Xuyên Sách Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Tình Vớ Được Nam Chính
Chương 16: Chẳng Có Tiền Đồ
Tinh Đình Yếu Phi Phi
05/12/2024
Mẹ của Trần Xảo Hương cầm chổi đuổi đánh đám người đó, nhưng ai nấy đều cười ha hả chế nhạo:
“Cứ tưởng có thể làm vợ quan chức quân đội, ngày thường nhìn ai cũng kiêu căng, bây giờ thì hay rồi, mặt mũi mất sạch, xem từ nay cô ta còn dám ngẩng mặt nhìn ai trong làng nữa hay không!”
Mẹ của Trần Xảo Hương vừa khóc vừa la lên:
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa!”
Bà vừa đuổi hết người này đến người khác ra khỏi sân, thì nhóm đầu bếp đã thu dọn đồ đạc xong, chìa tay đòi tiền.
Bà bối rối hét lên:
“Các người đâu có nấu ăn, tôi dựa vào đâu mà trả tiền cho các người chứ?!”
Người đầu bếp chính nghiêm giọng trả lời:
“Dù nấu hay không nấu, chỉ cần bỏ công đến đây thì phải trả tiền rồi!”
Mẹ của Trần Xảo Hương bực tức:
“Không trả! Tôi không có tiền!”
“Không trả?! Mọi người nhìn xem, nhà họ Trần hủy hôn, giờ còn muốn giở trò vô lại!”
Nói rồi ông rút con dao phay lớn ra, định kêu gọi đám đông xung quanh làm chứng. Bất đắc dĩ, mẹ của Trần Xảo Hương phải tức tối giậm chân chạy vào nhà lấy tiền.
Sau khi bà ta đưa tiền, đầu bếp chính vẫn không hài lòng:
“Bà trả hai đồng cho tôi và hai người học trò của tôi? Là bà ngốc hay nghĩ chúng tôi ngốc đây hả?”
Bà ta khóc lóc:
“Ông cũng thấy nhà tôi đang rối ren như thế này, đừng nhân cơ hội ép tôi nữa. Thịt cá trong nhà tôi còn phải mua chịu, gia đình tôi không sống nổi rồi.”
Đầu bếp chính cười lạnh:
“Còn khóc giả nghèo hả? Thôi được, các học trò, mang hết đồ ăn thịt cá trong nhà bà ta đi. Chúng ta xem nhà hàng xóm có ai cần mời tiệc không!”
Mặc kệ mẹ Trần Xảo Hương can ngăn, họ vẫn lấy hết đồ ăn đi. Bà ta chỉ biết ngồi bệt xuống đất, đấm ngực than trời.
Trong lúc đó, Thanh Mai nhìn thấy nhóm đầu bếp dựng lều nấu nướng ngay trong sân nhà mình. Chưa kịp hỏi han gì, Triệu Ngũ Hà đã hồ hởi:
“Thịt ngon, rau tươi, rượu tốt, mang hết vào nhà con dâu tôi!”
Thanh Mai nghe mà lạnh sống lưng. Nỗi đau khi bị sét đánh lần trước vẫn còn rõ mồn một, cô theo phản xạ nhìn lên trời. Quả nhiên, mây đen vần vũ, sấm dậy vang rền.
Nhưng dường như Triệu Ngũ Hà chẳng hề nghe thấy gì, bà vẫn hăng hái gọi mọi người vào ngồi ăn uống vui vẻ.
Thanh Mai hoảng sợ chạy vào nhà, nhưng lại bị mấy chị em phụ nữ kéo ra, vừa cười vừa chúc mừng liên tục.
Cô bất lực, chỉ biết chạy khắp nơi tìm ô để che. Cuối cùng, cô tìm được một chiếc ô cũ nát, nhưng hỡi ôi, khung sắt của ô đã bị chính tay cô tháo ra bán lấy tiền mua thuốc cao dán cho bà nội.
Thanh Mai rối bời:
“Cuộc sống tốt đẹp của mình vừa mới bắt đầu, thiên đạo rõ ràng không quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh. Nhưng tại sao lại phá hỏng mất nhân duyên của nữ chính rồi?”
Cô tin chắc rằng thiên đạo sẽ không chấp nhận sự đảo lộn này. Nó đang dồn sức lại để giáng cho cô một cú sét đánh tan tành!
Thanh Mai vội lao đến trước mặt Triệu Ngũ Hà, suýt nữa quỳ xuống, run rẩy chỉ tay vào số sính lễ trên đất, cầu xin:
“Thím ơi, xin thím, chúng ta đừng kích động nữa được không?”
Triệu Ngũ Hà nhấn ngón tay lên trán Thanh Mai, quát:
“Con đúng là chẳng có tiền đồ gì cả!”
Thanh Mai cảm thấy gió nổi lên từ bốn phương tám hướng, bụi đất dưới chân xoáy mạnh bay lên không trung. Bầu trời gần trưa đầy đặc một màn sương u ám.
Cô đưa tay xoa đỉnh đầu – nơi từng bị sét đánh, cảm giác đau nhói vẫn rõ ràng như ngày nào.
“Cứ tưởng có thể làm vợ quan chức quân đội, ngày thường nhìn ai cũng kiêu căng, bây giờ thì hay rồi, mặt mũi mất sạch, xem từ nay cô ta còn dám ngẩng mặt nhìn ai trong làng nữa hay không!”
Mẹ của Trần Xảo Hương vừa khóc vừa la lên:
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa!”
Bà vừa đuổi hết người này đến người khác ra khỏi sân, thì nhóm đầu bếp đã thu dọn đồ đạc xong, chìa tay đòi tiền.
Bà bối rối hét lên:
“Các người đâu có nấu ăn, tôi dựa vào đâu mà trả tiền cho các người chứ?!”
Người đầu bếp chính nghiêm giọng trả lời:
“Dù nấu hay không nấu, chỉ cần bỏ công đến đây thì phải trả tiền rồi!”
Mẹ của Trần Xảo Hương bực tức:
“Không trả! Tôi không có tiền!”
“Không trả?! Mọi người nhìn xem, nhà họ Trần hủy hôn, giờ còn muốn giở trò vô lại!”
Nói rồi ông rút con dao phay lớn ra, định kêu gọi đám đông xung quanh làm chứng. Bất đắc dĩ, mẹ của Trần Xảo Hương phải tức tối giậm chân chạy vào nhà lấy tiền.
Sau khi bà ta đưa tiền, đầu bếp chính vẫn không hài lòng:
“Bà trả hai đồng cho tôi và hai người học trò của tôi? Là bà ngốc hay nghĩ chúng tôi ngốc đây hả?”
Bà ta khóc lóc:
“Ông cũng thấy nhà tôi đang rối ren như thế này, đừng nhân cơ hội ép tôi nữa. Thịt cá trong nhà tôi còn phải mua chịu, gia đình tôi không sống nổi rồi.”
Đầu bếp chính cười lạnh:
“Còn khóc giả nghèo hả? Thôi được, các học trò, mang hết đồ ăn thịt cá trong nhà bà ta đi. Chúng ta xem nhà hàng xóm có ai cần mời tiệc không!”
Mặc kệ mẹ Trần Xảo Hương can ngăn, họ vẫn lấy hết đồ ăn đi. Bà ta chỉ biết ngồi bệt xuống đất, đấm ngực than trời.
Trong lúc đó, Thanh Mai nhìn thấy nhóm đầu bếp dựng lều nấu nướng ngay trong sân nhà mình. Chưa kịp hỏi han gì, Triệu Ngũ Hà đã hồ hởi:
“Thịt ngon, rau tươi, rượu tốt, mang hết vào nhà con dâu tôi!”
Thanh Mai nghe mà lạnh sống lưng. Nỗi đau khi bị sét đánh lần trước vẫn còn rõ mồn một, cô theo phản xạ nhìn lên trời. Quả nhiên, mây đen vần vũ, sấm dậy vang rền.
Nhưng dường như Triệu Ngũ Hà chẳng hề nghe thấy gì, bà vẫn hăng hái gọi mọi người vào ngồi ăn uống vui vẻ.
Thanh Mai hoảng sợ chạy vào nhà, nhưng lại bị mấy chị em phụ nữ kéo ra, vừa cười vừa chúc mừng liên tục.
Cô bất lực, chỉ biết chạy khắp nơi tìm ô để che. Cuối cùng, cô tìm được một chiếc ô cũ nát, nhưng hỡi ôi, khung sắt của ô đã bị chính tay cô tháo ra bán lấy tiền mua thuốc cao dán cho bà nội.
Thanh Mai rối bời:
“Cuộc sống tốt đẹp của mình vừa mới bắt đầu, thiên đạo rõ ràng không quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh. Nhưng tại sao lại phá hỏng mất nhân duyên của nữ chính rồi?”
Cô tin chắc rằng thiên đạo sẽ không chấp nhận sự đảo lộn này. Nó đang dồn sức lại để giáng cho cô một cú sét đánh tan tành!
Thanh Mai vội lao đến trước mặt Triệu Ngũ Hà, suýt nữa quỳ xuống, run rẩy chỉ tay vào số sính lễ trên đất, cầu xin:
“Thím ơi, xin thím, chúng ta đừng kích động nữa được không?”
Triệu Ngũ Hà nhấn ngón tay lên trán Thanh Mai, quát:
“Con đúng là chẳng có tiền đồ gì cả!”
Thanh Mai cảm thấy gió nổi lên từ bốn phương tám hướng, bụi đất dưới chân xoáy mạnh bay lên không trung. Bầu trời gần trưa đầy đặc một màn sương u ám.
Cô đưa tay xoa đỉnh đầu – nơi từng bị sét đánh, cảm giác đau nhói vẫn rõ ràng như ngày nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.