị anh ta ghi tên vào sổ đen rồi.
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà con nhóc Lãnh Thanh Thu kia cứ nhất quyết đòi đính hôn với hẳn. Hắn phải nhanh nhanh xử lý chuyện này xong xuôi, không thể dây dưa mãi với tên đầu trâu mặt ngựa Long Ngạo Thiên được.
Nữ chính Từ Tuyết Kiều cũng không chịu đi theo tình tiết câu chuyện vốn có, vừa kì quặc vừa khó đối phó.
Song việc cấp bách nhất hiện nay là phải giải quyết việc của nhà máy dược. Cái thứ đó là thuốc, nếu làm sao thì to chuyện đấy.
Hiện tại yêu nữ này đòi ôm hẳn một cái?
Ôm làm cái đéo gì? Ôm cái quái gì? Đùa giỡn ai vậy?
Lúc này, Lục Vân Phong đã thấy Trần Mặc Hoan và Long Ngạo Thiên cũng đi ra tới đây. Ánh mắt Long Ngạo Thiên và Lục Vân Phong lập tức chạm nhau.
Lục Vân Phong nhếch mép: Chăng phải đây là một mớ bòng bong hay sao?
Long Ngạo Thiên nheo mắt: Tên này lại phá hỏng chuyện tốt của mình.
Lục Vân Phong vội vàng làm bộ bình tĩnh: “Ôm gì cơ?”
Sau đó nhanh miệng hô to: “Ôi, anh Long. Anh tới đúng lúc đấy. Đúng là em gái Tuyết Kiều vừa nãy có hơi bốc đồng, thật ra là cô ấy kính phục tài y thuật của anh lắm. Hay là hai người tìm quán cà phê nào đó để tán gẫu đi, dù sao cũng đều là người đam mê y thuật, nhất định sẽ có nhiều chủ đề chung. Tôi còn có chút việc, bye bye.”
Lục Vân Phong quay người tính bỏ đi, lòng thầm nghĩ: “Anh đây chỉ có thể giúp các người tới đây thôi. Chúc hai người sớm sinh quý tử, tóm lại là đừng làm gì tôi là được.”
“Hai người là một cặp trời sinh mà, còn tôi chỉ là cục phân chó, được chưa?”
“Phải đi ngay thôi, bằng không Long Ngạo Thiên lại bới móc cho xem”
Từ Tuyết Kiều quay đầu liếc nhìn Long Ngạo Thiên, khinh thường hừ một tiếng rồi xoay người túm lấy vạt áo Lục Vân Phong:
“Anh Lục, anh đừng đi. Từ bé đến lớn, chẳng phải lần nào hai ta chia tay anh cũng ôm người ta một cái à?”
Lục Vân Phong trợn tròn mắt, sửng sốt nhìn loli này.
Lục Vân Phong có gương mặt xinh đẹp như yêu tỉnh, đôi mắt to tròn sáng ngời long lanh như đá quý đen.
Tuy vậy, Lục Vân Phong vẫn nhận ra đẳng sau nhan sắc tuyệt trần và ánh mắt trong trẻo này là một chút đắc chí, xảo quyệt, nham hiểm và độc địa.
Cô cố tình.
Rõ ràng là Từ Tuyết Kiều cố ý. Lục Vân Phong hoàn toàn chọc giận cô nàng rồi.
Tiếng lòng hản bị cô nàng nghe từng chút một, hắn đoán rằng chắc chắn cô sẽ nhào vào lòng Long Ngạo Thiên, dựa vào gì chứ?
Lục Vân Phong cũng rất phấn khích. Thì ra anh sợ Long Ngạo Thiên à? Hừ, anh sợ gì thì tôi sẽ cứ bày trò gây rối cho anh xem, để anh không được sống yên thân.
Ánh mắt Lục Vân Phong tràn đầy ý thù địch và sự kinh hãi.
Hắn từ từ đẩy tay Từ Tuyết Kiều ra, lòng hung hăng nghĩ: “Con nhóc chết tiệt kia định loè mình”
“Hình như cô nàng biết mình rất sợ Long Ngạo Thiên, vậy nên mới cố ý làm thế. Chắc chản là cố ý.”
Từ Tuyết Kiều säp bật cười thành tiếng nhưng vẫn làm bộ tội nghiệp giả vờ đáng yêu. Tuy vậy, ánh mắt lại như đang nói Chị đây cố ý đấy. Không ngờ Lục Vân Phong nhà anh cũng có lúc biết sợ một người nào đó?
Thú vị thật, hôm nay tôi muốn hù chết anh. Ôi chao. Toát mồ hôi à?
Lúc này, Long Ngạo Thiên và Trần Mặc Hoan cũng đã chạy tới. Long Ngạo Thiên nhếch mép cười lạnh: “Lần nào chia tay cũng phải ôm một cái? Cậu Lục trăng hoa thật đấy.”
Khóe miệng Lục Vân Phong khẽ giật. Hắn chưa kịp giải thích thì Triệu Cương đã hùng hổ xông lên trước một bước, cao giọng nói: “Là ôm đấy thì sao nào? Cậu chỉ là một...”
Lục Vân Phong kéo Triệu Cương lại, lòng thâm nhủ anh đừng gây chuyện nữa, hai chúng ta hợp sức lại cũng không đánh nổi một mình anh ta đâu.
Lục Vân Phong lúng túng nói: “Em gái Tuyết Kiều nói đùa thôi, chứ làm gì có chuyện đó.”
“Gì mà không có? Từ lúc tôi tám tuổi đã bắt đầu rồi. Lần ấy là dạ tiệc của gia tộc, lần đầu tiên tôi bị anh lừa đến một góc thơm thơm ôm ôm, anh quên rồi à? Anh còn năng nặc đòi người ta cởi quần áo cho anh kiểm tra, bảo là sau này anh muốn làm bác sĩ... Lúc ấy tôi lo lầm, suýt nữa đã tin anh...”
Long Ngạo Thiên từ từ siết tay thành nằm đấm, ánh mắt quan sát Lục Vân Phong càng trở nên sắc bén.
Lục Vân Phong nheo mắt nhìn cô quỷ nhỏ Từ Tuyết Kiều, trong lòng đã hoàn toàn sáng tỏ, có lẽ con nhóc chết tiệt này đã biết được điểm yếu của hắn rồi.
Quan trọng là gương mặt của cô nhóc loli này hết sức. trong sáng, đôi mắt to tròn siêu ngây thơ. E rằng không ai chịu tin con nhóc chết tiệt này lại có nội tâm đen tối và kỹ năng diễn xuất giỏi đến thế.
“Ông đây cực khổ lắm mới có được một cơ hội nghịch thiên cải mệnh, chắc mình sẽ không ngã gục trong tay con nhóc này.”
“Lẽ nào Long Ngạo Thiên và đám bạn gái của anh ta chính là trở ngại mà ông đây không thể vượt qua trong cả đời này?
Từ Tuyết Kiều âm thầm suy đoán.
Hình như hắn rất hiểu Long Ngạo Thiên, hơn nữa hai người kia có ân oán thì phải.
Ha ha, tốt lắm, ác nhân ät sẽ có ác nhân trị, trong hai kẻ này chẳng có ai là người tốt. Một tên đàn nam áp nữ, chuyện ác nào cũng làm; một tên ra tay với ông già năm trên giường bệnh, âm mưu ngăn cản mình cứu người.
Ai đánh chết ai thì cũng vui cả, chị thích xem kẻ xấu tiêu diệt lẫn nhau.
Lục Vân Phong lau mồ hôi hột trên trán, cười gượng: “Tôi không nhớ rõ chuyện hồi nhỏ lắm”
“Thế thì hôm nay ôm một chút nhé?”
Từ Tuyết Kiều áp sát Lục Vân Phong, khế nói: “Không ôm tôi thì anh đừng hòng đi.”
Lục Vân Phong nheo mắt lại, ánh mắt tràn đầy oán niệm sâu sắc, đè giọng nói: “Cô to gan đấy.”
Lục Vân Phong cố gắng lắm mới nặn ra được một nụ cười giả lả khó coi, nhẹ nhàng ôm Từ Tuyết Kiều.
Song Từ Tuyết Kiều lại lấy sức ghì chặt Lục Vân Phong, miệng gọi: “Ôi, anh Vân Phong, đánh ghét thật đấy, sàm sỡ người ta à.”
Lục Vân Phong đẩy Từ Tuyết Kiều, sắp nổi giận đến nơi.
Long Ngạo Thiên đỡ lấy Từ Tuyết Kiều chưa đứng vững, lườm Lục Vân Phong: “Cậu Lục, anh có ý gì?”
Đầu óc Lục Vân Phong kêu ong ong.
“Mẹ nó”
Hắn vội cười đáp: “Không có gì, tôi vừa bị chuột rút ấy mà. Hai người cứ tâm sự đi. Nhà máy dược nhà tôi có chút chuyện, tôi phải nhanh nhanh về xử lý...”
Lục Vân Phong xoay người gần như là bỏ chạy. Từ Tuyết
Kiều sửng sốt giây lát, chỉ tay vào Long Ngạo Thiên: “Anh cứ chờ đó cho tôi.”
Dứt lời, anh ta quay người đuổi theo Lục Vân Phong.
Long Ngạo Thiên không đuổi theo Lục Vân Phong, lúc này người đẹp đã ở bên, anh ta chẳng thèm quan tâm Lục Vân Phong nữa.
“Tuyết Kiều, em không sao chứ? Có bị thương không? Đừng lo, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Lục Vân Phong đâu.
“Ồ? Thế à?” Từ Tuyết Kiều lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh băng, nới rộng khoảng cách với Long Ngạo Thiên: “Nhưng anh †a là cậu Lục của Tuyết Thành, người thường không dây vào. được đâu? Chỉ dựa vào anh hả?”
Long Ngạo Thiên cười ha hả: “Bốn gia tộc lớn gì chứ? Trong mắt Long Ngạo Thiên anh thì đều chỉ là lũ kiến hôi.”
Ánh mắt Từ Tuyết Kiều loé lên sự lạnh lếo ư?
Long Ngạo Thiên tự giác biết mình nói hớ, vội giải thích: “Không phải, ý anh là...”
“Tạm biệt.”
Từ Tuyết Kiều sải bước tiến lại xe của cô, rồi cởi bộ đồng phục ra, đám trợ lý ào lên khoác cho cô một chiếc áo gió màu đen.
Chỉ trong chớp mắt, khí chất của cô hoàn toàn biến đổi. Từ một loli trong sáng, Từ Tuyết Kiều biến thành nữ vương lạnh lùng kiêu ngạo, hiển nhiên vô cùng phù hợp với biệt danh Lãnh Thanh Thu phiên bản nhỏ.
Lúc lên xe, Lục Vân Phong vẫn còn run rẩy, tức giận vỗ bành bạch lên phần tay vịn ghế ngồi.
“Mẹ nó, vừa nãy suýt thì ngoẻo rồi.”
Triệu Cương vội vàng kéo màn chắn ngăn cách ghế sau với ghế tài xế, cách ly tài xế.
“Cậu Lục yên tâm. Chốc nữa tôi sẽ tìm người giết tên Long Ngạo Thiên kia để trút giận cho cậu Lục”
“Chém gió bậy bạ.” Lục Vân Phong nghiến răng kèn kẹt: “Chủ yếu là cô nàng Từ Tuyết Kiều kia kìa, con nhóc chết tiệt đó...”
Triệu Cương cười đáp: “Cậu Lục, từ việc hôm nay, có thể thấy cô ấy vẫn chưa hết rung rinh với cậu. Còn chủ động đòi ôm nữa. Cậu Lục yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu thu phục được loli thần y nhà họ Từ kia, đến lúc ấy tài nguyên của nhà họ Từ sẽ thuộc về chúng ta...”
“Anh im mồm đi” Lục Vân Phong sắp bị quấy rầy đến chết: “Nhớ kĩ này, không được đụng chạm Long Ngạo Thiên, không được nhằm ý đồ lên Từ Tuyết Kiều. Rõ ràng con bé chết tiệt đó muốn chơi chết tôi mà”
“Ui trời, thế thì càng tốt mà” Triệu Cương cười hèn hạ: “Hai người à, ai chơi ai cũng giống nhau thôi.”
Lục Vân Phong nhìn Triệu Cương, tính nổi cáu. Nhưng ngẫm lại thì người kia làm tay sau quen rồi, có những chuyện bản thân hắn biết còn đối phương thì không, nổi điên với Triệu Cương thì chỉ như đàn gảy tai trâu thôi.
Hắn thở dài bất lực: “Nhà máy dược làm sao?”
Lục Vân Phong không biết cùng lúc này, Từ Tuyết Kiều đang ngồi trên xe thương vụ của cô, đeo tai nghe nghe lén nội dung cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Cái ôm vừa nấy chỉ để lén cài máy nghe trộm mà thôi.
Hiện tại, Từ Tuyết Kiều đang ngồi trong xe, mặt lạnh như: tiền, ánh mắt sắc bén. Tổ thư ký hồi hộp quan sát cô, không dám lên tiếng.
Triệu Cương nói: “Giám đốc Trương của Cục Quản lý dược đúng là chẳng ra gì. Để cắt giảm chỉ phí, cậu chủ nhỏ đã giảm bớt một lượng dược liệu quý trong lô thuốc này. Thật ra thuốc Bắc ấy à, uống vào chẳng chết ai đâu.”
“Tay giám đốc Trương chết tiệt đó vậy mà lại viết đơn từ chức luôn, cầm cái đơn đó muốn khui chuyện này ra ngoài. Cậu nói thử xem, có phải lão già này đang muốn tìm đường chết hay không?”
“Tôi thấy chúng ta cứ làm thế này đi. Thuốc của chúng ta sẽ xin được dán nhãn OEM. Dù sao cũng là thuốc Bắc, không hỗ trợ cho con người nhưng cũng không hại chết người. Không phải tên họ Trương đó muốn tiền ư? Cho ông ta mười, hai triệu để ông ta ngậm miệng lại. Nếu ông ta không đồng ý, chúng ta sẽ cho người này hoàn toàn biết mất, chỉ cần ông ta biến mất thì việc này sẽ...
“Được rồi, im đi.” Lục Vân Phong hạ cửa kính chắn, bảo tài ăng tốc, tới nhà máy dược.”
Từ Tuyết Kiều tháo tai nghe xuống, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng.
Lục Vân Phong, anh dám làm chuyện tán tận lương tâm như vậy thì đừng trách Từ Tuyết Kiều tôi không nể mặt.
Người khác sợ nhà họ Lục nhà anh, nhưng Từ Tuyết Kiều. tôi thì không.
Huống hồ...
Từ Tuyết Kiều nở một nụ cười xảo quyệt.
Đi trên hành lang bên ngoài trang viên nhà họ Trần, Lục Vân Phong sốt săng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Triệu Cương mặt mày tái mét, căng thẳng nhìn xung quanh một lượt: “Lên xe rồi nói”
Lục Vân Phong hiểu rằng thật sự đã có chuyện rồi.
Lúc này, Từ Tuyết Kiều cũng nhận được tin kia, cô tức điên lên, lập tức đuổi theo chặn trước mặt Lục Vân Phong và Triệu Cương.
Triệu Cương vội im miệng, căng thẳng nhìn Từ Tuyết Kiều.
Lục Vân Phong vẫn còn đang ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu tình trạng hiện tại, “Ui chao, em gái Tuyết Kiều, vội vã đuổi theo tới đây cơ à? Có chuyện gì hả?”
Từ Tuyết Kiều nghiêm mặt, quan sát biểu cảm của Lục Vân Phong, thầm nghĩ: Người này giỏi giả vờ giả vịt thật đấy. Vung tiền lén mua nguyên liệu, khiến lô dược liệu và bảng thành phần bên ngoài không đồng nhất với nhau. Bây giờ lại còn làm như không biết chuyện gì.
Từ Tuyết Kiều cười, nụ cười tươi tắn nhưng trông như ẩn chứa lưỡi dao găm sắc nhọn: “Anh Vân Phong, gần đây nhà máy dược có xảy ra chuyện lớn gì không?”
Lục Vân Phong thấy Triệu Cương ra sức chớp mắt với mình, vội nói: “Không có chuyện gì to tát đâu, yên tâm, có việc gì thì tôi sẽ xử lý”
“Con nhóc này sao lại ra ngoài thế nhỉ? Long Ngạo Thiên đâu rồi? Chẳng phải họ nên ra ngoài thưởng trà tán gẫu, bắt đầu đàm luận về y thuật hay sao?”
“Tại sao nữ chính lại chạy theo mình nhỉ? Hậu cung của Long Ngạo Thiên quấn lấy mình làm gì không biết?”
“Chuyện của nhà máy dược khẳng định rất quan trọng lắm. Nhất định phải giải quyết.”
Từ Tuyết Kiều sửng sốt, có vẻ đến giờ người này thực sự chưa biết tình hình cụ thể của nhà máy dược. Lế nào anh ta không phải kẻ biển thủ tiền?
Từ Tuyết Kiều ngẫm một lúc, cười nói: “Anh Vân Phong, hơn một năm nay chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?”
“A? Vậy hả? Ha ha, thời gian thấm thoát thoi đưa, bánh xe lịch sử cuồn cuộn xoay vần nghiền nát thanh xuân của chúng ta...”
Từ Tuyết Kiều sắp oe ra tới nơi, tên này đúng là càng ngày càng buồn nôn.
Cô nặn ra một nụ cười, giang hai tay ra: “Ôm cái nào” Hiện giờ đầu Lục Vân Phong như to ra gấp đôi.
Người ngợm như bị chấy rận bu đầy, chẳng biết nên bät con nào trước.
Hảẳn phá hỏng chuyện tốt của Long Ngạo Thiên những hai lần trong một ngày, chắc hẳn đã bị anh ta ghi tên vào sổ đen rồi.
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà con nhóc Lãnh Thanh Thu kia cứ nhất quyết đòi đính hôn với hẳn. Hắn phải nhanh nhanh xử lý chuyện này xong xuôi, không thể dây dưa mãi với tên đầu trâu mặt ngựa Long Ngạo Thiên được.
Nữ chính Từ Tuyết Kiều cũng không chịu đi theo tình tiết câu chuyện vốn có, vừa kì quặc vừa khó đối phó.
Song việc cấp bách nhất hiện nay là phải giải quyết việc của nhà máy dược. Cái thứ đó là thuốc, nếu làm sao thì to chuyện đấy.
Hiện tại yêu nữ này đòi ôm hẳn một cái?
Ôm làm cái đéo gì? Ôm cái quái gì? Đùa giỡn ai vậy?
Lúc này, Lục Vân Phong đã thấy Trần Mặc Hoan và Long Ngạo Thiên cũng đi ra tới đây. Ánh mắt Long Ngạo Thiên và Lục Vân Phong lập tức chạm nhau.
Lục Vân Phong nhếch mép: Chăng phải đây là một mớ bòng bong hay sao?
Long Ngạo Thiên nheo mắt: Tên này lại phá hỏng chuyện tốt của mình.
Lục Vân Phong vội vàng làm bộ bình tĩnh: “Ôm gì cơ?”
Sau đó nhanh miệng hô to: “Ôi, anh Long. Anh tới đúng lúc đấy. Đúng là em gái Tuyết Kiều vừa nãy có hơi bốc đồng, thật ra là cô ấy kính phục tài y thuật của anh lắm. Hay là hai người tìm quán cà phê nào đó để tán gẫu đi, dù sao cũng đều là người đam mê y thuật, nhất định sẽ có nhiều chủ đề chung. Tôi còn có chút việc, bye bye.”
Lục Vân Phong quay người tính bỏ đi, lòng thầm nghĩ: “Anh đây chỉ có thể giúp các người tới đây thôi. Chúc hai người sớm sinh quý tử, tóm lại là đừng làm gì tôi là được.”
“Hai người là một cặp trời sinh mà, còn tôi chỉ là cục phân chó, được chưa?”
“Phải đi ngay thôi, bằng không Long Ngạo Thiên lại bới móc cho xem”
Từ Tuyết Kiều quay đầu liếc nhìn Long Ngạo Thiên, khinh thường hừ một tiếng rồi xoay người túm lấy vạt áo Lục Vân Phong:
“Anh Lục, anh đừng đi. Từ bé đến lớn, chẳng phải lần nào hai ta chia tay anh cũng ôm người ta một cái à?”
Lục Vân Phong trợn tròn mắt, sửng sốt nhìn loli này.
Lục Vân Phong có gương mặt xinh đẹp như yêu tỉnh, đôi mắt to tròn sáng ngời long lanh như đá quý đen.
Tuy vậy, Lục Vân Phong vẫn nhận ra đẳng sau nhan sắc tuyệt trần và ánh mắt trong trẻo này là một chút đắc chí, xảo quyệt, nham hiểm và độc địa.
Cô cố tình.
Rõ ràng là Từ Tuyết Kiều cố ý. Lục Vân Phong hoàn toàn chọc giận cô nàng rồi.
Tiếng lòng hản bị cô nàng nghe từng chút một, hắn đoán rằng chắc chắn cô sẽ nhào vào lòng Long Ngạo Thiên, dựa vào gì chứ?
Lục Vân Phong cũng rất phấn khích. Thì ra anh sợ Long Ngạo Thiên à? Hừ, anh sợ gì thì tôi sẽ cứ bày trò gây rối cho anh xem, để anh không được sống yên thân.
Ánh mắt Lục Vân Phong tràn đầy ý thù địch và sự kinh hãi.
Hắn từ từ đẩy tay Từ Tuyết Kiều ra, lòng hung hăng nghĩ: “Con nhóc chết tiệt kia định loè mình”
“Hình như cô nàng biết mình rất sợ Long Ngạo Thiên, vậy nên mới cố ý làm thế. Chắc chản là cố ý.”
Từ Tuyết Kiều säp bật cười thành tiếng nhưng vẫn làm bộ tội nghiệp giả vờ đáng yêu. Tuy vậy, ánh mắt lại như đang nói Chị đây cố ý đấy. Không ngờ Lục Vân Phong nhà anh cũng có lúc biết sợ một người nào đó?
Thú vị thật, hôm nay tôi muốn hù chết anh. Ôi chao. Toát mồ hôi à?
Lúc này, Long Ngạo Thiên và Trần Mặc Hoan cũng đã chạy tới. Long Ngạo Thiên nhếch mép cười lạnh: “Lần nào chia tay cũng phải ôm một cái? Cậu Lục trăng hoa thật đấy.”
Khóe miệng Lục Vân Phong khẽ giật. Hắn chưa kịp giải thích thì Triệu Cương đã hùng hổ xông lên trước một bước, cao giọng nói: “Là ôm đấy thì sao nào? Cậu chỉ là một...”
Lục Vân Phong kéo Triệu Cương lại, lòng thâm nhủ anh đừng gây chuyện nữa, hai chúng ta hợp sức lại cũng không đánh nổi một mình anh ta đâu.
Lục Vân Phong lúng túng nói: “Em gái Tuyết Kiều nói đùa thôi, chứ làm gì có chuyện đó.”
“Gì mà không có? Từ lúc tôi tám tuổi đã bắt đầu rồi. Lần ấy là dạ tiệc của gia tộc, lần đầu tiên tôi bị anh lừa đến một góc thơm thơm ôm ôm, anh quên rồi à? Anh còn năng nặc đòi người ta cởi quần áo cho anh kiểm tra, bảo là sau này anh muốn làm bác sĩ... Lúc ấy tôi lo lầm, suýt nữa đã tin anh...”
Long Ngạo Thiên từ từ siết tay thành nằm đấm, ánh mắt quan sát Lục Vân Phong càng trở nên sắc bén.
Lục Vân Phong nheo mắt nhìn cô quỷ nhỏ Từ Tuyết Kiều, trong lòng đã hoàn toàn sáng tỏ, có lẽ con nhóc chết tiệt này đã biết được điểm yếu của hắn rồi.
Quan trọng là gương mặt của cô nhóc loli này hết sức. trong sáng, đôi mắt to tròn siêu ngây thơ. E rằng không ai chịu tin con nhóc chết tiệt này lại có nội tâm đen tối và kỹ năng diễn xuất giỏi đến thế.
“Ông đây cực khổ lắm mới có được một cơ hội nghịch thiên cải mệnh, chắc mình sẽ không ngã gục trong tay con nhóc này.”
“Lẽ nào Long Ngạo Thiên và đám bạn gái của anh ta chính là trở ngại mà ông đây không thể vượt qua trong cả đời này?
Từ Tuyết Kiều âm thầm suy đoán.
Hình như hắn rất hiểu Long Ngạo Thiên, hơn nữa hai người kia có ân oán thì phải.
Ha ha, tốt lắm, ác nhân ät sẽ có ác nhân trị, trong hai kẻ này chẳng có ai là người tốt. Một tên đàn nam áp nữ, chuyện ác nào cũng làm; một tên ra tay với ông già năm trên giường bệnh, âm mưu ngăn cản mình cứu người.
Ai đánh chết ai thì cũng vui cả, chị thích xem kẻ xấu tiêu diệt lẫn nhau.
Lục Vân Phong lau mồ hôi hột trên trán, cười gượng: “Tôi không nhớ rõ chuyện hồi nhỏ lắm”
“Thế thì hôm nay ôm một chút nhé?”
Từ Tuyết Kiều áp sát Lục Vân Phong, khế nói: “Không ôm tôi thì anh đừng hòng đi.”
Lục Vân Phong nheo mắt lại, ánh mắt tràn đầy oán niệm sâu sắc, đè giọng nói: “Cô to gan đấy.”
Lục Vân Phong cố gắng lắm mới nặn ra được một nụ cười giả lả khó coi, nhẹ nhàng ôm Từ Tuyết Kiều.
Song Từ Tuyết Kiều lại lấy sức ghì chặt Lục Vân Phong, miệng gọi: “Ôi, anh Vân Phong, đánh ghét thật đấy, sàm sỡ người ta à.”
Lục Vân Phong đẩy Từ Tuyết Kiều, sắp nổi giận đến nơi.
Long Ngạo Thiên đỡ lấy Từ Tuyết Kiều chưa đứng vững, lườm Lục Vân Phong: “Cậu Lục, anh có ý gì?”
Đầu óc Lục Vân Phong kêu ong ong.
“Mẹ nó”
Hắn vội cười đáp: “Không có gì, tôi vừa bị chuột rút ấy mà. Hai người cứ tâm sự đi. Nhà máy dược nhà tôi có chút chuyện, tôi phải nhanh nhanh về xử lý...”
Lục Vân Phong xoay người gần như là bỏ chạy. Từ Tuyết
Kiều sửng sốt giây lát, chỉ tay vào Long Ngạo Thiên: “Anh cứ chờ đó cho tôi.”
Dứt lời, anh ta quay người đuổi theo Lục Vân Phong.
Long Ngạo Thiên không đuổi theo Lục Vân Phong, lúc này người đẹp đã ở bên, anh ta chẳng thèm quan tâm Lục Vân Phong nữa.
“Tuyết Kiều, em không sao chứ? Có bị thương không? Đừng lo, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Lục Vân Phong đâu.
“Ồ? Thế à?” Từ Tuyết Kiều lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh băng, nới rộng khoảng cách với Long Ngạo Thiên: “Nhưng anh †a là cậu Lục của Tuyết Thành, người thường không dây vào. được đâu? Chỉ dựa vào anh hả?”
Long Ngạo Thiên cười ha hả: “Bốn gia tộc lớn gì chứ? Trong mắt Long Ngạo Thiên anh thì đều chỉ là lũ kiến hôi.”
Ánh mắt Từ Tuyết Kiều loé lên sự lạnh lếo ư?
Long Ngạo Thiên tự giác biết mình nói hớ, vội giải thích: “Không phải, ý anh là...”
“Tạm biệt.”
Từ Tuyết Kiều sải bước tiến lại xe của cô, rồi cởi bộ đồng phục ra, đám trợ lý ào lên khoác cho cô một chiếc áo gió màu đen.
Chỉ trong chớp mắt, khí chất của cô hoàn toàn biến đổi. Từ một loli trong sáng, Từ Tuyết Kiều biến thành nữ vương lạnh lùng kiêu ngạo, hiển nhiên vô cùng phù hợp với biệt danh Lãnh Thanh Thu phiên bản nhỏ.
Lúc lên xe, Lục Vân Phong vẫn còn run rẩy, tức giận vỗ bành bạch lên phần tay vịn ghế ngồi.
“Mẹ nó, vừa nãy suýt thì ngoẻo rồi.”
Triệu Cương vội vàng kéo màn chắn ngăn cách ghế sau với ghế tài xế, cách ly tài xế.
“Cậu Lục yên tâm. Chốc nữa tôi sẽ tìm người giết tên Long Ngạo Thiên kia để trút giận cho cậu Lục”
“Chém gió bậy bạ.” Lục Vân Phong nghiến răng kèn kẹt: “Chủ yếu là cô nàng Từ Tuyết Kiều kia kìa, con nhóc chết tiệt đó...”
Triệu Cương cười đáp: “Cậu Lục, từ việc hôm nay, có thể thấy cô ấy vẫn chưa hết rung rinh với cậu. Còn chủ động đòi ôm nữa. Cậu Lục yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu thu phục được loli thần y nhà họ Từ kia, đến lúc ấy tài nguyên của nhà họ Từ sẽ thuộc về chúng ta...”
“Anh im mồm đi” Lục Vân Phong sắp bị quấy rầy đến chết: “Nhớ kĩ này, không được đụng chạm Long Ngạo Thiên, không được nhằm ý đồ lên Từ Tuyết Kiều. Rõ ràng con bé chết tiệt đó muốn chơi chết tôi mà”
“Ui trời, thế thì càng tốt mà” Triệu Cương cười hèn hạ: “Hai người à, ai chơi ai cũng giống nhau thôi.”
Lục Vân Phong nhìn Triệu Cương, tính nổi cáu. Nhưng ngẫm lại thì người kia làm tay sau quen rồi, có những chuyện bản thân hắn biết còn đối phương thì không, nổi điên với Triệu Cương thì chỉ như đàn gảy tai trâu thôi.
Hắn thở dài bất lực: “Nhà máy dược làm sao?”
Lục Vân Phong không biết cùng lúc này, Từ Tuyết Kiều đang ngồi trên xe thương vụ của cô, đeo tai nghe nghe lén nội dung cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Cái ôm vừa nấy chỉ để lén cài máy nghe trộm mà thôi.
Hiện tại, Từ Tuyết Kiều đang ngồi trong xe, mặt lạnh như: tiền, ánh mắt sắc bén. Tổ thư ký hồi hộp quan sát cô, không dám lên tiếng.
Triệu Cương nói: “Giám đốc Trương của Cục Quản lý dược đúng là chẳng ra gì. Để cắt giảm chỉ phí, cậu chủ nhỏ đã giảm bớt một lượng dược liệu quý trong lô thuốc này. Thật ra thuốc Bắc ấy à, uống vào chẳng chết ai đâu.”
“Tay giám đốc Trương chết tiệt đó vậy mà lại viết đơn từ chức luôn, cầm cái đơn đó muốn khui chuyện này ra ngoài. Cậu nói thử xem, có phải lão già này đang muốn tìm đường chết hay không?”
“Tôi thấy chúng ta cứ làm thế này đi. Thuốc của chúng ta sẽ xin được dán nhãn OEM. Dù sao cũng là thuốc Bắc, không hỗ trợ cho con người nhưng cũng không hại chết người. Không phải tên họ Trương đó muốn tiền ư? Cho ông ta mười, hai triệu để ông ta ngậm miệng lại. Nếu ông ta không đồng ý, chúng ta sẽ cho người này hoàn toàn biết mất, chỉ cần ông ta biến mất thì việc này sẽ...
“Được rồi, im đi.” Lục Vân Phong hạ cửa kính chắn, bảo tài ăng tốc, tới nhà máy dược.”
Từ Tuyết Kiều tháo tai nghe xuống, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng.
Lục Vân Phong, anh dám làm chuyện tán tận lương tâm như vậy thì đừng trách Từ Tuyết Kiều tôi không nể mặt.
Người khác sợ nhà họ Lục nhà anh, nhưng Từ Tuyết Kiều. tôi thì không.
Huống hồ...
Từ Tuyết Kiều nở một nụ cười xảo quyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.