Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chương 37: Phát thanh viên
Hoa Khai Hoa Lạc Niên Niên
02/04/2023
Những gì Mục Kinh Trập làm lần này thậm chí còn khác biệt hơn so với những lần trước, vẫn là kiểu dáng con bướm nhưng chúng hoàn toàn khác biệt, có chất liệu ren sợi và màu sắc đậm, khiến người ta không thể rời mắt.
Ngoài ra còn có kẹp tóc hình con bướm, lần này không còn làm bằng vải mà làm bằng chất liệu khác và những hạt cườm nhỏ, khi di chuyển thì đôi cánh cũng vỗ nhẹ như bay theo.
Mắt Thiệu Bắc sáng lên, "Dì à, con thích nó, con cũng muốn một cái."
"Cái này là để dành cho con, nhưng con chưa lấy đeo ra bên ngoài được, phải đợi mở bán mới được."
Thiệu Bắc tràn đầy bất mãn nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ được."
"Sau này làm thêm kẹp chuồn chuồn, chỉ làm một cái duy nhất cho con có được không?" Mục Kinh Trập thấy cô bé hiểu chuyện như vậy, có chút cảm thấy đau lòng.
Trẻ em ngoan ngoãn và biết điều vì không ai nuông chiều chúng.
Sau khi nhảy một lớp, Thiệu Đông và Thiệu Tây học rất giỏi, tuy nhỏ tuổi nhất nhưng học rất vững, thầy cô đều khen ngợi.
Hôm nay, Thiệu Tây mang tới một thông báo, nói rằng giáo viên chủ nhiệm đồng thời là giáo viên ngữ văn mới mời Mục Kinh Trập đến trường.
Trước đây mọi chuyện đều tìm Triệu Lan, từ khi Mục Kinh Trập đến lần trước, mọi người đều tự giác tìm cô, coi cô như phụ huynh của bọn trẻ.
"Có chuyện gì à?"
Phản ứng đầu tiên của Mục Kinh Trập không phải là Thiệu Tây có lại gây rắc rối hay không.
Cậu đã biểu hiện rất tốt trong lớp mới lần này.
"Không biết." Thiệu Tây lắc đầu, cậu rất tò mò, cũng có chút khẩn trương.
Sau bữa trưa, Mục Kinh Trập đến trường.
"Thành phố sắp công bố bài văn được điểm tuyệt đối của học sinh tiểu học, bao gồm học sinh các lớp. Thông báo rằng mọi giáo viên trong trường đều có thể giới thiệu bài văn đạt điểm. Lần trước tôi có thấy bài kiểm tra của Thiệu Tây, lại thấy rằng bài văn của em ấy rất mới lạ. Tôi đang nghĩ đến việc đưa nó lên thử xem, cô có đồng ý không?"
Mục Kinh Trập hai mắt sáng lên, "Tôi đương nhiên đồng ý."
Giáo viên chủ nhiệm thấy cô ủng hộ cũng rất vui, "Tôi tạm thời không nói cho Thiệu Tây biết, sợ em ấy hi vọng rồi lại thất vọng, có thể sẽ không được chọn."
"Cứ thử thôi, biết đâu sẽ được chọn."
Một lần không được thì hai lần, kiểu gì cũng được chọn.
Vị chủ nhiệm này không giống Trương Phi trước kia, Mục Kinh Trập rất vui mừng.
"Vậy thì tốt, giờ liền gửi đi, tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, còn dán tem lên, cô trở về có thể đưa luôn cho cho Kỳ Dương."
"Được."
"Nhân tiện tôi cũng nói luôn điều khoản, nếu như được trúng tuyển thì cũng không có tiền thưởng, bất quá sẽ có vài cuốn sách được gửi về."
"Tôi biết." Cô vẫn là hiểu chuyện này.
Mục Kinh Trập cảm thấy sau này cô có thể mua một số tạp chí và báo hàng tuần dành cho trẻ em, đọc nhiều một chút và yêu cầu Thiệu Tây gửi bài nếu nó phù hợp.
Đây là một sự khích lệ đối với Thiệu Tây, nó chứng minh sự xuất sắc của cậu, hơn hết cậu có thể kiếm tiền sau khi kết thúc, tại sao lại không làm?
Mục Kinh Trập đang định vui vẻ rời khỏi trường học, thì gặp hiệu trưởng ở cửa, ông ta cười bảo người khiêng đồ.
Nghe nói sau này trường còn có phát thanh, thứ hai hàng tuần tổ chức lễ chào cờ, hàng ngày phát thanh thể dục.
Thiệu Tây vẫn phải đợi kết quả của bản thảo, bên này trước khi đi ngủ Thiệu Bắc đã hỏi Mục Kinh Trập một cách khó xử.
"Dì à, hiệu trưởng nói trường chúng con có loa phát thanh, trường khác cũng có học sinh làm phát thanh viên, để chúng con đi đăng ký, con...con..."
"Muốn thử sao?" Mục Kinh Trập hỏi.
Thiệu Bắc khom người lại chỗ Mục Kinh Trập và thấp giọng hỏi: "Con có thể làm được không? Tiếng phổ thông của con... con chỉ học được từ giáo viên và dì, còn có đài radio."
Thiệu Bắc có một người bạn cùng lớp có một cái đài radio ở nhà, các bạn cùng lớp rất thích và cô bé cũng đã nghe qua.
Đài radio là của hiếm, đắt tiền chỉ mua để cưới hỏi, còn để mở băng, nghe hát thì rất hiếm.
Trong băng không chỉ có các bài hát mà còn có một số băng phim.
Ở nông thôn không có nhiều điều kiện xem phim nên chỉ nghe băng, ai cũng nghe phim một cách thích thú, nghe đi nghe lại nhiều khi nhớ lời thoại.
Đây là một trò giải trí hiếm thấy trong thôn, Thiệu Bắc rất thích nghe, thậm chí còn bắt chước người trong thôn nói theo, giống y hệt.
Thiệu Bắc không có nhiều tự tin, nhưng Mục Kinh Trập đã khuyến khích cô bé thử.
Mặc dù trong tương lai Thiệu Bắc có đi theo con đường diễn xuất hay không vẫn chưa chắc chắn, nhưng vẫn luôn thử sức trong quá khứ, nếu sau này cô bé thực sự đi theo con đường diễn xuất, thì cũng có thể đi một con đường rộng rãi hơn.
Trong sách có nói kỹ năng diễn xuất của Thiệu Bắc rất tốt, nhưng điều duy nhất bị chỉ trích là lời thoại của cô bé không tốt lắm, bởi vì cô bé bị điếc, lại không có nền tảng để học tiếng phổ thông khi còn là một đứa trẻ.
Lần này hy vọng Thiệu Bắc không phải ăn nhiều quả đắng.
Vì sự khuyến khích của Mục Kinh Trập, Thiệu Bắc đã dũng cảm đăng ký.
Có năm học sinh đăng ký, bốn học sinh còn lại học lớp năm và lớp sáu, chỉ có Thiệu Bắc là nhỏ tuổi nhất.
Người thể hiện tốt nhất cũng là Thiệu Bắc, cô bé hơi nhút nhát, nhưng cũng là người táo bạo nhất và ít khẩn trương nhất.
Cứ như vậy Thiệu Bắc đã trở thành một cô phát thanh viên nhỏ.
Giọng nói của cô bé vang vọng khắp trường và cả thôn Đại Đông, tuy ban đầu chỉ là một thông báo đơn giản nhưng cũng đủ khiến người ta tự hào.
Mục Kinh Trập đã sớm chuẩn bị, đưa cho cô bé một chiếc radio trong phát sóng lần đầu tiên.
Có radio thì có thể nghe các chương trình radio và tin tức thời sự, nhờ đó có thể học tiếng phổ thông tốt hơn.
Vào thời điểm này, các chương trình phát thanh rất phổ biến, có nhiều loại chương trình khác nhau, bao gồm cả các chương trình dành cho trẻ em, rất phù hợp với Thiệu Bắc.
Vẫn còn nghèo cho nên không thể mua một cái mới, vì vậy chỉ mua được một nửa cái mới.
"Tiểu Bắc, con dùng tạm trước đi, chờ sau này dì thay cho con."
Cô sợ Thiệu Bắc sẽ không vui, nhưng cô bé lại rất thích chiếc đài này.
"Không, cảm ơn dì, con rất thích nên không cần đổi đâu."
Việc có thêm đài radio làm cho ngôi nhà trở nên sinh động hơn, mỗi ngày Thiệu Bắc đều nghe đài radio và bắt chước những người phát thanh khác dẫn chuyện.
Trước đó khi trời tối thường đi ngủ, nhưng bây giờ lại có thú tiêu khiển sau bữa tối, tụ tập cùng nhau và nghe radio.
Nghe nhiều một chút cũng tốt, mở mang kiến thức, còn có thể nghe được nhiều tin tức bên ngoài, Mục Kinh Trập cũng rất cần nó.
Cô nhớ điện thoại di động hiện đại và internet.
Khi Thiệu Kỳ Dương ở nhà, anh ấy cũng sẽ tham gia, nghe xong lại khó tránh khỏi một ngàn câu hỏi vì sao đến từ Thiệu Bắc.
Có rất nhiều điều trên đài vẫn còn xa lạ với bọn trẻ, lúc đầu Thiệu Bắc chỉ hỏi Mục Kinh Trập những gì cô bé không biết, nếu Mục Kinh Trập không biết thì sẽ nói là không rõ lắm, còn nếu cô biết thì sẽ chậm rãi giải thích cho bọn trẻ.
Giải thích rất nhiều, rất nhiều ví dụ và những câu chuyện, khiến bọn trẻ càng mê mẩn, về sau Thiệu Đông và Thiệu Tây cũng tham gia, Thiệu Đông thỉnh thoảng sẽ đặt câu hỏi.
Khi nghe kênh dành cho trẻ em, có một số truyện ngắn do khán giả gửi đến, sau đó họ nói rằng đều hoan nghênh đóng góp của mọi người, Mục Kinh Trập đã khuyến khích Thiệu Tây và gửi một bản thảo do cậu viết mà cô cho là phù hợp đến địa chỉ được đề cập trong đó.
Giữa lúc bộn bề công việc, một cụ già trong thôn qua đời, tuổi đã ngoài tám mươi, phúc lộc song toàn, gia đình hưng vượng, đó là một tang lễ vui vẻ.
Khi một người trong làng qua đời, tất cả họ hàng và người thân thích đều tham dự, ngay cả Thiệu Kỳ Dương cũng không đi làm, chuẩn bị khiêng quan tài vào ngày đưa tang.
Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Dương đi cùng một đống đầu củ cải, lại gặp Mục Tuyết và Đường Mặc Linh sau một thời gian dài vắng mặt.
Nhìn thấy họ, Mục Kinh Trập vội hỏi Lý Chiêu Đệ: "Mẹ, nhà họ Đường có đến cầu hôn sao? Khi nào hai người họ sẽ đính hôn?"
Theo diễn biến của tình tiết trong sách, Đường gia sẽ sớm đến cầu hôn.
Không ngờ, Lý Chiêu Đệ lắc đầu: "Ta không nghe thấy."
Huh?
Chưa ngỏ lời cầu hôn? Thật kỳ quái.
Ngoài ra còn có kẹp tóc hình con bướm, lần này không còn làm bằng vải mà làm bằng chất liệu khác và những hạt cườm nhỏ, khi di chuyển thì đôi cánh cũng vỗ nhẹ như bay theo.
Mắt Thiệu Bắc sáng lên, "Dì à, con thích nó, con cũng muốn một cái."
"Cái này là để dành cho con, nhưng con chưa lấy đeo ra bên ngoài được, phải đợi mở bán mới được."
Thiệu Bắc tràn đầy bất mãn nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ được."
"Sau này làm thêm kẹp chuồn chuồn, chỉ làm một cái duy nhất cho con có được không?" Mục Kinh Trập thấy cô bé hiểu chuyện như vậy, có chút cảm thấy đau lòng.
Trẻ em ngoan ngoãn và biết điều vì không ai nuông chiều chúng.
Sau khi nhảy một lớp, Thiệu Đông và Thiệu Tây học rất giỏi, tuy nhỏ tuổi nhất nhưng học rất vững, thầy cô đều khen ngợi.
Hôm nay, Thiệu Tây mang tới một thông báo, nói rằng giáo viên chủ nhiệm đồng thời là giáo viên ngữ văn mới mời Mục Kinh Trập đến trường.
Trước đây mọi chuyện đều tìm Triệu Lan, từ khi Mục Kinh Trập đến lần trước, mọi người đều tự giác tìm cô, coi cô như phụ huynh của bọn trẻ.
"Có chuyện gì à?"
Phản ứng đầu tiên của Mục Kinh Trập không phải là Thiệu Tây có lại gây rắc rối hay không.
Cậu đã biểu hiện rất tốt trong lớp mới lần này.
"Không biết." Thiệu Tây lắc đầu, cậu rất tò mò, cũng có chút khẩn trương.
Sau bữa trưa, Mục Kinh Trập đến trường.
"Thành phố sắp công bố bài văn được điểm tuyệt đối của học sinh tiểu học, bao gồm học sinh các lớp. Thông báo rằng mọi giáo viên trong trường đều có thể giới thiệu bài văn đạt điểm. Lần trước tôi có thấy bài kiểm tra của Thiệu Tây, lại thấy rằng bài văn của em ấy rất mới lạ. Tôi đang nghĩ đến việc đưa nó lên thử xem, cô có đồng ý không?"
Mục Kinh Trập hai mắt sáng lên, "Tôi đương nhiên đồng ý."
Giáo viên chủ nhiệm thấy cô ủng hộ cũng rất vui, "Tôi tạm thời không nói cho Thiệu Tây biết, sợ em ấy hi vọng rồi lại thất vọng, có thể sẽ không được chọn."
"Cứ thử thôi, biết đâu sẽ được chọn."
Một lần không được thì hai lần, kiểu gì cũng được chọn.
Vị chủ nhiệm này không giống Trương Phi trước kia, Mục Kinh Trập rất vui mừng.
"Vậy thì tốt, giờ liền gửi đi, tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, còn dán tem lên, cô trở về có thể đưa luôn cho cho Kỳ Dương."
"Được."
"Nhân tiện tôi cũng nói luôn điều khoản, nếu như được trúng tuyển thì cũng không có tiền thưởng, bất quá sẽ có vài cuốn sách được gửi về."
"Tôi biết." Cô vẫn là hiểu chuyện này.
Mục Kinh Trập cảm thấy sau này cô có thể mua một số tạp chí và báo hàng tuần dành cho trẻ em, đọc nhiều một chút và yêu cầu Thiệu Tây gửi bài nếu nó phù hợp.
Đây là một sự khích lệ đối với Thiệu Tây, nó chứng minh sự xuất sắc của cậu, hơn hết cậu có thể kiếm tiền sau khi kết thúc, tại sao lại không làm?
Mục Kinh Trập đang định vui vẻ rời khỏi trường học, thì gặp hiệu trưởng ở cửa, ông ta cười bảo người khiêng đồ.
Nghe nói sau này trường còn có phát thanh, thứ hai hàng tuần tổ chức lễ chào cờ, hàng ngày phát thanh thể dục.
Thiệu Tây vẫn phải đợi kết quả của bản thảo, bên này trước khi đi ngủ Thiệu Bắc đã hỏi Mục Kinh Trập một cách khó xử.
"Dì à, hiệu trưởng nói trường chúng con có loa phát thanh, trường khác cũng có học sinh làm phát thanh viên, để chúng con đi đăng ký, con...con..."
"Muốn thử sao?" Mục Kinh Trập hỏi.
Thiệu Bắc khom người lại chỗ Mục Kinh Trập và thấp giọng hỏi: "Con có thể làm được không? Tiếng phổ thông của con... con chỉ học được từ giáo viên và dì, còn có đài radio."
Thiệu Bắc có một người bạn cùng lớp có một cái đài radio ở nhà, các bạn cùng lớp rất thích và cô bé cũng đã nghe qua.
Đài radio là của hiếm, đắt tiền chỉ mua để cưới hỏi, còn để mở băng, nghe hát thì rất hiếm.
Trong băng không chỉ có các bài hát mà còn có một số băng phim.
Ở nông thôn không có nhiều điều kiện xem phim nên chỉ nghe băng, ai cũng nghe phim một cách thích thú, nghe đi nghe lại nhiều khi nhớ lời thoại.
Đây là một trò giải trí hiếm thấy trong thôn, Thiệu Bắc rất thích nghe, thậm chí còn bắt chước người trong thôn nói theo, giống y hệt.
Thiệu Bắc không có nhiều tự tin, nhưng Mục Kinh Trập đã khuyến khích cô bé thử.
Mặc dù trong tương lai Thiệu Bắc có đi theo con đường diễn xuất hay không vẫn chưa chắc chắn, nhưng vẫn luôn thử sức trong quá khứ, nếu sau này cô bé thực sự đi theo con đường diễn xuất, thì cũng có thể đi một con đường rộng rãi hơn.
Trong sách có nói kỹ năng diễn xuất của Thiệu Bắc rất tốt, nhưng điều duy nhất bị chỉ trích là lời thoại của cô bé không tốt lắm, bởi vì cô bé bị điếc, lại không có nền tảng để học tiếng phổ thông khi còn là một đứa trẻ.
Lần này hy vọng Thiệu Bắc không phải ăn nhiều quả đắng.
Vì sự khuyến khích của Mục Kinh Trập, Thiệu Bắc đã dũng cảm đăng ký.
Có năm học sinh đăng ký, bốn học sinh còn lại học lớp năm và lớp sáu, chỉ có Thiệu Bắc là nhỏ tuổi nhất.
Người thể hiện tốt nhất cũng là Thiệu Bắc, cô bé hơi nhút nhát, nhưng cũng là người táo bạo nhất và ít khẩn trương nhất.
Cứ như vậy Thiệu Bắc đã trở thành một cô phát thanh viên nhỏ.
Giọng nói của cô bé vang vọng khắp trường và cả thôn Đại Đông, tuy ban đầu chỉ là một thông báo đơn giản nhưng cũng đủ khiến người ta tự hào.
Mục Kinh Trập đã sớm chuẩn bị, đưa cho cô bé một chiếc radio trong phát sóng lần đầu tiên.
Có radio thì có thể nghe các chương trình radio và tin tức thời sự, nhờ đó có thể học tiếng phổ thông tốt hơn.
Vào thời điểm này, các chương trình phát thanh rất phổ biến, có nhiều loại chương trình khác nhau, bao gồm cả các chương trình dành cho trẻ em, rất phù hợp với Thiệu Bắc.
Vẫn còn nghèo cho nên không thể mua một cái mới, vì vậy chỉ mua được một nửa cái mới.
"Tiểu Bắc, con dùng tạm trước đi, chờ sau này dì thay cho con."
Cô sợ Thiệu Bắc sẽ không vui, nhưng cô bé lại rất thích chiếc đài này.
"Không, cảm ơn dì, con rất thích nên không cần đổi đâu."
Việc có thêm đài radio làm cho ngôi nhà trở nên sinh động hơn, mỗi ngày Thiệu Bắc đều nghe đài radio và bắt chước những người phát thanh khác dẫn chuyện.
Trước đó khi trời tối thường đi ngủ, nhưng bây giờ lại có thú tiêu khiển sau bữa tối, tụ tập cùng nhau và nghe radio.
Nghe nhiều một chút cũng tốt, mở mang kiến thức, còn có thể nghe được nhiều tin tức bên ngoài, Mục Kinh Trập cũng rất cần nó.
Cô nhớ điện thoại di động hiện đại và internet.
Khi Thiệu Kỳ Dương ở nhà, anh ấy cũng sẽ tham gia, nghe xong lại khó tránh khỏi một ngàn câu hỏi vì sao đến từ Thiệu Bắc.
Có rất nhiều điều trên đài vẫn còn xa lạ với bọn trẻ, lúc đầu Thiệu Bắc chỉ hỏi Mục Kinh Trập những gì cô bé không biết, nếu Mục Kinh Trập không biết thì sẽ nói là không rõ lắm, còn nếu cô biết thì sẽ chậm rãi giải thích cho bọn trẻ.
Giải thích rất nhiều, rất nhiều ví dụ và những câu chuyện, khiến bọn trẻ càng mê mẩn, về sau Thiệu Đông và Thiệu Tây cũng tham gia, Thiệu Đông thỉnh thoảng sẽ đặt câu hỏi.
Khi nghe kênh dành cho trẻ em, có một số truyện ngắn do khán giả gửi đến, sau đó họ nói rằng đều hoan nghênh đóng góp của mọi người, Mục Kinh Trập đã khuyến khích Thiệu Tây và gửi một bản thảo do cậu viết mà cô cho là phù hợp đến địa chỉ được đề cập trong đó.
Giữa lúc bộn bề công việc, một cụ già trong thôn qua đời, tuổi đã ngoài tám mươi, phúc lộc song toàn, gia đình hưng vượng, đó là một tang lễ vui vẻ.
Khi một người trong làng qua đời, tất cả họ hàng và người thân thích đều tham dự, ngay cả Thiệu Kỳ Dương cũng không đi làm, chuẩn bị khiêng quan tài vào ngày đưa tang.
Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Dương đi cùng một đống đầu củ cải, lại gặp Mục Tuyết và Đường Mặc Linh sau một thời gian dài vắng mặt.
Nhìn thấy họ, Mục Kinh Trập vội hỏi Lý Chiêu Đệ: "Mẹ, nhà họ Đường có đến cầu hôn sao? Khi nào hai người họ sẽ đính hôn?"
Theo diễn biến của tình tiết trong sách, Đường gia sẽ sớm đến cầu hôn.
Không ngờ, Lý Chiêu Đệ lắc đầu: "Ta không nghe thấy."
Huh?
Chưa ngỏ lời cầu hôn? Thật kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.