Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta
Chương 14:
Tinh Kỳ
02/11/2024
“Đừng vội mừng, trên núi có thể vẫn còn kẻ may mắn thoát thân. Ngoài ra…” Hắn hơi chau mày, “Từ nay trở đi, không chỉ ban đêm, mà ngay cả ban ngày các ngươi cũng phải cẩn thận.”
“À? Sao lại như vậy?” Một người dân tò mò hỏi.
Giang Tán Tuyết đáp: “Bởi những La Sát mà chúng ta gặp đều xuất hiện vào lúc trời còn sáng.”
“Cái gì?!”
“La Sát sao có thể xuất hiện ban ngày?”
“Thế này thì chúng ta làm sao sống nổi…”
Nghe vậy, dân làng lập tức rối loạn, họ sợ hãi và hoang mang, vội quỳ lạy cầu xin Giang Tán Tuyết cùng các vị anh hùng khác.
“Các vị tráng sĩ, cầu xin các vị ở lại thêm ít ngày, cứu giúp chúng tôi, giết sạch La Sát trên núi… xin hãy giúp chúng tôi, chúng tôi không muốn chết đâu!” Đám dân làng gần như quỳ sụp xuống trước mặt Giang Tán Tuyết và mọi người. Thấy vậy, Tô Mộc Dao vội vàng nâng họ dậy.
“Mọi người yên tâm, chúng tôi giúp người là giúp đến cùng, nhất định sẽ không để một tên La Sát nào trên núi sống sót.” Tô Mộc Dao quả quyết nói, khiến Bạch Chỉ sợ run cả người.
Trời đất ơi, may mà nàng theo họ xuống núi, nếu không bị giết để diệt khẩu chẳng phải sẽ là nàng sao!
Đột nhiên, Tô Mộc Dao vươn tay kéo Bạch Chỉ, đẩy nàng ra trước mọi người, “Sở dĩ chúng tôi vội vàng xuống núi là để đưa cô nương này về. Cha mẹ nàng đã gặp nạn trên núi, nếu để nàng theo chúng tôi thì rất nguy hiểm, nên chúng tôi dự định đưa nàng về nhà trước rồi…”
“Đúng rồi,” Tô Mộc Dao đột ngột quay sang hỏi Bạch Chỉ, “Nhà của ngươi ở đâu?”
Bạch Chỉ: “……”
Trả lời thế nào đây? Nói là ở trong sơn động sao? Nếu nàng nói bừa một chỗ, lỡ Tô Mộc Dao không tìm thấy thì sao?
Không còn cách nào khác, Bạch Chỉ đành giả bộ đau buồn, thở dài, “Ta không có nhà cố định, bốn bể là nhà.”
Tô Mộc Dao: “…?”
Câu nói ấy thoạt nghe có vẻ bình thường, nhưng với vẻ mặt bi thương của Bạch Chỉ, dân làng lập tức xúc động, ai nấy đều nhìn nàng đầy thương xót.
Chỉ trách gương mặt nàng quá đỗi dễ gây ảo giác.
Hàng mi dài cong cong run rẩy buông xuống, đôi mắt ánh lên vẻ ướt át, làn da tái nhợt dưới ánh đêm lại phảng phất vẻ tinh khiết và mỏng manh, nhìn vô cùng yếu đuối, khiến ai nấy đều muốn bảo vệ, xót thương nàng, đến mức họ không còn để ý lời nàng nói là gì nữa.
Nhưng có một người lại không bị dáng vẻ đáng thương ấy làm xao động. Đường Ánh không tin chuyện Bạch Chỉ không có nhà. Nếu nàng thực sự lang thang khắp nơi, tại sao làn da vẫn mịn màng trắng trẻo như vậy? Trông nàng chẳng giống kẻ từng chịu phong sương, nói là tiểu thư khuê các nào đó thì hắn còn tin hơn.
Tô Mộc Dao lại không thấy điều gì lạ lùng. Nàng vốn là công chúa cao quý của một quốc gia, trước đây chưa từng ra khỏi cung, trong suy nghĩ của nàng ấy, con gái ai chẳng trắng trẻo mịn màng như vậy.
“Thật tội nghiệp…” Quả nhiên, lòng trắc ẩn của công chúa lại dâng tràn. Nàng xoa đầu Bạch Chỉ, đề nghị, “Hay là ngươi cứ theo ta nhé? Đợi khi đến Tương Lăng, ta sẽ tìm chỗ cho ngươi ở lại.”
Dân làng đồng loạt hít một hơi kinh ngạc.
Tương Lăng là kinh đô của Yên Quốc, cũng là nơi phồn hoa nhất cả nước. Với người dân làng này, Tương Lăng là nơi mà họ chỉ dám mơ tới, là chốn mà dẫu họ có phấn đấu cả đời cũng chẳng thể đạt được. Còn trong mắt Tô Mộc Dao, đó chỉ là ngưỡng cửa của nhà nàng mà thôi.
Sở dĩ nàng muốn đưa Bạch Chỉ về Tương Lăng, cũng bởi vì đó là nơi duy nhất nàng quen thuộc, ngoài ra không còn chỗ nào khác.
Bạch Chỉ nhìn tay Tô Mộc Dao mà hãi hùng, chỉ sợ nàng ấy xoa mãi sẽ chạm vào hai chiếc sừng nhỏ, nếu vậy thì nàng cũng chẳng cần đi Tương Lăng làm gì, cứ chôn tại chỗ cho xong.
“Công tử, không được!” Đường Ánh lập tức phản đối, “Dọc đường chúng ta không chỉ phải đối phó với La Sát, mà còn có nhiệm vụ lớn hơn, làm sao có thể chăm lo cho nàng ấy…”
Vừa nói hắn vừa liếc Bạch Chỉ, ánh mắt đầy cảnh giác và đề phòng.
Ta còn không muốn đi cùng các ngươi đây! Ai cần ai cơ chứ?
Bạch Chỉ thầm bĩu môi, khéo léo dịch ra khỏi tầm tay của Tô Mộc Dao, thoát khỏi bàn tay nàng ấy. Nàng cố giữ vẻ mặt đau khổ, nức nở nói, “Đa tạ ân công, nhưng ta sức yếu thế cô, đi theo chỉ thêm gánh nặng cho các vị. Hay để ta tự đi tìm người thân xa…”
Nghe vậy, Tô Mộc Dao ngập ngừng cau mày, không biết nên làm thế nào. Đúng là Bạch Chỉ không có chút võ công cũng không mang vũ khí, nếu theo bọn họ chỉ khiến đoàn thêm vướng víu; nhưng để nàng đi một mình thì Tô Mộc Dao lại không an tâm, dù sao nàng vừa mất cha mẹ, lỡ xảy ra chuyện gì trên đường…
Đúng lúc Tô Mộc Dao đang lưỡng lự, Giang Tán Tuyết nhắc, “Những chuyện này để sau hãy tính, nghỉ ngơi trước đã.”
Tô Mộc Dao ngẩng đầu, trông thấy đám dân làng vẫn đang tha thiết nhìn họ.
“Các vị tráng sĩ, đêm nay xin đừng đi nữa! Chúng tôi đã chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi, còn nấu một bàn thức ăn thịnh soạn, các vị vất vả cả buổi chắc hẳn đã mệt, mời vào nhà nghỉ ngơi ạ!”
Bạch Chỉ lúc này mới để ý khói từ các nhà trong làng đang tỏa ra nghi ngút, nàng hít hít mũi, mùi thịt thoang thoảng bay tới.
Trời ạ, là thịt! Là thịt đã nấu chín!
Bạch Chỉ thèm thuồng đến mức nước miếng suýt chảy ra, mắt nàng lấp lánh nhìn về hướng phát ra mùi thơm, đôi mắt sáng lạ thường. Giang Tán Tuyết để ý thấy thiếu nữ bên cạnh như con thú nhỏ, không ngừng hít hà trong không khí, hắn khẽ liếc sang, bắt gặp ánh mắt thèm thuồng của nàng.
…Trông như đã đói mấy ngày vậy. Hắn thầm nghĩ.
Giang Tán Tuyết quay mặt lại, thản nhiên nói, “Đi ăn cơm trước đã.”
Thật tuyệt! Bạch Chỉ vui mừng hét lên trong lòng, lập tức định chạy về hướng mùi thịt, nhưng rồi phát hiện chẳng ai nhúc nhích.
Ủa? Sao mọi người không đi?
Nàng ngạc nhiên nhìn quanh, thấy ai nấy đều chăm chú đợi ánh mắt của Tô Mộc Dao.
“Ừm… cũng được, nghe lời Giang huynh vậy, ta cũng thấy hơi đói rồi.” Tô Mộc Dao khẽ ngáp, mỗi cử chỉ toát lên vẻ đáng yêu của một tiểu cô nương, “Cơm chiều đâu?”
“Ở đây, ở đây! Mời các vị tráng sĩ, xin mời theo chúng tôi…”
Lúc này đoàn người mới bắt đầu di chuyển, dân làng xúm quanh Bạch Chỉ và nhóm người, ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ không ngừng đổ dồn về phía họ.
“À? Sao lại như vậy?” Một người dân tò mò hỏi.
Giang Tán Tuyết đáp: “Bởi những La Sát mà chúng ta gặp đều xuất hiện vào lúc trời còn sáng.”
“Cái gì?!”
“La Sát sao có thể xuất hiện ban ngày?”
“Thế này thì chúng ta làm sao sống nổi…”
Nghe vậy, dân làng lập tức rối loạn, họ sợ hãi và hoang mang, vội quỳ lạy cầu xin Giang Tán Tuyết cùng các vị anh hùng khác.
“Các vị tráng sĩ, cầu xin các vị ở lại thêm ít ngày, cứu giúp chúng tôi, giết sạch La Sát trên núi… xin hãy giúp chúng tôi, chúng tôi không muốn chết đâu!” Đám dân làng gần như quỳ sụp xuống trước mặt Giang Tán Tuyết và mọi người. Thấy vậy, Tô Mộc Dao vội vàng nâng họ dậy.
“Mọi người yên tâm, chúng tôi giúp người là giúp đến cùng, nhất định sẽ không để một tên La Sát nào trên núi sống sót.” Tô Mộc Dao quả quyết nói, khiến Bạch Chỉ sợ run cả người.
Trời đất ơi, may mà nàng theo họ xuống núi, nếu không bị giết để diệt khẩu chẳng phải sẽ là nàng sao!
Đột nhiên, Tô Mộc Dao vươn tay kéo Bạch Chỉ, đẩy nàng ra trước mọi người, “Sở dĩ chúng tôi vội vàng xuống núi là để đưa cô nương này về. Cha mẹ nàng đã gặp nạn trên núi, nếu để nàng theo chúng tôi thì rất nguy hiểm, nên chúng tôi dự định đưa nàng về nhà trước rồi…”
“Đúng rồi,” Tô Mộc Dao đột ngột quay sang hỏi Bạch Chỉ, “Nhà của ngươi ở đâu?”
Bạch Chỉ: “……”
Trả lời thế nào đây? Nói là ở trong sơn động sao? Nếu nàng nói bừa một chỗ, lỡ Tô Mộc Dao không tìm thấy thì sao?
Không còn cách nào khác, Bạch Chỉ đành giả bộ đau buồn, thở dài, “Ta không có nhà cố định, bốn bể là nhà.”
Tô Mộc Dao: “…?”
Câu nói ấy thoạt nghe có vẻ bình thường, nhưng với vẻ mặt bi thương của Bạch Chỉ, dân làng lập tức xúc động, ai nấy đều nhìn nàng đầy thương xót.
Chỉ trách gương mặt nàng quá đỗi dễ gây ảo giác.
Hàng mi dài cong cong run rẩy buông xuống, đôi mắt ánh lên vẻ ướt át, làn da tái nhợt dưới ánh đêm lại phảng phất vẻ tinh khiết và mỏng manh, nhìn vô cùng yếu đuối, khiến ai nấy đều muốn bảo vệ, xót thương nàng, đến mức họ không còn để ý lời nàng nói là gì nữa.
Nhưng có một người lại không bị dáng vẻ đáng thương ấy làm xao động. Đường Ánh không tin chuyện Bạch Chỉ không có nhà. Nếu nàng thực sự lang thang khắp nơi, tại sao làn da vẫn mịn màng trắng trẻo như vậy? Trông nàng chẳng giống kẻ từng chịu phong sương, nói là tiểu thư khuê các nào đó thì hắn còn tin hơn.
Tô Mộc Dao lại không thấy điều gì lạ lùng. Nàng vốn là công chúa cao quý của một quốc gia, trước đây chưa từng ra khỏi cung, trong suy nghĩ của nàng ấy, con gái ai chẳng trắng trẻo mịn màng như vậy.
“Thật tội nghiệp…” Quả nhiên, lòng trắc ẩn của công chúa lại dâng tràn. Nàng xoa đầu Bạch Chỉ, đề nghị, “Hay là ngươi cứ theo ta nhé? Đợi khi đến Tương Lăng, ta sẽ tìm chỗ cho ngươi ở lại.”
Dân làng đồng loạt hít một hơi kinh ngạc.
Tương Lăng là kinh đô của Yên Quốc, cũng là nơi phồn hoa nhất cả nước. Với người dân làng này, Tương Lăng là nơi mà họ chỉ dám mơ tới, là chốn mà dẫu họ có phấn đấu cả đời cũng chẳng thể đạt được. Còn trong mắt Tô Mộc Dao, đó chỉ là ngưỡng cửa của nhà nàng mà thôi.
Sở dĩ nàng muốn đưa Bạch Chỉ về Tương Lăng, cũng bởi vì đó là nơi duy nhất nàng quen thuộc, ngoài ra không còn chỗ nào khác.
Bạch Chỉ nhìn tay Tô Mộc Dao mà hãi hùng, chỉ sợ nàng ấy xoa mãi sẽ chạm vào hai chiếc sừng nhỏ, nếu vậy thì nàng cũng chẳng cần đi Tương Lăng làm gì, cứ chôn tại chỗ cho xong.
“Công tử, không được!” Đường Ánh lập tức phản đối, “Dọc đường chúng ta không chỉ phải đối phó với La Sát, mà còn có nhiệm vụ lớn hơn, làm sao có thể chăm lo cho nàng ấy…”
Vừa nói hắn vừa liếc Bạch Chỉ, ánh mắt đầy cảnh giác và đề phòng.
Ta còn không muốn đi cùng các ngươi đây! Ai cần ai cơ chứ?
Bạch Chỉ thầm bĩu môi, khéo léo dịch ra khỏi tầm tay của Tô Mộc Dao, thoát khỏi bàn tay nàng ấy. Nàng cố giữ vẻ mặt đau khổ, nức nở nói, “Đa tạ ân công, nhưng ta sức yếu thế cô, đi theo chỉ thêm gánh nặng cho các vị. Hay để ta tự đi tìm người thân xa…”
Nghe vậy, Tô Mộc Dao ngập ngừng cau mày, không biết nên làm thế nào. Đúng là Bạch Chỉ không có chút võ công cũng không mang vũ khí, nếu theo bọn họ chỉ khiến đoàn thêm vướng víu; nhưng để nàng đi một mình thì Tô Mộc Dao lại không an tâm, dù sao nàng vừa mất cha mẹ, lỡ xảy ra chuyện gì trên đường…
Đúng lúc Tô Mộc Dao đang lưỡng lự, Giang Tán Tuyết nhắc, “Những chuyện này để sau hãy tính, nghỉ ngơi trước đã.”
Tô Mộc Dao ngẩng đầu, trông thấy đám dân làng vẫn đang tha thiết nhìn họ.
“Các vị tráng sĩ, đêm nay xin đừng đi nữa! Chúng tôi đã chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi, còn nấu một bàn thức ăn thịnh soạn, các vị vất vả cả buổi chắc hẳn đã mệt, mời vào nhà nghỉ ngơi ạ!”
Bạch Chỉ lúc này mới để ý khói từ các nhà trong làng đang tỏa ra nghi ngút, nàng hít hít mũi, mùi thịt thoang thoảng bay tới.
Trời ạ, là thịt! Là thịt đã nấu chín!
Bạch Chỉ thèm thuồng đến mức nước miếng suýt chảy ra, mắt nàng lấp lánh nhìn về hướng phát ra mùi thơm, đôi mắt sáng lạ thường. Giang Tán Tuyết để ý thấy thiếu nữ bên cạnh như con thú nhỏ, không ngừng hít hà trong không khí, hắn khẽ liếc sang, bắt gặp ánh mắt thèm thuồng của nàng.
…Trông như đã đói mấy ngày vậy. Hắn thầm nghĩ.
Giang Tán Tuyết quay mặt lại, thản nhiên nói, “Đi ăn cơm trước đã.”
Thật tuyệt! Bạch Chỉ vui mừng hét lên trong lòng, lập tức định chạy về hướng mùi thịt, nhưng rồi phát hiện chẳng ai nhúc nhích.
Ủa? Sao mọi người không đi?
Nàng ngạc nhiên nhìn quanh, thấy ai nấy đều chăm chú đợi ánh mắt của Tô Mộc Dao.
“Ừm… cũng được, nghe lời Giang huynh vậy, ta cũng thấy hơi đói rồi.” Tô Mộc Dao khẽ ngáp, mỗi cử chỉ toát lên vẻ đáng yêu của một tiểu cô nương, “Cơm chiều đâu?”
“Ở đây, ở đây! Mời các vị tráng sĩ, xin mời theo chúng tôi…”
Lúc này đoàn người mới bắt đầu di chuyển, dân làng xúm quanh Bạch Chỉ và nhóm người, ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ không ngừng đổ dồn về phía họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.