Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Chương 74
Thiên Tân Tài Năng
02/09/2024
"Phốc!"
Đường Đan Đan che miệng mà cười, chị hai thật uy vũ!
Hai vợ chồng Đường Mãn Ngân trên mặt không nén được giận, rất muốn mắng vài câu nhưng không dám.
Đường Niệm Niệm hiện tại là người bọn họ không chọc nổi, người ta là quý nhân của xưởng trưởng Vũ đó.
"Đứa nhỏ như cháu thì hiểu cái gì, thím và chú hai cháu không chi tiêu tiết kiệm thì ngay cả cơm cũng ăn không đủ no!"
Tuyên Trân Châu hậm hực phản bác, bà ấy không cảm thấy mình sai.
Người trong xưởng không phải đều dựa vào tặng lễ chạy quan hệ mới lên làm công nhân chính thức hay sao. Lãnh đạo không nhận được chỗ tốt, chuyện tốt làm sao có thể nghĩ đến bạn?
"Thím hai thím đừng suy nghĩ đến chuyện chuyển chính thức, nhưng mà thím có thể đến nhà máy khác làm công nhân chính thức."
Đường Niệm Niệm đứng lên, cô nghe Tuyên Trân Châu phàn nàn không ít bực tức, cũng có chút hiểu biết về tình huống ở nhà máy vớ, chủ nghĩa ân tình đặc biệt nghiêm trọng, trên cơ bản có quan hệ thân thích, một người ngoài như Tuyên Trân Châu rất khó chuyển chính thức.
Hơn nữa cho dù được chuyển chính thức làm công nhân ở nhà máy vớ thì một tháng tiền lương cũng chỉ 32.5, không có tương lai tốt.
Cô có tương lai tươi sáng tốt hơn cho thím hai.
"Niệm Niệm, làm công nhân chính thức cho nhà máy nào? Cháu có bạn học quen biết người của nhà máy vớ Lệ Vân à?"
Tuyên Trân Châu kích động muốn chết, Chư Thành có hai nhà máy vớ, ngoại trừ nhà máy vớ Lệ Vân ra, còn lại chính là nhà máy vớ Hồng Tú bà ấy đang làm việc.
"Đến lúc đó lại nói, thím làm việc ở Hồng Tú rất tốt, cơ hội là giữ lại cho người có chuẩn bị."
Đường Niệm Niệm một bộ thần sắc cao thâm khó dò, còn nói nhử một câu, lập tức làm cho Tuyên Trân Châu kích động, còn có tinh thần hơn dùng thuốc lắ.c.
"Niệm Niệm cháu yên tâm, thím khẳng định sẽ làm rất tốt, học được kỹ thuật, không làm cháu thất vọng!"
Biểu cảm của Tuyên Trân Châu còn kiên định hơn cả tuyên thệ vào Đảng, bà ấy một lòng cho rằng công việc chính thức mà cháu gái nói khẳng định là của nhà máy Lệ Vân, bà ấy đến bên đó khẳng định không thể làm cháu gái mất mặt, nhất định phải nâng cao tay nghề, tăng thể diện cho cháu gái.
"Ừm!"
Đường Niệm Niệm nặng nề mà vỗ xuống vai thím hai, ánh mắt gửi gắm kỳ vọng cao.
Thời khắc này Tuyên Trân Châu như kẻ sĩ chết vì tri kỷ, dù cho Đường Niệm Niệm bảo bà ấy hiện tại đi nhảy sông, bà ấy cũng không chút do dự, anh dũng hướng về phía trước.
Đường Đan Đan trợn tròn tròng mắt, miệng há thật to, chị hai thật lợi hại, về sau chị hai chính là thần tượng của cô bé!
Người duy nhất!
Đường Niệm Niệm phải đi nhà khách, Đường Mãn Ngân đưa cô đi, còn đi xem phòng ở nhà khách, tại lầu hai, thư ký Lý đặt một căn phòng đơn, điều kiện không tội, Đường Mãn Ngân lại hâm mộ.
Đời này ông ấy còn chưa từng ở căn phòng nào tốt như vậy cả.
"Niệm Niệm, ban đêm cháu đi ngủ nhớ đóng chặt cửa sổ, phía sau cửa chắn một cái ghế, có người gõ cửa cũng đừng mở..."
Đường Mãn Ngân không ngừng dặn dò, Đường Niệm Niệm thì không ngừng gật đầu, mặc dù những gì chú hai nói đều là nói nhảm, nhưng cô vẫn ghi nhận tấm lòng tốt này của ông ấy.
Rốt cục cũng đưa tiễn được cái miệng luyên thuyên chú hai, Đường Niệm Niệm từ cửa sổ nhảy xuống, đạp xe đạp đến nhà ông cụ ở chợ đen.
Hiện tại đã tám giờ, trên đường rất yên tĩnh, có lác đác mấy người đi đường, bước chân vội vàng.
Đường Niệm Niệm từ bên trong không gian lấy ra cái gùi, còn đặt vào năm sáu cân thịt heo rừng, nhẹ nhàng gõ cửa lớn mấy lần.
Nhà ông cụ chính là độc môn độc viện, viện tử rất nhỏ, nhưng rất thanh tịnh.
Rất nhanh, cửa mở, ông cụ thấy là cô, ánh mắt vui sướng, vội vàng bảo cô đi vào.
Dẫn Đường Niệm Niệm vào phòng khách, một bà cụ thanh lịch gầy gò pha trà cho cô, còn khẽ mỉm cười với cô. Còn có hai đứa bé, một nam một nữ, nam bốn năm tuổi, nữ sáu bảy tuổi, dáng vẻ cực kỳ đẹp, nghiêng đầu tò mò nhìn cô.
Trong phòng rất ít đồ dùng trong nhà, hơn nữa đều tả tơi, nhưng sáng bóng sạch sẽ, hai vợ chồng già và hai đứa nhỏ mặc dù gầy nhưng khí sắc cũng không tệ lắm.
"Cô gái, không có lá trà ngon, cháu uống tạm một chút nhé."
Bà cụ nói bằng giọng điệu áy náy, trong nhà hiện tại không có tiền mua lá trà ngon, chút lá trà này vẫn là bà tìm ra từ trong bình lá trà trước kia.
"Ngon lắm."
Đường Niệm Niệm uống một hơi cạn một chén, quả thật có chút khát nước, hỏi ông cụ: "Lần trước ông nói có đồ tốt, muốn đổi cái gì?"
"Muốn đổi chút thịt và thực phẩm dinh dưỡng, nếu như có thể kiếm được thuốc trị bệnh lao phổi thì càng tốt, không được thì thôi."
Ông cụ mới vừa nói xong, trong phòng bên trái truyền ra vài tiếng ho khan của người đàn ông.
"Là con trai của ông, nó bị ho lao, cô gái yên tâm, nó ăn cơm uống nước đều riêng một mình." Bà cụ giải thích.
Đường Niệm Niệm cũng không thèm để ý, cô uống linh tuyền, hơn nữa thân thể đã được dị năng tận thế cải tạo cũng mang đến, virus bình thường không có tác dụng với cô, mấy con vi khuẩn bệnh lao phổi không đủ đáng sợ.
"Thực phẩm dinh dưỡng thì không thành vấn đề, thuốc cũng có thể kiếm, chính là phiền phức một chút, cháu xem đồ vật của ông đã."
Đường Niệm Niệm không có đồng ý ngay, cô không rõ ràng tình huống của hai vợ chồng già này nên phải cẩn thận chút.
Hiện tại thuốc trị bệnh lao phổi rất quý giá, bệnh viện ở huyện thành nhỏ không mua được, cho dù là thành phố lớn như Kinh Thành Thượng Hải cũng phải dựa vào quan hệ mới có thể kiếm được.
Cô không thể tỏ ra rất dễ dàng kiếm được.
Kỳ thật bên trong không gian của cô có thuốc trị bệnh lao phổi, qua mấy chục năm nữa, thuốc trị bệnh lao phổi rất phổ biến, có tiền là có thể mua được.
"Ta dẫn cháu đi xem."
Hai vợ chồng già hết sức kích động, điều bọn họ lo lắng nhất chính là con trai, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, bọn họ thật là sợ sẽ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nếu cô gái này có thể kiếm được thuốc, bọn họ đưa cho cô tất cả mọi thứ cũng không có vấn đề gì.
Đồ vật dù có quý giá cũng không sánh bằng tính mạng của con trai.
Đường Đan Đan che miệng mà cười, chị hai thật uy vũ!
Hai vợ chồng Đường Mãn Ngân trên mặt không nén được giận, rất muốn mắng vài câu nhưng không dám.
Đường Niệm Niệm hiện tại là người bọn họ không chọc nổi, người ta là quý nhân của xưởng trưởng Vũ đó.
"Đứa nhỏ như cháu thì hiểu cái gì, thím và chú hai cháu không chi tiêu tiết kiệm thì ngay cả cơm cũng ăn không đủ no!"
Tuyên Trân Châu hậm hực phản bác, bà ấy không cảm thấy mình sai.
Người trong xưởng không phải đều dựa vào tặng lễ chạy quan hệ mới lên làm công nhân chính thức hay sao. Lãnh đạo không nhận được chỗ tốt, chuyện tốt làm sao có thể nghĩ đến bạn?
"Thím hai thím đừng suy nghĩ đến chuyện chuyển chính thức, nhưng mà thím có thể đến nhà máy khác làm công nhân chính thức."
Đường Niệm Niệm đứng lên, cô nghe Tuyên Trân Châu phàn nàn không ít bực tức, cũng có chút hiểu biết về tình huống ở nhà máy vớ, chủ nghĩa ân tình đặc biệt nghiêm trọng, trên cơ bản có quan hệ thân thích, một người ngoài như Tuyên Trân Châu rất khó chuyển chính thức.
Hơn nữa cho dù được chuyển chính thức làm công nhân ở nhà máy vớ thì một tháng tiền lương cũng chỉ 32.5, không có tương lai tốt.
Cô có tương lai tươi sáng tốt hơn cho thím hai.
"Niệm Niệm, làm công nhân chính thức cho nhà máy nào? Cháu có bạn học quen biết người của nhà máy vớ Lệ Vân à?"
Tuyên Trân Châu kích động muốn chết, Chư Thành có hai nhà máy vớ, ngoại trừ nhà máy vớ Lệ Vân ra, còn lại chính là nhà máy vớ Hồng Tú bà ấy đang làm việc.
"Đến lúc đó lại nói, thím làm việc ở Hồng Tú rất tốt, cơ hội là giữ lại cho người có chuẩn bị."
Đường Niệm Niệm một bộ thần sắc cao thâm khó dò, còn nói nhử một câu, lập tức làm cho Tuyên Trân Châu kích động, còn có tinh thần hơn dùng thuốc lắ.c.
"Niệm Niệm cháu yên tâm, thím khẳng định sẽ làm rất tốt, học được kỹ thuật, không làm cháu thất vọng!"
Biểu cảm của Tuyên Trân Châu còn kiên định hơn cả tuyên thệ vào Đảng, bà ấy một lòng cho rằng công việc chính thức mà cháu gái nói khẳng định là của nhà máy Lệ Vân, bà ấy đến bên đó khẳng định không thể làm cháu gái mất mặt, nhất định phải nâng cao tay nghề, tăng thể diện cho cháu gái.
"Ừm!"
Đường Niệm Niệm nặng nề mà vỗ xuống vai thím hai, ánh mắt gửi gắm kỳ vọng cao.
Thời khắc này Tuyên Trân Châu như kẻ sĩ chết vì tri kỷ, dù cho Đường Niệm Niệm bảo bà ấy hiện tại đi nhảy sông, bà ấy cũng không chút do dự, anh dũng hướng về phía trước.
Đường Đan Đan trợn tròn tròng mắt, miệng há thật to, chị hai thật lợi hại, về sau chị hai chính là thần tượng của cô bé!
Người duy nhất!
Đường Niệm Niệm phải đi nhà khách, Đường Mãn Ngân đưa cô đi, còn đi xem phòng ở nhà khách, tại lầu hai, thư ký Lý đặt một căn phòng đơn, điều kiện không tội, Đường Mãn Ngân lại hâm mộ.
Đời này ông ấy còn chưa từng ở căn phòng nào tốt như vậy cả.
"Niệm Niệm, ban đêm cháu đi ngủ nhớ đóng chặt cửa sổ, phía sau cửa chắn một cái ghế, có người gõ cửa cũng đừng mở..."
Đường Mãn Ngân không ngừng dặn dò, Đường Niệm Niệm thì không ngừng gật đầu, mặc dù những gì chú hai nói đều là nói nhảm, nhưng cô vẫn ghi nhận tấm lòng tốt này của ông ấy.
Rốt cục cũng đưa tiễn được cái miệng luyên thuyên chú hai, Đường Niệm Niệm từ cửa sổ nhảy xuống, đạp xe đạp đến nhà ông cụ ở chợ đen.
Hiện tại đã tám giờ, trên đường rất yên tĩnh, có lác đác mấy người đi đường, bước chân vội vàng.
Đường Niệm Niệm từ bên trong không gian lấy ra cái gùi, còn đặt vào năm sáu cân thịt heo rừng, nhẹ nhàng gõ cửa lớn mấy lần.
Nhà ông cụ chính là độc môn độc viện, viện tử rất nhỏ, nhưng rất thanh tịnh.
Rất nhanh, cửa mở, ông cụ thấy là cô, ánh mắt vui sướng, vội vàng bảo cô đi vào.
Dẫn Đường Niệm Niệm vào phòng khách, một bà cụ thanh lịch gầy gò pha trà cho cô, còn khẽ mỉm cười với cô. Còn có hai đứa bé, một nam một nữ, nam bốn năm tuổi, nữ sáu bảy tuổi, dáng vẻ cực kỳ đẹp, nghiêng đầu tò mò nhìn cô.
Trong phòng rất ít đồ dùng trong nhà, hơn nữa đều tả tơi, nhưng sáng bóng sạch sẽ, hai vợ chồng già và hai đứa nhỏ mặc dù gầy nhưng khí sắc cũng không tệ lắm.
"Cô gái, không có lá trà ngon, cháu uống tạm một chút nhé."
Bà cụ nói bằng giọng điệu áy náy, trong nhà hiện tại không có tiền mua lá trà ngon, chút lá trà này vẫn là bà tìm ra từ trong bình lá trà trước kia.
"Ngon lắm."
Đường Niệm Niệm uống một hơi cạn một chén, quả thật có chút khát nước, hỏi ông cụ: "Lần trước ông nói có đồ tốt, muốn đổi cái gì?"
"Muốn đổi chút thịt và thực phẩm dinh dưỡng, nếu như có thể kiếm được thuốc trị bệnh lao phổi thì càng tốt, không được thì thôi."
Ông cụ mới vừa nói xong, trong phòng bên trái truyền ra vài tiếng ho khan của người đàn ông.
"Là con trai của ông, nó bị ho lao, cô gái yên tâm, nó ăn cơm uống nước đều riêng một mình." Bà cụ giải thích.
Đường Niệm Niệm cũng không thèm để ý, cô uống linh tuyền, hơn nữa thân thể đã được dị năng tận thế cải tạo cũng mang đến, virus bình thường không có tác dụng với cô, mấy con vi khuẩn bệnh lao phổi không đủ đáng sợ.
"Thực phẩm dinh dưỡng thì không thành vấn đề, thuốc cũng có thể kiếm, chính là phiền phức một chút, cháu xem đồ vật của ông đã."
Đường Niệm Niệm không có đồng ý ngay, cô không rõ ràng tình huống của hai vợ chồng già này nên phải cẩn thận chút.
Hiện tại thuốc trị bệnh lao phổi rất quý giá, bệnh viện ở huyện thành nhỏ không mua được, cho dù là thành phố lớn như Kinh Thành Thượng Hải cũng phải dựa vào quan hệ mới có thể kiếm được.
Cô không thể tỏ ra rất dễ dàng kiếm được.
Kỳ thật bên trong không gian của cô có thuốc trị bệnh lao phổi, qua mấy chục năm nữa, thuốc trị bệnh lao phổi rất phổ biến, có tiền là có thể mua được.
"Ta dẫn cháu đi xem."
Hai vợ chồng già hết sức kích động, điều bọn họ lo lắng nhất chính là con trai, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, bọn họ thật là sợ sẽ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nếu cô gái này có thể kiếm được thuốc, bọn họ đưa cho cô tất cả mọi thứ cũng không có vấn đề gì.
Đồ vật dù có quý giá cũng không sánh bằng tính mạng của con trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.