Xuyên Sách: Tiểu Trung Khuyển Của Tôi Là Thái Tử Điện Hạ

Chương 25:

Hoa Tan Thiên

18/09/2024

Tận sâu trong đáy lòng của Ôn Nguyễn cảm thấy, bắt đầu từ lúc cô đặt chân tới thế giới này, cô chưa từng thật sự phải trải qua chuyện gì quá khó khăn cả.

Nhưng Hoạ Ngôi thì không giống vậy!

Nếu hỏi Ôn Nguyễn rằng: Ai khiến cô cảm thấy đáng thương nhất? Cô nhất định sẽ trả lời đó là Họa Ngôi.

Ngay từ lúc ban đầu, nhân vật Hoạ Ngôi này không hề có tên tuổi, hắn là một cô nhi, mất cha mẹ từ sớm. Có điều, ông trời không bao giờ lấy đi mọi thứ của chúng ta, Hoạ Ngôi cũng vậy! Lão thiên nhân lấy mất đi gia đình của Hoạ Ngôi, sau đó đền lại cho hắn bằng thiên phú trong hội hoạ.

Ban đầu, Hoạ Ngôi chỉ mở một sạp nhỏ ở bên đường bán tranh sống qua ngày, lúc đó hắn mới mười mấy tuổi, tuy tài vẽ tranh là không có thầy dạy cũng hiểu, xem như là thiên tài. Nhưng mấy loại tranh hoạ phong cảnh này, nếu không có danh tiếng thì làm gì bán ra được với giá cao. Nói cho cùng, vào thời điểm đó, mỗi ngày Hoạ Ngôi đều sống rất cực khổ.

Cho đến một ngày, có một vị hoạ sư nổi danh vô tình thấy được tranh của Họa Ngôi vẽ, hắn ta nhìn ra tiềm năng của Hoạ Ngôi nên đã đem hắn về phủ nhận làm con nuôi, dốc lòng bồi dưỡng, truyền thụ hết tinh hoa mà bản thân có được cho hắn, còn đặt cho hắn một cái tên, gọi là Họa Ngôi.

Nhưng số phận trêu đùa, chính sư phụ lại đi ăn cắp tranh của hắn, sau đó dùng tên mình bán ra bên ngoài, thu về không ít lợi lộc, thậm chí còn từng được diện kiến qua thánh nhan, trở thành vị hoạ sư được mọi người tôn sùng.

Từ đó về sau, Hoạ Ngôi đã biến thành công cụ cho chính sư phụ của mình.

Vì muốn bán ra được thật nhiều tranh, kiếm được thật nhiều tiền tài và danh tiếng nên sư phụ đã buộc Hoa Ngôi phải vẽ tranh cả ngày lẫn đêm, không cho hắn có thời gian để nghỉ ngơi. Đồng thời, vị sư phụ đó còn sợ chuyện này sẽ bị bại lộ, trực tiếp đem nhốt Hoạ Ngôi lại trong một gian phòng nhỏ.

Cứ như vậy, suốt 5 năm trời, Hoạ Ngôi phải sống dưới sự áp bức cực kì độc ác.

Cho đến một ngày, hắn tìm được cơ hội trốn thoát, trong lúc hoảng loạn đã vô tình lao thẳng vào nhã uyển của Thịnh Nguyệt Cơ.

Thế là sau khi Thịnh Nguyệt Cơ nghe Hoạ Ngôi kể lại chuyện của mình, nàng ta đã hạ quyết tâm giúp hắn đòi lại công bằng.

Cách làm của Thịnh Nguyệt Cơ cũng không có gì đặc biệt, nhân dịp một yến hội long trọng, trong lúc nàng ta múa hát, đã cho người sắp xếp giúp Hoạ Ngôi có thể ngồi bên cạnh vẽ tranh cho nàng. Ngay lúc đó, quả thật Hoạ Ngôi làm rất tốt, Thịnh Nguyệt Cơ được vẽ lại trong tranh sinh động như thật, bất cứ một cái phất tay nào của nàng đều được hắn vẽ ra đặc biệt thần thái.

Bắt đầu từ đó, Hoa Ngôi dần dần có một chút danh tiếng. Thịnh Nguyệt Cơ lại giúp hắn câu móc mối quan hệ với Kỷ Tri Dao, dùng mối quan hệ ấy để có được cơ hội tiến cung, giúp Bệ hạ vẽ một bức non sông đồ, dùng chính thực lực mình gây danh chấn thiên hạ.

Cũng trở thành hoạ sư thiên tài được mọi người cực kì hâm mộ như bây giờ.

Quá khứ bị áp bức kia cũng trở thành nét chấm phá trong cuộc đời Hoạ Ngôi.

Đương nhiên, chính sự giúp đỡ của Thịnh Nguyệt Cơ đã khiến cho Hoa Ngôi có một luật lệ, đó là bắt hắn vẽ non sông, vẽ hoa cỏ bốn mùa, vẽ vạn vật trên thế gian này đều được, duy chỉ hắn sẽ không vẽ chân dung cho bất kì ai khác ngoại trừ Thịnh Nguyệt Cơ, có thể xem như là giống với Hầu Vĩ Cầm chỉ vì nàng mà gẩy của Tiêu Trường Thiên.

Ngay cả khi Bệ hạ đe doạ muốn chém đầu Hoạ Ngôi, hắn cũng không vẽ cho Hoàng Hậu được Bệ hạ sủng ái nhất dù chỉ một sợi tóc.

Đối với Hoạ Ngôi, trên thế gian này, ngoại trừ Thịnh Nguyệt Cơ ra, không ai có thể xuất hiện ở trên tranh của hắn.

Còn một nguyên nhân khiến tranh của Hoạ Ngôi vô cùng quý giá.

Đó chính là tranh của Hoạ Ngôi rất ít, mà càng hiếm thì càng nhiều người muốn có được, cho nên tranh của hắn luôn được bán ra với giá trên trời.

Ôn Nguyễn cũng tự hỏi không biết nhị ca của mình đã dùng cách gì mà có thể có được bức tranh này, thậm chí còn nghĩ ra việc bán đấu giá nó.

Ôn Tây Lăng sớm đã cho người tạo tiếng gió ở bên ngoài, vì vậy hôm nay, ở Xuân Nguyên lâu có thể nói là bồng tất sinh huy (*), khách quý ngồi kín trà lâu.

(*): thường dùng khi khách quý tới nhà, kiểu như câu rồng đến nhà tôm.

Ôn Nguyễn vuốt ve Nhị Cẩu Tử trong tay, quan sát xung quanh một lượt, phát hiện ra một thiếu niên tinh xảo yếu ớt đang ngồi ở trong góc.

Người này hẳn là Hoạ Ngôi!

Tóc dài búi lên một nửa, sắc mặt tái nhợt, quá khứ đau thương khiến vẻ bề ngoài của hắn mang theo sự u uất không nên có ở độ tuổi này, đâu đó còn có thể thấy được một chút gì đó đơn thuần, không khác gì với những gì mà người đời miêu tả.

Tấm màn che ở trên sân khấu từ nãy đến giờ cuối cùng cũng được vén lên, đó là một bức bạch hạc đồ.

Trong tranh vẽ một đôi chim hạc đang muốn vươn cánh bay đi, nhìn lướt qua thật sự giống như đôi hạc đấy sắp từ trong tranh bay ra ngoài vậy.

"Vẽ đẹp thật đấy!" Vu Duyệt nhìn bức tranh cũng không kiềm lòng được mà cảm thán.

"Vu cô nương thích sao? Thích thì mua đi nào!!!" Ôn Tây Lăng vui cười hớn hở nói.

"E là ta mua không nổi đấy chứ! Tranh của Hoạ Ngôi, một bức thôi cũng đáng giá ngàn vàn." Vu Duyệt đáp.

Ôn Nguyễn cười, "Nhị ca có thể kiếm được bao nhiêu từ bức tranh này kia chứ?"

"Tiểu muội đừng nói bậy, ta là người thiếu suy nghĩ vậy sao? Phải nhiều hơn 4 phần so với giá gốc ta mới bán!" Ôn Tây Lăng nói.

"Lòng dạ độc ác!" Ôn Nguyễn nói giỡn một câu, 4 phần? Không biết ai mới mua nổi đây?

Ôn Tây Lăng nói tiếp, "Ta còn có thể bán bức tranh này với giá cao hơn gấp mấy lần đấy, 4 phần thì đâu có sao? Cái này người ta gọi là biết cách làm giàu, có đúng không Vu cô nương?"

"Sớm đã nghe danh Ôn Nhị công tử có chí làm giàu, nay mới thấy được! Ôn Nguyễn, ta thật sự rất hâm mộ muội đấy, ta cũng muốn có một ca ca biết kiếm thật nhiều tiền, chỉ có như vậy ta mới có thể dễ dàng mua được thanh kiếm tốt nhất trên đời này!"

"Ngươi thích kiếm sao?" Ôn Tây Lăng hỏi Vu Duyệt.

"Đúng vậy!"

"Vậy được, để mấy ngày nữa ta sẽ hỏi thăm giúp ngươi, dù sao ngươi cũng là bạn bè với muội muội của ta mà!"

"Vậy ta cám ơn Nhị công tử trước! Có điều, nếu mắc quá thì cứ thôi vậy, ta mua không nổi!" Vu Duyệt có chút tiếc nuối đáp.

Trong khi bọn họ trò chuyện với nhau, buổi đấu giá cũng đã bắt đầu.

Giá khởi điểm, hai vạn lượng.

Ôn Nguyễn nghĩ thầm trong bụng, nhị ca của cô cũng biết cách kiếm tiền quá đi mất!

Giá càng lúc càng được đẩy lên, rất nhanh đã lên tới năm vạn lượng.

"Sáu vạn!" Một giọng nói quen thuộc vang lên, Ôn Nguyễn giật mình, quay đầu xem người nọ là ai, rốt cuộc thấy được A Cửu không biết từ lúc nào đã ngồi cạnh mình.

"Ngươi có nhiều tiền như vậy sao?" Ôn Nguyễn tò mò nhìn hắn.

"Không có!"

"Vậy nguơi đang làm cái gì?"

Ân Cửu Dã cười, đưa tay bóc vỏ đậu phộng, lột lớp vỏ đỏ ở bên ngoài ra, đặt đậu phộng đã xử lí xong vào một chiếc đĩa nhỏ, đẩy về phía Ôn Nguyễn, đáp, " Kê giá."

"...." OK, được thôi!

Ôn Nguyễn đưa tay cầm lấy một hạt đậu phộng bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, ăn được một nửa thì hơi nghiêng người về phía Ân Cửu Dã nhắc nhở, "Coi chừng một chút, nếu không tự mình lãnh hậu quả đấy!"

Ân Cửu Dã chụm đầu lại với nàng, nhỏ giọng thì thầm bên tai Ôn Nguyễn, "Tới lúc đó cô nương nhất định phải cứu ta, ta chính là người của ngươi đó!"

Ôn Nguyễn ngẩng đầu nhìn hắn một chút, cô có nghe lầm không vậy?

Bên cạnh có người tiếp tục kêu giá, "Sáu vạn mốt!"

Ân Cửu Dã thuận miệng đáp lại: "Tám vạn."

"Ngươi điên rồi sao?" Tên vừa ra giá không kiềm được tức giận mà mắng một tiếng.

"Nghèo như vậy thì về nhà tự ngồi đếm mấy đồng bạc lẻ tẻ của ngươi đi!" Ân Cửu Dã uống một ngụm trà, thản nhiên đáp lại.

Quả nhiên chiêu kích tướng này đã hữu dụng, đối phương lập tức kêu giá tiếp, "Tám vạn mốt!"

"Từ bỏ!" Ân Cửu Dã đã đạt được mục đích, lập tức thoát thân.

"Nghèo? Nghèo thì về đếm mấy đồng bạc lẻ tẻ của ngươi đi!" Đối phương thấy hắn từ bỏ, nhanh chóng chế giễu ngược lại hắn.

"Đúng vậy! Ta rất nghèo! Chỉ có thể kiếm được cho nhị công tử thêm chút bạc mà thôi!" Ân Cửu Dã nhìn Ôn Nguyễn đùa giỡn.

Ôn Nguyễn cong khoé môi, chút bạc này cũng đủ làm nhị ca chết đi sống lại đấy.

Ôn Tây Lăng vui vẻ tới mức cười không khép miệng lại được, tận 4 phần tiền đấy, chớp mắt một cái đã kiếm được hơn ba vạn lượng rồi, hắn có thể không vui sao?

"Mười vạn!" Một người khác lại kêu giá.

"Mẹ nó, lại có thêm một tên điên, từ bỏ!" Người ban nãy đấu với Ân Cửu Dã cũng không theo nữa.

Ôn Tây Lăng nghe tới mười vạn càng tỏ thái độ khoa trương hơn, miệng cười đến tận mang tai rồi.

Mười vạn lượng có nghĩa là gì chứ, trong thế giới này, một hạ nhân bình thường của Ôn phủ mỗi tháng được trả hai lương bạc, so với mười vạn lượng chỉ như con bò rụng lông, cây me rụng lá. Cho dù là có ở kinh thành đi nữa, nhưng người có thể lấy ra được mười vạn lượng để mua tranh cũng chẳng được mấy ai đâu.

Ôn Nguyễn cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai, nhỏ giọng hỏi Ôn Tây Lăng, "Tranh này là ai chỉ cho Nhị ca mua thế?"

"Không biết, cũng chẳng cần biết hắn ta là ai, hôm nay ta gặp được Thần Tài rồi!" Ôn Tây Lăng phấn khích đến độ bay lên đến tận trời mây.

Vị Thần Tài này đúng là có tướng giàu sang thật, nhìn một phát là biết người được ăn no ngủ đủ, lúc lên sân khấu, thân hình to tướng ấy chen chúc qua lối đi nhỏ xí, mém chút nữa đã càn quét hết chỗ này, mấy cục mỡ ở trên mặt hắn cũng theo bước chân mà lúc lắc không ngừng.

Lạ ở chỗ là nhìn qua người này chẳng có chút nào giống người yêu tranh cả, ít nhất là chắc sẽ không có lòng tới mức dùng mười vạn lượng để đem tranh về sưu tầm.

Có lẽ là học đòi văn vẻ với người khác.

Nhưng Ôn Nguyễn hoàn toàn bị những hành động tiếp theo của người đó làm cho kinh ngạc.

Đầu tiên là hắn vô cùng hào phóng mà giao ra ngân phiếu mười vạn lượng ra, ngân phiếu này là từ Quảng Nguyên tiền trang của Ôn Tây Lăng xuất ra bên ngoài, không có khả năng bị làm giả.

Sau đó hắn đi đến trước chỗ trưng bày bức tranh kia, cầm lấy tranh lên tay, khẽ cười giễu cợt một tiếng, đưa mắt nhìn về phía Hoạ Ngôi.

Đột nhiên, trong lúc không ai ngờ tới, đem bức bạch hạc đồ kia xé rách.

Danh hoạ mất mười vạn lượng để mua, trong nháy mắt trở thành đống giấy vụn.

Mọi người có mặt ở đây đều không khỏi ồ lên kinh ngạc.

Hoạ Ngôi thấy vậy, đột nhiên đứng thẳng người dậy, hô to, "Không được làm như vậy!"

Hắn là hoạ sư, thấy người khác đem tranh ra phá hoại, xé thành từng mảnh, trong lòng đương nhiên muốn đến cản người đó lại nhưng trên cơ bản đã không kịp nữa rồi.

Tới lúc Hoạ Ngôi chạy đến sân khấu, đôi tay run rẩy muốn giật lại bức tranh từ tay đối phương, muốn cứu lấy bức tranh của mình, âm thanh nhỏ bé yếu ớt vang lên, "Ngươi trả tranh lại cho ta..."

Tên mập mạp kia đáp, "Ta dùng mười vạn để mua bức tranh này, ta muốn làm gì thì làm. Dù sao cũng đâu phải ăn cướp mới có được, Hoạ Ngôi đại sư dựa vào đâu mà bắt ta trả lại?"

Hoạ Ngôi đứng ở đó, tuyệt vọng không nói nên lời, nhìn vô cùng cô độc.

Ôn Nguyễn từ nãy đến giờ lẳng lặng nhìn hết thảy tất cả mọi việc, chậm rãi xoa đầu Nhị Cẩu Tử.

"Nguyễn Nguyễn, hay là cô giúp Hoạ Ngôi đi, nhìn hắn như thế thật tội nghiệp quá, làm sao lại có người ác độc đến như vậy chứ?" Nhị Cẩu Tử nhìn không nổi nữa, thấp giọng nói với Ôn Nguyễn.

Ôn Nguyễn không đáp lại mèo con, chỉ im lặng nhìn trên đài sẽ tiếp tục xảy ra việc gì.

Tên mập mạp kia tiến hai bước đến trước mặt Ôn Nguyễn, trong miệng toàn là giễu cợt, "Tranh của Hoạ Ngôi đại sư sao lại có thể lưu lạc tới chỗ này? Ở một nơi hạ lưu như thế này đấu giá tranh của ngài, không bằng ra vỉa hè bán còn tốt hơn đấy!"



Ôn Nguyễn hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Ôn Tây Lăng, cất giọng hỏi, "Nhị ca có quen biết người này không?"

"Là người của Giả Trăn." Ôn Tây Lăng cũng cảm thấy không thoải mái, hắn thật sự là có ý tốt muốn bán bức tranh này đi, không cần nói đến chuyện của Hoạ Ngội và Thịnh Nguyệt Cơ, bức bạch hạc đồ này quả thực rất đẹp, cho nên khi hắn nhìn thấy người khác phá hư nó, trong lòng cũng không dễ chịu chút nào.

Ôn Nguyễn nghe Ôn Tây Lăng đáp như thế, lại hỏi tiếp, " Bức tranh này ở đâu ra?"

"Ta mua được ở chợ đen, nghe bảo là có một tên ăn trộm đã lẻn vào nhà của Hoạ Ngôi mang bức tranh này đi! Ta thấy bức tranh đẹp như vậy nên đã mua về, sau đó ta mới tìm đến chỗ Hoạ Ngôi, hỏi xem hắn có muốn để cho ta bán bức tranh này không, hắn vì muốn cám ơn ta nên đã đồng ý. Nếu biết trước sẽ có chuyện này xảy ra, vậy thì ta nhất định đã không bán nó rồi!" Ôn Tây Lăng kể lại sự tình.

Ôn Nguyễn quay đầu, nhìn về phía Ân Cửu Dã.

Ân Cửu Dã cười: "Cô nương có gì muốn phân phó?"

"Chẳng phải ngươi từng nói ngươi có thể nghe ngóng chuyện bên ngoài rất nhanh sao?"

"Không sai!"

"Vậy đi tìm tên trộm kia cho ta!"

"Được, nội trong ngày hôm nay nhất định sẽ cho cô nương câu trả lời rõ ràng."

Ôn Nguyễn sau khi giao phó xong chuyện cho Ân Cửu Dã mới chậm rãi đứng dậy, đi xuống sân khấu, nhặt những mảnh tranh bị xé dưới đất lên, ngắm nhìn những mảnh tranh ấy thật kỹ, đúng là vẽ đẹp thật đấy, một người không am hiểu hội hoạ như cô mà cũng có thể cảm nhận được ý nghĩa ở trong bức tranh này.

Cô cuộn những mảnh tranh lại, đưa cho Hoạ Ngôi, nói với hắn, "Làm phiền ngươi nhận lấy phần này trước giúp ta!"

Lông mi của Hoạ Ngôi hơi run rẩy, cúi đầu, cắn răng ôm lấy cuộn tranh từ trong tay Ôn Nguyễn.

Ôn Nguyễn khẽ thở dài, từ trong cốt cách đã tự ti về thân thế của mình, cho dù có đạt được bao nhiêu thành tựu cũng không thể thay đổi được sự tự ti ấy, dù sao đi nữa, có lẽ chuyện hắn không trở thành một người cuồng vọng tự phụ mới là tốt cho hắn, việc gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn vốn dĩ chưa bao giờ dễ dàng.

Ôn Nguyễn thu lại suy nghĩ của mình, sau đó nhẹ nhàng vén ống tay áo lên, giơ tay muốn tát cho tên mập chết tiệt đó một bạt tai.

Chỉ là, nhìn khuôn mặt dầu mỡ kèm theo mồ hôi đầm đìa kia, trong cứ nhão nhão dính dính thế nào đấy, thật kinh tởm.

Không hạ thủ nổi.

"A Cửu, ngươi đến đây!" Ôn Nguyễn rút tay về, gọi Ân Cửu Dã một tiếng.

Ân Cửu Dã nghe nàng gọi như vậy thì cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, nhân tiện liếc qua Từ Hoa đang trốn trong góc phòng xem kịch vui một cái, làm cho Từ Hoa phải rụt đầu bỏ chạy.

Hắn bĩnh tĩnh đi về phía Ôn Nguyễn, chắp tay nghe phân phó, "Vâng thưa cô nương?"

"Đánh hắn."

"Được thôi."

Ân Cửu Dã vừa đáp lời xong đã tát cho tên mập một cái, tát mạnh tới mức khiến cho tên mập chết tiệt kia đầu óc mụ mị, ngay cả mẹ ruột cũng nhận không ra.

Thân hình ục ịch của hắn xoay mấy vòng, giống như con quay đồ chơi té xuống, suýt chút nữa làm sập luôn cả sân khấu. Hắn ta bụm mặt lại, kinh sợ hô to một tiếng, "Ngươi!"

Ân Cửu Dã đưa tay chỉ về phía Ôn Nguyễn, tỏ vẻ khó xử, "Cô nương nhà ta bắt ta phải đánh, ngươi nói xem kẻ làm hạ nhân như ta sao có thể không tận lực kia chứ!"

Ôn Nguyễn nhìn Ân Cửu Dã đang diễn kịch, đúng là biết rũ bỏ trách nhiệm quá nhỉ?

Cô lại đưa mắt nhìn về phía tên kia, chậm rãi nói, "Bên ngoài cửa Xuân Nguyên lâu có treo một tấm biển, trên đó có viết một câu, ngươi không thấy sao?"

"Ta đâu phải là Kỷ Tri Dao?"

"Đúng vậy, ngươi đương nhiên không phải là Kỷ Tri Dao rồi, nhưng ngươi là... chó đấy!"

Khắp trà lâu vang lên tiếng cười, một câu này của Ôn Nguyễn khiến mọi người trong lâu ai nấy đều hả giận.

Phàm là người đến đây ngày hôm nay, có ai không phải là người yêu tranh, sớm đã nhìn tên mập này không vừa mắt.

Đối phương nổi giận, lớn tiếng quát mắng, "Xuân Nguyên lâu mở cửa ra buôn bán lại đối xử với khách hàng như vậy sao?"

"Đúng là Xuân Nguyên lâu mở ra để buôn bán, nhưng chỗ này của ta chỉ tiếp những người có lễ độ, chứ không phải dùng để chứa chấp những kẻ như ngươi." Ôn Nguyễn cúi đầu đùa với Nhị Cẩu Tử, khoé môi hơi giương lên một nụ cười nhạt, "Về sau mấy chuyện như thế này cảm phiền Giả tiên sinh tự mình ra mặt nhé, hơn nữa có làm thì cũng đừng làm ở địa bàn của Ôn gia ta, bọn ta ngại bẩn."

"Nói hay như vậy, chẳng phải đại ca của ngươi cũng là tình nhân của Thịnh Nguyệt Cơ đấy thôi!"

"Ồ? Hoá ra là do Giả tiên sinh ghen tị nên mới muốn tới Xuân Nguyên lâu gây sự sao?" Ôn Nguyễn mím môi cười, hơi nhìn về phía dưới khán đài.

Cô dám khẳng định, Giả Trăn chắc chắn là đang trà trộn trong đám người này.

Mấy chuyện làm mất mặt tình địch thế này, nếu không tự mình chứng kiến sao còn thú vị nữa chứ?

Giọng điệu của Ôn Nguyễn vô cùng mềm mạo dễ nghe lại còn có vẻ rất ngọt ngào, nhưng đảm bảo mỗi một chữ đều có thể vang tới từng ngóc ngách trong trà lâu này, dù là ai cũng có thể nghe rành mạch.

"Vất vả cho Giả tiên sinh đã tốn trăm phương nghìn kế vì Thịnh cô nương rồi! Nhưng ngài nên biết rằng bản thân không nên gây sự ở đây đâu. Ồ đúng rồi, chúc ngài sớm ngày thượng vị, có thể thay thế những người khác ở trong lòng Thịnh cô nương, trở thành người mà nàng ta yêu nhất, chứ không phải là một trong những thú vui của nàng ta."

Con ngươi lấp lánh của Ôn Nguyễn đảo một vòng, nhìn qua toàn bộ những người có mặt ở đây, tay nắm hờ lại, làm bộ như cổ vũ cho Gỉa Trăn, đôi mắt long lanh như một chú nai, đáng yêu nói, "Ta rất coi trọng ngươi đó, cố lên nha~"

"Ha ha ha ha, Nguyễn Nguyễn, nhất định là cô đã khiến hắn phải tức chết rồi, ha ha ha!!" Nhị Cẩu Tử ôm bụng cười to.

Tiếng cười vang ra từ đám người, chuyện phong lưu giữa Thịnh Nguyệt Cơ và đám tình nhân của nàng ta lúc nào cũng là đề tài hay nhất để bàn tán ở trà lâu.

Giả Trăn trà trộn trong đám người đang cười nghiêng ngả đó thầm tức giận, ngón tay siết chặt lại đến trắng bệch, khớp hàm cũng vì nín nhịn mà căng cứng.

Hận ý khó giấu.

Ôn Nguyễn thoáng nhìn lại về phía Hoạ Ngôi đang đứng ngây ngốc ở bên cạnh cô, dịu dàng nói, "Đưa bức tranh này lại cho hắn đi, hắn đã bỏ tiền ra mua nó, thế nên bức tranh này không phải của ngươi nữa, nếu như cảm thấy đau lòng thì về vẽ lại một bức mới thật đẹp là được."

"Ta, ta sẽ không vẽ một bức tranh hai lần." Hoạ Ngôi nhỏ giọng nói.

"Vậy sao? Thế thì ngươi cứ ôm đau khổ một mình đi." Ôn Nguyễn khẽ cười, ôm Nhị Cẩu Tử, dẫn theo cả Ân Cửu Dã quay người rời đi.

Xin lỗi chứ, nguyên nhân khiến cô lên sân khấu không phải vì muốn xả giận cho Hoạ Ngôi, cô làm như vậy tất cả là vì nhị ca của cô, nếu như hắn có buồn thì tự mình tìm đến Thịnh Nguyệt Cơ để được an ủi đi, chẳng liên quan gì đến cô hết.

Hoạ Ngôi nhìn bóng lưng của Ôn Nguyễn, trong mắt chứa đầy sự khó hiểu.

Ôn Nguyễn chắc hẳn không biết rằng ngày hôm nay, ở trong trà lâu này còn có một em cẩu khác... Không đúng, là một người khác, Kỷ Tri Dao.

Hắn ngồi ẩn mình trong một góc, không bị người khác phát hiện.

Kỷ Tri Dao nhìn thấy vẻ mặt muốn đánh người mà ngại bẩn của Ôn Nguyễn, thấy cô kêu Ân Cửu Dã đến giúp mình. Hắn lẳng lặng nhìn cô giả vờ đáng yêu mà ủng hộ Giả Trăn, cũng nhìn thấy cô lạnh lùng nói với Hoạ Ngôi "Thế thì ngươi cứ ôm đau khổ một mình đi!"

Hắn càng xem càng thấy thú vị, rốt cuộc là từ khi nào mà Ôn Nguyễn đã trở nên thú vị như vậy?

Đợi đến khi Ôn Nguyễn xuống khỏi sân khấu, Vu Duyệt lập tức chạy đến nắm lấy tay cô, "Ôn Nguyễn, muội có muốn học võ không, ta dạy cho muội!"

Ôn Nguyễn: "...." Một kẻ ngốc chưa ra khỏi thành đã bị trộm mất tiền như nàng, mà muốn trở thành sư phụ của cô, không biết nàng ấy nói đùa hay nói thật nữa?

Thấy Ôn Nguyễn không trả lời, Vu Duyệt tiếp tục nói, "Tính tình của muội hung dữ như vậy, sớm muộn sẽ có người đến gây chuyện với muội mà thôi! Muội phải học mấy chiêu để bảo vệ bản thân mới được!"

Ôn Nguyễn mỉm cười nhìn nàng ấy, đưa tay chỉ về phía Ân Cửu Dã, nói, "Cám ơn ý tốt của tỷ, nhưng ta đã có A Cửu rồi!"

Vu Duyệt: "Cũng đúng ha! Âm phu tử nhất định sẽ bảo vệ Ôn Nguyễn chu toàn!"

Ân Cửu Dã bật cười, vô cùng nghiêm túc đáp lại, "Nhất định rồi!"

Buổi chiều ngày hôm ấy, Ân Cửu Dã mang theo tin tức đến báo cho Ôn Nguyễn biết, tên trộm đã đột nhập nhà của Hoạ Ngôi cũng là do Giả Trăn sắp xếp.

Hơn nữa chuyện ở chợ đen cũng là do hắn ta cố ý truyền tin cho Ôn Tây Lăng, khiến cho nhị ca của cô mua bức tranh đó về.

Việc Ôn Tây Lăng chuẩn bị mở buổi đấu giá, Giả Trăn cũng đã sớm biết từ trước. Hắn ta nhất định đã đoán ra được Ôn Tây Lăng muốn kiếm được một khoản lớn từ buổi đấu giá này nên hắn sớm có chuẩn bị.

Đương nhiên chỉ cần Giả Trăn tặng cho Ôn Tây Lăng một miếng thịt lớn, nhị ca của cô nhất định sẽ tự chui đầu vào lưới mà thôi!

Đúng là một mũi tên trúng nhiều con nhạn nhỉ?

Đầu tiên là có thể hạ nhục được Hoạ Ngôi.

Tiếp theo là cho thể làm cho thanh danh của Xuân Hoa lâu qua buổi đấu giá này mà bị vấy bẩn. Nếu như không có cái tát ngày hôm nay của Ôn Nguyễn, chắc chắn về sau sẽ chẳng có ai dám đem đồ tốt của mình đến Xuân Nguyên lâu đấu giá nữa.

Cuối cùng, là muốn đánh vào Ôn Bắc Xuyên. Chẳng phải Ôn Tây Lăng là em trai của Ôn Bắc Xuyên sao? Gần đây hắn ở chỗ Thịnh Nguyệt Cơ rất được sủng ái, thế nên Giả Trăn có tức giận cũng là chuyện dễ hiểu mà thôi.

Nếu mà Giả tiên sinh có cơ hội vào hậu cung bày mưu tính kế, nhất định sẽ trở thành người đứng đầu đó nha~

Ôn Nguyễn đau đầu ôm trán, nhị ca của cô ngốc như vậy, rốt cuộc làm sao mà có thể trở thành phú nhị đại giàu khắp một vùng vậy hả? Không có ai đến dụ hắn mất hết gia sản sao?

Ôn Tây Lăng đối với thắc mắc này của muội muội mình, đáp lại vô cùng đơn giản, "Người chết vì tiền, chim chết vì mồi? Tiền sao chỉ có thể đơn giản là tiền được? Đó là mạng sống của ta! Hơn nữa ta chỉ vô tình trúng chiêu của hắn thôi, chứ không phải lúc nào cũng ngốc như vậy đâu!"

Ôn Nguyễn lạnh nhạt đáp, "Ồ ra vậy!"

Ôn Tây Lăng: " Có phải tiểu muội không tin ta không?"

Ôn Nguyễn: "Tin mà."

Ôn Tây Lăng: "Âm Cửu, ngươi cảm thấy tiểu muội có tin ta không?"

Ân Cửu Dã: "Tin."

Ôn Nguyễn thầm vỗ lưng Ân Cửu Dã một cái, không hổ là người hầu thân cận của ta, hiểu ý đấy.

Đợi mọi người giải tán xong xuôi, Ôn Tây Lăng cũng phải đi giải quyết tiếp công việc của mình, Vu Duyệt thì đã trở về nhà trước, chỉ còn Ôn Nguyễn ôm Nhị Cẩu Tử hồi phủ cùng với Ân Cửu Dã.

Đi đến nửa đường thì gặp được một người.

Đấy là một người đàn ông tầm tam tuần, dáng người cao gầy, ngũ quan đoan chính, ở bên hông đeo một món trang sức bằng ngọc khá kì lạ.

Đó là một cái bàn tính nhỏ.

Bằng vật nhận chủ, Ôn Nguyễn có thể nhận ra đối phương chính là Giả tiên sinh trong truyền thuyết - Giả Trăn.

Tính cách của nhân vật này là một người cực kì biết tính toán chi ly, đa mưu đa kế, nhất định sẽ không để mình phải chịu thua thiệt trước kỳ ai, vô cùng phù hợp làm một thương nhân.

Thế nhưng một người như hắn lại có thể nhường nhịn với thói phong lưu của Thịnh Nguyệt Cơ, cho dù nàng có đối xử với hắn như thế nào, ở bên ngoài có bao nhiêu người khác, Giả Trăn đều có thể vì nàng mà chịu đựng. Cho dù nàng muốn hắn phải trả bất kì giá nào hắn cũng đều đồng ý.

Không hề giống với bản tính một người thương nhân keo kiệt như hắn tí nào.

Vì yêu người mà không còn là chính mình! Vì yêu người mà chẳng cần bất kì hồi đáp nào!

Ông chủ giàu nhất một vùng x Tuyệt thế ca linh phong tình vạn chủng, tiểu thuyết hào môn thế gia kiêm giới giải trí bản cổ đại nha~

Não của Ôn Nguyễn không tự chủ mà nghĩ đến tới những cảnh cấm trẻ em giữa Giả Trăn và Thịnh Nguyệt Cơ, hừm, cũng không có gì đặc sắc lắm.

Cái bàn tính bằng ngọc được treo bên hông Giả Trăn kia chính là thứ đồ vật mà hắn trân quý nhất, bất kể ai muốn chạm vào cũng không được, nhưng mỗi khi hắn ta ân ái cùng với Thịnh Nguyệt Cơ, đều sẽ dùng nó để chơi đùa với Thịnh Nguyệt Cơ.

Để cô cố nhớ lại xem, trong sách miêu tả thế nào nhỉ? Hình như là những hạt châu bằng ngọc trên bàn tính có hơi lạnh, mỗi lần lướt qua lưng của Thịnh Nguyệt Cơ đều sẽ gây cảm giác kích thích vô cùng, giống như người hiện đại chúng ta sử dụng đá lạnh tạo hứng thú với nhau vậy.



Thật biết cách chơi nha~

"Ôn cô nương." Giả Trăn chắp tay chào hỏi Ôn Nguyễn.

"Chào Giả tiên sinh." Ôn Nguyễn cố gắng kiềm lòng không nghĩ tới mấy cảnh bổ não giữa Giả Trăn vả Thịnh Nguyệt Cơ nữa, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Những lời mà Ôn cô nương nói ngày hôm nay ở Xuân Nguyên lâu không biết nếu như đại ca của ngươi biết sẽ như thế nào nhỉ?" Giả Trăn nhìn cô nở nụ cười trào phúng.

Ôn Nguyễn vuốt lông Nhị Cẩu Tử, cười nhạt đáp, "Giả tiên sinh mỗi tháng chi cho Thịnh cô nương không biết bao nhiêu tiền bạc, vì nàng ta mà xây đài ngọc, mở lầu vàng, tìm hết những vật quý giá nhất trên trần đời dâng lên cho nàng, chỉ mong có thể đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân. Nếu so với ngươi, đại ca ta đúng là bủn xỉn hơn nhiều! Trừ bỏ tấm thân của hắn ra thì còn có gì khác nữa đâu? Chính vì vậy ta đương nhiên là phải vì Giả tiên sinh mà bất bình, quyết hao hết tâm kế mong giúp ngươi ôm được mỹ nhân về tay."

Sắc mặt Giả Trăn tối sầm lại, "Ngươi đúng là không biết sợ là gì cả!"

Ôn Nguyễn bình tĩnh đáp lời hắn, "Là do Giả tiên sinh từ mình tìm đến cửa muốn nói chuyện với ta trước đấy chứ, sao ngài lại có thể trách ta được? À đúng rồi, nhờ có công của Giả tiên sinh không tiếc tiền bao nuôi Thịnh Nguyệt Cơ nên nàng mới có thể phong tình vạn chủng, mềm mại yêu kiều như bây giờ, đại ca ta xem như là được hời rồi. Thân là muội muội của hắn, ta thay mặt đại ca mình, cám ơn ngài!"

Ân Cửu Dã không nhịn được nữa, bật cười ra thành tiếng.

Ôn Nguyễn hơi quay đầu liếc hắn một cái, Ân Cửu Dã lập tức thu lại ý cười, phất tay ra hiệu cho nàng tiếp tục.

Giá Trăn thù giận đan xem, tuy vậy hắn cũng chẳng thể làm gì cô cả, chỉ có thể âm thầm siết chặt tay thành quyền.

Thân phận thiên kim hầu phủ của Ôn Nguyễn chính là lá bùa hộ mệnh cho cô.

Cô cũng chính là vì ỷ vào thân phân của mình nên mới buông ra lời trào phúng không hề kiêng nể ai cả.

Có ngon thì nhào dô~

Ôn Nguyễn tỏ vẻ đáng yêu ngước đầu nhìn Giả Trăn, y hệt một đoá hoa trắng thuần khiết sạch sẽ không nhiễm bụi trần, có điều, lời nói của cô lại giống như muốn chọc tức chết người ta, "Giả tiên sinh còn việc gì nữa không? Nếu không thì ta xin được trở về trước, không làm phiền ngài kiếm tiền bao dưỡng Thịnh cô nương nữa."

Hận ý từ đáy lòng Giả Trăn cơ hồ muốn hoá thành đao, hận không thể chém cho Ôn Nguyễn một nhát. Dù vậy, hắn cũng chỉ có thể chịu chết nhẫn nhịn cơn tức giận của mình lại, ngữ điệu tàn nhẫn đáp lại cô, "Trong lời nói của cô nương tựa hồ đều là mang theo khinh thường mỗi khi nhắc đến Nguyệt Cơ, đối với ta đều là chực chờ cơ hội mong có thể hạ nhục ta. Thế nhưng ngươi lại không hề nghĩ đến, bản thân rời khỏi Hầu phủ thì có là cái thá gì chứ?"

Ôn Nguyễn bật cười, "Là một cô nương có lòng tự trọng nha~"

"Ngươi!"

"Trên thế gian này còn được mấy người như ta đâu."

"Ôn Nguyễn!"

"Có ta đây!"

"Sớm muộn gì ngươi cũng phải trả giá cho những gì ngươi làm!"

"Đàn ông chỉ có mạnh miệng thôi cũng vô dụng, mấy phương diện khác cũng phải mạnh mới được."

Ôn Nguyễn nhìn Giả Trăn cười tủm tỉm, một câu này của cô suýt nữa làm cho Giả Trăn tức tới mức hộc máu.

Bởi vì, Giả Trăn, không được.

Tại sao hắn phải dùng cái bàn tính làm bằng ngọc ấy để tìm tình thú chứ? Đáp án chính là, vì hắn không được, vì người anh em của hắn yếu ớt đó.

Chao ôi, đồ ăn đã dâng đến tận miệng rồi mà còn không ăn được, thảm quá thảm, quá ác qúa tàn nhẫn quá bi thảm.

Trọng điểm là Giả Trăn không hề biết Ôn Nguyễn đang ám chỉ phương diện ấy ấy của hắn, có điều hắn có tật giật mình, bản thân không kiềm được mà chột dạ, cảm thấy chính mình giống như bị bóc trần, bị người người chỉ trỏ chê cười.

Tức giận trong lòng không thể kiềm lại, Giả Trăn đột ngột tiến về phía trước một bước.

Ân Cửu Dã thấy vậy lập tức tiến lên che chắn cho Ôn Nguyễn, "Giả tiên sinh, ngài muốn làm gì?"

Ôn Nguyễn ở phía sau Ân Cửu Dã lò ra nửa cái đầu, vẫn cứ cười tủm tỉm nhìn Giả Trăn, "Đúng đó, Giả tiên sinh muốn làm gì vậy, bộ ta nói sai điều gì rồi hay sao?"

Trong giọng nói của cô mang theo ý muốn uy hiếp, khiến cho Giả Trăn cảm thấy nếu hắn còn tiếp tục tỏ ra nguy hiểm với Ôn Nguyễn nữa thì cô sẽ lập tức mang chuyện hắn yếu sinh lý ra kể cho toàn dân thiên hạ nghe.

Nhưng làm sao cô có thể biết được chuyện đó?

Giả Trăn không thể không chùn bước.

Ôn Nguyễn vẫn cố ý núp đằng sau lưng Ân Cửu Dã, hơi ngước đầu nhìn hắn, "Chúng ta về thôi!"

"Được!" Ân Cửu Dã cũng phối hợp hơi cúi đầu xuống nhìn Ôn Nguyễn, bây giờ trên mặt nàng ấy đều là ý cười xấu xa sau khi thực hiện được trò đùa dai của mình.

Chính hắn cũng không hiểu lời ban nãy của Ôn Nguyễn là có ý gì?

Thế nhưng ở đây chúng ta có Nhị Cẩu Tử hiểu cô có ý gì.

Mèo con ở trong lòng cô cười như điên, suýt chút nữa thì lăn xuống đất, "Nguyễn Nguyễn lợi hại, há há há há há, cứu mạng há há há há, tôi cười muốn tắt thở há há há, cô có nhớ trong sách có viết mỗi lần Giả Trăn thấy được mà ăn không được đều cảm thấy bản thân có lỗi không? Chời má trên đầu đội một chục cái nón xanh rồi mà còn thấy có lỗi cho được nữa ha ha ha ha!!"

Ôn Nguyễn nghe tiếng cười vang của Nhị Cẩu Tử, bản thân cũng phải kìm chế lắm mới không bật cười thành tiếng. Suy nghĩ của tên Giả Trăn này đúng là quá vặn vẹo, mà vặn vẹo theo kiểu gây cười cho người khác mới mệt ấy chứ.

Ân Cửu Dã nhìn dáng vẻ nhịn cười của nàng, chậm rãi nhấc ống tay áo lên che trước mặt nàng, dịu dàng nói, "Được rồi, ngươi cứ cười trước đi, ta giúp ngươi che, khi nào cười xong rồi chúng ta lại đi tiếp."

Ôn Nguyễn hơi ngẩng đầu nhìn Ân Cửu Dã, nắm lấy tay áo của hắn, thật sự buông lỏng mà cười thành tiếng.

Cười đến cả người run rẩy, hai mắt cong lên thành hình lưỡi liềm.

Tâm trạng của Ân Cửu Dã cũng theo đó mà tốt lên, ngữ khí trong bất tri bất giác đều tràn ngập sự cưng chiều, "Trêu chọc hắn vui đến như vậy sao?"

Ôn Nguyễn cười đã đời, chậm rãi buông tay áo của Ân Cửu Dã ra, điều chỉnh lại biểu cảm của mình một chút, sau đó mới đáp lời, "Ta đang xả giận cho nhị ca!"

"Cái này mà cũng gọi là xả giận sao?" Ân Cửu Dã nói.

"Ta còn có thể làm gì nữa chứ? Không lẽ ngươi đến đánh hắn một trận sao?"

"Có thể, dù sao ta cũng đã từng giúp ngươi đánh người rồi!"

"Ngươi đang tiếp tay cho kẻ ác là ta sao?"

"Ta rất sẵn lòng, hơn nữa điều này không phải sẽ biến thành niềm vui cho ngươi sao?"

"Nhưng ta sẽ không thêm tiền công cho ngươi đâu."

"Nếu ta bị thương, vậy ngươi có thể cho ta chút phí tai nạn lao động không?"

"Cũng được thôi, nhưng tốt nhất là ngươi đừng bị thương!"

"Ngươi đang lo lắng cho ta sao?"

"Không phải, tiền mời lang trung đến rất mắc."

"......"

"Thái độ của ngươi thế này là thế nào, tiền mà ta dùng đều là do nhị ca kiếm được đấy, đương nhiên là phải xài tiết kiệm một chút rồi!"

"Cô nương đúng là một người cần kiệm."

"Cảm ơn."

Ôn Nguyễn vừa nói xong lập tức không nhịn được cười, vô thức nắm lấy tay áo Ân Cửu Dã cười tiếp.

Ân Cửu Dã chậm rãi giơ tay lên, muốn thử xoa đầu cô một lần.

Nhưng cuối cùng vẫn bỏ tay xuống, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Chờ đến khi Ôn Nguyễn bình tĩnh trở lại, lúc đó hai người mới sóng vai cùng nhau trở về.

Đột nhiên Ân Cửu Dã nói với nàng một câu, "Hình như Giả Trăn rất có địch ý với Hoạ Ngôi."

Nếu như là ngày thường, Ôn Nguyễn nhất định sẽ chẳng thèm nhắc đến mấy người đàn ông của Thịnh Nguyệt Cơ, nhưng ngày hôm nay có lẽ trêu chọc Giả Trăn vui đến quên trời quên đất, tinh thần cũng thả lỏng hơn một chút, tiện miệng đáp lại, "Hắn không chỉ có địch ý với Hoạ Ngôi không đâu, mà là hắn có địch ý với tất cả những người đàn ông bên cạnh Thịnh Nguyệt Cơ."

Ân Cửu Dã hỏi tiếp, "Tại sao?"

Ôn Nguyễn tinh ý nhận ra, ngay cả Nhị Cẩu Tử ở trong lòng của cô sau khi nghe câu hỏi của Ân Cửu Dã cũng âm thầm dựng thẳng lỗ tai lên, dáng vẻ hóng chuyện.

Cô khẽ xoa đầu Nhị Cẩu Tử, mỉm cười đáp, "Nếu hỏi ai trong số những người tình nhân của Thịnh Nguyệt Cơ là người có tính chiếm hữu cao nhất, ai là người yêu nàng ta điên cuồng nhất, chắc hẳn Giả Trăn phải là người đứng đầu."

Tới mức, hắn hận không thể đem hết những người đàn ông bên cạnh nàng ta giết chết.

Mà trong 7 viên ngọc rồng của Thịnh Nguyệt Cơ, người có thể dễ dàng bắt nạt nhất chỉ có Hoạ Ngôi.

Có ngon thì thử động vào Kỷ Tri Dao, động vào Lữ Trạch Cẩn hay thậm chí là dám động vào Ôn Bắc Xuyên mà xem?

Ân Cửu Dã lại hỏi nàng, "Cô nương làm sao biết được điều đó?"

Lần này thì Ôn Nguyễn không có cách nào trả lời được rồi, cô chỉ có thể cười qua loa, như có như không đáp, "Bởi vì người tiêu tiền cho Thịnh cô nương nhiều nhất là hắn đó!"

Bản thân đã có tật, chỉ cần lơ là một chút là đã có thể tự mình mang tâm lí lo sợ, hơn nữa, với mấy loại bệnh không dễ nói ra như thế, đối với đàn ông là một sự sỉ nhục rất lớn.

Nghĩ đến chuyện những người đàn ông khác có thể từ chỗ Thịnh Nguyệt Cơ nếm được trái ngọt vô số đêm, còn hắn lại không có phúc phần đó, chẳng phải càng đả kích hắn gấp trăm ngàn lần sao? Giả Trăn không trở nên biến thái mới là lạ đó.

Ân Cửu Dã bật cười, "Ta thực sự cho rằng hậu cung của Thịnh Nguyệt Cơ là chốn sóng im biển lặng, tương thân tương ái, chung sống hoà bình đấy."

"Chuyện mà từ xưa đế nay còn chẳng có đế vương nào làm được vậy mà ngươi cũng dám cho rằng nàng ta có thể?" Ôn Nguyễn cười, "Chẳng qua bọn họ đều đang cố gắng áp chế sự ghen ghét của bản thân xuống thôi."

"Hình như cô nương không thích hai chữ 'hậu cung' này cho lắm?" Ân Cửu Dã đầy ẩn ý hỏi nàng.

"Ngươi thích sao? Cũng đúng thôi, đàn ông ai mà chẳng mơ có được hậu cung ba ngàn giai lệ cơ chứ!"

"Ta là đang hỏi ngươi đấy?"

"Không thích, ồn ào lắm."

"Ta biết rồi!"

"Ngươi biết cái gì chứ?"

"Biết ngươi không thích hậu cung."

Ôn Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái, trong lòng thầm nghĩ, cho dù có nói như vậy, cho dù ta có không thích thì hoàng đế trên kia sẽ không để người khác mở hậu cung sao?

Nhị Cẩu Tử giơ móng vuốt nhỏ bé của em ấy lên, muốn phát biểu đôi điều, "Nguyễn Nguyễn, nếu như theo những gì cô nói, chẳng phải mối quan hệ giữa mấy người Thịnh Nguyệt Cơ sớm muộn gì cũng có ngày đổ máu sao?"

Ôn Nguyễn đưa tay nựng khuôn mặt béo ú của Nhị Cẩu Tử, không trả lời.

Thịnh Nguyệt Cơ có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến cô, chỉ cần không lôi cô vào thì tất cả bọn họ chỉ là diễn viên quần chúng trong cuộc đời cô thôi.

Đương nhiên, nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước, cho dù cô có không muốn thì drama nó cứ ập vào cô một cách vô tội vạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Tiểu Trung Khuyển Của Tôi Là Thái Tử Điện Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook