Xuyên Sách Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Tình Vớ Được Nam Chính
Chương 13: Tặng Đôi Giày Rách
Tinh Đình Yếu Phi Phi
01/12/2024
Thanh Mai nghĩ bà đã lớn tuổi, vui được ngày nào hay ngày đó, nên cô đến Cung tiêu xã mua bốn lạng bột mì cũ và một cân bột ngô.
Hai loại bột trộn với nhau làm bánh bao, nhân là rau cỏ dại đã phơi khô từ mùa thu, ngâm nước rồi thái nhỏ, cũng thơm ngon.
Lần này, bà nội còn cho vào một thìa lớn mỡ heo, khiến nhân bánh thơm ngào ngạt.
Hai bà cháu quây quần trong căn nhà lụp xụp, làm đầy một mâm bánh bao. Hơi nước bốc lên nghi ngút, hương thơm lan tỏa khắp gian nhà.
Bà chỉ ăn bốn, năm cái rồi nói không ăn nữa, muốn để dành phần còn lại cho Thanh Mai. Cô ăn thêm vài cái, còn dư thì đem để lên bậu cửa sổ. Trời lạnh, không sợ bánh bị hỏng.
Bà nội mắt kém, vẫn cặm cụi khâu đế giày giúp người khác kiếm tiền. Thanh Mai rửa bát trong gian chính thì có một vị khách không mời bước vào.
“Sáng mai nhà tôi có người đến hỏi cưới. Lòng lợn mua về chẳng ai dọn sạch.”
Trần Xảo Hương đứng giữa sân, dáng vẻ khinh thường nhìn căn nhà tồi tàn. Cô ta làm bộ bịt mũi, nói:
“Mẹ tôi bảo cô làm sạch lắm, trả ba hào, hai chậu lòng lợn này cô rửa sạch đi.”
Thanh Mai không thèm ngẩng đầu, nhàn nhạt đáp:
“Không rảnh.”
Đời trước, Thanh Mai đã từng giặt sạch lòng heo cho Trần Xảo Hương, nhưng tiền công chẳng thấy đâu, lại còn bị đưa thẳng vào tay mẹ chồng. Đời này, cô không định để ai lợi dụng mình thêm nữa. Ai muốn làm thì tự đi mà làm, cô không phục vụ.
Với cái giá rẻ mạt này, cả đội sản xuất cũng khó tìm được ai làm. Trần Xảo Hương đành hậm hực quay về, bước vào sân nhà mình, lớn tiếng nói vọng qua:
“Mai là ngày vui của tôi, tặng cô đôi giày cũ nhé!”
Vừa nói, cô ta thuận tay ném qua bức tường một đôi giày giải phóng cũ rách, còn há mõm – hay còn gọi là "giày hỏng."
Rõ ràng đây là lời nhục mạ Thanh Mai.
Bà nội từ trong nhà bước ra, khuyên Thanh Mai đừng tức giận. Nhưng Thanh Mai chỉ cười lạnh, xông ra sân, nhặt đôi giày lên rồi ném trả lại, lớn tiếng mắng:
“Trên đời này không gì hợp với cô hơn cái này!”
“Cô dám mắng tôi? Gan lớn đấy!” Trần Xảo Hương vừa bước vào nhà định lao ra, nhưng bị mẹ cô ta giữ lại:
“Cô ta cố ý chọc tức con, làm ầm lên không hay ho gì. Đội trưởng Kim vừa xử lý cô giáo Vương xong đấy.”
“Phì! Đợi con gả vào nhà họ Cố, con còn phải sợ cô ta sao?” Trần Xảo Hương nghiến răng nghiến lợi, quay vào nhà đóng sầm cửa, tức giận dậm chân.
Trên bàn trang điểm, một hộp đầy dây lụa đỏ và dây chun, cùng son môi và chì kẻ mày cô ta nhờ người mua với giá cao, bày sẵn để dùng cho ngày mai. Nghĩ đến ngày vui sắp tới, cô ta mới nguôi giận.
--------
Đội ngũ rước lễ bắt đầu từ đầu thôn Đông Hà, khiêng những chiếc hòm sính lễ sặc sỡ, hoành tráng tiến vào.
Đi đầu là một thanh niên vác pháo treo lủng lẳng, dọc đường vừa đi vừa đốt pháo. Những người phía sau vừa đi vừa rải kẹo cưới. Dân làng đứng xem đều trầm trồ:
“Nhà họ Cố đúng là nhà họ Cố, rước lễ mà còn tưng bừng hơn nhà khác tổ chức đám cưới!”
Trần Xảo Hương đứng trước cổng nhà, tóc tết hai bím, điểm xuyết dây lụa đỏ. Đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, vẻ e ấp, ngượng ngùng.
Không ít người đã nghe tin nhà họ Cố chuẩn bị đến nhà họ Trần rước lễ, liền kéo nhau đến chúc mừng.
Cha mẹ Trần Xảo Hương cười tít mắt, mừng rỡ không khép miệng. Hôm nay qua đi, thân phận “vợ sĩ quan” coi như chắc chắn. Dù Cố Khinh Chu có không đồng ý, cũng phải nghĩ đến thái độ của mẹ anh, Triệu Ngũ Hà.
Hai loại bột trộn với nhau làm bánh bao, nhân là rau cỏ dại đã phơi khô từ mùa thu, ngâm nước rồi thái nhỏ, cũng thơm ngon.
Lần này, bà nội còn cho vào một thìa lớn mỡ heo, khiến nhân bánh thơm ngào ngạt.
Hai bà cháu quây quần trong căn nhà lụp xụp, làm đầy một mâm bánh bao. Hơi nước bốc lên nghi ngút, hương thơm lan tỏa khắp gian nhà.
Bà chỉ ăn bốn, năm cái rồi nói không ăn nữa, muốn để dành phần còn lại cho Thanh Mai. Cô ăn thêm vài cái, còn dư thì đem để lên bậu cửa sổ. Trời lạnh, không sợ bánh bị hỏng.
Bà nội mắt kém, vẫn cặm cụi khâu đế giày giúp người khác kiếm tiền. Thanh Mai rửa bát trong gian chính thì có một vị khách không mời bước vào.
“Sáng mai nhà tôi có người đến hỏi cưới. Lòng lợn mua về chẳng ai dọn sạch.”
Trần Xảo Hương đứng giữa sân, dáng vẻ khinh thường nhìn căn nhà tồi tàn. Cô ta làm bộ bịt mũi, nói:
“Mẹ tôi bảo cô làm sạch lắm, trả ba hào, hai chậu lòng lợn này cô rửa sạch đi.”
Thanh Mai không thèm ngẩng đầu, nhàn nhạt đáp:
“Không rảnh.”
Đời trước, Thanh Mai đã từng giặt sạch lòng heo cho Trần Xảo Hương, nhưng tiền công chẳng thấy đâu, lại còn bị đưa thẳng vào tay mẹ chồng. Đời này, cô không định để ai lợi dụng mình thêm nữa. Ai muốn làm thì tự đi mà làm, cô không phục vụ.
Với cái giá rẻ mạt này, cả đội sản xuất cũng khó tìm được ai làm. Trần Xảo Hương đành hậm hực quay về, bước vào sân nhà mình, lớn tiếng nói vọng qua:
“Mai là ngày vui của tôi, tặng cô đôi giày cũ nhé!”
Vừa nói, cô ta thuận tay ném qua bức tường một đôi giày giải phóng cũ rách, còn há mõm – hay còn gọi là "giày hỏng."
Rõ ràng đây là lời nhục mạ Thanh Mai.
Bà nội từ trong nhà bước ra, khuyên Thanh Mai đừng tức giận. Nhưng Thanh Mai chỉ cười lạnh, xông ra sân, nhặt đôi giày lên rồi ném trả lại, lớn tiếng mắng:
“Trên đời này không gì hợp với cô hơn cái này!”
“Cô dám mắng tôi? Gan lớn đấy!” Trần Xảo Hương vừa bước vào nhà định lao ra, nhưng bị mẹ cô ta giữ lại:
“Cô ta cố ý chọc tức con, làm ầm lên không hay ho gì. Đội trưởng Kim vừa xử lý cô giáo Vương xong đấy.”
“Phì! Đợi con gả vào nhà họ Cố, con còn phải sợ cô ta sao?” Trần Xảo Hương nghiến răng nghiến lợi, quay vào nhà đóng sầm cửa, tức giận dậm chân.
Trên bàn trang điểm, một hộp đầy dây lụa đỏ và dây chun, cùng son môi và chì kẻ mày cô ta nhờ người mua với giá cao, bày sẵn để dùng cho ngày mai. Nghĩ đến ngày vui sắp tới, cô ta mới nguôi giận.
--------
Đội ngũ rước lễ bắt đầu từ đầu thôn Đông Hà, khiêng những chiếc hòm sính lễ sặc sỡ, hoành tráng tiến vào.
Đi đầu là một thanh niên vác pháo treo lủng lẳng, dọc đường vừa đi vừa đốt pháo. Những người phía sau vừa đi vừa rải kẹo cưới. Dân làng đứng xem đều trầm trồ:
“Nhà họ Cố đúng là nhà họ Cố, rước lễ mà còn tưng bừng hơn nhà khác tổ chức đám cưới!”
Trần Xảo Hương đứng trước cổng nhà, tóc tết hai bím, điểm xuyết dây lụa đỏ. Đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, vẻ e ấp, ngượng ngùng.
Không ít người đã nghe tin nhà họ Cố chuẩn bị đến nhà họ Trần rước lễ, liền kéo nhau đến chúc mừng.
Cha mẹ Trần Xảo Hương cười tít mắt, mừng rỡ không khép miệng. Hôm nay qua đi, thân phận “vợ sĩ quan” coi như chắc chắn. Dù Cố Khinh Chu có không đồng ý, cũng phải nghĩ đến thái độ của mẹ anh, Triệu Ngũ Hà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.