Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 45:
Pudding Li Li
18/10/2024
Khi Ôn Du đang ăn chiếc bánh gato thơm ngon mềm mại thì Tưởng Oanh và Tề Tư Liễu cũng đã tới.
Ôn Du nhìn thấy nhưng cố tình đi sang chỗ khác.
Tưởng Oanh sợ cô đi mất, vội xách váy chạy nhanh lên phía trước, tiếng giày cao gót “cộc cộc cộc” chặn cô lại, trách mắng: “Đứng lại!”
Ôn Du lười biếng ngước mắt lên: “Có chuyện gì?”
Tề Tư Liễu dè dặt, vừa nghe thấy giọng điệu này đã cảm thấy có điều gì không ổn, cô ta nhìn sang bạn mình, nhưng Tưởng Oanh đã nói: “Nhảm nhí, không có việc thì không được tìm cô à? Cái bộ phim chiếu mạng của cô, lúc đầu cô nói dối người khác là tổng giám đốc Giang bảo cô, cô nhìn lượt xem thấp thế này, sao có thể là tổng giám đốc Giang bảo cô chứ?”
Cô ta nhìn chằm chằm Ôn Du với vẻ mặt kiên định, giống như là bắt thóp được Ôn Du, nói với giọng giễu cợt: “Gả vào nhà hào môn không dễ đâu, chạy theo đào mỏ, một người không đủ nên phải đào thêm mấy cái mỏ nữa, không ngờ cuối cùng lại bị lỗ nhỉ?”
Ôn Du: “?”
Hai người này bị khùng à.
Việc khác không nói, lượt xem khi mới phát sóng [Một lần bất cẩn biến thành em] không hề tệ khi chỉ với kinh phí đầu tư là hai mươi triệu!
Trình độ thế này, khả năng bị lỗ là rất thấp.
Khoan đã, Lữ Dụ Tổ nói rằng có một bên đầu tư thêm ba triệu, lẽ nào là của hai người này?
Ánh mắt của Ôn Du liếc sang hai người họ, không còn suy nghĩ làm việc nữa, vẻ mặt dần dần chuyển sang ngạc nhiên, nghi ngờ, cùng với sự lo lắng, ép bản thân bình tĩnh: “Cô nói gì thế? Tôi không biết!”
Tưởng Oanh phì cười: “Cô không biết? Không biết, cô có tin là tôi đi nói với tổng giám đốc Giang không! Nhà họ Giang có sản nghiệp khổng lồ, chuyện mất mặt như thế này mà lan truyền ra, e rằng sau này cô sống cũng khó khăn lắm nhỉ?”
Vẻ mặt Ôn Du hoảng hốt, nhưng không dám nói bừa.
Tề Tư Liễu thấy biểu cảm của cô, cũng thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Bọn tôi cũng không muốn làm to chuyện này, nhưng có rất nhiều người tin và đầu tư một ít vì lúc đầu cô nói như thế, giờ vẫn phải giải quyết chứ?”
Ôn Du: “...”
Cô cắn môi, nhịn cười, bộ dạng giống như là muốn khóc nhưng không khóc được.
Rất hợp với hình tượng trước kia của Ôn Du.
Tưởng Oanh và Tề Tư Liễu một người đóng vai hiền, một người đóng vai ác, phối hợp rất ăn ý, cuối cùng Tề Tư Liễu nói: “Chúng ta bàn bạc một chút, cũng không nhiều, chỉ cần cô trả lại ba triệu kia cho bọn tôi, chuyện này coi như giải quyết xong, nhà họ Giang cũng sẽ không biết chuyện cô chơi chiêu bài với tổng giám đốc Giang, có được không?”
Tưởng Oanh lạnh lùng nói: “Quân cờ của tổng giám đốc Giang không dễ chơi đâu, lần này bọn tôi nói nhẹ, nếu cô không đồng ý mà làm loạn, đến lúc ấy tự làm tự chịu!”
Ôn Du im lặng.
Đúng là hai người này đầu tư.
Tốt hơn là bảo cô trả lại tiền.
Chuyện “tốt đẹp” thế này lại rơi trúng cô!
Trước kia chỉ đầu tư mười triệu, không phải vì cô tiếc, mà là nghèo thật, dựa vào sự hào phóng của Giang Vân Yến, bây giờ đã là giai đoạn kiếm lời, thị phần đầu tư càng nhiều, tiền hoa hồng sẽ càng nhiều hơn.
Ban đầu nghĩ rằng chỉ có ba triệu thị phần và cảm thấy hơi thất vọng nhưng bây giờ cô chỉ muốn nói: Cảm ơn Bồ Tát!
Ôn Du cấu chặt tay để giữ bình tĩnh, không lộ ra sơ hở, hít sâu một hơi, nói: “Được, tôi đồng ý, các cô cũng phải giữ lời đấy.”
Tưởng Oanh hừ một tiếng: “Yên tâm, nể tình cô đáng thương như thế, chúng tôi sẽ không nói ra đâu.”
Hai người nhìn nhau, Tưởng Oanh đảo mắt, trong lòng cũng thoải mái, lúc đầu thấy Ôn Du là trẻ mồ côi, bỗng dưng được gả cho Giang Vân Yến, trong lòng cô ta đã thấy khó chịu từ lâu.
Nhưng giờ nhìn lại, cũng chẳng có gì tốt, phải sống dè dặt như thế.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, sau khi nhấc máy, Tưởng Oanh nói vài câu: “Cô đợi ở đây, tôi đi lấy hợp đồng, chuyện này giải quyết trực tiếp.”
Cô ta nhanh chóng rời đi, Tề Tư Liễu ở lại canh chừng Ôn Du.
Ôn Du cúi đầu, im lặng ăn bánh ngọt, tránh để người khác thấy cô đang vui sướng trong lòng.
…
Vệ Ninh Ninh và Dư Ý bị thu hút bởi động tĩnh ở bên này, hai người nhận ra có điều gì đó không ổn bèn nhanh chóng chạy tới.
“Có chuyện gì thế?” Dư Ý hỏi.
Tề Tư Liễu hơi nhút nhát, do dự một hồi không nói gì.
Vệ Ninh Ninh hỏi Ôn Du.
Ôn Du lắc đầu: “Không có chuyện gì cả.”
Hai người nhìn nhau, luôn có cảm giác bất ổn nhưng không nói ra được bất ổn ở chỗ nào.
Một lúc sau, Tưởng Oanh quay về, Tề Tư Liễu nhanh chóng chạy tới như thể tìm được người đáng tin cậy.
Tưởng Oanh liếc mắt sang hai người họ, cười nói: “Hai người đến đúng lúc lắm, chẳng phải trước kia Ôn Du dùng tổng giám đốc Giang để lừa hai cô đầu tư vào bộ phim chiếu mạng đó hay sao? Bộ phim đó được phát sóng rồi nhưng lượt xem thấp đến mức cứ như không có ai xem, có điều cô ta đã đồng ý trả lại tiền cho tôi, nếu các cô muốn lấy lại số tiền đó thì có thể lấy cùng nhau.”
Vệ Ninh Ninh và Dư Ý: “???”
Hai người họ ngơ ngác.
Dư Ý phản ứng lại nhanh hơn: “Các cô đầu tư lúc nào thế?”
Nhắc đến chuyện này, trên mặt Tưởng Oanh hiện lên sự chột dạ, tùy tiện nói: “Thì đầu tư sau các cô thôi, dù sao thì Ôn Du cũng đã đồng ý rồi, mau kí tên đi!”
Dứt lời, cô ta đập bản hợp đồng xuống.
Ôn Du im lặng không nói gì, trước và sau khi thức tỉnh, cô đã tiếp xúc với nhiều loại hợp đồng, nhà họ Giang có sản nghiệp khổng lồ, ba Giang, mẹ Giang sợ cô bị người khác lừa gạt nên đã đặc biệt dạy cô cách xem hợp đồng, một vài điều khoản pháp lý cơ bản và những hợp đồng hay gặp cô cũng có thể đọc hiểu.
Khi cô mở hợp đồng ra, đảo mắt qua những điều khoản, sau khi phát hiện ra không có “bẫy”, cô kí tên riooif nói: “Gửi số tài khoản cho tôi để tôi bảo người ta chuyển tiền.”
Tận mắt thấy cô kí tên, Tưởng Oanh cũng kí vào hợp đồng, Tề Tư Liễu cũng kí theo, cả hai hoàn toàn thả lỏng rồi gửi số tài khoản, mỉm cười sung sướng. Trong ánh mắt ngây thơ của Dư Ý và Vệ Ninh Ninh, hai người họ còn khuyên rằng: “Có lẽ đây là cơ hội duy nhất để lấy tiền về rồi, nếu không thì sau này chỉ có thể nghe tiếng vang thôi.”
Cả hai im bặt.
Đối với họ thì một triệu không tính là nhiều, bình thường mua hai cái túi là đủ, hơn nữa Ôn Du khẳng định mình không lừa bọn họ, không cố ý lấy Giang Vân Yến làm quân cờ, vì bản thân cô đã đầu tư mười triệu.
Nên nếu đã theo thì phải theo tới cùng.
Bỏ giữa chừng thì thành cái gì chứ?
Chưa kể, nếu thật sự bị lỗ dưới tay Ôn Du, chắc chắn Giang Vân Yến nhất định sẽ không để họ chịu tổn thất vô ích, chuyện này thì bọn họ tự tin lắm.
Hai người kiên quyết không lay chuyển, Tưởng Oanh chỉ biết lẩm bẩm: “Đầu óc bảo thủ.”
Phía Ôn Du cũng đã liên lạc với Chu Hàn, bảo anh ấy nhanh chóng dùng thẻ của Giang Vân Yến để chuyển ba triệu vào tài khoản của Tưởng Oanh.
Chuyển tiền từ tư nhân sang tư nhân rất nhanh chóng.
Chu Hàn là trợ lý đặc biệt, hiệu suất công việc thì khỏi phải bàn, chỉ cần đợi vài phút là tiền đã được chuyển vào điện thoại của Tưởng Oanh. Cô ta mở ra xem, xác nhận đã chuyển khoản thì mới hoàn toàn yên tâm, nhìn ba người Ôn Du, Vệ Ninh Ninh và Dư Ý, giễu cợt nói: “Thôi nhé, hết việc của tôi rồi, các cô muốn tìm đường chết thì tôi không cản, tạm biệt.”
Nói xong, cô ta chuẩn bị rời đi.
Ôn Du chợt nói: “Đứng lại!”
Lần này cô đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu, giọng nói cũng rất có lực.
Tề Tư Liễu và Tưởng Oanh cùng xoay người lại, nghe thấy tiếng quát nhẹ thì cau mày lại, cảm giác có gì đó sai sai bèn vội quay đầu. Bây giờ nhìn Ôn Du đã hoàn toàn khác một trời một vực với lúc nãy.
Có biến!
…
Tưởng Oanh ở gần đó cũng nhận ra, cô ta cau mày: “Định làm gì?”
Ôn Du mỉm cười nhẹ nhàng: “Các cô tới đòi tiền tôi, tôi cũng phối hợp rồi, lần này là tôi đến tìm các cô nhỉ?”
“Cô có ý gì?” Tưởng Oanh khó hiểu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Tư Liễu chuyển sang trắng bệch.
Chắc chắn là vì chuyện trước kia!
Cô ta yếu ớt nói: “Đâu chỉ có mỗi hai chúng tôi đâu!”
Ôn Du gật đầu: “Ừ, tôi nhớ hết mà, yên tâm, một người cũng không bỏ sót.”
Nhắc đến chuyện này cô vẫn thấy cạn lời, nếu không phải vì phim máu chó, thì sao cô phải tự ti? Tự ti để làm gì? Không lẽ kiếp trước bị chơi đùa chưa đủ?
Cho dù làm to chuyện này lên, nhà họ Giang sẽ chán ghét và vứt bỏ cô, cùng lắm thì ra ngoài làm việc với tư cách là người làm công ăn lương từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, cũng có thể sống tốt qua ngày.
Kết quả là lựa chọn im hơi lặng tiếng hết lần này đến lần khác.
Môi Tề Tư Liễu run lên, không dám nói, Tưởng Oanh thấy Ôn Du như thế, tức giận: “Sao? Cô định xử lý bọn tôi thế nào? Hay lại đi tìm tổng giám đốc Giang? Cô cũng hay quá nhỉ?!”
Cô ta thấp giọng đe dọa: “Nếu cô định làm như vậy, thì hợp đồng kia, dù có kí rồi, tôi cũng sẽ làm to chuyện để tất cả mọi người đều biết!”
Ôn Du giễu cợt: “Cô tưởng tôi sợ cái này à?”
Tề Tư Liễu và Tưởng Oanh sửng sốt, người sau cố gắng tự trấn an, dường như Ôn Du trở thành một người khác, chỉ khác là Ôn Du là giả, còn họ là thật.
“Cô dám làm thật à?”
Ôn Du không nói thêm, nhìn về phía Giang Vân Yến, người đã chú ý sang bên này từ lâu nhưng không đi sang, rồi cô ngoắc tay gọi anh.
Bọn họ hít một hơi thật sâu, sắc mặt tái nhợt.
Sao cô dám làm thế chứ?!
Giang Vân Yến bước tới trong vẻ mặt hoảng loạn của hai người họ, dường như bước tới chỉ trong nháy mắt, thậm chí hai người họ chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy anh hỏi nhẹ: “Sao thế?”
Là anh nói với Ôn Du.
Thái độ của anh khác hẳn so với tưởng tượng của họ, anh cao hơn Ôn Du, nhưng có lẽ là vì anh không muốn gây ồn ào trong bữa tiệc khi nói chuyện nên hơi khom người, cúi đầu xuống và ghé tai vào cô.
Tưởng Oanh cấu chặt cánh tay Tề Tư Liễu, dường như đã đoán trước được cảnh tượng đối phương sẽ trút giận lên mình nhưng cô ta không dám chạy.
Danh tiếng của Giang Vân Yến rất tốt, trên thương trường được nhiều người tán dương, gần như không có ai có ác ý với anh, nhưng không phải vì tính cách của anh tốt mà là vì thủ đoạn cao tay, xử sự có tình, khiến người khác vừa nể vừa sợ.
Dĩ nhiên vẫn có vài người không dám tin tưởng.
Sao Ôn Du dám?
Hợp đồng vẫn còn nằm trong tay hai bên đấy!
Cô không sợ nhà họ Giang chê cô hèn kém sao?
Thế mà cô vẫn dám làm!
Ôn Du dường như đã quen với thái độ của Giang Vân Yến, dựa vào người anh, trực tiếp đưa hợp đồng cho anh, ghé vào tai anh thì thầm gì đó, trên mặt còn nở nụ cười thỏa mãn.
“Là thế này, bây giờ tương đương với cá nhân em đầu tư mười ba triệu, ba triệu còn lại kia nằm rải rác, chuyến này thật sự kiếm được nhiều lắm đó!” Ôn Du nói xong, phấn khích không thôi.
Giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, êm tai.
Giang Vân Yến nghe xong cũng mỉm cười, nhưng khi cô gái nhỏ thì thầm vào tai, hơi ấm nóng phả vào tai anh khi cô nói chuyện khiến môi anh hơi mím lại, trên mặt có chút kiềm chế.
Tưởng Oanh nhìn bọn họ chằm chằm, dĩ nhiên cô ta nhận ra, ánh mắt đột nhiên sáng lên, trong lòng có chút hy vọng, có lẽ Giang Vân Yến không dung túng cho Ôn Du như cô ta nghĩ?
Nói xong chuyện vui, Ôn Du nói tiếp chuyện không vui: “Anh này, hai người trước mặt em, vài người bên kia nữa, là cái người tóc vàng kia, cả người mặc vest màu xám tro cài hoa hồng trên ngực nữa, còn cả...”
Cô đếm từng cái một, híp mắt cười: “Trước đây bọn họ sỉ vả em, nói em vào nhà họ Giang bằng cái chết của ba mẹ, một bước lên trời, lát nữa, anh dọa bọn họ một chút giúp em, để bọn họ lo lắng, thấp thỏm mấy tháng, được không?”
Không đến mức trời lạnh rồi, để tập đoàn nhà họ Vương phá sản thôi như trong truyện, Ôn Du không muốn bỏ qua êm đẹp, đám người này khiến cô khó chịu một thời gian, cô cũng phải để bọn họ khó chịu!
Sau khi âm thầm thương lượng, Ôn Du ôm cánh tay của anh, vẻ mặt hiện ra sự ngạo mạn: “Chồng ơi, anh nhìn kìa, là bọn họ ức hiếp em, anh phải trả thù cho em!”
Con ngươi của Giang Vân Yến rung lên, nhìn về phía hai người phụ nữ.
Tim Tưởng Oanh rơi “bộp” một cái.
Lần này cô ta sẽ không ngu ngốc nghĩ rằng Giang Vân Yến sẽ không ra mặt giúp Ôn Du.
Quả nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: “Ai dạy các cô nói thế? Ba mẹ dạy như thế à?”
Cả hai lắc đầu, trông như sắp khóc đến nơi: “Không không, không phải bọn họ, là tự bọn tôi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi Ôn Du, tôi sai rồi...”
Dù có như thế cũng không được thừa nhận!
Giang Vân Yến cau mày, lúc này, Ôn Du đã tựa lên vai anh: “Hức hức hức, chồng ơi, anh đừng tin họ, chắc chắn là người nhà họ nói để họ làm, dạy người như thế nào thì mình làm như vậy, vậy nên bọn họ mới cố tình nói trước mặt em! Nếu anh không trả thù cho em, em không thiết sống nữa đâu... Hu hu hu...”
Tưởng Oanh và Tề Tư Liễu: “...”
Bọn họ ngơ người, nhưng dường như cũng biết được gì đó, nào dám tố cáo, Ôn Du ra vẻ ta đây, thật sự... Rất đỉnh.
Giang Vân Yến cau mày: “Đừng ăn nói vớ vẩn!”
Sau đó anh gằn giọng với hai người họ: “Tiểu Ngư nói đúng, cho dù ba mẹ có dạy hay không, nhưng không dạy được con là lỗi của ba, cảm phiền hai vị nói với những người còn lại một tiếng, nợ, tôi sẽ đến đòi ba mẹ của các vị.”
Chuyện đáng sợ nhất đã xảy ra rồi!
Chân Tề Tư Liễu mềm nhũn, suýt thì quỳ gục xuống.
Tưởng Oanh đỡ cô ta, nhưng cũng không khá hơn chút nào, mặt cắt không còn giọt máu, nhìn bọn họ với ánh mắt sợ hãi nhưng không biết cứu vãn thế nào.
Ôn Du mỉm cười yêu kiều, vô cùng kệch cỡm và nói với giọng ngọt chảy nước: “Cảm ơn chồng yêu, chồng yêu tốt thật đấy, yêu anh quá đi mất”.
Sống lưng Giang Vân Yến cứng đờ lại, giọng nói bên tai cứ như biến thành luồng điện lan từ thắt lưng đến toàn thân, cổ họng anh khẽ động, thấp giọng nói: “Đừng làm loạn, ở đây còn có người ngoài.”
Ôn Du: “... ?”
Cô làm gì à?
Không được để người khác nhìn thấy?
Giang Vân Yến ho nhẹ, nắm tay cô rất tự nhiên, nhéo vào lòng bàn tay mềm mại kia rồi dỗ dành: “Đi thôi, ông nội Tiêu đang đợi cắt bánh rồi.”
Lòng bàn tay ấm áp, Ôn Du muốn hỏi gì đó nhưng suy nghĩ lại hỗn loạn, mọi xúc cảm đều tụ lại trong lòng bàn tay, nhất thời rơi vào im lặng để mặc anh dẫn cô đi.
Còn lại bốn người: Tưởng Oanh, Tề Tư Liễu, Vệ Ninh Ninh, Dư Ý, nhìn nhau không nói thành lời.
Không ngờ rằng hai người này lại là kiểu người sống chung?
Vệ Ninh Ninh nói thầm vào tai Dư Ý: “Tớ tưởng chồng của cậu ấy là người ngay thẳng lắm chứ, ai dè...”
Cô ấy rùng mình khi nhớ lại ánh mắt của người đàn ông đã thay đổi khi Ôn Du làm nũng khi nãy, hóa ra anh thích kiểu giọng như thế?
Ôn Du nhìn thấy nhưng cố tình đi sang chỗ khác.
Tưởng Oanh sợ cô đi mất, vội xách váy chạy nhanh lên phía trước, tiếng giày cao gót “cộc cộc cộc” chặn cô lại, trách mắng: “Đứng lại!”
Ôn Du lười biếng ngước mắt lên: “Có chuyện gì?”
Tề Tư Liễu dè dặt, vừa nghe thấy giọng điệu này đã cảm thấy có điều gì không ổn, cô ta nhìn sang bạn mình, nhưng Tưởng Oanh đã nói: “Nhảm nhí, không có việc thì không được tìm cô à? Cái bộ phim chiếu mạng của cô, lúc đầu cô nói dối người khác là tổng giám đốc Giang bảo cô, cô nhìn lượt xem thấp thế này, sao có thể là tổng giám đốc Giang bảo cô chứ?”
Cô ta nhìn chằm chằm Ôn Du với vẻ mặt kiên định, giống như là bắt thóp được Ôn Du, nói với giọng giễu cợt: “Gả vào nhà hào môn không dễ đâu, chạy theo đào mỏ, một người không đủ nên phải đào thêm mấy cái mỏ nữa, không ngờ cuối cùng lại bị lỗ nhỉ?”
Ôn Du: “?”
Hai người này bị khùng à.
Việc khác không nói, lượt xem khi mới phát sóng [Một lần bất cẩn biến thành em] không hề tệ khi chỉ với kinh phí đầu tư là hai mươi triệu!
Trình độ thế này, khả năng bị lỗ là rất thấp.
Khoan đã, Lữ Dụ Tổ nói rằng có một bên đầu tư thêm ba triệu, lẽ nào là của hai người này?
Ánh mắt của Ôn Du liếc sang hai người họ, không còn suy nghĩ làm việc nữa, vẻ mặt dần dần chuyển sang ngạc nhiên, nghi ngờ, cùng với sự lo lắng, ép bản thân bình tĩnh: “Cô nói gì thế? Tôi không biết!”
Tưởng Oanh phì cười: “Cô không biết? Không biết, cô có tin là tôi đi nói với tổng giám đốc Giang không! Nhà họ Giang có sản nghiệp khổng lồ, chuyện mất mặt như thế này mà lan truyền ra, e rằng sau này cô sống cũng khó khăn lắm nhỉ?”
Vẻ mặt Ôn Du hoảng hốt, nhưng không dám nói bừa.
Tề Tư Liễu thấy biểu cảm của cô, cũng thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Bọn tôi cũng không muốn làm to chuyện này, nhưng có rất nhiều người tin và đầu tư một ít vì lúc đầu cô nói như thế, giờ vẫn phải giải quyết chứ?”
Ôn Du: “...”
Cô cắn môi, nhịn cười, bộ dạng giống như là muốn khóc nhưng không khóc được.
Rất hợp với hình tượng trước kia của Ôn Du.
Tưởng Oanh và Tề Tư Liễu một người đóng vai hiền, một người đóng vai ác, phối hợp rất ăn ý, cuối cùng Tề Tư Liễu nói: “Chúng ta bàn bạc một chút, cũng không nhiều, chỉ cần cô trả lại ba triệu kia cho bọn tôi, chuyện này coi như giải quyết xong, nhà họ Giang cũng sẽ không biết chuyện cô chơi chiêu bài với tổng giám đốc Giang, có được không?”
Tưởng Oanh lạnh lùng nói: “Quân cờ của tổng giám đốc Giang không dễ chơi đâu, lần này bọn tôi nói nhẹ, nếu cô không đồng ý mà làm loạn, đến lúc ấy tự làm tự chịu!”
Ôn Du im lặng.
Đúng là hai người này đầu tư.
Tốt hơn là bảo cô trả lại tiền.
Chuyện “tốt đẹp” thế này lại rơi trúng cô!
Trước kia chỉ đầu tư mười triệu, không phải vì cô tiếc, mà là nghèo thật, dựa vào sự hào phóng của Giang Vân Yến, bây giờ đã là giai đoạn kiếm lời, thị phần đầu tư càng nhiều, tiền hoa hồng sẽ càng nhiều hơn.
Ban đầu nghĩ rằng chỉ có ba triệu thị phần và cảm thấy hơi thất vọng nhưng bây giờ cô chỉ muốn nói: Cảm ơn Bồ Tát!
Ôn Du cấu chặt tay để giữ bình tĩnh, không lộ ra sơ hở, hít sâu một hơi, nói: “Được, tôi đồng ý, các cô cũng phải giữ lời đấy.”
Tưởng Oanh hừ một tiếng: “Yên tâm, nể tình cô đáng thương như thế, chúng tôi sẽ không nói ra đâu.”
Hai người nhìn nhau, Tưởng Oanh đảo mắt, trong lòng cũng thoải mái, lúc đầu thấy Ôn Du là trẻ mồ côi, bỗng dưng được gả cho Giang Vân Yến, trong lòng cô ta đã thấy khó chịu từ lâu.
Nhưng giờ nhìn lại, cũng chẳng có gì tốt, phải sống dè dặt như thế.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, sau khi nhấc máy, Tưởng Oanh nói vài câu: “Cô đợi ở đây, tôi đi lấy hợp đồng, chuyện này giải quyết trực tiếp.”
Cô ta nhanh chóng rời đi, Tề Tư Liễu ở lại canh chừng Ôn Du.
Ôn Du cúi đầu, im lặng ăn bánh ngọt, tránh để người khác thấy cô đang vui sướng trong lòng.
…
Vệ Ninh Ninh và Dư Ý bị thu hút bởi động tĩnh ở bên này, hai người nhận ra có điều gì đó không ổn bèn nhanh chóng chạy tới.
“Có chuyện gì thế?” Dư Ý hỏi.
Tề Tư Liễu hơi nhút nhát, do dự một hồi không nói gì.
Vệ Ninh Ninh hỏi Ôn Du.
Ôn Du lắc đầu: “Không có chuyện gì cả.”
Hai người nhìn nhau, luôn có cảm giác bất ổn nhưng không nói ra được bất ổn ở chỗ nào.
Một lúc sau, Tưởng Oanh quay về, Tề Tư Liễu nhanh chóng chạy tới như thể tìm được người đáng tin cậy.
Tưởng Oanh liếc mắt sang hai người họ, cười nói: “Hai người đến đúng lúc lắm, chẳng phải trước kia Ôn Du dùng tổng giám đốc Giang để lừa hai cô đầu tư vào bộ phim chiếu mạng đó hay sao? Bộ phim đó được phát sóng rồi nhưng lượt xem thấp đến mức cứ như không có ai xem, có điều cô ta đã đồng ý trả lại tiền cho tôi, nếu các cô muốn lấy lại số tiền đó thì có thể lấy cùng nhau.”
Vệ Ninh Ninh và Dư Ý: “???”
Hai người họ ngơ ngác.
Dư Ý phản ứng lại nhanh hơn: “Các cô đầu tư lúc nào thế?”
Nhắc đến chuyện này, trên mặt Tưởng Oanh hiện lên sự chột dạ, tùy tiện nói: “Thì đầu tư sau các cô thôi, dù sao thì Ôn Du cũng đã đồng ý rồi, mau kí tên đi!”
Dứt lời, cô ta đập bản hợp đồng xuống.
Ôn Du im lặng không nói gì, trước và sau khi thức tỉnh, cô đã tiếp xúc với nhiều loại hợp đồng, nhà họ Giang có sản nghiệp khổng lồ, ba Giang, mẹ Giang sợ cô bị người khác lừa gạt nên đã đặc biệt dạy cô cách xem hợp đồng, một vài điều khoản pháp lý cơ bản và những hợp đồng hay gặp cô cũng có thể đọc hiểu.
Khi cô mở hợp đồng ra, đảo mắt qua những điều khoản, sau khi phát hiện ra không có “bẫy”, cô kí tên riooif nói: “Gửi số tài khoản cho tôi để tôi bảo người ta chuyển tiền.”
Tận mắt thấy cô kí tên, Tưởng Oanh cũng kí vào hợp đồng, Tề Tư Liễu cũng kí theo, cả hai hoàn toàn thả lỏng rồi gửi số tài khoản, mỉm cười sung sướng. Trong ánh mắt ngây thơ của Dư Ý và Vệ Ninh Ninh, hai người họ còn khuyên rằng: “Có lẽ đây là cơ hội duy nhất để lấy tiền về rồi, nếu không thì sau này chỉ có thể nghe tiếng vang thôi.”
Cả hai im bặt.
Đối với họ thì một triệu không tính là nhiều, bình thường mua hai cái túi là đủ, hơn nữa Ôn Du khẳng định mình không lừa bọn họ, không cố ý lấy Giang Vân Yến làm quân cờ, vì bản thân cô đã đầu tư mười triệu.
Nên nếu đã theo thì phải theo tới cùng.
Bỏ giữa chừng thì thành cái gì chứ?
Chưa kể, nếu thật sự bị lỗ dưới tay Ôn Du, chắc chắn Giang Vân Yến nhất định sẽ không để họ chịu tổn thất vô ích, chuyện này thì bọn họ tự tin lắm.
Hai người kiên quyết không lay chuyển, Tưởng Oanh chỉ biết lẩm bẩm: “Đầu óc bảo thủ.”
Phía Ôn Du cũng đã liên lạc với Chu Hàn, bảo anh ấy nhanh chóng dùng thẻ của Giang Vân Yến để chuyển ba triệu vào tài khoản của Tưởng Oanh.
Chuyển tiền từ tư nhân sang tư nhân rất nhanh chóng.
Chu Hàn là trợ lý đặc biệt, hiệu suất công việc thì khỏi phải bàn, chỉ cần đợi vài phút là tiền đã được chuyển vào điện thoại của Tưởng Oanh. Cô ta mở ra xem, xác nhận đã chuyển khoản thì mới hoàn toàn yên tâm, nhìn ba người Ôn Du, Vệ Ninh Ninh và Dư Ý, giễu cợt nói: “Thôi nhé, hết việc của tôi rồi, các cô muốn tìm đường chết thì tôi không cản, tạm biệt.”
Nói xong, cô ta chuẩn bị rời đi.
Ôn Du chợt nói: “Đứng lại!”
Lần này cô đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu, giọng nói cũng rất có lực.
Tề Tư Liễu và Tưởng Oanh cùng xoay người lại, nghe thấy tiếng quát nhẹ thì cau mày lại, cảm giác có gì đó sai sai bèn vội quay đầu. Bây giờ nhìn Ôn Du đã hoàn toàn khác một trời một vực với lúc nãy.
Có biến!
…
Tưởng Oanh ở gần đó cũng nhận ra, cô ta cau mày: “Định làm gì?”
Ôn Du mỉm cười nhẹ nhàng: “Các cô tới đòi tiền tôi, tôi cũng phối hợp rồi, lần này là tôi đến tìm các cô nhỉ?”
“Cô có ý gì?” Tưởng Oanh khó hiểu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Tư Liễu chuyển sang trắng bệch.
Chắc chắn là vì chuyện trước kia!
Cô ta yếu ớt nói: “Đâu chỉ có mỗi hai chúng tôi đâu!”
Ôn Du gật đầu: “Ừ, tôi nhớ hết mà, yên tâm, một người cũng không bỏ sót.”
Nhắc đến chuyện này cô vẫn thấy cạn lời, nếu không phải vì phim máu chó, thì sao cô phải tự ti? Tự ti để làm gì? Không lẽ kiếp trước bị chơi đùa chưa đủ?
Cho dù làm to chuyện này lên, nhà họ Giang sẽ chán ghét và vứt bỏ cô, cùng lắm thì ra ngoài làm việc với tư cách là người làm công ăn lương từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, cũng có thể sống tốt qua ngày.
Kết quả là lựa chọn im hơi lặng tiếng hết lần này đến lần khác.
Môi Tề Tư Liễu run lên, không dám nói, Tưởng Oanh thấy Ôn Du như thế, tức giận: “Sao? Cô định xử lý bọn tôi thế nào? Hay lại đi tìm tổng giám đốc Giang? Cô cũng hay quá nhỉ?!”
Cô ta thấp giọng đe dọa: “Nếu cô định làm như vậy, thì hợp đồng kia, dù có kí rồi, tôi cũng sẽ làm to chuyện để tất cả mọi người đều biết!”
Ôn Du giễu cợt: “Cô tưởng tôi sợ cái này à?”
Tề Tư Liễu và Tưởng Oanh sửng sốt, người sau cố gắng tự trấn an, dường như Ôn Du trở thành một người khác, chỉ khác là Ôn Du là giả, còn họ là thật.
“Cô dám làm thật à?”
Ôn Du không nói thêm, nhìn về phía Giang Vân Yến, người đã chú ý sang bên này từ lâu nhưng không đi sang, rồi cô ngoắc tay gọi anh.
Bọn họ hít một hơi thật sâu, sắc mặt tái nhợt.
Sao cô dám làm thế chứ?!
Giang Vân Yến bước tới trong vẻ mặt hoảng loạn của hai người họ, dường như bước tới chỉ trong nháy mắt, thậm chí hai người họ chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy anh hỏi nhẹ: “Sao thế?”
Là anh nói với Ôn Du.
Thái độ của anh khác hẳn so với tưởng tượng của họ, anh cao hơn Ôn Du, nhưng có lẽ là vì anh không muốn gây ồn ào trong bữa tiệc khi nói chuyện nên hơi khom người, cúi đầu xuống và ghé tai vào cô.
Tưởng Oanh cấu chặt cánh tay Tề Tư Liễu, dường như đã đoán trước được cảnh tượng đối phương sẽ trút giận lên mình nhưng cô ta không dám chạy.
Danh tiếng của Giang Vân Yến rất tốt, trên thương trường được nhiều người tán dương, gần như không có ai có ác ý với anh, nhưng không phải vì tính cách của anh tốt mà là vì thủ đoạn cao tay, xử sự có tình, khiến người khác vừa nể vừa sợ.
Dĩ nhiên vẫn có vài người không dám tin tưởng.
Sao Ôn Du dám?
Hợp đồng vẫn còn nằm trong tay hai bên đấy!
Cô không sợ nhà họ Giang chê cô hèn kém sao?
Thế mà cô vẫn dám làm!
Ôn Du dường như đã quen với thái độ của Giang Vân Yến, dựa vào người anh, trực tiếp đưa hợp đồng cho anh, ghé vào tai anh thì thầm gì đó, trên mặt còn nở nụ cười thỏa mãn.
“Là thế này, bây giờ tương đương với cá nhân em đầu tư mười ba triệu, ba triệu còn lại kia nằm rải rác, chuyến này thật sự kiếm được nhiều lắm đó!” Ôn Du nói xong, phấn khích không thôi.
Giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, êm tai.
Giang Vân Yến nghe xong cũng mỉm cười, nhưng khi cô gái nhỏ thì thầm vào tai, hơi ấm nóng phả vào tai anh khi cô nói chuyện khiến môi anh hơi mím lại, trên mặt có chút kiềm chế.
Tưởng Oanh nhìn bọn họ chằm chằm, dĩ nhiên cô ta nhận ra, ánh mắt đột nhiên sáng lên, trong lòng có chút hy vọng, có lẽ Giang Vân Yến không dung túng cho Ôn Du như cô ta nghĩ?
Nói xong chuyện vui, Ôn Du nói tiếp chuyện không vui: “Anh này, hai người trước mặt em, vài người bên kia nữa, là cái người tóc vàng kia, cả người mặc vest màu xám tro cài hoa hồng trên ngực nữa, còn cả...”
Cô đếm từng cái một, híp mắt cười: “Trước đây bọn họ sỉ vả em, nói em vào nhà họ Giang bằng cái chết của ba mẹ, một bước lên trời, lát nữa, anh dọa bọn họ một chút giúp em, để bọn họ lo lắng, thấp thỏm mấy tháng, được không?”
Không đến mức trời lạnh rồi, để tập đoàn nhà họ Vương phá sản thôi như trong truyện, Ôn Du không muốn bỏ qua êm đẹp, đám người này khiến cô khó chịu một thời gian, cô cũng phải để bọn họ khó chịu!
Sau khi âm thầm thương lượng, Ôn Du ôm cánh tay của anh, vẻ mặt hiện ra sự ngạo mạn: “Chồng ơi, anh nhìn kìa, là bọn họ ức hiếp em, anh phải trả thù cho em!”
Con ngươi của Giang Vân Yến rung lên, nhìn về phía hai người phụ nữ.
Tim Tưởng Oanh rơi “bộp” một cái.
Lần này cô ta sẽ không ngu ngốc nghĩ rằng Giang Vân Yến sẽ không ra mặt giúp Ôn Du.
Quả nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: “Ai dạy các cô nói thế? Ba mẹ dạy như thế à?”
Cả hai lắc đầu, trông như sắp khóc đến nơi: “Không không, không phải bọn họ, là tự bọn tôi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi Ôn Du, tôi sai rồi...”
Dù có như thế cũng không được thừa nhận!
Giang Vân Yến cau mày, lúc này, Ôn Du đã tựa lên vai anh: “Hức hức hức, chồng ơi, anh đừng tin họ, chắc chắn là người nhà họ nói để họ làm, dạy người như thế nào thì mình làm như vậy, vậy nên bọn họ mới cố tình nói trước mặt em! Nếu anh không trả thù cho em, em không thiết sống nữa đâu... Hu hu hu...”
Tưởng Oanh và Tề Tư Liễu: “...”
Bọn họ ngơ người, nhưng dường như cũng biết được gì đó, nào dám tố cáo, Ôn Du ra vẻ ta đây, thật sự... Rất đỉnh.
Giang Vân Yến cau mày: “Đừng ăn nói vớ vẩn!”
Sau đó anh gằn giọng với hai người họ: “Tiểu Ngư nói đúng, cho dù ba mẹ có dạy hay không, nhưng không dạy được con là lỗi của ba, cảm phiền hai vị nói với những người còn lại một tiếng, nợ, tôi sẽ đến đòi ba mẹ của các vị.”
Chuyện đáng sợ nhất đã xảy ra rồi!
Chân Tề Tư Liễu mềm nhũn, suýt thì quỳ gục xuống.
Tưởng Oanh đỡ cô ta, nhưng cũng không khá hơn chút nào, mặt cắt không còn giọt máu, nhìn bọn họ với ánh mắt sợ hãi nhưng không biết cứu vãn thế nào.
Ôn Du mỉm cười yêu kiều, vô cùng kệch cỡm và nói với giọng ngọt chảy nước: “Cảm ơn chồng yêu, chồng yêu tốt thật đấy, yêu anh quá đi mất”.
Sống lưng Giang Vân Yến cứng đờ lại, giọng nói bên tai cứ như biến thành luồng điện lan từ thắt lưng đến toàn thân, cổ họng anh khẽ động, thấp giọng nói: “Đừng làm loạn, ở đây còn có người ngoài.”
Ôn Du: “... ?”
Cô làm gì à?
Không được để người khác nhìn thấy?
Giang Vân Yến ho nhẹ, nắm tay cô rất tự nhiên, nhéo vào lòng bàn tay mềm mại kia rồi dỗ dành: “Đi thôi, ông nội Tiêu đang đợi cắt bánh rồi.”
Lòng bàn tay ấm áp, Ôn Du muốn hỏi gì đó nhưng suy nghĩ lại hỗn loạn, mọi xúc cảm đều tụ lại trong lòng bàn tay, nhất thời rơi vào im lặng để mặc anh dẫn cô đi.
Còn lại bốn người: Tưởng Oanh, Tề Tư Liễu, Vệ Ninh Ninh, Dư Ý, nhìn nhau không nói thành lời.
Không ngờ rằng hai người này lại là kiểu người sống chung?
Vệ Ninh Ninh nói thầm vào tai Dư Ý: “Tớ tưởng chồng của cậu ấy là người ngay thẳng lắm chứ, ai dè...”
Cô ấy rùng mình khi nhớ lại ánh mắt của người đàn ông đã thay đổi khi Ôn Du làm nũng khi nãy, hóa ra anh thích kiểu giọng như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.