Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện
Chương 171
TG: Trình
20/08/2024
Vì không phải ngày nghỉ nên các học trò vẫn đến học đường như thường lệ.
Mậu Dương Trưởng công chúa nhất thời hứng khởi muốn đến xem học trò lên lớp thế nào, cũng chỉ an tĩnh đứng ngoài học đường nhìn chốc lát, không có ý đi vào quấy rầy.
Âm thanh đọc sách lanh lảnh của học trò truyền vào tai, Mậu Dương Trưởng công chúa mỉm cười: “Thường ngày bọn họ làm những gì?”
Trình Diệc Nhiên khẽ giật mình, sau đó mới hiểu “bọn họ” mà Trưởng công chúa nói là chỉ học trò thư viện. Thấy có người hỏi đến cuộc sống ở thư viện, nàng tỉnh táo trở lại, nhẹ nhàng cười nói: “Sáng tinh mơ thức dậy, có buổi học sáng trong nửa canh giờ, sau đó họ cùng nhau đến thiện đường dùng bữa sáng. Cổ nhân có nhắc đến quân tử lục nghệ, cho nên lễ, nhạc, b.ắ.n cung, ngự, thư đều có sắp xếp chương trình học. Giữa và cuối tháng mỗi tháng đều được sắp xếp ngày nghỉ, cuối tháng sẽ kiểm tra một lần…”
Trưởng công chúa ý thức được vị cô nương trước mặt khi nhắc đến thư viện, trong mắt bất giác hiện ra ý cười, bà nhẹ nhàng “À” một tiếng, thầm nói đây có lẽ là đề tài mà đối phương cảm thấy hứng thú. Chậm rãi gật đầu, Trưởng công chúa lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Còn có cưỡi ngựa b.ắ.n cung sao?”
“Đúng vậy ạ.” Trình Diệc Nhiên gật đầu, “Thư viện Sùng Đức luôn đề cao nhắc nhở học trò chú trọng thân thể, thành tích cưỡi ngựa b.ắ.n cung cũng được tính vào kỳ thi mỗi tháng. Trong thư viện có giáo trường, mọi người đều luyện tập b.ắ.n cung cưỡi ngựa ở bên đó. Buổi chiều sau khi tan học, cũng thường có học trò cùng lớp chơi đá cầu trong giáo trường…”
Trưởng công chúa cười cười: “Chúng ta đi xem được không?”
“Được ạ.” Trình Diệc Nhiên mỉm cười gật đầu, dẫn Mậu Dương Trưởng công chúa đi đến giáo trường.
Nàng thầm nghĩ, không phải nên học quy củ với Trưởng công chúa sao? Sao lại biến thành người hướng dẫn dẫn công chúa đi du ngoạn thư viện thế này?
Nhưng mà trông dáng vẻ Mậu Dương Trưởng công chúa rất có hứng thú với thư viện Sùng Đức, sau khi đến xem giáo trường lại chủ động hỏi Trình Diệc Nhiên còn có nơi nào khác nữa không.
Kho sách, dãy hành lang dài, rừng bia…
Trình Diệc Nhiên nhìn sườn mặt của Mậu Dương Trưởng công chúa, trong lòng khẽ động, thế mà nàng lại quên, trượng phu Dương Lăng Hầu Tô Cảnh Vân của Trưởng công chúa năm đó cũng từng học tập ở thư viện. Hiệu trưởng khi ấy chính là ông nội của nàng.
Mậu Dương Trưởng công chúa thật ra là muốn nhìn xem nơi mà trượng phu bà từng học tập năm ấy. Đứng bên ngoài hành lang yên tĩnh và trang nhã, cũng với những câu đối nổi tiếng, trưởng công chúa đột nhiên hỏi: “Trong thư viện có bao nhiêu nữ học trò?”
“…Bảy người…” Trình Diệc Nhiên khẽ nói, không biết vì sao Trưởng công chúa lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, cũng không biết trưởng công chúa đối với chuyện này đến cuối cùng là có thái độ gì.
Chậm rãi gật đầu, Trưởng công chúa nói: “Nhiều hơn so với ta tưởng tượng một chút.” Bà có vẻ hơi trầm ngâm, nhẹ giọng hỏi: “Các nàng ấy có phải là học cùng lớp với những nam tử đó không?”
“Vâng.” Trình Diệc Nhiên nghĩ nghĩ, “Đợi sau này có thêm nhiều nữ học trò, có lẽ sẽ mở lớp nữ riêng.”
“Như vậy à…” Mậu Dương Trưởng công chúa khẽ gật đầu, “Tiểu biểu muội của cháu mấy ngày trước có hỏi đến thư viện, xem ra là có chút hứng thú…”
Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt, ngay sau đó liền ý thức được tiểu biểu muội mà tTưởng công chúa nói đến có thể là thiên kim của nhà trưởng công chúa. Nàng có chút ngoài ý muốn: “Vậy sao?”
Đại tiểu thư Tô gia đã xuất giá, nhị tiểu thư Tô Du mới 11, 12 tuổi, quan hệ với nhị tiểu thư Chu Lệnh Nguyệt nhà Chu Thái phó cũng không tệ lắm. Chẳng qua Chu Lệnh Nguyệt từ năm ngoái đã bắt đầu thần thần bí bí, rất ít khi nhìn thấy người.
Tô Du tình cờ biết được Chu Lệnh Nguyệt đã trở thành nữ học trò của thư viện Sùng Đức, lại nghe Chu Lệnh Nguyệt kể về vài điều thú vị ở đây: Đua thuyền rồng vào lễ Đoan Ngọ, leo núi vào tiết Trùng Dương, làm bài kiểm tra mỗi tháng, cưỡi ngựa b.ắ.n cung mọi thứ đều học…
Trong miêu tả của Chu Lệnh Nguyệt, thư viện Sùng Đức hầu như là một nơi thú vị nhất trên thế giới, học tập ở thư viện cũng là chuyện thú vị nhất trên đời. Vì thân thể không được tốt, Tô nhị tiểu thư người vẫn luôn ở nhà đối với chuyện thư viện Sùng Đức trong miệng bạn tốt bỗng nhiên tràn đầy hứng thú. Thậm chí nàng hỏi phụ mẫu, nàng có thể đến đó học tập hay không?
Phụ thân từng học tập ở đó, biểu ca Hoàng thượng cũng đã từng học ở đó…
Trưởng công chúa vẫn chưa đồng ý. – Đương nhiên không phải vì thành kiến đối với việc nữ tử đến thư viện học tập, trên thực tế sau khi Trình Diệc Nhiên nữ giả nam trang đến thư viện học tập năm ấy, lại đạt được nhất đẳng đứng đầu danh sách khoa Bác Học Hoành Từ, từ đó quan điểm của rất nhiều người đều đã có chút thay đổi. – Trưởng công chúa không đồng ý là vì không yên tâm. Bà mời phu tử giỏi cho nữ nhi nhưng nữ nhi dường như cũng không vì vậy mà trở nên vui vẻ.
—
Mậu Dương Trưởng công chúa liên tiếp mấy ngày đến thư viện Sùng Đức chỉ đạo Trình Diệc Nhiên, nói là chỉ đạo nhưng đa phần đều là nói chuyện phiếm. Sau khi xác định Trình Diệc Nhiên đã nhớ kỹ lễ tiết đại hôn trong lòng, trưởng công chúa cũng đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Bà cảm thán: “Một nơi như thư viện, ngược lại là nơi đáng để tĩnh dưỡng. Đợi thêm mấy năm nữa, để Cảnh Vân ở đây làm phu tử dạy cưỡi ngựa b.ắ.n cung cũng không tồi.”
Trình Diệc Nhiên mấy ngày nay đã tương đối quen thuộc với trưởng công chúa, cũng không nghĩ nhiều, cười nói: “Không chỉ là hầu gia, cô cô muốn làm phu tử cũng được nha. Lấy học thức của cô cô, cũng đủ dạy dỗ các học trò rồi.”
Trưởng công chúa khẽ cười: “Ta làm phu tử không được, ngược lại có thể làm một người làm vườn.” Mấy ngày nay, bà tự mình quan sát thư viện Sùng Đức, ấn tượng cũng tốt. Nếu Tô Du kiên trì, để nàng ở đây mấy ngày cũng được. Nhưng yêu cầu giấu thân phận, dẫn theo nha hoàn và y nữ. – Thân thể Tô Du không được tốt, thuốc không rời miệng. Trưởng công chúa thân làm mẫu thân cũng hy vọng tiểu nữ nhi mỗi ngày có thể vui vẻ một chút. Thái y cũng có nói, tâm tình tốt, có lợi cho việc nàng dưỡng bệnh.
—
Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác liền đến ngày 9 tháng 3, sinh nhật 18 tuổi của Trình Diệc Nhiên.
Bản thân nàng rất xem trọng tuổi 18. – Đây được xem tuổi trưởng thành nha.
Sáng sớm nàng hành lễ với phụ mẫu, ăn một quả trứng hồng đào mà mẫu thân chuẩn bị, liên tục nói lời cảm tạ, tiếp nhận hạ lễ của phụ mẫu và huynh tẩu. Nàng sụt sịt, nhỏ giọng nói: “Mỗi năm mọi người đều phải tặng những vật này, cũng không sợ phiền toái…”
Nàng vừa nói vừa sụt sịt, hốc mắt cũng đỏ ửng.
Lôi thị nhẹ nhàng xoa đầu nữ nhi, cười nói: “Phiền toái gì chứ? Mỗi năm không phải đều là những vật này sao? Đây là lần sinh nhật cuối cùng mà con ở nhà chúng ta…”
Đợi DIỆC NHIÊN vào cung thì giữa bọn họ trước là quân thần, sau mới là mẹ con.
“Gì mà sinh nhật cuối cùng, sau này cũng không phải không trở về nhà.” Trình Diệc Nhiên nắm tay Lôi thị, nhỏ giọng làm nũng, “Có phải mẫu thân không cần con nữa hay không nha…”
“Con bé ngốc này, đã lớn rồi còn nói những lời như con nít.” Lôi thị có chút dở khóc dở cười, trong lòng mềm nhũn.
Nữ nhi này của bà từ nhỏ đã thích làm nũng, cũng thân với bà nhất. Đáng tiếc mười ngày sau, DIỆC NHIÊN đã trở thành thê tử của người khác. Nghĩ đến đây, trong lòng Lôi thị liền tràn ngập cảm giác không nỡ.
Chẳng qua ngày này cũng phải đến.
Buổi tối Lôi thị đến phòng nữ nhi, DIỆC NHIÊN đang loay hoay xem tung hoành đồ, thấy bà, nàng liền ngừng tay, cười nói: “Mẫu thân…”
“Đang làm gì vậy?” Lôi thị nhẹ giọng hỏi.
“Xem tung hoành đồ.” Trình Diệc Nhiên cười vui vẻ, “Người có chuyện gì sao?” Nàng đỡ mẫu thân ngồi xuống.
“Không có việc gì, chỉ nghĩ đến đã lâu chưa chải đầu cho con thôi.” Lôi thị giơ tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nữ nhi, “Muốn chải đầu cho con.”
“Được ạ.” Trình Diệc Nhiên vẻ mặt vui mừng, nàng đẩy cái ghế nhỏ, ngồi bên cạnh mẫu thân, gối đầu lên đùi bà, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Con thích nhất là được mẫu thân chải đầu cho con.”
Động tác Lôi thị nhẹ nhàng, tháo cây trâm cài tóc của nữ nhi xuống, lấy ra chiếc lược sừng trâu, chậm rãi chải đầu cho nữ nhi, ôn hòa nói: “Sau này mỗi ngày mẫu thân đều chải đầu cho con được không?”
“Vâng ạ” Trình Diệc Nhiên hầu như trả lời không chút do dự.
Lôi thị khẽ cười một tiếng, động tác trên tay càng thêm dịu dàng: “Khi còn nhỏ con thường nói muốn mở thư viện, không nghĩ đến khi trưởng thành lại muốn vào cung…”
Trình Diệc Nhiên không nói gì, chính nàng cũng không nghĩ đến có một ngày sẽ tiến vào cung.
Vì tối phải nghỉ ngơi nên Lôi thị cũng không búi tóc cho nữ nhi, chỉ nhẹ nhàng chải tóc cho nàng, buông lược sừng trâu, ôn nhu xoa đầu nữ nhi: “DIỆC NHIÊN…”
Trình Diệc Nhiên giơ tay ôm lấy mẫu thân, vùi mặt vào lồng n.g.ự.c bà, thấp giọng nói: “Mẫu thân, con rất thích người.”
Dù rằng đã sớm quen với những lời như vậy của nữ nhi nhưng trong lòng Lôi thị vẫn khẽ run lên: “Ta cũng vậy.” Bà ngẫm nghĩ, âm thanh ôn hòa nói: “Sau này vào cung không thể như ở nhà, mọi chuyện đều phải cẩn thận. Con và Hoàng đế quen biết nhau khi chưa có gì, cũng xem như đồng cam cộng khổ cùng nhau trải qua không ít chuyện, tình cảm của ngài ấy đối với con có lẽ là chân thật. Điểm này là ưu thế của con, cũng là khuyết điểm của con. DIỆC NHIÊN, sau này đừng tức giận với Hoàng đế, chiều theo ngài ấy nhiều hơn, nhưng những lúc cần làm nũng phục tùng theo cũng là điều nên có. Hoàng gia và nhà chúng ta không giống nhau, tuy Hoàng đế hứa hẹn hậu cung chỉ có mình con…”
“Mẫu thân, con hiểu ý của người.” Trình Diệc Nhiên thấp giọng nói, “Con tin tưởng chàng, giống như con chỉ cần chàng, chàng cũng chỉ cần con. Chàng đã đồng ý với con, không thể nói mà không giữ lời.”
Nếu thật sự có một ngày như mẫu thân nói, tình phai nhạt, hay là tình thay đổi. Nàng nghĩ, nàng cũng không phải là người khi hết tình thì muốn c.h.ế.t muốn sống.
“Cô có thể lựa chọn một phần tương lai đã biết trước.” Âm thanh điện tử đã lâu chưa nghe đến bỗng nhiên vang lên, “Theo nguyên tác nói, kết cục rõ ràng sáng tỏ, một đời ân ái.”
Khóe miệng Trình Diệc Nhiên co rút, trong lòng đáp lại: “Không phải trước đây ngươi đáp ứng không can thiệp sao?”
Mậu Dương Trưởng công chúa nhất thời hứng khởi muốn đến xem học trò lên lớp thế nào, cũng chỉ an tĩnh đứng ngoài học đường nhìn chốc lát, không có ý đi vào quấy rầy.
Âm thanh đọc sách lanh lảnh của học trò truyền vào tai, Mậu Dương Trưởng công chúa mỉm cười: “Thường ngày bọn họ làm những gì?”
Trình Diệc Nhiên khẽ giật mình, sau đó mới hiểu “bọn họ” mà Trưởng công chúa nói là chỉ học trò thư viện. Thấy có người hỏi đến cuộc sống ở thư viện, nàng tỉnh táo trở lại, nhẹ nhàng cười nói: “Sáng tinh mơ thức dậy, có buổi học sáng trong nửa canh giờ, sau đó họ cùng nhau đến thiện đường dùng bữa sáng. Cổ nhân có nhắc đến quân tử lục nghệ, cho nên lễ, nhạc, b.ắ.n cung, ngự, thư đều có sắp xếp chương trình học. Giữa và cuối tháng mỗi tháng đều được sắp xếp ngày nghỉ, cuối tháng sẽ kiểm tra một lần…”
Trưởng công chúa ý thức được vị cô nương trước mặt khi nhắc đến thư viện, trong mắt bất giác hiện ra ý cười, bà nhẹ nhàng “À” một tiếng, thầm nói đây có lẽ là đề tài mà đối phương cảm thấy hứng thú. Chậm rãi gật đầu, Trưởng công chúa lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Còn có cưỡi ngựa b.ắ.n cung sao?”
“Đúng vậy ạ.” Trình Diệc Nhiên gật đầu, “Thư viện Sùng Đức luôn đề cao nhắc nhở học trò chú trọng thân thể, thành tích cưỡi ngựa b.ắ.n cung cũng được tính vào kỳ thi mỗi tháng. Trong thư viện có giáo trường, mọi người đều luyện tập b.ắ.n cung cưỡi ngựa ở bên đó. Buổi chiều sau khi tan học, cũng thường có học trò cùng lớp chơi đá cầu trong giáo trường…”
Trưởng công chúa cười cười: “Chúng ta đi xem được không?”
“Được ạ.” Trình Diệc Nhiên mỉm cười gật đầu, dẫn Mậu Dương Trưởng công chúa đi đến giáo trường.
Nàng thầm nghĩ, không phải nên học quy củ với Trưởng công chúa sao? Sao lại biến thành người hướng dẫn dẫn công chúa đi du ngoạn thư viện thế này?
Nhưng mà trông dáng vẻ Mậu Dương Trưởng công chúa rất có hứng thú với thư viện Sùng Đức, sau khi đến xem giáo trường lại chủ động hỏi Trình Diệc Nhiên còn có nơi nào khác nữa không.
Kho sách, dãy hành lang dài, rừng bia…
Trình Diệc Nhiên nhìn sườn mặt của Mậu Dương Trưởng công chúa, trong lòng khẽ động, thế mà nàng lại quên, trượng phu Dương Lăng Hầu Tô Cảnh Vân của Trưởng công chúa năm đó cũng từng học tập ở thư viện. Hiệu trưởng khi ấy chính là ông nội của nàng.
Mậu Dương Trưởng công chúa thật ra là muốn nhìn xem nơi mà trượng phu bà từng học tập năm ấy. Đứng bên ngoài hành lang yên tĩnh và trang nhã, cũng với những câu đối nổi tiếng, trưởng công chúa đột nhiên hỏi: “Trong thư viện có bao nhiêu nữ học trò?”
“…Bảy người…” Trình Diệc Nhiên khẽ nói, không biết vì sao Trưởng công chúa lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, cũng không biết trưởng công chúa đối với chuyện này đến cuối cùng là có thái độ gì.
Chậm rãi gật đầu, Trưởng công chúa nói: “Nhiều hơn so với ta tưởng tượng một chút.” Bà có vẻ hơi trầm ngâm, nhẹ giọng hỏi: “Các nàng ấy có phải là học cùng lớp với những nam tử đó không?”
“Vâng.” Trình Diệc Nhiên nghĩ nghĩ, “Đợi sau này có thêm nhiều nữ học trò, có lẽ sẽ mở lớp nữ riêng.”
“Như vậy à…” Mậu Dương Trưởng công chúa khẽ gật đầu, “Tiểu biểu muội của cháu mấy ngày trước có hỏi đến thư viện, xem ra là có chút hứng thú…”
Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt, ngay sau đó liền ý thức được tiểu biểu muội mà tTưởng công chúa nói đến có thể là thiên kim của nhà trưởng công chúa. Nàng có chút ngoài ý muốn: “Vậy sao?”
Đại tiểu thư Tô gia đã xuất giá, nhị tiểu thư Tô Du mới 11, 12 tuổi, quan hệ với nhị tiểu thư Chu Lệnh Nguyệt nhà Chu Thái phó cũng không tệ lắm. Chẳng qua Chu Lệnh Nguyệt từ năm ngoái đã bắt đầu thần thần bí bí, rất ít khi nhìn thấy người.
Tô Du tình cờ biết được Chu Lệnh Nguyệt đã trở thành nữ học trò của thư viện Sùng Đức, lại nghe Chu Lệnh Nguyệt kể về vài điều thú vị ở đây: Đua thuyền rồng vào lễ Đoan Ngọ, leo núi vào tiết Trùng Dương, làm bài kiểm tra mỗi tháng, cưỡi ngựa b.ắ.n cung mọi thứ đều học…
Trong miêu tả của Chu Lệnh Nguyệt, thư viện Sùng Đức hầu như là một nơi thú vị nhất trên thế giới, học tập ở thư viện cũng là chuyện thú vị nhất trên đời. Vì thân thể không được tốt, Tô nhị tiểu thư người vẫn luôn ở nhà đối với chuyện thư viện Sùng Đức trong miệng bạn tốt bỗng nhiên tràn đầy hứng thú. Thậm chí nàng hỏi phụ mẫu, nàng có thể đến đó học tập hay không?
Phụ thân từng học tập ở đó, biểu ca Hoàng thượng cũng đã từng học ở đó…
Trưởng công chúa vẫn chưa đồng ý. – Đương nhiên không phải vì thành kiến đối với việc nữ tử đến thư viện học tập, trên thực tế sau khi Trình Diệc Nhiên nữ giả nam trang đến thư viện học tập năm ấy, lại đạt được nhất đẳng đứng đầu danh sách khoa Bác Học Hoành Từ, từ đó quan điểm của rất nhiều người đều đã có chút thay đổi. – Trưởng công chúa không đồng ý là vì không yên tâm. Bà mời phu tử giỏi cho nữ nhi nhưng nữ nhi dường như cũng không vì vậy mà trở nên vui vẻ.
—
Mậu Dương Trưởng công chúa liên tiếp mấy ngày đến thư viện Sùng Đức chỉ đạo Trình Diệc Nhiên, nói là chỉ đạo nhưng đa phần đều là nói chuyện phiếm. Sau khi xác định Trình Diệc Nhiên đã nhớ kỹ lễ tiết đại hôn trong lòng, trưởng công chúa cũng đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Bà cảm thán: “Một nơi như thư viện, ngược lại là nơi đáng để tĩnh dưỡng. Đợi thêm mấy năm nữa, để Cảnh Vân ở đây làm phu tử dạy cưỡi ngựa b.ắ.n cung cũng không tồi.”
Trình Diệc Nhiên mấy ngày nay đã tương đối quen thuộc với trưởng công chúa, cũng không nghĩ nhiều, cười nói: “Không chỉ là hầu gia, cô cô muốn làm phu tử cũng được nha. Lấy học thức của cô cô, cũng đủ dạy dỗ các học trò rồi.”
Trưởng công chúa khẽ cười: “Ta làm phu tử không được, ngược lại có thể làm một người làm vườn.” Mấy ngày nay, bà tự mình quan sát thư viện Sùng Đức, ấn tượng cũng tốt. Nếu Tô Du kiên trì, để nàng ở đây mấy ngày cũng được. Nhưng yêu cầu giấu thân phận, dẫn theo nha hoàn và y nữ. – Thân thể Tô Du không được tốt, thuốc không rời miệng. Trưởng công chúa thân làm mẫu thân cũng hy vọng tiểu nữ nhi mỗi ngày có thể vui vẻ một chút. Thái y cũng có nói, tâm tình tốt, có lợi cho việc nàng dưỡng bệnh.
—
Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác liền đến ngày 9 tháng 3, sinh nhật 18 tuổi của Trình Diệc Nhiên.
Bản thân nàng rất xem trọng tuổi 18. – Đây được xem tuổi trưởng thành nha.
Sáng sớm nàng hành lễ với phụ mẫu, ăn một quả trứng hồng đào mà mẫu thân chuẩn bị, liên tục nói lời cảm tạ, tiếp nhận hạ lễ của phụ mẫu và huynh tẩu. Nàng sụt sịt, nhỏ giọng nói: “Mỗi năm mọi người đều phải tặng những vật này, cũng không sợ phiền toái…”
Nàng vừa nói vừa sụt sịt, hốc mắt cũng đỏ ửng.
Lôi thị nhẹ nhàng xoa đầu nữ nhi, cười nói: “Phiền toái gì chứ? Mỗi năm không phải đều là những vật này sao? Đây là lần sinh nhật cuối cùng mà con ở nhà chúng ta…”
Đợi DIỆC NHIÊN vào cung thì giữa bọn họ trước là quân thần, sau mới là mẹ con.
“Gì mà sinh nhật cuối cùng, sau này cũng không phải không trở về nhà.” Trình Diệc Nhiên nắm tay Lôi thị, nhỏ giọng làm nũng, “Có phải mẫu thân không cần con nữa hay không nha…”
“Con bé ngốc này, đã lớn rồi còn nói những lời như con nít.” Lôi thị có chút dở khóc dở cười, trong lòng mềm nhũn.
Nữ nhi này của bà từ nhỏ đã thích làm nũng, cũng thân với bà nhất. Đáng tiếc mười ngày sau, DIỆC NHIÊN đã trở thành thê tử của người khác. Nghĩ đến đây, trong lòng Lôi thị liền tràn ngập cảm giác không nỡ.
Chẳng qua ngày này cũng phải đến.
Buổi tối Lôi thị đến phòng nữ nhi, DIỆC NHIÊN đang loay hoay xem tung hoành đồ, thấy bà, nàng liền ngừng tay, cười nói: “Mẫu thân…”
“Đang làm gì vậy?” Lôi thị nhẹ giọng hỏi.
“Xem tung hoành đồ.” Trình Diệc Nhiên cười vui vẻ, “Người có chuyện gì sao?” Nàng đỡ mẫu thân ngồi xuống.
“Không có việc gì, chỉ nghĩ đến đã lâu chưa chải đầu cho con thôi.” Lôi thị giơ tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nữ nhi, “Muốn chải đầu cho con.”
“Được ạ.” Trình Diệc Nhiên vẻ mặt vui mừng, nàng đẩy cái ghế nhỏ, ngồi bên cạnh mẫu thân, gối đầu lên đùi bà, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Con thích nhất là được mẫu thân chải đầu cho con.”
Động tác Lôi thị nhẹ nhàng, tháo cây trâm cài tóc của nữ nhi xuống, lấy ra chiếc lược sừng trâu, chậm rãi chải đầu cho nữ nhi, ôn hòa nói: “Sau này mỗi ngày mẫu thân đều chải đầu cho con được không?”
“Vâng ạ” Trình Diệc Nhiên hầu như trả lời không chút do dự.
Lôi thị khẽ cười một tiếng, động tác trên tay càng thêm dịu dàng: “Khi còn nhỏ con thường nói muốn mở thư viện, không nghĩ đến khi trưởng thành lại muốn vào cung…”
Trình Diệc Nhiên không nói gì, chính nàng cũng không nghĩ đến có một ngày sẽ tiến vào cung.
Vì tối phải nghỉ ngơi nên Lôi thị cũng không búi tóc cho nữ nhi, chỉ nhẹ nhàng chải tóc cho nàng, buông lược sừng trâu, ôn nhu xoa đầu nữ nhi: “DIỆC NHIÊN…”
Trình Diệc Nhiên giơ tay ôm lấy mẫu thân, vùi mặt vào lồng n.g.ự.c bà, thấp giọng nói: “Mẫu thân, con rất thích người.”
Dù rằng đã sớm quen với những lời như vậy của nữ nhi nhưng trong lòng Lôi thị vẫn khẽ run lên: “Ta cũng vậy.” Bà ngẫm nghĩ, âm thanh ôn hòa nói: “Sau này vào cung không thể như ở nhà, mọi chuyện đều phải cẩn thận. Con và Hoàng đế quen biết nhau khi chưa có gì, cũng xem như đồng cam cộng khổ cùng nhau trải qua không ít chuyện, tình cảm của ngài ấy đối với con có lẽ là chân thật. Điểm này là ưu thế của con, cũng là khuyết điểm của con. DIỆC NHIÊN, sau này đừng tức giận với Hoàng đế, chiều theo ngài ấy nhiều hơn, nhưng những lúc cần làm nũng phục tùng theo cũng là điều nên có. Hoàng gia và nhà chúng ta không giống nhau, tuy Hoàng đế hứa hẹn hậu cung chỉ có mình con…”
“Mẫu thân, con hiểu ý của người.” Trình Diệc Nhiên thấp giọng nói, “Con tin tưởng chàng, giống như con chỉ cần chàng, chàng cũng chỉ cần con. Chàng đã đồng ý với con, không thể nói mà không giữ lời.”
Nếu thật sự có một ngày như mẫu thân nói, tình phai nhạt, hay là tình thay đổi. Nàng nghĩ, nàng cũng không phải là người khi hết tình thì muốn c.h.ế.t muốn sống.
“Cô có thể lựa chọn một phần tương lai đã biết trước.” Âm thanh điện tử đã lâu chưa nghe đến bỗng nhiên vang lên, “Theo nguyên tác nói, kết cục rõ ràng sáng tỏ, một đời ân ái.”
Khóe miệng Trình Diệc Nhiên co rút, trong lòng đáp lại: “Không phải trước đây ngươi đáp ứng không can thiệp sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.