Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Chương 199
Thiên Tân Tài Năng
02/09/2024
Người nào đó bị mắng cũng không tức giận, còn cười hì hì nói: “Thím hai, thím nói với con bé Niệm cho con vào nhà máy làm việc đi, con làm việc vừa nhanh vừa tốt, mắng sao con cũng chịu, nhất định sẽ không nổi giận.”
Chỉ cần cho bà ta vào nhà máy làm, dù mỗi ngày đều mắng bà ta lừa người cũng được, bà ta nhất định sẽ không nổi giận.
“Niệm Niệm nhà tôi nói, con bé không quan tâm những chuyện đó, cứ để cho người thứ ba quản lý.”
Bà cụ Đường đẩy hết tất cả lên trên đầu đại đội trưởng, dù sao hai con dâu nhà bà ấy đều đã được sắp xếp xong xuôi, những người khác bà ấy không xen vào.
“Con bé Niệm!”
Giọng nói kích động của đại đội trưởng vang lên, từ xa đến gần, rất nhanh đã đến trước mặt.
“Kít.”
Đại đội trưởng thắng gấp xe, thiếu chút nữa đã đụng vào xe tải, còn chưa đứng vững ông ấy đã chạy ra sau buồng xe, đợi đến khi nhìn thấy máy làm vớ, lòng ông ấy cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trong mắt dâng trào nước mắt.
“Cuối cùng cũng làm được nhà máy, sau này Đường Thôn sẽ không còn nghèo khó nữa.”
Đại đội trưởng đưa tay lau mắt, nhưng nước mắt không kìm được lại chảy ra, mấy người già lớn tuổi cũng rơm rớm nước mắt.
Bọn họ đều trải qua thời kỳ nạn đói, tận mắt nhìn thấy người thân bên cạnh chết đói, có người còn ăn đất căng bụng đến chết, có người ăn hạt gạo khô rồi không đi nặng được, cứ sống sờ sờ rồi đau đến chết.
[Nghe người lớn trong nhà nói, thời kỳ nạn đói có người ăn hạt gạo khô, không thải phân ra được, cứ sống sờ sờ như vậy rồi đau đến chết, vô cùng thảm.]
Cho dù hiện tại đã tốt hơn trước, nhưng ăn vẫn không đủ no, quanh năm suốt tháng cũng không ăn được mấy bữa thịt, tuy nhiên đã làm nhà máy thì không như trước nữa, nhất định sẽ được ăn cơm no, còn thường xuyên được ăn thịt.
Cuối cùng Đường Thôn bọn họ cũng được sống một cuộc đời tốt rồi.
May mà có con bé Niệm!
“Vẫn còn mười máy nữa, ngày mai sẽ mang đến sau, trước tiên phải chuyển những thứ này vào đã!”
Trong lòng Đường Niệm Niệm cũng hơi xúc động, kiếp trước cô có xem qua phim tài liệu về Chư Thành, nói về những người già làm trong ngành vớ, những tiền bối đó kể lại năm đó lập nghiệp rất vất vả, họ nói chỉ vì muốn được ăn no, sau này mới từ từ làm ăn lớn.
Nhưng mục tiêu ban đầu của bọn họ rất nhỏ bé, chỉ vì ăn cơm no mà thôi.
Đại đội trưởng lau đi nước mắt, kêu gọi mọi người đến chuyển máy, tất cả đều cẩn thận nâng máy lên, không dám đụng đầu vào, còn cẩn thận hơn cả so với nhấc kiệu hoa.
Sau khi chuyển hết máy dệt, lúc này đại đội trưởng mới nhìn thấy đám người Chu Kinh, ông ấy vô cùng ngại ngùng.
“Xin lỗi, đôi mắt này của tôi ngày càng không ổn, hai vị lãnh đạo, mau vào trong phòng ngồi nào!”
Đại đội trưởng luôn miệng nhận lỗi, ông ấy có quen Chu Kinh, nhưng không biết anh ta lại tới đây làm gì, chắc hẳn không phải vì chuyện của con bé Niệm đó chứ?
“Không sao, đội trưởng cứ tiếp tục giải quyết đi, đêm nay còn phải quấy rầy đội trưởng.”
Chu Kinh cười nói, trời đã tối, buổi tối chắc chắn phải ở tại Đường Thôn.
“Không quấy rầy, là vinh hạnh của tôi.”
Đại đội trưởng mời bọn họ ngồi trong nhà, tiện thể tìm hiểu tình hình ở dưới.
Mọi người trong thôn đều tụ tập ở nhà ăn, không nỡ rời đi, si mê nhìn máy làm vớ.
“Một máy làm vớ chỉ được một người, tổng cộng ba mươi máy nên chỉ có ba mươi chỗ, thôn chúng ta hơn mấy trăm người lận!”
“Từ Kim Phượng nhất định sẽ có một chỗ!”
“Còn có cả vợ của Mãn Ngân nữa, cô ấy từng là công nhân tạm thời ở nhà máy vớ, là công nhân đã quen nghề.”
“Vậy loại đi hai cái, còn hai mươi tám cái nữa.”
“Hồng Hạnh nhà đại đội trưởng nữa, chắc chắn phải tính thêm một người.”
Người trong thôn đều mồm năm miệng mười thảo luận về vị trí làm việc, hòa thượng thì nhiều nhưng cháo thì ít, mọi người ai cũng muốn có công việc, những ai đầu óc linh hoạt thậm chí còn bắt đầu chuẩn bị đi tặng quà.
Lúc trời sắp tối, một nhà ba người Tề Quốc Hoa quay về, trên người đầy bụi đất, nhìn giống như ăn mày.
Người trong thôn cũng nhiệt tình bu lại.
“Quốc Xuân không về sao? Các người không làm tiệc rượu trong thành phố sao?”
“Quốc Hoa đi làm ở đâu rồi?”
Tề Quốc Hoa miễn cưỡng cười một tiếng, trả lời lại: “Vẫn đang sắp xếp công việc, không nhanh vậy được, em rể của tôi chủ nhiệm Hà có nói, bên trên đang khởi xướng mộc mạc gian khổ, cậu ấy muốn lấy mình làm gương tốt, nên không làm tiệc rượu, Quốc Xuân cũng không có ý kiến gì.”
“Cuối cùng vẫn là cán bộ cấp cao, phạm vi cảnh giới cũng cao!”
“Chồng của Quốc Xuân có về cùng con bé không?”
Người trong thôn líu ra líu ríu hỏi đến nỗi sắc mặt người nhà họ Tề ngày càng khó coi, nhất là mẹ Tề, mắt đỏ ngầu.
Bà ta nghĩ đến con gái đầy thương tích của mình, ba ngày sau sao có thể về nhà được đây?
Với lại bà ta cũng không mong tên xấu xí kia mang con gái quay về, mặt mũi của bà không gánh nổi!
“Chủ nhiệm Hà ngày đi vạn dặm, việc nước cũng nhiều nên rất bận rộn, có thể không có thời gian, nhưng sau này cậu ấy sẽ cố gắng bớt chút thời gian quay về làm công tác quan sát ở Đường Thôn.” Tề Quốc Hoa lại bịa thêm lần nữa.
Người trong thôn nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không hỏi nữa.
Sau khi nhà họ Tề đi xa, có người nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiệc rượu cũng không làm, về thăm nhà cũng không về, cái gì cũng không, chủ nhiệm Hà kia quá kiêu ngạo rồi!”
“Làm quan đều như vậy cả, thay đổi được công việc làm ăn ổn định thì đã xem như được lợi rồi!”
“Chưa chắc đã đổi được đâu, sao tôi thấy mẹ của Tề Quốc Hoa như vừa mới khóc xong vậy.”
“Đôi mắt đỏ ngầu, nhất định đã khóc, chắc không nỡ để Quốc Xuân lấy chồng chăng.”
…
Người trong thôn vừa nhìn vừa nho nhỏ trò chuyện, sau đó dần dần tản đi.
Chỉ cần cho bà ta vào nhà máy làm, dù mỗi ngày đều mắng bà ta lừa người cũng được, bà ta nhất định sẽ không nổi giận.
“Niệm Niệm nhà tôi nói, con bé không quan tâm những chuyện đó, cứ để cho người thứ ba quản lý.”
Bà cụ Đường đẩy hết tất cả lên trên đầu đại đội trưởng, dù sao hai con dâu nhà bà ấy đều đã được sắp xếp xong xuôi, những người khác bà ấy không xen vào.
“Con bé Niệm!”
Giọng nói kích động của đại đội trưởng vang lên, từ xa đến gần, rất nhanh đã đến trước mặt.
“Kít.”
Đại đội trưởng thắng gấp xe, thiếu chút nữa đã đụng vào xe tải, còn chưa đứng vững ông ấy đã chạy ra sau buồng xe, đợi đến khi nhìn thấy máy làm vớ, lòng ông ấy cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trong mắt dâng trào nước mắt.
“Cuối cùng cũng làm được nhà máy, sau này Đường Thôn sẽ không còn nghèo khó nữa.”
Đại đội trưởng đưa tay lau mắt, nhưng nước mắt không kìm được lại chảy ra, mấy người già lớn tuổi cũng rơm rớm nước mắt.
Bọn họ đều trải qua thời kỳ nạn đói, tận mắt nhìn thấy người thân bên cạnh chết đói, có người còn ăn đất căng bụng đến chết, có người ăn hạt gạo khô rồi không đi nặng được, cứ sống sờ sờ rồi đau đến chết.
[Nghe người lớn trong nhà nói, thời kỳ nạn đói có người ăn hạt gạo khô, không thải phân ra được, cứ sống sờ sờ như vậy rồi đau đến chết, vô cùng thảm.]
Cho dù hiện tại đã tốt hơn trước, nhưng ăn vẫn không đủ no, quanh năm suốt tháng cũng không ăn được mấy bữa thịt, tuy nhiên đã làm nhà máy thì không như trước nữa, nhất định sẽ được ăn cơm no, còn thường xuyên được ăn thịt.
Cuối cùng Đường Thôn bọn họ cũng được sống một cuộc đời tốt rồi.
May mà có con bé Niệm!
“Vẫn còn mười máy nữa, ngày mai sẽ mang đến sau, trước tiên phải chuyển những thứ này vào đã!”
Trong lòng Đường Niệm Niệm cũng hơi xúc động, kiếp trước cô có xem qua phim tài liệu về Chư Thành, nói về những người già làm trong ngành vớ, những tiền bối đó kể lại năm đó lập nghiệp rất vất vả, họ nói chỉ vì muốn được ăn no, sau này mới từ từ làm ăn lớn.
Nhưng mục tiêu ban đầu của bọn họ rất nhỏ bé, chỉ vì ăn cơm no mà thôi.
Đại đội trưởng lau đi nước mắt, kêu gọi mọi người đến chuyển máy, tất cả đều cẩn thận nâng máy lên, không dám đụng đầu vào, còn cẩn thận hơn cả so với nhấc kiệu hoa.
Sau khi chuyển hết máy dệt, lúc này đại đội trưởng mới nhìn thấy đám người Chu Kinh, ông ấy vô cùng ngại ngùng.
“Xin lỗi, đôi mắt này của tôi ngày càng không ổn, hai vị lãnh đạo, mau vào trong phòng ngồi nào!”
Đại đội trưởng luôn miệng nhận lỗi, ông ấy có quen Chu Kinh, nhưng không biết anh ta lại tới đây làm gì, chắc hẳn không phải vì chuyện của con bé Niệm đó chứ?
“Không sao, đội trưởng cứ tiếp tục giải quyết đi, đêm nay còn phải quấy rầy đội trưởng.”
Chu Kinh cười nói, trời đã tối, buổi tối chắc chắn phải ở tại Đường Thôn.
“Không quấy rầy, là vinh hạnh của tôi.”
Đại đội trưởng mời bọn họ ngồi trong nhà, tiện thể tìm hiểu tình hình ở dưới.
Mọi người trong thôn đều tụ tập ở nhà ăn, không nỡ rời đi, si mê nhìn máy làm vớ.
“Một máy làm vớ chỉ được một người, tổng cộng ba mươi máy nên chỉ có ba mươi chỗ, thôn chúng ta hơn mấy trăm người lận!”
“Từ Kim Phượng nhất định sẽ có một chỗ!”
“Còn có cả vợ của Mãn Ngân nữa, cô ấy từng là công nhân tạm thời ở nhà máy vớ, là công nhân đã quen nghề.”
“Vậy loại đi hai cái, còn hai mươi tám cái nữa.”
“Hồng Hạnh nhà đại đội trưởng nữa, chắc chắn phải tính thêm một người.”
Người trong thôn đều mồm năm miệng mười thảo luận về vị trí làm việc, hòa thượng thì nhiều nhưng cháo thì ít, mọi người ai cũng muốn có công việc, những ai đầu óc linh hoạt thậm chí còn bắt đầu chuẩn bị đi tặng quà.
Lúc trời sắp tối, một nhà ba người Tề Quốc Hoa quay về, trên người đầy bụi đất, nhìn giống như ăn mày.
Người trong thôn cũng nhiệt tình bu lại.
“Quốc Xuân không về sao? Các người không làm tiệc rượu trong thành phố sao?”
“Quốc Hoa đi làm ở đâu rồi?”
Tề Quốc Hoa miễn cưỡng cười một tiếng, trả lời lại: “Vẫn đang sắp xếp công việc, không nhanh vậy được, em rể của tôi chủ nhiệm Hà có nói, bên trên đang khởi xướng mộc mạc gian khổ, cậu ấy muốn lấy mình làm gương tốt, nên không làm tiệc rượu, Quốc Xuân cũng không có ý kiến gì.”
“Cuối cùng vẫn là cán bộ cấp cao, phạm vi cảnh giới cũng cao!”
“Chồng của Quốc Xuân có về cùng con bé không?”
Người trong thôn líu ra líu ríu hỏi đến nỗi sắc mặt người nhà họ Tề ngày càng khó coi, nhất là mẹ Tề, mắt đỏ ngầu.
Bà ta nghĩ đến con gái đầy thương tích của mình, ba ngày sau sao có thể về nhà được đây?
Với lại bà ta cũng không mong tên xấu xí kia mang con gái quay về, mặt mũi của bà không gánh nổi!
“Chủ nhiệm Hà ngày đi vạn dặm, việc nước cũng nhiều nên rất bận rộn, có thể không có thời gian, nhưng sau này cậu ấy sẽ cố gắng bớt chút thời gian quay về làm công tác quan sát ở Đường Thôn.” Tề Quốc Hoa lại bịa thêm lần nữa.
Người trong thôn nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không hỏi nữa.
Sau khi nhà họ Tề đi xa, có người nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiệc rượu cũng không làm, về thăm nhà cũng không về, cái gì cũng không, chủ nhiệm Hà kia quá kiêu ngạo rồi!”
“Làm quan đều như vậy cả, thay đổi được công việc làm ăn ổn định thì đã xem như được lợi rồi!”
“Chưa chắc đã đổi được đâu, sao tôi thấy mẹ của Tề Quốc Hoa như vừa mới khóc xong vậy.”
“Đôi mắt đỏ ngầu, nhất định đã khóc, chắc không nỡ để Quốc Xuân lấy chồng chăng.”
…
Người trong thôn vừa nhìn vừa nho nhỏ trò chuyện, sau đó dần dần tản đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.