Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chương 113: Công bằng
Hoa Khai Hoa Lạc Niên Niên
05/06/2023
Kỳ thật Mục Kinh Trập cũng không muốn làm như vậy, nhưng cô không khống chế được, trước giờ cũng chưa gặp qua rắn thật, lại đột nhiên đối mặt với nhiều rắn như vậy, một màn dọa người như thế làm cô không có cách nào khống chế bản thân.
"Làm sợ muốn chết." Lại bị gió thổi vào cửa dọa sợ, Mục Kinh Trập vỗ vỗ ngực.
Thiệu Đông cau mày nhìn Mục Kinh Trập, suy nghĩ một chút rồi nắm lấy tay cô: "Mẹ, để con giúp mẹ gọi hồn."
"Hả?"
"Lúc trước con cũng bị hù qua. Trong thôn có bà giúp con gọi trở về, sau đó con đã khỏe lại".
Thiệu Đông nói xong liền ngồi xổm xuống, nhặt một nắm đất nhỏ dưới đất, vỗ vào đầu Mục Kinh Trập, nghiêm túc giúp cô gọi.
Đây là phương pháp thường được người lớn sử dụng sau khi lũ trẻ ở thôn Đại Đông sợ hãi và Thiệu Đông đã nghiêm túc sử dụng nó với Mục Kinh Trập.
"...Đã trở lại, sau này không sợ nữa."
Nhìn Thiệu Đông nghiêm túc, Mục Kinh Trập trong lòng ấm áp, nhịp tim chậm rãi bình tĩnh lại: "Cảm ơn Tiểu Đông, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."
"Vậy thì tốt." Thiệu Đông thở phào nhẹ nhõm.
Mục Kinh Trập nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thiệu Đông, không nhịn được bế cậu lên, xoay một vòng: "Tiểu Đông, sao con lại đáng yêu như vậy."
Thiệu Đông bị ôm đến ngây người, dùng sức bám chặt tay Mục Kinh Trập: "Mẹ?"
Mục Kinh Trập thường xuyên ôm Thiệu Bắc và Thiệu Trung như thế này, đối với cậu là lần đầu tiên cho nên cả người có chút không tự nhiên.
Mục Kinh Trập nhìn bộ dáng của cậu, nếu không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót, sau khi đặt cậu xuống liền hôn lên trán cậu.
"Hahha."
Lần này, Thiệu Đông hoàn toàn sững sờ, sắc mặt dần dần đỏ lên, càng thêm lắp bắp nói: "Mẹ, mẹ... làm gì vậy?"
"Ta vừa mới hôn con đó." Mục Kinh Trập thành thật thú nhận: "Lúc trước ta ở trong thành phố không nhịn được hôn Thiệu Tây, lúc đó ta có một ý nghĩ là con với Thiệu Tây sau này lớn lên sẽ không có cơ hội nữa, cho nên ta chỉ là... "
Cô cười thỏa mãn: "Tiểu Đông, ta không nói trước với con, con không giận chứ?"
Thiệu Đông không tức giận, chỉ là đối với cậu, nó quá bất ngờ mà thôi.
Cậu mơ hồ nhớ tới mẹ ruột trước đó đã từng hôn cậu, hôn lên mặt và trán của cậu, nhưng ký ức quá xa xôi, phảng phất như là ở trong mơ.
Nhưng bây giờ cậu rõ ràng biết đây không phải là mơ, khi Mục Kinh Trập hôn cậu, cậu cảm thấy toàn thân được bao bọc bởi hơi ấm, khiến cậu có chút mê man.
Thiệu Đông sắp xếp lời nói: "Con không tức giận, nhưng con đã là nam tử hán đại trượng phu..."
"Ta biết, yên tâm đi, con trai lớn lên tránh mẹ, con gái lớn lên tránh cha, sau này con lớn lên sẽ không như vậy nữa, chỉ là lần này thôi."
Mục Kinh Trập nhanh chóng hứa hẹn, xoa đầu và sửa sang lại tóc giúp Thiệu Đông.
Nhìn vào ánh mắt ấm áp của Mục Kinh Trập, Thiệu Đông có chút bế tắc, trong lòng dâng lên một tia tiếc nuối không nói nên lời.
Cậu đã mong mình sẽ lớn lên, lớn lên để có thể làm được nhiều điều, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy ghen tị với những đứa em của mình.
Cậu chợt muốn hôm nay mình nhỏ lại, cũng muốn được ở trong vòng tay ấm áp của mẹ lâu thêm một chút.
Nhìn Thiệu Đông, Mục Kinh Trập cũng tràn đầy cảm động: "Thời gian trôi nhanh quá, có lúc ta thật sự ước thời gian có thể trôi chậm lại để con có thể từ từ trưởng thành."
Thiệu Nam đang xem: "..."
Giờ phút này trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ, vậy là bây giờ còn chưa qua đây hôn cậu sao?
Trước khi Thiệu Đông rời đi, Thiệu Nam suy nghĩ một chút, đi rửa trán, sau đó tìm được Mục Kinh Trập, nghiêm túc nhìn cô nói: "Mẹ, năm bát nước đều phải rót bằng."
Mục Kinh Trập nghi ngờ: "Cái gì? Vừa rồi con rửa trán là do dơ sao?" Cô nhìn thấy hành vi bối rối của Thiệu Nam vừa rồi.
"Không, con là đang chuẩn bị." Thiệu Nam chỉ vào trán mình: "Con đã rửa sạch sẽ rồi, đến lúc mẹ hôn con rồi, mẹ đã hôn anh cả và anh hai của con rồi, cho nên năm người chỉ còn thiếu mỗi con. Mẹ không thể bỏ rơi con được."
Đầu óc Mục Kinh Trập đầy chấm hỏi, cái quái gì vậy? Rửa mặt chờ cô hôn?
Trong lúc không hiểu gì, cô làm theo yêu cầu của Thiệu Nam, hôn cậu một cái, Thiệu Nam lúc này mới lộ ra nụ cười hài lòng: "Hiện tại rất tốt, rất công bằng."
Cậu búng tay một cái: "Người xưa nói nam nữ bảy tuổi không chung chiếu, dựa theo lời mẹ và anh trai lúc nãy vừa nói, bảy tám tuổi cũng nên chú ý khoảng cách. Con hiện tại sáu tuổi, còn có một năm nữa mới bảy tuổi, một năm này mẹ có thể nắm bắt cơ hội hôn con thêm vài lần."
Mục Kinh Trập kinh ngạc: "Con nguyện ý?"
"Ừm." Thiệu Nam gật đầu: "Thật ra cũng không đến một năm, mẹ nhất định phải nắm bắt cơ hội."
Thiệu Nam ho khan một tiếng bước đi, vừa đi ra ngoài cửa, chân liền bắt đầu chạy nhanh, khóe miệng chậm rãi tách ra, cười càng lúc càng lớn.
Cậu không biết cảm giác được mẹ hôn là như thế nào, khó trách mỗi lần được hôn Thiệu Bắc và Thiệu Trung đều có vẻ vừa ngượng ngùng vừa hưng phấn như vậy, khó trách bọn trẻ trong thôn trước giờ luôn khoe khoang với cậu, quả thực rất đáng để khoe.
Thiệu Nam sờ sờ trán, nhớ lại cái đụng chạm ấm áp kia, cậu rất vui vẻ, còn cả một năm.
Mặc dù sáu năm đầu không có, nhưng có thêm một năm nữa, còn tốt hơn so với anh cả và anh hai, nhưng cũng thật xấu hổ.
Nghĩ như vậy, lại không khỏi ghen tị với Thiệu Bắc và Thiệu Trung, Thiệu Bắc là con gái, sau này vẫn có thể gần gũi với mẹ, Thiệu Trung còn nhỏ, vẫn còn nhiều thời gian.
Lúc Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ trở lại phát hiện ra rằng Mục Kinh Trập gần như không bị rắn độc cắn, họ đã nhảy múa và chửi rủa trong sân cả đêm, mặc kệ có ai đứng sau làm ra chuyện này hay không, ai còn dám, họ nhất định sẽ xé nát chúng.
Mục Đằng nghe nói rắc bột đuổi rắn cũng lo lắng cầm đèn pin rải một vòng dây leo ngoài sân, Thiệu Kỳ Dương đã nói cho ông biết.
Thiệu Kỳ Dương không ngờ rằng mình sẽ phát hiện ra một chuyện lớn như vậy sau một đêm không quay lại, anh cảm thấy tội lỗi và kinh hãi.
Sau khi Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ trở về, Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc không ngủ được.
Cửa phòng còn chưa gắn, cho dù có cửa phòng, Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc đều có bóng đen tâm lý, tạm thời có chút không dám ngủ.
Thiệu Kỳ Dương nói hãy qua ngủ trong phòng của anh ấy, nhưng Mục Kinh Trập không đồng ý, dù sao anh cũng là em chồng của cô cho nên không thích hợp, cuối cùng, Thiệu Đông nói để Mục Kinh Trập tạm thời ngủ cùng chúng.
Trong phòng của Thiệu Đông, Thiệu Tây, Thiệu Nam và Thiệu Trung vốn có hai chiếc giường, nhưng Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc muốn tới ngủ nên đã tháo giường, trực tiếp nằm dưới sàn.
Bây giờ là mùa hè, trải chiếu rơm phía sau nên nằm cũng không sợ lạnh.
Mục Kinh Trập được xếp nằm phía trong cùng, Thiệu Bắc và Thiệu Trung ngủ bên cạnh cô, đây là lần đầu tiên Thiệu Trung được ngủ với Mục Kinh Trập, cậu bé vui vẻ ôm lấy tay cô không thả.
Nhưng Mục Kinh Trập có chút không quen, sợ gặp ác mộng nên không ngủ được, Thiệu Đông thấy không được nên lại điều chỉnh.
"Mẹ, chúng con ngủ ở bên cạnh mẹ, mẹ không cần sợ."
Thiệu Đông bảo Thiệu Tây đứng dậy, kéo chiếc chiếu rơm lên trên đầu và dưới chân Mục Kinh Trập: "Cứ như vậy đi, phía nào cũng có chúng con." Cho dù có rắn bò vào, bọn chúng cũng sẽ biết trước.
Mục Kinh Trập, người được bọn trẻ bảo vệ, cuối cùng cũng biết thế nào là bảo bối được quan tâm, hiểu được niềm vui và ý nghĩa của việc làm cha mẹ.
"Làm sợ muốn chết." Lại bị gió thổi vào cửa dọa sợ, Mục Kinh Trập vỗ vỗ ngực.
Thiệu Đông cau mày nhìn Mục Kinh Trập, suy nghĩ một chút rồi nắm lấy tay cô: "Mẹ, để con giúp mẹ gọi hồn."
"Hả?"
"Lúc trước con cũng bị hù qua. Trong thôn có bà giúp con gọi trở về, sau đó con đã khỏe lại".
Thiệu Đông nói xong liền ngồi xổm xuống, nhặt một nắm đất nhỏ dưới đất, vỗ vào đầu Mục Kinh Trập, nghiêm túc giúp cô gọi.
Đây là phương pháp thường được người lớn sử dụng sau khi lũ trẻ ở thôn Đại Đông sợ hãi và Thiệu Đông đã nghiêm túc sử dụng nó với Mục Kinh Trập.
"...Đã trở lại, sau này không sợ nữa."
Nhìn Thiệu Đông nghiêm túc, Mục Kinh Trập trong lòng ấm áp, nhịp tim chậm rãi bình tĩnh lại: "Cảm ơn Tiểu Đông, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."
"Vậy thì tốt." Thiệu Đông thở phào nhẹ nhõm.
Mục Kinh Trập nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thiệu Đông, không nhịn được bế cậu lên, xoay một vòng: "Tiểu Đông, sao con lại đáng yêu như vậy."
Thiệu Đông bị ôm đến ngây người, dùng sức bám chặt tay Mục Kinh Trập: "Mẹ?"
Mục Kinh Trập thường xuyên ôm Thiệu Bắc và Thiệu Trung như thế này, đối với cậu là lần đầu tiên cho nên cả người có chút không tự nhiên.
Mục Kinh Trập nhìn bộ dáng của cậu, nếu không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót, sau khi đặt cậu xuống liền hôn lên trán cậu.
"Hahha."
Lần này, Thiệu Đông hoàn toàn sững sờ, sắc mặt dần dần đỏ lên, càng thêm lắp bắp nói: "Mẹ, mẹ... làm gì vậy?"
"Ta vừa mới hôn con đó." Mục Kinh Trập thành thật thú nhận: "Lúc trước ta ở trong thành phố không nhịn được hôn Thiệu Tây, lúc đó ta có một ý nghĩ là con với Thiệu Tây sau này lớn lên sẽ không có cơ hội nữa, cho nên ta chỉ là... "
Cô cười thỏa mãn: "Tiểu Đông, ta không nói trước với con, con không giận chứ?"
Thiệu Đông không tức giận, chỉ là đối với cậu, nó quá bất ngờ mà thôi.
Cậu mơ hồ nhớ tới mẹ ruột trước đó đã từng hôn cậu, hôn lên mặt và trán của cậu, nhưng ký ức quá xa xôi, phảng phất như là ở trong mơ.
Nhưng bây giờ cậu rõ ràng biết đây không phải là mơ, khi Mục Kinh Trập hôn cậu, cậu cảm thấy toàn thân được bao bọc bởi hơi ấm, khiến cậu có chút mê man.
Thiệu Đông sắp xếp lời nói: "Con không tức giận, nhưng con đã là nam tử hán đại trượng phu..."
"Ta biết, yên tâm đi, con trai lớn lên tránh mẹ, con gái lớn lên tránh cha, sau này con lớn lên sẽ không như vậy nữa, chỉ là lần này thôi."
Mục Kinh Trập nhanh chóng hứa hẹn, xoa đầu và sửa sang lại tóc giúp Thiệu Đông.
Nhìn vào ánh mắt ấm áp của Mục Kinh Trập, Thiệu Đông có chút bế tắc, trong lòng dâng lên một tia tiếc nuối không nói nên lời.
Cậu đã mong mình sẽ lớn lên, lớn lên để có thể làm được nhiều điều, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy ghen tị với những đứa em của mình.
Cậu chợt muốn hôm nay mình nhỏ lại, cũng muốn được ở trong vòng tay ấm áp của mẹ lâu thêm một chút.
Nhìn Thiệu Đông, Mục Kinh Trập cũng tràn đầy cảm động: "Thời gian trôi nhanh quá, có lúc ta thật sự ước thời gian có thể trôi chậm lại để con có thể từ từ trưởng thành."
Thiệu Nam đang xem: "..."
Giờ phút này trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ, vậy là bây giờ còn chưa qua đây hôn cậu sao?
Trước khi Thiệu Đông rời đi, Thiệu Nam suy nghĩ một chút, đi rửa trán, sau đó tìm được Mục Kinh Trập, nghiêm túc nhìn cô nói: "Mẹ, năm bát nước đều phải rót bằng."
Mục Kinh Trập nghi ngờ: "Cái gì? Vừa rồi con rửa trán là do dơ sao?" Cô nhìn thấy hành vi bối rối của Thiệu Nam vừa rồi.
"Không, con là đang chuẩn bị." Thiệu Nam chỉ vào trán mình: "Con đã rửa sạch sẽ rồi, đến lúc mẹ hôn con rồi, mẹ đã hôn anh cả và anh hai của con rồi, cho nên năm người chỉ còn thiếu mỗi con. Mẹ không thể bỏ rơi con được."
Đầu óc Mục Kinh Trập đầy chấm hỏi, cái quái gì vậy? Rửa mặt chờ cô hôn?
Trong lúc không hiểu gì, cô làm theo yêu cầu của Thiệu Nam, hôn cậu một cái, Thiệu Nam lúc này mới lộ ra nụ cười hài lòng: "Hiện tại rất tốt, rất công bằng."
Cậu búng tay một cái: "Người xưa nói nam nữ bảy tuổi không chung chiếu, dựa theo lời mẹ và anh trai lúc nãy vừa nói, bảy tám tuổi cũng nên chú ý khoảng cách. Con hiện tại sáu tuổi, còn có một năm nữa mới bảy tuổi, một năm này mẹ có thể nắm bắt cơ hội hôn con thêm vài lần."
Mục Kinh Trập kinh ngạc: "Con nguyện ý?"
"Ừm." Thiệu Nam gật đầu: "Thật ra cũng không đến một năm, mẹ nhất định phải nắm bắt cơ hội."
Thiệu Nam ho khan một tiếng bước đi, vừa đi ra ngoài cửa, chân liền bắt đầu chạy nhanh, khóe miệng chậm rãi tách ra, cười càng lúc càng lớn.
Cậu không biết cảm giác được mẹ hôn là như thế nào, khó trách mỗi lần được hôn Thiệu Bắc và Thiệu Trung đều có vẻ vừa ngượng ngùng vừa hưng phấn như vậy, khó trách bọn trẻ trong thôn trước giờ luôn khoe khoang với cậu, quả thực rất đáng để khoe.
Thiệu Nam sờ sờ trán, nhớ lại cái đụng chạm ấm áp kia, cậu rất vui vẻ, còn cả một năm.
Mặc dù sáu năm đầu không có, nhưng có thêm một năm nữa, còn tốt hơn so với anh cả và anh hai, nhưng cũng thật xấu hổ.
Nghĩ như vậy, lại không khỏi ghen tị với Thiệu Bắc và Thiệu Trung, Thiệu Bắc là con gái, sau này vẫn có thể gần gũi với mẹ, Thiệu Trung còn nhỏ, vẫn còn nhiều thời gian.
Lúc Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ trở lại phát hiện ra rằng Mục Kinh Trập gần như không bị rắn độc cắn, họ đã nhảy múa và chửi rủa trong sân cả đêm, mặc kệ có ai đứng sau làm ra chuyện này hay không, ai còn dám, họ nhất định sẽ xé nát chúng.
Mục Đằng nghe nói rắc bột đuổi rắn cũng lo lắng cầm đèn pin rải một vòng dây leo ngoài sân, Thiệu Kỳ Dương đã nói cho ông biết.
Thiệu Kỳ Dương không ngờ rằng mình sẽ phát hiện ra một chuyện lớn như vậy sau một đêm không quay lại, anh cảm thấy tội lỗi và kinh hãi.
Sau khi Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ trở về, Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc không ngủ được.
Cửa phòng còn chưa gắn, cho dù có cửa phòng, Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc đều có bóng đen tâm lý, tạm thời có chút không dám ngủ.
Thiệu Kỳ Dương nói hãy qua ngủ trong phòng của anh ấy, nhưng Mục Kinh Trập không đồng ý, dù sao anh cũng là em chồng của cô cho nên không thích hợp, cuối cùng, Thiệu Đông nói để Mục Kinh Trập tạm thời ngủ cùng chúng.
Trong phòng của Thiệu Đông, Thiệu Tây, Thiệu Nam và Thiệu Trung vốn có hai chiếc giường, nhưng Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc muốn tới ngủ nên đã tháo giường, trực tiếp nằm dưới sàn.
Bây giờ là mùa hè, trải chiếu rơm phía sau nên nằm cũng không sợ lạnh.
Mục Kinh Trập được xếp nằm phía trong cùng, Thiệu Bắc và Thiệu Trung ngủ bên cạnh cô, đây là lần đầu tiên Thiệu Trung được ngủ với Mục Kinh Trập, cậu bé vui vẻ ôm lấy tay cô không thả.
Nhưng Mục Kinh Trập có chút không quen, sợ gặp ác mộng nên không ngủ được, Thiệu Đông thấy không được nên lại điều chỉnh.
"Mẹ, chúng con ngủ ở bên cạnh mẹ, mẹ không cần sợ."
Thiệu Đông bảo Thiệu Tây đứng dậy, kéo chiếc chiếu rơm lên trên đầu và dưới chân Mục Kinh Trập: "Cứ như vậy đi, phía nào cũng có chúng con." Cho dù có rắn bò vào, bọn chúng cũng sẽ biết trước.
Mục Kinh Trập, người được bọn trẻ bảo vệ, cuối cùng cũng biết thế nào là bảo bối được quan tâm, hiểu được niềm vui và ý nghĩa của việc làm cha mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.