Xuyên Sách: Tiểu Tình Nhân Bá Đạo Của Bạch Thiếu
Chương 37
hoàng hôn trên biển
13/01/2024
Tưởng Gia Tuệ cứ cảm thấy hôm nay cả tập đoàn Bạch thị này bị làm sao sao ấy…
Từ chủ tịch cho đến nhân viên, tất cả đều trong rất kì lạ…
Ngay lúc này, Tưởng Gia Tuệ vì không kìm được hiếu kỳ nên đã lên tiếng hỏi…
“Thiếu Thần, có phải hôm nay anh bị bệnh rồi đúng không…”
Bất ngờ Tưởng Gia Tuệ liền đưa tay lên trán của Bạch Thiếu Thần, kiểm tra xem anh có đang bị sốt không…
Trong khi đó Bạch Thiếu Thần lại không khỏi kinh ngạc, khi thấy vẻ mặt lo lắng của Tưởng Gia Tuệ giành cho mình như vậy…
Ngay sau đó Bạch Thiếu không liền đưa tay lên nắm chặt lấy bàn tay thon dài của Tưởng Gia Tuệ lại, hôn nhẹ một cái lên đó rồi nói…
“Ngốc quá, tôi không bị bệnh gì cả, tôi đang rất khỏe đây, em không thấy sao…”
“Nhưng sao em lại hỏi vậy, đừng nói là em đang lo lắng cho tôi đấy nhé…”
Trong lòng Bạch Thiếu Thần lúc này không ngừng rộn ràng vui vẻ, khi nghĩ rằng Tưởng Gia Tuệ đang quan tâm mình…
Ngay khi nghe thấy mấy lời đó của Bạch Thiếu Thần, Tưởng Gia Tuệ không khỏi rùng mình một cái…
Lập tức rút tay lại, nhích ra xa chỗ Bạch Thiếu Thần ngồi một khoảng, rồi mới bễu môi phũ phàng lên tiếng…
“Ai lo lắng cho anh chứ…”
“Tôi chỉ cảm thấy hôm nay nhìn anh rất kì lạ, nên mới hiếu kỳ hỏi vậy thôi…”
Bạch Thiếu Thần ngay lập tức nhận ngay một gáo nước lạnh vào người, đơ người mất mấy giây mới có thể bình thường trở lại…
Nhớ đến những lời của Tôn Minh Hạo đã nói, Bạch Thiếu Thần cố gắng đè nén sự khó chịu xuống dưới…
**
Hôm qua, sau khi Tưởng Gia Tuệ giận dỗi rời khỏi phòng, Bạch Thiếu Thần lại tiếp tục xử lý đống tài liệu trên bàn…
Nhưng qua mãi một lúc lâu, cũng chẳng thể nào tập trung được, trong đầu chỉ nghĩ đến vẻ mặt giận dỗi của Tưởng Gia Tuệ…
Lại không biết mình đã làm gì, tại sao Tưởng Gia Tuệ lại giận như vậy, lại càng không biết phải làm cách nào để dỗ dành cô đây…
Một lúc sau, Bạch Thiếu Thần liền nghĩ ngay đến Tôn Minh Hạo, một tên sát gái, lại đào hoa nhất Hải Thành này, chắc chắn sẽ có cách giúp anh…
Thế là sau khi tan làm, cả hai đi đến quán bar quen thuộc, nơi thường xuyên tụ tập của họ, cũng là nơi đốt tiền của những tên giàu có nhất ở đây…
Vẫn như thói quen cũ, hai người đi vào phòng VIP trên tầng, Tôn Minh Hạo đúng là tay chơi đào hoa, lúc nào bên cạnh cũng có phụ nữ…
Trong khi Bạch Thiếu Thần lại ngồi cô đơn một mình, nhâm nhi ly rượu trên tay…
Một lúc sau, Tôn Minh Hạo liền cảm thấy bạn thân mình hôm nay có quá nhiều tâm sự, lập tức ra hiệu cho người phụ nữ kia rời đi…
Nâng ly rượu lên, cụng vào ly rượu của Bạch Thiếu Thần, uống một hơi hết sạch rồi mới lên tiếng…
^^^“Thiếu Thần à, hôm nay cậu bị làm sao vậy, trong cậu có vẻ rất nhiều tâm sự thì phải…”^^^
…“Đó cũng là lý do mình bảo cậu đến đây uống rượu đấy…”…
Bạch Thiếu Thần cũng một hơi uống cạn ly rượu trên tay, sau đó trầm ngâm lên tiếng…
…“Vậy có chuyện gì cậu mau nói mình nghe xem, xem mình có thể giúp cậu một tay không…”…
Ngay lập tức máu nhiều chuyện trong người Tôn Minh Hạo không ngừng sôi sục…
…“Chuyện này chắc chắn cậu sẽ giúp được…”…
…“Mình sao…”…
…“Đừng nói là giữa cậu và cô gái kia đã xảy ra chuyện gì rồi đấy nhé…”…
Tôn Minh Hạo ngay lập tức nghĩ đến cô gái xinh đẹp lúc trưa, chắc chắn là cô gái đó nên người anh em của cậu mới u sầu như vậy…
…“Cô ấy giận dỗi mình rồi…”…
Bạch Thiếu Thần rót rượu vào ly sau đó uống sạch, giọng buồn bã, sau đó kể lại toàn bộ câu chuyện lúc chiều cho Tôn Minh Hạo nghe…
^^^( Tất nhiên là Bạch Thiếu Thần chỉ kể lại những chuyện ngoài lề, còn những chuyện gây cấn khác, anh tuyệt đối giấu kín…)^^^
^^^“Cô ấy giận thì cậu năng nỉ, dỗ dành là hết ngay thôi…”^^^
… “Con gái ai mà chẳng thích được cưng chiều chứ…”…
Vừa nghe qua câu chuyện, Tôn Minh Hạo đã biết rõ Bạch Thiếu Thần thiếu tinh tế trong cách nói chuyện với phụ nữ…
Phụ nữ nào mà chẳng thích đàn ông nói chuyện nhẹ nhàng, chiều chuộng mình, trong khi Bạch Thiếu Thần lại ăn nói cộc cằn, lúc nào cũng trưng ra cái bộ mặt khó gần…
^^^“Nhưng mình không biết làm sao phải dỗ dành cô ấy cả…”^^^
Tôn Minh Hạo ngay lập tức cứng đờ người, thẩn thờ vô cảm nhìn Bạch Thiếu Thần…
^^^**Ôi thần linh ơi, cậu ấy có phải là đàn ông nữa không vậy, ngay cả việc dỗ dành phụ nữ cũng không biết, trong đầu cậu ấy rốt cuộc chứa cái gì vậy, đừng nói toàn là công việc không đấy nhé…**^^^
Ngay sau đó Tôn Minh Hạo liền thở dài một hơi chậm rãi lên tiếng…
^^^“Thiếu Thần à, cậu có thể nào đừng đặt công việc lên hàng đầu được không…”^^^
^^^“Song song đó cậu có thể vào việc yêu đương trai, gái, học cách làm sao khiến phụ nữ vui vẻ…”^^^
^^^“Có như vậy thì con cháu đời sau của cậu, khi sinh ra sẽ đáng yêu, xinh xắn hơn…”^^^<code>"*Trong khi đó cậu cứ suốt ngày lao đầu vào công việc, người phụ nữ của cậu cũng sẽ buồn bã vì bị lãng quên*..."</code>
Từ chủ tịch cho đến nhân viên, tất cả đều trong rất kì lạ…
Ngay lúc này, Tưởng Gia Tuệ vì không kìm được hiếu kỳ nên đã lên tiếng hỏi…
“Thiếu Thần, có phải hôm nay anh bị bệnh rồi đúng không…”
Bất ngờ Tưởng Gia Tuệ liền đưa tay lên trán của Bạch Thiếu Thần, kiểm tra xem anh có đang bị sốt không…
Trong khi đó Bạch Thiếu Thần lại không khỏi kinh ngạc, khi thấy vẻ mặt lo lắng của Tưởng Gia Tuệ giành cho mình như vậy…
Ngay sau đó Bạch Thiếu không liền đưa tay lên nắm chặt lấy bàn tay thon dài của Tưởng Gia Tuệ lại, hôn nhẹ một cái lên đó rồi nói…
“Ngốc quá, tôi không bị bệnh gì cả, tôi đang rất khỏe đây, em không thấy sao…”
“Nhưng sao em lại hỏi vậy, đừng nói là em đang lo lắng cho tôi đấy nhé…”
Trong lòng Bạch Thiếu Thần lúc này không ngừng rộn ràng vui vẻ, khi nghĩ rằng Tưởng Gia Tuệ đang quan tâm mình…
Ngay khi nghe thấy mấy lời đó của Bạch Thiếu Thần, Tưởng Gia Tuệ không khỏi rùng mình một cái…
Lập tức rút tay lại, nhích ra xa chỗ Bạch Thiếu Thần ngồi một khoảng, rồi mới bễu môi phũ phàng lên tiếng…
“Ai lo lắng cho anh chứ…”
“Tôi chỉ cảm thấy hôm nay nhìn anh rất kì lạ, nên mới hiếu kỳ hỏi vậy thôi…”
Bạch Thiếu Thần ngay lập tức nhận ngay một gáo nước lạnh vào người, đơ người mất mấy giây mới có thể bình thường trở lại…
Nhớ đến những lời của Tôn Minh Hạo đã nói, Bạch Thiếu Thần cố gắng đè nén sự khó chịu xuống dưới…
**
Hôm qua, sau khi Tưởng Gia Tuệ giận dỗi rời khỏi phòng, Bạch Thiếu Thần lại tiếp tục xử lý đống tài liệu trên bàn…
Nhưng qua mãi một lúc lâu, cũng chẳng thể nào tập trung được, trong đầu chỉ nghĩ đến vẻ mặt giận dỗi của Tưởng Gia Tuệ…
Lại không biết mình đã làm gì, tại sao Tưởng Gia Tuệ lại giận như vậy, lại càng không biết phải làm cách nào để dỗ dành cô đây…
Một lúc sau, Bạch Thiếu Thần liền nghĩ ngay đến Tôn Minh Hạo, một tên sát gái, lại đào hoa nhất Hải Thành này, chắc chắn sẽ có cách giúp anh…
Thế là sau khi tan làm, cả hai đi đến quán bar quen thuộc, nơi thường xuyên tụ tập của họ, cũng là nơi đốt tiền của những tên giàu có nhất ở đây…
Vẫn như thói quen cũ, hai người đi vào phòng VIP trên tầng, Tôn Minh Hạo đúng là tay chơi đào hoa, lúc nào bên cạnh cũng có phụ nữ…
Trong khi Bạch Thiếu Thần lại ngồi cô đơn một mình, nhâm nhi ly rượu trên tay…
Một lúc sau, Tôn Minh Hạo liền cảm thấy bạn thân mình hôm nay có quá nhiều tâm sự, lập tức ra hiệu cho người phụ nữ kia rời đi…
Nâng ly rượu lên, cụng vào ly rượu của Bạch Thiếu Thần, uống một hơi hết sạch rồi mới lên tiếng…
^^^“Thiếu Thần à, hôm nay cậu bị làm sao vậy, trong cậu có vẻ rất nhiều tâm sự thì phải…”^^^
…“Đó cũng là lý do mình bảo cậu đến đây uống rượu đấy…”…
Bạch Thiếu Thần cũng một hơi uống cạn ly rượu trên tay, sau đó trầm ngâm lên tiếng…
…“Vậy có chuyện gì cậu mau nói mình nghe xem, xem mình có thể giúp cậu một tay không…”…
Ngay lập tức máu nhiều chuyện trong người Tôn Minh Hạo không ngừng sôi sục…
…“Chuyện này chắc chắn cậu sẽ giúp được…”…
…“Mình sao…”…
…“Đừng nói là giữa cậu và cô gái kia đã xảy ra chuyện gì rồi đấy nhé…”…
Tôn Minh Hạo ngay lập tức nghĩ đến cô gái xinh đẹp lúc trưa, chắc chắn là cô gái đó nên người anh em của cậu mới u sầu như vậy…
…“Cô ấy giận dỗi mình rồi…”…
Bạch Thiếu Thần rót rượu vào ly sau đó uống sạch, giọng buồn bã, sau đó kể lại toàn bộ câu chuyện lúc chiều cho Tôn Minh Hạo nghe…
^^^( Tất nhiên là Bạch Thiếu Thần chỉ kể lại những chuyện ngoài lề, còn những chuyện gây cấn khác, anh tuyệt đối giấu kín…)^^^
^^^“Cô ấy giận thì cậu năng nỉ, dỗ dành là hết ngay thôi…”^^^
… “Con gái ai mà chẳng thích được cưng chiều chứ…”…
Vừa nghe qua câu chuyện, Tôn Minh Hạo đã biết rõ Bạch Thiếu Thần thiếu tinh tế trong cách nói chuyện với phụ nữ…
Phụ nữ nào mà chẳng thích đàn ông nói chuyện nhẹ nhàng, chiều chuộng mình, trong khi Bạch Thiếu Thần lại ăn nói cộc cằn, lúc nào cũng trưng ra cái bộ mặt khó gần…
^^^“Nhưng mình không biết làm sao phải dỗ dành cô ấy cả…”^^^
Tôn Minh Hạo ngay lập tức cứng đờ người, thẩn thờ vô cảm nhìn Bạch Thiếu Thần…
^^^**Ôi thần linh ơi, cậu ấy có phải là đàn ông nữa không vậy, ngay cả việc dỗ dành phụ nữ cũng không biết, trong đầu cậu ấy rốt cuộc chứa cái gì vậy, đừng nói toàn là công việc không đấy nhé…**^^^
Ngay sau đó Tôn Minh Hạo liền thở dài một hơi chậm rãi lên tiếng…
^^^“Thiếu Thần à, cậu có thể nào đừng đặt công việc lên hàng đầu được không…”^^^
^^^“Song song đó cậu có thể vào việc yêu đương trai, gái, học cách làm sao khiến phụ nữ vui vẻ…”^^^
^^^“Có như vậy thì con cháu đời sau của cậu, khi sinh ra sẽ đáng yêu, xinh xắn hơn…”^^^<code>"*Trong khi đó cậu cứ suốt ngày lao đầu vào công việc, người phụ nữ của cậu cũng sẽ buồn bã vì bị lãng quên*..."</code>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.