Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 85

TG: Trình

20/08/2024

Ngày mùng tám tháng ba, sau khi học xong Trình Diệc Nhiên xin nghỉ với Tống đại nhân.

Tống đại nhân thấy vậy cũng chỉ gật đầu đồng ý chứ không hỏi gì nhiều.

—— Dù sao thì mấy người họ chủ yếu có trách nhiệm dạy dỗ nhị Hoàng tử, còn thư đồng Trình Diệc Nhiên này tuy cũng chịu khó học hành nhưng chỉ tiện thể dạy dỗ mà thôi. Trình Diệc Nhiên có xin nghỉ hay không cũng không quá quan trọng.

Trình Diệc Nhiên đã sớm quay về thư viện Sùng Đức với mấy người thím Giang.

Phu phụ Trình Uyên hai người đang bàn bạc chuyện lễ cập kê của nàng, thấy nàng trở về, bảo nàng đi rửa mặt chải đầu rồi hẵng tới nói chuyện sau.

Động tác của Trình Diệc Nhiên rất nhanh, chẳng mấy mà đã thay xong y phục nữ nhi, nhanh chóng đi tìm phụ mẫu.

Lôi thị ngoắc ngoắc tay gọi nàng, đợi đến khi nàng ngồi xuống trước mặt mình mới đưa cho nàng một quyển tệp mỏng, nhẹ giọng bảo: "Con nhìn qua một chút đi, mọi chuyện đại khái chính là như vậy, nếu thấy thiếu cái gì thì nói, chúng ta sẽ bổ sung thêm."

Trình Diệc Nhiên nhận lấy, cúi đầu đọc kỹ.

Thật ra bản thân nàng cũng không quá coi trọng nghi thức này nhưng mẫu thân lại hết sức quan tâm, bắt đầu từ năm trước đã không ngừng nhắc đến nó.

Trình Diệc Nhiên cười nói: "Con cảm thấy như vậy được rồi, mẫu thân thấy tốt là được."

Nàng để ý một chút đến người chính tân, tán giả, người xướng lễ, hầu như đều là họ hàng quen thuộc đi lại gặp mặt vào ngày lễ tết, nàng cũng có chút ấn tượng.

Thấy danh sách khách dự lễ, nàng hơi ngẩn ra: "Đoan Nương cũng tới sao?"

Lôi thị gật đầu: "Ừ, tất nhiên con bé sẽ đến."

Thật ra bà có chút lòng riêng nho nhỏ, DIỆC NHIÊN và Thụy Nhi sinh cùng ngày, ngày mai DIỆC NHIÊN cập kê cũng chính là ngày sinh nhật mười lăm tuổi của Thụy Nhi. Bà quả thật rất muốn quang minh chính đại mà gặp mặt Thụy Nhi một lần.

Lôi thị cười, lại nói: "Nha đầu Giảo Nhi của Dương gia kia ngày mai cũng sẽ đến xem lễ. Lại nói tiếp, nàng biết có một người như con nhưng lại chưa từng thấy mặt. Lúc trừ tịch, con bé đến nhà chúng ta, vừa hay lúc Thẩm phu tử gọi con đến giúp. Con bé vô cùng tò mò về con."

"Vậy sao." Trình Diệc Nhiên nói thầm, chắc Dương Giảo cô nương sẽ không nhận ra nàng đâu đúng không?

Trình Uyên nãy giờ vẫn luôn im lặng đưa mắt nhìn nàng rồi nói: "Như vậy là được rồi. Mẫu thân con mới bảo người may y phục mới cho con đó, đi xem xem y phục có vừa hay không?"

Trình Diệc Nhiên ôm lấy cánh tay mẫu thân: "Nếu mẫu thân bảo người khác làm thì nhất định là vừa vặn rồi, đúng không ạ?" Nàng nói xong liền ngẩng đầu nhìn Lôi thị.

Lôi thị đẩy nhẹ trán nàng một cái: "Học ai mà miệng lưỡi trơn tru như vậy hả."

"Học theo phụ thân đó." Trình Diệc Nhiên nói.

Trình Uyên dở khóc dở cười: "Ta dạy con miệng lưỡi trơn tru như vậy hồi nào hả?"

Trình Diệc Nhiên nghĩ tới một chuyện, nhỏ giọng nói: "Phụ thân, mẫu thân, hai người chờ một chút, để con cầm cái này đến."

Nàng thi lễ với phụ mẫu một cái, nhanh chóng chạy về phòng, mở chiếc trám xinh xảo kia ra, lấy chiếc trâm vàng đính hoa đào trên đầu thân vốn được đặt trên lụa xanh xuống, hít sâu một hơi sau đó lại chạy đến chỗ phụ mẫu.

"Mẫu thân, ngày mai chúng ta dùng cây trâm này có được không?" Hai mắt nàng mở to sáng ngời nhìn chằm chằm mẫu thân mình không chớp mắt.

Lôi thị đưa mắt nhìn thấy ý khẩn cầu trong mắt nữ nhi, bà nhận lấy trâm cài, cẩn thận quan sát một hồi mới nhẹ giọng nói: "Chất liệu không tệ, trình độ gia công cũng rất tốt. Không phải thường ngày con thích nhất chính là trâm ngọc đơn giản sao? Thích trâm ngọc khảm vàng như thế này từ bao giờ vậy?"

Hai mắt Trình Diệc Nhiên nhanh như chớp mà xoay một vòng: "À, dù sao thì thẩm mỹ của người trưởng thành chung quy cũng sẽ có chút thay đổi mà."



Lôi thị không nghi ngờ gì, tiếp tục hỏi: "Là con mới mua sao? Có tốn nhiều bạc không? Hiện giờ trên tay con còn bạc không?"

Bà nhớ đến giá cây trâm này hình như tốn không ít tiền.

"Con làm gì có tiền." Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng nói, "Đây không phải đồ con mới mua."

"Vậy là ai? Tam ca đưa sao?" Lôi thị trả lại trâm cho nữ nhi, "Cây trâm này cũng có thể coi như trang trọng, con muốn dùng cái nào thì dùng cái đó."

"Cảm ơn mẫu thân." Trình Diệc Nhiên âm thầm vui mừng, đáng tiếc không thể chia sẻ với mẫu thân. Nàng ngồi cùng mẫu thân một hồi sau đó nói: "Mẫu thân, con đến thăm tẩu tử."

"Đi đi, trò chuyện với tẩu tử đi." Lôi thị khoát tay.

Nhị tẩu Lư thị của Trình Diệc Nhiên đã hoài thai đến tháng thứ chín, đi lại có chút bất tiện, mỗi ngày đều phải đi lại chậm rãi trong sân theo lời đại phu dặn dò. Trình Diệc Nhiên đi đến sân viện của nhị tẩu, vừa hay đúng lúc nhị tẩu nàng đang chậm chạp đi qua đi lại trong sân.

Lư thị nhìn thấy tiểu cô thì cười nói: "DIỆC NHIÊN đã về rồi sao? Ta đang nói sao hôm nay đứa bé trong bụng vẫn động không ngừng, thì ra nó biết tiểu cô trở về."

Trình Diệc Nhiên gật đầu chào, hàn huyên với nhị tẩu vài câu, tự tay đưa bánh ngọt điểm tâm của Yến Vân trai cho nhị tẩu.

Lư thị cảm ơn sau đó lại tiếp tục nói chuyện phiếm với Trình Diệc Nhiên. Đến khi nhắc đến đứa nhỏ trong bụng, trên mặt nàng tràn đầy ý cười dịu dàng, cũng nói nhiều hơn bình thường rất nhiều.

Trình Diệc Nhiên chăm chú lắng nghe, mãi cho đến khi trên mặt nhị tẩu lộ vẻ mệt mỏi mới đứng lên từ biệt ra về.

Lư thị đột nhiên nói: "À, DIỆC NHIÊN, mai là ngày vui của muội, người đến dự lễ nhiều mà người ta giờ đã nặng nề nên sẽ không đến dự được. Đợi lát nữa nhị ca của muội quay về, ta bảo chàng đến đưa cho muội vài thứ."

Trình Diệc Nhiên liên tục xua tay: "Không cần không cần đâu."

"Được rồi." Lư thị cười nói, "Sinh nhật mười lăm tuổi cập kê là một ngày trọng đại. Lễ vật cập kê cho muội, ta đã sớm chuẩn bị tốt nhưng gần đây ta đãng trí hay quên nên để nhị ca của muội giữ dùm, muội cũng không thể không nhận." Trình Diệc Nhiên "Dạ" một tiếng: "Cảm ơn nhị tẩu."

Nhân khẩu nhà họ xưa nay đơn giản nên vẫn luôn vô cùng hòa thuận. Nhị ca đối xử với nàng thế nào tất nhiên không cần phải nói, nhị tẩu cũng coi nàng như muội muội ruột thịt.

Tuy rằng lễ cập kê của nàng, có chút tiếc nuối vì nàng ấy không đến dự lễ được. Nhưng không có gì quan trọng bằng nhị tẩu và đứa bé trong bụng cả. Ngày mai người đến đông đúc, nhị tẩu không đến là một quyết định chính xác.

Ban đêm, nhị ca Trình Khải đến tìm tiểu muội. Hắn mang theo quyển toán kinh tiền triều đã được rất nhiều người phê bình chú thích trong đó kèm theo một bộ trang sức.

"Đồ trang sức này là lễ vật mà nhị tẩu chuẩn bị cho muội." Trình Khải nhẹ giọng nói, "Muội nhìn xem một chút có thích hay không."

Trình Diệc Nhiên nhìn chiếc trâm màu xanh ngọc bích cài tóc đính ngọc trai kia, liên tục gật đầu: "Thích chứ, muội thích lắm, nhị ca cảm ơn nhị tẩu dùm muội nhé." Nàng nghĩ ngợi một hồi, vội đưa cặp hồ lô ngọc cho nhị ca: "Đây, đây là đồ chơi cho cháu nhỏ tương lai của muội."

Trình Khải đưa mắt nhìn một cái, cau mày nói: "Chờ đến khi nó ra đời thì muội tự tay đưa tặng cho nó là được rồi, vội cái gì?"

Trình Diệc Nhiên cúi đầu, "a" một tiếng.

"Còn đây là toán kinh, muội cầm xem thử đi." Trình Khải chậm rãi nói, "Thứ muội học tốt nhất vẫn luôn là toán học, đừng lơ là."

Trình Diệc Nhiên cố nén cười, liên tục gật đầu: "Được, được, nhị ca nói đúng lắm."

Trước đây trong nhà người không ủng hộ chuyện nàng đến thư viện đọc sách nhất chính là nhị ca, nhưng giờ đây ngay cả nhị ca cũng đã đưa cho nàng toán kinh.

"Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai muội sẽ bận rộn lắm đấy." Trình Khải cũng không ở lại lâu, nói thêm chừng hai câu thì nhanh chóng đi khỏi.

Một đêm này, Trình Diệc Nhiên lên giường đi ngủ tương đối sớm. Đối với lễ cập kê này, nàng vừa khẩn trương lại vừa có chút chờ mong.

Hôm sau mới lúc sáng sớm, thím Giang đã gõ cửa phòng nàng: "DIỆC NHIÊN, DIỆC NHIÊN."



Trình Diệc Nhiên nhanh chóng rời giường, rửa mặt súc miệng, buông thõng một đầu tóc dài đen bóng mượt mà ra sau lưng. Tất nhiên hôm nay nàng sẽ không bôi loạn phấn đen lên mặt, mặc vào y phục mà mẫu thân đã sớm chuẩn bị cho mình sau đó đến chỗ phụ mẫu thỉnh an.

Lôi thị khoát tay: "Con mau ăn chút gì đó trước đi, hôm nay có rất nhiều chuyện phải làm."

Đúng như lời Lôi thị nói, hôm nay quả thật vô cùng bận rộn.

Bời vì quy củ của tổ tiên mà Trình gia không có nô bộc. Mặc dù trong nhà có vài người giúp việc nhưng nếu khách đến nhiều như vậy, không khỏi có chút làm không xuể.

Cũng may Lôi thị vô cùng có kinh nghiệm trong chuyện này, cũng sớm đã dự đoán được mọi chuyện có thể xảy ra. Tuy rằng mọi chuyện bận rộn tất bật nhưng vẫn hết sức ngăn nắp, không có bất kỳ sai lầm nào.

Xướng lễ, tán giả, khách khứa từng người trước sau đều đã đến.

Trình Diệc Nhiên được sắp xếp ngồi chờ trong sương phòng. Nàng dựa vào động tĩnh bên ngoài mà tự phỏng đoán khung cảnh ngoài đó.

Nàng đã trải qua không ít sinh nhật nhưng chưa từng có lần nào tổ chức long trọng như ngày hôm nay.

"Tỷ tỷ."

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu liền nhìn thấy đường muội Đoan Nương đang bước về phía mình.

"Hôm nay là ngày vui của tỷ tỷ, muội vẫn còn chưa chúc mừng tỷ." Đoan Nương mặt mày mỉm cười, tỏ vẻ như vô cùng vui mừng.

Trình Diệc Nhiên cười cười: "Cảm ơn muội. Bình thường muội vẫn luôn không bước chân ra khỏi nhà, nay đã đến đây thì ở lâu thêm hai ngày nhé."

Đoan Nương lắc đầu, tỏ vẻ khổ sở nói: "Muội cũng muốn như vậy nhưng không được. Vốn dĩ hôm nay huynh trưởng phải đến Quốc Tử Giám đi học nhưng vì muội muốn huynh ấy đến đây nên huynh ấy cũng không còn cách nào khác, đành phải theo muội đến. Muội không quay về cũng không sao nhưng không thể ảnh hưởng đến chuyện học hành của huynh ấy."

Trình Diệc Nhiên "à" một tiếng, im lặng không nói tiếp đến đề tài này nữa.

"Tỷ, muội nghe nói người làm chính tân của tỷ là Khúc nương tử đúng không?"

Trình Diệc Nhiên gật đầu: "Đúng vậy, chính là Khúc nương tử."

Khúc nương tử là phu nhân của Lễ bộ Thượng thư Trần Châu, cũng là bạn tốt nhất của mẫu thân Lôi thị của nàng. Khúc nương tử nổi danh là một người lương thiện, vô cùng ân ái với phu quân, dưới gối có ba nam hai nữ, sinh hoạt thường ngày cũng vô cùng hạnh phúc.

"Vậy phải làm sao bây giờ đây?" Đoan Nương than nhẹ một tiếng, "Muội vừa mới nghe có người nói hôm nay Khúc nương tử thân thể không khỏe, sợ rằng không có cách nào đến đây làm chính tân cho tỷ được."

"Khúc nương tử không khỏe sao?" Trình Diệc Nhiên cảm thấy có chút bất ngờ.

Đoan Nương gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ bá mẫu vẫn đang lo lắng vì chuyện này đó."

Trình Diệc Nhiên suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Muội ở đây nghỉ ngơi một lát đi, ta đi tìm mẫu thân một chút."



Đoan Nương nói không sai, quả thực giờ này Lôi thị đang vô cùng lo lắng. Một khắc đồng hồ trước, hạ nhân Trần gia đến đây nói lời xin lỗi, bảo phu nhân nhà mình trong người không khỏe nên không thể đến đây, đồng thời đưa lễ vật.

Lôi thị liên tục nói không có chuyện gì, còn quan tâm hỏi han thân thể Khúc nương tử. Nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng sốt ruột, nếu đã không có chính tân thì phải nhanh chóng tìm người khác.

Cũng may hôm nay khách đến không ít người, dù Khúc nương tử không đến được nhưng có thể chọn trong đó, dù sao cũng không còn cách nào khác, chỉ đành như vậy.

Lôi thị liếc mắt thoáng nhìn đến Cao Dương thị, đang lúc muốn bước đến bàn bạc với bà ấy về chuyện này thì thím Giang đứng cạnh đột nhiên bước đến nói thầm bên tai bà: "DIỆC NHIÊN vừa mới nói nếu tìm không được chính tân thì để người làm chính tân luôn cũng được. Con bé nói dù sao trong lòng nó không có ai đức cao vọng trọng hơn người cả."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook