Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 3:
Pudding Li Li
11/10/2024
Bộ phim mà Ôn Du đóng là phim tiên hiệp nhưng cũng có tình tiết ở nhân gian, tất cả các cảnh cô đóng đều là ở nhân gian.
Khi độ kiếp ở nhân gian, nam chính đã gặp ánh trăng sáng của đời mình, nhưng khi bước vào giai đoạn mập mờ thì nam chính xảy ra chuyện. Vì để cứu người ấy, ánh trăng sáng một mình đi đến trại địch, hương tiêu ngọc vẫn, khiến cho nam chính nhớ mãi không quên. Sau khi độ kiếp trở về, nam chính thấy nữ chính nhìn giống ánh trăng sáng nên ra tay cứu giúp nàng hết lần này đến lần khác.
Cảnh quay của cô không nhiều, tổng cộng chỉ có mười tám cảnh, tình tiết lẻ cũng rất ít.
Nhưng vì thiết lập nhân vật nên việc tạo hình được yêu cầu rất cao.
Ôn Du vừa đến trường quay liền được dẫn vào phòng thay đồ, bên stylist bắt đầu trang điểm, tạo kiểu cho cô. Trợ lý Tiểu Vu đi theo phụ trách bưng trà rót nước.
Ôn Du nhắm mắt lại theo yêu cầu của thợ trang điểm, một bên thì nhờ Tiểu Vu đọc kịch bản cho cô nghe.
Cũng may cô bị kịch bản khống chế. Vì vô cùng thích Giang Vân Cẩn nên để được vào chung một đoàn làm phim với anh ấy, sợ bị anh ấy coi thường nên cô đã học thuộc phần thoại của mình, chỉ là hôm nay đầu óc hoạt động quá tải nên suýt chút nữa quên hết.
Nhờ Tiểu Vu nhắc lại vài lần nên cô cũng nhớ lại được.
Việc trang điểm hoàn thành nhanh hơn so với dự kiến của Ôn Du, làm trong hai tiếng là xong phần hoá trang.
Ôn Du nhìn mình trong gương, qua bàn tay khéo léo của nhà tạo mẫu tóc, một phần tóc được búi gọn lên đỉnh đầu vô cùng xinh đẹp, phần tóc dài còn lại rủ xuống đến thắt lưng, trên người mặc một chiếc váy cổ chéo màu xanh nhạt, vừa thanh tao lại vừa dịu dàng. Đôi lông mày cong cong được tô vẽ lên khiến khuôn mặt thanh tú của cô trông càng thêm đoan trang và xinh đẹp hơn.
Chỉ cần ngước mắt lên cười nhẹ nhàng cũng khiến người ta rung động lòng người.
Thời gian vẫn còn sớm, Ôn Du vẫn đang tự chiêm ngưỡng dung nhan của mình, Tiểu Vu cũng đứng một bên dùng điện thoại chụp hình cho cô: “Sếp ơi, tạo hình siêu siêu đẹp! So với lúc mới làm tạo hình càng đẹp hơn!”
Tiểu Vu nói xong thì vội vàng che miệng lại, sợ nói sai sẽ đắc tội với cô, lập tức nói thêm: “Đương nhiên là ảnh định trang của sếp cũng rất đẹp, chỉ là bây giờ càng thêm sống động, chắc chắn chị thuộc kiểu người thật còn đẹp hơn trong ảnh.”
Ôn Du cười cười: “Cảm ơn lời khen của em.”
Cô cũng không bất ngờ khi nghe vậy, dù sao thì bị kịch bản khống chế với hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của kịch bản thì dĩ nhiên là cái sau sẽ tốt hơn rồi. Dù sao thì nếu không phải cô bị kịch bản khống chế thì có đánh chết cô cũng sẽ không làm ra chuyện theo đuổi một người đàn ông, dù biết người đó đã có bạn gái nhưng vẫn cố chấp bám lấy!
Nghĩ đến chuyện này Ôn Du lập tức hoảng hốt, nếu không phải do kịch bản thì sao cô biến thành người phụ nữ đã kết hôn chứ?
Nếu không bây giờ cô vẫn là con nuôi của nhà họ Giang, lại được thừa kế tài sản từ ba mẹ ruột, những ngày tháng đó không biết hạnh phúc đến nhường nào!
Ôn Du thở dài nhấc váy đi ra ngoài.
Chỗ trang điểm cách chỗ quay phim không xa, bây giờ vẫn chưa bắt đầu, nhân viên đang ở đó dựng bối cảnh, là cảnh của một bữa tiệc, cũng là lúc lần đầu tiên ánh trăng sáng xuất hiện cùng mẫu thân của nàng.
Cách đó không xa, Giang Vân Cẩn và Tô Lãnh Nguyệt đang đứng cạnh nhau, một người mặc đồ cổ trang, một người mặc đồ hiện đại, nhưng nhìn hai người họ lại thân mật đến mức khiến mọi người xung quanh đều phải liếc nhìn.
“Có vài người đúng là không biết xấu hổ, vì theo đuổi một người đàn ông đã có người yêu mà đem tiền vào đoàn phim, ekip của chúng ta đúng là xui xẻo, có lẽ đêm nay phải quay đến tận khuya.” Một tiếng rì rầm truyền đến, vừa như cố ý nói cho người khác nghe thấy, lại vừa như cố gắng đè thấp giọng nói xuống.
Vừa hay nằm trong phạm vi mà Ôn Du có thể nghe được.
Ôn Du vô thức đi đến nơi truyền đến giọng nói, cô nhìn thấy hai cô gái đứng cách đó không xa, một người trong số đó chạm ánh mắt với cô liền lập tức chán ghét mà nhìn qua chỗ khác.
Sau đó lại nghe một cô gái khác nói: “Này, đừng nói nữa, tôi đã mua cà phê rồi.”
“Tôi cũng mua rồi.” Cô gái thứ nhất cười nói: “Cũng may người ta tâm trí kiên định, không làm ra loại chuyện kia, nếu không tôi sợ là cả đoàn phim cũng toi đời.”
“Không phải vậy sao? Nhưng mà bây giờ người xui xẻo không phải là mấy người cùng quay phim chúng ta hay sao, một cọc nhân dân tệ chạy vào giới giải trí, còn chọn trúng đoàn làm phim của chúng ta, đúng là nực cười mà.”
Ôn Du cau mày.
Trong lòng Tiểu Vu lập tức vang lên tiếng còi báo động, cô ấy an ủi nói: “Sếp ơi, chị đừng nghĩ nhiều, vai diễn này rất đơn giản, chị chắc chắn sẽ diễn được.”
Ôn Du lắc đầu, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy hơi xấu hổ.
Cũng may lúc này phó đạo diễn nhìn thấy cô liền gọi cô qua đó: “Cô Ôn, chúng ta tới xem thử bối cảnh.”
Ôn Du vội vàng chạy tới.
…
Cô nhét tiền để vào đoàn làm phim lại không có nhiều kinh nghiệm đóng phim, thế nên đoàn làm phim cũng lo lắng cô sẽ bị khớp và phải quay lại nhiều lần.
Quay cảnh đêm vốn đã mệt nên phó đạo diễn đã đặc biệt dạy kèm cho cô, chỉ cho cô cần làm những gì.
Ôn Du nghiêm túc lắng nghe, chuyện này liên quan đến tiền của cô.
Trong kịch bản, sau khi cô bị đuổi khỏi đoàn làm phim và rút vốn về, bởi vì tình hình gấp gáp nên cuối cùng phải tìm một nữ diễn viên để dùng AI đổi mặt, thế nên nhân vật ánh trăng sáng đáng lý sẽ gây ấn tượng đặc biệt với khán giả cuối cùng lại thành nét bút hỏng duy nhất của bộ phim này.
Thế nên bây giờ Ôn Du hi vọng cô có thể hoàn thành tốt vai diễn này.
Thấy cô chăm chú nghe như vậy, phó đạo diễn cảm thấy được an ủi vô cùng: “Cô cũng không cần hồi hộp quá đâu, dựa vào năng lực của cô thì chắc chắn không có vấn đề gì.”
Ôn Du khẽ cười: “Cảm ơn phó đạo diễn, tôi sẽ cố gắng.”
Chẳng mấy chốc trời cũng đã tối hẳn, nến được thắp lên, đạo diễn hét to vào loa: “Chuẩn bị, chuẩn bị…”
Mọi người đều đã sẵn sàng, đoạn diễn tấu nhạc cụ sáo trúc vang lên, một vài diễn viên phụ lần lượt tiến vào. Máy quay lia qua lia lại, không phải chỉ quay một cảnh mà là quay liên tục từ quay cận cảnh và quay cảnh từ xa.
Ôn Du đi theo người đóng vai mẫu thân của mình bước vào bữa tiệc trong tiếng hô của thái giám. Cô mang mạng che mặt, nhưng chỉ cần mắt mày thôi cũng đủ để biết đây là một tuyệt sắc giai nhân, khiến cho không ít người phải ngẩn ngơ, bao gồm cả nam chính đang giả say.
Cảnh này cũng phải quay một mình.
Ôn Du cảm thấy làm diễn viên cần phải có sự nhập tâm rất lớn, phải đối diện với máy quay để thể hiện sự kinh ngạc, song Giang Vân Cẩn thể hiện rất tốt.
Sau cảnh Ôn Du xuất hiện sẽ có một nhân vật phụ đứng lên thách thức cô thể hiện tài năng của mình trước toàn thể mọi người.
Thật trùng hợp làm sao, hai nhân vật phụ đứng lên thách thức cô lại là hai cô gái vừa công khai phàn nàn về cô lúc nãy.
Ôn Du không khỏi cười khẽ, trong ánh mắt của cô cũng xuất hiện ý cười nhẹ.
Lúc này máy quay không quay cô mà là quay hai cô gái kia, nhưng có vẻ cô gái kia không ngờ rằng Ôn Du sẽ cười với họ, cô ta đột nhiên sửng sốt, đầu óc trống rỗng quên sạch những gì cô ta cần nói.
“Cắt cắt cắt!” Đạo diễn cau mày: “Có chuyện gì vậy? Có hai câu thoại mà cũng không nói nổi hả?’
“Xin lỗi đạo diễn, là do tôi căng thẳng quá.” Cô gái kia vội vàng xin lỗi.
Đạo diễn xua tay, bắt đầu lại từ đầu.
Lần này thuận lợi quay xong.
Ánh trăng sáng do Ôn Du thủ vai khẽ do dự cau mày, lúc này nam chính chủ động giải vây, lấy tiêu đệm nhạc cho cô, lúc này ánh trăng sáng mới bước lên đài.
Cô và nam chính phối hợp ăn ý với nhau, hoàn thành một màn khiến người ta phải kinh ngạc.
Chỉ đến đoạn kết màn cô lại bị vấp ngã.
Vừa hay nam chính đi phía sau lập tức tiến lên đỡ cô, cũng bởi vậy mà cây tiêu dài xẹt qua gương mặt của cô, kéo theo mạng che mặt của cô xuống, làm lộ ra gương mặt mỹ miều kia, nam chính đứng gần cô dường như bị đánh một cái thật mạnh, một ánh nhìn như kéo dài cả ngàn năm, khiến cho con tin rung động.
Cảnh này phải quay đi quay lại rất nhiều lần, chủ yếu là vì phải thay đổi góc quay, thế nên Giang Vân Cẩn phải nhìn chằm chằm Ôn Du hết lần này đến lần khác, ánh mắt vô cùng rung động.
“Cắt!” Đạo diễn hô một câu: “Quay cảnh tiếp theo.”
Nhân viên lập tức thay đổi đổi bối cảnh, cảnh tiếp theo không có phần diễn của Ôn Du.
Giang Vân Cẩn cũng nhanh chóng thu lại biểu cảm và lùi lại vài bước. Lúc này chợt có một nhân viên vội vàng đi ngang qua phía sau Ôn Du, đạo cụ mà nhân viên đó cần va vào người cô, Ôn Du loạng choạng bị đẩy về phía Giang Vân Cẩn.
“Chị cách xa tôi chút đi!” Giang Vân Cẩn sợ hãi lùi lại vài bước.
Ôn Du nhanh chóng lấy lại thăng bằng, song nhìn thái độ của Giang Vân Cẩn như vậy thì có hơi khó chịu, cô mím môi nói: “Sao hả? Tôi sắp ngã đến nơi rồi mà còn không thể tiến tới chỗ cậu vài bước hả?”
Giang Vân Cẩn trầm giọng nói: “Chị biết ý tôi là gì mà.”
Ôn Du ra vẻ vô tội nói: “Tôi chẳng hiểu gì cả, tôi chỉ biết tôi là chị dâu cậu, chẳng lẽ chị dâu sắp ngã đến nơi rồi mà cậu cũng không đỡ hả? Haizz, xem ra cậu em chồng này rất ghét chị dâu nhỉ, lát nữa về tôi sẽ gọi điện cho mẹ Giang~”
Mí mắt của Giang Vân Cẩn giật giật, tức giận nói: “Chị rõ ràng biết tôi đang nói cái gì.”
Ôn Du “Hừ~” nhẹ một tiếng, thấy vẻ mặt đen thui của Giang Vân Cẩn thì cô nhàn nhã hỏi: “Chẳng lẽ cậu vẫn cho rằng tôi thích cậu? Xin lỗi nha, tôi không thích gà mờ!”
Giang Vân Cẩn: “...”
Ôn Du nghiêng đầu hỏi: ‘Sao nào? Không tin hả?”
Giang Vân Cẩn không nói gì, nhưng sự nghi ngờ trong mắt anh ấy không hề giảm chút nào. Ôn Du đã theo đuổi anh ấy nhiều năm như vậy, bây giờ lại đột nhiên từ bỏ vì lý do như vậy, mặc dù đó là chuyện tốt nhưng Giang Vân Cẩn thực sự không tin nổi.
Ôn Du thần bí nói: “Muốn biết có phải thật hay không, vậy thì đưa tôi mười ngàn.”
Giang Vân Cẩn mím môi, đúng lúc trợ lý đi tới chỉnh trang phục cho anh ấy, Giang Vân Cẩn cầm lấy điện thoại, nhanh chóng làm vài thao tác chuyển mười ngàn cho cô.
Ôn Du cũng thẳng tay bấm nhận.
Sau đó cô ấn vài cái vào điện thoại.
Giang Vân Cẩn nhìn điện thoại, còn cho rằng cô sẽ gửi tin gì đó, nhưng kết quả lại chẳng thấy gì? Anh ấy nghi ngờ gửi: ?
[Đối phương đã chặn bạn…]
Giang Vân Cẩn: ???
Anh ấy sững sờ ngước mắt lên: “Chị chặn tôi?!”
Đây là lần đầu tiên Ôn Du chặn anh ấy.
Ôn Du: “Đúng vậy, chứng minh những gì tôi nói là thật.”
Kiếm được món hời, tâm trạng của Ôn Du tốt vô cùng, gương mặt được trang điểm tinh xảo tràn ngập ý vui, cô quay người xách váy rời đi.
Giang Vân Cẩn vô thức nhìn theo, vẻ mặt lập tức thay đổi, vô cùng kinh ngạc: “Anh cả!”
…
Cách bọn họ khoảng mười mét, đạo diễn đang tươi cười hớn hở đứng cạnh một người đàn ông cao lớn.
Người đàn ông này nhìn giống Giang Vân Cẩn ba phần, nhưng dáng người lại rắn rỏi vững chãi hơn, vai rộng, eo hẹp. Áo sơmi trắng ôm trọn lấy từng khối cơ bắp trên người anh, da anh hơi ngăm chứ không phải loại trắng trẻo như Giang Vân Cẩn, nhưng cũng vì vậy mà càng lộ ra vẻ rắn rỏi, cứng cáp. Dáng người của anh khiến cho đạo diễn đang đứng cạnh bỗng trở nên nhỏ bé, yếu đuối hơn rất nhiều.
Lúc này, anh đang nhìn qua đây.
Ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không nhìn rõ được tâm trạng của anh thế nào.
Trong khoảnh khắc, Ôn Du bỗng vô thức nhớ đến nội dung cốt truyện. Giang Vân Yến là anh trai của Giang Vân Cẩn, anh rất ít khi xuất hiện, luôn khiến cho người ta có cảm giác của một ông lớn thần bí.
Giang Vân Cẩn ở trước mặt anh luôn tỏ ra trẻ con và vô cùng thành thật.
Vai trò của Du Ôn xuất hiện ở đoạn giữa rồi biến mất, sau này sẽ xuất hiện thêm một hai lần nữa nhưng cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến nhóm nhân vật chính.
Nhưng nhân vật Giang Vân Yến kết thúc ở hai phần ba của cuốn tiểu thuyết.
Lúc đó Giang Vân Cẩn vừa giành được Grand Slam* của giới giải trí và trở thành nam diễn viên vô cùng nổi tiếng.
*Grand Slam: thuật ngữ xuất phát từ môn quần vợt, và người Trung Quốc dùng thuật ngữ này để chỉ một vận động viên hay một đội ở một bộ môn nào đó giành được tất cả 3 ngôi vô địch ở các đấu trường: Olympic, Vô địch thế giới và Cup thế giới. Ở đây ý của tác giả là Giang Vân Cẩn đã giành được các giải thưởng lớn trong giới giải trí.
Giang Vân Yến đã chết.
Một vụ tai nạn ô tô bất ngờ xảy ra khiến anh bị thương nặng, Giang Vân Yến được đưa vào phòng cấp cứu ICU vài ngày nhưng rồi cũng không qua khỏi. Ba mẹ Giang người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trong một đêm họ đã già đi rất nhiều, Giang Vân Cẩn cũng phải rời khỏi giới giải trí và quay về gánh vác trọng trách của gia đình.
Mà nữ chính Tô Lãnh Nguyệt vốn luôn bị dính chặt với cái danh người yêu của Giang Vân Cẩn cũng trở nên hoàn toàn tự lập và không ngừng phát triển bản thân.
Trên thực tế, dù là trước khi cô thức tỉnh thì cô và Giang Vân Yến cũng rất ít tiếp xúc.
Hai người họ cách nhau tám tuổi, khi cô đến nhà họ Giang thì Giang Vân Yến đã tiếp quản công ty từ trước khi tốt nghiệp, mỗi tuần cũng chỉ về nhà một lần, nhưng cơ bản là anh ăn cơm xong liền đi, hai người cũng ít tiếp xúc nói chuyện.
Lần nói nhiều nhất cũng là lúc cô làm loạn nói muốn gả cho Giang Vân Yến, ba mẹ Giang ép buộc anh phải đồng ý, sau đó Giang Vân Yến đến tìm cô, phân tích mặt tốt, mặt xấu cho cô nghe, hỏi cô có chắc muốn gả cho anh.
Lúc đó cô bị kịch bản khống chế nên nhất quyết bắt Giang Vân Yến phải thỏa hiệp, sau đó anh nói với cô, anh có thể cho cô tất cả những gì anh có, trừ tình yêu.
Lúc đó tất nhiên Ôn Du không quan tâm, thế nên cuộc hôn nhân này cứ thế được quyết định.
Từ đó hai người họ trở thành người thân hợp pháp.
Nhưng cũng chẳng khác gì người lạ.
Khi đó Ôn Du một lòng chỉ quan tâm đến Giang Vân Cẩn, vô cùng bài xích với Giang Vân Yến. Cho dù có kết hôn thì cũng chỉ là làm màu mà thôi, hai người ở chung nhà nhưng lại chia phòng ngủ, ai làm việc của người đó, cứ thế sống chung với nhau nửa năm, cho đến khi kịch bản bắt gian diễn ra, lúc này cuộc hôn nhân này hoàn toàn rơi vào bế tắc.
Trước đây có thể là do ảnh hưởng của kịch bản, hoặc là do ảnh hưởng của ký ức từ kiếp trước, trong lòng cô thì cái tên Giang Vân Yến cũng chỉ là là một đại từ mà thôi.
Bây giờ người sống, bằng da bằng thịt đứng trước mặt cô, Ôn Du nghĩ đến thứ chờ đợi anh ở tương lai chính là cái chết, phải nhường chỗ cho nam chính trưởng thành, nghĩ như vậy, cô bỗng cảm thấy có chút đau lòng.
Suy nghĩ một lúc, Ôn Du liền thấy Giang Vân Cẩn chạy qua: “Anh cả, anh tới lúc nào thế?”
Ôn Du cũng vội vàng bước tới, cô không biết Giang Vân Yến đã đứng đó nhìn bao lâu, có khi nào anh hiểu lầm không? Trong kịch bản đâu thấy nói Giang Vân Yến cũng chạy đến chỗ này?!
Chẳng lẽ kịch bản bắt gian vẫn chưa kết thúc?
Không được!
Mấy căn nhà của cô!
Ôn Du nghiến răng, ngay lúc Giang Vân Cẩn dứt lời thì cô cũng cao giọng hét: “Chồng ơi, sao anh lại đến đây?”
Chồng???
Giang Vân Cẩn không thể tin được nhìn cô.
Đạo diễn càng bối rối, lúc thì nhìn Ôn Du, lúc lại nhìn Giang Vân Cẩn, cuối cùng nhìn sang Giang Vân Yến, sau đó hít một hơi thật sâu.
Mà người được cô gọi là chồng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, rồi sau đó lại đứng vững như đá, vẻ mặt không đổi.
Khi độ kiếp ở nhân gian, nam chính đã gặp ánh trăng sáng của đời mình, nhưng khi bước vào giai đoạn mập mờ thì nam chính xảy ra chuyện. Vì để cứu người ấy, ánh trăng sáng một mình đi đến trại địch, hương tiêu ngọc vẫn, khiến cho nam chính nhớ mãi không quên. Sau khi độ kiếp trở về, nam chính thấy nữ chính nhìn giống ánh trăng sáng nên ra tay cứu giúp nàng hết lần này đến lần khác.
Cảnh quay của cô không nhiều, tổng cộng chỉ có mười tám cảnh, tình tiết lẻ cũng rất ít.
Nhưng vì thiết lập nhân vật nên việc tạo hình được yêu cầu rất cao.
Ôn Du vừa đến trường quay liền được dẫn vào phòng thay đồ, bên stylist bắt đầu trang điểm, tạo kiểu cho cô. Trợ lý Tiểu Vu đi theo phụ trách bưng trà rót nước.
Ôn Du nhắm mắt lại theo yêu cầu của thợ trang điểm, một bên thì nhờ Tiểu Vu đọc kịch bản cho cô nghe.
Cũng may cô bị kịch bản khống chế. Vì vô cùng thích Giang Vân Cẩn nên để được vào chung một đoàn làm phim với anh ấy, sợ bị anh ấy coi thường nên cô đã học thuộc phần thoại của mình, chỉ là hôm nay đầu óc hoạt động quá tải nên suýt chút nữa quên hết.
Nhờ Tiểu Vu nhắc lại vài lần nên cô cũng nhớ lại được.
Việc trang điểm hoàn thành nhanh hơn so với dự kiến của Ôn Du, làm trong hai tiếng là xong phần hoá trang.
Ôn Du nhìn mình trong gương, qua bàn tay khéo léo của nhà tạo mẫu tóc, một phần tóc được búi gọn lên đỉnh đầu vô cùng xinh đẹp, phần tóc dài còn lại rủ xuống đến thắt lưng, trên người mặc một chiếc váy cổ chéo màu xanh nhạt, vừa thanh tao lại vừa dịu dàng. Đôi lông mày cong cong được tô vẽ lên khiến khuôn mặt thanh tú của cô trông càng thêm đoan trang và xinh đẹp hơn.
Chỉ cần ngước mắt lên cười nhẹ nhàng cũng khiến người ta rung động lòng người.
Thời gian vẫn còn sớm, Ôn Du vẫn đang tự chiêm ngưỡng dung nhan của mình, Tiểu Vu cũng đứng một bên dùng điện thoại chụp hình cho cô: “Sếp ơi, tạo hình siêu siêu đẹp! So với lúc mới làm tạo hình càng đẹp hơn!”
Tiểu Vu nói xong thì vội vàng che miệng lại, sợ nói sai sẽ đắc tội với cô, lập tức nói thêm: “Đương nhiên là ảnh định trang của sếp cũng rất đẹp, chỉ là bây giờ càng thêm sống động, chắc chắn chị thuộc kiểu người thật còn đẹp hơn trong ảnh.”
Ôn Du cười cười: “Cảm ơn lời khen của em.”
Cô cũng không bất ngờ khi nghe vậy, dù sao thì bị kịch bản khống chế với hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của kịch bản thì dĩ nhiên là cái sau sẽ tốt hơn rồi. Dù sao thì nếu không phải cô bị kịch bản khống chế thì có đánh chết cô cũng sẽ không làm ra chuyện theo đuổi một người đàn ông, dù biết người đó đã có bạn gái nhưng vẫn cố chấp bám lấy!
Nghĩ đến chuyện này Ôn Du lập tức hoảng hốt, nếu không phải do kịch bản thì sao cô biến thành người phụ nữ đã kết hôn chứ?
Nếu không bây giờ cô vẫn là con nuôi của nhà họ Giang, lại được thừa kế tài sản từ ba mẹ ruột, những ngày tháng đó không biết hạnh phúc đến nhường nào!
Ôn Du thở dài nhấc váy đi ra ngoài.
Chỗ trang điểm cách chỗ quay phim không xa, bây giờ vẫn chưa bắt đầu, nhân viên đang ở đó dựng bối cảnh, là cảnh của một bữa tiệc, cũng là lúc lần đầu tiên ánh trăng sáng xuất hiện cùng mẫu thân của nàng.
Cách đó không xa, Giang Vân Cẩn và Tô Lãnh Nguyệt đang đứng cạnh nhau, một người mặc đồ cổ trang, một người mặc đồ hiện đại, nhưng nhìn hai người họ lại thân mật đến mức khiến mọi người xung quanh đều phải liếc nhìn.
“Có vài người đúng là không biết xấu hổ, vì theo đuổi một người đàn ông đã có người yêu mà đem tiền vào đoàn phim, ekip của chúng ta đúng là xui xẻo, có lẽ đêm nay phải quay đến tận khuya.” Một tiếng rì rầm truyền đến, vừa như cố ý nói cho người khác nghe thấy, lại vừa như cố gắng đè thấp giọng nói xuống.
Vừa hay nằm trong phạm vi mà Ôn Du có thể nghe được.
Ôn Du vô thức đi đến nơi truyền đến giọng nói, cô nhìn thấy hai cô gái đứng cách đó không xa, một người trong số đó chạm ánh mắt với cô liền lập tức chán ghét mà nhìn qua chỗ khác.
Sau đó lại nghe một cô gái khác nói: “Này, đừng nói nữa, tôi đã mua cà phê rồi.”
“Tôi cũng mua rồi.” Cô gái thứ nhất cười nói: “Cũng may người ta tâm trí kiên định, không làm ra loại chuyện kia, nếu không tôi sợ là cả đoàn phim cũng toi đời.”
“Không phải vậy sao? Nhưng mà bây giờ người xui xẻo không phải là mấy người cùng quay phim chúng ta hay sao, một cọc nhân dân tệ chạy vào giới giải trí, còn chọn trúng đoàn làm phim của chúng ta, đúng là nực cười mà.”
Ôn Du cau mày.
Trong lòng Tiểu Vu lập tức vang lên tiếng còi báo động, cô ấy an ủi nói: “Sếp ơi, chị đừng nghĩ nhiều, vai diễn này rất đơn giản, chị chắc chắn sẽ diễn được.”
Ôn Du lắc đầu, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy hơi xấu hổ.
Cũng may lúc này phó đạo diễn nhìn thấy cô liền gọi cô qua đó: “Cô Ôn, chúng ta tới xem thử bối cảnh.”
Ôn Du vội vàng chạy tới.
…
Cô nhét tiền để vào đoàn làm phim lại không có nhiều kinh nghiệm đóng phim, thế nên đoàn làm phim cũng lo lắng cô sẽ bị khớp và phải quay lại nhiều lần.
Quay cảnh đêm vốn đã mệt nên phó đạo diễn đã đặc biệt dạy kèm cho cô, chỉ cho cô cần làm những gì.
Ôn Du nghiêm túc lắng nghe, chuyện này liên quan đến tiền của cô.
Trong kịch bản, sau khi cô bị đuổi khỏi đoàn làm phim và rút vốn về, bởi vì tình hình gấp gáp nên cuối cùng phải tìm một nữ diễn viên để dùng AI đổi mặt, thế nên nhân vật ánh trăng sáng đáng lý sẽ gây ấn tượng đặc biệt với khán giả cuối cùng lại thành nét bút hỏng duy nhất của bộ phim này.
Thế nên bây giờ Ôn Du hi vọng cô có thể hoàn thành tốt vai diễn này.
Thấy cô chăm chú nghe như vậy, phó đạo diễn cảm thấy được an ủi vô cùng: “Cô cũng không cần hồi hộp quá đâu, dựa vào năng lực của cô thì chắc chắn không có vấn đề gì.”
Ôn Du khẽ cười: “Cảm ơn phó đạo diễn, tôi sẽ cố gắng.”
Chẳng mấy chốc trời cũng đã tối hẳn, nến được thắp lên, đạo diễn hét to vào loa: “Chuẩn bị, chuẩn bị…”
Mọi người đều đã sẵn sàng, đoạn diễn tấu nhạc cụ sáo trúc vang lên, một vài diễn viên phụ lần lượt tiến vào. Máy quay lia qua lia lại, không phải chỉ quay một cảnh mà là quay liên tục từ quay cận cảnh và quay cảnh từ xa.
Ôn Du đi theo người đóng vai mẫu thân của mình bước vào bữa tiệc trong tiếng hô của thái giám. Cô mang mạng che mặt, nhưng chỉ cần mắt mày thôi cũng đủ để biết đây là một tuyệt sắc giai nhân, khiến cho không ít người phải ngẩn ngơ, bao gồm cả nam chính đang giả say.
Cảnh này cũng phải quay một mình.
Ôn Du cảm thấy làm diễn viên cần phải có sự nhập tâm rất lớn, phải đối diện với máy quay để thể hiện sự kinh ngạc, song Giang Vân Cẩn thể hiện rất tốt.
Sau cảnh Ôn Du xuất hiện sẽ có một nhân vật phụ đứng lên thách thức cô thể hiện tài năng của mình trước toàn thể mọi người.
Thật trùng hợp làm sao, hai nhân vật phụ đứng lên thách thức cô lại là hai cô gái vừa công khai phàn nàn về cô lúc nãy.
Ôn Du không khỏi cười khẽ, trong ánh mắt của cô cũng xuất hiện ý cười nhẹ.
Lúc này máy quay không quay cô mà là quay hai cô gái kia, nhưng có vẻ cô gái kia không ngờ rằng Ôn Du sẽ cười với họ, cô ta đột nhiên sửng sốt, đầu óc trống rỗng quên sạch những gì cô ta cần nói.
“Cắt cắt cắt!” Đạo diễn cau mày: “Có chuyện gì vậy? Có hai câu thoại mà cũng không nói nổi hả?’
“Xin lỗi đạo diễn, là do tôi căng thẳng quá.” Cô gái kia vội vàng xin lỗi.
Đạo diễn xua tay, bắt đầu lại từ đầu.
Lần này thuận lợi quay xong.
Ánh trăng sáng do Ôn Du thủ vai khẽ do dự cau mày, lúc này nam chính chủ động giải vây, lấy tiêu đệm nhạc cho cô, lúc này ánh trăng sáng mới bước lên đài.
Cô và nam chính phối hợp ăn ý với nhau, hoàn thành một màn khiến người ta phải kinh ngạc.
Chỉ đến đoạn kết màn cô lại bị vấp ngã.
Vừa hay nam chính đi phía sau lập tức tiến lên đỡ cô, cũng bởi vậy mà cây tiêu dài xẹt qua gương mặt của cô, kéo theo mạng che mặt của cô xuống, làm lộ ra gương mặt mỹ miều kia, nam chính đứng gần cô dường như bị đánh một cái thật mạnh, một ánh nhìn như kéo dài cả ngàn năm, khiến cho con tin rung động.
Cảnh này phải quay đi quay lại rất nhiều lần, chủ yếu là vì phải thay đổi góc quay, thế nên Giang Vân Cẩn phải nhìn chằm chằm Ôn Du hết lần này đến lần khác, ánh mắt vô cùng rung động.
“Cắt!” Đạo diễn hô một câu: “Quay cảnh tiếp theo.”
Nhân viên lập tức thay đổi đổi bối cảnh, cảnh tiếp theo không có phần diễn của Ôn Du.
Giang Vân Cẩn cũng nhanh chóng thu lại biểu cảm và lùi lại vài bước. Lúc này chợt có một nhân viên vội vàng đi ngang qua phía sau Ôn Du, đạo cụ mà nhân viên đó cần va vào người cô, Ôn Du loạng choạng bị đẩy về phía Giang Vân Cẩn.
“Chị cách xa tôi chút đi!” Giang Vân Cẩn sợ hãi lùi lại vài bước.
Ôn Du nhanh chóng lấy lại thăng bằng, song nhìn thái độ của Giang Vân Cẩn như vậy thì có hơi khó chịu, cô mím môi nói: “Sao hả? Tôi sắp ngã đến nơi rồi mà còn không thể tiến tới chỗ cậu vài bước hả?”
Giang Vân Cẩn trầm giọng nói: “Chị biết ý tôi là gì mà.”
Ôn Du ra vẻ vô tội nói: “Tôi chẳng hiểu gì cả, tôi chỉ biết tôi là chị dâu cậu, chẳng lẽ chị dâu sắp ngã đến nơi rồi mà cậu cũng không đỡ hả? Haizz, xem ra cậu em chồng này rất ghét chị dâu nhỉ, lát nữa về tôi sẽ gọi điện cho mẹ Giang~”
Mí mắt của Giang Vân Cẩn giật giật, tức giận nói: “Chị rõ ràng biết tôi đang nói cái gì.”
Ôn Du “Hừ~” nhẹ một tiếng, thấy vẻ mặt đen thui của Giang Vân Cẩn thì cô nhàn nhã hỏi: “Chẳng lẽ cậu vẫn cho rằng tôi thích cậu? Xin lỗi nha, tôi không thích gà mờ!”
Giang Vân Cẩn: “...”
Ôn Du nghiêng đầu hỏi: ‘Sao nào? Không tin hả?”
Giang Vân Cẩn không nói gì, nhưng sự nghi ngờ trong mắt anh ấy không hề giảm chút nào. Ôn Du đã theo đuổi anh ấy nhiều năm như vậy, bây giờ lại đột nhiên từ bỏ vì lý do như vậy, mặc dù đó là chuyện tốt nhưng Giang Vân Cẩn thực sự không tin nổi.
Ôn Du thần bí nói: “Muốn biết có phải thật hay không, vậy thì đưa tôi mười ngàn.”
Giang Vân Cẩn mím môi, đúng lúc trợ lý đi tới chỉnh trang phục cho anh ấy, Giang Vân Cẩn cầm lấy điện thoại, nhanh chóng làm vài thao tác chuyển mười ngàn cho cô.
Ôn Du cũng thẳng tay bấm nhận.
Sau đó cô ấn vài cái vào điện thoại.
Giang Vân Cẩn nhìn điện thoại, còn cho rằng cô sẽ gửi tin gì đó, nhưng kết quả lại chẳng thấy gì? Anh ấy nghi ngờ gửi: ?
[Đối phương đã chặn bạn…]
Giang Vân Cẩn: ???
Anh ấy sững sờ ngước mắt lên: “Chị chặn tôi?!”
Đây là lần đầu tiên Ôn Du chặn anh ấy.
Ôn Du: “Đúng vậy, chứng minh những gì tôi nói là thật.”
Kiếm được món hời, tâm trạng của Ôn Du tốt vô cùng, gương mặt được trang điểm tinh xảo tràn ngập ý vui, cô quay người xách váy rời đi.
Giang Vân Cẩn vô thức nhìn theo, vẻ mặt lập tức thay đổi, vô cùng kinh ngạc: “Anh cả!”
…
Cách bọn họ khoảng mười mét, đạo diễn đang tươi cười hớn hở đứng cạnh một người đàn ông cao lớn.
Người đàn ông này nhìn giống Giang Vân Cẩn ba phần, nhưng dáng người lại rắn rỏi vững chãi hơn, vai rộng, eo hẹp. Áo sơmi trắng ôm trọn lấy từng khối cơ bắp trên người anh, da anh hơi ngăm chứ không phải loại trắng trẻo như Giang Vân Cẩn, nhưng cũng vì vậy mà càng lộ ra vẻ rắn rỏi, cứng cáp. Dáng người của anh khiến cho đạo diễn đang đứng cạnh bỗng trở nên nhỏ bé, yếu đuối hơn rất nhiều.
Lúc này, anh đang nhìn qua đây.
Ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không nhìn rõ được tâm trạng của anh thế nào.
Trong khoảnh khắc, Ôn Du bỗng vô thức nhớ đến nội dung cốt truyện. Giang Vân Yến là anh trai của Giang Vân Cẩn, anh rất ít khi xuất hiện, luôn khiến cho người ta có cảm giác của một ông lớn thần bí.
Giang Vân Cẩn ở trước mặt anh luôn tỏ ra trẻ con và vô cùng thành thật.
Vai trò của Du Ôn xuất hiện ở đoạn giữa rồi biến mất, sau này sẽ xuất hiện thêm một hai lần nữa nhưng cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến nhóm nhân vật chính.
Nhưng nhân vật Giang Vân Yến kết thúc ở hai phần ba của cuốn tiểu thuyết.
Lúc đó Giang Vân Cẩn vừa giành được Grand Slam* của giới giải trí và trở thành nam diễn viên vô cùng nổi tiếng.
*Grand Slam: thuật ngữ xuất phát từ môn quần vợt, và người Trung Quốc dùng thuật ngữ này để chỉ một vận động viên hay một đội ở một bộ môn nào đó giành được tất cả 3 ngôi vô địch ở các đấu trường: Olympic, Vô địch thế giới và Cup thế giới. Ở đây ý của tác giả là Giang Vân Cẩn đã giành được các giải thưởng lớn trong giới giải trí.
Giang Vân Yến đã chết.
Một vụ tai nạn ô tô bất ngờ xảy ra khiến anh bị thương nặng, Giang Vân Yến được đưa vào phòng cấp cứu ICU vài ngày nhưng rồi cũng không qua khỏi. Ba mẹ Giang người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trong một đêm họ đã già đi rất nhiều, Giang Vân Cẩn cũng phải rời khỏi giới giải trí và quay về gánh vác trọng trách của gia đình.
Mà nữ chính Tô Lãnh Nguyệt vốn luôn bị dính chặt với cái danh người yêu của Giang Vân Cẩn cũng trở nên hoàn toàn tự lập và không ngừng phát triển bản thân.
Trên thực tế, dù là trước khi cô thức tỉnh thì cô và Giang Vân Yến cũng rất ít tiếp xúc.
Hai người họ cách nhau tám tuổi, khi cô đến nhà họ Giang thì Giang Vân Yến đã tiếp quản công ty từ trước khi tốt nghiệp, mỗi tuần cũng chỉ về nhà một lần, nhưng cơ bản là anh ăn cơm xong liền đi, hai người cũng ít tiếp xúc nói chuyện.
Lần nói nhiều nhất cũng là lúc cô làm loạn nói muốn gả cho Giang Vân Yến, ba mẹ Giang ép buộc anh phải đồng ý, sau đó Giang Vân Yến đến tìm cô, phân tích mặt tốt, mặt xấu cho cô nghe, hỏi cô có chắc muốn gả cho anh.
Lúc đó cô bị kịch bản khống chế nên nhất quyết bắt Giang Vân Yến phải thỏa hiệp, sau đó anh nói với cô, anh có thể cho cô tất cả những gì anh có, trừ tình yêu.
Lúc đó tất nhiên Ôn Du không quan tâm, thế nên cuộc hôn nhân này cứ thế được quyết định.
Từ đó hai người họ trở thành người thân hợp pháp.
Nhưng cũng chẳng khác gì người lạ.
Khi đó Ôn Du một lòng chỉ quan tâm đến Giang Vân Cẩn, vô cùng bài xích với Giang Vân Yến. Cho dù có kết hôn thì cũng chỉ là làm màu mà thôi, hai người ở chung nhà nhưng lại chia phòng ngủ, ai làm việc của người đó, cứ thế sống chung với nhau nửa năm, cho đến khi kịch bản bắt gian diễn ra, lúc này cuộc hôn nhân này hoàn toàn rơi vào bế tắc.
Trước đây có thể là do ảnh hưởng của kịch bản, hoặc là do ảnh hưởng của ký ức từ kiếp trước, trong lòng cô thì cái tên Giang Vân Yến cũng chỉ là là một đại từ mà thôi.
Bây giờ người sống, bằng da bằng thịt đứng trước mặt cô, Ôn Du nghĩ đến thứ chờ đợi anh ở tương lai chính là cái chết, phải nhường chỗ cho nam chính trưởng thành, nghĩ như vậy, cô bỗng cảm thấy có chút đau lòng.
Suy nghĩ một lúc, Ôn Du liền thấy Giang Vân Cẩn chạy qua: “Anh cả, anh tới lúc nào thế?”
Ôn Du cũng vội vàng bước tới, cô không biết Giang Vân Yến đã đứng đó nhìn bao lâu, có khi nào anh hiểu lầm không? Trong kịch bản đâu thấy nói Giang Vân Yến cũng chạy đến chỗ này?!
Chẳng lẽ kịch bản bắt gian vẫn chưa kết thúc?
Không được!
Mấy căn nhà của cô!
Ôn Du nghiến răng, ngay lúc Giang Vân Cẩn dứt lời thì cô cũng cao giọng hét: “Chồng ơi, sao anh lại đến đây?”
Chồng???
Giang Vân Cẩn không thể tin được nhìn cô.
Đạo diễn càng bối rối, lúc thì nhìn Ôn Du, lúc lại nhìn Giang Vân Cẩn, cuối cùng nhìn sang Giang Vân Yến, sau đó hít một hơi thật sâu.
Mà người được cô gọi là chồng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, rồi sau đó lại đứng vững như đá, vẻ mặt không đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.