Xuyên Sách: Phu Nhân Hào Môn Bị So Sánh Không Nhận Thua
Chương 21:
Công Tử Tháng Sáu
04/04/2023
Làm cha mẹ sao có thể chịu được điều này, họ vốn dĩ kích động vui vẻ khi con gái tỉnh lại, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, nước mắt của cả hai vợ chồng đều trào ra, mẹ Trần đưa tay vuốt ve trán Trần Hòa Nhan, cũng không dám dùng sức, chỉ là nhẹ chạm vào, “Nhan Nhan, mẹ biết là con đau, nhưng con dũng cảm hơn, mẹ và ba con đều bên cạnh con, đừng sợ, còn có Tần Tuyển, thằng bé vừa có việc phải rời đi, ba con đã gọi cho nó quay lại, đừng sợ, chúng ta đều ở đây, mẹ biết con sợ đau, chịu đựng một chút, bác sĩ kiểm tra xong sẽ không đau.”
Tần Tuyển…
Nghe thấy cái tên này, hô hấp Trần Hòa Nhan có hơi vội vàng, cô thẳng tắp nhìn chằm chằm mẹ của mình, cũng không dám nháy mắt, cô muốn xác nhận lại xem đây có phải là ảo giác của mình hay không.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy từ bên ngoài vào, một người đàn ông đi vào, theo sau là một hàng người, thậm chí có một ít người nước ngoài mắt xanh tóc vàng.
Người đàn ông cao chân dài, hơi nhìn lên chút có thể thấy Trần Hòa Nhan ở chính giữa nhóm y bác sĩ.
Trần Hòa Nhan như cảm nhận được điều gì, dời ánh mắt từ trên người cha mẹ đi, xuyên qua đám người cùng người đàn ông đứng đầu hàng bốn mắt nhìn nhau.
Người đàn ông thần sắc nghiêm nghị, bắt gặp ánh mắt của Trần Hòa Nhan anh hơi ngẩn ra, đôi môi mím chặt, quai hàm căng cùng lồng lực phập phồng chứng tỏ cảm xúc mãnh liệt trong lòng anh lúc này. Anh do dự một lát, muốn đẩy đám nhân viên y tế ra nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, cuối cùng chỉ cách đám người lên tiếng, thanh âm có hơi khàn khàn, giọng nói khó phát hiện ra một tia run rẩy, “Nhan Nhan…”
Vợ anh đã hôm mê mười một ngày, tính cả hôm nay đã là mười hai ngày.
Nhìn người trên giường bệnh ngơ ngác, mắt thường cũng có thể thấy gầy đi rõ rệt, tâm tình Tần Tuyển ngày càng tệ hơn, hơn mười ngày, mỗi ngày đều là một ngày dày vò anh.
Đầu bị vật nhọn đâm vào làm chấn thương, đã cầm máu và khâu lại, nên chữa cũng đã chữa, cũng đã khám lại nhưng không tìm ra được lí do hôn mê. Ngoại trừ vết thương sau gáy là vết thương bên ngoài, dựa theo kết quả chuẩn đoán, não bị chấn thương nhẹ, hình ảnh não không có gì bất thường nhưng cô lại hôn mê bất tỉnh.
Bộ não con người là trung tâm thần kinh điều khiển các hoạt động sống của cơ thể con người. Nó cực kỳ phức tạp và các triệu chứng luôn thay đổi. Nguyên nhân của hôn mê là gì thì bệnh viện cũng không tìm ra, cũng không có biện pháp điều trị. Cuối cùng, chỉ có một chẩn đoán mơ hồ về chấn động và chấn thương đầu.
Người vẫn chưa tỉnh lại, chỉ có thể dựa vào các loại ống truyền dịch dinh dưỡng vào người duy trì sinh mệnh. Vài ngày sau đó các bác sĩ cũng nói với Tần Tuyển phải chuẩn bị tốt tâm lí, dựa theo tình hình hiện tại, bệnh nhân có thể sẽ mất hoàn toàn khả năng nhận thức, không thể hoạt động.
Cũng có thể gọi là người thực vật.
Đối với lời nói của bác sĩ, Tần Tuyển từ chối tiếp thu.
Anh không thể tiếp thu được, vợ anh một khắc trước còn tốt, còn đưa tay kéo tay anh kéo váy tươi cười rạng rỡ, mới tách ra một lúc, một lát không gặp đã nói với anh rằng cô có khả năng trở thành người thực vật.
Bệnh viện bọn họ đang ở là một trong ba bệnh viện lớn nhất thành phố A, nếu bệnh viên này không chuẩn đoán được, không điều trị được anh sẽ tìm bệnh viện khác, tây y không được thì tìm trung y, nếu không còn biện pháp anh sẽ đưa cô sang nước ngoài.
Trong mười mấy ngày qua, các bác sĩ, chuyên gia đã đến hết đợt này đến đợt khác, kiểm tra hết lần này đến lần khác, những vẫn không có đầu mối.
Hôm nay vừa vặn có vài giáo sư có uy tín quốc tế về phẫu thuật thần kinh từ Italya đến thành phố A, sau khi xem tình hình của Trần Hòa Nhan, Tần Tuyển đi theo bọn họ cùng viện trưởng đến phòng họp hội chẩn thảo luận.
Mới nói chuyện nửa chừng, vẫn không đoán ra được lí do thì ba vợ đã gọi điện đến, bảo anh mau chóng về phòng bệnh nói Nhan Nhan đã tỉnh…
…
Mất một lúc lâu, một hồi hoảng loạn, một nhóm các chuyên gia y học có thẩm quyền tập trung quanh thận trong kiểm tra cho Trần Hòa Nhan mất một hồi lâu— Sau một hồi kiểm tra cùng thảo luận, họ đưa ra kết luận cuối cùng cho cha mẹ Trần và Tần Tuyển, người đã tỉnh, tất cả các chỉ số cơ thể đều bình thường, không có vấn đề gì lớn, cần điều dưỡng một thời gian là có thể từ từ phục hồi.
Nghe được câu trả lời của bác sĩ, ba Trần mẹ Trần rốt cuộc cũng thở phào sau mười ngày dày vò.
Nét mặt luôn căng chặt của Tần Tuyển cũng hòa hoãn đi không ít, khi các bác sĩ bận rộn quanh giường bệnh, tầm mắt của anh vẫn luôn chăm chú nhìn vào ánh mắt Trần Hòa Nhan.
Đến khi việc kiểm tra khám sức khỏe cũng đã gần xong, một số bác sĩ đã lui khỏi giường bệnh, nhường chỗ cho người nhà.
Tần Tuyển bước vài bước rồi đi tới mép giường.
Tần Tuyển…
Nghe thấy cái tên này, hô hấp Trần Hòa Nhan có hơi vội vàng, cô thẳng tắp nhìn chằm chằm mẹ của mình, cũng không dám nháy mắt, cô muốn xác nhận lại xem đây có phải là ảo giác của mình hay không.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy từ bên ngoài vào, một người đàn ông đi vào, theo sau là một hàng người, thậm chí có một ít người nước ngoài mắt xanh tóc vàng.
Người đàn ông cao chân dài, hơi nhìn lên chút có thể thấy Trần Hòa Nhan ở chính giữa nhóm y bác sĩ.
Trần Hòa Nhan như cảm nhận được điều gì, dời ánh mắt từ trên người cha mẹ đi, xuyên qua đám người cùng người đàn ông đứng đầu hàng bốn mắt nhìn nhau.
Người đàn ông thần sắc nghiêm nghị, bắt gặp ánh mắt của Trần Hòa Nhan anh hơi ngẩn ra, đôi môi mím chặt, quai hàm căng cùng lồng lực phập phồng chứng tỏ cảm xúc mãnh liệt trong lòng anh lúc này. Anh do dự một lát, muốn đẩy đám nhân viên y tế ra nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, cuối cùng chỉ cách đám người lên tiếng, thanh âm có hơi khàn khàn, giọng nói khó phát hiện ra một tia run rẩy, “Nhan Nhan…”
Vợ anh đã hôm mê mười một ngày, tính cả hôm nay đã là mười hai ngày.
Nhìn người trên giường bệnh ngơ ngác, mắt thường cũng có thể thấy gầy đi rõ rệt, tâm tình Tần Tuyển ngày càng tệ hơn, hơn mười ngày, mỗi ngày đều là một ngày dày vò anh.
Đầu bị vật nhọn đâm vào làm chấn thương, đã cầm máu và khâu lại, nên chữa cũng đã chữa, cũng đã khám lại nhưng không tìm ra được lí do hôn mê. Ngoại trừ vết thương sau gáy là vết thương bên ngoài, dựa theo kết quả chuẩn đoán, não bị chấn thương nhẹ, hình ảnh não không có gì bất thường nhưng cô lại hôn mê bất tỉnh.
Bộ não con người là trung tâm thần kinh điều khiển các hoạt động sống của cơ thể con người. Nó cực kỳ phức tạp và các triệu chứng luôn thay đổi. Nguyên nhân của hôn mê là gì thì bệnh viện cũng không tìm ra, cũng không có biện pháp điều trị. Cuối cùng, chỉ có một chẩn đoán mơ hồ về chấn động và chấn thương đầu.
Người vẫn chưa tỉnh lại, chỉ có thể dựa vào các loại ống truyền dịch dinh dưỡng vào người duy trì sinh mệnh. Vài ngày sau đó các bác sĩ cũng nói với Tần Tuyển phải chuẩn bị tốt tâm lí, dựa theo tình hình hiện tại, bệnh nhân có thể sẽ mất hoàn toàn khả năng nhận thức, không thể hoạt động.
Cũng có thể gọi là người thực vật.
Đối với lời nói của bác sĩ, Tần Tuyển từ chối tiếp thu.
Anh không thể tiếp thu được, vợ anh một khắc trước còn tốt, còn đưa tay kéo tay anh kéo váy tươi cười rạng rỡ, mới tách ra một lúc, một lát không gặp đã nói với anh rằng cô có khả năng trở thành người thực vật.
Bệnh viện bọn họ đang ở là một trong ba bệnh viện lớn nhất thành phố A, nếu bệnh viên này không chuẩn đoán được, không điều trị được anh sẽ tìm bệnh viện khác, tây y không được thì tìm trung y, nếu không còn biện pháp anh sẽ đưa cô sang nước ngoài.
Trong mười mấy ngày qua, các bác sĩ, chuyên gia đã đến hết đợt này đến đợt khác, kiểm tra hết lần này đến lần khác, những vẫn không có đầu mối.
Hôm nay vừa vặn có vài giáo sư có uy tín quốc tế về phẫu thuật thần kinh từ Italya đến thành phố A, sau khi xem tình hình của Trần Hòa Nhan, Tần Tuyển đi theo bọn họ cùng viện trưởng đến phòng họp hội chẩn thảo luận.
Mới nói chuyện nửa chừng, vẫn không đoán ra được lí do thì ba vợ đã gọi điện đến, bảo anh mau chóng về phòng bệnh nói Nhan Nhan đã tỉnh…
…
Mất một lúc lâu, một hồi hoảng loạn, một nhóm các chuyên gia y học có thẩm quyền tập trung quanh thận trong kiểm tra cho Trần Hòa Nhan mất một hồi lâu— Sau một hồi kiểm tra cùng thảo luận, họ đưa ra kết luận cuối cùng cho cha mẹ Trần và Tần Tuyển, người đã tỉnh, tất cả các chỉ số cơ thể đều bình thường, không có vấn đề gì lớn, cần điều dưỡng một thời gian là có thể từ từ phục hồi.
Nghe được câu trả lời của bác sĩ, ba Trần mẹ Trần rốt cuộc cũng thở phào sau mười ngày dày vò.
Nét mặt luôn căng chặt của Tần Tuyển cũng hòa hoãn đi không ít, khi các bác sĩ bận rộn quanh giường bệnh, tầm mắt của anh vẫn luôn chăm chú nhìn vào ánh mắt Trần Hòa Nhan.
Đến khi việc kiểm tra khám sức khỏe cũng đã gần xong, một số bác sĩ đã lui khỏi giường bệnh, nhường chỗ cho người nhà.
Tần Tuyển bước vài bước rồi đi tới mép giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.