Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện
Chương 110
TG: Trình
20/08/2024
"Cái gì?" Trình Diệc Nhiên không hiểu.
Lúc này mấy người Hoắc Nhiễm đang đi phía trước, Vân Úy liền kéo Trình Diệc Nhiên đi chậm lại phía sau. Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn đồng môn, thấy tất cả mọi người đang bận nói chuyện với Tô Lăng, không ai chú ý đến bên này mới trực tiếp lui về sau hai bước, bất ngờ túm lấy ống tay áo Trình Diệc Nhiên.
"Huynh làm gì vậy?" Trình Diệc Nhiên có chút kinh hãi, vô thức rút tay lại.
Vân Úy cười hì hì, lấy tay làm đao ra vẻ chặt đứt ống tay áo: "Ta khoa tay múa chân cho huynh coi một hồi, huynh hiểu rồi chứ?" Sợ Trình Diệc Nhiên không không hiểu, cậu ta còn cố ý lặp lại mấy động tác thêm một lần nữa.
Trình Diệc Nhiên bỗng chốc run sợ, trong đầu cũng sáng tỏ: Chặt đứt tay áo? Ý tên này nói nàng với Tô Lăng đoạn tụ sao?
Khiếp sợ, xấu hổ, cạn lời... Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng cũng không biết loại cảm xúc nào chiếm thế thượng phong. Nàng dùng lực rút mạnh tay áo mình ra, la lên: "Huynh nói bậy cái gì vậy, huynh nghe ai nói?!"
Sao lại thành đoạn tụ rồi?
Vân Úy làm động tác đừng lên tiếng, nói tiếp: "Huynh đừng hỏi ta nghe ai nói, ngươi chỉ cần nói phải hay không là được. Nếu huynh không muốn trả lời thì gật đầu hoặc lắc đầu cũng được."
Trình Diệc Nhiên: "..."
Gật đầu hoặc lắc đầu còn không tính là trả lời sao?
Tô Lăng đang nói chuyện với mấy người Hoắc Nhiễm nhưng đuôi mắt vẫn luôn để ý đến Trình Diệc Nhiên, thấy nàng và Vân Úy đang lôi lôi kéo kéo thì trực tiếp nhìn về phía hai người, mỉm cười hỏi: "Sao vậy, Vân Úy và Trình Diệc Nhiên có chuyện gì phải lén lút thì thầm với nhau vậy, không bằng trực tiếp nói ra để mọi người nghe một chút?"
Vân Úy vội vội vàng vàng xua tay: "Không có gì cả, có thể có chuyện gì được chứ, cũng chỉ ôn lại chút chuyện xưa mà thôi."
Lời vừa rồi, cậu ta có thể nói với Trình Diệc Nhiên nhưng lại không thể mở miệng nói với Tô Lăng.
Tuy lúc còn ở thư viện, Vân Uý nói chuyện với Tô Lăng còn nhiều hơn Trình Diệc Nhiên nhưng cậu ta vẫn luôn cảm thấy Trình Diệc Nhiên dễ nói chuyện hơn Tô Lăng rất nhiều.
Vậy mà Trình Diệc Nhiên dễ nói chuyện cũng cảm thấy có chút tức giận, nói Trình Diệc Nhiên và Tô Lăng đoạn tụ? Lúc nàng còn ở tại thư viện, rõ ràng nàng ngụy trang rất thành công, hơn nữa khi đó nàng cũng chỉ gặp gỡ bình thường với Tô Lăng mà thôi? Sao lại thành đoạn tụ rồi?
Dù sao thì nàng cũng không quá quan trọng, cái tên Trình Diệc Nhiên này cũng chỉ là tên giả, đổi lại thân phận là được. Nhưng Tô Lăng lại không giống như vậy… À không đúng, Tô Lăng cũng chỉ là một cái tên giả.
Nhưng trong lòng Trình Diệc Nhiên lại không quá thoải mái, rõ ràng đây chính là nói xấu Tô Lăng mà. Nhớ lại những lời Vân Úy nói, nàng cảm thấy cần phải làm rõ chuyện này, không thể để người khác hiểu lầm như vậy.
Nhưng hiện tại mọi người đều đang nhìn về phía này, nàng cũng không tiện nói rõ mọi chuyện, vì thế chỉ gật đầu cười: "Đúng vậy, ta ôn chuyện cùng Vân Úy thôi." Thấy mọi người phía trước đã dời tầm mắt đi chỗ khác, nàng mới tiếp tục đề tài khi nãy: "Huynh nghe ai nói?"
Rốt cuộc là ai nói năng huyên thuyên, suy đoán lung tung như vậy?
"Ta cũng không có ý chê cười các người, chỉ là muốn hỏi xem chuyện này có phải thật hay không thôi." Vân Úy nhỏ giọng nói.
"Ta hỏi huynh là ai nói." Trình Diệc Nhiên nhẫn nại hỏi.
"Huynh cứ trả lời ta có phải thật hay không đã."
Trình Diệc Nhiên hít sâu một hơi nói: "Tất nhiên không phải. Hai người bọn ta chỉ thân thiết một chút đã là đoạn tụ rồi sao? Vừa rồi huynh lôi lôi kéo kéo tay áo ta, không lẽ huynh cũng là đoạn tụ?"
Vân Úy lui về sau một bước, mặt cảnh giác nói: "Tất nhiên ta không phải." Cậu ta thấp giọng: "Ta đã có cô nương mình thích, không phải huynh không biết. À đúng rồi, huynh không biết thật."
Hai người họ đi phía sau xì xầm to nhỏ, mấy người Hoắc Nhiễm, Tô Lăng đi trước cũng đành dừng lại chờ hai người họ. Tô Lăng cau mày, vẻ mặt dường như có chút không biết nên làm thế nào.
Trình Diệc Nhiên thấy ánh mắt của Tô Lăng như vậy cũng cảm thấy có chút không thoải mái. Nàng nở nụ cười với cậu rồi nhẹ nhàng lắc đầu, ý nói cậu không cần phải lo lắng, còn bản thân nàng thì lại tiếp tục hỏi Vân Úy: "Rốt cuộc huynh nghe ai nói, hoặc nói vì sao huynh lại có ý nghĩ như vậy?" Thấy trong mắt Vân Úy có chút do dự, nàng tiếp tục nói: "Dù sao thì ta cũng đã trả lời câu hỏi của huynh, nếu huynh không trả lời ta thì rất không bằng."
Vân Úy vẫn có chút do dự, sau cùng chỉ nói: "Ta cũng chỉ là trong lúc vô tình nghe người ta nói thôi, nhưng huynh yên tâm, chắc chắn người đó sẽ không nói ra, nàng cũng chỉ đoán vậy mà thôi, nhất định sẽ không nói cho ai biết. "
"Làm sao huynh biết người đó sẽ không nói cho ai khác?" Trình Diệc Nhiên buột miệng. "Huynh không cần quan tâm, dù sao cũng sẽ không nói lung tung đâu." Vân Úy tùy tiện khoát tay áo, "Đi nhanh một chút, bọn họ đang chờ chúng ta." Dáng vẻ cậu ta chính là không muốn tiếp tục nói chuyện với Trình Diệc Nhiên nữa, nhanh chóng bước chân về phía trước.
—— Vân Úy có chút chột dạ, không phải là cậu ta không thể nói cho Trình Diệc Nhiên biết mà là khó mở miệng, hơn nữa thật sự thì người đó cũng nói cho cậu ta biết.
Từ hồi trung thu năm ấy, Vân Uý đi vào Hạnh Viên nhìn thấy Dương Giảo cô nương đã lập tức động tâm, thường xuyên mượn cớ chạy đến Hạnh Viên, muốn gặp mặt giai nhân một chút. Đáng tiếc, trong hai năm nay, cơ hội nhìn thấy giai nhân có thể nói là đếm trên đầu ngón tay. Cậu ta muốn nhờ tổ mẫu đứng ra cầu thân giúp nhưng tổ mẫu lại chỉ cười nói, chờ đến khi Vân Uý có tiền đồ hơn rồi nói tiếp.
Hai năm qua Vân Úy hăng hái học tập, nhưng có lẽ trên phương diện bài vở, năng lực của cậu ta có hạn, cũng chỉ có thể giữ vững vị trí hàng đầu trong thư viện mà thôi. Chờ đến sang năm khoa cử, cũng không biết có thể thi đỗ công danh hay không. Vân Uý lại càng thêm lo lắng, ngộ nhỡ trong thời gian này Dương phu tử hứa gả Dương cô nương cho người khác mất thì hỏng.
Vân Uý xuất thân từ tướng môn, từ nhỏ đã yêu thích võ nghệ nhưng trong nhà lại không cho phép cậu ta học võ tòng quân mà bắt đến thư viện đọc sách. Trong thời gian này, Vân Uý đã nghĩ nếu bản thân học văn không được, chi bằng chuyên tâm tập võ. Đã gần nửa năm qua, Vân Uý từ từ giảm lượng bài tập sách vở hao tốn nhiều năng lượng lại mà đổi sang đi theo đám Hoắc Nhiễm, Cao phu tử luyện tập cưỡi ngựa b.ắ.n cung.
Đến tết trung thu, cậu ta mang theo một ít bánh trung thu ở Yên Vân trai, muốn mang đến cho Dương phu tử và Dương cô nương nếm thử.
Ngay lúc Vân Uý đứng ngoài cửa viện của Dương phu tử, đang muốn gõ cửa chợt nghe thấy giọng nói của Dương phu tử vang lên: "Không phải trước đó con cảm thấy Trình Diệc Nhiên rất tốt sao, Không có gì không xứng với con hết..."
Lúc đó trong lòng Vân Úy liền thấy lộp bộp. Cái gì mà xứng với không xứng, hợp với không hợp. Lẽ nào Dương phu tử muốn hứa gả nữ nhi mình cho Trình Diệc Nhiên?
Dương cô nương lại nói gì đó nhưng Vân Uý không nghe rõ, chỉ nghe được Dương phu tử tiếp tục nói: "Vậy con nói cho ta nghe một chút xem chỗ nào không hợp? Bởi vì hiện nay hắn đang làm thư đồng nên con cảm thấy mình trèo cao? Vậy cũng không hẳn..."
Dương cô nương nói chuyện vốn nhỏ nhẹ, Vân Úy nghe không rõ lắm, trong lòng ngứa ngáy vô cùng sốt ruột, ngay lúc đang muốn xông vào biểu lộ lòng mình lại nghe thấy Dương phu tử cao giọng nói: "Con nói cái gì? Đoạn tụ?" Ngay sau đó, giọng nói Dương phu tử nhỏ lại: "Hắn và Tô Lăng... Tại sao có thể như vậy? Yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác."
Dù sao cũng chỉ nghe loáng thoáng, thính lực của Vân Úy cũng không đủ để nghe rõ. Nhưng những tin tức này cũng đã đủ khiến lòng cậu ta chấn động. Dương cô nương cảm thấy Trình Diệc Nhiên rất tốt? Trình Diệc Nhiên và Tô Lăng đoạn tụ?
Thân thể Vân Úy cứng ngắc, hai tai ong ong, dường như ù tai mất rồi. Cậu ta từ từ rời khỏi nơi ở của cha con Dương phu tử, sau đó mang bánh trung thu đến cho đám người Cao phu tử, Thẩm phu tử. Chờ sau khi cậu ta dạo một vòng lớn mới ghé lại chỗ cha con Dương phu tử một lần nữa, hai người họ đã nói chuyện xong từ lâu. Vân Uý giả bộ chưa từng nghe thấy gì hết, tặng bánh trung thu.
Nhưng trong lòng Vân Uý vẫn nhớ kỹ chuyện này. Cậu ta nhớ lại thời gian chung đụng của Tô Lăng và Trình Diệc Nhiên, hình như có chút giống như vậy, nhưng cũng lại có chút không giống. Có lẽ nào là nghe lầm? Có khi cậu ta nghe loáng thoáng không rõ ràng cũng nên.
Lúc này còn chưa đến một tháng, Vân Uý lại thấy Trình Diệc Nhiên, lại còn là Trình Diệc Nhiên đi cùng với Tô Lăng. Trong lòng cậu ta khẽ động, không khỏi nhớ đến chuyện ngày đó mình loáng thoáng nghe được.
Vân Uý là người không thể giấu chuyện trong lòng nên lập tức thẳng thắn hỏi Trình Diệc Nhiên, muốn tìm chứng cứ. Nhưng Trình Diệc Nhiên lại nghiêm túc phủ nhận chuyện này, ngược lại khiến cậu ta xấu hổ không thôi. Vân Uý nhanh chóng vượt lên, kéo tay Trình Diệc Nhiên xin lỗi: "Xin lỗi, ta nghe lầm, huynh là nam nhi đỉnh thiên lập địa, nhất định không phải là kiểu đoạn tụ..."
"Được rồi, được rồi, đừng nói với ta hai chữ này." Trình Diệc Nhiên có chút không kiên nhẫn mà khoát tay áo.
"Hai chữ gì?" Tô Lăng cười dài hỏi.
"Không có gì, không có gì." Vân Úy giành trước Trình Diệc Nhiên trả lời, "Ta và Trình Diệc Nhiên ôn chút chuyện, đúng không hả."
Trình Diệc Nhiên liếc cậu ta, không phủ nhận mà thuận miệng đáp: "Đúng vậy, ôn chuyện thôi."
Hai người họ coi như tạm thời gác chủ đề này lại.
Đồng môn ngày xưa gặp nhau, dường như có không ít lời muốn nói. Bọn họ một đường trò chuyện, nhanh chóng đuổi kịp đám người Cao phu tử phía trước.
Cao phu tử nhìn lướt qua Trình Diệc Nhiên: "A, đã cao hơn một chút rồi, đáng tiếc người vẫn không nhiều thêm được hai lạng thịt."
Trình Diệc Nhiên mỉm cười: "Nhiều ngày không gặp, phong thái Cao phu tử vẫn như xưa."
"Không cần khen ta, Trình Diệc Nhiên, trong một năm nay có phải trình độ cưỡi ngựa b.ắ.n cung của trò đã thụt lùi rồi đúng không?" Giọng nói Cao phu tử vang như chuông đồng, "Trò có thể đi một mạch đến đỉnh núi mà không thở gấp không?"
"Đương nhiên có thể." Trình Diệc Nhiên vội vàng gật đầu bảo đảm, "Phu tử yên tâm, học trò nhất định có thể."
Mọi người lập tức hăng hái tăng cao, trong lúc nhất thời cười cười nói nói, không ai cảm thấy ể oải.
Trình Diệc Nhiên đi đằng trước, thỉnh thoảng lại quay người, thoáng nhìn về phía Tô Lăng đang nói chuyện với Cao phu tử, trong lòng nói thầm quả nhiên là môn sinh đắc ý của Cao phu tử, hơn một năm rồi mà ông vẫn đối với chàng như trước.
"Dạo gần đây nàng thế nào rồi?"
Lúc này mấy người Hoắc Nhiễm đang đi phía trước, Vân Úy liền kéo Trình Diệc Nhiên đi chậm lại phía sau. Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn đồng môn, thấy tất cả mọi người đang bận nói chuyện với Tô Lăng, không ai chú ý đến bên này mới trực tiếp lui về sau hai bước, bất ngờ túm lấy ống tay áo Trình Diệc Nhiên.
"Huynh làm gì vậy?" Trình Diệc Nhiên có chút kinh hãi, vô thức rút tay lại.
Vân Úy cười hì hì, lấy tay làm đao ra vẻ chặt đứt ống tay áo: "Ta khoa tay múa chân cho huynh coi một hồi, huynh hiểu rồi chứ?" Sợ Trình Diệc Nhiên không không hiểu, cậu ta còn cố ý lặp lại mấy động tác thêm một lần nữa.
Trình Diệc Nhiên bỗng chốc run sợ, trong đầu cũng sáng tỏ: Chặt đứt tay áo? Ý tên này nói nàng với Tô Lăng đoạn tụ sao?
Khiếp sợ, xấu hổ, cạn lời... Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng cũng không biết loại cảm xúc nào chiếm thế thượng phong. Nàng dùng lực rút mạnh tay áo mình ra, la lên: "Huynh nói bậy cái gì vậy, huynh nghe ai nói?!"
Sao lại thành đoạn tụ rồi?
Vân Úy làm động tác đừng lên tiếng, nói tiếp: "Huynh đừng hỏi ta nghe ai nói, ngươi chỉ cần nói phải hay không là được. Nếu huynh không muốn trả lời thì gật đầu hoặc lắc đầu cũng được."
Trình Diệc Nhiên: "..."
Gật đầu hoặc lắc đầu còn không tính là trả lời sao?
Tô Lăng đang nói chuyện với mấy người Hoắc Nhiễm nhưng đuôi mắt vẫn luôn để ý đến Trình Diệc Nhiên, thấy nàng và Vân Úy đang lôi lôi kéo kéo thì trực tiếp nhìn về phía hai người, mỉm cười hỏi: "Sao vậy, Vân Úy và Trình Diệc Nhiên có chuyện gì phải lén lút thì thầm với nhau vậy, không bằng trực tiếp nói ra để mọi người nghe một chút?"
Vân Úy vội vội vàng vàng xua tay: "Không có gì cả, có thể có chuyện gì được chứ, cũng chỉ ôn lại chút chuyện xưa mà thôi."
Lời vừa rồi, cậu ta có thể nói với Trình Diệc Nhiên nhưng lại không thể mở miệng nói với Tô Lăng.
Tuy lúc còn ở thư viện, Vân Uý nói chuyện với Tô Lăng còn nhiều hơn Trình Diệc Nhiên nhưng cậu ta vẫn luôn cảm thấy Trình Diệc Nhiên dễ nói chuyện hơn Tô Lăng rất nhiều.
Vậy mà Trình Diệc Nhiên dễ nói chuyện cũng cảm thấy có chút tức giận, nói Trình Diệc Nhiên và Tô Lăng đoạn tụ? Lúc nàng còn ở tại thư viện, rõ ràng nàng ngụy trang rất thành công, hơn nữa khi đó nàng cũng chỉ gặp gỡ bình thường với Tô Lăng mà thôi? Sao lại thành đoạn tụ rồi?
Dù sao thì nàng cũng không quá quan trọng, cái tên Trình Diệc Nhiên này cũng chỉ là tên giả, đổi lại thân phận là được. Nhưng Tô Lăng lại không giống như vậy… À không đúng, Tô Lăng cũng chỉ là một cái tên giả.
Nhưng trong lòng Trình Diệc Nhiên lại không quá thoải mái, rõ ràng đây chính là nói xấu Tô Lăng mà. Nhớ lại những lời Vân Úy nói, nàng cảm thấy cần phải làm rõ chuyện này, không thể để người khác hiểu lầm như vậy.
Nhưng hiện tại mọi người đều đang nhìn về phía này, nàng cũng không tiện nói rõ mọi chuyện, vì thế chỉ gật đầu cười: "Đúng vậy, ta ôn chuyện cùng Vân Úy thôi." Thấy mọi người phía trước đã dời tầm mắt đi chỗ khác, nàng mới tiếp tục đề tài khi nãy: "Huynh nghe ai nói?"
Rốt cuộc là ai nói năng huyên thuyên, suy đoán lung tung như vậy?
"Ta cũng không có ý chê cười các người, chỉ là muốn hỏi xem chuyện này có phải thật hay không thôi." Vân Úy nhỏ giọng nói.
"Ta hỏi huynh là ai nói." Trình Diệc Nhiên nhẫn nại hỏi.
"Huynh cứ trả lời ta có phải thật hay không đã."
Trình Diệc Nhiên hít sâu một hơi nói: "Tất nhiên không phải. Hai người bọn ta chỉ thân thiết một chút đã là đoạn tụ rồi sao? Vừa rồi huynh lôi lôi kéo kéo tay áo ta, không lẽ huynh cũng là đoạn tụ?"
Vân Úy lui về sau một bước, mặt cảnh giác nói: "Tất nhiên ta không phải." Cậu ta thấp giọng: "Ta đã có cô nương mình thích, không phải huynh không biết. À đúng rồi, huynh không biết thật."
Hai người họ đi phía sau xì xầm to nhỏ, mấy người Hoắc Nhiễm, Tô Lăng đi trước cũng đành dừng lại chờ hai người họ. Tô Lăng cau mày, vẻ mặt dường như có chút không biết nên làm thế nào.
Trình Diệc Nhiên thấy ánh mắt của Tô Lăng như vậy cũng cảm thấy có chút không thoải mái. Nàng nở nụ cười với cậu rồi nhẹ nhàng lắc đầu, ý nói cậu không cần phải lo lắng, còn bản thân nàng thì lại tiếp tục hỏi Vân Úy: "Rốt cuộc huynh nghe ai nói, hoặc nói vì sao huynh lại có ý nghĩ như vậy?" Thấy trong mắt Vân Úy có chút do dự, nàng tiếp tục nói: "Dù sao thì ta cũng đã trả lời câu hỏi của huynh, nếu huynh không trả lời ta thì rất không bằng."
Vân Úy vẫn có chút do dự, sau cùng chỉ nói: "Ta cũng chỉ là trong lúc vô tình nghe người ta nói thôi, nhưng huynh yên tâm, chắc chắn người đó sẽ không nói ra, nàng cũng chỉ đoán vậy mà thôi, nhất định sẽ không nói cho ai biết. "
"Làm sao huynh biết người đó sẽ không nói cho ai khác?" Trình Diệc Nhiên buột miệng. "Huynh không cần quan tâm, dù sao cũng sẽ không nói lung tung đâu." Vân Úy tùy tiện khoát tay áo, "Đi nhanh một chút, bọn họ đang chờ chúng ta." Dáng vẻ cậu ta chính là không muốn tiếp tục nói chuyện với Trình Diệc Nhiên nữa, nhanh chóng bước chân về phía trước.
—— Vân Úy có chút chột dạ, không phải là cậu ta không thể nói cho Trình Diệc Nhiên biết mà là khó mở miệng, hơn nữa thật sự thì người đó cũng nói cho cậu ta biết.
Từ hồi trung thu năm ấy, Vân Uý đi vào Hạnh Viên nhìn thấy Dương Giảo cô nương đã lập tức động tâm, thường xuyên mượn cớ chạy đến Hạnh Viên, muốn gặp mặt giai nhân một chút. Đáng tiếc, trong hai năm nay, cơ hội nhìn thấy giai nhân có thể nói là đếm trên đầu ngón tay. Cậu ta muốn nhờ tổ mẫu đứng ra cầu thân giúp nhưng tổ mẫu lại chỉ cười nói, chờ đến khi Vân Uý có tiền đồ hơn rồi nói tiếp.
Hai năm qua Vân Úy hăng hái học tập, nhưng có lẽ trên phương diện bài vở, năng lực của cậu ta có hạn, cũng chỉ có thể giữ vững vị trí hàng đầu trong thư viện mà thôi. Chờ đến sang năm khoa cử, cũng không biết có thể thi đỗ công danh hay không. Vân Uý lại càng thêm lo lắng, ngộ nhỡ trong thời gian này Dương phu tử hứa gả Dương cô nương cho người khác mất thì hỏng.
Vân Uý xuất thân từ tướng môn, từ nhỏ đã yêu thích võ nghệ nhưng trong nhà lại không cho phép cậu ta học võ tòng quân mà bắt đến thư viện đọc sách. Trong thời gian này, Vân Uý đã nghĩ nếu bản thân học văn không được, chi bằng chuyên tâm tập võ. Đã gần nửa năm qua, Vân Uý từ từ giảm lượng bài tập sách vở hao tốn nhiều năng lượng lại mà đổi sang đi theo đám Hoắc Nhiễm, Cao phu tử luyện tập cưỡi ngựa b.ắ.n cung.
Đến tết trung thu, cậu ta mang theo một ít bánh trung thu ở Yên Vân trai, muốn mang đến cho Dương phu tử và Dương cô nương nếm thử.
Ngay lúc Vân Uý đứng ngoài cửa viện của Dương phu tử, đang muốn gõ cửa chợt nghe thấy giọng nói của Dương phu tử vang lên: "Không phải trước đó con cảm thấy Trình Diệc Nhiên rất tốt sao, Không có gì không xứng với con hết..."
Lúc đó trong lòng Vân Úy liền thấy lộp bộp. Cái gì mà xứng với không xứng, hợp với không hợp. Lẽ nào Dương phu tử muốn hứa gả nữ nhi mình cho Trình Diệc Nhiên?
Dương cô nương lại nói gì đó nhưng Vân Uý không nghe rõ, chỉ nghe được Dương phu tử tiếp tục nói: "Vậy con nói cho ta nghe một chút xem chỗ nào không hợp? Bởi vì hiện nay hắn đang làm thư đồng nên con cảm thấy mình trèo cao? Vậy cũng không hẳn..."
Dương cô nương nói chuyện vốn nhỏ nhẹ, Vân Úy nghe không rõ lắm, trong lòng ngứa ngáy vô cùng sốt ruột, ngay lúc đang muốn xông vào biểu lộ lòng mình lại nghe thấy Dương phu tử cao giọng nói: "Con nói cái gì? Đoạn tụ?" Ngay sau đó, giọng nói Dương phu tử nhỏ lại: "Hắn và Tô Lăng... Tại sao có thể như vậy? Yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác."
Dù sao cũng chỉ nghe loáng thoáng, thính lực của Vân Úy cũng không đủ để nghe rõ. Nhưng những tin tức này cũng đã đủ khiến lòng cậu ta chấn động. Dương cô nương cảm thấy Trình Diệc Nhiên rất tốt? Trình Diệc Nhiên và Tô Lăng đoạn tụ?
Thân thể Vân Úy cứng ngắc, hai tai ong ong, dường như ù tai mất rồi. Cậu ta từ từ rời khỏi nơi ở của cha con Dương phu tử, sau đó mang bánh trung thu đến cho đám người Cao phu tử, Thẩm phu tử. Chờ sau khi cậu ta dạo một vòng lớn mới ghé lại chỗ cha con Dương phu tử một lần nữa, hai người họ đã nói chuyện xong từ lâu. Vân Uý giả bộ chưa từng nghe thấy gì hết, tặng bánh trung thu.
Nhưng trong lòng Vân Uý vẫn nhớ kỹ chuyện này. Cậu ta nhớ lại thời gian chung đụng của Tô Lăng và Trình Diệc Nhiên, hình như có chút giống như vậy, nhưng cũng lại có chút không giống. Có lẽ nào là nghe lầm? Có khi cậu ta nghe loáng thoáng không rõ ràng cũng nên.
Lúc này còn chưa đến một tháng, Vân Uý lại thấy Trình Diệc Nhiên, lại còn là Trình Diệc Nhiên đi cùng với Tô Lăng. Trong lòng cậu ta khẽ động, không khỏi nhớ đến chuyện ngày đó mình loáng thoáng nghe được.
Vân Uý là người không thể giấu chuyện trong lòng nên lập tức thẳng thắn hỏi Trình Diệc Nhiên, muốn tìm chứng cứ. Nhưng Trình Diệc Nhiên lại nghiêm túc phủ nhận chuyện này, ngược lại khiến cậu ta xấu hổ không thôi. Vân Uý nhanh chóng vượt lên, kéo tay Trình Diệc Nhiên xin lỗi: "Xin lỗi, ta nghe lầm, huynh là nam nhi đỉnh thiên lập địa, nhất định không phải là kiểu đoạn tụ..."
"Được rồi, được rồi, đừng nói với ta hai chữ này." Trình Diệc Nhiên có chút không kiên nhẫn mà khoát tay áo.
"Hai chữ gì?" Tô Lăng cười dài hỏi.
"Không có gì, không có gì." Vân Úy giành trước Trình Diệc Nhiên trả lời, "Ta và Trình Diệc Nhiên ôn chút chuyện, đúng không hả."
Trình Diệc Nhiên liếc cậu ta, không phủ nhận mà thuận miệng đáp: "Đúng vậy, ôn chuyện thôi."
Hai người họ coi như tạm thời gác chủ đề này lại.
Đồng môn ngày xưa gặp nhau, dường như có không ít lời muốn nói. Bọn họ một đường trò chuyện, nhanh chóng đuổi kịp đám người Cao phu tử phía trước.
Cao phu tử nhìn lướt qua Trình Diệc Nhiên: "A, đã cao hơn một chút rồi, đáng tiếc người vẫn không nhiều thêm được hai lạng thịt."
Trình Diệc Nhiên mỉm cười: "Nhiều ngày không gặp, phong thái Cao phu tử vẫn như xưa."
"Không cần khen ta, Trình Diệc Nhiên, trong một năm nay có phải trình độ cưỡi ngựa b.ắ.n cung của trò đã thụt lùi rồi đúng không?" Giọng nói Cao phu tử vang như chuông đồng, "Trò có thể đi một mạch đến đỉnh núi mà không thở gấp không?"
"Đương nhiên có thể." Trình Diệc Nhiên vội vàng gật đầu bảo đảm, "Phu tử yên tâm, học trò nhất định có thể."
Mọi người lập tức hăng hái tăng cao, trong lúc nhất thời cười cười nói nói, không ai cảm thấy ể oải.
Trình Diệc Nhiên đi đằng trước, thỉnh thoảng lại quay người, thoáng nhìn về phía Tô Lăng đang nói chuyện với Cao phu tử, trong lòng nói thầm quả nhiên là môn sinh đắc ý của Cao phu tử, hơn một năm rồi mà ông vẫn đối với chàng như trước.
"Dạo gần đây nàng thế nào rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.