Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta
Chương 25:
Tinh Kỳ
02/11/2024
Bạch Chỉ lặng lẽ liếc nhìn Đường Ánh, dừng lại động tác hút máu. Nàng không uống nhiều, nhưng với một kẻ lâu ngày không nạp gì vào cơ thể như nàng, cũng đã quá đủ. Máu thịt nhân loại giúp La Sát nhanh chóng tự lành thương, dù chỉ một chút cũng đủ để nàng hồi phục phần lớn thương thế.
Nàng như cá mắc cạn vừa trở về nước, toàn thân mọi lỗ chân lông đều thoải mái hít thở, cơ thể cũng bắt đầu biến đổi thấy rõ.
Ánh mắt Đường Ánh dần hiện lên vẻ chấn động. Hắn không dám tin vào những gì mình đang chứng kiến.
Ở ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng lờ mờ, đôi mắt vàng đỏ của thiếu nữ La Sát dần nhạt đi, chuyển thành sắc đen sâu thẳm. Những chiếc vuốt sắc bén cũng từ từ thu lại, hóa thành đôi bàn tay trắng nõn mềm mại.
Nàng đã trở lại hình dạng con người.
Bạch Chỉ vui mừng mỉm cười, ngước mắt đầy khiêu khích, tựa như muốn nói với Đường Ánh: "Ngươi nói ai là quái vật?"
Đường Ánh sắc mặt âm trầm, hắn bất ngờ lao tới. Bạch Chỉ nhanh chóng né xuống, thuận thế xoay người ra phía sau, lập tức khóa cổ họng hắn.
Lúc này, nàng đã no bụng, sức mạnh và tốc độ cũng tự nhiên vượt xa trước.
Đường Ánh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng. Bạch Chỉ mở miệng, từng chữ từng chữ tạo thành khẩu hình:【Ngồi xuống nói chuyện, nếu không ta sẽ giết ngươi.】
Dù đây chỉ là lời đe dọa, nhưng hiện tại nàng quả thực có đủ khả năng thực hiện nó.
Bạch Chỉ dùng tay còn lại rút kiếm của Đường Ánh, vừa khóa cổ hắn vừa kéo tới bên bàn. Đường Ánh thấy vũ khí bị ném đi xa, biết mình chẳng còn cách nào phản kháng, đành trầm giọng đáp, "Ngươi muốn nói chuyện thế nào?"
Bạch Chỉ làm động tác viết chữ: 【Viết trên giấy.】
Nàng ngồi bất động, chân đạp nhẹ thanh kiếm của Đường Ánh xuống dưới. Đường Ánh trầm ngâm nhìn nàng một lúc, rồi đốt cây nến trên bàn, lục lọi khắp phòng, cuối cùng cũng tìm ra được một ít giấy và bút.
Trong thế giới này giấy không phải là quá đắt, nhưng đối với người dân ở ngôi làng này, cũng không thể phung phí nhiều.
Bạch Chỉ cầm giấy bút, nhanh chóng viết vài chữ. Đường Ánh lúc này mới nhận ra, nàng không những biết chữ, mà còn viết rất thành thạo.
La Sát cũng có thể học chữ sao?
Chưa đợi hắn lên tiếng hỏi, Bạch Chỉ đã thổi khô mực trên giấy, giơ tờ giấy ra trước mặt hắn.
【Ta biết ngươi muốn hỏi điều gì. Ta có thể nói thẳng, ta đúng là La Sát, nhưng ta không ăn thịt người, cũng chẳng có hứng thú với các ngươi.】
Đường Ánh giận dữ nói: "Ta không phải người sao?"
Dám bảo rằng không ăn thịt người, vậy kẻ vừa cắn cổ tay hắn, hút máu hắn là ai?!
Bạch Chỉ thắc mắc:【Ngươi là người sao?】
Đường Ánh: "Ngươi!"
Trước khi hắn kịp bùng nổ, Bạch Chỉ đã vội viết thêm:【Ta chỉ uống máu, không phải ăn thịt người. Hơn nữa ta chỉ mới uống máu ngươi, chưa hề làm hại người khác.】
Đường Ánh cảm thấy khó xử, cười lạnh: “Ngươi nghĩ ta sẽ tin vào lời ngụy biện của ngươi sao?”
【Tin hay không tùy ngươi, nhưng ngươi chỉ cần không tiết lộ thân phận của ta là được.】
Đường Ánh lạnh lùng hỏi: "Ta vì cớ gì phải nghe lời ngươi?"
Bạch Chỉ suy nghĩ rồi viết tiếp:【Vì ta biết bí mật của ngươi và công tử nhà ngươi, hơn nữa còn biết thứ các ngươi thực sự muốn ở đâu.】
Đường Ánh nhìn nàng, ngạc nhiên không thốt nên lời, trong đầu đầy rẫy suy nghĩ về việc nàng đã biết những chuyện này bằng cách nào.
Dòng chữ đầu tiên trên tờ giấy của Bạch Chỉ đã nhắc nhở hắn rằng nàng biết Tô Mộc Dao là công chúa đương triều giả nam trang. Dòng thứ hai còn tiết lộ rằng nàng có thông tin về thứ mà họ đang truy tìm. Nếu giết nàng hoặc đuổi nàng đi, họ sẽ mất đi một đầu mối vô cùng quan trọng.
Bạch Chỉ nhớ kỹ chi tiết này từ cốt truyện. Tô Mộc Dao lén xuất cung một phần để trải nghiệm cuộc sống, nhưng còn có một lý do quan trọng hơn—vì ca ca của nàng.
Ca ca của Tô Mộc Dao, Tô Từ, ốm yếu từ nhỏ, từ lâu đã được chẩn đoán là khó qua được tuổi ba mươi. Hoàng đế, cũng chính là phụ thân của Tô Mộc Dao, đã khổ công tìm kiếm danh y khắp thiên hạ, dọa rằng sẽ "chôn cùng" nếu họ không chữa trị cho Tô Từ, nhưng không thành.
Mãi cho đến khi Vân Âm Thiên Sư nói với Tô Mộc Dao rằng trên đời có một người có thể cứu chữa, chỉ là sinh tử chưa rõ. Tô Mộc Dao quyết tâm tìm kiếm người này để cứu huynh trưởng.
Kỳ thực vị thần y đó chính là sư phụ của Giang Tán Tuyết, nhưng Bạch Chỉ tuyệt đối không định tiết lộ.
Nàng phải giữ bí mật này để bảo toàn mạng sống.
Thấy Đường Ánh kinh ngạc không nói nên lời, nàng hỏi hắn một lần nữa:【Thế nào? Ngươi giữ bí mật cho ta, ta cũng giữ bí mật cho các ngươi, còn tặng kèm một đầu mối quý giá.】
Nàng tin rằng với lòng trung thành của Đường Ánh, vì Tô Mộc Dao, hắn sẽ chấp nhận giao dịch này.
Quả nhiên, Đường Ánh nhìn nàng đầy phức tạp, sau một lúc lâu mới hạ giọng, “Ngươi phải đảm bảo không tổn thương Điện hạ, cũng không được hút máu của nàng.”
【Dĩ nhiên, ta hứa chỉ hút máu của ngươi.】
Bạch Chỉ đặt bút xuống, đôi mắt cong cong, nụ cười ngọt ngào.
Việc hút máu không khó chịu như nàng tưởng, nàng ngạc nhiên phát hiện mình có thể duy trì sinh mạng bằng cách này.
Không cần ăn thịt người, cũng không cần ăn La Sát… chỉ cần một chút máu cũng đủ thoả mãn, vậy là quá tốt rồi.
—Còn máu của ai, điều đó phụ thuộc vào tâm trạng của nàng.
Đường Ánh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, sau đó kéo tay áo xuống, che đi dấu răng trên cổ tay.
“…Hãy nhớ lời ngươi đã hứa.”
Vì Điện hạ.
***
Sáng hôm sau, Bạch Chỉ cùng đoàn người khởi hành. Ban đầu Tô Mộc Dao còn lo lắng cho thương thế của nàng, Bạch Chỉ đành nói rằng mình chỉ bị La Sát bóp cổ đau, chứ không sao, và Tô Mộc Dao, ngây thơ thật thà, liền tin ngay, giúp nàng khỏi phải nghĩ thêm lý do khác.
Chỉ là chuyện nàng bỗng nhiên mất tiếng vẫn chưa có cách giải quyết. Dù đã chắc chắn rằng Triệu thẩm và con trai đã hạ độc nàng qua cháo, nhưng cả hai người đều đã chết, truy cứu cũng chẳng ích gì.
Thực ra nàng cũng không lo lắng lắm về chuyện này. Vì trong thế giới này có thần y, việc chữa trị chứng câm của nàng có lẽ không khó. Nếu cần, nàng có thể phá huỷ dây thanh quản rồi để cơ thể tự hồi phục. Kết cục này, tựu chung không đến nỗi quá tệ, chẳng cần phải lo lắng quá nhiều.
Nàng như cá mắc cạn vừa trở về nước, toàn thân mọi lỗ chân lông đều thoải mái hít thở, cơ thể cũng bắt đầu biến đổi thấy rõ.
Ánh mắt Đường Ánh dần hiện lên vẻ chấn động. Hắn không dám tin vào những gì mình đang chứng kiến.
Ở ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng lờ mờ, đôi mắt vàng đỏ của thiếu nữ La Sát dần nhạt đi, chuyển thành sắc đen sâu thẳm. Những chiếc vuốt sắc bén cũng từ từ thu lại, hóa thành đôi bàn tay trắng nõn mềm mại.
Nàng đã trở lại hình dạng con người.
Bạch Chỉ vui mừng mỉm cười, ngước mắt đầy khiêu khích, tựa như muốn nói với Đường Ánh: "Ngươi nói ai là quái vật?"
Đường Ánh sắc mặt âm trầm, hắn bất ngờ lao tới. Bạch Chỉ nhanh chóng né xuống, thuận thế xoay người ra phía sau, lập tức khóa cổ họng hắn.
Lúc này, nàng đã no bụng, sức mạnh và tốc độ cũng tự nhiên vượt xa trước.
Đường Ánh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng. Bạch Chỉ mở miệng, từng chữ từng chữ tạo thành khẩu hình:【Ngồi xuống nói chuyện, nếu không ta sẽ giết ngươi.】
Dù đây chỉ là lời đe dọa, nhưng hiện tại nàng quả thực có đủ khả năng thực hiện nó.
Bạch Chỉ dùng tay còn lại rút kiếm của Đường Ánh, vừa khóa cổ hắn vừa kéo tới bên bàn. Đường Ánh thấy vũ khí bị ném đi xa, biết mình chẳng còn cách nào phản kháng, đành trầm giọng đáp, "Ngươi muốn nói chuyện thế nào?"
Bạch Chỉ làm động tác viết chữ: 【Viết trên giấy.】
Nàng ngồi bất động, chân đạp nhẹ thanh kiếm của Đường Ánh xuống dưới. Đường Ánh trầm ngâm nhìn nàng một lúc, rồi đốt cây nến trên bàn, lục lọi khắp phòng, cuối cùng cũng tìm ra được một ít giấy và bút.
Trong thế giới này giấy không phải là quá đắt, nhưng đối với người dân ở ngôi làng này, cũng không thể phung phí nhiều.
Bạch Chỉ cầm giấy bút, nhanh chóng viết vài chữ. Đường Ánh lúc này mới nhận ra, nàng không những biết chữ, mà còn viết rất thành thạo.
La Sát cũng có thể học chữ sao?
Chưa đợi hắn lên tiếng hỏi, Bạch Chỉ đã thổi khô mực trên giấy, giơ tờ giấy ra trước mặt hắn.
【Ta biết ngươi muốn hỏi điều gì. Ta có thể nói thẳng, ta đúng là La Sát, nhưng ta không ăn thịt người, cũng chẳng có hứng thú với các ngươi.】
Đường Ánh giận dữ nói: "Ta không phải người sao?"
Dám bảo rằng không ăn thịt người, vậy kẻ vừa cắn cổ tay hắn, hút máu hắn là ai?!
Bạch Chỉ thắc mắc:【Ngươi là người sao?】
Đường Ánh: "Ngươi!"
Trước khi hắn kịp bùng nổ, Bạch Chỉ đã vội viết thêm:【Ta chỉ uống máu, không phải ăn thịt người. Hơn nữa ta chỉ mới uống máu ngươi, chưa hề làm hại người khác.】
Đường Ánh cảm thấy khó xử, cười lạnh: “Ngươi nghĩ ta sẽ tin vào lời ngụy biện của ngươi sao?”
【Tin hay không tùy ngươi, nhưng ngươi chỉ cần không tiết lộ thân phận của ta là được.】
Đường Ánh lạnh lùng hỏi: "Ta vì cớ gì phải nghe lời ngươi?"
Bạch Chỉ suy nghĩ rồi viết tiếp:【Vì ta biết bí mật của ngươi và công tử nhà ngươi, hơn nữa còn biết thứ các ngươi thực sự muốn ở đâu.】
Đường Ánh nhìn nàng, ngạc nhiên không thốt nên lời, trong đầu đầy rẫy suy nghĩ về việc nàng đã biết những chuyện này bằng cách nào.
Dòng chữ đầu tiên trên tờ giấy của Bạch Chỉ đã nhắc nhở hắn rằng nàng biết Tô Mộc Dao là công chúa đương triều giả nam trang. Dòng thứ hai còn tiết lộ rằng nàng có thông tin về thứ mà họ đang truy tìm. Nếu giết nàng hoặc đuổi nàng đi, họ sẽ mất đi một đầu mối vô cùng quan trọng.
Bạch Chỉ nhớ kỹ chi tiết này từ cốt truyện. Tô Mộc Dao lén xuất cung một phần để trải nghiệm cuộc sống, nhưng còn có một lý do quan trọng hơn—vì ca ca của nàng.
Ca ca của Tô Mộc Dao, Tô Từ, ốm yếu từ nhỏ, từ lâu đã được chẩn đoán là khó qua được tuổi ba mươi. Hoàng đế, cũng chính là phụ thân của Tô Mộc Dao, đã khổ công tìm kiếm danh y khắp thiên hạ, dọa rằng sẽ "chôn cùng" nếu họ không chữa trị cho Tô Từ, nhưng không thành.
Mãi cho đến khi Vân Âm Thiên Sư nói với Tô Mộc Dao rằng trên đời có một người có thể cứu chữa, chỉ là sinh tử chưa rõ. Tô Mộc Dao quyết tâm tìm kiếm người này để cứu huynh trưởng.
Kỳ thực vị thần y đó chính là sư phụ của Giang Tán Tuyết, nhưng Bạch Chỉ tuyệt đối không định tiết lộ.
Nàng phải giữ bí mật này để bảo toàn mạng sống.
Thấy Đường Ánh kinh ngạc không nói nên lời, nàng hỏi hắn một lần nữa:【Thế nào? Ngươi giữ bí mật cho ta, ta cũng giữ bí mật cho các ngươi, còn tặng kèm một đầu mối quý giá.】
Nàng tin rằng với lòng trung thành của Đường Ánh, vì Tô Mộc Dao, hắn sẽ chấp nhận giao dịch này.
Quả nhiên, Đường Ánh nhìn nàng đầy phức tạp, sau một lúc lâu mới hạ giọng, “Ngươi phải đảm bảo không tổn thương Điện hạ, cũng không được hút máu của nàng.”
【Dĩ nhiên, ta hứa chỉ hút máu của ngươi.】
Bạch Chỉ đặt bút xuống, đôi mắt cong cong, nụ cười ngọt ngào.
Việc hút máu không khó chịu như nàng tưởng, nàng ngạc nhiên phát hiện mình có thể duy trì sinh mạng bằng cách này.
Không cần ăn thịt người, cũng không cần ăn La Sát… chỉ cần một chút máu cũng đủ thoả mãn, vậy là quá tốt rồi.
—Còn máu của ai, điều đó phụ thuộc vào tâm trạng của nàng.
Đường Ánh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, sau đó kéo tay áo xuống, che đi dấu răng trên cổ tay.
“…Hãy nhớ lời ngươi đã hứa.”
Vì Điện hạ.
***
Sáng hôm sau, Bạch Chỉ cùng đoàn người khởi hành. Ban đầu Tô Mộc Dao còn lo lắng cho thương thế của nàng, Bạch Chỉ đành nói rằng mình chỉ bị La Sát bóp cổ đau, chứ không sao, và Tô Mộc Dao, ngây thơ thật thà, liền tin ngay, giúp nàng khỏi phải nghĩ thêm lý do khác.
Chỉ là chuyện nàng bỗng nhiên mất tiếng vẫn chưa có cách giải quyết. Dù đã chắc chắn rằng Triệu thẩm và con trai đã hạ độc nàng qua cháo, nhưng cả hai người đều đã chết, truy cứu cũng chẳng ích gì.
Thực ra nàng cũng không lo lắng lắm về chuyện này. Vì trong thế giới này có thần y, việc chữa trị chứng câm của nàng có lẽ không khó. Nếu cần, nàng có thể phá huỷ dây thanh quản rồi để cơ thể tự hồi phục. Kết cục này, tựu chung không đến nỗi quá tệ, chẳng cần phải lo lắng quá nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.