Xuyên Sách Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Tình Vớ Được Nam Chính
Chương 11: Xin Lỗi
Tinh Đình Yếu Phi Phi
01/12/2024
"Người không biết xấu hổ chính là cô" Thanh Mai nói thẳng thừng, không hề nao núng.
"Với tư cách là giáo viên lớp ban đêm, cũng là một phụ nữ, cô không chỉ bịa đặt mà còn tước đoạt quyền học tập của tôi. Nếu cô nghĩ tôi quyến rũ đàn ông, hãy đưa ra bằng chứng. Nếu không có, tôi sẽ đi tìm đội trưởng Kim để đòi công bằng."
Cô giáo Vương sửng sốt. Thanh Mai giờ đây không những biết phản kháng mà còn biết đòi quyền lợi!
Đội trưởng Kim nổi tiếng là người phụ nữ thép, ghét nhất là những kẻ đặt điều bôi nhọ người khác. Nếu để bà biết cô giáo Vương công khai bắt nạt Thanh Mai, thì ngay cả việc tiếp tục làm giáo viên cũng khó.
"Cô đúng là làm quá lên" cô giáo Vương bực bội ném tờ đơn đăng ký lên bàn:
"Viết tên đi!"
Thanh Mai đứng yên, ánh mắt không rời khỏi bà ta:
"Xin lỗi đi."
Cô giáo Vương cau mày:
"Xin lỗi gì chứ?"
Thanh Mai lạnh lùng đáp:
"Đây không phải lần đầu cô bịa đặt về tôi. Tôi cần cô xin lỗi trước mọi người. Trước đây tôi không tính toán, nhưng giờ thì khác. Cô phải xin lỗi lớn tiếng."
Thanh Mai đã quyết định, chỉ cần không bị sét đánh chết, cô sẽ không sống khúm núm chịu thiệt!
Cô giáo Vương đập bàn đứng dậy, chỉ vào Thanh Mai nói với những người xung quanh:
"Một góa phụ mà dám đòi tôi xin lỗi? Cô đúng là được voi đòi tiên!"
"Ai cho cô cái quyền ấy hả?!"
Một giọng nói oang oang vang lên từ ngoài cửa, kéo theo sự xuất hiện của Triệu Ngũ Hà. Bà bước vào, chống nạnh, lớn tiếng quát cô giáo Vương:
"Đi theo tôi đến đội sản xuất ngay! Đi mau!"
Triệu Ngũ Hà vốn là mẹ của Cố Khinh Chu, có uy tín lớn, lại rất quyết đoán. Bà vừa bước vào, không khí trong phòng lập tức thay đổi.
Cô giáo Vương hoảng sợ, lí nhí:
"Tôi… tôi chỉ đùa với Thanh Mai thôi. Ai cũng có quyền học hành, tôi sao dám cản cô ấy đi học."
Triệu Ngũ Hà quay sang hỏi Thanh Mai:
"Cô ta đùa với cháu hả?"
Nếu là Thanh Mai của trước đây, chắc chắn cô sẽ gật đầu cho qua và nuốt mọi ấm ức vào trong. Nhưng giờ thì khác:
"Không" Thanh Mai dõng dạc đáp. "Cô ta cố tình bịa đặt và ngăn cản cháu học tập!"
Cô giáo Vương tái mặt, chưa kịp phân bua đã bị Triệu Ngũ Hà kéo ra ngoài.
Ngoài kia trời lạnh buốt, tuyết phủ khắp nơi. Trong văn phòng có lò sưởi, cô giáo Vương chỉ mặc chiếc áo len cũ, giờ bị kéo ra ngoài gió lạnh làm bà ta tỉnh hẳn. Vừa run rẩy, bà ta vừa lắp bắp nói với Thanh Mai:
“Xin lỗi! Tôi xin lỗi! Là tôi sai, tôi tự vả miệng mình đây, tôi sai rồi!”
-----
Thanh Mai đi theo sau Triệu Ngũ Hà và cô giáo Vương, giả vờ như không nghe thấy.
Lớp học đêm được tổ chức tại trường tiểu học cũ đã cải tạo. Phía trước là dãy nhà cấp bốn dùng làm văn phòng đội sản xuất. Triệu Ngũ Hà kéo lê cô giáo Vương, đẩy mạnh đến trước cửa văn phòng đội.
Đội trưởng Kim nghe thấy tiếng cãi vã, vội khoác áo bông ra xem. Thấy cô giáo Vương, bà nhíu mày khó chịu.
Cô giáo Vương, với đôi mắt nhỏ, đôi môi mỏng, da trắng nhưng lốm đốm tàn nhang, tuổi tác cũng không ít, dường như sắp bước vào thời kỳ mãn kinh, ngày càng ăn nói không giữ ý.
“Tiểu Mai, cháu kể đi, vừa nãy trong văn phòng, trước mặt mọi người, cô ta đã nói xấu cháu thế nào.”
Triệu Ngũ Hà, vừa từ huyện trở về, nhìn thấy cảnh này liền nổi cơn giận dữ, chỉ muốn xé nát miệng của cô giáo Vương.
Thanh Mai thuật lại mọi chuyện, không quên nhắc đến những lần trước cô giáo Vương đã xúc phạm mình.
"Với tư cách là giáo viên lớp ban đêm, cũng là một phụ nữ, cô không chỉ bịa đặt mà còn tước đoạt quyền học tập của tôi. Nếu cô nghĩ tôi quyến rũ đàn ông, hãy đưa ra bằng chứng. Nếu không có, tôi sẽ đi tìm đội trưởng Kim để đòi công bằng."
Cô giáo Vương sửng sốt. Thanh Mai giờ đây không những biết phản kháng mà còn biết đòi quyền lợi!
Đội trưởng Kim nổi tiếng là người phụ nữ thép, ghét nhất là những kẻ đặt điều bôi nhọ người khác. Nếu để bà biết cô giáo Vương công khai bắt nạt Thanh Mai, thì ngay cả việc tiếp tục làm giáo viên cũng khó.
"Cô đúng là làm quá lên" cô giáo Vương bực bội ném tờ đơn đăng ký lên bàn:
"Viết tên đi!"
Thanh Mai đứng yên, ánh mắt không rời khỏi bà ta:
"Xin lỗi đi."
Cô giáo Vương cau mày:
"Xin lỗi gì chứ?"
Thanh Mai lạnh lùng đáp:
"Đây không phải lần đầu cô bịa đặt về tôi. Tôi cần cô xin lỗi trước mọi người. Trước đây tôi không tính toán, nhưng giờ thì khác. Cô phải xin lỗi lớn tiếng."
Thanh Mai đã quyết định, chỉ cần không bị sét đánh chết, cô sẽ không sống khúm núm chịu thiệt!
Cô giáo Vương đập bàn đứng dậy, chỉ vào Thanh Mai nói với những người xung quanh:
"Một góa phụ mà dám đòi tôi xin lỗi? Cô đúng là được voi đòi tiên!"
"Ai cho cô cái quyền ấy hả?!"
Một giọng nói oang oang vang lên từ ngoài cửa, kéo theo sự xuất hiện của Triệu Ngũ Hà. Bà bước vào, chống nạnh, lớn tiếng quát cô giáo Vương:
"Đi theo tôi đến đội sản xuất ngay! Đi mau!"
Triệu Ngũ Hà vốn là mẹ của Cố Khinh Chu, có uy tín lớn, lại rất quyết đoán. Bà vừa bước vào, không khí trong phòng lập tức thay đổi.
Cô giáo Vương hoảng sợ, lí nhí:
"Tôi… tôi chỉ đùa với Thanh Mai thôi. Ai cũng có quyền học hành, tôi sao dám cản cô ấy đi học."
Triệu Ngũ Hà quay sang hỏi Thanh Mai:
"Cô ta đùa với cháu hả?"
Nếu là Thanh Mai của trước đây, chắc chắn cô sẽ gật đầu cho qua và nuốt mọi ấm ức vào trong. Nhưng giờ thì khác:
"Không" Thanh Mai dõng dạc đáp. "Cô ta cố tình bịa đặt và ngăn cản cháu học tập!"
Cô giáo Vương tái mặt, chưa kịp phân bua đã bị Triệu Ngũ Hà kéo ra ngoài.
Ngoài kia trời lạnh buốt, tuyết phủ khắp nơi. Trong văn phòng có lò sưởi, cô giáo Vương chỉ mặc chiếc áo len cũ, giờ bị kéo ra ngoài gió lạnh làm bà ta tỉnh hẳn. Vừa run rẩy, bà ta vừa lắp bắp nói với Thanh Mai:
“Xin lỗi! Tôi xin lỗi! Là tôi sai, tôi tự vả miệng mình đây, tôi sai rồi!”
-----
Thanh Mai đi theo sau Triệu Ngũ Hà và cô giáo Vương, giả vờ như không nghe thấy.
Lớp học đêm được tổ chức tại trường tiểu học cũ đã cải tạo. Phía trước là dãy nhà cấp bốn dùng làm văn phòng đội sản xuất. Triệu Ngũ Hà kéo lê cô giáo Vương, đẩy mạnh đến trước cửa văn phòng đội.
Đội trưởng Kim nghe thấy tiếng cãi vã, vội khoác áo bông ra xem. Thấy cô giáo Vương, bà nhíu mày khó chịu.
Cô giáo Vương, với đôi mắt nhỏ, đôi môi mỏng, da trắng nhưng lốm đốm tàn nhang, tuổi tác cũng không ít, dường như sắp bước vào thời kỳ mãn kinh, ngày càng ăn nói không giữ ý.
“Tiểu Mai, cháu kể đi, vừa nãy trong văn phòng, trước mặt mọi người, cô ta đã nói xấu cháu thế nào.”
Triệu Ngũ Hà, vừa từ huyện trở về, nhìn thấy cảnh này liền nổi cơn giận dữ, chỉ muốn xé nát miệng của cô giáo Vương.
Thanh Mai thuật lại mọi chuyện, không quên nhắc đến những lần trước cô giáo Vương đã xúc phạm mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.