Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chương 119: Phạm pháp
Hoa Khai Hoa Lạc Niên Niên
05/06/2023
"Một chút thuốc xổ có thể ư?"
Mục Kinh Trập khẳng định gật đầu: "Đúng vậy, Thiệu Nam, nó sẽ giết người, cho dù khả năng rất nhỏ, nhưng vẫn có thứ bị tiêu chảy ảnh hưởng."
" Tiêu chảy cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều, sẽ trì hoãn nhiều chuyện, thậm chí có thể ảnh hưởng đến chuyện trọng đại cả một đời. Ví dụ như thời gian dự định đi phỏng vấn có thể đổi đời nếu đậu phỏng vấn, hay một đời có thể bỏ lỡ người mình yêu,.. chuyện gì cũng có thể xảy ra."
"Cho nên, Thiệu Nam, chúng ta không thể chỉ vì một chút thuốc xổ mà cho rằng không có việc gì, rất thứ cùng cơ hội chỉ là nhất thời, chớp mắt đã đi qua, mất đi chính là mất đi."
Thiệu Nam mở miệng, nhưng không thể nói một lời.
Những gì Mục Kinh Trập nói với cậu đã đủ nặng nề, nhưng sau đó Mục Kinh Trập lại muốn nói điều gì đó, cô quỳ xuống và nhìn Thiệu Nam: " Tiểu Nam, còn một điều nữa, con có biết vừa rồi vì con mà ta phải nói dối, phải la lối om sòm không?"
Thiệu Nam gật đầu: "Mẹ, con xin lỗi..."
"Đừng xin lỗi, đây không phải là chuyện mà xin lỗi có thể giải quyết, nếu xin lỗi có ích, tại sao lại cần cảnh sát?" Mục Kinh Trập vô tình nói một câu thoại trong phim truyền hình, nhưng đó cũng là sự thật, cô không có cười mà tiếp tục nói.
"Hôm nay chúng ta hãy nói về nó từ cấp độ pháp lý. Hãy suy nghĩ về các thuật ngữ pháp lý mà con đã học. Nếu hôm nay Điền Hiểu Hiểu và những người khác xảy ra chuyện gì, con không chỉ chịu trách nhiệm. Ta còn vì con mà nói dối. Từ cấp độ pháp lý, đó là ngụy tạo chứng cứ, như vậy ta cũng sẽ bị phạt theo, thậm chí bị bỏ tù cùng nhau, mà Thiệu Bắc với tư cách là người được lợi cũng sẽ bị liên lụy."
Sắc mặt Thiệu Nam thay đổi rõ rệt: "Không, con làm một mình, không liên quan gì đến mẹ và Thiệu Bắc, con không muốn mẹ bị phạt ngồi tù"
"Nhưng không phải do con nói được, Tiểu Nam, là do pháp luật."
Thiệu Nam nghiến răng: "Con xin lỗi, đều là lỗi của con, lẽ ra mẹ không nên nói dối thay cho con."
Mục Kinh Trập thở ra một hơi: "Nhưng ta không muốn con bị phạt, cho nên con thấy đấy, ta biết điều này là sai, nhưng bởi vì là con nên ta vẫn vì con mà nói dối, cho nên ta cũng phải chịu trách nhiệm về nó."
"Cho nên Tiểu Nam, sau này muốn làm chuyện gì, hãy nghĩ lại xem mình làm có đúng hay không. Ta biết con đau lòng thay Tiểu Bắc, cho nên muốn trút giận hộ Tiểu Bắc, nhưng phương pháp không thể chấp nhận được, giống như lần này chúng ta ban đầu có lý đã trở nên vô lý, lại có một mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn như vậy."
Mấy đứa trẻ trước đây không được che chở, bởi vì bọn chúng chỉ là những đứa nhỏ, chúng đã quen với việc mượn dao giết người hoặc trả thù sau đó, đó là cách duy nhất trước đây chúng có thể sử dụng.
Cũng không thể như vậy mà tạo thành thói quen, càng không thể để chuyện như vậy tiến xa hơn.
"Tiểu Nam, sau này con hãy suy nghĩ kỹ trước khi làm bất cứ việc gì. Bây giờ con còn có mẹ, trước đây con cũng có chú, con có thể cùng chú thương lượng đúng không? Người lớn chúng ta không có đánh trả trực tiếp, hơn nữa không trả thù như con, không phải vì chúng ta yếu đuối, không quan tâm Thiệu Bắc hay không muốn trả thù cho con bé, chúng ta biết rõ rằng không thể hành động hấp tấp."
" Chuyện ngày hôm nay, là do chú của con chưa quen thuộc với đoàn làm phim, có thể không làm được gì bọn họ, nhưng có thể đợi ta trở về, nếu như con không cho họ uống thuốc nhuận tràng, thì ta hôm nay cũng không cần nói dối như vậy, cũng không cần la lối om sòm, chỉ cần nói chuyện trực tiếp với họ bằng sự thật."
" Bất kể là như thế nào, ta sẽ không để Thiệu Bắc phải chịu thua thiệt, cũng để Điền Hiểu Hiểu biết rằng con bé đã sai, về sau cũng sẽ không bắt nạt Thiệu Bắc nữa, con có tin không?
Thiệu Nam gật đầu: "Con tin."
Đây là lần đầu tiên tâm tư của cậu hỗn loạn như vậy, cũng là lần đầu tiên cậu rõ ràng như vậy, trước kia Mục Kinh Trập nói cái gì ám muội hoặc là ảnh hưởng đến cậu, cũng là tại giờ khắc này phát huy tác dụng.
Bài học lần này để lại cho cậu ấn tượng sâu sắc, cậu biết rằng Mục Kinh Trập đang làm điều đó vì lợi ích của cậu.
Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt và tâm ý của cô.
Thiệu Nam vươn tay ôm lấy Mục Kinh Trập: "Mẹ, con sai rồi, con sẽ không tái phạm nữa."
Động tác của cậu tràn đầy ỷ lại, đây là lần đầu tiên cậu toàn tâm toàn ý ỷ lại Mục Kinh Trập, lần này xin lỗi chính là cũng chân thành, Mục Kinh Trập nói cậu, cậu sẵn sàng chấp nhận nó.
Kỳ thật cậu không phải không biết làm như vậy không tốt, chỉ là trước đây chưa từng có người dạy cậu những điều này, huống chi là nói thông suốt như vậy, đương nhiên cũng không có ai giúp bọn chúng ra mặt và cũng không ai quan tâm đến chúng đang làm cái gì.
Ai muốn sử dụng tâm tư thủ đoạn như vậy? Ai cũng thích được che chở, trước kia không có cách nào, bây giờ đã có mẹ rồi.
Cậu sẽ ghi nhớ những gì mẹ nói, hơn nữa cũng biết được việc mình làm cũng sẽ ảnh hưởng đến gia đình mình, vì vậy cậu sẽ cẩn thận hơn trong tương lai và không bao giờ làm chuyện như vậy nữa.
Thiệu Nam cảm thấy những quy định pháp luật đó cần phải biết nhiều hơn và chúng cần được áp dụng vào thực tế, để không mắc phải sai lầm như vậy nữa, giống như lời mẹ đã nói, phải suy nghĩ nhiều hơn về những gì mình sẽ làm trong tương lai.
Mục Kinh Trập nhẹ nhõm khi nghe Thiệu Nam thành thật thừa nhận sai lầm của mình, vỗ vỗ lưng cậu: "Biết sai là tốt rồi."
Thiệu Bắc ở bên cạnh đang nơm nớp lo sợ, nhìn đến đây liền thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ, mẹ đừng tức giận."
Sau khi Mục Kinh Trập buông Thiệu Nam ra, cô nhìn Thiệu Bắc: " Thiệu Nam đã xong rồi, bây giờ nói đến Thiệu Bắc."
Thiệu Bắc nghe xong liền khẩn trương, ngoan ngoãn đứng thẳng lưng, đáy mắt có chút bối rối: "Mẹ, con... con không nên diễn..."
"Vấn đề của con không chỉ như vậy." Mục Kinh Trập nhìn Thiệu Bắc và nhớ lại những điều đã xảy ra trong sách. Thiệu Bắc tiến vào giới giải trí đã không ít lần làm như vậy, mọi người diễn xuất nửa thật nửa giả, không ai dám lộ bộ mặt thật, nhưng cô lại mang tai tiếng nhất, bị gọi là kẻ dối trá.
Rất nhiều người đeo những chiếc mặt nạ sống qua ngày, thường chèn ép và đổ lỗi cho nhau, nhưng cô bé phải chịu nhiều phản ứng dữ dội nhất.
"Tiểu Bắc, lần này con diễn kịch. Nghiêm túc mà nói thì không có sai, con khéo léo giải quyết vấn đề, để cho mọi người nhìn ra bộ mặt thật của Điền Hiểu Hiểu. Con thật sự đã giúp chính mình."
Mục Kinh Trập lại chuyển chủ đề: " Nhưng lần này mọi người tin con, nguyên nhân chính là Điền Hiểu Hiểu thực sự đánh con, con bé có lỗi trước, tuy rằng con đang diễn nhưng mọi người đều không nhìn ra, thực sự tin tưởng con. Lý do đầu tiên là do con thực sự rất đau, thứ hai là vì bây giờ con vẫn còn là một đứa trẻ, mọi người sẽ không nghĩ rằng con đang diễn."
" Nhưng loại mưu mẹo này không thể sử dụng quá nhiều lần, bởi vì luôn có người có thể nhìn thấu. Nếu như bị nhìn thấu nỗi đau của con sẽ trở thành giả, rõ ràng con thật sự đau nhưng mọi người cũng sẽ nghĩ rằng con đang diễn, cho rằng con và Điền Hiểu Hiểu cũng không khác gì nhau."
Thiệu Bắc há to miệng, không nói thành lời.
"Hôm nay tất cả mọi người đều tin con, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ luôn tin tưởng con. Khi con lớn lên thì sẽ làm thế nào? Lần nào cũng sẽ như vậy?"
Mục Kinh Trập nhìn vào mắt Thiệu Bắc: "Tiểu Bắc, tuy rằng ta vẫn luôn khen con thông minh, cho dù đúng rằng con rất thông minh, nhưng chúng ta không thể coi thường thiên hạ và mọi người xung quanh, cho rằng bọn họ đều ngu xuẩn."
" Nếu con nghĩ như vậy, thì con mới là kẻ ngu ngốc, đầu óc mọi người có thể không thông minh bằng con, nhưng mọi người đều không ngốc. Chúng ta đều là người thông minh nhưng cũng không thể quá tin tưởng chính mình."
Lời này là nói với Thiệu Bắc, cũng như là nói với Thiệu Nam.
Mục Kinh Trập khẳng định gật đầu: "Đúng vậy, Thiệu Nam, nó sẽ giết người, cho dù khả năng rất nhỏ, nhưng vẫn có thứ bị tiêu chảy ảnh hưởng."
" Tiêu chảy cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều, sẽ trì hoãn nhiều chuyện, thậm chí có thể ảnh hưởng đến chuyện trọng đại cả một đời. Ví dụ như thời gian dự định đi phỏng vấn có thể đổi đời nếu đậu phỏng vấn, hay một đời có thể bỏ lỡ người mình yêu,.. chuyện gì cũng có thể xảy ra."
"Cho nên, Thiệu Nam, chúng ta không thể chỉ vì một chút thuốc xổ mà cho rằng không có việc gì, rất thứ cùng cơ hội chỉ là nhất thời, chớp mắt đã đi qua, mất đi chính là mất đi."
Thiệu Nam mở miệng, nhưng không thể nói một lời.
Những gì Mục Kinh Trập nói với cậu đã đủ nặng nề, nhưng sau đó Mục Kinh Trập lại muốn nói điều gì đó, cô quỳ xuống và nhìn Thiệu Nam: " Tiểu Nam, còn một điều nữa, con có biết vừa rồi vì con mà ta phải nói dối, phải la lối om sòm không?"
Thiệu Nam gật đầu: "Mẹ, con xin lỗi..."
"Đừng xin lỗi, đây không phải là chuyện mà xin lỗi có thể giải quyết, nếu xin lỗi có ích, tại sao lại cần cảnh sát?" Mục Kinh Trập vô tình nói một câu thoại trong phim truyền hình, nhưng đó cũng là sự thật, cô không có cười mà tiếp tục nói.
"Hôm nay chúng ta hãy nói về nó từ cấp độ pháp lý. Hãy suy nghĩ về các thuật ngữ pháp lý mà con đã học. Nếu hôm nay Điền Hiểu Hiểu và những người khác xảy ra chuyện gì, con không chỉ chịu trách nhiệm. Ta còn vì con mà nói dối. Từ cấp độ pháp lý, đó là ngụy tạo chứng cứ, như vậy ta cũng sẽ bị phạt theo, thậm chí bị bỏ tù cùng nhau, mà Thiệu Bắc với tư cách là người được lợi cũng sẽ bị liên lụy."
Sắc mặt Thiệu Nam thay đổi rõ rệt: "Không, con làm một mình, không liên quan gì đến mẹ và Thiệu Bắc, con không muốn mẹ bị phạt ngồi tù"
"Nhưng không phải do con nói được, Tiểu Nam, là do pháp luật."
Thiệu Nam nghiến răng: "Con xin lỗi, đều là lỗi của con, lẽ ra mẹ không nên nói dối thay cho con."
Mục Kinh Trập thở ra một hơi: "Nhưng ta không muốn con bị phạt, cho nên con thấy đấy, ta biết điều này là sai, nhưng bởi vì là con nên ta vẫn vì con mà nói dối, cho nên ta cũng phải chịu trách nhiệm về nó."
"Cho nên Tiểu Nam, sau này muốn làm chuyện gì, hãy nghĩ lại xem mình làm có đúng hay không. Ta biết con đau lòng thay Tiểu Bắc, cho nên muốn trút giận hộ Tiểu Bắc, nhưng phương pháp không thể chấp nhận được, giống như lần này chúng ta ban đầu có lý đã trở nên vô lý, lại có một mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn như vậy."
Mấy đứa trẻ trước đây không được che chở, bởi vì bọn chúng chỉ là những đứa nhỏ, chúng đã quen với việc mượn dao giết người hoặc trả thù sau đó, đó là cách duy nhất trước đây chúng có thể sử dụng.
Cũng không thể như vậy mà tạo thành thói quen, càng không thể để chuyện như vậy tiến xa hơn.
"Tiểu Nam, sau này con hãy suy nghĩ kỹ trước khi làm bất cứ việc gì. Bây giờ con còn có mẹ, trước đây con cũng có chú, con có thể cùng chú thương lượng đúng không? Người lớn chúng ta không có đánh trả trực tiếp, hơn nữa không trả thù như con, không phải vì chúng ta yếu đuối, không quan tâm Thiệu Bắc hay không muốn trả thù cho con bé, chúng ta biết rõ rằng không thể hành động hấp tấp."
" Chuyện ngày hôm nay, là do chú của con chưa quen thuộc với đoàn làm phim, có thể không làm được gì bọn họ, nhưng có thể đợi ta trở về, nếu như con không cho họ uống thuốc nhuận tràng, thì ta hôm nay cũng không cần nói dối như vậy, cũng không cần la lối om sòm, chỉ cần nói chuyện trực tiếp với họ bằng sự thật."
" Bất kể là như thế nào, ta sẽ không để Thiệu Bắc phải chịu thua thiệt, cũng để Điền Hiểu Hiểu biết rằng con bé đã sai, về sau cũng sẽ không bắt nạt Thiệu Bắc nữa, con có tin không?
Thiệu Nam gật đầu: "Con tin."
Đây là lần đầu tiên tâm tư của cậu hỗn loạn như vậy, cũng là lần đầu tiên cậu rõ ràng như vậy, trước kia Mục Kinh Trập nói cái gì ám muội hoặc là ảnh hưởng đến cậu, cũng là tại giờ khắc này phát huy tác dụng.
Bài học lần này để lại cho cậu ấn tượng sâu sắc, cậu biết rằng Mục Kinh Trập đang làm điều đó vì lợi ích của cậu.
Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt và tâm ý của cô.
Thiệu Nam vươn tay ôm lấy Mục Kinh Trập: "Mẹ, con sai rồi, con sẽ không tái phạm nữa."
Động tác của cậu tràn đầy ỷ lại, đây là lần đầu tiên cậu toàn tâm toàn ý ỷ lại Mục Kinh Trập, lần này xin lỗi chính là cũng chân thành, Mục Kinh Trập nói cậu, cậu sẵn sàng chấp nhận nó.
Kỳ thật cậu không phải không biết làm như vậy không tốt, chỉ là trước đây chưa từng có người dạy cậu những điều này, huống chi là nói thông suốt như vậy, đương nhiên cũng không có ai giúp bọn chúng ra mặt và cũng không ai quan tâm đến chúng đang làm cái gì.
Ai muốn sử dụng tâm tư thủ đoạn như vậy? Ai cũng thích được che chở, trước kia không có cách nào, bây giờ đã có mẹ rồi.
Cậu sẽ ghi nhớ những gì mẹ nói, hơn nữa cũng biết được việc mình làm cũng sẽ ảnh hưởng đến gia đình mình, vì vậy cậu sẽ cẩn thận hơn trong tương lai và không bao giờ làm chuyện như vậy nữa.
Thiệu Nam cảm thấy những quy định pháp luật đó cần phải biết nhiều hơn và chúng cần được áp dụng vào thực tế, để không mắc phải sai lầm như vậy nữa, giống như lời mẹ đã nói, phải suy nghĩ nhiều hơn về những gì mình sẽ làm trong tương lai.
Mục Kinh Trập nhẹ nhõm khi nghe Thiệu Nam thành thật thừa nhận sai lầm của mình, vỗ vỗ lưng cậu: "Biết sai là tốt rồi."
Thiệu Bắc ở bên cạnh đang nơm nớp lo sợ, nhìn đến đây liền thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ, mẹ đừng tức giận."
Sau khi Mục Kinh Trập buông Thiệu Nam ra, cô nhìn Thiệu Bắc: " Thiệu Nam đã xong rồi, bây giờ nói đến Thiệu Bắc."
Thiệu Bắc nghe xong liền khẩn trương, ngoan ngoãn đứng thẳng lưng, đáy mắt có chút bối rối: "Mẹ, con... con không nên diễn..."
"Vấn đề của con không chỉ như vậy." Mục Kinh Trập nhìn Thiệu Bắc và nhớ lại những điều đã xảy ra trong sách. Thiệu Bắc tiến vào giới giải trí đã không ít lần làm như vậy, mọi người diễn xuất nửa thật nửa giả, không ai dám lộ bộ mặt thật, nhưng cô lại mang tai tiếng nhất, bị gọi là kẻ dối trá.
Rất nhiều người đeo những chiếc mặt nạ sống qua ngày, thường chèn ép và đổ lỗi cho nhau, nhưng cô bé phải chịu nhiều phản ứng dữ dội nhất.
"Tiểu Bắc, lần này con diễn kịch. Nghiêm túc mà nói thì không có sai, con khéo léo giải quyết vấn đề, để cho mọi người nhìn ra bộ mặt thật của Điền Hiểu Hiểu. Con thật sự đã giúp chính mình."
Mục Kinh Trập lại chuyển chủ đề: " Nhưng lần này mọi người tin con, nguyên nhân chính là Điền Hiểu Hiểu thực sự đánh con, con bé có lỗi trước, tuy rằng con đang diễn nhưng mọi người đều không nhìn ra, thực sự tin tưởng con. Lý do đầu tiên là do con thực sự rất đau, thứ hai là vì bây giờ con vẫn còn là một đứa trẻ, mọi người sẽ không nghĩ rằng con đang diễn."
" Nhưng loại mưu mẹo này không thể sử dụng quá nhiều lần, bởi vì luôn có người có thể nhìn thấu. Nếu như bị nhìn thấu nỗi đau của con sẽ trở thành giả, rõ ràng con thật sự đau nhưng mọi người cũng sẽ nghĩ rằng con đang diễn, cho rằng con và Điền Hiểu Hiểu cũng không khác gì nhau."
Thiệu Bắc há to miệng, không nói thành lời.
"Hôm nay tất cả mọi người đều tin con, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ luôn tin tưởng con. Khi con lớn lên thì sẽ làm thế nào? Lần nào cũng sẽ như vậy?"
Mục Kinh Trập nhìn vào mắt Thiệu Bắc: "Tiểu Bắc, tuy rằng ta vẫn luôn khen con thông minh, cho dù đúng rằng con rất thông minh, nhưng chúng ta không thể coi thường thiên hạ và mọi người xung quanh, cho rằng bọn họ đều ngu xuẩn."
" Nếu con nghĩ như vậy, thì con mới là kẻ ngu ngốc, đầu óc mọi người có thể không thông minh bằng con, nhưng mọi người đều không ngốc. Chúng ta đều là người thông minh nhưng cũng không thể quá tin tưởng chính mình."
Lời này là nói với Thiệu Bắc, cũng như là nói với Thiệu Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.