Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 1:
Pudding Li Li
11/10/2024
“Ôn Du, cô lại muốn làm gì?!”
Một giọng nói đầy sự chán ghét và cảnh giác khiến người đang đứng ngây ra chợt bừng tỉnh.
Ôn Du vừa hoàn hồn thì nhìn thấy trước mặt có một người đàn ông hai tay đang nắm chặt lấy vạt áo choàng tắm như sợ cô làm gì đó, trong phút chốc cô bỗng cảm thấy hơi hoang đường.
Cô vô thức muốn quay người bỏ chạy.
Nhưng bàn chân như bị cắm rễ, hoàn toàn không thể cử động được, người đàn ông trước mặt càng trở nên cảnh giác hơn, nhưng cũng không dám hành động liều lĩnh, hai người giằng co, đứng im như hai cọc gỗ.
Như này thì chắc không đi được rồi!
Nếu đã vậy, Ôn Du nắm chặt lấy điện thoại, dùng hết sức chín trâu hai hổ ấn mở app trò chơi trên điện thoại.
Tiếng “Timi…” trong trẻo vang lên phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.
Vẻ mặt của người trước mặt bỗng trở lên quái lạ.
Dường như cơ thể đã lấy lại được quyền khống chế, đầu Ôn Du nhảy số, đôi môi mím chặt ra vẻ ấm ức nói: “Em chồng này! Tôi chơi game bị chúng nó mắng to cả đầu, không phải cậu chơi Vương Giả rất giỏi sao? Mau kéo tôi với!”
Vẻ mặt của Giang Vân Cẩn cứng ngắc: “... Chị gọi tôi là gì cơ?”
Quyền kiểm soát cơ thể phục hồi nhiều hơn chút, xem ra dùng chiêu này quả nhiên không sai. Ôn Du ra vẻ khó hiểu: “Em chồng à, chị dâu của cậu bị mắng, chẳng lẽ cậu lại không giúp chị dâu được hả? Bọn họ đều cười nhạo tôi chỉ là cái rank Đồng Quật Cường* rách, tay bị tàn tật các kiểu! Tôi muốn leo lên Vương Giả, cậu kéo tôi lên Vương Giả đi! Đến lúc đó chị đây sẽ hành chết lũ chúng nó!”
*Đồng Quật Cường: Một trong các mức rank của Vương Giả Vinh Diệu, tương đương rank đồng
Nói xong lại bắt đầu khóc thút thít.
Vẻ mặt của Giang Vân Cẩn càng ngày càng quái dị, vừa có chút do dự không thể tin nổi, lại có chút bối rối.
Sau đó Ôn Du bỗng phát hiện chân mình có thể cử động, thế nhưng giây tiếp theo hai chân lập tức mềm nhũn, cô khuỵu xuống.
Vẻ mặt của Giang Vân Cẩn lập tức thay đổi, nhanh chóng đi tới đỡ cô: “Chị đừng như vậy, tôi kéo chị là được chứ gì!”
Ôn Du vẫn giữ nguyên vẻ mặt ấm ức khó chịu, cùng lúc đó trên màn hình điện thoại hiển thị đã đăng nhập vào giao diện của trò chơi, cô giương mắt mong chờ nhìn anh ấy, ánh mắt thoáng nhìn qua vòm ngực lỗ ra ngoài áo choàng tắm rồi vội vàng rời tầm mắt, sau đó ngập ngừng nói: “Bây giờ bắt đầu luôn nhỉ?”
Giang Vân Cẩn vô thức nhìn qua, vẻ mặt lập tức thay đổi. Anh ấy tính thả tay ra nhưng thấy cô còn đang quỳ trên mặt đất, dù sao làm vậy cũng không được nên đành đỡ cô ngồi lên sô pha: “Đợi đó, tôi đi thay quần áo.”
Ôn Du ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Giang Vân Cẩn lấy quần áo rồi quay qua nhìn chằm chằm vào cô vài giây.
Ôn Du chớp chớp mắt đầy vô hại rồi lắc điện thoại: “Mau lên.”
Giang Vân Cẩn thầm chửi trong lòng, chuyện quái quỷ gì vậy chứ?
Cuối cùng vẫn đi vào nhà tắm.
Ôn Du lập tức muốn đứng dậy, nhưng vừa động đậy thì chợt cảm nhận được như có ngàn cây kim đâm vào chân, đau đến mức hai chân không cử động được. Sắc mặt Ôn Du tái nhợt, sao mà vẫn không thể đi được thế này?
Chẳng lẽ muốn kết thúc cốt truyện này?
Ôn Du thật sự muốn chửi thề.
Có trời mới biết, vừa rồi cô bỗng nhớ lại ký ức của kiếp trước và nhận ra suốt bao nhiêu năm qua, cô vẫn luôn đi theo thiết lập của cốt truyện, làm một nữ phụ độc ác.
…
Ôn Du nhớ lại ký ức của kiếp trước.
Kiếp trước cô chỉ là một nô lệ của tư bản, mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc đến chín giờ, tiền lương mỗi tháng sáu nghìn tệ, thay ông chủ lái chiếc xe sang trọng trị giá sáu triệu tệ.
Kết quả là cô bị đột quỵ vì làm việc quá sức, sau đó thì xuyên vào một đứa trẻ sơ sinh.
Lúc mới đầu cô vẫn có ký ức của kiếp trước, nhưng khi cô dần lớn lên thì những ký ức đó cũng mờ nhạt dần. Sau đó ba mẹ Ôn Du qua đời, gia đình phá sản, cô chỉ đành sống nhờ ở nhà họ Giang. Mà Giang Vân Cẩn, đứa con thứ hai của nhà họ Giang chỉ hơn kém cô hai tuổi, chính là người mặc áo choàng tắm vừa nãy, anh ấy là thanh mai trúc mã của cô, cũng chính là đối tượng thầm mến của Ôn Du hồi cô mới dậy thì.
Nhưng Giang Vân Cẩn không thích cô, chỉ xem cô như em gái.
Vốn dĩ mọi chuyện vẫn có thể xem như không có chuyện gì, nhưng cô lại lợi dụng thân phận em gái để làm loạn con đường tình duyên của Giang Vân Cẩn, mang theo hy vọng một ngày nào đó anh ấy sẽ quay lại nhìn cô.
Nhưng rồi nữ chính xuất hiện.
Còn Giang Vân Cẩn là nam chính, là con nhà giàu đời thứ hai, gia đình vừa giàu có lại vừa có gia sản, thế nhưng anh ấy lại không đoái hoài đến những thứ đó mà một lòng muốn tiến vào giới giải trí. Đầu tiên là trở thành thần tượng, rồi làm diễn viên, độ nổi tiếng bùng nổ, được người người hâm mộ.
Nữ chính thì xuất thân bình thường, gia cảnh nghèo khó nên đành phải tham gia vào giới giải trí, trong một lần suýt chút nữa bị ép thực hiện quy tắc ngầm thì được Giang Vân Cẩn cứu giúp, hai người họ gặp nhau nhiều lần, sau đó thì đến với nhau.
Nhưng mọi chuyện vẫn không dừng ở đó, trong cốt truyện, nữ phụ độc ác Ôn Du thấy nam chính đối xử vô tình với mình thì trong giây phút bốc đồng cô đã gả cho anh trai của nam chính, lấy tư cách chị dâu trong tối ngoài sáng gây rắc rối cho nam chính và nữ chính, khiến hai người họ hiểu lầm nhau.
Lần nghiêm trọng nhất là khi nữ chính tham gia một chương trình tạp kĩ, khi về nhà thì có cả ekip quay phim của chương trình về cùng, vốn dĩ khung cảnh phải là cô ấy và bạn trai ôm hôn thắm thiết rải đường cho mọi người, nhưng cuối cùng lại bắt gặp cảnh bạn trai ôm chị dâu trong lòng, quần áo lộn xộn, cảnh tượng này khiến cả cõi mạng dậy sóng.
Hai người họ suýt chút nữa chia tay, may thay nam nữ chính vẫn rất tin tưởng nhau. Hai người họ kết hợp với nhau tạo ra một màn kịch lừa Ôn Du rơi vào bẫy, thực chất là toàn bộ quá trình đều được phát sóng trực tiếp, vạch trần bộ mặt xấu xa của Ôn Du, đến lúc này Giang Vân Cẩn mới thoát khỏi cái danh cặn bã và trở thành người đàn ông xui xẻo được cộng động mạng cảm thông.
Mà Ôn Du cũng vì chuyện này mà bị anh trai của nam chính ly hôn.
Theo cốt truyện, nam chính đã nói một câu vô cùng ấn tượng: “Nếu không phải vì cô ngoại tình thì dù có ly hôn anh tôi cũng sẽ không để cô rơi vào cảnh này. Trước đó anh ấy từng nói mấy căn nhà ở khu chung cư Giang Châu đều là chuẩn bị vì cô.”
Mà Ôn Du thảm hại chỉ có thể cầm lấy mười triệu tệ rời khỏi nhà họ Giang, bị người người xa lánh, ghét bỏ.
Ôn Du nhớ lại thân phận làm nô lệ cho tư bản của mình ở kiếp trước: …?
Như thế mà gọi là thê thảm à?!
Lại nói, trước đây Ôn Du tranh thủ thời gian rảnh nằm đọc tiểu thuyết còn tức giận để lại bình luận, cô còn cảm thấy tác giả quá bao dung với nữ phụ độc ác này, vậy mà còn cho cô ta lấy được mười triệu tệ?
Lúc đó tác giả đã trả lời, dù sao nữ phụ đã ở nhà họ Giang hơn mười năm, tình thân sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt được, hơn nữa đối với nhà họ Giang mà nói, so với mấy căn nhà vốn được chuẩn bị cho nữ phụ thì mười triệu tệ chẳng đáng là gì.
Bây giờ Ôn Du chỉ muốn quỳ xuống tạ ơn tác giả.
Ai mà biết được, vậy mà cô lại xuyên thành nữ phụ độc ác từ thời còn là trẻ sơ sinh chứ?!
Không nói đến những thứ khác, cô thật sự rất muốn có được mấy căn nhà kia.
Cô nhớ rõ khu chung cư Giang Châu là một khu chung cư cao cấp do bên bất động sản nhà họ Giang khai phá, căn nhà rẻ nhất trong khu đó cũng rơi vào khoảng mười triệu tệ trở lên.
Thế nên không thể để chuyện bị bắt gian xảy ra được.
Chỉ là hiện tại có vẻ như cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự ràng buộc của cốt truyện, không có cách nào rời khỏi đây.
Nếu đã thế thì chỉ có thể…
Chuông điện thoại bỗng vang lên.
Ôn Du nhìn qua, là người chị em giả tạo trong cốt truyện của cô, Triệu Thanh Viện.
Thật ra chuyện bắt gian này là do Ôn Du tự mình làm, nếu không phải về sau bị nhan sắc của Giang Vân Cẩn làm mù mắt, khiến mọi chuyện bị bại lộ thì ai mà ngờ tới được cô sẽ từ bỏ thanh danh của mình để đánh cược.
Ôn Du không nghe mà trực tiếp cúp máy, sau đó tiện tay chặn luôn cô ta.
Cô cũng không lo lắng về những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
Chỉ cần chuyện bắt gian không xảy ra thì cho dù cả nhà họ Giang biết chuyện cũng chẳng sao cả.
…
Lúc này Giang Vân Cẩn đã thay quần áo và đi ra.
Nhưng có lẽ anh ấy vẫn còn cảnh giác với Ôn Du nên đến cả áo sơmi đang mặc cũng cài nút đến tận cổ, lúc đi ra còn đưa tay chỉnh cổ áo, nhưng khi vừa nhìn thấy Ôn Du thì lập tức bỏ tay xuống, sau đó nghiêm túc ngồi xuống: “Chị muốn chơi thật à?”
Ôn Du gật đầu thật mạnh: “Đúng thế!”
Giang Vân Cẩn thấy cô vẫn đang tức giận bĩu môi thì không biết nói gì, dù sao cũng là cô em gái đã ở cạnh anh ấy hơn mười năm, không có tình cảm nam nữ thì cũng có tình thân, dù rằng hai năm qua anh ấy có hơi ghét bỏ Ôn Du nhưng lúc này vẫn hơi mềm lòng.
Hơn nữa bây giờ người này còn là chị dâu của anh ấy.
Giang Vân Cẩn đành mở điện thoại lên: “Chị đợi một chút, rank của tôi và chị cách nhau quá xa nên không thể lập tổ đội được, để tôi đổi tài khoản khác.”
Trong mắt Ôn Du xuất hiện một chút lo lắng, sao còn chưa bắt đầu nữa?
Trong cốt truyện diễn ra rất nhanh, hai người họ mới dây dưa chưa được bao lâu, chắc chỉ khoảng mười lăm phút, bây giờ đã trôi qua thêm năm phút rồi mà vẫn còn lần mò tiếp, sao còn chưa bắt đầu nữa!
Cũng may, với sự giúp đỡ của bạn của Giang Vân Cẩn, tài khoản mới đã có.
Giang Vân Cẩn kết bạn với Ôn Du, tiến vào đấu rank và bắt đầu vào game.
Giang Vân Cẩn nói: “Chị có thể chọn bất kì nhân vật hỗ trợ nào rồi đi theo tôi là được.”
Ôn Du gật đầu: “Được.”
Ôn Du không quen nên chọn một nhân vật hỗ trợ xinh đẹp, thật ra cô không biết chơi game, người thích chơi game là Giang Vân Cẩn, trong vòng bạn bè anh ấy cũng nổi tiếng là người chơi game lão luyện, thân quen với không ít tuyển thủ chuyên nghiệp và còn thường xuyên chơi game với bọn họ.
Trước đây vì để có thể kéo gần khoảng cách với Giang Vân Cẩn, cô đã học chơi game nhưng lại không có kiên nhẫn, cô ghép đội để leo lên rank Vương Giả nhưng đồng đội đều bị cô kéo rớt cấp ầm ầm, thật sự thảm đến mức không nỡ nhìn.
Vì vậy cô nói cô bị mấy người trong game chửi cũng không phải là nói dối.
Đồng đội thấy ghép đôi với một tài khoản rank cao nên hân hoan tưởng là cao thủ, ai dè cái nick đó còn “gà mờ” hơn cả anh ta, thậm chí còn kéo chân ngáng đường, thế là tức quá chửi um lên.
Cũng giống như bây giờ…
“Đi theo tôi, đi theo tôi!” Giang Vân Cẩn vội tới mức gào lên.
Ôn Du vụng về điều khiển nhân vật, khi hai bên đang giao đấu với nhau thì cô lại ngơ ngác hỏi: “Cậu ở chỗ nào vậy?”
“Aaaa, cứu tôi, tôi bị bao vây rồi!”
Một giây sau màn hình đen thui.
Giang Vân Cẩn định quay lại cứu cô thì cũng bị vây kín, cuối cùng cũng bỏ mạng.
Thời gian tử vong đếm ngược còn bốn mươi giây, Giang Vân Cẩn nhìn Ôn Du với vẻ đầy hậm hực.
Ôn Du cúi đầu áy náy nói: “Xin lỗi, tôi chơi dở quá.”
Giang Vân Cẩn: “Không sao, không trách chị.”
Hai phút sau, anh ấy nhìn Ôn Du lại tiếp tục chết trong game: “Không phải tôi bảo chị đứng canh ở trụ giữa hả?!”
“Huhuhu, bọn họ vừa kéo tôi là tôi liền không biết đâu với đâu nữa…” Ôn Du cũng đau lòng lắm chứ, cô đã chết nhiều lần quá rồi, đồng đội cũng bắt đầu chế giễu cô.
Giang Vân Cẩn: “... Không sao, chúng ta chơi ván mới! Tôi không tin!”
Ôn Du đồng ý, tiếp tục vào ván mới, trong lúc chờ đợi, cô liếc nhìn đồng hồ, đã mười tám phút trôi qua.
Cô muốn đình công!
Cứ chết hết lần này đến lần khác, chẳng có tí trải nghiệm nào cả.
…
Ở một nơi khác.
Tô Lãnh Nguyệt đang quay quảng cáo.
Cùng lúc đó còn có một đội quay phim khác đang quay cô ấy quay quảng cáo.
Tô Lãnh Nguyệt là nữ diễn viên mới nổi hai năm nay, dù vẻ ngoài không đến mức khiến người khác bị hớp hồn nhưng cũng rất xinh đẹp, hình tượng đa dạng, nói một cách đơn giản là rất đa tài, diễn vai nào là tròn vai đó, từ vai trong sáng, ngây thơ đến hoa khôi xinh đẹp, hay là quý phi kiêu căng cô ấy đều diễn rất đạt.
Danh tiếng cũng rất tốt, sự nghiệp đang không ngừng thăng tiến.
Nhưng điều khiến cô ấy được yêu thích nhất có lẽ chính là vì mối tình lãng mạn của cô ấy và Giang Vân Cẩn. Giang Vân Cẩn đã nhiều lần được đề cử giải nam diễn viên xuất sắc nhất, anh ấy đã rất thành công khi chuyển mình từ một thần tượng sang một diễn viên chuyên nghiệp, là một diễn viên vừa có danh tiếng vừa có thực lực.
Sau khi yêu đương với anh ấy, địa vị của Tô Lãnh Nguyệt đã được nâng lên rất nhiều.
Do đó cô ấy cũng nhận được rất nhiều quảng cáo.
Dạo gần đây cô ấy vừa hay nhận lời mời tham gia một chương trình truyền hình tạp kỹ về cuộc sống, ghi hình cuộc sống thường ngày của cô ấy trong ba ngày.
Trong ba ngày này, camera sẽ luôn theo sát bên cạnh Tô Lãnh Nguyệt.
Kế hoạch ngày hôm nay của cô ấy là buổi sáng hẹn hò với Giang Vân Cẩn, buổi chiều đi quay quảng cáo, sau khi quay xong thì cùng đi ăn tối với anh ấy, tiện thể xem Giang Vân Cẩn quay phim và quảng cáo cho phim.
Vì chuyện này mà Giang Vân Cẩn đã đặc biệt xin đoàn phim nghỉ một ngày.
Chỉ là việc quay quảng cáo lần này không được thuận lợi cho lắm.
Việc ghi hình đáng ra phải xong từ lâu rồi, nhưng không hiểu sao phía quay phim lại mắc vài trục trặc, mãi đến tận bây giờ mới xong việc.
Cũng may tính tình của Tô Lãnh Nguyệt rất dễ chịu, cô ấy vẫn tiếp tục ghi hình mà không hề phàn nàn gì, cuối cùng quay phim mới ưng ý nói: “Ok! Hoàn hảo, cô Tô đúng là con cưng của ống kính.”
Người phụ trách cười lấy lòng nói: “Cô vất vả rồi.”
“Không có gì.” Tô Lãnh Nguyệt mỉm cười thân thiện, không hề ngại chuyện ghi hình bị kéo dài lâu như vậy: “Mọi người đều dốc lòng để quảng cáo đạt được hiệu quả mà.”
Dù sao cũng đã quay xong, có thể ra về nên Tô Lãnh Nguyệt dẫn theo mấy người của ekip cùng rời đi. Lúc này cộng đồng mạng xem xong đoạn phát sóng đầy nhàm chán cũng lấy lại tinh thần và vui vẻ bình luận: [Woa woa woa, cuối cùng cũng xong rồi.]
[Tính tình của Tô Tô tốt thật đó, không hổ là người có tâm với sự nghiệp.]
[Hehe, nhưng mà tôi thích xem chuyện tình yêu cơ, sắp được gặp anh Giang rồi, háo hức quá đi.]
[Hình như anh Giang chán quá nên chơi game thì phải? Hahaha, vợ không có ở đây, không có gì để làm.]
Xe chạy thẳng đến khách sạn của đoàn làm phim.
Tô Lãnh Nguyệt đưa người quay phim cùng đi tới phòng của Giang Vân Cẩn, nhưng vừa đến trước cửa thì chợt nghe bên trong truyền đến tiếng động, còn có giọng nói của một cô gái?
Cô ấy vô thức siết chặt thẻ phòng trong tay, cảm giác lạ lùng xuất hiện từ trước đến giờ cũng có đáp án, Tô Lãnh Nguyệt nhất thời kinh ngạc, không dám mở cửa.
Một giọng nói đầy sự chán ghét và cảnh giác khiến người đang đứng ngây ra chợt bừng tỉnh.
Ôn Du vừa hoàn hồn thì nhìn thấy trước mặt có một người đàn ông hai tay đang nắm chặt lấy vạt áo choàng tắm như sợ cô làm gì đó, trong phút chốc cô bỗng cảm thấy hơi hoang đường.
Cô vô thức muốn quay người bỏ chạy.
Nhưng bàn chân như bị cắm rễ, hoàn toàn không thể cử động được, người đàn ông trước mặt càng trở nên cảnh giác hơn, nhưng cũng không dám hành động liều lĩnh, hai người giằng co, đứng im như hai cọc gỗ.
Như này thì chắc không đi được rồi!
Nếu đã vậy, Ôn Du nắm chặt lấy điện thoại, dùng hết sức chín trâu hai hổ ấn mở app trò chơi trên điện thoại.
Tiếng “Timi…” trong trẻo vang lên phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.
Vẻ mặt của người trước mặt bỗng trở lên quái lạ.
Dường như cơ thể đã lấy lại được quyền khống chế, đầu Ôn Du nhảy số, đôi môi mím chặt ra vẻ ấm ức nói: “Em chồng này! Tôi chơi game bị chúng nó mắng to cả đầu, không phải cậu chơi Vương Giả rất giỏi sao? Mau kéo tôi với!”
Vẻ mặt của Giang Vân Cẩn cứng ngắc: “... Chị gọi tôi là gì cơ?”
Quyền kiểm soát cơ thể phục hồi nhiều hơn chút, xem ra dùng chiêu này quả nhiên không sai. Ôn Du ra vẻ khó hiểu: “Em chồng à, chị dâu của cậu bị mắng, chẳng lẽ cậu lại không giúp chị dâu được hả? Bọn họ đều cười nhạo tôi chỉ là cái rank Đồng Quật Cường* rách, tay bị tàn tật các kiểu! Tôi muốn leo lên Vương Giả, cậu kéo tôi lên Vương Giả đi! Đến lúc đó chị đây sẽ hành chết lũ chúng nó!”
*Đồng Quật Cường: Một trong các mức rank của Vương Giả Vinh Diệu, tương đương rank đồng
Nói xong lại bắt đầu khóc thút thít.
Vẻ mặt của Giang Vân Cẩn càng ngày càng quái dị, vừa có chút do dự không thể tin nổi, lại có chút bối rối.
Sau đó Ôn Du bỗng phát hiện chân mình có thể cử động, thế nhưng giây tiếp theo hai chân lập tức mềm nhũn, cô khuỵu xuống.
Vẻ mặt của Giang Vân Cẩn lập tức thay đổi, nhanh chóng đi tới đỡ cô: “Chị đừng như vậy, tôi kéo chị là được chứ gì!”
Ôn Du vẫn giữ nguyên vẻ mặt ấm ức khó chịu, cùng lúc đó trên màn hình điện thoại hiển thị đã đăng nhập vào giao diện của trò chơi, cô giương mắt mong chờ nhìn anh ấy, ánh mắt thoáng nhìn qua vòm ngực lỗ ra ngoài áo choàng tắm rồi vội vàng rời tầm mắt, sau đó ngập ngừng nói: “Bây giờ bắt đầu luôn nhỉ?”
Giang Vân Cẩn vô thức nhìn qua, vẻ mặt lập tức thay đổi. Anh ấy tính thả tay ra nhưng thấy cô còn đang quỳ trên mặt đất, dù sao làm vậy cũng không được nên đành đỡ cô ngồi lên sô pha: “Đợi đó, tôi đi thay quần áo.”
Ôn Du ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Giang Vân Cẩn lấy quần áo rồi quay qua nhìn chằm chằm vào cô vài giây.
Ôn Du chớp chớp mắt đầy vô hại rồi lắc điện thoại: “Mau lên.”
Giang Vân Cẩn thầm chửi trong lòng, chuyện quái quỷ gì vậy chứ?
Cuối cùng vẫn đi vào nhà tắm.
Ôn Du lập tức muốn đứng dậy, nhưng vừa động đậy thì chợt cảm nhận được như có ngàn cây kim đâm vào chân, đau đến mức hai chân không cử động được. Sắc mặt Ôn Du tái nhợt, sao mà vẫn không thể đi được thế này?
Chẳng lẽ muốn kết thúc cốt truyện này?
Ôn Du thật sự muốn chửi thề.
Có trời mới biết, vừa rồi cô bỗng nhớ lại ký ức của kiếp trước và nhận ra suốt bao nhiêu năm qua, cô vẫn luôn đi theo thiết lập của cốt truyện, làm một nữ phụ độc ác.
…
Ôn Du nhớ lại ký ức của kiếp trước.
Kiếp trước cô chỉ là một nô lệ của tư bản, mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc đến chín giờ, tiền lương mỗi tháng sáu nghìn tệ, thay ông chủ lái chiếc xe sang trọng trị giá sáu triệu tệ.
Kết quả là cô bị đột quỵ vì làm việc quá sức, sau đó thì xuyên vào một đứa trẻ sơ sinh.
Lúc mới đầu cô vẫn có ký ức của kiếp trước, nhưng khi cô dần lớn lên thì những ký ức đó cũng mờ nhạt dần. Sau đó ba mẹ Ôn Du qua đời, gia đình phá sản, cô chỉ đành sống nhờ ở nhà họ Giang. Mà Giang Vân Cẩn, đứa con thứ hai của nhà họ Giang chỉ hơn kém cô hai tuổi, chính là người mặc áo choàng tắm vừa nãy, anh ấy là thanh mai trúc mã của cô, cũng chính là đối tượng thầm mến của Ôn Du hồi cô mới dậy thì.
Nhưng Giang Vân Cẩn không thích cô, chỉ xem cô như em gái.
Vốn dĩ mọi chuyện vẫn có thể xem như không có chuyện gì, nhưng cô lại lợi dụng thân phận em gái để làm loạn con đường tình duyên của Giang Vân Cẩn, mang theo hy vọng một ngày nào đó anh ấy sẽ quay lại nhìn cô.
Nhưng rồi nữ chính xuất hiện.
Còn Giang Vân Cẩn là nam chính, là con nhà giàu đời thứ hai, gia đình vừa giàu có lại vừa có gia sản, thế nhưng anh ấy lại không đoái hoài đến những thứ đó mà một lòng muốn tiến vào giới giải trí. Đầu tiên là trở thành thần tượng, rồi làm diễn viên, độ nổi tiếng bùng nổ, được người người hâm mộ.
Nữ chính thì xuất thân bình thường, gia cảnh nghèo khó nên đành phải tham gia vào giới giải trí, trong một lần suýt chút nữa bị ép thực hiện quy tắc ngầm thì được Giang Vân Cẩn cứu giúp, hai người họ gặp nhau nhiều lần, sau đó thì đến với nhau.
Nhưng mọi chuyện vẫn không dừng ở đó, trong cốt truyện, nữ phụ độc ác Ôn Du thấy nam chính đối xử vô tình với mình thì trong giây phút bốc đồng cô đã gả cho anh trai của nam chính, lấy tư cách chị dâu trong tối ngoài sáng gây rắc rối cho nam chính và nữ chính, khiến hai người họ hiểu lầm nhau.
Lần nghiêm trọng nhất là khi nữ chính tham gia một chương trình tạp kĩ, khi về nhà thì có cả ekip quay phim của chương trình về cùng, vốn dĩ khung cảnh phải là cô ấy và bạn trai ôm hôn thắm thiết rải đường cho mọi người, nhưng cuối cùng lại bắt gặp cảnh bạn trai ôm chị dâu trong lòng, quần áo lộn xộn, cảnh tượng này khiến cả cõi mạng dậy sóng.
Hai người họ suýt chút nữa chia tay, may thay nam nữ chính vẫn rất tin tưởng nhau. Hai người họ kết hợp với nhau tạo ra một màn kịch lừa Ôn Du rơi vào bẫy, thực chất là toàn bộ quá trình đều được phát sóng trực tiếp, vạch trần bộ mặt xấu xa của Ôn Du, đến lúc này Giang Vân Cẩn mới thoát khỏi cái danh cặn bã và trở thành người đàn ông xui xẻo được cộng động mạng cảm thông.
Mà Ôn Du cũng vì chuyện này mà bị anh trai của nam chính ly hôn.
Theo cốt truyện, nam chính đã nói một câu vô cùng ấn tượng: “Nếu không phải vì cô ngoại tình thì dù có ly hôn anh tôi cũng sẽ không để cô rơi vào cảnh này. Trước đó anh ấy từng nói mấy căn nhà ở khu chung cư Giang Châu đều là chuẩn bị vì cô.”
Mà Ôn Du thảm hại chỉ có thể cầm lấy mười triệu tệ rời khỏi nhà họ Giang, bị người người xa lánh, ghét bỏ.
Ôn Du nhớ lại thân phận làm nô lệ cho tư bản của mình ở kiếp trước: …?
Như thế mà gọi là thê thảm à?!
Lại nói, trước đây Ôn Du tranh thủ thời gian rảnh nằm đọc tiểu thuyết còn tức giận để lại bình luận, cô còn cảm thấy tác giả quá bao dung với nữ phụ độc ác này, vậy mà còn cho cô ta lấy được mười triệu tệ?
Lúc đó tác giả đã trả lời, dù sao nữ phụ đã ở nhà họ Giang hơn mười năm, tình thân sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt được, hơn nữa đối với nhà họ Giang mà nói, so với mấy căn nhà vốn được chuẩn bị cho nữ phụ thì mười triệu tệ chẳng đáng là gì.
Bây giờ Ôn Du chỉ muốn quỳ xuống tạ ơn tác giả.
Ai mà biết được, vậy mà cô lại xuyên thành nữ phụ độc ác từ thời còn là trẻ sơ sinh chứ?!
Không nói đến những thứ khác, cô thật sự rất muốn có được mấy căn nhà kia.
Cô nhớ rõ khu chung cư Giang Châu là một khu chung cư cao cấp do bên bất động sản nhà họ Giang khai phá, căn nhà rẻ nhất trong khu đó cũng rơi vào khoảng mười triệu tệ trở lên.
Thế nên không thể để chuyện bị bắt gian xảy ra được.
Chỉ là hiện tại có vẻ như cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự ràng buộc của cốt truyện, không có cách nào rời khỏi đây.
Nếu đã thế thì chỉ có thể…
Chuông điện thoại bỗng vang lên.
Ôn Du nhìn qua, là người chị em giả tạo trong cốt truyện của cô, Triệu Thanh Viện.
Thật ra chuyện bắt gian này là do Ôn Du tự mình làm, nếu không phải về sau bị nhan sắc của Giang Vân Cẩn làm mù mắt, khiến mọi chuyện bị bại lộ thì ai mà ngờ tới được cô sẽ từ bỏ thanh danh của mình để đánh cược.
Ôn Du không nghe mà trực tiếp cúp máy, sau đó tiện tay chặn luôn cô ta.
Cô cũng không lo lắng về những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
Chỉ cần chuyện bắt gian không xảy ra thì cho dù cả nhà họ Giang biết chuyện cũng chẳng sao cả.
…
Lúc này Giang Vân Cẩn đã thay quần áo và đi ra.
Nhưng có lẽ anh ấy vẫn còn cảnh giác với Ôn Du nên đến cả áo sơmi đang mặc cũng cài nút đến tận cổ, lúc đi ra còn đưa tay chỉnh cổ áo, nhưng khi vừa nhìn thấy Ôn Du thì lập tức bỏ tay xuống, sau đó nghiêm túc ngồi xuống: “Chị muốn chơi thật à?”
Ôn Du gật đầu thật mạnh: “Đúng thế!”
Giang Vân Cẩn thấy cô vẫn đang tức giận bĩu môi thì không biết nói gì, dù sao cũng là cô em gái đã ở cạnh anh ấy hơn mười năm, không có tình cảm nam nữ thì cũng có tình thân, dù rằng hai năm qua anh ấy có hơi ghét bỏ Ôn Du nhưng lúc này vẫn hơi mềm lòng.
Hơn nữa bây giờ người này còn là chị dâu của anh ấy.
Giang Vân Cẩn đành mở điện thoại lên: “Chị đợi một chút, rank của tôi và chị cách nhau quá xa nên không thể lập tổ đội được, để tôi đổi tài khoản khác.”
Trong mắt Ôn Du xuất hiện một chút lo lắng, sao còn chưa bắt đầu nữa?
Trong cốt truyện diễn ra rất nhanh, hai người họ mới dây dưa chưa được bao lâu, chắc chỉ khoảng mười lăm phút, bây giờ đã trôi qua thêm năm phút rồi mà vẫn còn lần mò tiếp, sao còn chưa bắt đầu nữa!
Cũng may, với sự giúp đỡ của bạn của Giang Vân Cẩn, tài khoản mới đã có.
Giang Vân Cẩn kết bạn với Ôn Du, tiến vào đấu rank và bắt đầu vào game.
Giang Vân Cẩn nói: “Chị có thể chọn bất kì nhân vật hỗ trợ nào rồi đi theo tôi là được.”
Ôn Du gật đầu: “Được.”
Ôn Du không quen nên chọn một nhân vật hỗ trợ xinh đẹp, thật ra cô không biết chơi game, người thích chơi game là Giang Vân Cẩn, trong vòng bạn bè anh ấy cũng nổi tiếng là người chơi game lão luyện, thân quen với không ít tuyển thủ chuyên nghiệp và còn thường xuyên chơi game với bọn họ.
Trước đây vì để có thể kéo gần khoảng cách với Giang Vân Cẩn, cô đã học chơi game nhưng lại không có kiên nhẫn, cô ghép đội để leo lên rank Vương Giả nhưng đồng đội đều bị cô kéo rớt cấp ầm ầm, thật sự thảm đến mức không nỡ nhìn.
Vì vậy cô nói cô bị mấy người trong game chửi cũng không phải là nói dối.
Đồng đội thấy ghép đôi với một tài khoản rank cao nên hân hoan tưởng là cao thủ, ai dè cái nick đó còn “gà mờ” hơn cả anh ta, thậm chí còn kéo chân ngáng đường, thế là tức quá chửi um lên.
Cũng giống như bây giờ…
“Đi theo tôi, đi theo tôi!” Giang Vân Cẩn vội tới mức gào lên.
Ôn Du vụng về điều khiển nhân vật, khi hai bên đang giao đấu với nhau thì cô lại ngơ ngác hỏi: “Cậu ở chỗ nào vậy?”
“Aaaa, cứu tôi, tôi bị bao vây rồi!”
Một giây sau màn hình đen thui.
Giang Vân Cẩn định quay lại cứu cô thì cũng bị vây kín, cuối cùng cũng bỏ mạng.
Thời gian tử vong đếm ngược còn bốn mươi giây, Giang Vân Cẩn nhìn Ôn Du với vẻ đầy hậm hực.
Ôn Du cúi đầu áy náy nói: “Xin lỗi, tôi chơi dở quá.”
Giang Vân Cẩn: “Không sao, không trách chị.”
Hai phút sau, anh ấy nhìn Ôn Du lại tiếp tục chết trong game: “Không phải tôi bảo chị đứng canh ở trụ giữa hả?!”
“Huhuhu, bọn họ vừa kéo tôi là tôi liền không biết đâu với đâu nữa…” Ôn Du cũng đau lòng lắm chứ, cô đã chết nhiều lần quá rồi, đồng đội cũng bắt đầu chế giễu cô.
Giang Vân Cẩn: “... Không sao, chúng ta chơi ván mới! Tôi không tin!”
Ôn Du đồng ý, tiếp tục vào ván mới, trong lúc chờ đợi, cô liếc nhìn đồng hồ, đã mười tám phút trôi qua.
Cô muốn đình công!
Cứ chết hết lần này đến lần khác, chẳng có tí trải nghiệm nào cả.
…
Ở một nơi khác.
Tô Lãnh Nguyệt đang quay quảng cáo.
Cùng lúc đó còn có một đội quay phim khác đang quay cô ấy quay quảng cáo.
Tô Lãnh Nguyệt là nữ diễn viên mới nổi hai năm nay, dù vẻ ngoài không đến mức khiến người khác bị hớp hồn nhưng cũng rất xinh đẹp, hình tượng đa dạng, nói một cách đơn giản là rất đa tài, diễn vai nào là tròn vai đó, từ vai trong sáng, ngây thơ đến hoa khôi xinh đẹp, hay là quý phi kiêu căng cô ấy đều diễn rất đạt.
Danh tiếng cũng rất tốt, sự nghiệp đang không ngừng thăng tiến.
Nhưng điều khiến cô ấy được yêu thích nhất có lẽ chính là vì mối tình lãng mạn của cô ấy và Giang Vân Cẩn. Giang Vân Cẩn đã nhiều lần được đề cử giải nam diễn viên xuất sắc nhất, anh ấy đã rất thành công khi chuyển mình từ một thần tượng sang một diễn viên chuyên nghiệp, là một diễn viên vừa có danh tiếng vừa có thực lực.
Sau khi yêu đương với anh ấy, địa vị của Tô Lãnh Nguyệt đã được nâng lên rất nhiều.
Do đó cô ấy cũng nhận được rất nhiều quảng cáo.
Dạo gần đây cô ấy vừa hay nhận lời mời tham gia một chương trình truyền hình tạp kỹ về cuộc sống, ghi hình cuộc sống thường ngày của cô ấy trong ba ngày.
Trong ba ngày này, camera sẽ luôn theo sát bên cạnh Tô Lãnh Nguyệt.
Kế hoạch ngày hôm nay của cô ấy là buổi sáng hẹn hò với Giang Vân Cẩn, buổi chiều đi quay quảng cáo, sau khi quay xong thì cùng đi ăn tối với anh ấy, tiện thể xem Giang Vân Cẩn quay phim và quảng cáo cho phim.
Vì chuyện này mà Giang Vân Cẩn đã đặc biệt xin đoàn phim nghỉ một ngày.
Chỉ là việc quay quảng cáo lần này không được thuận lợi cho lắm.
Việc ghi hình đáng ra phải xong từ lâu rồi, nhưng không hiểu sao phía quay phim lại mắc vài trục trặc, mãi đến tận bây giờ mới xong việc.
Cũng may tính tình của Tô Lãnh Nguyệt rất dễ chịu, cô ấy vẫn tiếp tục ghi hình mà không hề phàn nàn gì, cuối cùng quay phim mới ưng ý nói: “Ok! Hoàn hảo, cô Tô đúng là con cưng của ống kính.”
Người phụ trách cười lấy lòng nói: “Cô vất vả rồi.”
“Không có gì.” Tô Lãnh Nguyệt mỉm cười thân thiện, không hề ngại chuyện ghi hình bị kéo dài lâu như vậy: “Mọi người đều dốc lòng để quảng cáo đạt được hiệu quả mà.”
Dù sao cũng đã quay xong, có thể ra về nên Tô Lãnh Nguyệt dẫn theo mấy người của ekip cùng rời đi. Lúc này cộng đồng mạng xem xong đoạn phát sóng đầy nhàm chán cũng lấy lại tinh thần và vui vẻ bình luận: [Woa woa woa, cuối cùng cũng xong rồi.]
[Tính tình của Tô Tô tốt thật đó, không hổ là người có tâm với sự nghiệp.]
[Hehe, nhưng mà tôi thích xem chuyện tình yêu cơ, sắp được gặp anh Giang rồi, háo hức quá đi.]
[Hình như anh Giang chán quá nên chơi game thì phải? Hahaha, vợ không có ở đây, không có gì để làm.]
Xe chạy thẳng đến khách sạn của đoàn làm phim.
Tô Lãnh Nguyệt đưa người quay phim cùng đi tới phòng của Giang Vân Cẩn, nhưng vừa đến trước cửa thì chợt nghe bên trong truyền đến tiếng động, còn có giọng nói của một cô gái?
Cô ấy vô thức siết chặt thẻ phòng trong tay, cảm giác lạ lùng xuất hiện từ trước đến giờ cũng có đáp án, Tô Lãnh Nguyệt nhất thời kinh ngạc, không dám mở cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.