Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Chương 209
Thiên Tân Tài Năng
02/09/2024
Cô nằm trong phòng một lúc, chuẩn bị xuất phát tới nông trường, nhưng trước đó phải đưa chìa khóa cổng cho bà cụ Đường.
Muốn tới nhà máy vớ phải đi ngang đồng ruộng, mấy người đàn ông trong thôn đều đang làm việc ở đây, từ phía xa xa đã nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện.
“Mãn Kim à, trong nhà chú chỉ có mình chú không đi làm, con bé Niệm không sắp xếp việc cho chú sao?”
Mặc dù người đặt câu hỏi chỉ đang nói giỡn, nhưng trong giọng điệu lại ẩn chứa ác ý.
Những người khác cũng bắt đầu ồn ào, ám chỉ Đường Niệm Niệm không thương cha, còn bắt Đường Mãn Kim mỗi ngày phải đi làm việc tay chân, đại bất hiếu.
“Nói nhảm gì thế, bé Niệm là đứa con hiếu thảo nhất, tôi chỉ biết trồng trọt, không biết làm việc trong nhà máy, tới đó có thể làm gì được chứ?”
Đường Mãn Kim không vui, khuôn mặt chất phác trầm xuống, hiện tại ngày nào cũng được ăn cơm, bữa nào cũng được ăn thịt, đều là công lao của con bé Niệm, những người này đều đang ghen tị với người làm cha là ông ấy, không mong nhà ông ấy được sống tốt.
Hơn nữa mẹ ông ấy đã sớm nói với ông ấy, hiện tại ba người phụ nữ trong nhà và Mãn Đồng đều làm việc trong nhà máy, công việc của ông ấy thì phải đợi từ từ, nếu không trong thôn sẽ bàn tán.
Đường Mãn Kim vốn dĩ cũng không định đi làm, ông ấy thích trồng trọt, nhìn hoa màu từ từ lớn lên, kết trái, trong lòng ông ấy vô cùng vui sướng, hơn nữa mọi người đều đi làm, vậy ai trồng trọt?
Không ai trồng trọt, vậy lương thực lấy đâu ra?
Suy nghĩ của Đường Mãn Kim vô cùng đơn giản, ông ấy không có tài cán gì, chỉ biết trồng trọt, thế thì phải trồng thật tốt, đừng có suốt ngày nghĩ tới những chuyện không thực tế.
Những người khác thấy Đường Mãn Kim tức giận, cũng không dám nhắc lại, cứng ngắc dời trọng tâm câu chuyện, bây giờ không thể đắc tội với nhà họ Đường được, họ còn đang đợi sau khi nhà máy vớ xây dựng xong sẽ vào trong phân xưởng làm đây.
“Thuốc lá!”
Đường Mãn Kim lấy ra một bao thuốc lá hiệu Quang Vinh, ba hào hai một bao, chia cho người bên cạnh, còn cố ý nói: “Do con bé Niệm nhà tôi mua đó!”
“Con bé Niệm thật hiếu thuận.”
“Thuốc lá này đắt lắm, Mãn Kim anh thật là có phúc mà!”
Mọi người đều mồm năm miệng mười nịnh nọt, nét mặt hơi ngượng ngùng, mặc dù có được loại thuốc lá xa hoa mà bình thường không nỡ mua, nhưng trong lòng lại có cảm giác khó chịu, mức sống sinh hoạt của nhà họ Đường đã vượt qua họ cả một đoạn dài.
Bao giờ họ mới có được một đứa con gái đầy triển vọng như Đường Niệm Niệm đây?
Khóe miệng Đường Niệm Niệm hơi giương lên, thực ra mối quan hệ giữa cô và vợ chồng Đường Mãn Kim rất bình thường, vì từ nhỏ cô đã được hai người già nuôi dưỡng bên người, ăn uống ngủ nghỉ đều do hai người đó phụ trách.
Nhưng Đường Mãn Kim là người thành thật chân chính, không quá mưu mô, lại nghe lời hiếu thuận, chỉ biết vùi đầu gian khổ làm việc, không như Từ Kim Phượng có chút mưu mô, lúc còn bé còn nói mấy lời chanh chua với nhóm chị em Đường Ngũ Cân.
Nhưng Từ Kim Phượng lại không có can đảm, cũng không có ý xấu, chút mưu mô kia vẫn nằm trong phạm vi Đường Niệm Niệm có thể dễ dàng tha thứ.
Hơn nữa có Đường Mãn Kim đè lại, Từ Kim Phượng có nhảy cỡ nào cũng không làm được gì.
Kiếp trước vợ chồng Đường Mãn Kim cũng không có được kết cục tốt, lúc Từ Kim Phượng mang thai, vì Cửu Cân xảy ra chuyện nên chịu đả kích, lúc sinh xuất huyết quá nhiều nên qua đời, bà cụ Đường cũng triền miên trên giường bệnh, Đường Mãn Kim muốn kiếm tiền mua thực phẩm dinh dưỡng cho bà cụ Đường nên đi sửa đập chứa nước, lúc nổ núi không ai thông báo nên ông ấy bị nổ chết.
Nét mặt Đường Niệm Niệm lạnh đi, một đời này, người nhà họ Đường vẫn sống tốt.
Cô lười biếng đi thêm một đoạn tới nhà máy vớ, định đi vào trong, đưa chìa khóa cho Đường Mãn Kim.
“Con bé Niệm lại muốn vào thành phố à?”
“Con bé Niệm ngày càng đẹp, bộ đồ trên người con đẹp quá, bao nhiêu tiền thế?”
Nam nam nữ nữ vây quanh cô, giọng điệu nịnh nọt, đâu đâu cũng lộ ra vẻ lấy lòng.
“Ba mươi mấy đồng, vào thành làm chút chuyện.”
Đồ Đường Niệm Niệm đang mặc chính là áo khoác, bên trong là áo sơ mi, với thời tiết bây giờ, mặc như này là vừa vặn, không nóng không lạnh.
Ngược lại mọi người lại hít một ngụm khí lạnh, một bộ đồ ba mươi mấy đồng, bằng với mua sáu bảy mươi cân thịt rồi.
Bộ đồ này là Chúc Nữ trên trời dệt à?
Mọi người lại nhìn giày da trên chân Đường Niệm Niệm, sáng đến bóng loáng, vừa nhìn đã biết là mua giày da trâu, ít nhất cũng phải mười tám đồng.
Hơn nữa trên cổ tay Đường Niệm Niệm đeo đồng hồ điện tử, vừa nhìn đã thấy chính là hàng cao cấp, trong cửa hàng bách hóa bán mấy chục đồng.
Trong lòng mỗi người đều đang tự tính toán, sau đó lại hít một ngụm khí lạnh.
Má ơi, chỉ đống đồ trên người thôi đã hơn một trăm rồi.
Bí thư ở công xã cũng không mặc đồ mắc như vậy.
“Con bé Niệm, lúc nào nhà máy vớ của chúng ta mới xây thêm?” Có người hỏi.
“Nhanh thôi.”
Đường Niệm Niệm chưa nói thời gian chính xác, cô tính thử, với tốc độ tiêu thụ như bây giờ, nhiều nhất 3 tháng nữa sẽ xây thêm.
Mọi người ngay lập tức vui mừng, chỉ cần nhà máy vớ được xây thêm, bọn họ sẽ có cơ hội đi làm kiếm tiền.
Mấy người trong nhóm thanh niên tri thức đang làm việc ở bên cạnh cũng vô cùng hâm mộ, không nhịn được nên phái một đại diện đến hỏi: “Đồng chí Đường Niệm Niệm, xin hỏi thanh niên tri thức có được đến nhà máy vớ làm không?”
“Sau khi nhà máy vớ xây thêm, chắc chắn sẽ thêm không ít vị trí, tới lúc đó sẽ cạnh tranh công bằng, người nào cũng có cơ hội.”
Đường Niệm Niệm sớm đã cân nhắc qua nhóm thanh niên tri thức, đây là nhóm thanh niên tri thức của Đường Thôn nên rất an tâm, với lại trình độ văn hóa cũng không thấp.
Sau này nhà máy vớ mở rộng quy mô, nhất định không thể chỉ tuyển công nhân lao động, mà còn phải tuyển thêm những người có văn hóa để ra ngoài chạy tiêu thụ, những thanh niên tri thức này chính là những ứng cử viên dự bị.
Hơn nữa cô còn nhớ, những thanh niên tri thức này đã lâu rồi chưa quay về thành phố, hiển nhiên là do điều kiện gia đình không được tốt, không bằng cứ ở lại nhà máy vớ tỏa sáng thì hơn.
Muốn tới nhà máy vớ phải đi ngang đồng ruộng, mấy người đàn ông trong thôn đều đang làm việc ở đây, từ phía xa xa đã nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện.
“Mãn Kim à, trong nhà chú chỉ có mình chú không đi làm, con bé Niệm không sắp xếp việc cho chú sao?”
Mặc dù người đặt câu hỏi chỉ đang nói giỡn, nhưng trong giọng điệu lại ẩn chứa ác ý.
Những người khác cũng bắt đầu ồn ào, ám chỉ Đường Niệm Niệm không thương cha, còn bắt Đường Mãn Kim mỗi ngày phải đi làm việc tay chân, đại bất hiếu.
“Nói nhảm gì thế, bé Niệm là đứa con hiếu thảo nhất, tôi chỉ biết trồng trọt, không biết làm việc trong nhà máy, tới đó có thể làm gì được chứ?”
Đường Mãn Kim không vui, khuôn mặt chất phác trầm xuống, hiện tại ngày nào cũng được ăn cơm, bữa nào cũng được ăn thịt, đều là công lao của con bé Niệm, những người này đều đang ghen tị với người làm cha là ông ấy, không mong nhà ông ấy được sống tốt.
Hơn nữa mẹ ông ấy đã sớm nói với ông ấy, hiện tại ba người phụ nữ trong nhà và Mãn Đồng đều làm việc trong nhà máy, công việc của ông ấy thì phải đợi từ từ, nếu không trong thôn sẽ bàn tán.
Đường Mãn Kim vốn dĩ cũng không định đi làm, ông ấy thích trồng trọt, nhìn hoa màu từ từ lớn lên, kết trái, trong lòng ông ấy vô cùng vui sướng, hơn nữa mọi người đều đi làm, vậy ai trồng trọt?
Không ai trồng trọt, vậy lương thực lấy đâu ra?
Suy nghĩ của Đường Mãn Kim vô cùng đơn giản, ông ấy không có tài cán gì, chỉ biết trồng trọt, thế thì phải trồng thật tốt, đừng có suốt ngày nghĩ tới những chuyện không thực tế.
Những người khác thấy Đường Mãn Kim tức giận, cũng không dám nhắc lại, cứng ngắc dời trọng tâm câu chuyện, bây giờ không thể đắc tội với nhà họ Đường được, họ còn đang đợi sau khi nhà máy vớ xây dựng xong sẽ vào trong phân xưởng làm đây.
“Thuốc lá!”
Đường Mãn Kim lấy ra một bao thuốc lá hiệu Quang Vinh, ba hào hai một bao, chia cho người bên cạnh, còn cố ý nói: “Do con bé Niệm nhà tôi mua đó!”
“Con bé Niệm thật hiếu thuận.”
“Thuốc lá này đắt lắm, Mãn Kim anh thật là có phúc mà!”
Mọi người đều mồm năm miệng mười nịnh nọt, nét mặt hơi ngượng ngùng, mặc dù có được loại thuốc lá xa hoa mà bình thường không nỡ mua, nhưng trong lòng lại có cảm giác khó chịu, mức sống sinh hoạt của nhà họ Đường đã vượt qua họ cả một đoạn dài.
Bao giờ họ mới có được một đứa con gái đầy triển vọng như Đường Niệm Niệm đây?
Khóe miệng Đường Niệm Niệm hơi giương lên, thực ra mối quan hệ giữa cô và vợ chồng Đường Mãn Kim rất bình thường, vì từ nhỏ cô đã được hai người già nuôi dưỡng bên người, ăn uống ngủ nghỉ đều do hai người đó phụ trách.
Nhưng Đường Mãn Kim là người thành thật chân chính, không quá mưu mô, lại nghe lời hiếu thuận, chỉ biết vùi đầu gian khổ làm việc, không như Từ Kim Phượng có chút mưu mô, lúc còn bé còn nói mấy lời chanh chua với nhóm chị em Đường Ngũ Cân.
Nhưng Từ Kim Phượng lại không có can đảm, cũng không có ý xấu, chút mưu mô kia vẫn nằm trong phạm vi Đường Niệm Niệm có thể dễ dàng tha thứ.
Hơn nữa có Đường Mãn Kim đè lại, Từ Kim Phượng có nhảy cỡ nào cũng không làm được gì.
Kiếp trước vợ chồng Đường Mãn Kim cũng không có được kết cục tốt, lúc Từ Kim Phượng mang thai, vì Cửu Cân xảy ra chuyện nên chịu đả kích, lúc sinh xuất huyết quá nhiều nên qua đời, bà cụ Đường cũng triền miên trên giường bệnh, Đường Mãn Kim muốn kiếm tiền mua thực phẩm dinh dưỡng cho bà cụ Đường nên đi sửa đập chứa nước, lúc nổ núi không ai thông báo nên ông ấy bị nổ chết.
Nét mặt Đường Niệm Niệm lạnh đi, một đời này, người nhà họ Đường vẫn sống tốt.
Cô lười biếng đi thêm một đoạn tới nhà máy vớ, định đi vào trong, đưa chìa khóa cho Đường Mãn Kim.
“Con bé Niệm lại muốn vào thành phố à?”
“Con bé Niệm ngày càng đẹp, bộ đồ trên người con đẹp quá, bao nhiêu tiền thế?”
Nam nam nữ nữ vây quanh cô, giọng điệu nịnh nọt, đâu đâu cũng lộ ra vẻ lấy lòng.
“Ba mươi mấy đồng, vào thành làm chút chuyện.”
Đồ Đường Niệm Niệm đang mặc chính là áo khoác, bên trong là áo sơ mi, với thời tiết bây giờ, mặc như này là vừa vặn, không nóng không lạnh.
Ngược lại mọi người lại hít một ngụm khí lạnh, một bộ đồ ba mươi mấy đồng, bằng với mua sáu bảy mươi cân thịt rồi.
Bộ đồ này là Chúc Nữ trên trời dệt à?
Mọi người lại nhìn giày da trên chân Đường Niệm Niệm, sáng đến bóng loáng, vừa nhìn đã biết là mua giày da trâu, ít nhất cũng phải mười tám đồng.
Hơn nữa trên cổ tay Đường Niệm Niệm đeo đồng hồ điện tử, vừa nhìn đã thấy chính là hàng cao cấp, trong cửa hàng bách hóa bán mấy chục đồng.
Trong lòng mỗi người đều đang tự tính toán, sau đó lại hít một ngụm khí lạnh.
Má ơi, chỉ đống đồ trên người thôi đã hơn một trăm rồi.
Bí thư ở công xã cũng không mặc đồ mắc như vậy.
“Con bé Niệm, lúc nào nhà máy vớ của chúng ta mới xây thêm?” Có người hỏi.
“Nhanh thôi.”
Đường Niệm Niệm chưa nói thời gian chính xác, cô tính thử, với tốc độ tiêu thụ như bây giờ, nhiều nhất 3 tháng nữa sẽ xây thêm.
Mọi người ngay lập tức vui mừng, chỉ cần nhà máy vớ được xây thêm, bọn họ sẽ có cơ hội đi làm kiếm tiền.
Mấy người trong nhóm thanh niên tri thức đang làm việc ở bên cạnh cũng vô cùng hâm mộ, không nhịn được nên phái một đại diện đến hỏi: “Đồng chí Đường Niệm Niệm, xin hỏi thanh niên tri thức có được đến nhà máy vớ làm không?”
“Sau khi nhà máy vớ xây thêm, chắc chắn sẽ thêm không ít vị trí, tới lúc đó sẽ cạnh tranh công bằng, người nào cũng có cơ hội.”
Đường Niệm Niệm sớm đã cân nhắc qua nhóm thanh niên tri thức, đây là nhóm thanh niên tri thức của Đường Thôn nên rất an tâm, với lại trình độ văn hóa cũng không thấp.
Sau này nhà máy vớ mở rộng quy mô, nhất định không thể chỉ tuyển công nhân lao động, mà còn phải tuyển thêm những người có văn hóa để ra ngoài chạy tiêu thụ, những thanh niên tri thức này chính là những ứng cử viên dự bị.
Hơn nữa cô còn nhớ, những thanh niên tri thức này đã lâu rồi chưa quay về thành phố, hiển nhiên là do điều kiện gia đình không được tốt, không bằng cứ ở lại nhà máy vớ tỏa sáng thì hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.