Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 27:
Pudding Li Li
18/10/2024
Ôn Du cũng không nói đùa, cô ngồi luôn bên bàn ăn, vừa ăn vừa gửi tin nhắn cho Chu Hàn.
Giang Vân Yến rất bận, Ôn Du cũng hơi ngại vụ có chuyện gì cũng tìm anh. Nên lần nào cô cũng liên lạc với Chu Hàn. Cô nhớ hồi trước nói chuyện với ba Giang có nhắc tới chuyện năm ngoái anh cả đã chính thức trở thành tổng giám đốc điều hành của Giang Thị. Có khi vài năm nữa là ba Giang có thể nghỉ hưu, dành thời gian đi du lịch trời Nam đất Bắc với mẹ Giang rồi.
Nhưng dù Giang Vân Yến đã vào Giang Thị, anh cũng không vứt bỏ rơi giải trí Giang Thượng do một tay anh gây dựng. Thay vào đó, anh tìm một tổng giám đốc mới, nhưng vẫn sát sao tình hình của giải trí Giang Thượng.
Vì vậy, trợ lý đặc biệt gì gì của Giang Vân Yến cũng phải xử lý việc của cả hai công ty. Ôn Du nói mấy chuyện này với Chu Hàn cũng hợp lý.
Bấy giờ còn sớm, Ôn Du vừa gửi tin nhắn, Chu Hàn trả lời ngay lập tức: [Vâng. Bà chủ, tôi sẽ sát sao việc này.]
Ôn Du: [Cảm ơn nhiều lắm, anh vất vả rồi!]
Rồi cô gửi Chu Hàn lì xì đỏ coi như trả tiền công. Chu Hàn nhận tiền xong thì càng ra sức làm việc. Vợ sếp hào phóng quá, anh ấy bằng làm công việc này tới lúc buông tay lìa đời!
Năng lực giải quyết mọi chuyện của Chu Hàn rất cừ, ít nhất thì vài ngày sau, Ôn Du không thấy Lưu Việt bắt nạt ai nữa.
Sau lưng mọi người thì cô chịu, cô chỉ làm tới mức này được thôi.
Cũng bởi vậy, Lưu Việt có lẽ cũng biết được gì đó nên ánh mắt anh ta nhìn cô lúc nào cũng sầm xì thù địch.
Ôn Du đếch thèm quan tâm, giờ cô đang theo học võ thầy chỉ đạo võ thuật, cũng tiếp thu rất được luôn! Có thể do cô xuyên tới đây nên học gì cũng cực nhanh. Kiếp này, dù cô đã mất trí nhớ kiếp trước, rồi cun cút theo đuôi Giang Vân Cẩn, mê anh ấy như điếu đổ dưới sự ảnh hưởng của cốt truyện, nhưng thành tích học tập hồi đi học của cô rất giỏi. Tuy lúc thi đại học, Ôn Du gần như chìm đắm trong biển tình nên điểm thi thấp hơn khả năng, không thi đỗ trường top 1 như Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh, nhưng cô vẫn thi đỗ một trường đại học top đầu.
Giờ học võ thuật, Ôn Du cũng tiếp thu khá nhanh. Thầy chỉ đạo võ thuật luôn miệng khen cô có năng khiếu võ thuật. Ông ấy nói diễn viên hành động võ thuật rất khó nổi tiếng, nhưng bây giờ người ta càng ngày càng chuộng phim cổ trang thì những người cảnh đánh võ đẹp mắt còn xinh xắn như Ôn Du thì rất dễ nổi tiếng.
Vì vậy, mấy ngày nay Ôn Du vẫn luôn luyện tập đánh võ với thầy chỉ đạo võ thuật, kết quả không phụ lòng mong đợi. Ôn Du không đánh lại được những người đàn ông sức dài vai rộng, chứ hạng tép riu chẳng bế nổi bạn diễn nữ nặng chưa tới năm mươi ki-lô-gam quá một phút như Lưu Việt chắc không làm hại cô được.
Ôn Du vừa nghĩ chỉ một, hai ngày nữa là cả đoàn phim chính thức đóng máy rồi vừa đi ra khỏi phòng hoá trang thì một bóng đen ập tới.
Da đầu cô tê rần, tung một đấm về phía đó theo phản xạ có điều kiện.
"Ái da!" Đối phương "hự" một tiếng, lùi ra sau hai bước, bấy giờ Ôn Du mới phát hiện đối phương là Lưu Việt!
Ánh mắt Ôn Du tức thì lạnh lùng: “Có bệnh à?”
Lưu Việt cười cợt: “Đừng nghiêm túc vậy chứ? Tôi thấy sắp đóng máy, cũng không cần thiết mâu thuẫn với nhau nữa. Sau này sớm muộn gì cũng gặp lại mà.”
“Cảm ơn, nhưng không cần đâu.” Ôn Du nhíu mày đáp.
Ôn Du nhận ra Lưu Việt muốn tới gần, cô lập tức lùi ra sau, tới khi khoảng cách giữa hai người khoảng hai mét mới dừng lại. Như này mới không bị bất cứ ai hiểu lầm!
Lưu Việt vẫn giữ nụ cười, nhưng ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng và cả sự cáu kỉnh cố nhịn. Anh ta toan tới gần Ôn Nhu thì Tiểu Vu đi mua trà sữa về nhanh chóng vọt tới, chắn giữa hai người.
Lưu Việt hoàn toàn bó tay, anh ta sa sầm mặt, nói với vẻ lạnh lùng: “Cô Ôn đã không muốn làm lành thì thôi đi vậy.”
Anh ta nhún vai, rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra. Tiểu Vu không hiểu gì: “Có vụ gì đấy ạ?”
Ôn Du lắc đầu: “Chẳng biết.”
Ôn Du tới trường quanh, Viên Đàn vẫy tay với cô, cô đi qua đó, ngồi xuống. Viên Đàn nói nhỏ: “Hôm nay cẩn thận chút nha. Fans của Lưu Việt tới thăm đoàn phim, chẳng may bắt được khoảnh khắc hớ hênh nào là bị ném đá ngập đầu đó.”
Ôn Du vội vàng gật đầu: “Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị Đàn.”
Nói xong, Ôn Du chợt nhớ tới hành vi của Lưu Việt ngoài phòng hoá trang. Đợt trước ngày dài tháng rộng, anh ta chưa bao giờ nghĩ tới việc hạ mình xin lỗi. Sao tự dưng lại muốn làm lành vào đúng hôm fans hâm mộ tới thăm?
Chẳng lẽ có âm mưu gì hả?
À phải rồi, fans của Lưu Việt cực kỳ khó chơi, fans của anh ta nổi tiếng với slogan 'Anh nhà tôi cao sang vô ngần, chẳng ai xứng ở bên anh'. Danh tiếng của Ôn Du vốn đã chẳng tốt đẹp gì, giờ mà có scandals gì với Lưu Việt thì sẽ lại thêm một phần lịch sử đen tối siêu to khổng lồ mất.
Ôn Du trợn trắng mắt, tức tới mức nghiến răng kèn kẹt.
“Cô Ôn này!” Phó đạo diễn đi tới, cười tít mắt nói: “Lát nữa sẽ quay cảnh võ thuật của cô với thầy Lưu, cô có cần chuẩn bị trước không?”
Ánh mắt Ôn Du sáng bừng, hô hấp thoáng chốc thông thuận hơn nhiều: “Được, cảm ơn ông đã nhắc nhở.”
Đợi phó đạo diễn đi khỏi, Ôn Du lập tức khởi động, làm nóng toàn thân.
Cầu được ước thấy, đúng là đang buồn ngủ lại gặp tấm chiếu manh!
Đây là cảnh quay nội dung cao trào trong phim: Nhị Hoàng Tử - đối thủ không đội trời chung của Thái tử hợp lực với một số đại thần quyền cao chức trọng, nắm binh quyền trong tay ép vua thoái vị. Cha của Hứa Chiêu Nguyệt bị học trò khống chế và trở thành con tin.
Hứa Chiêu Nguyệt dẫn quân tới cứu giá, biết tin xong chỉ một lòng muốn đi cứu cha nàng. Nhưng tình hình lúc đó nguy cấp vô cùng, Thái tử ra lệnh không được phép tự ý hành động. Nữ chính liều mình ngăn cản nàng, lo nàng làm chuyện hại mình hại người trong phút bốc đồng.
Nhưng bấy giờ Hứa Chiêu Nguyệt đã chẳng nghe lọt tai lời nào hết. Ngày trước, vì muốn khoác lên mình tấm giáp bạc, chinh chiến sa trường, nàng đã thuyết phục cha gia nhập thế lực có phần yếu ớt của Thái tử đương triều, còn dâng tặng binh quyền trong tay cho Thái tử. Bởi vậy, kẻ địch không đội trời chung với Thái tử mới nhắm vào cha. Đúng lúc này, trước lúc lâm chung, lão Hoàng đế triệu kiến vài vị đại thần, trong đó có cha nàng.
Giờ Hoàng cung bất ổn, cha nàng chắc chắn bị bắt làm con tin, kẻ địch căm hận ông ấy như thế, cha chắc chắn sẽ lâm vào cảnh lành ít dữ nhiều. Hứa Chiêu Nguyệt cứ nghĩ tới việc cha nàng bỏ mạng vì nàng thì không thể chịu nổi, nhất quyết muốn đi cứu cha, dù cơ hội thành công quá đỗi mong manh!
Bởi vậy, nam chính ra tay ngăn cản Hứa Chiêu Nguyệt, bị nàng đánh cho bầm dập. Có điều đánh xong, Hứa Chiêu Nguyệt cũng đã bình tĩnh trở lại.
Đây cũng là lý do minh chứng cho việc Hứa Chiêu Nguyệt giỏi võ công hơn nam chính.
Ngoài ra, có một bộ phận độc giả rất thích chi tiết Bách Hợp nữ x nữ trong nội dung tiểu thuyết gốc, nên biên kịch cũng giữ nguyên phần này khi viết lại kịch bản.
…
Ôn Du khởi động xong, đứng bên cạnh chờ tới cảnh quay.
Lưu Việt mặt mũi sầm sì cũng xuất hiện ở đó. Anh ta chỉ nhớ hôm nay sẽ có cảnh quay nở mày nở mặt nhất phim. Anh ta dẫn quân đột phá vòng vây, thống lĩnh quân lính đi cứu giá. Suýt chút nữa là anh ta quên béng mất, trước khi cái khoảnh khắc anh ta tỏa sáng diễn ra thì vẫn còn một tình tiết nữa.
Lưu Việt liếc mắt, thấy Ôn Du đã vận sức chờ tấn công là lại thấy ê cả răng, chỉ mong sao Ôn Du không đoán ra mục đích của anh ta lúc ở phòng hoá trang. Mà cũng chẳng phải sợ.
Lưu Việt nhìn đám fans bị chặn ở phía xa xa nhưng vẫn có thể nhìn rõ cảnh quay bên này, hít một hơi thật sâu.
Nếu Ôn Du dám ra tay quá trớn, đám fans của anh ta sẽ chửi cô ngập đầu luôn.
Lưu Việt nghĩ vậy, sắc mặt cũng khá hơn nhiều, hai người đi tới phía trước thầy chỉ đạo võ thuật, diễn xuất theo các bước hướng dẫn. Thầy chỉ đạo võ thuật nhắc nhở: “Ôn Du là con gái, thầy Lưu nhớ nhường nhịn nhé!”
Lưu Việt sửng sốt, gật đầu cười, nhưng nhủ thầm trong lòng: sao chỉ đạo võ thuật cứ nhìn Ôn Du mãi thế? Cho rằng cô làm anh ta bị thương được thật chắc? Một con đàn bà thôi mà.
Như đã vứt luôn chuyện chân bị đạp tới mức tím bầm vài ngày ra sau đầu.
Hai người chuẩn bị xong những chiêu võ thuật lát nữa cần dùng. Đạo diễn, diễn viên quần chúng, tổ đạo cụ, diễn viên chính cũng đã chuẩn bị xong. Đạo diễn hô lên, cảnh quay chính thức bắt đầu!
Hứa Chiêu Nguyệt khoác áo giáp, hiên ngang chẳng thua kém cánh đàn ông. Bấy giờ nàng đầy bụng tâm sự, thoát khỏi cái ôm của nữ chính: “Xin lỗi, ta phải đi tìm cha, ta để Hổ phù lại, các ngươi hãy thống lĩnh quân đội, ta đã chẳng còn tác dụng gì nữa rồi.”
“Không được! Ngươi sẽ chết đó!” Nữ chính chưa từng học võ, bị Hứa Chiêu Nguyệt đẩy một cái ngã ngồi xuống đất, sốt ruột tới mức khóc oà lên: “Thế tử, ngài mau ngăn nàng ấy lại, mau lên!”
Nam chính nghe vậy, vội vàng chạy tới chắn đường Hứa Chiêu Nguyệt.
Hứa Chiêu Nguyệt lạnh lùng nói: “Ngươi không cản nổi ta.”
Nam chính cười đáp: “Phải thử mới biết được.”
Hứa Chiêu Nguyệt chẳng khác sáo, tung một cú đạp, nam chính nghiêng người tránh thoát, đang định kéo ‘nàng’ thì nàng vung nắm đấm tới, nam chính chỉ đành né tiếp.
Hứa Chiêu Nguyệt tập võ từ năm lên ba, không thua kém bất cứ đấng nam nhi nào, nàng một lòng muốn kế thừa chức vị của cha. Nam chính dù sao cũng có thân phận cao quý, kinh nghiệm thực chiến không nhiều. Tóm lại, chỉ sau vài chiêu đã bị nàng đá một cú ngã lăn ra đất, nhưng nam chính vẫn khăng khăng giữ chặt Hứa Chiêu Nguyệt, không chịu buông nàng ra.
Hứa Chiêu Nguyệt bị trói buộc cuối cùng phát cuồng, quả quyết lật người đấm đá nam chính túi bụi. Nàng trút nắm đấm như mưa, khiến Lưu Việt đau tới mức gào lên: “Á! Cô điên à?!”
“Cắt!” Đạo diễn hô ngừng, nhíu mày hỏi: “Sao vậy hả?”
Ôn Du đứng bật dậy, xin lỗi: “Đạo diễn, lỗi do tôi, tôi không biết thầy Lưu sợ đau nên ra tay hơi quá, tôi sẽ nhẹ tay hơn.”
Lưu Việt: “...”
Đạo diễn: “...”
Đám fans đứng bên ngoài: “...”
Sau đó họ quay tiếp cảnh đánh võ, lần này Ôn Du quét chân một cái, Lưu Việt vẫn chưa đứng vững lại ngã lăn ra đất, anh ta gào lên thảm thiết.
Đạo diễn: “Cắt! Cắt!”
Các fans: “... ?”
Có thể vào đây thăm đoàn phim hầu hết là những fans lâu năm, còn thuộc dạng vừa có tiền vừa rảnh rỗi. Họ cũng mang đầy đủ trang bị tới đây để bắt trọn những tấm ảnh đẹp trai ngời ngời của thần tượng nhà mình.
Nhưng giờ thế này đây, máy ảnh chọn chế độ chụp liên tục nãy giờ, nhưng xem lại ảnh thì bị người khác chiếm spotlight hết luôn! Đã vậy còn là một cô gái!
Giang Vân Yến rất bận, Ôn Du cũng hơi ngại vụ có chuyện gì cũng tìm anh. Nên lần nào cô cũng liên lạc với Chu Hàn. Cô nhớ hồi trước nói chuyện với ba Giang có nhắc tới chuyện năm ngoái anh cả đã chính thức trở thành tổng giám đốc điều hành của Giang Thị. Có khi vài năm nữa là ba Giang có thể nghỉ hưu, dành thời gian đi du lịch trời Nam đất Bắc với mẹ Giang rồi.
Nhưng dù Giang Vân Yến đã vào Giang Thị, anh cũng không vứt bỏ rơi giải trí Giang Thượng do một tay anh gây dựng. Thay vào đó, anh tìm một tổng giám đốc mới, nhưng vẫn sát sao tình hình của giải trí Giang Thượng.
Vì vậy, trợ lý đặc biệt gì gì của Giang Vân Yến cũng phải xử lý việc của cả hai công ty. Ôn Du nói mấy chuyện này với Chu Hàn cũng hợp lý.
Bấy giờ còn sớm, Ôn Du vừa gửi tin nhắn, Chu Hàn trả lời ngay lập tức: [Vâng. Bà chủ, tôi sẽ sát sao việc này.]
Ôn Du: [Cảm ơn nhiều lắm, anh vất vả rồi!]
Rồi cô gửi Chu Hàn lì xì đỏ coi như trả tiền công. Chu Hàn nhận tiền xong thì càng ra sức làm việc. Vợ sếp hào phóng quá, anh ấy bằng làm công việc này tới lúc buông tay lìa đời!
Năng lực giải quyết mọi chuyện của Chu Hàn rất cừ, ít nhất thì vài ngày sau, Ôn Du không thấy Lưu Việt bắt nạt ai nữa.
Sau lưng mọi người thì cô chịu, cô chỉ làm tới mức này được thôi.
Cũng bởi vậy, Lưu Việt có lẽ cũng biết được gì đó nên ánh mắt anh ta nhìn cô lúc nào cũng sầm xì thù địch.
Ôn Du đếch thèm quan tâm, giờ cô đang theo học võ thầy chỉ đạo võ thuật, cũng tiếp thu rất được luôn! Có thể do cô xuyên tới đây nên học gì cũng cực nhanh. Kiếp này, dù cô đã mất trí nhớ kiếp trước, rồi cun cút theo đuôi Giang Vân Cẩn, mê anh ấy như điếu đổ dưới sự ảnh hưởng của cốt truyện, nhưng thành tích học tập hồi đi học của cô rất giỏi. Tuy lúc thi đại học, Ôn Du gần như chìm đắm trong biển tình nên điểm thi thấp hơn khả năng, không thi đỗ trường top 1 như Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh, nhưng cô vẫn thi đỗ một trường đại học top đầu.
Giờ học võ thuật, Ôn Du cũng tiếp thu khá nhanh. Thầy chỉ đạo võ thuật luôn miệng khen cô có năng khiếu võ thuật. Ông ấy nói diễn viên hành động võ thuật rất khó nổi tiếng, nhưng bây giờ người ta càng ngày càng chuộng phim cổ trang thì những người cảnh đánh võ đẹp mắt còn xinh xắn như Ôn Du thì rất dễ nổi tiếng.
Vì vậy, mấy ngày nay Ôn Du vẫn luôn luyện tập đánh võ với thầy chỉ đạo võ thuật, kết quả không phụ lòng mong đợi. Ôn Du không đánh lại được những người đàn ông sức dài vai rộng, chứ hạng tép riu chẳng bế nổi bạn diễn nữ nặng chưa tới năm mươi ki-lô-gam quá một phút như Lưu Việt chắc không làm hại cô được.
Ôn Du vừa nghĩ chỉ một, hai ngày nữa là cả đoàn phim chính thức đóng máy rồi vừa đi ra khỏi phòng hoá trang thì một bóng đen ập tới.
Da đầu cô tê rần, tung một đấm về phía đó theo phản xạ có điều kiện.
"Ái da!" Đối phương "hự" một tiếng, lùi ra sau hai bước, bấy giờ Ôn Du mới phát hiện đối phương là Lưu Việt!
Ánh mắt Ôn Du tức thì lạnh lùng: “Có bệnh à?”
Lưu Việt cười cợt: “Đừng nghiêm túc vậy chứ? Tôi thấy sắp đóng máy, cũng không cần thiết mâu thuẫn với nhau nữa. Sau này sớm muộn gì cũng gặp lại mà.”
“Cảm ơn, nhưng không cần đâu.” Ôn Du nhíu mày đáp.
Ôn Du nhận ra Lưu Việt muốn tới gần, cô lập tức lùi ra sau, tới khi khoảng cách giữa hai người khoảng hai mét mới dừng lại. Như này mới không bị bất cứ ai hiểu lầm!
Lưu Việt vẫn giữ nụ cười, nhưng ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng và cả sự cáu kỉnh cố nhịn. Anh ta toan tới gần Ôn Nhu thì Tiểu Vu đi mua trà sữa về nhanh chóng vọt tới, chắn giữa hai người.
Lưu Việt hoàn toàn bó tay, anh ta sa sầm mặt, nói với vẻ lạnh lùng: “Cô Ôn đã không muốn làm lành thì thôi đi vậy.”
Anh ta nhún vai, rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra. Tiểu Vu không hiểu gì: “Có vụ gì đấy ạ?”
Ôn Du lắc đầu: “Chẳng biết.”
Ôn Du tới trường quanh, Viên Đàn vẫy tay với cô, cô đi qua đó, ngồi xuống. Viên Đàn nói nhỏ: “Hôm nay cẩn thận chút nha. Fans của Lưu Việt tới thăm đoàn phim, chẳng may bắt được khoảnh khắc hớ hênh nào là bị ném đá ngập đầu đó.”
Ôn Du vội vàng gật đầu: “Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị Đàn.”
Nói xong, Ôn Du chợt nhớ tới hành vi của Lưu Việt ngoài phòng hoá trang. Đợt trước ngày dài tháng rộng, anh ta chưa bao giờ nghĩ tới việc hạ mình xin lỗi. Sao tự dưng lại muốn làm lành vào đúng hôm fans hâm mộ tới thăm?
Chẳng lẽ có âm mưu gì hả?
À phải rồi, fans của Lưu Việt cực kỳ khó chơi, fans của anh ta nổi tiếng với slogan 'Anh nhà tôi cao sang vô ngần, chẳng ai xứng ở bên anh'. Danh tiếng của Ôn Du vốn đã chẳng tốt đẹp gì, giờ mà có scandals gì với Lưu Việt thì sẽ lại thêm một phần lịch sử đen tối siêu to khổng lồ mất.
Ôn Du trợn trắng mắt, tức tới mức nghiến răng kèn kẹt.
“Cô Ôn này!” Phó đạo diễn đi tới, cười tít mắt nói: “Lát nữa sẽ quay cảnh võ thuật của cô với thầy Lưu, cô có cần chuẩn bị trước không?”
Ánh mắt Ôn Du sáng bừng, hô hấp thoáng chốc thông thuận hơn nhiều: “Được, cảm ơn ông đã nhắc nhở.”
Đợi phó đạo diễn đi khỏi, Ôn Du lập tức khởi động, làm nóng toàn thân.
Cầu được ước thấy, đúng là đang buồn ngủ lại gặp tấm chiếu manh!
Đây là cảnh quay nội dung cao trào trong phim: Nhị Hoàng Tử - đối thủ không đội trời chung của Thái tử hợp lực với một số đại thần quyền cao chức trọng, nắm binh quyền trong tay ép vua thoái vị. Cha của Hứa Chiêu Nguyệt bị học trò khống chế và trở thành con tin.
Hứa Chiêu Nguyệt dẫn quân tới cứu giá, biết tin xong chỉ một lòng muốn đi cứu cha nàng. Nhưng tình hình lúc đó nguy cấp vô cùng, Thái tử ra lệnh không được phép tự ý hành động. Nữ chính liều mình ngăn cản nàng, lo nàng làm chuyện hại mình hại người trong phút bốc đồng.
Nhưng bấy giờ Hứa Chiêu Nguyệt đã chẳng nghe lọt tai lời nào hết. Ngày trước, vì muốn khoác lên mình tấm giáp bạc, chinh chiến sa trường, nàng đã thuyết phục cha gia nhập thế lực có phần yếu ớt của Thái tử đương triều, còn dâng tặng binh quyền trong tay cho Thái tử. Bởi vậy, kẻ địch không đội trời chung với Thái tử mới nhắm vào cha. Đúng lúc này, trước lúc lâm chung, lão Hoàng đế triệu kiến vài vị đại thần, trong đó có cha nàng.
Giờ Hoàng cung bất ổn, cha nàng chắc chắn bị bắt làm con tin, kẻ địch căm hận ông ấy như thế, cha chắc chắn sẽ lâm vào cảnh lành ít dữ nhiều. Hứa Chiêu Nguyệt cứ nghĩ tới việc cha nàng bỏ mạng vì nàng thì không thể chịu nổi, nhất quyết muốn đi cứu cha, dù cơ hội thành công quá đỗi mong manh!
Bởi vậy, nam chính ra tay ngăn cản Hứa Chiêu Nguyệt, bị nàng đánh cho bầm dập. Có điều đánh xong, Hứa Chiêu Nguyệt cũng đã bình tĩnh trở lại.
Đây cũng là lý do minh chứng cho việc Hứa Chiêu Nguyệt giỏi võ công hơn nam chính.
Ngoài ra, có một bộ phận độc giả rất thích chi tiết Bách Hợp nữ x nữ trong nội dung tiểu thuyết gốc, nên biên kịch cũng giữ nguyên phần này khi viết lại kịch bản.
…
Ôn Du khởi động xong, đứng bên cạnh chờ tới cảnh quay.
Lưu Việt mặt mũi sầm sì cũng xuất hiện ở đó. Anh ta chỉ nhớ hôm nay sẽ có cảnh quay nở mày nở mặt nhất phim. Anh ta dẫn quân đột phá vòng vây, thống lĩnh quân lính đi cứu giá. Suýt chút nữa là anh ta quên béng mất, trước khi cái khoảnh khắc anh ta tỏa sáng diễn ra thì vẫn còn một tình tiết nữa.
Lưu Việt liếc mắt, thấy Ôn Du đã vận sức chờ tấn công là lại thấy ê cả răng, chỉ mong sao Ôn Du không đoán ra mục đích của anh ta lúc ở phòng hoá trang. Mà cũng chẳng phải sợ.
Lưu Việt nhìn đám fans bị chặn ở phía xa xa nhưng vẫn có thể nhìn rõ cảnh quay bên này, hít một hơi thật sâu.
Nếu Ôn Du dám ra tay quá trớn, đám fans của anh ta sẽ chửi cô ngập đầu luôn.
Lưu Việt nghĩ vậy, sắc mặt cũng khá hơn nhiều, hai người đi tới phía trước thầy chỉ đạo võ thuật, diễn xuất theo các bước hướng dẫn. Thầy chỉ đạo võ thuật nhắc nhở: “Ôn Du là con gái, thầy Lưu nhớ nhường nhịn nhé!”
Lưu Việt sửng sốt, gật đầu cười, nhưng nhủ thầm trong lòng: sao chỉ đạo võ thuật cứ nhìn Ôn Du mãi thế? Cho rằng cô làm anh ta bị thương được thật chắc? Một con đàn bà thôi mà.
Như đã vứt luôn chuyện chân bị đạp tới mức tím bầm vài ngày ra sau đầu.
Hai người chuẩn bị xong những chiêu võ thuật lát nữa cần dùng. Đạo diễn, diễn viên quần chúng, tổ đạo cụ, diễn viên chính cũng đã chuẩn bị xong. Đạo diễn hô lên, cảnh quay chính thức bắt đầu!
Hứa Chiêu Nguyệt khoác áo giáp, hiên ngang chẳng thua kém cánh đàn ông. Bấy giờ nàng đầy bụng tâm sự, thoát khỏi cái ôm của nữ chính: “Xin lỗi, ta phải đi tìm cha, ta để Hổ phù lại, các ngươi hãy thống lĩnh quân đội, ta đã chẳng còn tác dụng gì nữa rồi.”
“Không được! Ngươi sẽ chết đó!” Nữ chính chưa từng học võ, bị Hứa Chiêu Nguyệt đẩy một cái ngã ngồi xuống đất, sốt ruột tới mức khóc oà lên: “Thế tử, ngài mau ngăn nàng ấy lại, mau lên!”
Nam chính nghe vậy, vội vàng chạy tới chắn đường Hứa Chiêu Nguyệt.
Hứa Chiêu Nguyệt lạnh lùng nói: “Ngươi không cản nổi ta.”
Nam chính cười đáp: “Phải thử mới biết được.”
Hứa Chiêu Nguyệt chẳng khác sáo, tung một cú đạp, nam chính nghiêng người tránh thoát, đang định kéo ‘nàng’ thì nàng vung nắm đấm tới, nam chính chỉ đành né tiếp.
Hứa Chiêu Nguyệt tập võ từ năm lên ba, không thua kém bất cứ đấng nam nhi nào, nàng một lòng muốn kế thừa chức vị của cha. Nam chính dù sao cũng có thân phận cao quý, kinh nghiệm thực chiến không nhiều. Tóm lại, chỉ sau vài chiêu đã bị nàng đá một cú ngã lăn ra đất, nhưng nam chính vẫn khăng khăng giữ chặt Hứa Chiêu Nguyệt, không chịu buông nàng ra.
Hứa Chiêu Nguyệt bị trói buộc cuối cùng phát cuồng, quả quyết lật người đấm đá nam chính túi bụi. Nàng trút nắm đấm như mưa, khiến Lưu Việt đau tới mức gào lên: “Á! Cô điên à?!”
“Cắt!” Đạo diễn hô ngừng, nhíu mày hỏi: “Sao vậy hả?”
Ôn Du đứng bật dậy, xin lỗi: “Đạo diễn, lỗi do tôi, tôi không biết thầy Lưu sợ đau nên ra tay hơi quá, tôi sẽ nhẹ tay hơn.”
Lưu Việt: “...”
Đạo diễn: “...”
Đám fans đứng bên ngoài: “...”
Sau đó họ quay tiếp cảnh đánh võ, lần này Ôn Du quét chân một cái, Lưu Việt vẫn chưa đứng vững lại ngã lăn ra đất, anh ta gào lên thảm thiết.
Đạo diễn: “Cắt! Cắt!”
Các fans: “... ?”
Có thể vào đây thăm đoàn phim hầu hết là những fans lâu năm, còn thuộc dạng vừa có tiền vừa rảnh rỗi. Họ cũng mang đầy đủ trang bị tới đây để bắt trọn những tấm ảnh đẹp trai ngời ngời của thần tượng nhà mình.
Nhưng giờ thế này đây, máy ảnh chọn chế độ chụp liên tục nãy giờ, nhưng xem lại ảnh thì bị người khác chiếm spotlight hết luôn! Đã vậy còn là một cô gái!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.