Chương 18: Dưỡng Bệnh
Tam Nguyệt
01/07/2024
Biết được Kiều Sở Tâm bị bệnh, là nữ quyến có thân phận cao nhất bên hoàng gia, Lam quý phi cố ý phái người thăm hỏi một phen, đồng thời ân chuẩn Kiều Sở Tâm tạm ở lại biệt uyển dưỡng bệnh, còn phái một thái y đi theo chữa trị cho nàng.
Lần đông thú này, An Ninh Hầu phủ chỉ có đệ đệ Kiều Sở Tâm - cùng một mẹ sinh ra với nàng, tức thế tử Kiều Sở Ngang đi cùng thánh giá.
Kiều Sở Ngang và Kiều Sở Tâm giống nhau đến sáu phần, đều giống mẫu thân Nghĩa An huyện chủ. Lông mày lang quân thiếu niên như núi, ngũ quan sắc sảo, cực kỳ tuấn tú, là công tử nổi danh như ngọc trong Thượng Kinh. Làm người chủ sự chuyến này của Kiều gia, Kiều Sở Ngang đi đến thăm tỷ tỷ một chút. Thấy tỷ tỷ bị sốt hôn mê bất tỉnh, ánh mắt sắc bén của thiếu niên lang quét thẳng về phía Thu Hồi, nghiêm khắc quát lớn:
"Hầu hạ tỷ tỷ như thế nào!"
Chủ tử sinh bệnh, đó chính là hạ nhân hầu hạ không tận tâm.
An Ninh Hầu phủ ba đời đơn truyền, Kiều Sở Ngang mười bốn tuổi thân là con trai độc nhất, từ nhỏ đã được phụ thân An Bình Hầu tay cầm tay dạy dỗ. Khi hắn nghiêm mặt, đã có ba phần khí thế của An Ninh Hầu, đủ để làm hạ nhân khiếp sợ.
Thu Hồi nơm nớp lo sợ quỳ xuống thỉnh tội: "Là lỗi của tỳ tử! Khiến cho nữ lang nhiễm phong hàn."
Kiều Sở Ngang bình thường không thân với tỷ tỷ ruột thịt của mình, ghét bỏ nàng làm mất mặt Hầu phủ, nhưng dù sao cũng là người trong nhà. Hôm nay a tỷ bị sốt đến hôn mê bất tỉnh, người tinh thần phấn chấn trước kia nằm ở trên giường giống như búp bê sứ dễ vỡ, mặc cho ai nhìn thấy cũng sẽ lo lắng.
"Doanh Tụ, người bên cạnh chị ấy không dùng được. Ngươi ở lại chăm sóc tỷ ấy một chút." Nghĩ đến lần này Kiều Sở Tâm chỉ dẫn theo một Thu Hồi, Kiều Sở Ngang chỉ đại nha hoàn bên cạnh để lại. Hắn không hiểu sao lần này tỷ ấy không mang theo Xuân Lan? Rõ ràng Xuân Lan ổn trọng hơn Thu Hồi này nhiều. Hắn lại nhìn tỷ tỷ đang hôn mê, khuôn mặt nhỏ nhắn như sứ trắng ửng đỏ, trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng. Hắn cau mày bước lên muốn kéo chăn cho nàng, lại bị Thu Hồi quá sợ hãi ngăn lại.
"Thu Hồi! Quy củ của ngươi ở đâu?" Doanh Tụ thấy thế, vội vàng hô.
"Thế tử thứ tội! Tỳ nữ nhất thời nóng vội. Vừa rồi thái y và tỳ nữ nói chuyện, bảo phải dùng chăn đắp kín nữ lang, đợi nữ lang toát mồ hôi, phóng xuất tà phong, như vậy là có thể khỏi hẳn." Khi Kiều Sở Ngang tới gần giường, trái tim Thu Hồi đã dâng lên tới cổ họng, còn chưa kịp suy nghĩ đã nhanh một bước ngăn thế tử đến gần nữ lang. Dấu vết trên người nữ lang còn chưa tiêu tán, nếu như bị dịch xuống một chút, vậy sẽ khiến tất cả mọi người nhìn thấy những vết đỏ trên người nữ lang, đến lúc đó trăm cái miệng cũng không thể cãi lại.
Kiều Sở Ngang bị bác bỏ mặt mũi, sắc mặt bất ngờ, nhưng nể tình Thu Hồi một lòng làm chủ, hắn chỉ "Ừ" một tiếng.
"Ta sắp theo thánh giá hồi kinh. Hộ vệ của An Ninh hầu phủ đều sẽ lưu lại, các ngươi ở đây chiếu cố a tỷ cho tốt! Đợi ta về phủ sẽ để cho Cố lang trung tới xem bệnh cho a tỷ." Trong phủ An Ninh hầu tự dưỡng có phủ y, mặc dù không tinh xảo bằng ngự y, nhưng so với lang trung ở trong nhà xem bệnh trong dân gian thì tốt hơn không ít.
Khẩu dụ của Lam quý phi chỉ để Kiều Sở Tâm ở lại biệt uyển dưỡng bệnh, cũng không để Kiều Sở Ngang ở lại, hình như có thâm ý gì đó. Nhưng mà An Ninh hầu phủ là thuần thần, Kiều Sở Ngang không có ý định tiếp xúc quá nhiều với Lam quý phi.
"Vâng." Thu Hồi và Doanh Tụ cúi người đáp, đưa mắt nhìn bóng lưng cao ngất của Kiều Sở Ngang rời đi.
*
Kiều Sở Tâm sốt hai ngày hai đêm mới hạ.
Hai ngày này Thu Hồi cẩn trọng, không dám để cho Doanh Tụ gần gũi nữ lang, e sợ Doanh Tụ phát hiện dấu vết mập mờ trên người nữ lang. Doanh Tụ vốn là đại nha hoàn bên cạnh chủ nhân tương lai của Hầu phủ, chưa từng bị người ta nhìn chằm chằm như phòng trộm? Tức giận đến bật cười. Nàng ta chỉ nghĩ rằng Thu Hồi đang phòng nàng ta tranh sủng, Doanh Tụ khinh thường, cũng không cho Thu Hồi sắc mặt tốt.
Thu Hồi rơi vào tình trạng sức cùng lực kiệt. Cũng may sau khi hạ sốt, dấu vết trên người thiếu nữ cũng đã tiêu tán.
Chỉ là Kiều Sở Tâm bị hạ sốt, người lại không tỉnh lại. Cố lang trung nghĩ mãi không ra, sầu đến tóc bạc sớm sinh, chỉ miễn cưỡng nói để nữ lang tĩnh dưỡng.
Huyện chủ Nghĩa An đã từng phái Mã ma ma thay mình đi một chuyến thăm Kiều Sở Tâm. Thu Hồi sợ Mã ma ma Hỏa Nhãn Kim Tình nhìn ra điều gì, may mắn Mã ma ma chỉ thăm hỏi, cũng không nhìn kỹ, Kiều Sở Tâm sau khi hạ sốt liền rời đi.
Ngày thứ năm dưỡng bệnh tại biệt uyển hoàng gia, đoàn người Thu Hồi và Doanh Tụ không biết tại sao đã sớm ngủ say như chết.
Sau khi mọi người ngủ, có một đoàn người đi nhanh trong bóng đêm. Đêm tối trở thành màu sắc bảo vệ của bọn họ, để bọn họ lặng yên không một tiếng động bao vây phòng Kiều Sở Tâm lại.
Đêm đông giá rét, vạn vật đều yên tĩnh.
Gió ngừng cây dừng, một người từ trong đội ngũ đi ra. Dưới ánh trăng tan chảy, một nam nhân mặc hoa phục màu đen giống như thần linh.
Dung mạo tuyệt luân, tư thái ưu nhã, chính là Vũ Vương Triệu Thừa Dục.
Vũ Vương lắc lắc áo khoác lông gấu màu nâu trên người, rơi xuống một chút bông tuyết. Hắn không nhanh không chậm cất bước tiến vào chỗ ở của Kiều Sở Tâm, vì chăm sóc bệnh nhân, trong phòng chậu than tươi tốt, giống như lò lửa.
Nam nhân cởi bỏ áo khoác, tiện tay đặt lên bàn.
Hắn đứng bên giường Kiều Sở Tâm, từ trên cao nhìn xuống. Trong lúc ngủ mơ, khuôn mặt thiếu nữ thật đẹp, không hề biết mình sắp phải nghênh đón xâm phạm.
"Ngược lại là chỉ có bản vương mệt mỏi." Vũ Vương xùy khẽ một tiếng, tay cởi bỏ áo bào trên người mình.
Thấu Cốt Hoan, mỗi tuần đều cần lấy tinh thủy tưới.
Với Vũ Vương, Kiều Sở Tâm ngã bệnh cũng không bất ngờ. Quý nữ Thượng Kinh nhiều người kiều thể yếu, một đêm Tác Hoan vô độ, đổ mồ hôi đầm đìa chỉ được xử lý cơ bản rồi được đưa về sương phòng của mình trong gió lạnh, bệnh này của Kiều Sở Tâm có lẽ là vì thế mà sinh ra.
Muốn trách thì trách nàng dễ tin người, bị người ta sử dụng như một vũ khí.
Vũ Vương cởi ngoại bào, bắt đầu lột xiêm y của nàng, cởi quần áo lót của nàng ra. Dưới ánh đèn mông lung, thân thể mềm mại trắng như tuyết đã khôi phục hoàn mỹ, hiện ra một bức mỹ nhân đồ mời người hái, hoạt sắc sinh hương.
Thế nhưng lang quân lại không biết phong tình, coi chuyện điên loan đảo phượng cực lạc kia thành chuyện làm theo phép.
Lần đông thú này, An Ninh Hầu phủ chỉ có đệ đệ Kiều Sở Tâm - cùng một mẹ sinh ra với nàng, tức thế tử Kiều Sở Ngang đi cùng thánh giá.
Kiều Sở Ngang và Kiều Sở Tâm giống nhau đến sáu phần, đều giống mẫu thân Nghĩa An huyện chủ. Lông mày lang quân thiếu niên như núi, ngũ quan sắc sảo, cực kỳ tuấn tú, là công tử nổi danh như ngọc trong Thượng Kinh. Làm người chủ sự chuyến này của Kiều gia, Kiều Sở Ngang đi đến thăm tỷ tỷ một chút. Thấy tỷ tỷ bị sốt hôn mê bất tỉnh, ánh mắt sắc bén của thiếu niên lang quét thẳng về phía Thu Hồi, nghiêm khắc quát lớn:
"Hầu hạ tỷ tỷ như thế nào!"
Chủ tử sinh bệnh, đó chính là hạ nhân hầu hạ không tận tâm.
An Ninh Hầu phủ ba đời đơn truyền, Kiều Sở Ngang mười bốn tuổi thân là con trai độc nhất, từ nhỏ đã được phụ thân An Bình Hầu tay cầm tay dạy dỗ. Khi hắn nghiêm mặt, đã có ba phần khí thế của An Ninh Hầu, đủ để làm hạ nhân khiếp sợ.
Thu Hồi nơm nớp lo sợ quỳ xuống thỉnh tội: "Là lỗi của tỳ tử! Khiến cho nữ lang nhiễm phong hàn."
Kiều Sở Ngang bình thường không thân với tỷ tỷ ruột thịt của mình, ghét bỏ nàng làm mất mặt Hầu phủ, nhưng dù sao cũng là người trong nhà. Hôm nay a tỷ bị sốt đến hôn mê bất tỉnh, người tinh thần phấn chấn trước kia nằm ở trên giường giống như búp bê sứ dễ vỡ, mặc cho ai nhìn thấy cũng sẽ lo lắng.
"Doanh Tụ, người bên cạnh chị ấy không dùng được. Ngươi ở lại chăm sóc tỷ ấy một chút." Nghĩ đến lần này Kiều Sở Tâm chỉ dẫn theo một Thu Hồi, Kiều Sở Ngang chỉ đại nha hoàn bên cạnh để lại. Hắn không hiểu sao lần này tỷ ấy không mang theo Xuân Lan? Rõ ràng Xuân Lan ổn trọng hơn Thu Hồi này nhiều. Hắn lại nhìn tỷ tỷ đang hôn mê, khuôn mặt nhỏ nhắn như sứ trắng ửng đỏ, trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng. Hắn cau mày bước lên muốn kéo chăn cho nàng, lại bị Thu Hồi quá sợ hãi ngăn lại.
"Thu Hồi! Quy củ của ngươi ở đâu?" Doanh Tụ thấy thế, vội vàng hô.
"Thế tử thứ tội! Tỳ nữ nhất thời nóng vội. Vừa rồi thái y và tỳ nữ nói chuyện, bảo phải dùng chăn đắp kín nữ lang, đợi nữ lang toát mồ hôi, phóng xuất tà phong, như vậy là có thể khỏi hẳn." Khi Kiều Sở Ngang tới gần giường, trái tim Thu Hồi đã dâng lên tới cổ họng, còn chưa kịp suy nghĩ đã nhanh một bước ngăn thế tử đến gần nữ lang. Dấu vết trên người nữ lang còn chưa tiêu tán, nếu như bị dịch xuống một chút, vậy sẽ khiến tất cả mọi người nhìn thấy những vết đỏ trên người nữ lang, đến lúc đó trăm cái miệng cũng không thể cãi lại.
Kiều Sở Ngang bị bác bỏ mặt mũi, sắc mặt bất ngờ, nhưng nể tình Thu Hồi một lòng làm chủ, hắn chỉ "Ừ" một tiếng.
"Ta sắp theo thánh giá hồi kinh. Hộ vệ của An Ninh hầu phủ đều sẽ lưu lại, các ngươi ở đây chiếu cố a tỷ cho tốt! Đợi ta về phủ sẽ để cho Cố lang trung tới xem bệnh cho a tỷ." Trong phủ An Ninh hầu tự dưỡng có phủ y, mặc dù không tinh xảo bằng ngự y, nhưng so với lang trung ở trong nhà xem bệnh trong dân gian thì tốt hơn không ít.
Khẩu dụ của Lam quý phi chỉ để Kiều Sở Tâm ở lại biệt uyển dưỡng bệnh, cũng không để Kiều Sở Ngang ở lại, hình như có thâm ý gì đó. Nhưng mà An Ninh hầu phủ là thuần thần, Kiều Sở Ngang không có ý định tiếp xúc quá nhiều với Lam quý phi.
"Vâng." Thu Hồi và Doanh Tụ cúi người đáp, đưa mắt nhìn bóng lưng cao ngất của Kiều Sở Ngang rời đi.
*
Kiều Sở Tâm sốt hai ngày hai đêm mới hạ.
Hai ngày này Thu Hồi cẩn trọng, không dám để cho Doanh Tụ gần gũi nữ lang, e sợ Doanh Tụ phát hiện dấu vết mập mờ trên người nữ lang. Doanh Tụ vốn là đại nha hoàn bên cạnh chủ nhân tương lai của Hầu phủ, chưa từng bị người ta nhìn chằm chằm như phòng trộm? Tức giận đến bật cười. Nàng ta chỉ nghĩ rằng Thu Hồi đang phòng nàng ta tranh sủng, Doanh Tụ khinh thường, cũng không cho Thu Hồi sắc mặt tốt.
Thu Hồi rơi vào tình trạng sức cùng lực kiệt. Cũng may sau khi hạ sốt, dấu vết trên người thiếu nữ cũng đã tiêu tán.
Chỉ là Kiều Sở Tâm bị hạ sốt, người lại không tỉnh lại. Cố lang trung nghĩ mãi không ra, sầu đến tóc bạc sớm sinh, chỉ miễn cưỡng nói để nữ lang tĩnh dưỡng.
Huyện chủ Nghĩa An đã từng phái Mã ma ma thay mình đi một chuyến thăm Kiều Sở Tâm. Thu Hồi sợ Mã ma ma Hỏa Nhãn Kim Tình nhìn ra điều gì, may mắn Mã ma ma chỉ thăm hỏi, cũng không nhìn kỹ, Kiều Sở Tâm sau khi hạ sốt liền rời đi.
Ngày thứ năm dưỡng bệnh tại biệt uyển hoàng gia, đoàn người Thu Hồi và Doanh Tụ không biết tại sao đã sớm ngủ say như chết.
Sau khi mọi người ngủ, có một đoàn người đi nhanh trong bóng đêm. Đêm tối trở thành màu sắc bảo vệ của bọn họ, để bọn họ lặng yên không một tiếng động bao vây phòng Kiều Sở Tâm lại.
Đêm đông giá rét, vạn vật đều yên tĩnh.
Gió ngừng cây dừng, một người từ trong đội ngũ đi ra. Dưới ánh trăng tan chảy, một nam nhân mặc hoa phục màu đen giống như thần linh.
Dung mạo tuyệt luân, tư thái ưu nhã, chính là Vũ Vương Triệu Thừa Dục.
Vũ Vương lắc lắc áo khoác lông gấu màu nâu trên người, rơi xuống một chút bông tuyết. Hắn không nhanh không chậm cất bước tiến vào chỗ ở của Kiều Sở Tâm, vì chăm sóc bệnh nhân, trong phòng chậu than tươi tốt, giống như lò lửa.
Nam nhân cởi bỏ áo khoác, tiện tay đặt lên bàn.
Hắn đứng bên giường Kiều Sở Tâm, từ trên cao nhìn xuống. Trong lúc ngủ mơ, khuôn mặt thiếu nữ thật đẹp, không hề biết mình sắp phải nghênh đón xâm phạm.
"Ngược lại là chỉ có bản vương mệt mỏi." Vũ Vương xùy khẽ một tiếng, tay cởi bỏ áo bào trên người mình.
Thấu Cốt Hoan, mỗi tuần đều cần lấy tinh thủy tưới.
Với Vũ Vương, Kiều Sở Tâm ngã bệnh cũng không bất ngờ. Quý nữ Thượng Kinh nhiều người kiều thể yếu, một đêm Tác Hoan vô độ, đổ mồ hôi đầm đìa chỉ được xử lý cơ bản rồi được đưa về sương phòng của mình trong gió lạnh, bệnh này của Kiều Sở Tâm có lẽ là vì thế mà sinh ra.
Muốn trách thì trách nàng dễ tin người, bị người ta sử dụng như một vũ khí.
Vũ Vương cởi ngoại bào, bắt đầu lột xiêm y của nàng, cởi quần áo lót của nàng ra. Dưới ánh đèn mông lung, thân thể mềm mại trắng như tuyết đã khôi phục hoàn mỹ, hiện ra một bức mỹ nhân đồ mời người hái, hoạt sắc sinh hương.
Thế nhưng lang quân lại không biết phong tình, coi chuyện điên loan đảo phượng cực lạc kia thành chuyện làm theo phép.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.