Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 40:
Pudding Li Li
18/10/2024
Ôn Du không nhịn được nhìn qua gương chiếu hậu, thực ra nhà họ Giang và nhà của Giang Vân Yến chỉ cách nhau nửa tiếng, mẹ Giang lại giống như bọn họ sắp đi nước ngoài, cứ đứng đó mãi không nỡ quay vào nhà.
Cô cũng có chút không nỡ, sau khi tỉnh lại thì đây là lần đầu tiên ở chung lâu như vậy với mẹ Giang, thực ra rất thoải mái.
Khác với những bà mẹ nhà giàu nghiêm khắc trong tiểu thuyết, mẹ Giang rất thoải mái. Ôn Du làm gì bà cũng không quản, trừ khi ảnh hưởng đến sức khỏe, bình thường bà hay xem phim truyền hình, xem chương trình giải trí nên tư duy cũng rất cởi mở.
Có thể trở thành một gia đình với bà ấy, thật sự rất may mắn.
Người đàn ông bên cạnh bỗng lên tiếng: "Nếu không nỡ thì ở lại đây cũng được."
Ôn Du lắc đầu: "Thôi, anh cứ chạy đi chạy lại cũng mệt lắm."
Ba Giang không chăm chỉ như Giang Vân Yến, căn bản chín giờ là có thể về đến nhà nhưng Giang Vân Yến lại không như vậy, cộng thêm thời gian trên đường, cơ bản đến mười giờ hơn hoặc có khi tận mười một giờ mới về đến nhà.
Cô mà ở đây, thì anh cũng sẽ rất mệt mỏi.
Cô nói rất tự nhiên, nhưng lại không thấy người đàn ông bên cạnh hơi ngẩn người, ánh mắt dịu đi vài phần, nâng tay xoa xoa đầu cô, vốn không định nói chuyện này, nhưng quyết định hỏi: "Tiểu Ngư."
Ôn Du: "Hả?"
Cô nghiêng đầu nhìn.
Giang Vân Yến: "Ông cụ nhà họ Tiêu mấy ngày nữa sẽ mừng thọ chín mươi tuổi, Tiêu Kỳ Nghiễn mời em đi, em muốn đi không?"
Ôn Du do dự một chút, cô vốn không thích những dịp như thế này, trước khi thức tỉnh cũng không thích mấy.
Bởi vì gia đình cô phá sản, cô ở nhờ nhà họ Giang, trong mắt người ngoài, cô như được may mắn trời ban.
Những năm trước, Ôn Du tham gia yến tiệc đều bị người khác bình phẩm ác ý, nói cô nhờ vào cái chết của ba mẹ mới leo lên được nhà họ Giang, thật sự còn là tổ tiên phù hộ.
Khi đó cô bị khống chế nên đúng là có tự ti về chuyện này thật, không dám nói gì còn ôm cơn tức về nhà, lại càng bám chặt lấy Giang Vân Cẩn hơn.
Nghĩ đến đây, Ôn Du siết chặt tay.
Nếu khi đó cô đã tỉnh lại, nhất định sẽ đánh cho đối phương một trận!
Ôn Du lại không nhịn được sỉ vả cốt truyện kia một lần nữa, sao mà nó để cô phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy chứ!
Cũng vì thế mà ấn tượng của cô về những bữa yến tiệc này không được tốt lắm, nói là mừng thọ, có lẽ cũng chỉ là chốn danh lợi hoặc buổi mai mối mà thôi.
Chỉ là…
Ôn Du nghĩ đến cái tên mà anh đặc biệt nhắc đến, tò mò hỏi: "Tiêu Kỳ Nghiễn là ai vậy?"
Người đàn ông nói bằng giọng điệu bình thản, như không có gì đặc biệt: "Một người bạn."
Ôn Du nhạy bén nhận ra điều gì đó, nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được!"
Người được Giang Vân Yến gọi là bạn, thật sự không nhiều.
Anh có thể mở miệng, có lẽ là một người bạn rất quan trọng.
Lại không muốn tạo áp lực cho cô.
Tuy nhiên, Ôn Du bằng lòng tới, cũng đúng lúc cô đang muốn chứng minh cho những lời đồn đại một bước lên mây của một số người, kết hôn với Giang Vân Yến còn vững chắc hơn nhiều so với việc ăn nhờ ở đậu, có lẽ sẽ khiến nhóm người đó càng tức giận hơn. Đến lúc gặp mặt, mọi ân oán cũ có khi sẽ được giải quyết cùng lúc.
Ánh mắt của Giang Vân Yến dịu đi, nghĩ một chút, nói: "Ngày mai anh sẽ bảo Tiểu Trần mang quần áo trang sức qua cho em chọn, thích cái nào cũng được, còn có một thẻ phụ, sau này không cho em tiền tiêu vặt nữa, muốn mua gì cứ dùng thẻ này là được."
Ôn Du: ! ! !
Thẻ phụ trong truyền thuyết? !
Mắt cô sáng rực lên, chỉ cần đi một buổi yến tiệc mà có thẻ phụ sài, sau này mua quà không cần dùng đến quỹ riêng của mình nữa!
Tuy nhiên, khi nghe thấy không được cho tiền tiêu vặt, ánh mắt cô lại tối đi.
Cô còn tính dành tiền tiêu vặt, sau này ly hôn cũng là một khoản tiền để dưỡng già!
Giang Vân Yến: "?"
Sao lại không vui rồi?
Anh thay đổi ý kiến: "Hay là vẫn tiếp tục cho em tiền tiêu vặt?"
Ôn Du nhanh chóng đáp lại đầy ngọt ngào: "Được! Cảm ơn anh!"
Nói rất nhanh, như sợ anh thay đổi ý định.
Giang Vân Yến: ...
Cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
…
Vào mùng 7 Tết, Ôn Du nhận được một đống quần áo, trang sức và thẻ do Tiểu Trần mang đến.
Cô chỉ chọn hai bộ, còn lại để cho Tiểu Trần mang về. Nhưng chỉ riêng hai bộ này, tính thêm cả trang sức, cũng đã hơn năm triệu. Ôn Du run rẩy, sợ làm hư hỏng nên liền cẩn thận cất đi.
Thật sự mà nói, nếu phải kể ra điều không tốt khi khôi phục ký ức thì đó chính là việc cô đã quen với cuộc sống sáu nghìn mỗi tháng rồi lại bỗng trở thành phú bà, ý thức tiêu dùng còn chưa theo kịp. Lúc nào Ôn Du cũng cảm thấy một bộ quần áo là một căn nhà, tốn kém quá nên cô chỉ muốn nhanh chóng mua được căn nhà để có thể thành bà chủ cho thuê.
Tối mùng tám, bộ phim [Giang Nam Xuân] đã được lên sóng.
Ngay sau khi công chiếu đã lập tức có bảy, tám cái hot search liên quan, chỉ sau một đêm dường như cả cư dân mạng đều bàn tán về bộ phim này.
Ôn Du nhìn mà thấy ngưỡng mộ, đúng là giàu có.
Còn đoàn phim của họ phải tiết kiệm chi tiêu lắm mới dành dụm được năm trăm nghìn để mua được một cái hot search.
Nhưng cô đã xem tám tập được phát sóng trong ngày đầu tiên, sau khi xem xong chỉ biết cười khúc khích. Xin lỗi, thất đức quá, nhưng cuối cùng thì Ôn Du cũng hiểu được sự kém chất lượng của [Giang Nam Xuân] là như thế nào.
Nam nữ chính làm sao vậy nhỉ?
Trước đây xem phim khác của bọn họ, rõ ràng diễn xuất rất ổn, tuy không xuất sắc nhưng cũng coi như chấp nhận được.
Nhưng trong phim này, có lẽ là do đạo diễn rất thích quay cận cảnh đã khiến cho từng chi tiết nhỏ nhất trên gương mặt nam nữ chính đều hiện rõ trên màn hình, từ đó mọi khuyết điểm nhỏ nhất đều bị lộ ra.
Ví dụ như nữ chính có hàm răng không đẹp, khi quay cận cảnh đúng là làm người khác không tập trung xem phim nổi.
Nam chính mặt không cân đối, thích nhếch mép cười gian tà, lại hơi phát tướng, quay cận cảnh lại càng trở nên quá dầu mỡ.
Mắt của nữ chính trang điểm nhìn rất bẩn, tóc giả của nam chính cũng lộ rõ phần bị dán!
Còn nữa, khi tức giận, nữ chính rất hay trợn mắt, điều này càng khiến người xem cảm thấy khó chịu hơn.
Trang phục và đạo cụ coi như tạm ổn, không quá tệ nhưng cũng không phải dạng xuất sắc gì.
Ôn Du không thể xem hết tám tập, rốt cuộc đến tập thứ ba cũng đã bỏ cuộc, thôi bỏ đi, cô không muốn tự làm khổ chính mình nữa.
Nhưng hiện tại bộ phim vẫn đang được quảng bá mạnh mẽ, ngày đầu chưa thấy có nhiều lời chê bai.
Đến ngày thứ hai, Ôn Du mới thấy một hai bài viết trên mạng, cũng không nhiều.
Đến ngày thứ ba, tức là mùng mười.
Ôn Du không còn quan tâm nữa, vì [Một lần bất cẩn biến thành em] sắp lên sóng!
Ôn Du lập tức đăng Weibo quảng bá nhắc nhở mọi người, bộ phim chiếu mạng quy mô nhỏ này đã phát sóng, khán giả hãy đến xem!
Sau khi đăng xong, một lúc sau điện thoại rung lên.
Khi mở ra xem thì nhìn thấy Giang Vân Cẩn đang nhắc đến cô trong nhóm chat: [Có cần tôi giúp chia sẻ không? Nếu muốn, chị phải thề là không được tố cáo gì về tôi với anh cả đấy.]
Ôn Du cười mỉa, dám đe dọa cô sao?
[@Tô Lãnh Nguyệt, chị có cần ảnh mặc quần thủng đáy của bạn trai chị không? Chỉ cần một lượt chia sẻ trên Weibo là có được đó ~]
[@Giang Vân Cẩn, nếu trong vòng ba phút chú không chia sẻ thì ảnh mặc quần thủng đáy của chú sẽ được cả mạng xã hội chiêm ngưỡng~]
Sát thương nhân đôi!
Mẹ Giang: [Hahaha, Tiểu Ngư thông minh quá.]
Tô Lãnh Nguyệt: "... ''
Giang Vân Cẩn: ''... ''
Dù chưa hoàn toàn tha thứ cho bạn trai, nhưng bức ảnh mặc quần thủng đáy có liên quan đến sự trong sạch của anh ấy nên Tô Lãnh Nguyệt vẫn chia sẻ.
Giang Vân Cẩn cũng ngoan ngoãn chia sẻ theo.
Ôn Du liền nhắn riêng cho Tô Lãnh Nguyệt: [Yên tâm, chỉ đưa bức ảnh cho mình chị.]
Tô Lãnh Nguyệt phì cười: [Được, cảm ơn Tiểu Ngư.]
…
Trong nhóm ai cũng rất vui vẻ.
Tại văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất trong cao ốc nhà họ Giang, sau khi sửa xong một tập tài liệu, người đàn ông mệt mỏi xoa xoa thái dương, tay còn lại cầm lấy điện thoại như một thói quen, không nhìn thấy tin nhắn mình muốn nhưng nhóm chat gia đình lại rất náo nhiệt.
Anh nhìn sơ qua, ánh mắt liền dừng lại ở mấy chữ "ảnh mặc quần thủng đáy", sau vài giây mới chậm rãi dời mắt.
Chu Hàn đẩy cửa bước vào, hỏi: "Sếp, bên kế hoạch... " Nói đến một nửa, anh ấy nhạy bén nhận ra tâm trạng của ông chủ đang không tốt lắm, giọng lập tức nhỏ xuống: "Người phụ trách bên đó bị bệnh, hỏi có thể hoãn lại một ngày nộp bản kế hoạch không... "
Người đàn ông khẽ nhướng mày, liếc nhìn trợ lý đang nín thở, lạnh lùng nói: "Cả bộ phận đều bị bệnh à?"
Chu Hàn: "... Không ạ."
Giang Vân Yến bình thản hỏi: "Vậy còn hoãn cái gì? Thiếu một người, không lẽ những người khác đều không thể làm được à? Nếu vậy thì công ty giữ lại một mình anh ta là đủ rồi nhỉ?"
Giọng nói khá bình tĩnh, nhưng khác với mọi khi, hỏi lại nhiều lần liền khiến Chu Hàn sởn gai ốc.
Anh ấy sai rồi!
Không nên cho rằng hai ngày nay tâm trạng ông chủ đang tốt mà đi nói đến chuyện này!
Chu Hàn lập tức đổi giọng: “Sếp nói đúng, tôi sẽ đi thông báo ngay."
Nói xong, thấy ông chủ gật đầu, anh ấy nhanh chóng xoay người rời đi. Trông vẻ mặt mong chờ của người phụ trách kế hoạch thứ hai, Chu Hàn nhún vai tỏ ra đồng tình: "Xin lỗi, giờ tâm trạng của sếp không được tốt lắm."
Người phụ trách thứ hai: "!"
Cô cũng có chút không nỡ, sau khi tỉnh lại thì đây là lần đầu tiên ở chung lâu như vậy với mẹ Giang, thực ra rất thoải mái.
Khác với những bà mẹ nhà giàu nghiêm khắc trong tiểu thuyết, mẹ Giang rất thoải mái. Ôn Du làm gì bà cũng không quản, trừ khi ảnh hưởng đến sức khỏe, bình thường bà hay xem phim truyền hình, xem chương trình giải trí nên tư duy cũng rất cởi mở.
Có thể trở thành một gia đình với bà ấy, thật sự rất may mắn.
Người đàn ông bên cạnh bỗng lên tiếng: "Nếu không nỡ thì ở lại đây cũng được."
Ôn Du lắc đầu: "Thôi, anh cứ chạy đi chạy lại cũng mệt lắm."
Ba Giang không chăm chỉ như Giang Vân Yến, căn bản chín giờ là có thể về đến nhà nhưng Giang Vân Yến lại không như vậy, cộng thêm thời gian trên đường, cơ bản đến mười giờ hơn hoặc có khi tận mười một giờ mới về đến nhà.
Cô mà ở đây, thì anh cũng sẽ rất mệt mỏi.
Cô nói rất tự nhiên, nhưng lại không thấy người đàn ông bên cạnh hơi ngẩn người, ánh mắt dịu đi vài phần, nâng tay xoa xoa đầu cô, vốn không định nói chuyện này, nhưng quyết định hỏi: "Tiểu Ngư."
Ôn Du: "Hả?"
Cô nghiêng đầu nhìn.
Giang Vân Yến: "Ông cụ nhà họ Tiêu mấy ngày nữa sẽ mừng thọ chín mươi tuổi, Tiêu Kỳ Nghiễn mời em đi, em muốn đi không?"
Ôn Du do dự một chút, cô vốn không thích những dịp như thế này, trước khi thức tỉnh cũng không thích mấy.
Bởi vì gia đình cô phá sản, cô ở nhờ nhà họ Giang, trong mắt người ngoài, cô như được may mắn trời ban.
Những năm trước, Ôn Du tham gia yến tiệc đều bị người khác bình phẩm ác ý, nói cô nhờ vào cái chết của ba mẹ mới leo lên được nhà họ Giang, thật sự còn là tổ tiên phù hộ.
Khi đó cô bị khống chế nên đúng là có tự ti về chuyện này thật, không dám nói gì còn ôm cơn tức về nhà, lại càng bám chặt lấy Giang Vân Cẩn hơn.
Nghĩ đến đây, Ôn Du siết chặt tay.
Nếu khi đó cô đã tỉnh lại, nhất định sẽ đánh cho đối phương một trận!
Ôn Du lại không nhịn được sỉ vả cốt truyện kia một lần nữa, sao mà nó để cô phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy chứ!
Cũng vì thế mà ấn tượng của cô về những bữa yến tiệc này không được tốt lắm, nói là mừng thọ, có lẽ cũng chỉ là chốn danh lợi hoặc buổi mai mối mà thôi.
Chỉ là…
Ôn Du nghĩ đến cái tên mà anh đặc biệt nhắc đến, tò mò hỏi: "Tiêu Kỳ Nghiễn là ai vậy?"
Người đàn ông nói bằng giọng điệu bình thản, như không có gì đặc biệt: "Một người bạn."
Ôn Du nhạy bén nhận ra điều gì đó, nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được!"
Người được Giang Vân Yến gọi là bạn, thật sự không nhiều.
Anh có thể mở miệng, có lẽ là một người bạn rất quan trọng.
Lại không muốn tạo áp lực cho cô.
Tuy nhiên, Ôn Du bằng lòng tới, cũng đúng lúc cô đang muốn chứng minh cho những lời đồn đại một bước lên mây của một số người, kết hôn với Giang Vân Yến còn vững chắc hơn nhiều so với việc ăn nhờ ở đậu, có lẽ sẽ khiến nhóm người đó càng tức giận hơn. Đến lúc gặp mặt, mọi ân oán cũ có khi sẽ được giải quyết cùng lúc.
Ánh mắt của Giang Vân Yến dịu đi, nghĩ một chút, nói: "Ngày mai anh sẽ bảo Tiểu Trần mang quần áo trang sức qua cho em chọn, thích cái nào cũng được, còn có một thẻ phụ, sau này không cho em tiền tiêu vặt nữa, muốn mua gì cứ dùng thẻ này là được."
Ôn Du: ! ! !
Thẻ phụ trong truyền thuyết? !
Mắt cô sáng rực lên, chỉ cần đi một buổi yến tiệc mà có thẻ phụ sài, sau này mua quà không cần dùng đến quỹ riêng của mình nữa!
Tuy nhiên, khi nghe thấy không được cho tiền tiêu vặt, ánh mắt cô lại tối đi.
Cô còn tính dành tiền tiêu vặt, sau này ly hôn cũng là một khoản tiền để dưỡng già!
Giang Vân Yến: "?"
Sao lại không vui rồi?
Anh thay đổi ý kiến: "Hay là vẫn tiếp tục cho em tiền tiêu vặt?"
Ôn Du nhanh chóng đáp lại đầy ngọt ngào: "Được! Cảm ơn anh!"
Nói rất nhanh, như sợ anh thay đổi ý định.
Giang Vân Yến: ...
Cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
…
Vào mùng 7 Tết, Ôn Du nhận được một đống quần áo, trang sức và thẻ do Tiểu Trần mang đến.
Cô chỉ chọn hai bộ, còn lại để cho Tiểu Trần mang về. Nhưng chỉ riêng hai bộ này, tính thêm cả trang sức, cũng đã hơn năm triệu. Ôn Du run rẩy, sợ làm hư hỏng nên liền cẩn thận cất đi.
Thật sự mà nói, nếu phải kể ra điều không tốt khi khôi phục ký ức thì đó chính là việc cô đã quen với cuộc sống sáu nghìn mỗi tháng rồi lại bỗng trở thành phú bà, ý thức tiêu dùng còn chưa theo kịp. Lúc nào Ôn Du cũng cảm thấy một bộ quần áo là một căn nhà, tốn kém quá nên cô chỉ muốn nhanh chóng mua được căn nhà để có thể thành bà chủ cho thuê.
Tối mùng tám, bộ phim [Giang Nam Xuân] đã được lên sóng.
Ngay sau khi công chiếu đã lập tức có bảy, tám cái hot search liên quan, chỉ sau một đêm dường như cả cư dân mạng đều bàn tán về bộ phim này.
Ôn Du nhìn mà thấy ngưỡng mộ, đúng là giàu có.
Còn đoàn phim của họ phải tiết kiệm chi tiêu lắm mới dành dụm được năm trăm nghìn để mua được một cái hot search.
Nhưng cô đã xem tám tập được phát sóng trong ngày đầu tiên, sau khi xem xong chỉ biết cười khúc khích. Xin lỗi, thất đức quá, nhưng cuối cùng thì Ôn Du cũng hiểu được sự kém chất lượng của [Giang Nam Xuân] là như thế nào.
Nam nữ chính làm sao vậy nhỉ?
Trước đây xem phim khác của bọn họ, rõ ràng diễn xuất rất ổn, tuy không xuất sắc nhưng cũng coi như chấp nhận được.
Nhưng trong phim này, có lẽ là do đạo diễn rất thích quay cận cảnh đã khiến cho từng chi tiết nhỏ nhất trên gương mặt nam nữ chính đều hiện rõ trên màn hình, từ đó mọi khuyết điểm nhỏ nhất đều bị lộ ra.
Ví dụ như nữ chính có hàm răng không đẹp, khi quay cận cảnh đúng là làm người khác không tập trung xem phim nổi.
Nam chính mặt không cân đối, thích nhếch mép cười gian tà, lại hơi phát tướng, quay cận cảnh lại càng trở nên quá dầu mỡ.
Mắt của nữ chính trang điểm nhìn rất bẩn, tóc giả của nam chính cũng lộ rõ phần bị dán!
Còn nữa, khi tức giận, nữ chính rất hay trợn mắt, điều này càng khiến người xem cảm thấy khó chịu hơn.
Trang phục và đạo cụ coi như tạm ổn, không quá tệ nhưng cũng không phải dạng xuất sắc gì.
Ôn Du không thể xem hết tám tập, rốt cuộc đến tập thứ ba cũng đã bỏ cuộc, thôi bỏ đi, cô không muốn tự làm khổ chính mình nữa.
Nhưng hiện tại bộ phim vẫn đang được quảng bá mạnh mẽ, ngày đầu chưa thấy có nhiều lời chê bai.
Đến ngày thứ hai, Ôn Du mới thấy một hai bài viết trên mạng, cũng không nhiều.
Đến ngày thứ ba, tức là mùng mười.
Ôn Du không còn quan tâm nữa, vì [Một lần bất cẩn biến thành em] sắp lên sóng!
Ôn Du lập tức đăng Weibo quảng bá nhắc nhở mọi người, bộ phim chiếu mạng quy mô nhỏ này đã phát sóng, khán giả hãy đến xem!
Sau khi đăng xong, một lúc sau điện thoại rung lên.
Khi mở ra xem thì nhìn thấy Giang Vân Cẩn đang nhắc đến cô trong nhóm chat: [Có cần tôi giúp chia sẻ không? Nếu muốn, chị phải thề là không được tố cáo gì về tôi với anh cả đấy.]
Ôn Du cười mỉa, dám đe dọa cô sao?
[@Tô Lãnh Nguyệt, chị có cần ảnh mặc quần thủng đáy của bạn trai chị không? Chỉ cần một lượt chia sẻ trên Weibo là có được đó ~]
[@Giang Vân Cẩn, nếu trong vòng ba phút chú không chia sẻ thì ảnh mặc quần thủng đáy của chú sẽ được cả mạng xã hội chiêm ngưỡng~]
Sát thương nhân đôi!
Mẹ Giang: [Hahaha, Tiểu Ngư thông minh quá.]
Tô Lãnh Nguyệt: "... ''
Giang Vân Cẩn: ''... ''
Dù chưa hoàn toàn tha thứ cho bạn trai, nhưng bức ảnh mặc quần thủng đáy có liên quan đến sự trong sạch của anh ấy nên Tô Lãnh Nguyệt vẫn chia sẻ.
Giang Vân Cẩn cũng ngoan ngoãn chia sẻ theo.
Ôn Du liền nhắn riêng cho Tô Lãnh Nguyệt: [Yên tâm, chỉ đưa bức ảnh cho mình chị.]
Tô Lãnh Nguyệt phì cười: [Được, cảm ơn Tiểu Ngư.]
…
Trong nhóm ai cũng rất vui vẻ.
Tại văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất trong cao ốc nhà họ Giang, sau khi sửa xong một tập tài liệu, người đàn ông mệt mỏi xoa xoa thái dương, tay còn lại cầm lấy điện thoại như một thói quen, không nhìn thấy tin nhắn mình muốn nhưng nhóm chat gia đình lại rất náo nhiệt.
Anh nhìn sơ qua, ánh mắt liền dừng lại ở mấy chữ "ảnh mặc quần thủng đáy", sau vài giây mới chậm rãi dời mắt.
Chu Hàn đẩy cửa bước vào, hỏi: "Sếp, bên kế hoạch... " Nói đến một nửa, anh ấy nhạy bén nhận ra tâm trạng của ông chủ đang không tốt lắm, giọng lập tức nhỏ xuống: "Người phụ trách bên đó bị bệnh, hỏi có thể hoãn lại một ngày nộp bản kế hoạch không... "
Người đàn ông khẽ nhướng mày, liếc nhìn trợ lý đang nín thở, lạnh lùng nói: "Cả bộ phận đều bị bệnh à?"
Chu Hàn: "... Không ạ."
Giang Vân Yến bình thản hỏi: "Vậy còn hoãn cái gì? Thiếu một người, không lẽ những người khác đều không thể làm được à? Nếu vậy thì công ty giữ lại một mình anh ta là đủ rồi nhỉ?"
Giọng nói khá bình tĩnh, nhưng khác với mọi khi, hỏi lại nhiều lần liền khiến Chu Hàn sởn gai ốc.
Anh ấy sai rồi!
Không nên cho rằng hai ngày nay tâm trạng ông chủ đang tốt mà đi nói đến chuyện này!
Chu Hàn lập tức đổi giọng: “Sếp nói đúng, tôi sẽ đi thông báo ngay."
Nói xong, thấy ông chủ gật đầu, anh ấy nhanh chóng xoay người rời đi. Trông vẻ mặt mong chờ của người phụ trách kế hoạch thứ hai, Chu Hàn nhún vai tỏ ra đồng tình: "Xin lỗi, giờ tâm trạng của sếp không được tốt lắm."
Người phụ trách thứ hai: "!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.