Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Chương 593
Thiên Tân Tài Năng
02/09/2024
Nhưng sự thật chính là, con nhỏ nông thôn Đường Niệm Niệm này tốt hơn con gái quân trưởng như cô ta mọi mặt, ăn mặc ngủ nghỉ đều tốt hơn cô ta, cô ta hoàn toàn không so được.
Hiện tại cô ta còn không phải không sinh con cho đàn ông, Từ Yến lại nôn khan vài tiếng, sinh ra chán ghét sâu đậm với đứa trẻ trong bụng.
Chỉ cần phụ nữ sinh con, thân thể sẽ trở nên rất xấu xí, ngực rủ xuống, dáng người cồng kềnh, còn có rạn da vì sinh, thậm chí còn có thể xuất hiện các loại tật bệnh phụ khoa khó mà nói, chỉ cần Từ Yến nghĩ đến những thứ này, sẽ vô cùng bực bội.
"Bác sĩ Từ, đi làm hả!"
Có mấy người phụ nữ cầm theo giỏ thức ăn đi tới, chủ động chào hỏi.
Từ Yến cười cười, sắc mặt khó coi.
Mấy người phụ nữ này thấy vẻ mặt của cô ta thế đều đi nhanh hơn chút, người khu gia thuộc đều biết tính tình già mồm của Từ Yến. Nể mặt quân trưởng Từ và Lục Quang Lượng, bọn họ đều là đứng từ xa mà trông, không trêu vào Từ Yến.
"Tiểu Đường, cô phải vào thành phố?"
Mấy người phụ nữ này nhìn thấy Đường Niệm Niệm, đều rất nhiệt tình đi tới.
"Trong thành phố có chút việc phải làm."
Đường Niệm Niệm đóng cốp xe sau, mấy người phụ nữ này đều là người của khu gia thuộc, tên cụ thể cô không biết, chỉ là nhìn thấy quen mặt.
"Tiểu Đường thật là lợi hại, ngay cả xe cũng biết lái!"
"Tiểu Đường còn là xưởng trưởng mà, tiền lương cao hơn cả đoàn trưởng Thẩm."
Mấy người phụ nữ này thấy mặt là khen, mặc dù Đường Niệm Niệm không thích cười, đối xử với người khác cũng không nhiệt tình, nhưng cô là thờ ơ bình đẳng với tất cả mọi người, ngay cả người yêu của quân trưởng, Tiểu Đường cũng có thái độ này.
Hơn nữa mọi người cảm thấy Đường Niệm Niệm rất nhiệt tình, chỉ cần mở miệng, Đường Niệm Niệm sẽ chịu hỗ trợ.
Chẳng hạn như quân đội cách khu thành phố hơi xa, bình thường vào thành phố không tiện lắm, Đường Niệm Niệm biết lái xe hơi nhỏ, chỉ cần mở miệng, cô sẽ cho quá giang một đoạn đường. Nhưng thật ra là mọi người hiểu lầm rồi, Đường Niệm Niệm chẳng qua là cảm thấy những chuyện này không đáng kể, không phí bao nhiêu thời gian của cô. Nếu có người không biết tốt xấu, mở miệng bảo cô cố ý lái xe đưa người đó vào thành phố, chắc chắn cô sẽ vô tình từ chối.
"Tôi hẹn người khác chín giờ gặp mặt." Đường Niệm Niệm nhìn xuống đồng hồ.
"Vậy cô mau mau đi, đừng đến muộn."
NHững người phụ nữ này trăm miệng một lời, thúc cô đi nhanh lên chút.
Đường Niệm Niệm cười cười, sau khi lên xe thì đóng cửa xe, rất nhanh đã lái đi.
Những người phụ nữ này nhìn xe hơi nhỏ càng ngày càng xa, có người dám khái nói: "Nếu sau này con gái tôi có một nửa năng lực của Tiểu Đường, tôi sẽ hưởng phúc nhỉ!"
"Tiểu Đường thật sự làm vẻ vang cho phụ nữ chúng ta, có năng lực quá!"
Mấy người phụ nữ cảm khái một trận, rất mau đã trở về hiện thực, cầm theo giỏ thức ăn về nhà, còn phải trở về chuẩn bị cơm trưa cho chồng con nữa.
Từ Yến đều nghe thấy, ghen tỵ đạp xe đi làm, trong lòng còn thấy ghen ghét hơn ăn ớt, chua chát, khổ, cay có đủ, thật sự không muốn đi làm.
Trước kia cô ta còn cảm thấy làm bác sĩ không tệ, thể diện, tiền lương cũng cao, nhưng so sánh với Đường Niệm Niệm, phần công việc mỗi tháng bốn mươi tám đồng tiền lương của cô ta đã có vẻ không đáng chú ý.
Bốn mươi tám đồng tiền lương, ngay cả một bộ quần áo của Đường Niệm Niệm cũng không mua nổi.
Coi như cộng thêm tám mươi sáu đồng tiền lương của Lục Quang Lượng, cũng mua không nổi mấy bộ đồ, còn phải tính toán kĩ lưỡng cuộc sống.
Dưới quê của Lục Quang Lượng còn có hai anh em, còn có mẹ già, mỗi tháng anh ta đều gửi hai mươi đồng về nhà, thấy sắp tết hết năm còn phải gửi nhiều chút, tiền còn lại Lục Quang Lượng cũng không giao cho cô ta, đều là anh ta tự giữ.
Lý do là cô ta dùng tiền vung tay quá trán, là cha mẹ của cô ta và Lục Quang Lượng nói, còn nói sau khi kết hôn không thể để cho cô ta quản tiền, cho nên tiền lương của cô ta và Lục Quang Lượng ai người nấy quản, tiền lương của cô ta cô ta tự xài, Lục Quang Lượng dùng cho gia đình.
Từ Yến thở dài, tâm trạng đột nhiên trở nên uể oải, đi làm cũng không có tâm trạng.
Dừng xe xong, Từ Yến phờ phạc tới phòng làm việc, trước mắt đột nhiên sáng lên, một người phụ nữ thời thượng xinh đẹp, xuất hiện ở trước mặt cô ta.
Người phụ nữ này cao gầy thon thả, đồ mặc là đầm nền trắng điểm xanh chấm bi, chiếc đầm này trước kia Đường Niệm Niệm từng mặc, Từ Yến đã sai người nghe ngóng giá cả, không đắt, nhưng ở thành phố Thượng Hải không mua được, phải đến Dương Thành mua.
Từ Yến luôn ghi nhớ chiếc đầm chấm bi này, muốn đợi người đi Dương Thành công tác sẽ mua giúp cô ta một chiếc.
Người phụ nữ mặc đầm xanh chấm bi xinh đẹp, cô ấy hơi khom người, dùng tay đè bụng dưới, vẻ mặt rất đau đớn, cái trán còn đổ không ít mồ hôi lạnh, cô ấy đang xếp hàng trước cửa sổ đăng ký, nhưng hàng ngũ rất dài, trông cô ấy rất tệ.
Từ Yến đi tới, hỏi: "Có phải cô không thoải mái hay không?"
"Tôi... Tôi đau bụng."
Người phụ nữ đau đến mức nói không ra lời, hơn nữa có máu thuận theo chân của cô ấy chảy xuống.
Sắc mặt Từ Yến đổi hẳn, đỡ cô ấy, gọi y tá tới hỗ trợ, tình huống này rất có thể là thai ngoài tử cung, vô cùng nguy hiểm.
Trải qua kiểm tra, đúng là thai ngoài tử cung, phải lập tức phẫu thuật, nhưng cần gia đình ký tên.
"Chồng… chồng tôi ở bộ đội, để tôi tự ký vậy.”
Khuôn mặt người phụ nữ tái nhợt, tỏ vẻ mình có thể ký tên, dáng vẻ yếu đuối nhưng kiên cường của cô ấy khiến bác sĩ y tá cảm động.
Cuộc phẫu thuật hoàn thành thuận lợi, người phụ nữ đã thoát khỏi nguy hiểm, Từ Yến còn cố ý đi thăm cô ấy, biết người phụ nữ tên là Hàn Anh, là một người vợ quân đội, làm công việc tài vụ, làm việc tại một đơn vị quốc doanh.
"Cảm ơn bác sĩ Từ, nhờ có cô!" Hàn Anh suy yếu nói cảm ơn.
"Đừng khách khí, tôi là bác sĩ, cô cố gắng nghỉ ngơi, có khó khăn cứ nói." Từ Yến cười nói.
"Không có gì, tôi quen rồi.”
Hàn Anh cười tự giễu một cái, trong nháy mắt đã khiến Từ Yến cảm thấy đồng cảm, mặc dù Lục Quang Lượng rất quan tâm cô ta, nhưng một năm thì có hơn nửa năm không ở nhà, cô ta cũng thường xuyên một mình, có đôi khi ngã bệnh không gọi được ai, loại cơ khổ, thê lương không nơi nương tựa kia, chỉ có người làm vợ quân đội mới có thể hiểu. Từ Yến không phải người nhiệt tình giúp người, nhưng cô ta đối xử với Hàn Anh rất tốt, một ngày đi thăm nhiều lần, hai người càng trò chuyện càng ăn ý, nhanh chóng trở thành bạn tốt.
Hiện tại cô ta còn không phải không sinh con cho đàn ông, Từ Yến lại nôn khan vài tiếng, sinh ra chán ghét sâu đậm với đứa trẻ trong bụng.
Chỉ cần phụ nữ sinh con, thân thể sẽ trở nên rất xấu xí, ngực rủ xuống, dáng người cồng kềnh, còn có rạn da vì sinh, thậm chí còn có thể xuất hiện các loại tật bệnh phụ khoa khó mà nói, chỉ cần Từ Yến nghĩ đến những thứ này, sẽ vô cùng bực bội.
"Bác sĩ Từ, đi làm hả!"
Có mấy người phụ nữ cầm theo giỏ thức ăn đi tới, chủ động chào hỏi.
Từ Yến cười cười, sắc mặt khó coi.
Mấy người phụ nữ này thấy vẻ mặt của cô ta thế đều đi nhanh hơn chút, người khu gia thuộc đều biết tính tình già mồm của Từ Yến. Nể mặt quân trưởng Từ và Lục Quang Lượng, bọn họ đều là đứng từ xa mà trông, không trêu vào Từ Yến.
"Tiểu Đường, cô phải vào thành phố?"
Mấy người phụ nữ này nhìn thấy Đường Niệm Niệm, đều rất nhiệt tình đi tới.
"Trong thành phố có chút việc phải làm."
Đường Niệm Niệm đóng cốp xe sau, mấy người phụ nữ này đều là người của khu gia thuộc, tên cụ thể cô không biết, chỉ là nhìn thấy quen mặt.
"Tiểu Đường thật là lợi hại, ngay cả xe cũng biết lái!"
"Tiểu Đường còn là xưởng trưởng mà, tiền lương cao hơn cả đoàn trưởng Thẩm."
Mấy người phụ nữ này thấy mặt là khen, mặc dù Đường Niệm Niệm không thích cười, đối xử với người khác cũng không nhiệt tình, nhưng cô là thờ ơ bình đẳng với tất cả mọi người, ngay cả người yêu của quân trưởng, Tiểu Đường cũng có thái độ này.
Hơn nữa mọi người cảm thấy Đường Niệm Niệm rất nhiệt tình, chỉ cần mở miệng, Đường Niệm Niệm sẽ chịu hỗ trợ.
Chẳng hạn như quân đội cách khu thành phố hơi xa, bình thường vào thành phố không tiện lắm, Đường Niệm Niệm biết lái xe hơi nhỏ, chỉ cần mở miệng, cô sẽ cho quá giang một đoạn đường. Nhưng thật ra là mọi người hiểu lầm rồi, Đường Niệm Niệm chẳng qua là cảm thấy những chuyện này không đáng kể, không phí bao nhiêu thời gian của cô. Nếu có người không biết tốt xấu, mở miệng bảo cô cố ý lái xe đưa người đó vào thành phố, chắc chắn cô sẽ vô tình từ chối.
"Tôi hẹn người khác chín giờ gặp mặt." Đường Niệm Niệm nhìn xuống đồng hồ.
"Vậy cô mau mau đi, đừng đến muộn."
NHững người phụ nữ này trăm miệng một lời, thúc cô đi nhanh lên chút.
Đường Niệm Niệm cười cười, sau khi lên xe thì đóng cửa xe, rất nhanh đã lái đi.
Những người phụ nữ này nhìn xe hơi nhỏ càng ngày càng xa, có người dám khái nói: "Nếu sau này con gái tôi có một nửa năng lực của Tiểu Đường, tôi sẽ hưởng phúc nhỉ!"
"Tiểu Đường thật sự làm vẻ vang cho phụ nữ chúng ta, có năng lực quá!"
Mấy người phụ nữ cảm khái một trận, rất mau đã trở về hiện thực, cầm theo giỏ thức ăn về nhà, còn phải trở về chuẩn bị cơm trưa cho chồng con nữa.
Từ Yến đều nghe thấy, ghen tỵ đạp xe đi làm, trong lòng còn thấy ghen ghét hơn ăn ớt, chua chát, khổ, cay có đủ, thật sự không muốn đi làm.
Trước kia cô ta còn cảm thấy làm bác sĩ không tệ, thể diện, tiền lương cũng cao, nhưng so sánh với Đường Niệm Niệm, phần công việc mỗi tháng bốn mươi tám đồng tiền lương của cô ta đã có vẻ không đáng chú ý.
Bốn mươi tám đồng tiền lương, ngay cả một bộ quần áo của Đường Niệm Niệm cũng không mua nổi.
Coi như cộng thêm tám mươi sáu đồng tiền lương của Lục Quang Lượng, cũng mua không nổi mấy bộ đồ, còn phải tính toán kĩ lưỡng cuộc sống.
Dưới quê của Lục Quang Lượng còn có hai anh em, còn có mẹ già, mỗi tháng anh ta đều gửi hai mươi đồng về nhà, thấy sắp tết hết năm còn phải gửi nhiều chút, tiền còn lại Lục Quang Lượng cũng không giao cho cô ta, đều là anh ta tự giữ.
Lý do là cô ta dùng tiền vung tay quá trán, là cha mẹ của cô ta và Lục Quang Lượng nói, còn nói sau khi kết hôn không thể để cho cô ta quản tiền, cho nên tiền lương của cô ta và Lục Quang Lượng ai người nấy quản, tiền lương của cô ta cô ta tự xài, Lục Quang Lượng dùng cho gia đình.
Từ Yến thở dài, tâm trạng đột nhiên trở nên uể oải, đi làm cũng không có tâm trạng.
Dừng xe xong, Từ Yến phờ phạc tới phòng làm việc, trước mắt đột nhiên sáng lên, một người phụ nữ thời thượng xinh đẹp, xuất hiện ở trước mặt cô ta.
Người phụ nữ này cao gầy thon thả, đồ mặc là đầm nền trắng điểm xanh chấm bi, chiếc đầm này trước kia Đường Niệm Niệm từng mặc, Từ Yến đã sai người nghe ngóng giá cả, không đắt, nhưng ở thành phố Thượng Hải không mua được, phải đến Dương Thành mua.
Từ Yến luôn ghi nhớ chiếc đầm chấm bi này, muốn đợi người đi Dương Thành công tác sẽ mua giúp cô ta một chiếc.
Người phụ nữ mặc đầm xanh chấm bi xinh đẹp, cô ấy hơi khom người, dùng tay đè bụng dưới, vẻ mặt rất đau đớn, cái trán còn đổ không ít mồ hôi lạnh, cô ấy đang xếp hàng trước cửa sổ đăng ký, nhưng hàng ngũ rất dài, trông cô ấy rất tệ.
Từ Yến đi tới, hỏi: "Có phải cô không thoải mái hay không?"
"Tôi... Tôi đau bụng."
Người phụ nữ đau đến mức nói không ra lời, hơn nữa có máu thuận theo chân của cô ấy chảy xuống.
Sắc mặt Từ Yến đổi hẳn, đỡ cô ấy, gọi y tá tới hỗ trợ, tình huống này rất có thể là thai ngoài tử cung, vô cùng nguy hiểm.
Trải qua kiểm tra, đúng là thai ngoài tử cung, phải lập tức phẫu thuật, nhưng cần gia đình ký tên.
"Chồng… chồng tôi ở bộ đội, để tôi tự ký vậy.”
Khuôn mặt người phụ nữ tái nhợt, tỏ vẻ mình có thể ký tên, dáng vẻ yếu đuối nhưng kiên cường của cô ấy khiến bác sĩ y tá cảm động.
Cuộc phẫu thuật hoàn thành thuận lợi, người phụ nữ đã thoát khỏi nguy hiểm, Từ Yến còn cố ý đi thăm cô ấy, biết người phụ nữ tên là Hàn Anh, là một người vợ quân đội, làm công việc tài vụ, làm việc tại một đơn vị quốc doanh.
"Cảm ơn bác sĩ Từ, nhờ có cô!" Hàn Anh suy yếu nói cảm ơn.
"Đừng khách khí, tôi là bác sĩ, cô cố gắng nghỉ ngơi, có khó khăn cứ nói." Từ Yến cười nói.
"Không có gì, tôi quen rồi.”
Hàn Anh cười tự giễu một cái, trong nháy mắt đã khiến Từ Yến cảm thấy đồng cảm, mặc dù Lục Quang Lượng rất quan tâm cô ta, nhưng một năm thì có hơn nửa năm không ở nhà, cô ta cũng thường xuyên một mình, có đôi khi ngã bệnh không gọi được ai, loại cơ khổ, thê lương không nơi nương tựa kia, chỉ có người làm vợ quân đội mới có thể hiểu. Từ Yến không phải người nhiệt tình giúp người, nhưng cô ta đối xử với Hàn Anh rất tốt, một ngày đi thăm nhiều lần, hai người càng trò chuyện càng ăn ý, nhanh chóng trở thành bạn tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.