Xuyên Sách: Phu Nhân Hào Môn Bị So Sánh Không Nhận Thua
Chương 4:
Công Tử Tháng Sáu
28/03/2023
Chưa kịp nói xong, đã bị Trần Hòa Nhan hờn dỗi đánh gãy, “Ôi! Em biết rồi, đang định đi ăn đây, anh có phiền hay không vậy~”
Trần Hòa Nhan vừa nói vừa đứng dậy mở cửa phòng, tắt loa ngoài, đặt điện thoại bên tai nói, “Còn nữa, tại sao em lại dậy muộn, trách ai chứ? Hôm qua em cầu xin anh đừng nháo nữa kia mà? Anh còn không thèm để ý, giờ lại trách em dậy muộn …”
“Đúng, đều do anh.”
Lời nói của người đàn ông rõ ràng mang theo ý cười, anh nói tiếp, “Chờ em ăn xong, Lily sẽ mang theo chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu tới, em chuẩn bị rồi chờ anh, anh xử lí nốt việc bên công ty sẽ về nhà đổi quần áo rồi đi cùng em đến tiệc rượu. Chúng ta đến sớm hơn chút, những thứ khác không cần quan tâm, chỉ là có mấy đối tác làm ăn quan trọng cũng đến, đến lúc đó còn vất vả Tần phu nhân cùng anh đi xã giao nhé.”
Trần Hòa Nhan nghe xong cũng không có phản ứng gì nhiều, thuận miệng ừ một tiếng.
Mấy năm trước sau khi kết hôn, vì nhu cầu công việc của Tần Tuyển, cô phải làm bạn nữ đi cùng Tần Tuyển đến mấy tiệc rượu xã giao, từ ban đầu còn mới lạ sau dần lại thành thói quen, thành thạo không ít. Nhưng đôi khi cười lâu quá sẽ làm mặt cứng đờ.
Bên kia giọng của người đàn ông dừng lại một lúc, rồi anh tiếp tục, “… Nhan Nhan, chuyện khác nếu em cảm thấy phiền thì không cần để ý tới, có anh ở đây, anh sẽ giải quyết.”
Trần Hòa Nhan lắng nghe, trầm mặc một lát rồi thấp giọng nói: “Được, em đã biết.”
Hai người lại nói vài câu rồi mới cúp điện thoại, Trần Hòa Nhan đi xuống nhà ăn.
Dì Vu đã dọn hết đồ ăn lên trên bàn, vừa thấy cô xuống đã kêu cô tới ăn.
Chắc đại khái là sợ cô không ăn sáng bụng rỗng sẽ khiến dạ dày khó chịu, ở giữa còn bày một bát cháo bí đỏ nóng hổi.
Đầu bếp trong nhà được thuê khi cô và Tần Tuyển chuyển đến ngôi nhà này hồi mới kết hôn, tay nghề rất tuyệt, bởi vì Tần Tuyển không phải là người ham ăn nên nhiệm vụ chính của đầu bếp trong mấy năm qua là thay đổi các món ăn, biến đổi đa dạng làm cho Trần Hòa Nhan thực thích ăn.
Trần Hòa Nhan ngồi xuống, cầm thìa lên và bắt đầu uống cháo.
Nhưng cô chưa kịp uống mấy ngụm, điện thoại bên cạnh lại vang lên, cô liếc nhìn một cái, tên người gọi hiện lên dòng chữ “Bảo mật cấp độ 1”.
Cô dừng lại, đặt chiếc thìa trên tay xuống, cầm điện thoại lên, để nó rung lên một lúc mới nhấc lên, “Dạ mẹ.”
Giọng nói nghe ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng trên mặt không có biểu tình dư thừa.
Một giọng phụ nữ hơi sắc nhọn ở đầu dây bên kia truyền vào tai Trần Hòa Nhan qua điện thoại “Cô chuẩn bị thế nào rồi? Đã đến tiệc rượu chưa? Mọi người đã đến rồi. Sao vẫn chưa thấy cô? Cô bây giờ đang ở đâu?”
Trần Hòa Nhan vô thức nhướng mày, thành thật trả lời,”Con đang ở nhà, đang ăn.”
Nghe vậy, giọng nói ở đầu dây bên kia lập tức tăng cao lên ba độ, “Vẫn ở nhà?! Đã là lúc này vẫn còn ở nhà? Hôm nay là một ngày quan trọng như vậy, cô đang làm gì chứ? Thế mà vẫn còn ở đó ngồi ăn…”
Trần Hòa Nhan ngẩng đầu nhìn đồng hồ – Giờ Bắc Kinh, 11:47, thời gian này không ăn trưa thì lúc nào ăn?
Trần Hòa Nhan một tay cầm di dộng, tay kia lại cầm thìa lên, nhẹ nhàng khuấy cháo trong bát, nhìn hơi nóng bốc lên …
Chỉ nghe đầu dây bên kia tiếp tục nói, với một tiếng ý vị thâm trường, “Cô, với tư cách là chị dâu, với tư cách là con dâu trưởng của Tần gia, cũng là đại diện cho thể diện của nhà họ Tần… Tôi đã ở đây một lúc lâu rồi. Nếu cô không có việc gì, thì tới ở đây càng sớm càng tốt. Đừng quá muộn. Đừng để Khương gia và người ngoài nghĩ rằng Tần gia không đủ lễ nghĩa, chậm trễ Tiểu Hân.”
Trần Hòa Nhan không nói chuyện, cầm điện thoại di động cúi đầu khuấy cháo, cô còn nhớ thời điểm cô và Tần Tuyển kết hôn, mẹ chồng Tần phu nhân này trước nửa giờ bắt đầu hôn lễ mới ung dung khoan thai mà đến …
Tần phu nhân Tống Nghi Lam vẫn đang nói chuyện điện thoại, nhưng nói nói, bà cũng cảm giác được bên kia luôn trầm mặc, thanh âm đột nhiên cao lên, “Alo? Hòa Nhan? Trần Hòa Nhan, cô có đang nghe tôi nói không?”
Trần Hòa Nhan vô thức đưa điện thoại cách ra xa, chờ Tống Nghi Lam quở trách xong mới để điện thoại trở lại bên tai, ôn tồn nói: “Mẹ, con vẫn đang đợi Tần Tuyển, sáng sớm anh ấy đã đến công ty xử lí việc gấp, còn dặn dò con chờ anh ấy xử lí xong rồi về cùng nhau đến đó.”
Trần Hòa Nhan vừa nói vừa đứng dậy mở cửa phòng, tắt loa ngoài, đặt điện thoại bên tai nói, “Còn nữa, tại sao em lại dậy muộn, trách ai chứ? Hôm qua em cầu xin anh đừng nháo nữa kia mà? Anh còn không thèm để ý, giờ lại trách em dậy muộn …”
“Đúng, đều do anh.”
Lời nói của người đàn ông rõ ràng mang theo ý cười, anh nói tiếp, “Chờ em ăn xong, Lily sẽ mang theo chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu tới, em chuẩn bị rồi chờ anh, anh xử lí nốt việc bên công ty sẽ về nhà đổi quần áo rồi đi cùng em đến tiệc rượu. Chúng ta đến sớm hơn chút, những thứ khác không cần quan tâm, chỉ là có mấy đối tác làm ăn quan trọng cũng đến, đến lúc đó còn vất vả Tần phu nhân cùng anh đi xã giao nhé.”
Trần Hòa Nhan nghe xong cũng không có phản ứng gì nhiều, thuận miệng ừ một tiếng.
Mấy năm trước sau khi kết hôn, vì nhu cầu công việc của Tần Tuyển, cô phải làm bạn nữ đi cùng Tần Tuyển đến mấy tiệc rượu xã giao, từ ban đầu còn mới lạ sau dần lại thành thói quen, thành thạo không ít. Nhưng đôi khi cười lâu quá sẽ làm mặt cứng đờ.
Bên kia giọng của người đàn ông dừng lại một lúc, rồi anh tiếp tục, “… Nhan Nhan, chuyện khác nếu em cảm thấy phiền thì không cần để ý tới, có anh ở đây, anh sẽ giải quyết.”
Trần Hòa Nhan lắng nghe, trầm mặc một lát rồi thấp giọng nói: “Được, em đã biết.”
Hai người lại nói vài câu rồi mới cúp điện thoại, Trần Hòa Nhan đi xuống nhà ăn.
Dì Vu đã dọn hết đồ ăn lên trên bàn, vừa thấy cô xuống đã kêu cô tới ăn.
Chắc đại khái là sợ cô không ăn sáng bụng rỗng sẽ khiến dạ dày khó chịu, ở giữa còn bày một bát cháo bí đỏ nóng hổi.
Đầu bếp trong nhà được thuê khi cô và Tần Tuyển chuyển đến ngôi nhà này hồi mới kết hôn, tay nghề rất tuyệt, bởi vì Tần Tuyển không phải là người ham ăn nên nhiệm vụ chính của đầu bếp trong mấy năm qua là thay đổi các món ăn, biến đổi đa dạng làm cho Trần Hòa Nhan thực thích ăn.
Trần Hòa Nhan ngồi xuống, cầm thìa lên và bắt đầu uống cháo.
Nhưng cô chưa kịp uống mấy ngụm, điện thoại bên cạnh lại vang lên, cô liếc nhìn một cái, tên người gọi hiện lên dòng chữ “Bảo mật cấp độ 1”.
Cô dừng lại, đặt chiếc thìa trên tay xuống, cầm điện thoại lên, để nó rung lên một lúc mới nhấc lên, “Dạ mẹ.”
Giọng nói nghe ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng trên mặt không có biểu tình dư thừa.
Một giọng phụ nữ hơi sắc nhọn ở đầu dây bên kia truyền vào tai Trần Hòa Nhan qua điện thoại “Cô chuẩn bị thế nào rồi? Đã đến tiệc rượu chưa? Mọi người đã đến rồi. Sao vẫn chưa thấy cô? Cô bây giờ đang ở đâu?”
Trần Hòa Nhan vô thức nhướng mày, thành thật trả lời,”Con đang ở nhà, đang ăn.”
Nghe vậy, giọng nói ở đầu dây bên kia lập tức tăng cao lên ba độ, “Vẫn ở nhà?! Đã là lúc này vẫn còn ở nhà? Hôm nay là một ngày quan trọng như vậy, cô đang làm gì chứ? Thế mà vẫn còn ở đó ngồi ăn…”
Trần Hòa Nhan ngẩng đầu nhìn đồng hồ – Giờ Bắc Kinh, 11:47, thời gian này không ăn trưa thì lúc nào ăn?
Trần Hòa Nhan một tay cầm di dộng, tay kia lại cầm thìa lên, nhẹ nhàng khuấy cháo trong bát, nhìn hơi nóng bốc lên …
Chỉ nghe đầu dây bên kia tiếp tục nói, với một tiếng ý vị thâm trường, “Cô, với tư cách là chị dâu, với tư cách là con dâu trưởng của Tần gia, cũng là đại diện cho thể diện của nhà họ Tần… Tôi đã ở đây một lúc lâu rồi. Nếu cô không có việc gì, thì tới ở đây càng sớm càng tốt. Đừng quá muộn. Đừng để Khương gia và người ngoài nghĩ rằng Tần gia không đủ lễ nghĩa, chậm trễ Tiểu Hân.”
Trần Hòa Nhan không nói chuyện, cầm điện thoại di động cúi đầu khuấy cháo, cô còn nhớ thời điểm cô và Tần Tuyển kết hôn, mẹ chồng Tần phu nhân này trước nửa giờ bắt đầu hôn lễ mới ung dung khoan thai mà đến …
Tần phu nhân Tống Nghi Lam vẫn đang nói chuyện điện thoại, nhưng nói nói, bà cũng cảm giác được bên kia luôn trầm mặc, thanh âm đột nhiên cao lên, “Alo? Hòa Nhan? Trần Hòa Nhan, cô có đang nghe tôi nói không?”
Trần Hòa Nhan vô thức đưa điện thoại cách ra xa, chờ Tống Nghi Lam quở trách xong mới để điện thoại trở lại bên tai, ôn tồn nói: “Mẹ, con vẫn đang đợi Tần Tuyển, sáng sớm anh ấy đã đến công ty xử lí việc gấp, còn dặn dò con chờ anh ấy xử lí xong rồi về cùng nhau đến đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.