Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện
Chương 67
TG: Trình
20/08/2024
Sau khi Diêu Quý phi vào cung, Hoàng thượng chỉ độc sủng duy nhất mình bà. Nay Tô Lăng đã mười sáu tuổi, vậy chính là sau khi Diêu Quý phi vào cung mà ra đời, vậy...
À đúng rồi, nhớ đến mấy lời Tô Lăng nói, nàng biết kỳ lạ ở chỗ nào rồi. Cậu ấy vẫn luôn gọi Hoàng thượng là "Hoàng thượng" chứ không phải cha, phụ thân, phụ hoàng hay bất cứ kiểu xưng hô thân mật nào khác.
Trong lòng Trình Diệc Nhiên có rất nhiều nghi vấn, ví dụ như: Bây giờ mẫu thân của Tô Lăng đang ở đâu? Làm sao cậu ấy lại được Mậu Dương Trưởng Công chúa tìm được? Lúc trước, khi cậu đến thư viện Sùng Đức là nhờ Phò mã của Mậu Dương Trưởng Công chúa Dương Lăng Hầu đưa đến sao? Có phải từ lúc đó Mậu Dương công chúa đã xác định được thân phận của Tô Lăng rồi? Nếu thật sự là vậy thì tại sao mãi đến tháng năm năm nay, triều đình mới tuyên bố về sự tồn tại của nhị Hoàng tử? Không lẽ trước đó Tô Lăng vẫn luôn không được thừa nhận sao?
Trong đầu Trình Diệc Nhiên chợt lóe lên một suy nghĩ, nhớ đến tháng chạp năm ngoái khi Thái tử Hoài Mẫn gặp chuyện không may, Tô Lăng đã được người nhà đón về. Lúc đó mấy người Vân Úy từng thảo luận về chuyện Hoàng trữ, mọi người suy đoán xem Hoàng đế sẽ chọn người nào trong đám đệ tự tông thất nhưng sau cùng cũng không giải quyết được gì.
Đúng rồi, khi đó Diêu Quý phi có thai. Thậm chí Hoàng thượng còn ra lệnh dán hoàng bảng cầu thần y trong dân gian.
Cuối tháng tư Diêu Quý phi sinh non, tháng năm Tô Lăng được đón về, tháng sáu triều đình công bố sự tồn tại của nhị Hoàng tử...
Trình Diệc Nhiên sắp xếp lại các manh mối, trong đầu đã mơ hồ suy đoán được chút ít.
Nàng không nhịn được mà rùng mình một cái, nói như vậy thì Tô Lăng chẳng qua chỉ là một lốp xe dự phòng? Là kẻ thay thế?
Cũng không cần phải như vậy chứ.
Con nối dòng của Hoàng gia xưa nay không phải càng nhiều càng tốt sao?
Tô Lăng họ nhẹ một tiếng kéo nàng đi ra từ trong chính suy nghĩ của bản thân. Sắc mặt cậu có chút nặng nề: "Trước mặt ta mà nàng còn thất thần? Đang suy nghĩ gì vậy?"
"Huynh..." Trình Diệc Nhiên gần như bật thốt lên, ngay lúc định sửa lại xưng hô đã không kịp nữa rồi.
Nhìn thấy ý cười dần dần lan ra nơi khóe môi Tô Lăng, Trình Diệc Nhiên không khỏi cảm thấy hốt hoảng trong tích tắc, nàng vội nói: "Ta đang nghĩ thế sự khó đoán, không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại."
Nàng nói nói cười cười, cố gắng hết sức để không lâm vào tình trạng xấu hổ.
Hai mắt Tô Lăng lặng lẽ rũ xuống, trong lòng nói thầm, gặp lại sao? Cũng không phải chỉ gặp lại đơn giản như vậy. Nàng vĩnh viễn sẽ không biết được vì ngày hôm nay, cậu đã bỏ ra nhiều đến mức nào. Có điều những gì trước mắt xem ra đều đáng giá.
Tô Lăng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Trình Diệc Nhiên: "Ta cũng có chuyện muốn hỏi nàng."
"Cái gì?" Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt hạnh ánh lên tia sáng.
Trái tim Tô Lăng bỗng lỡ một nhịp, mấy lời vốn sắp ra đến môi lại bị nuốt xuống. Cậu nhẹ nhàng vỗ lên đỉnh đầu nàng, hỏi một việc không quá quan trọng: "Nàng muốn ở đâu?"
"Ở đâu?" Vẻ mặt Trình Diệc Nhiên đầy mờ mịt.
"Thư viện Sùng Đức cách kinh thành chừng ba mươi dặm, cách Hoàng cung còn xa hơn. Nàng không thể mỗi ngày đền dậy từ canh hai đi từ nhà đến đây chứ?" Tô Lăng cười, "Trước mắt, nàng có thể ở trong cung."
Trình Diệc Nhiên từ chối theo bản năng: "Như vậy không quá thích hợp?"
"Chẳng có gì là không thích hợp." Giọng nói Tô Lăng vẫn bình thản, "Nàng muốn ở tại Hành Vân Các hay chọn một chỗ khác?" Không chờ Trình Diệc Nhiên trả lời, cậu đã tự ý quyết định: "Cứ ở lại Hành Vân Các đi, mỗi ngày đến đây đọc sách cũng khá gần."
"Ta..." Trình Diệc Nhiên choáng váng, Tô Lăng như vậy vốn không cho nàng có cơ hội lên tiếng.
Nàng đứng lên, nói: "Ta nghĩ..."
"Chọn Hành Vân Các đi." Tô Lăng cướp lời, "Hành Vân Các có nhiều phòng, ta cũng ở ngay chỗ này, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau."
"Không phải, ta nghĩ..." Rốt cuộc Trình Diệc Nhiên cũng tìm được cơ hội nói chuyện, "Ta nghĩ, thân phận của ta như vậy không thích hợp ở lại trong cung."
"Hả?" Tô Lăng nhìn nàng, ý bảo nàng tiếp tục nói hết câu, trong con ngươi sâu thẳm kia không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Trình Diệc Nhiên không khỏi cảm thấy khiếp sợ nhưng vẫn kiên trì cẩn thận giải thích: "Huynh cũng biết ta có bí mật mà, nếu ta bị người khác phát hiện thì..."
"Sẽ không bị người khác phát hiện." Tô Lăng cắt ngang lời Trình Diệc Nhiên, "Người trong cung biết chuyện gì nên nói chuyện gì không. Hơn nữa, cả Hoàng thượng, Diêu Quý phi và ta đều đã biết bí mật của nàng, nàng còn sợ ai biết nữa?"
Trình Diệc Nhiên có cảm giác bản thân bị Tô Lăng thuyết phục.
Hình như cậu nói cũng rất có lý, ba vị lão đại trong cung đều đã biết bí mật của nàng, nàng không cần phải che che giấu giấu nữa.
Nhưng mà, hình như vẫn có chỗ nào đó không đúng.
Trình Diệc Nhiên vỡ lẽ ra, nói: "Ý ta cũng không phải như vậy, ta cảm thấy có lẽ mình không thích hợp làm thư đồng của huynh."
Nàng không dám nhìn sắc mặt Tô Lăng, chỉ giải thích cho mình: "Huynh nghĩ xem, rất nhiều người khác có thể làm thư đồng cho huynh, không nhất thiết không phải ta không được, ta thấy có Vân Úy, Hoắc Nhiễm hay Liễu Minh Phong đều được nè..."
Nàng cúi đầu nên tất nhiên cũng không nhìn thấy được nét mặt của Tô Lăng.
Mỗi lần miệng nàng đọc ra một cái tên thì sắc mặt Tô Lăng lại trầm xuống thêm một phần.
Mắt thấy nàng nói đến tận Sở Du, cậu không nhịn được nữa, lại cắt ngang lời nàng: "Tất nhiên bọn họ đều có thể nhưng ta chỉ cần nàng."
Trong tích tắc, Trình Diệc Nhiên ngạc nhiên trợn to hai mắt nhìn Tô Lăng, lùi về sau nửa bước, vô cùng xấu hổ luống cuống. Sao cậu có thể nói như vậy!
Tô Lăng nhìn nàng, cúi đầu cười: "Hoắc Nhiễm, Vân Úy xếp từ dưới đếm lên không biết bao nhiêu lần, bọn họ đã không giỏi, ta để họ làm thư đồng của ta làm gì? Khi học tại thư viện Sùng Đức trước đây, ta đã biết nếu so với những người khác, nàng lại càng thông minh chịu khó hơn. Tìm thư đồng tất nhiên phải tìm người có thể giúp đỡ đốc thúc, tiến bộ cùng nhau..."
Giải thích này của Tô Lăng đúng là hợp tình hợp lý, trong nhất thời, Trình Diệc Nhiên không tìm được bất kỳ lý do gì để phản bác lại. Tại thư viện Sùng Đức, người học tập gian khổ chăm chỉ nhất không thể nghi ngờ chính là Đỗ Duật, người thứ hai chính là Trình Diệc Nhiên.
Nhưng Đỗ Duật đã thi đậu trạng nguyên, tuổi còn trẻ mà đã trở thành tâm phúc trước mặt Hoàng đế, đương nhiên không thể trở thành thư đồng cho Hoàng tử. Nếu chọn trong số học trò tại thư viện Sùng Đức, không nói tới giới tính thì nàng quả thật là lựa chọn thích hợp nhất.
Nhưng vấn đề mấu chốt chính là cái này, nàng là một cô nương mà! Tất nhiên không phải nàng có ý kỳ thị gì nhưng tại sao phải quá mức phiền phức như vậy.
"Cứ quyết định vậy đi, sau này nàng cứ ở lại Hành Vân Các, ta đã cho người quét dọn giúp nàng." Tô Lăng dứt khoát quyết định, "Trước tiên nàng dùng bữa với ta trước đi, sau đó ta cho người đưa nàng quay về. Nàng thu dọn lấy một chút đồ đạc, ngày mai chính thức bái sư."
"Không phải, ta..."
"Ngày mai là khóa của Tống đại nhân." Tô Lăng nói thẳng, "Tống đại nhân có học thức uyên bác, chắc hẳn nàng sẽ rất thích giờ dạy của ông ấy. Hôm nay Hoàng thượng ra lệnh cho ta phải xem tấu chương trình được lên trước đây, ta không thể đưa nàng trở về được."
Cậu vỗ nhẹ lên cánh tay Trình Diệc Nhiên: "Được rồi, đi thôi, ở đây nhìn rồi thì ta dẫn nàng đến xem nơi sau này nàng sẽ ở."
"Không phải vậy, huynh nghe ta nói trước đã." Trình Diệc Nhiên vội đưa tay ra đè lại cánh tay đang đặt trên cửa của Tô Lăng.
Chỉ trong chớp mắt, Trình Diệc Nhiên có cảm giác mình đã đụng phải thứ gì đó nóng bỏng như than lửa, nhanh chóng rụt tay về.
Nàng hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Ta biết huynh có ý tốt nhưng ta, ta là nữ tử, là một cô nương gia. Ta không quen cũng chẳng thân với Hoàng gia, sao có thể ở lại trong cung chứ?"
Từ nhỏ đến lớn, Trình Diệc Nhiên chưa bao giờ ngủ lại bên ngoài, chỗ như Hoàng cung nào phải chỗ cho người thường ngủ lại?
Nàng thầm nhủ, không đúng, có lẽ ngay từ đầu đã sai rồi. Đáng lẽ nàng không nên giả thành nam mà làm thư đồng của Tô Lăng.
Nàng cảm thấy mọi chuyện đang phát triển theo hướng mà bản thân khó có thể tiếp tục khống chế.
Hai mắt Tô Lăng hơi trầm xuống, mãi sau mới nhàn nhạt nói ra một chữ: "À."
Không thân cũng chẳng quen? Bây giờ không thân cũng chẳng quen nhưng sau này cũng không thân không quen như vậy sao? Chẳng phải bây giờ cậu đang tìm mọi cách để hai người bọn họ có thể gặp nhau sao?
Tuy trước đây bọn họ có hiểu lầm nghiêm trọng với nhau nhưng tình cảm lại không phải là giả. Hôm nay chỉ đổi sang hoàn cảnh khác, đổi sang thân phận khác mà bắt đầu lại từ đầu. Không lẽ nàng thật sự muốn cắt đứt hoàn toàn với cậu? Sao nàng có thể làm như vậy?
Ngay từ đầu chính nàng cố tình thân thiết khiến cậu chú ý đến nàng. Đến khi lòng cậu không còn chỗ cho bất kỳ người nào khác, nàng lại nói xin lỗi, bảo rằng mình nhận nhầm người, sau đó cứ thế mà cắt đứt?
Tô Lăng nhẹ nhàng nói ra một chữ như vậy không khỏi khiến Trình Diệc Nhiên nghẹn lời. Nàng khô khốc nói: "Ta nói thật."
"Vậy không coi nàng là cô nương nữa là được." Tô Lăng cất giọng trầm trầm.
Nếu làm vậy có thể khiến nàng buông bỏ đề phòng.
Tô Lăng chậm rãi bước về phía cánh cửa, đưa tay mở cửa ra.
Ánh nắng lập tức tràn vào, nhuộm cho thân thể đang đứng ngay ngưỡng cửa kia một tầng ánh sáng vàng.
Tô Lăng mười sáu tuổi, thân hình thon dài đứng dưới ánh nắng, bóng lưng gầy guộc mảnh khảnh mang theo ánh sáng như có như không, tựa như thần thánh.
Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu nhìn luồng ánh sáng và cũng đưa mắt nhìn cậu, trước mắt bỗng hiện lên tình cảnh lần đầu tiên gặp nhau.
Cậu nói mình không xem nàng như một cô nương.
Nàng cũng không nói lên được cảm giác trong lòng như thế nào. Nàng loáng thoáng có thể đoán ra nguyên nhân khiến Tô Lăng làm vậy nhưng không dám tiếp tục suy nghĩ sâu hơn. Thứ nhất chính là bây giờ nàng vẫn không cách nào xem Tô Lăng như một nam tử thực thụ, thứ hai chính là vì thân phận của cậu.
Sau này phải thật sự làm thư đồng, sớm chiều ở chung với cậu sao?
"Thất thần gì vậy?" Tô Lăng quay đầu lại, "Nhanh lên, đi xem chỗ nàng ở."
Trình Diệc Nhiên: "À.”
Nàng cúi đầu đi theo.
Gần đến buổi trưa, Tô Lăng dẫn Trình Diệc Nhiên đến nhìn căn phòng xong thì truyền lệnh cho người dọn bữa.
Cậu nở nụ cười với Trình Diệc Nhiên: "Sao không nói gì?"
Trình Diệc Nhiên ngước mắt nhìn Tô Lăng. Mới vừa rồi khi hai người họ nói chuyện, nàng không tự chủ mà lại quay về hình thức ở chung ngày trước của hai người, nhưng khi đến Hành Vân Các, nàng lại lần nữa nhận ra người đang đứng trước mặt không phải thiếu nữ Tô Lăng nữ cải trang nam mà chính là nhị Hoàng tử Tiêu Cẩn. Nàng thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng lúc Tô Lăng hỏi đến, Trình Diệc Nhiên lại không thể không trả lời. Nàng "a" một tiếng, tùy tiện nói: "Trong cung thật rộng lớn."
"Đúng vậy, nên mới có chỗ cho nàng ở lại.”
À đúng rồi, nhớ đến mấy lời Tô Lăng nói, nàng biết kỳ lạ ở chỗ nào rồi. Cậu ấy vẫn luôn gọi Hoàng thượng là "Hoàng thượng" chứ không phải cha, phụ thân, phụ hoàng hay bất cứ kiểu xưng hô thân mật nào khác.
Trong lòng Trình Diệc Nhiên có rất nhiều nghi vấn, ví dụ như: Bây giờ mẫu thân của Tô Lăng đang ở đâu? Làm sao cậu ấy lại được Mậu Dương Trưởng Công chúa tìm được? Lúc trước, khi cậu đến thư viện Sùng Đức là nhờ Phò mã của Mậu Dương Trưởng Công chúa Dương Lăng Hầu đưa đến sao? Có phải từ lúc đó Mậu Dương công chúa đã xác định được thân phận của Tô Lăng rồi? Nếu thật sự là vậy thì tại sao mãi đến tháng năm năm nay, triều đình mới tuyên bố về sự tồn tại của nhị Hoàng tử? Không lẽ trước đó Tô Lăng vẫn luôn không được thừa nhận sao?
Trong đầu Trình Diệc Nhiên chợt lóe lên một suy nghĩ, nhớ đến tháng chạp năm ngoái khi Thái tử Hoài Mẫn gặp chuyện không may, Tô Lăng đã được người nhà đón về. Lúc đó mấy người Vân Úy từng thảo luận về chuyện Hoàng trữ, mọi người suy đoán xem Hoàng đế sẽ chọn người nào trong đám đệ tự tông thất nhưng sau cùng cũng không giải quyết được gì.
Đúng rồi, khi đó Diêu Quý phi có thai. Thậm chí Hoàng thượng còn ra lệnh dán hoàng bảng cầu thần y trong dân gian.
Cuối tháng tư Diêu Quý phi sinh non, tháng năm Tô Lăng được đón về, tháng sáu triều đình công bố sự tồn tại của nhị Hoàng tử...
Trình Diệc Nhiên sắp xếp lại các manh mối, trong đầu đã mơ hồ suy đoán được chút ít.
Nàng không nhịn được mà rùng mình một cái, nói như vậy thì Tô Lăng chẳng qua chỉ là một lốp xe dự phòng? Là kẻ thay thế?
Cũng không cần phải như vậy chứ.
Con nối dòng của Hoàng gia xưa nay không phải càng nhiều càng tốt sao?
Tô Lăng họ nhẹ một tiếng kéo nàng đi ra từ trong chính suy nghĩ của bản thân. Sắc mặt cậu có chút nặng nề: "Trước mặt ta mà nàng còn thất thần? Đang suy nghĩ gì vậy?"
"Huynh..." Trình Diệc Nhiên gần như bật thốt lên, ngay lúc định sửa lại xưng hô đã không kịp nữa rồi.
Nhìn thấy ý cười dần dần lan ra nơi khóe môi Tô Lăng, Trình Diệc Nhiên không khỏi cảm thấy hốt hoảng trong tích tắc, nàng vội nói: "Ta đang nghĩ thế sự khó đoán, không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại."
Nàng nói nói cười cười, cố gắng hết sức để không lâm vào tình trạng xấu hổ.
Hai mắt Tô Lăng lặng lẽ rũ xuống, trong lòng nói thầm, gặp lại sao? Cũng không phải chỉ gặp lại đơn giản như vậy. Nàng vĩnh viễn sẽ không biết được vì ngày hôm nay, cậu đã bỏ ra nhiều đến mức nào. Có điều những gì trước mắt xem ra đều đáng giá.
Tô Lăng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Trình Diệc Nhiên: "Ta cũng có chuyện muốn hỏi nàng."
"Cái gì?" Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt hạnh ánh lên tia sáng.
Trái tim Tô Lăng bỗng lỡ một nhịp, mấy lời vốn sắp ra đến môi lại bị nuốt xuống. Cậu nhẹ nhàng vỗ lên đỉnh đầu nàng, hỏi một việc không quá quan trọng: "Nàng muốn ở đâu?"
"Ở đâu?" Vẻ mặt Trình Diệc Nhiên đầy mờ mịt.
"Thư viện Sùng Đức cách kinh thành chừng ba mươi dặm, cách Hoàng cung còn xa hơn. Nàng không thể mỗi ngày đền dậy từ canh hai đi từ nhà đến đây chứ?" Tô Lăng cười, "Trước mắt, nàng có thể ở trong cung."
Trình Diệc Nhiên từ chối theo bản năng: "Như vậy không quá thích hợp?"
"Chẳng có gì là không thích hợp." Giọng nói Tô Lăng vẫn bình thản, "Nàng muốn ở tại Hành Vân Các hay chọn một chỗ khác?" Không chờ Trình Diệc Nhiên trả lời, cậu đã tự ý quyết định: "Cứ ở lại Hành Vân Các đi, mỗi ngày đến đây đọc sách cũng khá gần."
"Ta..." Trình Diệc Nhiên choáng váng, Tô Lăng như vậy vốn không cho nàng có cơ hội lên tiếng.
Nàng đứng lên, nói: "Ta nghĩ..."
"Chọn Hành Vân Các đi." Tô Lăng cướp lời, "Hành Vân Các có nhiều phòng, ta cũng ở ngay chỗ này, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau."
"Không phải, ta nghĩ..." Rốt cuộc Trình Diệc Nhiên cũng tìm được cơ hội nói chuyện, "Ta nghĩ, thân phận của ta như vậy không thích hợp ở lại trong cung."
"Hả?" Tô Lăng nhìn nàng, ý bảo nàng tiếp tục nói hết câu, trong con ngươi sâu thẳm kia không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Trình Diệc Nhiên không khỏi cảm thấy khiếp sợ nhưng vẫn kiên trì cẩn thận giải thích: "Huynh cũng biết ta có bí mật mà, nếu ta bị người khác phát hiện thì..."
"Sẽ không bị người khác phát hiện." Tô Lăng cắt ngang lời Trình Diệc Nhiên, "Người trong cung biết chuyện gì nên nói chuyện gì không. Hơn nữa, cả Hoàng thượng, Diêu Quý phi và ta đều đã biết bí mật của nàng, nàng còn sợ ai biết nữa?"
Trình Diệc Nhiên có cảm giác bản thân bị Tô Lăng thuyết phục.
Hình như cậu nói cũng rất có lý, ba vị lão đại trong cung đều đã biết bí mật của nàng, nàng không cần phải che che giấu giấu nữa.
Nhưng mà, hình như vẫn có chỗ nào đó không đúng.
Trình Diệc Nhiên vỡ lẽ ra, nói: "Ý ta cũng không phải như vậy, ta cảm thấy có lẽ mình không thích hợp làm thư đồng của huynh."
Nàng không dám nhìn sắc mặt Tô Lăng, chỉ giải thích cho mình: "Huynh nghĩ xem, rất nhiều người khác có thể làm thư đồng cho huynh, không nhất thiết không phải ta không được, ta thấy có Vân Úy, Hoắc Nhiễm hay Liễu Minh Phong đều được nè..."
Nàng cúi đầu nên tất nhiên cũng không nhìn thấy được nét mặt của Tô Lăng.
Mỗi lần miệng nàng đọc ra một cái tên thì sắc mặt Tô Lăng lại trầm xuống thêm một phần.
Mắt thấy nàng nói đến tận Sở Du, cậu không nhịn được nữa, lại cắt ngang lời nàng: "Tất nhiên bọn họ đều có thể nhưng ta chỉ cần nàng."
Trong tích tắc, Trình Diệc Nhiên ngạc nhiên trợn to hai mắt nhìn Tô Lăng, lùi về sau nửa bước, vô cùng xấu hổ luống cuống. Sao cậu có thể nói như vậy!
Tô Lăng nhìn nàng, cúi đầu cười: "Hoắc Nhiễm, Vân Úy xếp từ dưới đếm lên không biết bao nhiêu lần, bọn họ đã không giỏi, ta để họ làm thư đồng của ta làm gì? Khi học tại thư viện Sùng Đức trước đây, ta đã biết nếu so với những người khác, nàng lại càng thông minh chịu khó hơn. Tìm thư đồng tất nhiên phải tìm người có thể giúp đỡ đốc thúc, tiến bộ cùng nhau..."
Giải thích này của Tô Lăng đúng là hợp tình hợp lý, trong nhất thời, Trình Diệc Nhiên không tìm được bất kỳ lý do gì để phản bác lại. Tại thư viện Sùng Đức, người học tập gian khổ chăm chỉ nhất không thể nghi ngờ chính là Đỗ Duật, người thứ hai chính là Trình Diệc Nhiên.
Nhưng Đỗ Duật đã thi đậu trạng nguyên, tuổi còn trẻ mà đã trở thành tâm phúc trước mặt Hoàng đế, đương nhiên không thể trở thành thư đồng cho Hoàng tử. Nếu chọn trong số học trò tại thư viện Sùng Đức, không nói tới giới tính thì nàng quả thật là lựa chọn thích hợp nhất.
Nhưng vấn đề mấu chốt chính là cái này, nàng là một cô nương mà! Tất nhiên không phải nàng có ý kỳ thị gì nhưng tại sao phải quá mức phiền phức như vậy.
"Cứ quyết định vậy đi, sau này nàng cứ ở lại Hành Vân Các, ta đã cho người quét dọn giúp nàng." Tô Lăng dứt khoát quyết định, "Trước tiên nàng dùng bữa với ta trước đi, sau đó ta cho người đưa nàng quay về. Nàng thu dọn lấy một chút đồ đạc, ngày mai chính thức bái sư."
"Không phải, ta..."
"Ngày mai là khóa của Tống đại nhân." Tô Lăng nói thẳng, "Tống đại nhân có học thức uyên bác, chắc hẳn nàng sẽ rất thích giờ dạy của ông ấy. Hôm nay Hoàng thượng ra lệnh cho ta phải xem tấu chương trình được lên trước đây, ta không thể đưa nàng trở về được."
Cậu vỗ nhẹ lên cánh tay Trình Diệc Nhiên: "Được rồi, đi thôi, ở đây nhìn rồi thì ta dẫn nàng đến xem nơi sau này nàng sẽ ở."
"Không phải vậy, huynh nghe ta nói trước đã." Trình Diệc Nhiên vội đưa tay ra đè lại cánh tay đang đặt trên cửa của Tô Lăng.
Chỉ trong chớp mắt, Trình Diệc Nhiên có cảm giác mình đã đụng phải thứ gì đó nóng bỏng như than lửa, nhanh chóng rụt tay về.
Nàng hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Ta biết huynh có ý tốt nhưng ta, ta là nữ tử, là một cô nương gia. Ta không quen cũng chẳng thân với Hoàng gia, sao có thể ở lại trong cung chứ?"
Từ nhỏ đến lớn, Trình Diệc Nhiên chưa bao giờ ngủ lại bên ngoài, chỗ như Hoàng cung nào phải chỗ cho người thường ngủ lại?
Nàng thầm nhủ, không đúng, có lẽ ngay từ đầu đã sai rồi. Đáng lẽ nàng không nên giả thành nam mà làm thư đồng của Tô Lăng.
Nàng cảm thấy mọi chuyện đang phát triển theo hướng mà bản thân khó có thể tiếp tục khống chế.
Hai mắt Tô Lăng hơi trầm xuống, mãi sau mới nhàn nhạt nói ra một chữ: "À."
Không thân cũng chẳng quen? Bây giờ không thân cũng chẳng quen nhưng sau này cũng không thân không quen như vậy sao? Chẳng phải bây giờ cậu đang tìm mọi cách để hai người bọn họ có thể gặp nhau sao?
Tuy trước đây bọn họ có hiểu lầm nghiêm trọng với nhau nhưng tình cảm lại không phải là giả. Hôm nay chỉ đổi sang hoàn cảnh khác, đổi sang thân phận khác mà bắt đầu lại từ đầu. Không lẽ nàng thật sự muốn cắt đứt hoàn toàn với cậu? Sao nàng có thể làm như vậy?
Ngay từ đầu chính nàng cố tình thân thiết khiến cậu chú ý đến nàng. Đến khi lòng cậu không còn chỗ cho bất kỳ người nào khác, nàng lại nói xin lỗi, bảo rằng mình nhận nhầm người, sau đó cứ thế mà cắt đứt?
Tô Lăng nhẹ nhàng nói ra một chữ như vậy không khỏi khiến Trình Diệc Nhiên nghẹn lời. Nàng khô khốc nói: "Ta nói thật."
"Vậy không coi nàng là cô nương nữa là được." Tô Lăng cất giọng trầm trầm.
Nếu làm vậy có thể khiến nàng buông bỏ đề phòng.
Tô Lăng chậm rãi bước về phía cánh cửa, đưa tay mở cửa ra.
Ánh nắng lập tức tràn vào, nhuộm cho thân thể đang đứng ngay ngưỡng cửa kia một tầng ánh sáng vàng.
Tô Lăng mười sáu tuổi, thân hình thon dài đứng dưới ánh nắng, bóng lưng gầy guộc mảnh khảnh mang theo ánh sáng như có như không, tựa như thần thánh.
Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu nhìn luồng ánh sáng và cũng đưa mắt nhìn cậu, trước mắt bỗng hiện lên tình cảnh lần đầu tiên gặp nhau.
Cậu nói mình không xem nàng như một cô nương.
Nàng cũng không nói lên được cảm giác trong lòng như thế nào. Nàng loáng thoáng có thể đoán ra nguyên nhân khiến Tô Lăng làm vậy nhưng không dám tiếp tục suy nghĩ sâu hơn. Thứ nhất chính là bây giờ nàng vẫn không cách nào xem Tô Lăng như một nam tử thực thụ, thứ hai chính là vì thân phận của cậu.
Sau này phải thật sự làm thư đồng, sớm chiều ở chung với cậu sao?
"Thất thần gì vậy?" Tô Lăng quay đầu lại, "Nhanh lên, đi xem chỗ nàng ở."
Trình Diệc Nhiên: "À.”
Nàng cúi đầu đi theo.
Gần đến buổi trưa, Tô Lăng dẫn Trình Diệc Nhiên đến nhìn căn phòng xong thì truyền lệnh cho người dọn bữa.
Cậu nở nụ cười với Trình Diệc Nhiên: "Sao không nói gì?"
Trình Diệc Nhiên ngước mắt nhìn Tô Lăng. Mới vừa rồi khi hai người họ nói chuyện, nàng không tự chủ mà lại quay về hình thức ở chung ngày trước của hai người, nhưng khi đến Hành Vân Các, nàng lại lần nữa nhận ra người đang đứng trước mặt không phải thiếu nữ Tô Lăng nữ cải trang nam mà chính là nhị Hoàng tử Tiêu Cẩn. Nàng thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng lúc Tô Lăng hỏi đến, Trình Diệc Nhiên lại không thể không trả lời. Nàng "a" một tiếng, tùy tiện nói: "Trong cung thật rộng lớn."
"Đúng vậy, nên mới có chỗ cho nàng ở lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.