Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta
Chương 39:
Tinh Kỳ
02/11/2024
“Có thể là lúc nào nữa, dĩ nhiên là đêm qua rồi chứ còn sao nữa!”
“Trời ơi! Nghe nói hộ viện nhà họ Tôn đông đảo, không ngờ lại chẳng còn ai sống sót sao?”
“Không còn một ai, nghe đồn ngay cả con La Sát nuôi trong phủ cũng bị giết... Tôn viên ngoại quá mất mặt, hiện đang âm thầm thuê người truy bắt hung thủ!”
“Vậy thì số tiền thưởng phải cao lắm nhỉ?”
“Đúng là rất cao... Nhưng đây là việc coi như không cần mạng, ai dám nhận chứ?”
Giọng nói từ bàn bên dần thấp xuống, sắc mặt của ba người Tô Mộc Dao cũng vì thế mà nghiêm lại.
“Trong một đêm hộ viện chết sạch… có khi nào là do La Sát làm không?” Tô Mộc Dao hạ giọng.
Giang Tán Tuyết nói: “Chắc là không. Nếu hung thủ là La Sát, sẽ không để lại xác đâu.”
Tô Mộc Dao gật đầu: “Phải. Nhưng ra tay độc ác đến thế... chẳng lẽ là để trả thù?”
Bạch Chỉ căng thẳng không dám thở mạnh. Nàng sợ mọi người sẽ nghi ngờ đến nàng và Quý Nguyệt, vì đêm qua nàng có biến mất một thời gian. Nếu Tô Mộc Dao có chút điều tra, chắc chắn sẽ nhận ra khoảng thời gian nàng biến mất trùng khớp với lúc xảy ra án mạng ở Tôn phủ.
Huống chi, Tôn viên ngoại đã bắt đầu thuê người truy bắt, nơi này có lẽ không nên ở lại lâu.
Nàng làm ra vẻ vô tình nhìn về phía Quý Nguyệt, định tìm chút yên lòng từ hắn, nhưng lại thấy hắn đang chăm chú ngắm nhìn con phố bên ngoài khách điếm.
Tên ngốc này lại nhìn gì nữa đây? Không nghe thấy người ta nói đang có người truy bắt bọn họ sao!
Bạch Chỉ lo lắng không yên, liền lén đưa tay dưới bàn kéo vạt áo Quý Nguyệt, nhưng lại bị hắn bất ngờ nắm chặt lấy ngón tay.
Ai muốn nắm tay ngươi chứ!
Bạch Chỉ tức đến muốn rút tay lại, thì một bóng dáng yêu kiều thanh lệ bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Bạch Chỉ ngẩng đầu lên, thấy Ân Niệm Dung đang nhẹ nhàng bước vào khách điếm. Nàng ta cũng thấy Bạch Chỉ ngồi ở đại sảnh, liền khẽ nhếch môi đỏ, dịu dàng cười một cái: “Chào buổi sáng, muội muội Bạch Chỉ.”
Nói rồi nàng ta nhẹ bước đi qua, thướt tha tiến lên lầu.
Bạch Chỉ ngạc nhiên: “Niệm Dung tỷ tỷ giờ này mới trở về sao?”
Ân Niệm Dung vẫn còn mặc y phục ngày hôm qua, mắt có chút mệt mỏi, thật sự trông không giống như đã nghỉ ngơi.
Quý Nguyệt hơi cau mày, lộ rõ vẻ khó chịu: “Trên người nàng ta có mùi máu tanh.”
Mùi máu tanh? Sao nàng lại không ngửi thấy nhỉ…
Bạch Chỉ tò mò ngửi thử, kết quả chỉ còn lại chút hương thơm nhẹ của Ân Niệm Dung.
Không đúng, dù sao nàng cũng là La Sát, đáng lý ra phải nhạy cảm với mùi máu không kém gì Quý Nguyệt mới phải. Trừ phi các đặc tính của một La Sát trong nàng đang dần suy giảm, giống như trước đây vậy.
Nhớ lại việc bản thân hôm nay cũng mẫn cảm với ánh nắng hơn trước, Bạch Chỉ dần hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Nàng cần phải ăn rồi.
Có lẽ gần đây sống an nhàn quá, đến nhu cầu cơ bản nhất cũng không nhận ra nữa.
Bạch Chỉ vô thức nhìn về phía nguồn máu di động của mình - Đường Ánh. Chàng thanh niên đối diện với ánh mắt thèm khát của nàng, hơi khựng lại, rồi né tránh ánh nhìn của nàng với vẻ bối rối.
Hắn gần như đã quên hình ảnh đáng sợ của Bạch Chỉ trong trạng thái La Sát. Cảnh tượng thiếu nữ cắn xé cánh tay, hút máu, rồi vươn người dưới ánh trăng vẫn khắc sâu trong trí nhớ hắn.
Tựa như dã thú săn mồi trong đêm tối, còn hắn chính là con mồi yếu đuối bị nàng vồ lấy.
Điều này khiến Đường Ánh bất mãn, nhưng cũng xen lẫn cảm giác kỳ dị mơ hồ.
Hắn và sinh vật nửa người nửa thú ấy cùng chia sẻ một bí mật.
Thật là hoang đường.
Bạch Chỉ thấy Đường Ánh lảng tránh, cũng không tiếp tục nhìn hắn. Hiện tại nàng vẫn chưa đói đến mức không chịu nổi, huống hồ chuyện của Ân Niệm Dung mới là quan trọng hơn.
“Hồi nãy hắn nói gì? Mùi máu tanh sao?” Tô Mộc Dao cũng nghe thấy câu nói của Quý Nguyệt, nhưng giọng nói của hắn quá nhẹ, trừ Bạch Chỉ ra, những người khác nghe cũng không rõ ràng.
Bạch Chỉ ghé tai thì thầm với Quý Nguyệt: “Niệm Dung tỷ tỷ thực sự có mùi máu tanh sao?”
Quý Nguyệt cau mày, giọng đầy vẻ khinh ghét: “Đương nhiên, khó ngửi chết đi được.”
Thật là lạ lùng, trước đây Bạch Chỉ bị La Sát bao vây ở núi Lộc Nguyên, máu chảy đầm đìa, hắn cũng không than phiền gì. Thế mà bây giờ chỉ thoáng chút mùi nhẹ mà hắn lại không chịu nổi.
Kẻ này thật là thất thường, thất thường vô cùng.
Nhưng khứu giác của hắn chắc chắn là không sai... Bạch Chỉ khẽ nghiêm mặt.
Ân Niệm Dung một đêm không về, lại có mùi máu trên người. Máu ấy là của nàng ta, hay của kẻ khác?
“Các ngươi có ngửi thấy mùi máu tanh gì không?” Tô Mộc Dao vẫn tiếp tục dò hỏi. Đường Ánh lạnh nhạt liếc nhìn Bạch Chỉ và Quý Nguyệt, rồi đáp bằng giọng lạnh lùng: “Không có, công tử.”
Giang Tán Tuyết cũng lắc đầu.
“Đúng rồi, ta cũng chẳng ngửi thấy gì...” Tô Mộc Dao lẩm bẩm, rồi như chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên che miệng lại, “Không lẽ là…!”
Bạch Chỉ lập tức tiến tới gần: “Là gì vậy?”
Tô Mộc Dao đưa mắt nhìn quanh, kéo Bạch Chỉ vào góc khách điếm, rồi thì thầm với nàng: “Không lẽ là... chuyện nguyệt sự?”
Bạch Chỉ lập tức hiểu ra.
Phải rồi, sao nàng lại có thể quên mất điều này chứ, Ân Niệm Dung cũng là một nữ tử bình thường! Nếu do nàng ta đến kỳ nguyệt sự, thì mùi máu nhạt nhòa này cũng có thể lý giải được.
Bạch Chỉ nghĩ Tô Mộc Dao nói có lý, mới thấy yên tâm trở lại.
***
Dùng điểm tâm xong, ba người Tô Mộc Dao lại ra ngoài dò hỏi tin tức về thôn Ẩn Kiến, Bạch Chỉ và Quý Nguyệt tiếp tục ở lại khách điếm.
Ban đầu Bạch Chỉ cũng định đi cùng, nhưng nghĩ lại, người của Tôn phủ chắc đã bắt đầu tìm kiếm bọn họ, giờ đi ra ngoài sợ rằng không an toàn. Vì vậy, nàng đề nghị ở lại với Quý Nguyệt, Đường Ánh nghe xong lại thấy vui vẻ, Tô Mộc Dao cũng chẳng ý kiến, duy chỉ có Giang Tán Tuyết dường như muốn nói lại thôi.
“Ở lại khách điếm lâu e rằng có chút buồn bã,” hắn khẽ liếc qua Quý Nguyệt, “các ngươi có thể cùng ra ngoài.”
Bạch Chỉ thì thầm hỏi Quý Nguyệt: “Ngươi có muốn ra ngoài không?”
Quý Nguyệt đáp bâng quơ: “Không muốn.”
Bạch Chỉ thầm mừng rỡ, may mà tiểu quái vật này rất hợp tác.
“Trời ơi! Nghe nói hộ viện nhà họ Tôn đông đảo, không ngờ lại chẳng còn ai sống sót sao?”
“Không còn một ai, nghe đồn ngay cả con La Sát nuôi trong phủ cũng bị giết... Tôn viên ngoại quá mất mặt, hiện đang âm thầm thuê người truy bắt hung thủ!”
“Vậy thì số tiền thưởng phải cao lắm nhỉ?”
“Đúng là rất cao... Nhưng đây là việc coi như không cần mạng, ai dám nhận chứ?”
Giọng nói từ bàn bên dần thấp xuống, sắc mặt của ba người Tô Mộc Dao cũng vì thế mà nghiêm lại.
“Trong một đêm hộ viện chết sạch… có khi nào là do La Sát làm không?” Tô Mộc Dao hạ giọng.
Giang Tán Tuyết nói: “Chắc là không. Nếu hung thủ là La Sát, sẽ không để lại xác đâu.”
Tô Mộc Dao gật đầu: “Phải. Nhưng ra tay độc ác đến thế... chẳng lẽ là để trả thù?”
Bạch Chỉ căng thẳng không dám thở mạnh. Nàng sợ mọi người sẽ nghi ngờ đến nàng và Quý Nguyệt, vì đêm qua nàng có biến mất một thời gian. Nếu Tô Mộc Dao có chút điều tra, chắc chắn sẽ nhận ra khoảng thời gian nàng biến mất trùng khớp với lúc xảy ra án mạng ở Tôn phủ.
Huống chi, Tôn viên ngoại đã bắt đầu thuê người truy bắt, nơi này có lẽ không nên ở lại lâu.
Nàng làm ra vẻ vô tình nhìn về phía Quý Nguyệt, định tìm chút yên lòng từ hắn, nhưng lại thấy hắn đang chăm chú ngắm nhìn con phố bên ngoài khách điếm.
Tên ngốc này lại nhìn gì nữa đây? Không nghe thấy người ta nói đang có người truy bắt bọn họ sao!
Bạch Chỉ lo lắng không yên, liền lén đưa tay dưới bàn kéo vạt áo Quý Nguyệt, nhưng lại bị hắn bất ngờ nắm chặt lấy ngón tay.
Ai muốn nắm tay ngươi chứ!
Bạch Chỉ tức đến muốn rút tay lại, thì một bóng dáng yêu kiều thanh lệ bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Bạch Chỉ ngẩng đầu lên, thấy Ân Niệm Dung đang nhẹ nhàng bước vào khách điếm. Nàng ta cũng thấy Bạch Chỉ ngồi ở đại sảnh, liền khẽ nhếch môi đỏ, dịu dàng cười một cái: “Chào buổi sáng, muội muội Bạch Chỉ.”
Nói rồi nàng ta nhẹ bước đi qua, thướt tha tiến lên lầu.
Bạch Chỉ ngạc nhiên: “Niệm Dung tỷ tỷ giờ này mới trở về sao?”
Ân Niệm Dung vẫn còn mặc y phục ngày hôm qua, mắt có chút mệt mỏi, thật sự trông không giống như đã nghỉ ngơi.
Quý Nguyệt hơi cau mày, lộ rõ vẻ khó chịu: “Trên người nàng ta có mùi máu tanh.”
Mùi máu tanh? Sao nàng lại không ngửi thấy nhỉ…
Bạch Chỉ tò mò ngửi thử, kết quả chỉ còn lại chút hương thơm nhẹ của Ân Niệm Dung.
Không đúng, dù sao nàng cũng là La Sát, đáng lý ra phải nhạy cảm với mùi máu không kém gì Quý Nguyệt mới phải. Trừ phi các đặc tính của một La Sát trong nàng đang dần suy giảm, giống như trước đây vậy.
Nhớ lại việc bản thân hôm nay cũng mẫn cảm với ánh nắng hơn trước, Bạch Chỉ dần hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Nàng cần phải ăn rồi.
Có lẽ gần đây sống an nhàn quá, đến nhu cầu cơ bản nhất cũng không nhận ra nữa.
Bạch Chỉ vô thức nhìn về phía nguồn máu di động của mình - Đường Ánh. Chàng thanh niên đối diện với ánh mắt thèm khát của nàng, hơi khựng lại, rồi né tránh ánh nhìn của nàng với vẻ bối rối.
Hắn gần như đã quên hình ảnh đáng sợ của Bạch Chỉ trong trạng thái La Sát. Cảnh tượng thiếu nữ cắn xé cánh tay, hút máu, rồi vươn người dưới ánh trăng vẫn khắc sâu trong trí nhớ hắn.
Tựa như dã thú săn mồi trong đêm tối, còn hắn chính là con mồi yếu đuối bị nàng vồ lấy.
Điều này khiến Đường Ánh bất mãn, nhưng cũng xen lẫn cảm giác kỳ dị mơ hồ.
Hắn và sinh vật nửa người nửa thú ấy cùng chia sẻ một bí mật.
Thật là hoang đường.
Bạch Chỉ thấy Đường Ánh lảng tránh, cũng không tiếp tục nhìn hắn. Hiện tại nàng vẫn chưa đói đến mức không chịu nổi, huống hồ chuyện của Ân Niệm Dung mới là quan trọng hơn.
“Hồi nãy hắn nói gì? Mùi máu tanh sao?” Tô Mộc Dao cũng nghe thấy câu nói của Quý Nguyệt, nhưng giọng nói của hắn quá nhẹ, trừ Bạch Chỉ ra, những người khác nghe cũng không rõ ràng.
Bạch Chỉ ghé tai thì thầm với Quý Nguyệt: “Niệm Dung tỷ tỷ thực sự có mùi máu tanh sao?”
Quý Nguyệt cau mày, giọng đầy vẻ khinh ghét: “Đương nhiên, khó ngửi chết đi được.”
Thật là lạ lùng, trước đây Bạch Chỉ bị La Sát bao vây ở núi Lộc Nguyên, máu chảy đầm đìa, hắn cũng không than phiền gì. Thế mà bây giờ chỉ thoáng chút mùi nhẹ mà hắn lại không chịu nổi.
Kẻ này thật là thất thường, thất thường vô cùng.
Nhưng khứu giác của hắn chắc chắn là không sai... Bạch Chỉ khẽ nghiêm mặt.
Ân Niệm Dung một đêm không về, lại có mùi máu trên người. Máu ấy là của nàng ta, hay của kẻ khác?
“Các ngươi có ngửi thấy mùi máu tanh gì không?” Tô Mộc Dao vẫn tiếp tục dò hỏi. Đường Ánh lạnh nhạt liếc nhìn Bạch Chỉ và Quý Nguyệt, rồi đáp bằng giọng lạnh lùng: “Không có, công tử.”
Giang Tán Tuyết cũng lắc đầu.
“Đúng rồi, ta cũng chẳng ngửi thấy gì...” Tô Mộc Dao lẩm bẩm, rồi như chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên che miệng lại, “Không lẽ là…!”
Bạch Chỉ lập tức tiến tới gần: “Là gì vậy?”
Tô Mộc Dao đưa mắt nhìn quanh, kéo Bạch Chỉ vào góc khách điếm, rồi thì thầm với nàng: “Không lẽ là... chuyện nguyệt sự?”
Bạch Chỉ lập tức hiểu ra.
Phải rồi, sao nàng lại có thể quên mất điều này chứ, Ân Niệm Dung cũng là một nữ tử bình thường! Nếu do nàng ta đến kỳ nguyệt sự, thì mùi máu nhạt nhòa này cũng có thể lý giải được.
Bạch Chỉ nghĩ Tô Mộc Dao nói có lý, mới thấy yên tâm trở lại.
***
Dùng điểm tâm xong, ba người Tô Mộc Dao lại ra ngoài dò hỏi tin tức về thôn Ẩn Kiến, Bạch Chỉ và Quý Nguyệt tiếp tục ở lại khách điếm.
Ban đầu Bạch Chỉ cũng định đi cùng, nhưng nghĩ lại, người của Tôn phủ chắc đã bắt đầu tìm kiếm bọn họ, giờ đi ra ngoài sợ rằng không an toàn. Vì vậy, nàng đề nghị ở lại với Quý Nguyệt, Đường Ánh nghe xong lại thấy vui vẻ, Tô Mộc Dao cũng chẳng ý kiến, duy chỉ có Giang Tán Tuyết dường như muốn nói lại thôi.
“Ở lại khách điếm lâu e rằng có chút buồn bã,” hắn khẽ liếc qua Quý Nguyệt, “các ngươi có thể cùng ra ngoài.”
Bạch Chỉ thì thầm hỏi Quý Nguyệt: “Ngươi có muốn ra ngoài không?”
Quý Nguyệt đáp bâng quơ: “Không muốn.”
Bạch Chỉ thầm mừng rỡ, may mà tiểu quái vật này rất hợp tác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.