Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta
Chương 16:
Tinh Kỳ
02/11/2024
“Trưởng thôn, xin hỏi ở đây có bồ câu không? Hoặc loài chim nào biết bay cũng được.” Tiểu cô nương cười ngọt ngào với trưởng thôn, lão xoa xoa sau đầu, có chút lo lắng.
“Cô nương, giá như ngươi hỏi từ hôm qua thì hay biết mấy. Không chỉ có bồ câu, lão còn có một con Hải Đông Thanh cực phẩm.” Ông thở dài, “Thế mà hôm nay chuyện quái gì xảy ra không biết. Hải Đông Thanh và bồ câu của lão, ngay cả mấy con gà cũng chỉ chớp mắt là biến mất, thật quái lạ…”
Nhìn vào chuồng gà trống rỗng, trưởng thôn vẻ mặt luyến tiếc, còn Bạch Chỉ lại cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Bồ câu và Hải Đông Thanh biến mất còn tạm chấp nhận, nhưng sao cả gà cũng mất tăm? Gà đâu có biết bay, lẽ nào trên núi lại có trộm gà?
… Khoan đã. Bạch Chỉ bỗng nhớ lại cuộc đối thoại với Quý Nguyệt trước khi nàng ngất đi. Lúc đó hắn nói gì nhỉ? Bắt mấy con gà rừng bồi bổ?
…
Khoảnh khắc đó, nàng như sét đánh giữa trời quang, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi khó hiểu. Nàng quay về phòng, thấy ba người Tô Mộc Dao vẫn đang bàn luận việc ngày mai.
“Chỉ có thể đưa thư đến dịch trạm gần đây, sáng mai ta sẽ đi.”
“Không được, Giang huynh, sáng mai huynh còn phải cùng ta lên núi…”
“Vậy để hắn đi.”
“Không thể, ta không thể để công tử rời khỏi tầm mắt của ta.”
“Vậy ngươi đi.”
“Ngươi lại dám bảo công tử đi làm việc vặt này?”
...
“À…” Bạch Chỉ nhẹ giọng mở lời, cắt ngang cuộc tranh cãi của ba người, “Hay là để ta đi.”
Ba ánh mắt cùng lúc nhìn về phía nàng.
“Dù sao ta cũng chẳng giúp được việc gì khác. Hơn nữa…” Bạch Chỉ cười bẽn lẽn, “Thật ra ta rất giỏi chạy việc vặt.”
— Đặc biệt là giỏi chạy trốn.
---
Bạch Chỉ tính toán rất khôn khéo.
Nàng đang lo lắng tìm cách trốn thoát khỏi ba người này, cơ hội liền tự đến. Chỉ cần đưa thư tới nơi là được, nào có ai quy định rằng người đưa thư phải quay về?
Trước kia nàng mang dáng vẻ yêu quái nên có muốn chạy cũng không được, nay đã có hình người, không chạy thì còn đợi lúc nào nữa? Chẳng lẽ thật sự định bám lấy người ta sao?
Đùa à, nàng là La Sát, ở cạnh ba người này nguy hiểm lắm, nàng chịu sao nổi, cứ càng xa càng tốt, để nàng cô đơn đến hết đời cũng không sao.
Còn Quý Nguyệt…
Bạch Chỉ bừng tỉnh. Nếu hắn còn ở trên núi chưa đi, nàng sẽ đợi ba người Tô Mộc Dao rời đi, rồi sẽ quay lại núi Lộc Nguyên tìm hắn.
Nhưng hắn có lẽ không đợi lâu đến vậy đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây, lòng nàng dâng lên chút kỳ vọng lẫn thất vọng thoáng qua trong khoảnh khắc rồi tan biến.
“Sao có thể để ngươi đi đưa thư?” Tô Mộc Dao mạnh mẽ phản đối, “Ngươi là nữ nhi, lại không có khả năng tự vệ, không được, ngươi phải ngoan ngoãn ở lại trong thôn, không được đi đâu.”
Lòng Bạch Chỉ nửa phức tạp, nửa buồn cười.
Chẳng phải Tô Mộc Dao cũng là nữ nhân sao? Tuy rằng nàng ấy cũng biết múa đao động thương… Nhưng những kỹ thuật hoa mỹ đó chỉ hợp để biểu diễn trong cung, thực chiến thì yếu kém vô cùng, lắm nhất chỉ đối phó nổi đám La Sát yếu đuối.
Chẳng hạn như loại La Sát như Bạch Chỉ nàng.
Nghĩ đến việc mình là La Sát mà sức chiến đấu còn không bằng một công chúa kiêu sa nơi cung điện, Bạch Chỉ thấy bi thương dâng tràn.
Nàng thật sự quá yếu rồi!
“Chỉ là đưa thư thôi, không có gì to tát cả. Hơn nữa ta đưa thư vào ban ngày, rất an toàn, các ngươi không cần lo lắng cho ta.” Bạch Chỉ cười dịu dàng để tự dành cơ hội cho mình.
Đường Ánh lạnh lùng nói: “Ta không lo cho ngươi.”
Bạch Chỉ: vẫn giữ nụ cười…
Tô Mộc Dao vẫn không đồng ý: “Không được, ngươi quên là cha mẹ ngươi đã chết như thế nào sao…”
Nói được nửa câu, nàng ấy mới nhận ra mình lỡ lời, liền thè lưỡi đầy áy náy nhìn Bạch Chỉ, “Xin lỗi… Ta không cố ý…”
Từ nhỏ đến lớn luôn được phụ mẫu yêu chiều, lại là công chúa một nước, lời nói của nàng không hề giữ ý tứ, vốn là nét đáng yêu của nàng, chỉ là lúc này có phần không hợp thời.
Bạch Chỉ làm ra vẻ đau thương, mỉm cười: “Không sao, chuyện này nào phải lỗi của các ngươi. Ta luôn ghi nhớ cách mà cha mẹ đã ra đi, cũng bởi vậy nên ta càng muốn góp chút sức, để nhiều người hiểu rằng La Sát đáng sợ đến nhường nào.”
Ta đã nói đến vậy, các ngươi còn từ chối ta sao? Nếu còn từ chối ta thật sự sẽ khóc, ta mà khóc rồi thì các ngươi đừng mơ mà nghĩ đến chuyện yêu đương!
Tô Mộc Dao vẫn áy náy vì sự lỡ lời của mình, Đường Ánh tuy bất mãn hiện rõ trên mặt nhưng cũng không nói gì thêm. Giang Tán Tuyết suy nghĩ giây lát rồi nói, “Ngươi đi cũng được, nhưng để tránh lạc đường, ngày mai xin trưởng thôn phái người đi cùng ngươi.”
Còn phải có người đi cùng, các ngươi không tin tưởng ta đến vậy sao.
“Tốt quá rồi!” Dù trong lòng thầm oán trách, nhưng Bạch Chỉ vẫn tươi cười nói, “Ta nhất định sẽ đưa thư đến nơi an toàn, các ngươi cứ yên tâm.”
Giang Tán Tuyết thấy nàng vừa mới đây còn như muốn khóc, giờ đã nhanh chóng vui vẻ, bất giác ngẩn ra, rồi lại quay mặt đi không nhìn nàng nữa.
Tô Mộc Dao muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng, bèn kéo Bạch Chỉ ngồi xuống cạnh bàn, tò mò hỏi, “Bạch Chỉ, ngươi sao có thể ăn nhiều như vậy? Bụng không khó chịu sao?”
Tô Mộc Dao thật sự hiếu kỳ.
Trong cung nàng gặp người nào cũng ăn rất ít, như mổ mổ vài hạt cơm là đã no. Nàng thích luyện kiếm với hoàng huynh, vận động nhiều nên ăn cũng nhiều hơn các tiểu thư nhà khác.
Nàng vẫn luôn nghĩ mình đã rất biết ăn, phụ hoàng và các huyng thường trêu chọc, bảo rằng nàng là công chúa ăn nhiều nhất trong lịch sử.
Nhưng sau khi chứng kiến khẩu phần của Bạch Chỉ, Tô Mộc Dao bỗng thấy mình cũng chỉ ăn như chim, còn Bạch Chỉ, có thể ăn hết cả tổ chim, không chừa một mẩu lông nào.
“Cô nương, giá như ngươi hỏi từ hôm qua thì hay biết mấy. Không chỉ có bồ câu, lão còn có một con Hải Đông Thanh cực phẩm.” Ông thở dài, “Thế mà hôm nay chuyện quái gì xảy ra không biết. Hải Đông Thanh và bồ câu của lão, ngay cả mấy con gà cũng chỉ chớp mắt là biến mất, thật quái lạ…”
Nhìn vào chuồng gà trống rỗng, trưởng thôn vẻ mặt luyến tiếc, còn Bạch Chỉ lại cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Bồ câu và Hải Đông Thanh biến mất còn tạm chấp nhận, nhưng sao cả gà cũng mất tăm? Gà đâu có biết bay, lẽ nào trên núi lại có trộm gà?
… Khoan đã. Bạch Chỉ bỗng nhớ lại cuộc đối thoại với Quý Nguyệt trước khi nàng ngất đi. Lúc đó hắn nói gì nhỉ? Bắt mấy con gà rừng bồi bổ?
…
Khoảnh khắc đó, nàng như sét đánh giữa trời quang, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi khó hiểu. Nàng quay về phòng, thấy ba người Tô Mộc Dao vẫn đang bàn luận việc ngày mai.
“Chỉ có thể đưa thư đến dịch trạm gần đây, sáng mai ta sẽ đi.”
“Không được, Giang huynh, sáng mai huynh còn phải cùng ta lên núi…”
“Vậy để hắn đi.”
“Không thể, ta không thể để công tử rời khỏi tầm mắt của ta.”
“Vậy ngươi đi.”
“Ngươi lại dám bảo công tử đi làm việc vặt này?”
...
“À…” Bạch Chỉ nhẹ giọng mở lời, cắt ngang cuộc tranh cãi của ba người, “Hay là để ta đi.”
Ba ánh mắt cùng lúc nhìn về phía nàng.
“Dù sao ta cũng chẳng giúp được việc gì khác. Hơn nữa…” Bạch Chỉ cười bẽn lẽn, “Thật ra ta rất giỏi chạy việc vặt.”
— Đặc biệt là giỏi chạy trốn.
---
Bạch Chỉ tính toán rất khôn khéo.
Nàng đang lo lắng tìm cách trốn thoát khỏi ba người này, cơ hội liền tự đến. Chỉ cần đưa thư tới nơi là được, nào có ai quy định rằng người đưa thư phải quay về?
Trước kia nàng mang dáng vẻ yêu quái nên có muốn chạy cũng không được, nay đã có hình người, không chạy thì còn đợi lúc nào nữa? Chẳng lẽ thật sự định bám lấy người ta sao?
Đùa à, nàng là La Sát, ở cạnh ba người này nguy hiểm lắm, nàng chịu sao nổi, cứ càng xa càng tốt, để nàng cô đơn đến hết đời cũng không sao.
Còn Quý Nguyệt…
Bạch Chỉ bừng tỉnh. Nếu hắn còn ở trên núi chưa đi, nàng sẽ đợi ba người Tô Mộc Dao rời đi, rồi sẽ quay lại núi Lộc Nguyên tìm hắn.
Nhưng hắn có lẽ không đợi lâu đến vậy đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây, lòng nàng dâng lên chút kỳ vọng lẫn thất vọng thoáng qua trong khoảnh khắc rồi tan biến.
“Sao có thể để ngươi đi đưa thư?” Tô Mộc Dao mạnh mẽ phản đối, “Ngươi là nữ nhi, lại không có khả năng tự vệ, không được, ngươi phải ngoan ngoãn ở lại trong thôn, không được đi đâu.”
Lòng Bạch Chỉ nửa phức tạp, nửa buồn cười.
Chẳng phải Tô Mộc Dao cũng là nữ nhân sao? Tuy rằng nàng ấy cũng biết múa đao động thương… Nhưng những kỹ thuật hoa mỹ đó chỉ hợp để biểu diễn trong cung, thực chiến thì yếu kém vô cùng, lắm nhất chỉ đối phó nổi đám La Sát yếu đuối.
Chẳng hạn như loại La Sát như Bạch Chỉ nàng.
Nghĩ đến việc mình là La Sát mà sức chiến đấu còn không bằng một công chúa kiêu sa nơi cung điện, Bạch Chỉ thấy bi thương dâng tràn.
Nàng thật sự quá yếu rồi!
“Chỉ là đưa thư thôi, không có gì to tát cả. Hơn nữa ta đưa thư vào ban ngày, rất an toàn, các ngươi không cần lo lắng cho ta.” Bạch Chỉ cười dịu dàng để tự dành cơ hội cho mình.
Đường Ánh lạnh lùng nói: “Ta không lo cho ngươi.”
Bạch Chỉ: vẫn giữ nụ cười…
Tô Mộc Dao vẫn không đồng ý: “Không được, ngươi quên là cha mẹ ngươi đã chết như thế nào sao…”
Nói được nửa câu, nàng ấy mới nhận ra mình lỡ lời, liền thè lưỡi đầy áy náy nhìn Bạch Chỉ, “Xin lỗi… Ta không cố ý…”
Từ nhỏ đến lớn luôn được phụ mẫu yêu chiều, lại là công chúa một nước, lời nói của nàng không hề giữ ý tứ, vốn là nét đáng yêu của nàng, chỉ là lúc này có phần không hợp thời.
Bạch Chỉ làm ra vẻ đau thương, mỉm cười: “Không sao, chuyện này nào phải lỗi của các ngươi. Ta luôn ghi nhớ cách mà cha mẹ đã ra đi, cũng bởi vậy nên ta càng muốn góp chút sức, để nhiều người hiểu rằng La Sát đáng sợ đến nhường nào.”
Ta đã nói đến vậy, các ngươi còn từ chối ta sao? Nếu còn từ chối ta thật sự sẽ khóc, ta mà khóc rồi thì các ngươi đừng mơ mà nghĩ đến chuyện yêu đương!
Tô Mộc Dao vẫn áy náy vì sự lỡ lời của mình, Đường Ánh tuy bất mãn hiện rõ trên mặt nhưng cũng không nói gì thêm. Giang Tán Tuyết suy nghĩ giây lát rồi nói, “Ngươi đi cũng được, nhưng để tránh lạc đường, ngày mai xin trưởng thôn phái người đi cùng ngươi.”
Còn phải có người đi cùng, các ngươi không tin tưởng ta đến vậy sao.
“Tốt quá rồi!” Dù trong lòng thầm oán trách, nhưng Bạch Chỉ vẫn tươi cười nói, “Ta nhất định sẽ đưa thư đến nơi an toàn, các ngươi cứ yên tâm.”
Giang Tán Tuyết thấy nàng vừa mới đây còn như muốn khóc, giờ đã nhanh chóng vui vẻ, bất giác ngẩn ra, rồi lại quay mặt đi không nhìn nàng nữa.
Tô Mộc Dao muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng, bèn kéo Bạch Chỉ ngồi xuống cạnh bàn, tò mò hỏi, “Bạch Chỉ, ngươi sao có thể ăn nhiều như vậy? Bụng không khó chịu sao?”
Tô Mộc Dao thật sự hiếu kỳ.
Trong cung nàng gặp người nào cũng ăn rất ít, như mổ mổ vài hạt cơm là đã no. Nàng thích luyện kiếm với hoàng huynh, vận động nhiều nên ăn cũng nhiều hơn các tiểu thư nhà khác.
Nàng vẫn luôn nghĩ mình đã rất biết ăn, phụ hoàng và các huyng thường trêu chọc, bảo rằng nàng là công chúa ăn nhiều nhất trong lịch sử.
Nhưng sau khi chứng kiến khẩu phần của Bạch Chỉ, Tô Mộc Dao bỗng thấy mình cũng chỉ ăn như chim, còn Bạch Chỉ, có thể ăn hết cả tổ chim, không chừa một mẩu lông nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.