Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta
Chương 21:
Tinh Kỳ
02/11/2024
Tô Mộc Dao nhìn Diêu Khắc với vẻ kỳ lạ, hỏi: “Diêu Khắc? Ngươi định làm gì vậy?”
Diêu Khắc bạo gan đối diện với Tô Mộc Dao: “Nam, nam nữ thụ thụ bất thân, Tô công tử nên chú ý giữ khoảng cách.”
Nực cười? Lại đi nói với nàng về chuyện nam nữ thụ thụ bất thân ư?
Tô Mộc Dao vốn định phản bác, nhưng cúi đầu thoáng thấy đôi giày gấm của mình, mới nhớ ra rằng mình đang giả trai, quả thật cần phải cẩn thận lời nói, tránh để người khác nghi ngờ.
Tô Mộc Dao đằng hắng vài tiếng, hai tay chắp sau lưng, làm như không có gì, “Ta đương nhiên hiểu nam nữ thụ thụ bất thân, vừa rồi chỉ vì thấy Tiểu Bạch tỉnh lại, nhất thời có phần xúc động thôi.”
Diêu Khắc rõ ràng vẫn không tin, ánh mắt nhìn nàng ấy đầy cảnh giác. Còn Bạch Chỉ thì không hề bận tâm, dù sao nàng cũng biết Tô Mộc Dao là nữ tử, không việc gì phải lo nàng ấy sẽ làm điều quá phận.
Bạch Chỉ thò đầu ra từ sau lưng Diêu Khắc, ngơ ngác chớp chớp mắt, “Tô ca ca, vì sao ngươi gọi ta là Tiểu Bạch?”
“Vì gọi vậy nghe dễ thương mà.” Tô Mộc Dao cũng bắt chước nàng chớp mắt, “Hoặc là ta gọi ngươi là Bạch Chỉ muội muội nhé?”
“…Vậy cứ gọi Tiểu Bạch là được.” Bạch Chỉ cảm thấy mình nổi cả da gà.
Diêu Khắc ở bên chứng kiến toàn bộ, lòng không khỏi bực bội. Trong mắt hắn, Tô Mộc Dao tuy là một công tử anh tuấn, nhưng dung mạo lại có nét nữ nhi, vốn đã khiến người ta cảm thấy không đứng đắn, giờ còn dám ngay trước mặt hắn mà trêu chọc cô nương hắn để ý, khiến ấn tượng của hắn về Tô Mộc Dao càng thêm xấu.
“Ta cũng thấy gọi là Tiểu Bạch hay hơn.” Tô Mộc Dao hài lòng gật đầu, tiện tay đẩy Diêu Khắc qua một bên, “Tiểu Bạch, mấy hôm nay chúng ta đã thanh trừ hết đám La Sát trên núi Lộc Nguyên rồi, ngày mai có thể khởi hành được. Ngươi sẽ cùng đi với chúng ta chứ?”
Bạch Chỉ giật mình: “Nhanh như vậy? Các ngươi… không bị thương chứ?”
Nàng vốn muốn hỏi Tô Mộc Dao có gặp Quý Nguyệt hay không, nhưng lại lo lắng nói lỡ miệng, đành nuốt lời đó vào, ngập ngừng đổi sang câu hỏi khác.
“Tất nhiên không, bọn La Sát trên núi làm sao là đối thủ của bọn ta được.” Tô Mộc Dao đầy tự tin.
“Vậy sao… Thế thì tốt rồi.” Bạch Chỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu Tô Mộc Dao nói vậy, có lẽ bọn họ chưa từng gặp Quý Nguyệt, nếu không sẽ không thể thản nhiên như thế.
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu?” Tô Mộc Dao nhìn nàng đăm đăm, trong mắt ngập tràn mong đợi.
Bạch Chỉ cúi đầu, trong lòng đã có tính toán.
Ba người Tô Mộc Dao mấy hôm nay đều tuần tra núi mà không gặp Quý Nguyệt, chắc hẳn chàng đã rời đi. Nếu Quý Nguyệt không đợi nàng, thì nàng cũng không cần quay lại sơn động nữa.
Bạch Chỉ mím môi, “Ta chỉ là một mình thì…”
“Đúng rồi!” Tô Mộc Dao dường như nghĩ ra điều gì, bất chợt vỗ tay cắt lời nàng, “Ta còn chưa nói với ngươi, thiên sư Vân Âm đã hồi âm rồi! Người nói muốn nghiên cứu chế độc dược đối phó La Sát, chỉ cần chúng ta tìm được dược thảo mà Giang huynh đã nhắc, người sẽ bắt tay vào chế ngay!”
“—Ta sẽ cùng các ngươi đi.” Bạch Chỉ lập tức đổi ý.
“Thật sao? Tuyệt quá!” Tô Mộc Dao vui mừng nắm lấy tay Bạch Chỉ, “Ta biết ngay ngươi sẽ đồng ý mà.”
Bạch Chỉ chỉ khẽ cười, không đáp.
Thật ra, nàng chỉ muốn theo đuổi dược thảo này.
Loại thảo dược đó tên là Hương Thực Thảo, tuy không ảnh hưởng gì đến La Sát mạnh mẽ, nhưng lại rất hiệu quả khi đối phó với các La Sát yếu hơn, tức là như nàng.
Về sau trong truyện, Hương Thực Thảo được chế thành độc dược và phát tán rộng rãi, diệt sạch một đám La Sát nhỏ. Bạch Chỉ muốn có thuốc giải để giữ mạng, nhất định phải đi cùng Tô Mộc Dao — vì người có thể chế thuốc giải chính là một nam phụ khác, nhưng hắn lại là một kẻ tự ti ít giao thiệp, chỉ có Tô Mộc Dao mới thuyết phục được hắn.
Giữa sinh tử, phải đi cùng hiểm nguy, Bạch Chỉ giờ đã thấu hiểu điều đó.
“Không, không được!” Diêu Khắc đứng bên mặt đỏ bừng bừng, giận dữ nói, “Bạch cô nương không thể đi với các vị được!”
Bạch Chỉ khẽ nhướng mày, không nói gì.
Tô Mộc Dao cảm thấy kỳ quái: “Tại sao không thể? Tiểu Bạch một mình cũng có thể giết La Sát, đương nhiên nên cùng chúng ta đi tiêu diệt La Sát, mang lại an lành cho bách tính.”
“Không được là không được, quá nguy hiểm…” Diêu Khắc bướng bỉnh đáp, “Ta còn muốn báo đáp Bạch cô nương, không thể để nàng cứ thế rời đi được!”
Tô Mộc Dao chớp mắt kinh ngạc: “Chẳng lẽ ngươi còn định lấy thân báo đáp?”
Bạch Chỉ: “Phì.”
Nàng rốt cuộc không nhịn nổi mà bật cười.
Diêu Khắc thẹn quá hóa giận, chẳng biết nói gì, đành cắn răng bỏ chạy.
“Thật phiền phức.” Tô Mộc Dao nhún vai, rồi quay đầu phấn khởi nói với Bạch Chỉ, “Vậy ngươi mau thu xếp, sáng mai chúng ta lên đường nhé.”
“Ừm.” Bạch Chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì.
Ngày mai là lúc rời xa núi Lộc Nguyên mãi mãi, nhưng trong lòng nàng lại chẳng chút vui vẻ.
Có lẽ, thâm tâm nàng vẫn mong được cùng Quý Nguyệt ở lại trong sơn động ấy.
Đáng tiếc, Quý Nguyệt lại không nghĩ như vậy.
---
Suốt buổi chiều, Bạch Chỉ không gặp lại Diêu Khắc. Nàng đoán rằng Diêu Khắc xấu hổ không dám gặp mình, mà nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng, thành ra thế này lại thấy thoải mái hơn.
Bạch Chỉ nghĩ đến việc những ngày qua thím Triệu đã chăm sóc nàng không ngừng nghỉ, giờ nàng sắp đi, chẳng giúp gì thì thật không tiện, liền đến giúp thím Triệu dọn dẹp nhà cửa, làm vài việc vặt. Thím Triệu tất nhiên không muốn Bạch Chỉ đụng tay vào, vội ngăn nàng lại, vừa lau mồ hôi vừa ấn nàng ngồi xuống ghế.
“Bạch cô nương, cô nương đã cứu nhi tử của ta, ta cảm kích còn chẳng hết, chút việc này sao có thể để cô nương làm?” Thím Triệu cười tươi, “Cô nương cứ nghỉ ngơi đi.”
Bạch Chỉ áy náy đáp, “Ta thực lòng thấy ngại quá…”
“Nếu cô nương cảm thấy áy náy,” thím Triệu đùa giỡn vung chiếc khăn lau, “Thì hãy ở lại nơi này nhé.”
“...?” Bạch Chỉ ngỡ mình nghe lầm.
“Cô nương là một cô gái tốt, ta và Diêu Khắc đều rất quý mến.” Ánh mắt thím Triệu đầy vẻ yêu thương, tựa như đang nhìn con dâu tương lai, “Cô nương còn trẻ, cha mẹ cũng chẳng còn, những ngày sau này biết nương tựa vào đâu đây? Nếu ở lại, ta sẽ chăm lo cho cô nương như con cái trong nhà, còn Diêu Khắc, nhất định cũng sẽ đối xử tốt với cô nương…”
Thì ra là tính toán như vậy!
Diêu Khắc bạo gan đối diện với Tô Mộc Dao: “Nam, nam nữ thụ thụ bất thân, Tô công tử nên chú ý giữ khoảng cách.”
Nực cười? Lại đi nói với nàng về chuyện nam nữ thụ thụ bất thân ư?
Tô Mộc Dao vốn định phản bác, nhưng cúi đầu thoáng thấy đôi giày gấm của mình, mới nhớ ra rằng mình đang giả trai, quả thật cần phải cẩn thận lời nói, tránh để người khác nghi ngờ.
Tô Mộc Dao đằng hắng vài tiếng, hai tay chắp sau lưng, làm như không có gì, “Ta đương nhiên hiểu nam nữ thụ thụ bất thân, vừa rồi chỉ vì thấy Tiểu Bạch tỉnh lại, nhất thời có phần xúc động thôi.”
Diêu Khắc rõ ràng vẫn không tin, ánh mắt nhìn nàng ấy đầy cảnh giác. Còn Bạch Chỉ thì không hề bận tâm, dù sao nàng cũng biết Tô Mộc Dao là nữ tử, không việc gì phải lo nàng ấy sẽ làm điều quá phận.
Bạch Chỉ thò đầu ra từ sau lưng Diêu Khắc, ngơ ngác chớp chớp mắt, “Tô ca ca, vì sao ngươi gọi ta là Tiểu Bạch?”
“Vì gọi vậy nghe dễ thương mà.” Tô Mộc Dao cũng bắt chước nàng chớp mắt, “Hoặc là ta gọi ngươi là Bạch Chỉ muội muội nhé?”
“…Vậy cứ gọi Tiểu Bạch là được.” Bạch Chỉ cảm thấy mình nổi cả da gà.
Diêu Khắc ở bên chứng kiến toàn bộ, lòng không khỏi bực bội. Trong mắt hắn, Tô Mộc Dao tuy là một công tử anh tuấn, nhưng dung mạo lại có nét nữ nhi, vốn đã khiến người ta cảm thấy không đứng đắn, giờ còn dám ngay trước mặt hắn mà trêu chọc cô nương hắn để ý, khiến ấn tượng của hắn về Tô Mộc Dao càng thêm xấu.
“Ta cũng thấy gọi là Tiểu Bạch hay hơn.” Tô Mộc Dao hài lòng gật đầu, tiện tay đẩy Diêu Khắc qua một bên, “Tiểu Bạch, mấy hôm nay chúng ta đã thanh trừ hết đám La Sát trên núi Lộc Nguyên rồi, ngày mai có thể khởi hành được. Ngươi sẽ cùng đi với chúng ta chứ?”
Bạch Chỉ giật mình: “Nhanh như vậy? Các ngươi… không bị thương chứ?”
Nàng vốn muốn hỏi Tô Mộc Dao có gặp Quý Nguyệt hay không, nhưng lại lo lắng nói lỡ miệng, đành nuốt lời đó vào, ngập ngừng đổi sang câu hỏi khác.
“Tất nhiên không, bọn La Sát trên núi làm sao là đối thủ của bọn ta được.” Tô Mộc Dao đầy tự tin.
“Vậy sao… Thế thì tốt rồi.” Bạch Chỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu Tô Mộc Dao nói vậy, có lẽ bọn họ chưa từng gặp Quý Nguyệt, nếu không sẽ không thể thản nhiên như thế.
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu?” Tô Mộc Dao nhìn nàng đăm đăm, trong mắt ngập tràn mong đợi.
Bạch Chỉ cúi đầu, trong lòng đã có tính toán.
Ba người Tô Mộc Dao mấy hôm nay đều tuần tra núi mà không gặp Quý Nguyệt, chắc hẳn chàng đã rời đi. Nếu Quý Nguyệt không đợi nàng, thì nàng cũng không cần quay lại sơn động nữa.
Bạch Chỉ mím môi, “Ta chỉ là một mình thì…”
“Đúng rồi!” Tô Mộc Dao dường như nghĩ ra điều gì, bất chợt vỗ tay cắt lời nàng, “Ta còn chưa nói với ngươi, thiên sư Vân Âm đã hồi âm rồi! Người nói muốn nghiên cứu chế độc dược đối phó La Sát, chỉ cần chúng ta tìm được dược thảo mà Giang huynh đã nhắc, người sẽ bắt tay vào chế ngay!”
“—Ta sẽ cùng các ngươi đi.” Bạch Chỉ lập tức đổi ý.
“Thật sao? Tuyệt quá!” Tô Mộc Dao vui mừng nắm lấy tay Bạch Chỉ, “Ta biết ngay ngươi sẽ đồng ý mà.”
Bạch Chỉ chỉ khẽ cười, không đáp.
Thật ra, nàng chỉ muốn theo đuổi dược thảo này.
Loại thảo dược đó tên là Hương Thực Thảo, tuy không ảnh hưởng gì đến La Sát mạnh mẽ, nhưng lại rất hiệu quả khi đối phó với các La Sát yếu hơn, tức là như nàng.
Về sau trong truyện, Hương Thực Thảo được chế thành độc dược và phát tán rộng rãi, diệt sạch một đám La Sát nhỏ. Bạch Chỉ muốn có thuốc giải để giữ mạng, nhất định phải đi cùng Tô Mộc Dao — vì người có thể chế thuốc giải chính là một nam phụ khác, nhưng hắn lại là một kẻ tự ti ít giao thiệp, chỉ có Tô Mộc Dao mới thuyết phục được hắn.
Giữa sinh tử, phải đi cùng hiểm nguy, Bạch Chỉ giờ đã thấu hiểu điều đó.
“Không, không được!” Diêu Khắc đứng bên mặt đỏ bừng bừng, giận dữ nói, “Bạch cô nương không thể đi với các vị được!”
Bạch Chỉ khẽ nhướng mày, không nói gì.
Tô Mộc Dao cảm thấy kỳ quái: “Tại sao không thể? Tiểu Bạch một mình cũng có thể giết La Sát, đương nhiên nên cùng chúng ta đi tiêu diệt La Sát, mang lại an lành cho bách tính.”
“Không được là không được, quá nguy hiểm…” Diêu Khắc bướng bỉnh đáp, “Ta còn muốn báo đáp Bạch cô nương, không thể để nàng cứ thế rời đi được!”
Tô Mộc Dao chớp mắt kinh ngạc: “Chẳng lẽ ngươi còn định lấy thân báo đáp?”
Bạch Chỉ: “Phì.”
Nàng rốt cuộc không nhịn nổi mà bật cười.
Diêu Khắc thẹn quá hóa giận, chẳng biết nói gì, đành cắn răng bỏ chạy.
“Thật phiền phức.” Tô Mộc Dao nhún vai, rồi quay đầu phấn khởi nói với Bạch Chỉ, “Vậy ngươi mau thu xếp, sáng mai chúng ta lên đường nhé.”
“Ừm.” Bạch Chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì.
Ngày mai là lúc rời xa núi Lộc Nguyên mãi mãi, nhưng trong lòng nàng lại chẳng chút vui vẻ.
Có lẽ, thâm tâm nàng vẫn mong được cùng Quý Nguyệt ở lại trong sơn động ấy.
Đáng tiếc, Quý Nguyệt lại không nghĩ như vậy.
---
Suốt buổi chiều, Bạch Chỉ không gặp lại Diêu Khắc. Nàng đoán rằng Diêu Khắc xấu hổ không dám gặp mình, mà nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng, thành ra thế này lại thấy thoải mái hơn.
Bạch Chỉ nghĩ đến việc những ngày qua thím Triệu đã chăm sóc nàng không ngừng nghỉ, giờ nàng sắp đi, chẳng giúp gì thì thật không tiện, liền đến giúp thím Triệu dọn dẹp nhà cửa, làm vài việc vặt. Thím Triệu tất nhiên không muốn Bạch Chỉ đụng tay vào, vội ngăn nàng lại, vừa lau mồ hôi vừa ấn nàng ngồi xuống ghế.
“Bạch cô nương, cô nương đã cứu nhi tử của ta, ta cảm kích còn chẳng hết, chút việc này sao có thể để cô nương làm?” Thím Triệu cười tươi, “Cô nương cứ nghỉ ngơi đi.”
Bạch Chỉ áy náy đáp, “Ta thực lòng thấy ngại quá…”
“Nếu cô nương cảm thấy áy náy,” thím Triệu đùa giỡn vung chiếc khăn lau, “Thì hãy ở lại nơi này nhé.”
“...?” Bạch Chỉ ngỡ mình nghe lầm.
“Cô nương là một cô gái tốt, ta và Diêu Khắc đều rất quý mến.” Ánh mắt thím Triệu đầy vẻ yêu thương, tựa như đang nhìn con dâu tương lai, “Cô nương còn trẻ, cha mẹ cũng chẳng còn, những ngày sau này biết nương tựa vào đâu đây? Nếu ở lại, ta sẽ chăm lo cho cô nương như con cái trong nhà, còn Diêu Khắc, nhất định cũng sẽ đối xử tốt với cô nương…”
Thì ra là tính toán như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.