Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Chương 638
Thiên Tân Tài Năng
02/09/2024
"Con đi tìm người làm gì, thím Trương con biết làm!"
Bà cụ Đường hung dữ trừng mắt nhìn, hồi nữa phải dạy dỗ con bé này, sao lại trong mắt chỉ có tiền?
"Trung Kiệt, con đi mua vải, thím làm cho con!" Thím Trương cười nói.
Trong nhà có máy may, làm hai bộ quần áo rất đơn giản.
"Được, bây giờ con sẽ đi mua."
Nghiêm Trung Kiệt cười khéo léo, rủ Đường Cửu Cân: "Muốn đi vườn bách thú chơi không?"
"Có phải có sư tử, hổ hay không?"
Đường Cửu Cân hứng thú.
"Có, còn có gấu trúc lớn!"
"Em muốn đi!"
Đường Cửu Cân vui vẻ kêu to, nhìn về phía bà cụ Đường.
"Đi thôi, cầm theo tiền và chai ấm nước!"
Bà cụ Đường đồng ý, kín đáo đưa cho cháu gái một đồng, còn rót một chai nước trà đã nguội và đưa cho cháu gái, tránh cho trên đường đi bị khát nước.
Nghiêm Trung Kiệt về nhà lấy xe đạp, Cửu Cân ngồi ở phía sau, rất nhanh hai người đã đạp xe đi xa.
"Cửu Cân và Trung Kiệt cũng là không đánh không quen biết, mới đó đã quen." Thím Trương cười nói.
"Con bé này còn bướng hơn thằng nhóc này nữa, ban nãy nó nhìn thấy quân giải phóng đứng gác, còn nói về sau muốn làm bộ đội nữa đấy!"
Giọng điệu của bà cụ Đường vừa bất đắc dĩ vừa tự hào, tính tình cháu gái kiên cường, chắc chắn sẽ không chịu ức hiếp, hiện tại bà ấy chỉ lo lắng con bé này ức h.i.ế.p người khác.
"Tham gia quân ngũ rất tốt, về sau Cửu Cân chúng ta có thể làm nữ tướng quân thì sao!" Thím Trương nịnh nọt nói.
"Nhờ lời chúc của cô, nó đừng gặp rắc rối thì tôi đã a di đà phật rồi!"
Bà cụ Đường cười không ngậm miệng được, có điều bà ấy cũng không có thật sự kỳ vọng vào Cửu Cân làm nữ tướng quân, chỉ cần bình an, có thể làm một chức quan nhàn tản là bà ấy đã đủ hài lòng.
Đường Niệm Niệm vẫn đang tham gia kỳ thi cuối kỳ ở trường học, cuối cùng đã thi xong một môn cuối cùng, cô về ký túc xá thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về quân đội.
"Chị Hồng Mai, kỳ nghỉ này chị có về nhà không?"
Người trong ký túc xá đều ở đây, Đồng Hiểu Phương ở đối diện tấm gương thắt b.í.m tóc, thuận tiện nói chuyện phiếm cùng Viên Hồng Mai.
"Khoan chưa trở về, cha nó muốn thi đại học xong sẽ dẫn con đến đây chơi, chị sẽ chờ bọn họ." Viên Hồng Mai cười nói.
Tháng sau là đợt thi đại học thứ hai, cô ấy bảo chồng điền đại học ở thành phố Thượng Hải, về sau cô ấy còn phải cố gắng để hai vợ chồng đều ở lại thành phố Thượng Hải, sau đó dẫn hai đứa bé qua đây.
(Trước kia thời gian thi đại học là vào ngày 7, ngày 8, ngày 9 - tháng 7, tục xưng tháng bảy đen tối.)
Hiện tại mặc dù Đông Bắc rất tốt, nhưng Viên Hồng Mai luôn cảm thấy trọng tâm kinh tế tương lai sẽ ở miền Nam, cho nên cô ấy mới có thể điền nguyện vọng vào đại học ở miền Nam, là vì đặt nền móng sớm chút.
"Hiểu Phương em có cuộc hẹn? Có phải chàng trai học ngoại ngữ kia hay không?" Viên Hồng Mai trêu ghẹo hỏi.
Đồng Hiểu Phương có vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách cũng tốt, rất được các bạn nam trong trường hoan nghênh, người theo đuổi xếp hàng dài, gần đây Đồng Hiểu Phương rất thân với một bạn học nam học ngành ngoại ngữ, có vẻ đã xác định quan hệ.
"Em vẫn chưa đồng ý kia mà, anh ấy hẹn em đi xem phim. Em muốn tránh giai đoạn cao điểm của những hôm nay, dự định đến tháng sau mới mua vé xe. Vừa hay không có việc gì, đồng ý rồi."
Đồng Hiểu Phương đỏ mặt xấu hổ giải thích, trạng thái đáng yêu của cô gái đang yêu hết sức rõ ràng.
"Xem phim thì xem phim, ban đêm đừng về muộn, cũng đừng bị điêu ngôn xảo ngữ của đàn ông làm mụ mị đầu óc, để đàn ông được lợi, có một số việc phải sau khi đăng ký kết hôn rồi mới có thể làm."
Viên Hồng Mai rất nghiêm túc căn dặn, trong túc xá có ba người chưa lập gia đình, Tôn Đông Tú và Lưu Đan Hà cô ấy không lo lắng, cả hai đều rất có chủ kiến, chỉ có tính tình Đồng Hiểu Phương quá đơn thuần, lại có vẻ ngoài xinh đẹp, cô ấy sợ cô gái này bị đàn ông dỗ ngon dỗ ngọt thành công, ăn thiệt thòi bị mắc lừa.
Đồng Hiểu Phương đỏ mặt như sắp nhỏ ra máu, ngượng ngùng nói: "Em vẫn chưa đồng ý với anh ấy mà. Chắc chắn xem phim xong sẽ trở lại, em sẽ không làm gì vớ vẩn đâu, trước khi đi học đại học mẹ em đã nói, nếu em dám làm gì vớ vẩn, bà ấy sẽ đánh c.h.ế.t em!"
"Nghe lời mẹ em chắc chắn sẽ không sai!"
Lúc này Viên Hồng Mai mới yên tâm, may mắn Đồng Hiểu Phương có người mẹ tốt, cô ấy lại hỏi mấy người Tôn Đông Tú có trở về nhà hay không.
"Em không về, em muốn ở đây tìm một vài việc để làm, buổi tối còn có thể ôn tập." Tôn Đông Tú trả lời.
"Em cũng không trở về, em với Đông Tú cùng kiếm việc làm." Lưu Đan Hà thân thiện hơn lúc vừa khai giảng một chút, nhưng vẫn không thích nói chuyện.
"Em cũng thế."
Vẻ mặt Ngô Uyển Hoa tốt hơn lúc khai giảng nhiều, cô ấy cũng muốn ở lại tìm việc kiếm tiền.
"Các chị đã tìm được việc chưa?" Đường Niệm Niệm hỏi.
"Vẫn không có, có điều Giả Đông nói có thể giúp nghe ngóng một chút, mẹ cậu ấy là cán bộ khu phố." Tôn Đông Tú có chút sầu.
Cô ấy hoàn toàn không biết gì về thành phố Thượng Hải, tìm việc làm chẳng khác gì thầy bói xem voi.
Giả Đông là người bản địa và cũng là bạn cùng lớp, rất nhiệt tình, nhưng anh ấy không có cam đoan nhất định có thể tìm được.
"Khu phố sợ là khó, tại đây cũng có rất nhiều người đang chờ được sắp xếp việc làm, ngay cả những việc như dán hộp giấy và xoắn dây gai cũng không giành được." Đường Niệm Niệm nói sự thật.
Cô nghe thím Trương nói.
Trước kia lúc thím Trương ở nhà kiểu Tây, đã quen biết không ít người bản địa, sau khi đến quân đội ở bà ấy còn thường xuyên vào thành phố tán gẫu với những người này, nghe được không ít tin tức trong thành phố.
Hai năm nay bởi vì thanh niên trí thức trở lại thành phố quá nhiều, thanh niên chờ được sắp xếp việc làm trong thành phố tăng lên gấp bội. Áp lực của khu phố cũng lớn, hai công việc dán hộp giấy và xoắn dây gai trước kia không lọt nổi mắt xanh, hiện tại cũng thành bánh trái thơm ngon, còn phải nhờ quan hệ mới có thể làm được.
Vẻ mặt ba người Tôn Đông Tú ảm đạm, trong lòng có chút nguội lạnh, có điều bọn họ cũng không nản chí.
"Trời không tuyệt đường người, nghỉ hè có hai tháng lận mà, nhất định có thể tìm được công việc."
Ngô Uyển Hoa nói xong, vẻ mặt có chút do dự, thật ra cô ấy có một phương pháp kiếm tiền khác, nhưng phải bất chấp nguy hiểm, hơn nữa cô ấy không có đường dây nhập hàng.
Bà cụ Đường hung dữ trừng mắt nhìn, hồi nữa phải dạy dỗ con bé này, sao lại trong mắt chỉ có tiền?
"Trung Kiệt, con đi mua vải, thím làm cho con!" Thím Trương cười nói.
Trong nhà có máy may, làm hai bộ quần áo rất đơn giản.
"Được, bây giờ con sẽ đi mua."
Nghiêm Trung Kiệt cười khéo léo, rủ Đường Cửu Cân: "Muốn đi vườn bách thú chơi không?"
"Có phải có sư tử, hổ hay không?"
Đường Cửu Cân hứng thú.
"Có, còn có gấu trúc lớn!"
"Em muốn đi!"
Đường Cửu Cân vui vẻ kêu to, nhìn về phía bà cụ Đường.
"Đi thôi, cầm theo tiền và chai ấm nước!"
Bà cụ Đường đồng ý, kín đáo đưa cho cháu gái một đồng, còn rót một chai nước trà đã nguội và đưa cho cháu gái, tránh cho trên đường đi bị khát nước.
Nghiêm Trung Kiệt về nhà lấy xe đạp, Cửu Cân ngồi ở phía sau, rất nhanh hai người đã đạp xe đi xa.
"Cửu Cân và Trung Kiệt cũng là không đánh không quen biết, mới đó đã quen." Thím Trương cười nói.
"Con bé này còn bướng hơn thằng nhóc này nữa, ban nãy nó nhìn thấy quân giải phóng đứng gác, còn nói về sau muốn làm bộ đội nữa đấy!"
Giọng điệu của bà cụ Đường vừa bất đắc dĩ vừa tự hào, tính tình cháu gái kiên cường, chắc chắn sẽ không chịu ức hiếp, hiện tại bà ấy chỉ lo lắng con bé này ức h.i.ế.p người khác.
"Tham gia quân ngũ rất tốt, về sau Cửu Cân chúng ta có thể làm nữ tướng quân thì sao!" Thím Trương nịnh nọt nói.
"Nhờ lời chúc của cô, nó đừng gặp rắc rối thì tôi đã a di đà phật rồi!"
Bà cụ Đường cười không ngậm miệng được, có điều bà ấy cũng không có thật sự kỳ vọng vào Cửu Cân làm nữ tướng quân, chỉ cần bình an, có thể làm một chức quan nhàn tản là bà ấy đã đủ hài lòng.
Đường Niệm Niệm vẫn đang tham gia kỳ thi cuối kỳ ở trường học, cuối cùng đã thi xong một môn cuối cùng, cô về ký túc xá thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về quân đội.
"Chị Hồng Mai, kỳ nghỉ này chị có về nhà không?"
Người trong ký túc xá đều ở đây, Đồng Hiểu Phương ở đối diện tấm gương thắt b.í.m tóc, thuận tiện nói chuyện phiếm cùng Viên Hồng Mai.
"Khoan chưa trở về, cha nó muốn thi đại học xong sẽ dẫn con đến đây chơi, chị sẽ chờ bọn họ." Viên Hồng Mai cười nói.
Tháng sau là đợt thi đại học thứ hai, cô ấy bảo chồng điền đại học ở thành phố Thượng Hải, về sau cô ấy còn phải cố gắng để hai vợ chồng đều ở lại thành phố Thượng Hải, sau đó dẫn hai đứa bé qua đây.
(Trước kia thời gian thi đại học là vào ngày 7, ngày 8, ngày 9 - tháng 7, tục xưng tháng bảy đen tối.)
Hiện tại mặc dù Đông Bắc rất tốt, nhưng Viên Hồng Mai luôn cảm thấy trọng tâm kinh tế tương lai sẽ ở miền Nam, cho nên cô ấy mới có thể điền nguyện vọng vào đại học ở miền Nam, là vì đặt nền móng sớm chút.
"Hiểu Phương em có cuộc hẹn? Có phải chàng trai học ngoại ngữ kia hay không?" Viên Hồng Mai trêu ghẹo hỏi.
Đồng Hiểu Phương có vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách cũng tốt, rất được các bạn nam trong trường hoan nghênh, người theo đuổi xếp hàng dài, gần đây Đồng Hiểu Phương rất thân với một bạn học nam học ngành ngoại ngữ, có vẻ đã xác định quan hệ.
"Em vẫn chưa đồng ý kia mà, anh ấy hẹn em đi xem phim. Em muốn tránh giai đoạn cao điểm của những hôm nay, dự định đến tháng sau mới mua vé xe. Vừa hay không có việc gì, đồng ý rồi."
Đồng Hiểu Phương đỏ mặt xấu hổ giải thích, trạng thái đáng yêu của cô gái đang yêu hết sức rõ ràng.
"Xem phim thì xem phim, ban đêm đừng về muộn, cũng đừng bị điêu ngôn xảo ngữ của đàn ông làm mụ mị đầu óc, để đàn ông được lợi, có một số việc phải sau khi đăng ký kết hôn rồi mới có thể làm."
Viên Hồng Mai rất nghiêm túc căn dặn, trong túc xá có ba người chưa lập gia đình, Tôn Đông Tú và Lưu Đan Hà cô ấy không lo lắng, cả hai đều rất có chủ kiến, chỉ có tính tình Đồng Hiểu Phương quá đơn thuần, lại có vẻ ngoài xinh đẹp, cô ấy sợ cô gái này bị đàn ông dỗ ngon dỗ ngọt thành công, ăn thiệt thòi bị mắc lừa.
Đồng Hiểu Phương đỏ mặt như sắp nhỏ ra máu, ngượng ngùng nói: "Em vẫn chưa đồng ý với anh ấy mà. Chắc chắn xem phim xong sẽ trở lại, em sẽ không làm gì vớ vẩn đâu, trước khi đi học đại học mẹ em đã nói, nếu em dám làm gì vớ vẩn, bà ấy sẽ đánh c.h.ế.t em!"
"Nghe lời mẹ em chắc chắn sẽ không sai!"
Lúc này Viên Hồng Mai mới yên tâm, may mắn Đồng Hiểu Phương có người mẹ tốt, cô ấy lại hỏi mấy người Tôn Đông Tú có trở về nhà hay không.
"Em không về, em muốn ở đây tìm một vài việc để làm, buổi tối còn có thể ôn tập." Tôn Đông Tú trả lời.
"Em cũng không trở về, em với Đông Tú cùng kiếm việc làm." Lưu Đan Hà thân thiện hơn lúc vừa khai giảng một chút, nhưng vẫn không thích nói chuyện.
"Em cũng thế."
Vẻ mặt Ngô Uyển Hoa tốt hơn lúc khai giảng nhiều, cô ấy cũng muốn ở lại tìm việc kiếm tiền.
"Các chị đã tìm được việc chưa?" Đường Niệm Niệm hỏi.
"Vẫn không có, có điều Giả Đông nói có thể giúp nghe ngóng một chút, mẹ cậu ấy là cán bộ khu phố." Tôn Đông Tú có chút sầu.
Cô ấy hoàn toàn không biết gì về thành phố Thượng Hải, tìm việc làm chẳng khác gì thầy bói xem voi.
Giả Đông là người bản địa và cũng là bạn cùng lớp, rất nhiệt tình, nhưng anh ấy không có cam đoan nhất định có thể tìm được.
"Khu phố sợ là khó, tại đây cũng có rất nhiều người đang chờ được sắp xếp việc làm, ngay cả những việc như dán hộp giấy và xoắn dây gai cũng không giành được." Đường Niệm Niệm nói sự thật.
Cô nghe thím Trương nói.
Trước kia lúc thím Trương ở nhà kiểu Tây, đã quen biết không ít người bản địa, sau khi đến quân đội ở bà ấy còn thường xuyên vào thành phố tán gẫu với những người này, nghe được không ít tin tức trong thành phố.
Hai năm nay bởi vì thanh niên trí thức trở lại thành phố quá nhiều, thanh niên chờ được sắp xếp việc làm trong thành phố tăng lên gấp bội. Áp lực của khu phố cũng lớn, hai công việc dán hộp giấy và xoắn dây gai trước kia không lọt nổi mắt xanh, hiện tại cũng thành bánh trái thơm ngon, còn phải nhờ quan hệ mới có thể làm được.
Vẻ mặt ba người Tôn Đông Tú ảm đạm, trong lòng có chút nguội lạnh, có điều bọn họ cũng không nản chí.
"Trời không tuyệt đường người, nghỉ hè có hai tháng lận mà, nhất định có thể tìm được công việc."
Ngô Uyển Hoa nói xong, vẻ mặt có chút do dự, thật ra cô ấy có một phương pháp kiếm tiền khác, nhưng phải bất chấp nguy hiểm, hơn nữa cô ấy không có đường dây nhập hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.