Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Chương 656
Thiên Tân Tài Năng
02/09/2024
"Không, cô muốn giới thiệu cho tôi?"
Nghê Quân Lan nói đùa, còn nói: "Sĩ quan rất không tệ, có điều dáng người phải cao, còn phải đẹp trai, còn phải có lòng cầu tiến..."
Cô ta đưa ra rất nhiều yêu cầu, nói tóm lại, là phải có mặt mũi ưa nhìn, chiều cao cao, nhân phẩm tốt, tiền đồ vô lượng trong bộ đội.
Đường Niệm Niệm đặt ống nghe ở bên tai Triệu Xuân Mai, để bà ta tự nghe.
"Có có, tất cả đều phù hợp!"
Triệu Xuân Mai gật đầu liên tục, Nghê Quân Lan bên kia đầu điện thoại đã nghe thấy, ngượng ngùng sẵng giọng: "Đường Niệm Niệm tại sao cô không nói có người ở bên cạnh!"
"Có người ở bên cạnh, người đó là chị dâu Xuân Mai cô mới gặp, bác ấy muốn giới thiệu người yêu cho cô. Điều kiện cô nói đều phù hợp, tuổi tác hai người chắc hẳn không chênh lệch lắm, anh ta hai mươi lăm rồi."
Đường Niệm Niệm lười nói uyển chuyển, cô nói thẳng.
"Vẻ ngoài đẹp, chiều cao cao, còn là tham mưu tiểu đoàn, tuổi trẻ tài cao!"
Triệu Xuân Mai chỉ hận không thể đoạt điện thoại tự mình nói, Tiểu Đường này hoàn toàn không biết giới thiệu, không nói điểm ưu điểm nào dù chỉ là một cái.
"Có ảnh không?" Giọng điệu của Nghê Quân Lan có chút thẹn thùng.
"Có có, là tôi đưa sang, hay là cô qua lấy?"
Triệu Xuân Mai ngại ở bên cạnh nói chuyện không thoải mái, hất m.ô.n.g đẩy Đường Niệm Niệm qua một bên, kích động tựa như là mình gặp con dâu.
Đường Niệm Niệm vuốt vuốt cái m.ô.n.g của mình, quan sát Triệu Xuân Mai một cái. Đây có lẽ là m.ô.n.g lớn chuyên sinh con trai mà bà nội của cô thường xuyên nhắc nhỉ, đẩy rất mạnh.
Cô dứt khoát nhét ống nghe vào tay Triệu Xuân Mai, mặc kệ rồi.
Triệu Xuân Mai cũng không nói mấy câu, rất nhanh đã cúp, vẻ mặt tươi cười rời đi. Có điều rất nhanh sau đó bà ta lại rạng rỡ quay trở lại, trong tay đang cầm một tấm ảnh.
"Bác lại tới làm gì?"
Đường Niệm Niệm buột miệng nói.
"Cô Nghê nói một hồi sẽ đến nhìn ảnh, một hồi chị dâu Thu Lan sẽ lặng lẽ quan sát ở nhà tôi, cô đừng lên tiếng nhé!"
Triệu Xuân Mai biết tính tình của cô. Bà ta không hề bận tâm, ngồi xuống tự nhiên giống như nhà mình, chờ Nghê Quân Lan tới.
Đường Niệm Niệm cong môi, thật là không nhìn ra, Nghê Quân Lan rất vội gả rồi.
Nghê Quân Lan vừa mới đi lại đội nắng trở về. Quả thật cô ta rất vội gả đi, dù sao đã hai mươi bốn rồi, mỗi ngày bị cha mẹ và họ hàng thúc cưới, nhưng cô ta không muốn tìm đại một người đàn ông kết hôn, cô ta muốn tìm một người đàn ông hợp ý, còn có thể có thể diện.
Triệu Xuân Mai nói là tham mưu, cô ta nghe vậy rất động lòng, có điều trong điện thoại là không thực tế, phải gặp một lần mới được.
"Chị dâu Xuân Mai."
Nghê Quân Lan vào cửa là gọi ngay, mặt có chút đỏ, không phải ngượng ngùng, là do mặt trời chiếu.
Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, cô ta đã hai mươi bốn rồi, không có gì thẹn thùng.
"Cô Nghê mau nhìn, đây chính là Vu Quang Viễn. Mặt mũi đẹp trai chứ! Người cũng một mét tám cơ đấy! Là một chàng trai đặc biệt nam tính tuấn tú, chắc chắn xứng đôi với cô!”
Triệu Xuân Mai lấy hình ra, khen Vu Quang Viễn tận trời.
Tấm hình là Vu Quang Viễn mặc quân phục, đeo nón bộ đội, quả thực oai hùng bất phàm, Nghê Quân Lan chỉ nhìn một cái là ưng, hơn nữa chiều cao một mét tám này quá hợp lòng cô ta, cô ta đã muốn tìm một người bạn trai được xem là đẹp trai, dẫn đi ra ngoài có thể diện biết mấy!
"Vậy anh ấy tìm người yêu có điều kiện gì?"
Nghê Quân Lan muốn hỏi rõ ràng, không thể là cô ta đơn phương mong muốn, đến lúc đó cô ta thiệt thòi cỡ nào!
"Xinh đẹp, có văn hóa, có tiếng nói chung, phần tử trong sạch. Cô Nghê chắc chắn không có vấn đề, qua mấy ngày nữa Vu Quang Viễn sẽ trở về thăm người thân, hai là hai người gặp một lần?"
Dĩ nhiên Triệu Xuân Mai không phải giới thiệu bừa bãi, gia thế Nghê Quân Lan tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, công việc có thể diện, còn là phần tử trí thức, môn đăng hộ đối với Vu Quang Viễn. Chỉ cần hai người vừa ý nhau, chắc chắn là một đôi trời đất tạo nên.
Nghê Quân Lan được tâng bốc đến mức nở lỗ mũi, cô ta cũng cảm thấy điều kiện của mình rất không tồi, có thể xứng với chín mươi chín phần trăm người đàn ông ưu tú cả nước, một phần trăm còn lại khẳng định là ánh mắt không tốt, không nhìn thấy điểm tốt của cô ta.
"Được, mỗi ngày tôi đều có thời gian. Chị dâu Xuân Mai sắp xếp xong xuôi, điện thoại nói cho tôi một tiếng."
Biểu hiện của Nghê Quân Lan tự nhiên hào phóng, không hề có chút ngại ngùng, khiến Văn Thu Lan đang nằm sấp trên bức tường sát vách hài lòng một trăm lần. Bà ta muốn tìm con dâu thế này, mấy cô gái bụng dạ hẹp hòi, bà ấy không ưng.
Đường Niệm Niệm ở bên cạnh làm người nghe cả quá trình, đột nhiên xen vào nói: "Nghê Quân Lan, cô không thể gọi chị dâu Xuân Mai. Cô và Vu Quang Viễn gặp nhau, anh ta gọi chị Xuân Mai là thím, gọi tôi là dì, về sau cô phải gọi tôi là dì, nhớ chưa?"
Thật tốt, lại vô duyên vô cớ được làm bối phận lớn!
Tâm trạng của Đường Niệm Niệm cực kỳ tốt, hiền lành nhìn Nghê Quân Lan, chờ cô ta gọi dì.
"Chờ cô với Vu Quang Viễn thành rồi, tôi làm trưởng bối, chắc chắn sẽ tặng cô phong bì. Còn có phí đổi xưng hô, hay là cô đổi xưng hô ngay bây giờ trước? Tôi có phong bì nè.”
Đường Niệm Niệm giống như làm ảo thuật, móc ra một bao phong bì, bỏ vào một tờ năm đồng ngay trước mặt Nghê Quân Lan.
Nghê Quân Lan sững sờ hồi lâu, cuối cùng đã mới phản ứng kịp. Quơ tay cướp phong bì ngay tắp lự, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghĩ hay lắm, tôi còn là giảng viên của cô đó nhé. Cô cũng chưa gọi tôi là cô Nghê, về sau mỗi người mỗi khác.”
Phong bì cô ta nhận, dù sao Đường Niệm Niệm không thiếu tiền, vừa rồi đã lấn lướt cô ta thế kia, phong bì này nhất định phải cướp vào tay.
Đường Niệm Niệm trợn trắng mắt, không có cướp phong bì về, trêu chọc cô gái này rất thú vị.
Triệu Xuân Mai cười ha hả nhìn, còn phụ họa nói: "Vậy mỗi người mỗi khác. Quân Lan đợi điện thoại của tôi nhé!"
"Được, tôi về đây!"
Nghê Quân Lan cầm ảnh rời đi, xe đạp của cô ấy đang đỗ trong sân. Có một đôi mắt vừa kích động vừa vui sướng đang nhìn chằm chằm theo cô ta, chính là Văn Thu Lan đang lén lút.
Đợi sau khi cô ta đi rời, Triệu Xuân Mai vọt tới dưới chân tường, hỏi: "Chị dâu Thu Lan, sao sao?”
"Tốt, chị sẽ bảo Quang Viễn mau trở về gặp mặt!"
Văn Thu Lan cực kỳ hài lòng, ngôn hành cử chỉ tự nhiên hào phóng, không phải người nhỏ nhen. Mặc dù tính tình có hơi kiêu kỳ, nhưng chỉ cần nói lý lẽ là được, hơn nữa tài mạo gia thế song toàn như Nghê Quân Lan, tính tình hơi kiêu kỳ một chút rất bình thường.
Nghê Quân Lan nói đùa, còn nói: "Sĩ quan rất không tệ, có điều dáng người phải cao, còn phải đẹp trai, còn phải có lòng cầu tiến..."
Cô ta đưa ra rất nhiều yêu cầu, nói tóm lại, là phải có mặt mũi ưa nhìn, chiều cao cao, nhân phẩm tốt, tiền đồ vô lượng trong bộ đội.
Đường Niệm Niệm đặt ống nghe ở bên tai Triệu Xuân Mai, để bà ta tự nghe.
"Có có, tất cả đều phù hợp!"
Triệu Xuân Mai gật đầu liên tục, Nghê Quân Lan bên kia đầu điện thoại đã nghe thấy, ngượng ngùng sẵng giọng: "Đường Niệm Niệm tại sao cô không nói có người ở bên cạnh!"
"Có người ở bên cạnh, người đó là chị dâu Xuân Mai cô mới gặp, bác ấy muốn giới thiệu người yêu cho cô. Điều kiện cô nói đều phù hợp, tuổi tác hai người chắc hẳn không chênh lệch lắm, anh ta hai mươi lăm rồi."
Đường Niệm Niệm lười nói uyển chuyển, cô nói thẳng.
"Vẻ ngoài đẹp, chiều cao cao, còn là tham mưu tiểu đoàn, tuổi trẻ tài cao!"
Triệu Xuân Mai chỉ hận không thể đoạt điện thoại tự mình nói, Tiểu Đường này hoàn toàn không biết giới thiệu, không nói điểm ưu điểm nào dù chỉ là một cái.
"Có ảnh không?" Giọng điệu của Nghê Quân Lan có chút thẹn thùng.
"Có có, là tôi đưa sang, hay là cô qua lấy?"
Triệu Xuân Mai ngại ở bên cạnh nói chuyện không thoải mái, hất m.ô.n.g đẩy Đường Niệm Niệm qua một bên, kích động tựa như là mình gặp con dâu.
Đường Niệm Niệm vuốt vuốt cái m.ô.n.g của mình, quan sát Triệu Xuân Mai một cái. Đây có lẽ là m.ô.n.g lớn chuyên sinh con trai mà bà nội của cô thường xuyên nhắc nhỉ, đẩy rất mạnh.
Cô dứt khoát nhét ống nghe vào tay Triệu Xuân Mai, mặc kệ rồi.
Triệu Xuân Mai cũng không nói mấy câu, rất nhanh đã cúp, vẻ mặt tươi cười rời đi. Có điều rất nhanh sau đó bà ta lại rạng rỡ quay trở lại, trong tay đang cầm một tấm ảnh.
"Bác lại tới làm gì?"
Đường Niệm Niệm buột miệng nói.
"Cô Nghê nói một hồi sẽ đến nhìn ảnh, một hồi chị dâu Thu Lan sẽ lặng lẽ quan sát ở nhà tôi, cô đừng lên tiếng nhé!"
Triệu Xuân Mai biết tính tình của cô. Bà ta không hề bận tâm, ngồi xuống tự nhiên giống như nhà mình, chờ Nghê Quân Lan tới.
Đường Niệm Niệm cong môi, thật là không nhìn ra, Nghê Quân Lan rất vội gả rồi.
Nghê Quân Lan vừa mới đi lại đội nắng trở về. Quả thật cô ta rất vội gả đi, dù sao đã hai mươi bốn rồi, mỗi ngày bị cha mẹ và họ hàng thúc cưới, nhưng cô ta không muốn tìm đại một người đàn ông kết hôn, cô ta muốn tìm một người đàn ông hợp ý, còn có thể có thể diện.
Triệu Xuân Mai nói là tham mưu, cô ta nghe vậy rất động lòng, có điều trong điện thoại là không thực tế, phải gặp một lần mới được.
"Chị dâu Xuân Mai."
Nghê Quân Lan vào cửa là gọi ngay, mặt có chút đỏ, không phải ngượng ngùng, là do mặt trời chiếu.
Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, cô ta đã hai mươi bốn rồi, không có gì thẹn thùng.
"Cô Nghê mau nhìn, đây chính là Vu Quang Viễn. Mặt mũi đẹp trai chứ! Người cũng một mét tám cơ đấy! Là một chàng trai đặc biệt nam tính tuấn tú, chắc chắn xứng đôi với cô!”
Triệu Xuân Mai lấy hình ra, khen Vu Quang Viễn tận trời.
Tấm hình là Vu Quang Viễn mặc quân phục, đeo nón bộ đội, quả thực oai hùng bất phàm, Nghê Quân Lan chỉ nhìn một cái là ưng, hơn nữa chiều cao một mét tám này quá hợp lòng cô ta, cô ta đã muốn tìm một người bạn trai được xem là đẹp trai, dẫn đi ra ngoài có thể diện biết mấy!
"Vậy anh ấy tìm người yêu có điều kiện gì?"
Nghê Quân Lan muốn hỏi rõ ràng, không thể là cô ta đơn phương mong muốn, đến lúc đó cô ta thiệt thòi cỡ nào!
"Xinh đẹp, có văn hóa, có tiếng nói chung, phần tử trong sạch. Cô Nghê chắc chắn không có vấn đề, qua mấy ngày nữa Vu Quang Viễn sẽ trở về thăm người thân, hai là hai người gặp một lần?"
Dĩ nhiên Triệu Xuân Mai không phải giới thiệu bừa bãi, gia thế Nghê Quân Lan tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, công việc có thể diện, còn là phần tử trí thức, môn đăng hộ đối với Vu Quang Viễn. Chỉ cần hai người vừa ý nhau, chắc chắn là một đôi trời đất tạo nên.
Nghê Quân Lan được tâng bốc đến mức nở lỗ mũi, cô ta cũng cảm thấy điều kiện của mình rất không tồi, có thể xứng với chín mươi chín phần trăm người đàn ông ưu tú cả nước, một phần trăm còn lại khẳng định là ánh mắt không tốt, không nhìn thấy điểm tốt của cô ta.
"Được, mỗi ngày tôi đều có thời gian. Chị dâu Xuân Mai sắp xếp xong xuôi, điện thoại nói cho tôi một tiếng."
Biểu hiện của Nghê Quân Lan tự nhiên hào phóng, không hề có chút ngại ngùng, khiến Văn Thu Lan đang nằm sấp trên bức tường sát vách hài lòng một trăm lần. Bà ta muốn tìm con dâu thế này, mấy cô gái bụng dạ hẹp hòi, bà ấy không ưng.
Đường Niệm Niệm ở bên cạnh làm người nghe cả quá trình, đột nhiên xen vào nói: "Nghê Quân Lan, cô không thể gọi chị dâu Xuân Mai. Cô và Vu Quang Viễn gặp nhau, anh ta gọi chị Xuân Mai là thím, gọi tôi là dì, về sau cô phải gọi tôi là dì, nhớ chưa?"
Thật tốt, lại vô duyên vô cớ được làm bối phận lớn!
Tâm trạng của Đường Niệm Niệm cực kỳ tốt, hiền lành nhìn Nghê Quân Lan, chờ cô ta gọi dì.
"Chờ cô với Vu Quang Viễn thành rồi, tôi làm trưởng bối, chắc chắn sẽ tặng cô phong bì. Còn có phí đổi xưng hô, hay là cô đổi xưng hô ngay bây giờ trước? Tôi có phong bì nè.”
Đường Niệm Niệm giống như làm ảo thuật, móc ra một bao phong bì, bỏ vào một tờ năm đồng ngay trước mặt Nghê Quân Lan.
Nghê Quân Lan sững sờ hồi lâu, cuối cùng đã mới phản ứng kịp. Quơ tay cướp phong bì ngay tắp lự, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghĩ hay lắm, tôi còn là giảng viên của cô đó nhé. Cô cũng chưa gọi tôi là cô Nghê, về sau mỗi người mỗi khác.”
Phong bì cô ta nhận, dù sao Đường Niệm Niệm không thiếu tiền, vừa rồi đã lấn lướt cô ta thế kia, phong bì này nhất định phải cướp vào tay.
Đường Niệm Niệm trợn trắng mắt, không có cướp phong bì về, trêu chọc cô gái này rất thú vị.
Triệu Xuân Mai cười ha hả nhìn, còn phụ họa nói: "Vậy mỗi người mỗi khác. Quân Lan đợi điện thoại của tôi nhé!"
"Được, tôi về đây!"
Nghê Quân Lan cầm ảnh rời đi, xe đạp của cô ấy đang đỗ trong sân. Có một đôi mắt vừa kích động vừa vui sướng đang nhìn chằm chằm theo cô ta, chính là Văn Thu Lan đang lén lút.
Đợi sau khi cô ta đi rời, Triệu Xuân Mai vọt tới dưới chân tường, hỏi: "Chị dâu Thu Lan, sao sao?”
"Tốt, chị sẽ bảo Quang Viễn mau trở về gặp mặt!"
Văn Thu Lan cực kỳ hài lòng, ngôn hành cử chỉ tự nhiên hào phóng, không phải người nhỏ nhen. Mặc dù tính tình có hơi kiêu kỳ, nhưng chỉ cần nói lý lẽ là được, hơn nữa tài mạo gia thế song toàn như Nghê Quân Lan, tính tình hơi kiêu kỳ một chút rất bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.