Xuyên Sách: Tiểu Tình Nhân Bá Đạo Của Bạch Thiếu
Chương 11
hoàng hôn trên biển
18/12/2023
Bầu trời phía trước không ngừng quay cuồng, bất ngờ sụp tối trước mắt Tưởng Gia Tuệ, cô chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị hút vào trong đó rồi biến mất...
...----------------...
... Quay trở lại thực tại......
Tưởng Gia Tuệ giật mình tỉnh dậy sau giấc mộng, mọi thứ quá chân thật khiến cô không khỏi rùng mình mà bật ngồi dậy...
Mồ hôi ướt đẫm cả khuôn mặt, trái tim không ngừng đập mạnh liên hồi...
Tưởng Gia Tuệ cố nhắm chặt hai mắt lại, thở dài ra một hơi, cố lấy lại bình tĩnh...
Sau một hồi cảm thấy mọi thứ đã bình thường trở lại, cô mới từ từ mở mắt ra nhìn về phía cửa sổ, do cửa sổ không đóng nên cô có thể nhìn thấy rõ những vì sao lấp lánh bên ngoài...
Tưởng Gia Tuệ mỉm cười một cách đầy thương cảm...
"Cảm ơn cô, đã cho tôi cuộc sống này, cô cứ yên tâm tôi chắc chắn sẽ làm được.."
Sau đó liền quay sang nhìn người đàn ông đàn ngủ say kia trong lòng thầm đánh giá...
**Anh ta quả thật là rất đẹp trai đấy, nhưng rất xin lỗi tôi ở bên anh thế này chỉ là vì trả thù mà thôi...**
**Nếu thật sự tôi và anh có duyên nợ với nhau thì tôi sẽ dùng hết tấm chân tình này để yêu anh..**
**Nhưng đến khi tôi báo thù xong mà chúng ta vẫn không có tình cảm với nhau thì xin lỗi nhé, tôi sẽ trốn khỏi anh đấy..**
Nói đến đây Tưởng Gia Tuệ liền thay đổi thái độ, bắt đầu ngẫm nghĩ xem đến chương tiếp theo của tiểu thuyết sẽ viết đây...
Ngay lập tức khiến cô phải hốt hoảng, ngẩng đầu nhìn về chỗ chiếc tủ đầu giường, xem đồng hồ đã mấy giờ rồi...
Lúc này cô mới chợt hiểu ra vì sao cô gái trẻ đẹp kia lại bảo cô phải nhanh chóng quay về, nếu không sẽ không kịp thoát thân...
Mà lúc này cũng đã hơn ba giờ sáng, chỉ còn hơn hai tiếng nữa là người đàn ông này sẽ rời khỏi đây...
Cũng là lúc mà bọn người Tưởng Gia Linh đến đây bắt gian, nếu cô còn không nhanh rời khỏi đây trước, e là sẽ giống như nguyên chủ, một lời khó mà giải thích....
Tưởng Gia Tuệ nhanh chóng bước xuống giường rời khỏi đây, nhưng đôi chân run rẩy khiến cô ngã nhào ra sàn...
Muốn đứng lên được phải vịn vào cạnh giường mới đứng dậy nổi, trong lòng không ngừng mắng chửi Bạch Thiếu Thần...
**Anh ta có phải là con người nữa không vậy, đúng là tên chết đói mà, hại mình đến bước xuống giường cũng té ngã, đúng là cầm thú, tức quá đi mất..**
Sau đó cô liền tìm kiếm quần áo của nguyên chủ để mặc, nhưng trước mắt khiến cô không thể khóc thành tiếng...
Chiếc váy ngủ bị xé tan nát, làm sao có thể mặc lại được nữa chứ, Tưởng Gia Tuệ thật muốn gục ngã, miệng không ngừng thì thầm...
"Cái tên này chắc bị bỏ đói lâu lắm thì phải, không ngờ hắn còn có sở thích xé đồ nữa, thật là hết cách để diễn tả..."
Tưởng Gia Tuệ khó khăn bước đến chỗ tủ quần áo, lục lọi xem Bạch Thiếu Thần có để quần áo ở đây không...
Thật may đây là nơi Bạch Thiếu Thần hay lui đến, bên trong cũng được chuẩn bị sẵn rất nhiều quần áo, giày dép đủ loại hàng hiệu phiên bản đắc tiền...
Có cả vest, áo sơ mi, quần jeans, quần tây, áo thun các kiểu, cứ như một trung tâm mua sắm thu nhỏ vậy...
Tưởng Gia Tuệ lựa chọn cho mình một bộ đồ thể thao thoải mái để mặc vào, trước khi rời đi cô không quên lấy một vật quý giá của anh, xem như vật định tình...
Để lần sau cô đến tìm anh sẽ dễ dàng nhận ra ngay, Tưởng Gia Tuệ nhìn một vòng số đồ hiệu, ánh mắt chợt va phải chiếc vòng tay phỉ thúy màu đỏ lấp lánh....
**Ở đây toàn bộ đều là phụ kiện của nam giới, tại sao lại có một chiếc vòng tay của nữ, lại còn cổ điển như vậy chứ...**
**Xem ra vật này có vẻ rất quan trọng với anh ta thì phải, lấy cái này vậy...**
Tưởng Gia Tuệ thầm mỉm cười hài lòng, sau đó liền lấy đeo thử vào cổ tay của mình, đúng là rất vừa vặn, lại còn rất đẹp, và hợp với cô nữa....
**Thật sự không ngờ, căn phòng thế này mà mẹ con Tưởng Gia Linh lại có được chìa khóa dễ dàng ra vào như vậy, xem ra tốn kém cũng không ít tiền mua chuộc lễ tân đâu..**
Tưởng Gia Tuệ sau đó không quên lấy một ít tiền trong ví của người đàn ông, tiện tay cầm lấy áo vest ngoài của anh mặc vào..
Trước khi ra ngoài cô vẫn không quên bước đến cầm lấy điện thoại của anh tắt nguồn, theo như cô nhớ thì anh sẽ rời khỏi đây lúc năm giờ...
Nếu như vậy thì lúc đám người kia đến đây sẽ không tìm được gì cả, nhưng một khi Bạch Thiếu Thần vẫn còn ở đây thì chắc chắn sẽ có chuyện hay ho rồi...
Tưởng Gia Tuệ hài lòng rời khỏi, vừa bước ra ngoài đã vô cùng choáng ngợp với cảnh sắc hào nhoáng ở đây, nhanh chóng vẫy tay gọi chiếc xe taxi bên đường..
Do quá xa lạ với thành phố Hải Thành này, lại không biết rõ đường về nhà họ Tưởng, cô chỉ nói qua lo với bác tài chở mình về Tưởng Gia...
Hơn nữa tiếng sau chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự khá to, Tưởng Gia Tuệ liền đưa tiền cho bác tài rồi mới xuống xe...
...----------------...
... Quay trở lại thực tại......
Tưởng Gia Tuệ giật mình tỉnh dậy sau giấc mộng, mọi thứ quá chân thật khiến cô không khỏi rùng mình mà bật ngồi dậy...
Mồ hôi ướt đẫm cả khuôn mặt, trái tim không ngừng đập mạnh liên hồi...
Tưởng Gia Tuệ cố nhắm chặt hai mắt lại, thở dài ra một hơi, cố lấy lại bình tĩnh...
Sau một hồi cảm thấy mọi thứ đã bình thường trở lại, cô mới từ từ mở mắt ra nhìn về phía cửa sổ, do cửa sổ không đóng nên cô có thể nhìn thấy rõ những vì sao lấp lánh bên ngoài...
Tưởng Gia Tuệ mỉm cười một cách đầy thương cảm...
"Cảm ơn cô, đã cho tôi cuộc sống này, cô cứ yên tâm tôi chắc chắn sẽ làm được.."
Sau đó liền quay sang nhìn người đàn ông đàn ngủ say kia trong lòng thầm đánh giá...
**Anh ta quả thật là rất đẹp trai đấy, nhưng rất xin lỗi tôi ở bên anh thế này chỉ là vì trả thù mà thôi...**
**Nếu thật sự tôi và anh có duyên nợ với nhau thì tôi sẽ dùng hết tấm chân tình này để yêu anh..**
**Nhưng đến khi tôi báo thù xong mà chúng ta vẫn không có tình cảm với nhau thì xin lỗi nhé, tôi sẽ trốn khỏi anh đấy..**
Nói đến đây Tưởng Gia Tuệ liền thay đổi thái độ, bắt đầu ngẫm nghĩ xem đến chương tiếp theo của tiểu thuyết sẽ viết đây...
Ngay lập tức khiến cô phải hốt hoảng, ngẩng đầu nhìn về chỗ chiếc tủ đầu giường, xem đồng hồ đã mấy giờ rồi...
Lúc này cô mới chợt hiểu ra vì sao cô gái trẻ đẹp kia lại bảo cô phải nhanh chóng quay về, nếu không sẽ không kịp thoát thân...
Mà lúc này cũng đã hơn ba giờ sáng, chỉ còn hơn hai tiếng nữa là người đàn ông này sẽ rời khỏi đây...
Cũng là lúc mà bọn người Tưởng Gia Linh đến đây bắt gian, nếu cô còn không nhanh rời khỏi đây trước, e là sẽ giống như nguyên chủ, một lời khó mà giải thích....
Tưởng Gia Tuệ nhanh chóng bước xuống giường rời khỏi đây, nhưng đôi chân run rẩy khiến cô ngã nhào ra sàn...
Muốn đứng lên được phải vịn vào cạnh giường mới đứng dậy nổi, trong lòng không ngừng mắng chửi Bạch Thiếu Thần...
**Anh ta có phải là con người nữa không vậy, đúng là tên chết đói mà, hại mình đến bước xuống giường cũng té ngã, đúng là cầm thú, tức quá đi mất..**
Sau đó cô liền tìm kiếm quần áo của nguyên chủ để mặc, nhưng trước mắt khiến cô không thể khóc thành tiếng...
Chiếc váy ngủ bị xé tan nát, làm sao có thể mặc lại được nữa chứ, Tưởng Gia Tuệ thật muốn gục ngã, miệng không ngừng thì thầm...
"Cái tên này chắc bị bỏ đói lâu lắm thì phải, không ngờ hắn còn có sở thích xé đồ nữa, thật là hết cách để diễn tả..."
Tưởng Gia Tuệ khó khăn bước đến chỗ tủ quần áo, lục lọi xem Bạch Thiếu Thần có để quần áo ở đây không...
Thật may đây là nơi Bạch Thiếu Thần hay lui đến, bên trong cũng được chuẩn bị sẵn rất nhiều quần áo, giày dép đủ loại hàng hiệu phiên bản đắc tiền...
Có cả vest, áo sơ mi, quần jeans, quần tây, áo thun các kiểu, cứ như một trung tâm mua sắm thu nhỏ vậy...
Tưởng Gia Tuệ lựa chọn cho mình một bộ đồ thể thao thoải mái để mặc vào, trước khi rời đi cô không quên lấy một vật quý giá của anh, xem như vật định tình...
Để lần sau cô đến tìm anh sẽ dễ dàng nhận ra ngay, Tưởng Gia Tuệ nhìn một vòng số đồ hiệu, ánh mắt chợt va phải chiếc vòng tay phỉ thúy màu đỏ lấp lánh....
**Ở đây toàn bộ đều là phụ kiện của nam giới, tại sao lại có một chiếc vòng tay của nữ, lại còn cổ điển như vậy chứ...**
**Xem ra vật này có vẻ rất quan trọng với anh ta thì phải, lấy cái này vậy...**
Tưởng Gia Tuệ thầm mỉm cười hài lòng, sau đó liền lấy đeo thử vào cổ tay của mình, đúng là rất vừa vặn, lại còn rất đẹp, và hợp với cô nữa....
**Thật sự không ngờ, căn phòng thế này mà mẹ con Tưởng Gia Linh lại có được chìa khóa dễ dàng ra vào như vậy, xem ra tốn kém cũng không ít tiền mua chuộc lễ tân đâu..**
Tưởng Gia Tuệ sau đó không quên lấy một ít tiền trong ví của người đàn ông, tiện tay cầm lấy áo vest ngoài của anh mặc vào..
Trước khi ra ngoài cô vẫn không quên bước đến cầm lấy điện thoại của anh tắt nguồn, theo như cô nhớ thì anh sẽ rời khỏi đây lúc năm giờ...
Nếu như vậy thì lúc đám người kia đến đây sẽ không tìm được gì cả, nhưng một khi Bạch Thiếu Thần vẫn còn ở đây thì chắc chắn sẽ có chuyện hay ho rồi...
Tưởng Gia Tuệ hài lòng rời khỏi, vừa bước ra ngoài đã vô cùng choáng ngợp với cảnh sắc hào nhoáng ở đây, nhanh chóng vẫy tay gọi chiếc xe taxi bên đường..
Do quá xa lạ với thành phố Hải Thành này, lại không biết rõ đường về nhà họ Tưởng, cô chỉ nói qua lo với bác tài chở mình về Tưởng Gia...
Hơn nữa tiếng sau chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự khá to, Tưởng Gia Tuệ liền đưa tiền cho bác tài rồi mới xuống xe...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.