Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Chương 156
Thiên Tân Tài Năng
02/09/2024
Tên Hà Pháp Thắng này vốn dĩ nên bị bắn chết, có kết quả như bây giờ cũng rất tốt.
Anh ta không rảnh đi để ý đến quá trình.
Sáng nay ăn no quá, mệt!
“Kết thúc công việc, chủ nhiệm Hà, anh tự đưa thi thể này đến lò thiêu hay là tôi đưa đi giúp anh?” Ngụy Chương Trình ôn tồn hỏi.
Hiện tại anh ta đang rất vui vẻ, vô cùng sẵn lòng phụ một tay.
“Không cần phiền đội trưởng Ngụy!”
Hà Chí Thắng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt âm độc.
Ngụy Chương Trình không có việc phải làm lại càng thích, cùng mấy anh em rời đi.
Các quần chúng đứng hóng chuyện cũng giải tán, bọn họ phải đi tìm đồng nghiệp láng giềng bà con họ hàng để tâm sự về tin tức này, chuyện lớn thế này, bọn họ ít nhất có thể nói nửa tháng.
Đường Niệm Niệm chậm rãi đạp xe đạp, bó hoa đỗ quyên cực lớn trước xe phản chiếu gương mặt xinh đẹp của cô, cực kỳ bắt mắt ở giữa đám đông.
Hà Chí Thắng đảo mắt qua đã nhìn thấy cô, trong mắt lóe ra dục vọng tham lam.
Không ngờ Chư Thành còn có một cô gái xinh đẹp, lại trẻ tuổi như thế này, chắc chắn vẫn là gái còn trinh, sao trước kia anh ta không nhìn thấy chứ.
Hà Chí Thắng đã bị gương mặt xinh đẹp của Đường Niệm Niệm hớp hồn, lập tức không còn tức giận vì cái chết của anh họ nữa, trong lòng chỉ nghĩ cách bắt lấy Đường Niệm Niệm.
“Chủ nhiệm, để tôi đi hỏi thăm ha?”
Một tên cấp dưới đắc lực rất biết cách xem mặt đoán ý, lập tức chủ động xin ra trận.
“Ừ, ăn nói khách sáo một chút!”
Hà Chí Thắng khẽ gật đầu, anh ta luôn rất có kiên nhẫn với các cô gái xinh đẹp.
Anh ta lại nhìn về phía Đường Niệm Niệm, gương mặt còn đáng sợ hơn quỷ toàn là tham lam và sắc dục, làm người ta cực kỳ buồn nôn.
Đường Niệm Niệm cảm nhận được, đột nhiên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của tên xấu xí kia, cô đã cảm nhận được ý đồ của Hà Chí Thắng, nhưng cũng không sợ hãi, chỉ cảm thấy buồn nôn.
Nếu tên xấu xí này dám nhào lên, cô còn đang ước gì đây, vừa lúc có thể luyện tập.
Đường Niệm Niệm âm thầm cười lạnh, cầm một đóa hoa đỗ quyên, dùng răng cắn nhụy hoa, phun ra, ăn cánh hoa, chua đến mức cô phải nhíu mày, nhưng đây lại là ký ức tuổi thơ của cô.
“Cô Đường!”
Lúc sắp đến trung tâm thành phố, Ngụy Chương Trình nhìn thấy cô, phất tay gọi.
“Đội trưởng Ngụy? Sao các anh lại ở đây?”
Đường Niệm Niệm giả vờ kinh ngạc, đạp xe chạy đến chỗ mấy người Ngụy Chương Trình.
“Lốp xe bị bể rồi, cô mới lên núi hả?” Ngụy Chương Trình cười hỏi.
Một đống hoa đỗ quyên như thế, chắc là lên núi hái rồi, con gái đều thích mấy cây hoa cỏ này.
“Ừm, hái ít hoa đỗ quyên về c ắm vào bình, các anh có công cụ vá lốp xe không?”
“Đi lấy rồi, chốc nữa là đến ngay, sau này cô có đi hái hoa đỗ quyên thì đến núi ở phía đông thành phố, đừng đi bên phía tây, chỗ đó không an toàn.” Ngụy Chương Trình dặn dò.
Nhà Hà Chí Thắng ở phía tây thành phố, cái tên khốn nạn kia nhìn thấy cô gái xinh đẹp thì giống như chó thấy xương, anh ta sợ Đường Niệm Niệm lại bị tên khốn nạn kia làm bẩn.
“Được, sau này tôi sẽ đi bên phía đông.”
Đường Niệm Niệm vô cùng ngoan ngoãn đồng ý, nhưng cô chắc chắn cũng sẽ tranh thủ thời gian chạy đến phía tây thành phố, phải cho Hà Chí Thắng có cơ hội để phạm sai lầm chứ.
“Nói cho cô một tin vui, Hà Pháp Thắng chết rồi.” Ngụy Chương Trình cười ha hả nói.
“Lúc nãy tôi cũng thấy rồi, kẻ ác sẽ bị ông trời trừng trị, đội trưởng Ngụy, anh có muốn ăn hoa đỗ quyên không, ngon lắm.”
Vẻ mặt Đường Niệm Niệm bình tĩnh, còn cầm mấy đóa hoa đỗ quyên, nhất quyết phải tặng cho Ngụy Chương Trình và các đồng đội.
Cô cũng tự cầm mấy đóa, bứt nhụy hoa đi, cái này không ăn được, sau đó nhét cánh hoa vào miệng nhai nhai, ngay từ đầu sẽ có hơi chua, nhưng ăn một lúc sẽ thấy vị ngọt, rất ngon.
“Chỉ có mấy cô gái như cô mới thích thứ này, tôi không ăn đâu.”
Ngụy Chương Trình dở khóc dở cười, anh ta là đàn ông, ăn hoa thì trông ra cái gì chứ.
“Vậy anh c ắm vào bình trưng đi, đẹp lắm, tôi đi đây!”
Đường Niệm Niệm phất tay, lái xe rời đi.
“Anh Ngụy, cô gái này là người đã bắt Hà Pháp Thắng trong đêm hôm đó hả? Đẹp ghê, cũng rất can đảm!” Một đồng đội cười nói.
“Chửi người ta cũng ghê lắm, tôi nhớ tối hôm đó hình như cô ấy cố ý đi câu cá!”
Một đồng đội khác cũng có mặt ở hiện trường tối hôm đó, anh ta cảm thấy Đường Niệm Niệm giống như là cố ý dụ rắn ra khỏi hang, nếu không nửa đêm nửa hôm làm gì có cô gái xinh đẹp nào sẽ ra phố đi dạo chứ?
Từ sau khi xuất hiện vụ án giết người, ban ngày các cô gái ở Chư Thành cũng không dám đi ra ngoài chứ nói gì đến buổi tối, trừ phi bất đắc dĩ phải trực ca đêm.
Ngụy Chương Trình cầm hoa đỗ quyên đột nhiên thay đổi sắc mặt, sực nhớ đến gì đó, anh ta nhìn chăm chú về hướng mà Đường Niệm Niệm rời đi, ánh mắt dần dần có chút tìm tòi nghiên cứu.
Rất nhiều hung thủ đều thích quay về hiện trường vụ án nhìn xem, không lẽ Đường Niệm Niệm... cũng như thế sao?
Tim Ngụy Chương Trình đập nhanh, quát hai đồng đội: “Cái gì mà cố ý câu cá chứ, cô ấy có can đảm cỡ nào thì cũng chỉ là một cô gái mà thôi, làm gì mà gan đến thế, sau này đừng nói như thế nữa, để Hà Chí Thắng nghe được sẽ lại là tai họa đó!”
“Không nói nữa.”
Hai đồng đội đều ảo não ngậm miệng lại, cô Đường xinh đẹp như thế, nếu bị Hà Chí Thắng theo dõi, vậy sẽ là một mối họa lớn.
Hơn nữa đội trưởng Ngụy nói đúng lắm, cho dù một cô gái có can đảm đến mức nào thì cũng không dám đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài dụ dỗ hung thủ vụ án giết người liên hoàn được, tối hôm đó chắc chắn chỉ là trùng hợp mà thôi.
Ngụy Chương Trình quay về đơn vị, tặng hoa đỗ quyên cho đồng nghiệp nữ, sau đó đi tìm cục trưởng báo cáo về vụ án.
“Hung thủ là hai con chó, là của Hà Chí Thắng nuôi, vết thương trí mạng của Hà Pháp Thắng ở cổ họng, bị chó cắn đứt động mạch chủ, mất máu quá nhiều mà chết.”
“Vì sao Hà Pháp Thắng lại xuất hiện trong sân nhà Hà Chí Thắng?”
Cục trưởng không dễ bị lừa gạt đến thế, hỏi một câu đúng ngay trọng tâm vấn đề.
Ngụy Chương Trình nhún vai nói: “Ai mà biết chứ, có lẽ là Hà Pháp Thắng vốn dĩ không được đưa đến bệnh viện tâm thần, vẫn luôn ở trong nhà của Hà Chí Thắng.”
Cục trưởng cắn răng, thấp giọng mắng: “Cậu cho rằng tôi ngốc hay là Hà Chí Thắng ngốc? Lý do ngu ngốc như thế mà cậu cũng nói ra được à?”
“Đây là sự thật, nếu không thì ông nói coi đã có chuyện gì xảy ra?”
Ngụy Chương Trình trợn trắng mắt, không hề khách sáo với cục trưởng.
Nếu không làm việc ở đội điều tra hình sự được nữa thì anh ta đến bộ võ trang, chỗ này không chứa ông thì có chỗ khác cần.
“Được rồi được rồi, cậu cút đi!”
Cục trưởng nhức đầu, mất kiên nhẫn quơ tay, đuổi người.
Anh ta không rảnh đi để ý đến quá trình.
Sáng nay ăn no quá, mệt!
“Kết thúc công việc, chủ nhiệm Hà, anh tự đưa thi thể này đến lò thiêu hay là tôi đưa đi giúp anh?” Ngụy Chương Trình ôn tồn hỏi.
Hiện tại anh ta đang rất vui vẻ, vô cùng sẵn lòng phụ một tay.
“Không cần phiền đội trưởng Ngụy!”
Hà Chí Thắng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt âm độc.
Ngụy Chương Trình không có việc phải làm lại càng thích, cùng mấy anh em rời đi.
Các quần chúng đứng hóng chuyện cũng giải tán, bọn họ phải đi tìm đồng nghiệp láng giềng bà con họ hàng để tâm sự về tin tức này, chuyện lớn thế này, bọn họ ít nhất có thể nói nửa tháng.
Đường Niệm Niệm chậm rãi đạp xe đạp, bó hoa đỗ quyên cực lớn trước xe phản chiếu gương mặt xinh đẹp của cô, cực kỳ bắt mắt ở giữa đám đông.
Hà Chí Thắng đảo mắt qua đã nhìn thấy cô, trong mắt lóe ra dục vọng tham lam.
Không ngờ Chư Thành còn có một cô gái xinh đẹp, lại trẻ tuổi như thế này, chắc chắn vẫn là gái còn trinh, sao trước kia anh ta không nhìn thấy chứ.
Hà Chí Thắng đã bị gương mặt xinh đẹp của Đường Niệm Niệm hớp hồn, lập tức không còn tức giận vì cái chết của anh họ nữa, trong lòng chỉ nghĩ cách bắt lấy Đường Niệm Niệm.
“Chủ nhiệm, để tôi đi hỏi thăm ha?”
Một tên cấp dưới đắc lực rất biết cách xem mặt đoán ý, lập tức chủ động xin ra trận.
“Ừ, ăn nói khách sáo một chút!”
Hà Chí Thắng khẽ gật đầu, anh ta luôn rất có kiên nhẫn với các cô gái xinh đẹp.
Anh ta lại nhìn về phía Đường Niệm Niệm, gương mặt còn đáng sợ hơn quỷ toàn là tham lam và sắc dục, làm người ta cực kỳ buồn nôn.
Đường Niệm Niệm cảm nhận được, đột nhiên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của tên xấu xí kia, cô đã cảm nhận được ý đồ của Hà Chí Thắng, nhưng cũng không sợ hãi, chỉ cảm thấy buồn nôn.
Nếu tên xấu xí này dám nhào lên, cô còn đang ước gì đây, vừa lúc có thể luyện tập.
Đường Niệm Niệm âm thầm cười lạnh, cầm một đóa hoa đỗ quyên, dùng răng cắn nhụy hoa, phun ra, ăn cánh hoa, chua đến mức cô phải nhíu mày, nhưng đây lại là ký ức tuổi thơ của cô.
“Cô Đường!”
Lúc sắp đến trung tâm thành phố, Ngụy Chương Trình nhìn thấy cô, phất tay gọi.
“Đội trưởng Ngụy? Sao các anh lại ở đây?”
Đường Niệm Niệm giả vờ kinh ngạc, đạp xe chạy đến chỗ mấy người Ngụy Chương Trình.
“Lốp xe bị bể rồi, cô mới lên núi hả?” Ngụy Chương Trình cười hỏi.
Một đống hoa đỗ quyên như thế, chắc là lên núi hái rồi, con gái đều thích mấy cây hoa cỏ này.
“Ừm, hái ít hoa đỗ quyên về c ắm vào bình, các anh có công cụ vá lốp xe không?”
“Đi lấy rồi, chốc nữa là đến ngay, sau này cô có đi hái hoa đỗ quyên thì đến núi ở phía đông thành phố, đừng đi bên phía tây, chỗ đó không an toàn.” Ngụy Chương Trình dặn dò.
Nhà Hà Chí Thắng ở phía tây thành phố, cái tên khốn nạn kia nhìn thấy cô gái xinh đẹp thì giống như chó thấy xương, anh ta sợ Đường Niệm Niệm lại bị tên khốn nạn kia làm bẩn.
“Được, sau này tôi sẽ đi bên phía đông.”
Đường Niệm Niệm vô cùng ngoan ngoãn đồng ý, nhưng cô chắc chắn cũng sẽ tranh thủ thời gian chạy đến phía tây thành phố, phải cho Hà Chí Thắng có cơ hội để phạm sai lầm chứ.
“Nói cho cô một tin vui, Hà Pháp Thắng chết rồi.” Ngụy Chương Trình cười ha hả nói.
“Lúc nãy tôi cũng thấy rồi, kẻ ác sẽ bị ông trời trừng trị, đội trưởng Ngụy, anh có muốn ăn hoa đỗ quyên không, ngon lắm.”
Vẻ mặt Đường Niệm Niệm bình tĩnh, còn cầm mấy đóa hoa đỗ quyên, nhất quyết phải tặng cho Ngụy Chương Trình và các đồng đội.
Cô cũng tự cầm mấy đóa, bứt nhụy hoa đi, cái này không ăn được, sau đó nhét cánh hoa vào miệng nhai nhai, ngay từ đầu sẽ có hơi chua, nhưng ăn một lúc sẽ thấy vị ngọt, rất ngon.
“Chỉ có mấy cô gái như cô mới thích thứ này, tôi không ăn đâu.”
Ngụy Chương Trình dở khóc dở cười, anh ta là đàn ông, ăn hoa thì trông ra cái gì chứ.
“Vậy anh c ắm vào bình trưng đi, đẹp lắm, tôi đi đây!”
Đường Niệm Niệm phất tay, lái xe rời đi.
“Anh Ngụy, cô gái này là người đã bắt Hà Pháp Thắng trong đêm hôm đó hả? Đẹp ghê, cũng rất can đảm!” Một đồng đội cười nói.
“Chửi người ta cũng ghê lắm, tôi nhớ tối hôm đó hình như cô ấy cố ý đi câu cá!”
Một đồng đội khác cũng có mặt ở hiện trường tối hôm đó, anh ta cảm thấy Đường Niệm Niệm giống như là cố ý dụ rắn ra khỏi hang, nếu không nửa đêm nửa hôm làm gì có cô gái xinh đẹp nào sẽ ra phố đi dạo chứ?
Từ sau khi xuất hiện vụ án giết người, ban ngày các cô gái ở Chư Thành cũng không dám đi ra ngoài chứ nói gì đến buổi tối, trừ phi bất đắc dĩ phải trực ca đêm.
Ngụy Chương Trình cầm hoa đỗ quyên đột nhiên thay đổi sắc mặt, sực nhớ đến gì đó, anh ta nhìn chăm chú về hướng mà Đường Niệm Niệm rời đi, ánh mắt dần dần có chút tìm tòi nghiên cứu.
Rất nhiều hung thủ đều thích quay về hiện trường vụ án nhìn xem, không lẽ Đường Niệm Niệm... cũng như thế sao?
Tim Ngụy Chương Trình đập nhanh, quát hai đồng đội: “Cái gì mà cố ý câu cá chứ, cô ấy có can đảm cỡ nào thì cũng chỉ là một cô gái mà thôi, làm gì mà gan đến thế, sau này đừng nói như thế nữa, để Hà Chí Thắng nghe được sẽ lại là tai họa đó!”
“Không nói nữa.”
Hai đồng đội đều ảo não ngậm miệng lại, cô Đường xinh đẹp như thế, nếu bị Hà Chí Thắng theo dõi, vậy sẽ là một mối họa lớn.
Hơn nữa đội trưởng Ngụy nói đúng lắm, cho dù một cô gái có can đảm đến mức nào thì cũng không dám đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài dụ dỗ hung thủ vụ án giết người liên hoàn được, tối hôm đó chắc chắn chỉ là trùng hợp mà thôi.
Ngụy Chương Trình quay về đơn vị, tặng hoa đỗ quyên cho đồng nghiệp nữ, sau đó đi tìm cục trưởng báo cáo về vụ án.
“Hung thủ là hai con chó, là của Hà Chí Thắng nuôi, vết thương trí mạng của Hà Pháp Thắng ở cổ họng, bị chó cắn đứt động mạch chủ, mất máu quá nhiều mà chết.”
“Vì sao Hà Pháp Thắng lại xuất hiện trong sân nhà Hà Chí Thắng?”
Cục trưởng không dễ bị lừa gạt đến thế, hỏi một câu đúng ngay trọng tâm vấn đề.
Ngụy Chương Trình nhún vai nói: “Ai mà biết chứ, có lẽ là Hà Pháp Thắng vốn dĩ không được đưa đến bệnh viện tâm thần, vẫn luôn ở trong nhà của Hà Chí Thắng.”
Cục trưởng cắn răng, thấp giọng mắng: “Cậu cho rằng tôi ngốc hay là Hà Chí Thắng ngốc? Lý do ngu ngốc như thế mà cậu cũng nói ra được à?”
“Đây là sự thật, nếu không thì ông nói coi đã có chuyện gì xảy ra?”
Ngụy Chương Trình trợn trắng mắt, không hề khách sáo với cục trưởng.
Nếu không làm việc ở đội điều tra hình sự được nữa thì anh ta đến bộ võ trang, chỗ này không chứa ông thì có chỗ khác cần.
“Được rồi được rồi, cậu cút đi!”
Cục trưởng nhức đầu, mất kiên nhẫn quơ tay, đuổi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.