Xuyên Sách Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Tình Vớ Được Nam Chính
Chương 37: Tìm Được Tiền
Tinh Đình Yếu Phi Phi
14/12/2024
Sau khi tìm một vòng, cô quyết định tập trung vào tượng Phật nằm ngang trên mặt đất.
Chỗ khác tuyết đọng rất dày, nhưng quanh bức tượng, lớp tuyết mỏng hơn hẳn.
Thanh Mai nhặt một cành cây, quét sạch lớp tuyết xung quanh, lộ ra lớp băng bên dưới.
Lớp băng hiện rõ nhiều dấu chân người qua lại.
Dấu chân tập trung dày nhất ở ngay trước bụng tượng Phật.
Thanh Mai ngồi xổm xuống, lắng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Sau khi chắc chắn không có ai, cô mới thò tay thăm dò vào phần bụng rỗng của tượng Phật.
Rất nhanh, cô sờ thấy một góc của bao tải phân bón!
Quả nhiên là ở đây!
Thanh Mai nín thở, dùng hết sức kéo bao tải ra khỏi khe nứt của bức tượng.
Miệng bao được buộc chặt bằng dây thừng, cô tháo dây ra, chiếu ánh sáng của đèn pin vào bên trong.
Ôi trời ơi!
Cả một bao tải đầy tiền mặt!
Tiền giấy mệnh giá 10 đồng – loại tiền mà người ta vẫn gọi là "Đại đoàn kết".
Nhưng chưa hết!
Thanh Mai cầm đèn pin, chiếu thẳng vào bên trong bụng tượng Phật, thì phát hiện...
Bên trong còn một bao tải nữa!
Cô lại kéo cái bao thứ hai ra, giống hệt bao đầu tiên, bên trong cũng là tiền mệnh giá 10 đồng.
Hai túi tiền, toàn là đại đoàn kết!
Từng xấp tiền dày cộp, ngăn nắp và gọn gàng!
Quả thực, cảnh tượng này khiến tim cô đập thình thịch.
Thanh Mai thở nặng nề, nhưng đôi mắt sáng rực như sao.
Cô nhanh chóng đặt một bao tải lên chiếc gùi trên lưng, còn bao tải kia thì kéo lê trên mặt đất.
Nhờ có mấy ngày gần đây vác xe đạp chạy bộ, sức bền của cô đã tăng lên rất nhiều.
Cô nghỉ mấy lần trên đường, cuối cùng cũng kéo được cả hai bao tải tiền về nhà trước khi trời sáng.
Vừa vào nhà, bà nội đã ngạc nhiên thốt lên:
"Con...!"
Thanh Mai đặt ngón tay trỏ lên miệng, ra hiệu "suỵt", sợ làm bà giật mình.
Cô nói dối:
"Con nhặt được trên núi."
Tranh thủ lúc trời còn chưa sáng hẳn, Thanh Mai có ý định mang hai bao tải tiền này đi giao nộp cho công an.
Bà nội vội nói:
"Phải giao cho các đồng chí công an. Để bà đi với con."
Thanh Mai lắc đầu, nói:
"Không cần đâu bà. Con có xe đạp, chở hai bao này đi là được."
Lần này phải để "cụ xe đạp" ra tay giúp sức.
Dạo này ngày nào cô cũng phải vác xe đạp chạy, giờ thì cuối cùng cũng có dịp để nó “trả nợ” cô.
Chiếc xe đạp đã được sửa xong, đẩy đi nhẹ tênh, không tốn chút sức nào.
Trước khi đi, Thanh Mai dặn kỹ bà nội:
"Nếu có ai hỏi con đi đâu, bà cứ bảo là con ra chợ bán bánh rau tề thái."
Ai cũng biết cô ra chợ bán bánh rau tề thái, nên chẳng ai nghi ngờ.
Chỉ cần giao nộp số tiền bẩn này cho công an, cô vẫn kịp quay lại chợ bán.
------
Trên đường đi, Thanh Mai bỗng nghĩ đến lời của Trần Xảo Hương:
"Nhà tôi có họ hàng làm quan trên thành phố, nếu tôi rạch mặt cô thì cô cũng chẳng có nơi nào để kêu oan đâu."
Không đi công an nữa.
Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.
Khi đi tới ngã tư, Thanh Mai bỗng nhớ tới người "nam thần quân nhân" cô từng gặp ở đây.
Cô cúi đầu, nhìn chiếc áo bông trên người mình.
Tuy chiếc áo đã dính đầy bùn đất, nhưng tấm lòng của người ta, cô sẽ không bao giờ quên.
Cô đổi hướng.
Thay vì đi về phía đồn công an, cô quay xe đạp, đẩy thẳng về phía Doanh trại Sư đoàn Độc Lập 014.
------
Trước cổng doanh trại, an ninh được thắt chặt nghiêm ngặt.
Binh lính đứng gác ở cổng đều cầm súng trong tay, tư thế cảnh giác, ánh mắt lạnh lùng.
Chỗ khác tuyết đọng rất dày, nhưng quanh bức tượng, lớp tuyết mỏng hơn hẳn.
Thanh Mai nhặt một cành cây, quét sạch lớp tuyết xung quanh, lộ ra lớp băng bên dưới.
Lớp băng hiện rõ nhiều dấu chân người qua lại.
Dấu chân tập trung dày nhất ở ngay trước bụng tượng Phật.
Thanh Mai ngồi xổm xuống, lắng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Sau khi chắc chắn không có ai, cô mới thò tay thăm dò vào phần bụng rỗng của tượng Phật.
Rất nhanh, cô sờ thấy một góc của bao tải phân bón!
Quả nhiên là ở đây!
Thanh Mai nín thở, dùng hết sức kéo bao tải ra khỏi khe nứt của bức tượng.
Miệng bao được buộc chặt bằng dây thừng, cô tháo dây ra, chiếu ánh sáng của đèn pin vào bên trong.
Ôi trời ơi!
Cả một bao tải đầy tiền mặt!
Tiền giấy mệnh giá 10 đồng – loại tiền mà người ta vẫn gọi là "Đại đoàn kết".
Nhưng chưa hết!
Thanh Mai cầm đèn pin, chiếu thẳng vào bên trong bụng tượng Phật, thì phát hiện...
Bên trong còn một bao tải nữa!
Cô lại kéo cái bao thứ hai ra, giống hệt bao đầu tiên, bên trong cũng là tiền mệnh giá 10 đồng.
Hai túi tiền, toàn là đại đoàn kết!
Từng xấp tiền dày cộp, ngăn nắp và gọn gàng!
Quả thực, cảnh tượng này khiến tim cô đập thình thịch.
Thanh Mai thở nặng nề, nhưng đôi mắt sáng rực như sao.
Cô nhanh chóng đặt một bao tải lên chiếc gùi trên lưng, còn bao tải kia thì kéo lê trên mặt đất.
Nhờ có mấy ngày gần đây vác xe đạp chạy bộ, sức bền của cô đã tăng lên rất nhiều.
Cô nghỉ mấy lần trên đường, cuối cùng cũng kéo được cả hai bao tải tiền về nhà trước khi trời sáng.
Vừa vào nhà, bà nội đã ngạc nhiên thốt lên:
"Con...!"
Thanh Mai đặt ngón tay trỏ lên miệng, ra hiệu "suỵt", sợ làm bà giật mình.
Cô nói dối:
"Con nhặt được trên núi."
Tranh thủ lúc trời còn chưa sáng hẳn, Thanh Mai có ý định mang hai bao tải tiền này đi giao nộp cho công an.
Bà nội vội nói:
"Phải giao cho các đồng chí công an. Để bà đi với con."
Thanh Mai lắc đầu, nói:
"Không cần đâu bà. Con có xe đạp, chở hai bao này đi là được."
Lần này phải để "cụ xe đạp" ra tay giúp sức.
Dạo này ngày nào cô cũng phải vác xe đạp chạy, giờ thì cuối cùng cũng có dịp để nó “trả nợ” cô.
Chiếc xe đạp đã được sửa xong, đẩy đi nhẹ tênh, không tốn chút sức nào.
Trước khi đi, Thanh Mai dặn kỹ bà nội:
"Nếu có ai hỏi con đi đâu, bà cứ bảo là con ra chợ bán bánh rau tề thái."
Ai cũng biết cô ra chợ bán bánh rau tề thái, nên chẳng ai nghi ngờ.
Chỉ cần giao nộp số tiền bẩn này cho công an, cô vẫn kịp quay lại chợ bán.
------
Trên đường đi, Thanh Mai bỗng nghĩ đến lời của Trần Xảo Hương:
"Nhà tôi có họ hàng làm quan trên thành phố, nếu tôi rạch mặt cô thì cô cũng chẳng có nơi nào để kêu oan đâu."
Không đi công an nữa.
Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.
Khi đi tới ngã tư, Thanh Mai bỗng nhớ tới người "nam thần quân nhân" cô từng gặp ở đây.
Cô cúi đầu, nhìn chiếc áo bông trên người mình.
Tuy chiếc áo đã dính đầy bùn đất, nhưng tấm lòng của người ta, cô sẽ không bao giờ quên.
Cô đổi hướng.
Thay vì đi về phía đồn công an, cô quay xe đạp, đẩy thẳng về phía Doanh trại Sư đoàn Độc Lập 014.
------
Trước cổng doanh trại, an ninh được thắt chặt nghiêm ngặt.
Binh lính đứng gác ở cổng đều cầm súng trong tay, tư thế cảnh giác, ánh mắt lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.