Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chương 122: Cháy rồi!!
Hoa Khai Hoa Lạc Niên Niên
12/06/2023
Thiệu Tây rất ủng hộ đề nghị mua quà đáp lễ của Thiệu Đông: "Được đó, phí bản thảo em đều giữ trong tay, chúng ta có thể dùng nó mua quà."
"Không cần, cậu ở bên kia rất thuận lợi, trong tay anh cũng đang có tiền, phí bản thảo em cứ giữ lấy cho mình đi." Thiệu Đông lắc đầu.
Thiệu Nam không có tranh, bởi vì cậu vẫn chưa kiếm được tiền, sau đó cậu mới chợt nhận ra rằng trong năm người, dường như chỉ còn cậu là người duy nhất vẫn chưa kiếm ra tiền.
Thiệu Đông cùng Thiệu Tây và Thiệu Nam thảo luận sau, liền đi đến một cửa hàng bách hóa để mua đồ trước khi tới Quý gia.
Mục Kinh Trập cũng đang do dự không biết nên mua quà gì, kết quả khi cô quay lại, Thiệu Đông đã mua xong rồi.
"Đã nghĩ đến việc mua quà rồi sao? Không cần nhắc nhở cũng không nói cho ta biết." Mục Kinh Trập biết lúc cô không có ở nhà, Thiệu Đông đã quen làm chủ trong nhà, cho nên chỉ thán phục hai câu rồi cũng không nói gì thêm.
Cũng đã đến thời gian ước định, bọn họ đi đến Quý gia.
Cửa nhà Quý gia mở rộng, bọn họ được tiếp đón nồng nhiệt: "Mời vào."
"Đây là tấm lòng của bọn nhỏ, hi vọng anh thích nó." Cuối cùng Mục Kinh Trập cũng đem món quà đưa cho Quý Bất Vọng.
Vào thời gian này không có bao bì đa dạng như các thế hệ sau, rất dễ dàng để biết nó là cái gì.
Quý Bất Vọng vừa nhận được thì phát hiện đó là chiếc ví cho nam giới, trái tim anh như lỡ nhịp khi nhìn thấy nó, là chiếc ví....
Các cô gái tặng quà thường sẽ ngại ngùng, ví dụ như là chiếc ví, cà vạt hay một chiếc đồng hồ. Quý Bất Vọng đoán rằng món quà là do Mục Kinh Trập đã mua, chỉ vì xấu hổ nên mới nói rằng bọn trẻ mua tặng anh.
Cho nên Kinh Trập đối với anh cũng là...
Trái tim Quý Bất Vọng lỡ một nhịp, sau đó anh nghe thấy Thiệu Đông nói: "Thầy Quý, chúng em không biết thầy thích màu gì nên đã chọn màu này. Nếu thầy thích màu khác thì có thể đổi."
Quý Bất Vọng: "...Ồ, không sao, thầy rất thích màu này."
Cho nên, chiếc ví này thực sự là do Thiệu Đông và những người khác mua chứ không phải Mục Kinh Trập tự tay mua cho anh?
Nhìn thấy ánh mắt tự hào của Mục Kinh Trập đối với Thiệu Đông, nó gần như giống nhau.
Trái tim của Quý Bất Vọng cảm thấy lạc lõng trong giây lát, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại tinh thần, nói như thế nào đi chăng nữa, anh và Kinh Trập cũng đang ngày càng thân thiết hơn.
"Mau ngồi đi, ở đây có soda, muốn uống vị nào thì cứ lấy, còn có cả đồ ăn vặt và bánh kẹo, thích cái nào cứ ăn, không cần ngại. "
Quý Bất Vọng rõ ràng đã chuẩn bị từ sớm, hơn nữa còn rất dụng tâm.
Thiệu Tây và những người khác cũng cảm nhận được tâm ý: "Cảm ơn thầy Quý, chúng em có thể đi đọc sách trước được không?"
"Được, ở thư phòng, các em đi xem đi. "
Sợ bọn nhỏ không lấy được, tất cả sách đặt trên giá cao đều được chuyển xuống, xếp không vừa thì đặt trên bàn.
Thư viện sách của Quý gia không phải chuyện đùa. So với thư viện huyện cũng không thua kém bao nhiêu, còn có mấy bộ truyện tranh.
" Đây đều là thầy đọc khi còn bé, nếu thích có thể mang về đọc. "
"Oa, cảm ơn thầy Quý."
Nhìn thấy truyện tranh, bọn nhỏ đều nở nụ cười, nóng lòng muốn mở ra xem.
Mục Kinh Trập nhìn một lượt, lực chú ý liền bị hai hàng sách hấp dẫn, những cuốn sách này màu sắc tựa hồ có chút không giống nhau, rất cũ và đơn giản, nhưng có thể nhìn thấy bằng mắt thường là chúng được bảo quản rất tốt.
" Đây là những cuốn sách cổ? "
"Ừ, đó là tất cả những cuốn sách cổ còn sót lại ở đây. "
" Vậy thì phải nói với bọn trẻ trước rằng chúng không thể chạm vào những thứ này. " Mục Kinh Trập ngay lập tức căn dặn bọn trẻ.
"Xem cũng không sao cả. "Quý Bất Vọng rất tin tưởng vào bọn trẻ.
"Không được, nếu không nói trước, bọn nhỏ mượn chúng về rồi làm dơ hay làm hỏng thì phải làm sao."
Mấy đứa trẻ rất nghe lời không đụng vào nó. Đối với chúng, những cuốn sách khác đã là một biển hạnh phúc.
Thư viện huyện mượn sách có hạn chế, chúng chỉ có thể mượn hai cuốn sách một lần. Chúng chỉ có thể đọc xong rồi đưa cho nhau nhìn. Quý Bất Vọng rất hào phóng, nói rằng bọn chúng có thể lấy nhiều quyển cùng một lúc, đọc xong lại mượn tiếp, điều này khiến bọn trẻ rất vui.
Vốn dĩ Quý Bất Vọng có thể cho mượn hoặc cho hết, nhưng sau này nghĩ lại, anh không thể cho mượn hết được, vì nếu như vậy thì Mục Kinh Trập và mấy đứa nhỏ sẽ không có lí do đến nhà anh. Anh với cô cũng không có cơ hội thân thiết hơn. Cho nên anh đã nghĩ ra một cách rất thông minh, cho bọn trẻ mượn vài quyển sách và để bọn chúng thường xuyên đến đổi sách, như vậy có thể bồi dưỡng thêm tình cảm rồi!!
Quý Bất Vọng nhìn bọn nhỏ chọn sách, ngay cả Mục Kinh Trập cũng tỏ ra phấn khích, cuối cùng ném một ánh mắt đắc ý về phía chú Lý đang đứng ở cửa.
Chú Lý: "..."
Một tuần trước, Quý Bất Vọng trở lại và bảo ông ấy chuẩn bị, Mục Kinh Trập và năm đứa trẻ sẽ đến thăm nhà.
Chú Lý, người đã bị Quý Bất Vọng hành hạ, người đã vật lộn với Quý Bất Vọng trong vài ngày để tìm quà tặng cho mấy đứa trẻ, không còn cách nào khác ngoài việc bận rộn trở lại.
Sau khi dọn dẹp và sắm sửa trong hai ngày, sau đó ông mới biết rằng Mục Kinh Trập và mấy đứa trẻ chỉ đến vào cuối tuần.
Chú Lý chỉ ước gì có thể đánh thức Quý Bất Vọng, để anh tỉnh táo lại một chút và đừng làm ầm ĩ như vậy nữa.
Nhưng có thể làm gì bây giờ, ông chỉ có thể thừa nhận nó.
Sau bao nhiêu náo loạn, ông cũng không biết làm thế nào anh có đủ can đảm để đắc ý như vậy?
Chú Lý không nhìn anh, Quý Bất Vọng cũng không buông tha cho ông: "Chú Lý, sao chú không nói gì thế? Tôi chỉ muốn nói với chú, đọc sách vẫn có ích, chú thích làm gì thì làm."
Quý Bất Vọng lần trước gặp khó khăn trong việc hỏi về cách nuôi dạy con cái nhưng anh vẫn không bỏ cuộc, không hỏi người bình thường nữa mà chuyển sang đọc và nghiên cứu.
Anh thực sự đã tìm thấy những cuốn sách về cách nuôi dạy con cái và cách gần gũi với chúng, đây là kết quả của việc học.
Chú Lý không muốn nói nữa.
Tại sao thiếu gia không thể hiểu ra, cứ phải hạ quyết tâm làm cha dượng?
Làm mẹ kế đã khó, làm cha dượng cũng chẳng dễ dàng gì, Mục Kinh Trập đã là mẹ kế rồi, kết quả thiếu gia còn cứng hơn, muốn góp một chân làm cha dượng.
Mẹ kế và cha dượng gộp lại thì ra cái gì vậy?
Lão gia tạm thời không biết tin tức, cũng nên từ từ tiết lộ một ít tin tức cho lão gia biết để ông ấy hiểu rõ tình hình.
Mục Kinh Trập vừa đọc vừa quay đầu lại, nhìn thấy mối hận rèn sắt không thành thép của chú Lý, cùng vẻ mặt phức tạp khó tả.
Ách...thì ra vị quản gia chú Lý này biểu cảm lại phong phú đến vậy, giống như mỗi lần nhìn qua đều có thể mở khóa được biểu cảm mới.
Nhưng ông ấy có lẽ cũng sẽ không thích lắm, bọn họ như vậy tới cửa.
Mục Kinh Trập giục bọn trẻ chọn nhanh lên, rồi vội vàng nói lời tạm biệt, cũng từ chối Quý Bất Vọng ở lại ăn một bữa cơm nhẹ.
Quý Bất Vọng chỉ có thể đợi đến cuối tuần sau.
Nhưng cho đến cuối tuần sau, Quý Bất Vọng chỉ có thể đợi Thiệu Đông, Thiệu Tây và Thiệu Nam, chứ không đợi Mục Kinh Trập.
Bởi vì Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc đã đến Hải Thành để quay phim.
Cảnh cuối cùng của bộ phim được quay ở Hải Thành, trước đó đạo diễn Lục đã thông báo với cô rằng trước đó ông chỉ chuẩn bị cảnh quay.
Bởi vì toàn bộ tổ sản xuất đều đang đợi, Mục Kinh Trập cuối cùng đã cho Thiệu Bắc nghỉ một tuần, định bụng sẽ quay lại sau khi quay phim, may mắn thay, Thiệu Bắc rất giỏi và nhanh nhẹn.
Mục Kinh Trập ở thời hiện đại cũng thường đến Hải Thành, ở đó hai năm, nhưng ở thế giới này, vẫn còn ở thời kỳ này, cô thực sự chưa từng đến đó.
Hải Thành là một thành phố lớn, Thiệu Bắc rất vui khi được đi, Thiệu Đông và những người khác cũng rất mong chờ, nhưng xét đến việc Thiệu Bắc bận quay phim, cũng không dẫn bọn chúng đi cùng, nói rằng lần sau có cơ hội sẽ cùng nhau đi.
Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc bắt tàu hỏa đến Hải Thành, Thiệu Kỳ Dương cũng quen một người nọ cho nên đã nhờ mua giường ngủ cho họ, ban ngày lên, ngủ một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại đã đến nơi.
"Lối này."
Đạo diễn Lục đặc biệt phái người đi đón bọn họ, trực tiếp dẫn đến phim trường.
Mục Kinh Trập sau đó mới biết Điền Hiểu Hiểu đến từ Hải Thành, lần này mẹ Điền đã giúp đỡ rất nhiều, thậm chí bà còn giúp đặt một nhà khách, rẻ hơn so với việc họ ở trực tiếp.
Vị trí của nhà khách tốt, sạch sẽ và mới, lần này mẹ Điền đã nỗ lực rất nhiều.
Cô ấy hao tâm tổn sức như vậy, đạo diễn Lục, kể cả mọi người, đã xoa dịu và thay đổi thái độ với cô ấy, đồng thời đặc biệt nói với Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc rằng họ cũng hy vọng rằng hai người có thể xoa dịu mối quan hệ, cùng kiếm tiền trong sự hòa hợp.
"Đúng là làm phiền cô ấy rồi." Mục Kinh Trập hiểu những đạo lý này, vì vậy cười đáp.
Thiệu Bắc gia nhập đoàn ngay trong ngày, mặc dù hành trình mệt mỏi nhưng Thiệu Bắc đã nhanh chóng lấy lại tinh thần sau khi khai máy, điều này khiến đạo diễn Lục rất hài lòng.
Xét thấy Thiệu Bắc cũng mệt mỏi, sau khi quay phim xong thì đạo diễn Lục liền cho mọi người nghỉ ngơi, cũng không có tăng ca, còn ăn tối cùng nhau, Mẹ Điền cũng đến, xem như cùng Mục Kinh Trập bắt tay giảng hòa. Còn bảo Mục Kinh Trập chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với cô ấy, ông chủ nhà khách là người quen của cô ấy.
Sau khi ăn xong trở về phòng, Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc đều mệt mỏi.
Phòng trong nhà khách thực sự rất sạch sẽ, Mục Kinh Trập rửa mặt xong đi ra, Thiệu Bắc đã ngủ say, ngay cả nước đun sôi để nguội ở đầu giường cũng không có thời gian uống.
"Vất vả rồi." Mục Kinh Trập biết cô bé đã mệt, đắp chăn lại.
Sau khi uống một cốc nước, Mục Kinh Trập cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, vừa thiếp đi liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Thiệu Bắc bị ngạt thở đánh thức, khi tỉnh dậy liền thấy đèn đầu giường đang sáng và thứ còn chói mắt hơn cả ánh đèn là rèm cửa sổ đang cháy, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Cháy rồi!!
"Không cần, cậu ở bên kia rất thuận lợi, trong tay anh cũng đang có tiền, phí bản thảo em cứ giữ lấy cho mình đi." Thiệu Đông lắc đầu.
Thiệu Nam không có tranh, bởi vì cậu vẫn chưa kiếm được tiền, sau đó cậu mới chợt nhận ra rằng trong năm người, dường như chỉ còn cậu là người duy nhất vẫn chưa kiếm ra tiền.
Thiệu Đông cùng Thiệu Tây và Thiệu Nam thảo luận sau, liền đi đến một cửa hàng bách hóa để mua đồ trước khi tới Quý gia.
Mục Kinh Trập cũng đang do dự không biết nên mua quà gì, kết quả khi cô quay lại, Thiệu Đông đã mua xong rồi.
"Đã nghĩ đến việc mua quà rồi sao? Không cần nhắc nhở cũng không nói cho ta biết." Mục Kinh Trập biết lúc cô không có ở nhà, Thiệu Đông đã quen làm chủ trong nhà, cho nên chỉ thán phục hai câu rồi cũng không nói gì thêm.
Cũng đã đến thời gian ước định, bọn họ đi đến Quý gia.
Cửa nhà Quý gia mở rộng, bọn họ được tiếp đón nồng nhiệt: "Mời vào."
"Đây là tấm lòng của bọn nhỏ, hi vọng anh thích nó." Cuối cùng Mục Kinh Trập cũng đem món quà đưa cho Quý Bất Vọng.
Vào thời gian này không có bao bì đa dạng như các thế hệ sau, rất dễ dàng để biết nó là cái gì.
Quý Bất Vọng vừa nhận được thì phát hiện đó là chiếc ví cho nam giới, trái tim anh như lỡ nhịp khi nhìn thấy nó, là chiếc ví....
Các cô gái tặng quà thường sẽ ngại ngùng, ví dụ như là chiếc ví, cà vạt hay một chiếc đồng hồ. Quý Bất Vọng đoán rằng món quà là do Mục Kinh Trập đã mua, chỉ vì xấu hổ nên mới nói rằng bọn trẻ mua tặng anh.
Cho nên Kinh Trập đối với anh cũng là...
Trái tim Quý Bất Vọng lỡ một nhịp, sau đó anh nghe thấy Thiệu Đông nói: "Thầy Quý, chúng em không biết thầy thích màu gì nên đã chọn màu này. Nếu thầy thích màu khác thì có thể đổi."
Quý Bất Vọng: "...Ồ, không sao, thầy rất thích màu này."
Cho nên, chiếc ví này thực sự là do Thiệu Đông và những người khác mua chứ không phải Mục Kinh Trập tự tay mua cho anh?
Nhìn thấy ánh mắt tự hào của Mục Kinh Trập đối với Thiệu Đông, nó gần như giống nhau.
Trái tim của Quý Bất Vọng cảm thấy lạc lõng trong giây lát, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại tinh thần, nói như thế nào đi chăng nữa, anh và Kinh Trập cũng đang ngày càng thân thiết hơn.
"Mau ngồi đi, ở đây có soda, muốn uống vị nào thì cứ lấy, còn có cả đồ ăn vặt và bánh kẹo, thích cái nào cứ ăn, không cần ngại. "
Quý Bất Vọng rõ ràng đã chuẩn bị từ sớm, hơn nữa còn rất dụng tâm.
Thiệu Tây và những người khác cũng cảm nhận được tâm ý: "Cảm ơn thầy Quý, chúng em có thể đi đọc sách trước được không?"
"Được, ở thư phòng, các em đi xem đi. "
Sợ bọn nhỏ không lấy được, tất cả sách đặt trên giá cao đều được chuyển xuống, xếp không vừa thì đặt trên bàn.
Thư viện sách của Quý gia không phải chuyện đùa. So với thư viện huyện cũng không thua kém bao nhiêu, còn có mấy bộ truyện tranh.
" Đây đều là thầy đọc khi còn bé, nếu thích có thể mang về đọc. "
"Oa, cảm ơn thầy Quý."
Nhìn thấy truyện tranh, bọn nhỏ đều nở nụ cười, nóng lòng muốn mở ra xem.
Mục Kinh Trập nhìn một lượt, lực chú ý liền bị hai hàng sách hấp dẫn, những cuốn sách này màu sắc tựa hồ có chút không giống nhau, rất cũ và đơn giản, nhưng có thể nhìn thấy bằng mắt thường là chúng được bảo quản rất tốt.
" Đây là những cuốn sách cổ? "
"Ừ, đó là tất cả những cuốn sách cổ còn sót lại ở đây. "
" Vậy thì phải nói với bọn trẻ trước rằng chúng không thể chạm vào những thứ này. " Mục Kinh Trập ngay lập tức căn dặn bọn trẻ.
"Xem cũng không sao cả. "Quý Bất Vọng rất tin tưởng vào bọn trẻ.
"Không được, nếu không nói trước, bọn nhỏ mượn chúng về rồi làm dơ hay làm hỏng thì phải làm sao."
Mấy đứa trẻ rất nghe lời không đụng vào nó. Đối với chúng, những cuốn sách khác đã là một biển hạnh phúc.
Thư viện huyện mượn sách có hạn chế, chúng chỉ có thể mượn hai cuốn sách một lần. Chúng chỉ có thể đọc xong rồi đưa cho nhau nhìn. Quý Bất Vọng rất hào phóng, nói rằng bọn chúng có thể lấy nhiều quyển cùng một lúc, đọc xong lại mượn tiếp, điều này khiến bọn trẻ rất vui.
Vốn dĩ Quý Bất Vọng có thể cho mượn hoặc cho hết, nhưng sau này nghĩ lại, anh không thể cho mượn hết được, vì nếu như vậy thì Mục Kinh Trập và mấy đứa nhỏ sẽ không có lí do đến nhà anh. Anh với cô cũng không có cơ hội thân thiết hơn. Cho nên anh đã nghĩ ra một cách rất thông minh, cho bọn trẻ mượn vài quyển sách và để bọn chúng thường xuyên đến đổi sách, như vậy có thể bồi dưỡng thêm tình cảm rồi!!
Quý Bất Vọng nhìn bọn nhỏ chọn sách, ngay cả Mục Kinh Trập cũng tỏ ra phấn khích, cuối cùng ném một ánh mắt đắc ý về phía chú Lý đang đứng ở cửa.
Chú Lý: "..."
Một tuần trước, Quý Bất Vọng trở lại và bảo ông ấy chuẩn bị, Mục Kinh Trập và năm đứa trẻ sẽ đến thăm nhà.
Chú Lý, người đã bị Quý Bất Vọng hành hạ, người đã vật lộn với Quý Bất Vọng trong vài ngày để tìm quà tặng cho mấy đứa trẻ, không còn cách nào khác ngoài việc bận rộn trở lại.
Sau khi dọn dẹp và sắm sửa trong hai ngày, sau đó ông mới biết rằng Mục Kinh Trập và mấy đứa trẻ chỉ đến vào cuối tuần.
Chú Lý chỉ ước gì có thể đánh thức Quý Bất Vọng, để anh tỉnh táo lại một chút và đừng làm ầm ĩ như vậy nữa.
Nhưng có thể làm gì bây giờ, ông chỉ có thể thừa nhận nó.
Sau bao nhiêu náo loạn, ông cũng không biết làm thế nào anh có đủ can đảm để đắc ý như vậy?
Chú Lý không nhìn anh, Quý Bất Vọng cũng không buông tha cho ông: "Chú Lý, sao chú không nói gì thế? Tôi chỉ muốn nói với chú, đọc sách vẫn có ích, chú thích làm gì thì làm."
Quý Bất Vọng lần trước gặp khó khăn trong việc hỏi về cách nuôi dạy con cái nhưng anh vẫn không bỏ cuộc, không hỏi người bình thường nữa mà chuyển sang đọc và nghiên cứu.
Anh thực sự đã tìm thấy những cuốn sách về cách nuôi dạy con cái và cách gần gũi với chúng, đây là kết quả của việc học.
Chú Lý không muốn nói nữa.
Tại sao thiếu gia không thể hiểu ra, cứ phải hạ quyết tâm làm cha dượng?
Làm mẹ kế đã khó, làm cha dượng cũng chẳng dễ dàng gì, Mục Kinh Trập đã là mẹ kế rồi, kết quả thiếu gia còn cứng hơn, muốn góp một chân làm cha dượng.
Mẹ kế và cha dượng gộp lại thì ra cái gì vậy?
Lão gia tạm thời không biết tin tức, cũng nên từ từ tiết lộ một ít tin tức cho lão gia biết để ông ấy hiểu rõ tình hình.
Mục Kinh Trập vừa đọc vừa quay đầu lại, nhìn thấy mối hận rèn sắt không thành thép của chú Lý, cùng vẻ mặt phức tạp khó tả.
Ách...thì ra vị quản gia chú Lý này biểu cảm lại phong phú đến vậy, giống như mỗi lần nhìn qua đều có thể mở khóa được biểu cảm mới.
Nhưng ông ấy có lẽ cũng sẽ không thích lắm, bọn họ như vậy tới cửa.
Mục Kinh Trập giục bọn trẻ chọn nhanh lên, rồi vội vàng nói lời tạm biệt, cũng từ chối Quý Bất Vọng ở lại ăn một bữa cơm nhẹ.
Quý Bất Vọng chỉ có thể đợi đến cuối tuần sau.
Nhưng cho đến cuối tuần sau, Quý Bất Vọng chỉ có thể đợi Thiệu Đông, Thiệu Tây và Thiệu Nam, chứ không đợi Mục Kinh Trập.
Bởi vì Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc đã đến Hải Thành để quay phim.
Cảnh cuối cùng của bộ phim được quay ở Hải Thành, trước đó đạo diễn Lục đã thông báo với cô rằng trước đó ông chỉ chuẩn bị cảnh quay.
Bởi vì toàn bộ tổ sản xuất đều đang đợi, Mục Kinh Trập cuối cùng đã cho Thiệu Bắc nghỉ một tuần, định bụng sẽ quay lại sau khi quay phim, may mắn thay, Thiệu Bắc rất giỏi và nhanh nhẹn.
Mục Kinh Trập ở thời hiện đại cũng thường đến Hải Thành, ở đó hai năm, nhưng ở thế giới này, vẫn còn ở thời kỳ này, cô thực sự chưa từng đến đó.
Hải Thành là một thành phố lớn, Thiệu Bắc rất vui khi được đi, Thiệu Đông và những người khác cũng rất mong chờ, nhưng xét đến việc Thiệu Bắc bận quay phim, cũng không dẫn bọn chúng đi cùng, nói rằng lần sau có cơ hội sẽ cùng nhau đi.
Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc bắt tàu hỏa đến Hải Thành, Thiệu Kỳ Dương cũng quen một người nọ cho nên đã nhờ mua giường ngủ cho họ, ban ngày lên, ngủ một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại đã đến nơi.
"Lối này."
Đạo diễn Lục đặc biệt phái người đi đón bọn họ, trực tiếp dẫn đến phim trường.
Mục Kinh Trập sau đó mới biết Điền Hiểu Hiểu đến từ Hải Thành, lần này mẹ Điền đã giúp đỡ rất nhiều, thậm chí bà còn giúp đặt một nhà khách, rẻ hơn so với việc họ ở trực tiếp.
Vị trí của nhà khách tốt, sạch sẽ và mới, lần này mẹ Điền đã nỗ lực rất nhiều.
Cô ấy hao tâm tổn sức như vậy, đạo diễn Lục, kể cả mọi người, đã xoa dịu và thay đổi thái độ với cô ấy, đồng thời đặc biệt nói với Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc rằng họ cũng hy vọng rằng hai người có thể xoa dịu mối quan hệ, cùng kiếm tiền trong sự hòa hợp.
"Đúng là làm phiền cô ấy rồi." Mục Kinh Trập hiểu những đạo lý này, vì vậy cười đáp.
Thiệu Bắc gia nhập đoàn ngay trong ngày, mặc dù hành trình mệt mỏi nhưng Thiệu Bắc đã nhanh chóng lấy lại tinh thần sau khi khai máy, điều này khiến đạo diễn Lục rất hài lòng.
Xét thấy Thiệu Bắc cũng mệt mỏi, sau khi quay phim xong thì đạo diễn Lục liền cho mọi người nghỉ ngơi, cũng không có tăng ca, còn ăn tối cùng nhau, Mẹ Điền cũng đến, xem như cùng Mục Kinh Trập bắt tay giảng hòa. Còn bảo Mục Kinh Trập chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với cô ấy, ông chủ nhà khách là người quen của cô ấy.
Sau khi ăn xong trở về phòng, Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc đều mệt mỏi.
Phòng trong nhà khách thực sự rất sạch sẽ, Mục Kinh Trập rửa mặt xong đi ra, Thiệu Bắc đã ngủ say, ngay cả nước đun sôi để nguội ở đầu giường cũng không có thời gian uống.
"Vất vả rồi." Mục Kinh Trập biết cô bé đã mệt, đắp chăn lại.
Sau khi uống một cốc nước, Mục Kinh Trập cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, vừa thiếp đi liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Thiệu Bắc bị ngạt thở đánh thức, khi tỉnh dậy liền thấy đèn đầu giường đang sáng và thứ còn chói mắt hơn cả ánh đèn là rèm cửa sổ đang cháy, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Cháy rồi!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.