Xuyên Sách: Tiểu Trung Khuyển Của Tôi Là Thái Tử Điện Hạ

Chương 27:

Hoa Tan Thiên

19/09/2024

Ngày diễn ra đại hội Hoa Nhạc.

Lần đầu tiên Ôn Nguyễn cảm nhận được thế nào gọi là đường xá đông đúc, người người đua nhau đi trẩy hội.

Ngày hôm ấy, dường như toàn bộ mọi người trong kinh thành đều dắt tay nhau xuống phố, kéo nhau đến con sông ở cạnh vách thành, tầng tầng lớp lớp chen chúc nhau xem hội.

Đến nỗi, cứ ngày này hằng năm đều sẽ có một nhóm thị vệ trong cung đến đây canh chừng, đề phòng chuyện bất trắc xảy ra.

Cuộc tranh tài ngày hôm nay có sự góp mặt của năm tuyển thủ, chính vì thế trên sông cũng có năm chiếc thuyền hoa đang chuẩn bị xuất trận. Có điều, trong năm người đó có ba người là đến đây tham gia cho vui, bởi chẳng ai trong số họ có đủ khả năng để tranh giành với Thịnh Nguyệt Cơ và Từ Hoa cả.

Nói gì đi nữa thì đây cũng chỉ là một cuộc thi so vị kim chủ ở sau lưng mỗi người ai mạnh hơn mà thôi!

Ở hai bên ven sông được người ta dựng lên năm cái trại, chỉ cần mang tiền đến bỏ phiếu, lập tức sẽ có người hô lên cho mọi người biết.

Bọn họ còn cố ý mời đến thêm người đến làm trọng tài, chấm điểm, cho điểm, mỗi một điểm đều sẽ được gõ trống tuyên cáo.

"Cái này chẳng phải giống y hệt như bỏ phiếu trên internet, kích thích mọi người ra sức nạp tiền hay sao?" Nhị Cẩu Tử nhìn xung quanh, không nhịn được chửi tục một tiếng.

Ôn Nguyễn vuốt lông mèo, cô ngồi ở vị trí tốt nhất trong một khán đài được dựng giữa hồ, nhìn xung quanh hóng chuyện, trong lòng cũng có chút cảm thán, người nghĩ ra chuyện này quả thực là thiên tài.

Cuộc thi này còn có một chỗ rất ác, đó là một khi đã thua, thì toàn bộ số tiền mà mọi người ủng hộ cho bên thua đều bị người thắng cầm đi hết, chỉ chia cần chia hai phần cho bên tổ chức.

Cạnh tranh có bao nhiêu gay gắt, dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng ra được.

Một lúc sau, thuyền hoa của Thịnh Nguyệt Cơ và Từ Hoa vô tình chạm mặt với nhau, hai người đứng ở đầu thuyền, hành lễ xem như chào hỏi đối phương.

Y phục ngày hôm nay của Thịnh Nguyệt Cơ vô cùng lộng lẫy, vũ y đỏ trắng đan xen, giữa hai đầu lông mày nàng ta vẽ một một đoá hoa bằng chu sa, chỉ cần một cái nhấc tay cũng có thể bắn ra phong tình khắp tứ phía, đặc biệt yêu mị.

Tuy rằng Từ Hoa cũng mặc một bộ y hoa thế nhưng cũng không thể bì lại được khí chất yêu nghiệt của nàng ta.

Hơn nữa trên thuyền của Thịnh Nguyệt Cơ còn có Tiêu Trường Thiên và Hoạ Ngôi, Tiêu Trường Thiên đến đây là vì muốn đệm đàn cho nàng ta, mà cây cầm hắn mang theo, chính là Hầu Vĩ cầm đại danh đại đỉnh trong thiên hạ.

Hoạ Ngôi có mặt ở đây cũng là vì muốn vẽ tranh cho Thịnh Nguyệt Cơ, hắn muốn đem hết những gì đẹp đẽ nhất của nàng vẽ thành tranh.

Khí thế này thật sự doạ người quá đi mất!

"Muội muội khẩn trương sao?" Ôn Tây Lăng hỏi cô.

"Không có gì để khẩn trương cả." Ôn Nguyễn hơi dựa người vào lan can, nhàn nhạt nhìn phía dưới.

Cô đã bàn bạc qua với Từ Hoa từ trước, nếu bọn họ giả nữ trang chưa chắc đã có khả năng thắng được một người phụ nữ chân chính, thập phần yêu mị như Thịnh Nguyệt Cơ, không thì cứ để Từ Hoa mặc nam trang, tới lúc đó chỉ cần đợi xem kịch vui là được.

Chỉ là Thịnh Nguyệt Cơ được Tiêu Trường Thiên đệm đàn cho hát, còn Từ Hoa, cô không biết rốt cuộc Ân Cửu Dã sẽ mang ai đến đệm đàn cho Từ Hoa nữa.

"Cô nương không cần lo lắng đâu." Ân Cửu Dã nghiêng người rót cho Ôn Nguyễn một chén trà, bình tĩnh nói với nàng.

"Nếu làm không tốt, ta nhất định sẽ trừ tiền công của ngươi."

"Vì tiền công của chính mình, ta không dám làm không tốt nha!" Ân Cửu Dã cười, nhìn về phía Từ Hoa, "Nàng nhìn ở bên đó mà xem."

Giọng hát của Thịnh Nguyệt Cơ rốt cuộc như thế nào, Ôn Nguyễn cũng đã từng nghe qua, nay tân khúc của nàng ta lại càng hoàn hảo, những người đứng ở hai bên bờ sông nghe hết đoạn hát ấy rất lâu cũng không thể lấy lại được bình tĩnh, cứ si mê chìm đắm mãi trong khúc nhạc đó.

Ôn Nguyễn không nói gì, chỉ âm thầm vuốt ve Nhị Cẩu Từ, chờ xem Từ Hoa tiếp chiêu như thế nào.

Bất ngờ thay, Từ Hoa không mang theo bất kì một nhạc công nào.

Trước mặt hắn đặt một dãy ngọc, mặc y hoa, trên tay cầm theo một cây kim trượng, nhẹ gõ vào dạy ngọc, âm thanh vang lên thanh thuý du dương.

Giọng nói của Từ Hoa phải xem là đã đạt được cực hạn của sự linh hoạt, trừ phi được đệ nhất thiên hạ cầm sư Tiêu Trường Thiên ở bên kia nguyện ý đệm nhạc cho, nếu không, bất kì tiếng đàn nào cũng chỉ làm phá hư đến sự hoàn mỹ trong ca khúc của Từ Hoa mà thôi.

Chính vì vậy, nếu đã không có được Tiêu Trường Thiên, chi bằng dùng tiếng gõ ngọc đơn giản nhưng cũng là thanh toát nhất để đệm cho Từ Hoa.

Từ Hoa chậm rãi ngâm khúc, có thể dễ dàng thấy được sự khác biệt giữa giọng ca của hắn với giọng hát yêu mị củaThịnh Nguyệt Cơ, đó chính là giọng hát của Từ Hoa khiến người ta cảm nhận được sự thanh thản và yên bình, giống như chim sơn ca ở trong núi cất tiếng hót, khiến cho trăm hoa đua nở vào những ngày xuân, khiến cây cối xanh mướt um tùm trong những ngày hạ, tiếng hát của Từ Hoa còn trong trẻo như ánh nắng mùa thu, như sương sớm của những ngày tuyết cuối đông.

Trong lòng Ôn Nguyễn khá kinh ngạc, khẽ nhướng mày, nhìn về phía Ân Cửu Dã một cái.

Ân Cửu Dã mỉm cười.

"Thông minh." Ôn Nguyễn nói.

"Phải cám ơn Nhị công tử đã chịu bỏ ra biết bao nhiêu là ngọc tốt như thế này."

Ôn Nguyễn không hiểu Ân Cửu Dã có ý gì, chuyện dùng ngọc để đánh đệm với chuyện Nhị ca bỏ được mấy viên ngọc tốt này thì có liên quan gì tới nhau đâu? Sử dụng xong thì mang về là được chứ gì?

Đột nhiên, chiếc kim trượng trong tay Từ Hoa gõ mạnh xuống một phát, cả một dãy ngọc đều nứt hết.

Công tử vô song, ngọc vỡ vào nước, cầm bình rượu đặt trên cao, đưa rượu ngọt chảy vào yết hầu, vừa phóng đãng vừa phong lưu.

Đây hẳn là thần tiên đang cuồng say rẽ mây đáp xuống nơi này.

Hắn như chim sơn ca bay vút lên tận trời, vượt ra khỏi sơn cốc âm u, hoá thành một con chim ưng hùng dũng ngao du khắp đất trời, chiến đấu với trời xanh, dũng cảm vượt biển lớn, tự do tự tại, tựa như một làn gió mới thổi đến khắp giang sơn, mênh mông cuồn cuộn.

Tiêu Trường Thiên giữ lại dây đàn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Từ Hoa.



E rằng trong khắp thiên hạ này không có ai hiểu âm luật hơn Tiêu Trường Thiên cả, mà hắn của hiện tại, là đang cảm thấy khiếp sợ trước sự vang dội và nội lực trong giọng hát của Từ Hoa.

Tiêu Trường Thiên hơi lo lắng, thoáng nhìn về phía Thịnh Nguyệt Cơ. E là Hoa Nhạc đại hội năm nay, nàng không thể thắng một cách nhẹ nhàng được rồi.

Bàn tay giấu dưới ống tay áo của Thịnh Nguyệt Cơ cũng không nhịn được mà siết chặt.

Ôn Nguyễn ôm lấy mèo con ngồi thẳng người dậy, không thể tin được nhìn về hướng Từ Hoa.

Giọng hắn rành mạch rõ ràng vang lên, trong trẻo như ngọc, sắc bén như gươm, "Mỗi chúng ta có ba bảo vật cần phải giữ: Một là dũng, hai là trí, ba là dám vì thiên hạ trước vì mình sau."

Ngón tay Ôn Nguyễn chợt nắm chặt lại, giữ lấy Nhị Cẩu Tử.

"Nguyễn Nguyễn, cô bị gì thế?" Nhị Cẩu Tử nhận ra cô có điểm khác thường nên mới quan tâm hỏi han cô.

Ôn Nguyễn không đáp lại, chỉ lắc đầu tỏ vẻ không sao.

Lời trong câu hát vừa rồi của Từ Hoa thuộc《 Đạo Đức Kinh 》, nguyên gốc nên là: một là nhân từ, hai là tiết kiệm, ba là không dám vì thiên hạ trước tiên.

Ân Cửu Dã dựa người ở phía lan can, chậm rãi uống trà, mấy chữ trong câu hát đều là hắn sửa giúp cho Từ Hoa, nhìn thấy biểu cảm của cô có chút thay đổi, trong lòng vô cùng tò mò không biết nàng nghĩ sao về việc này.

"Nhị ca, trước kia người đã từng nghe khúc này của Từ Hoa chưa?" Ôn Nguyễn hỏi.

"Nghe qua rồi, ta cảm thấy không có vấn đề gì cả, không phải chỉ là sửa lại mấy chữ thôi sao?" Ôn Tây Lăng cười, đáp, "Ta cảm thấy sửa rất hay đấy chứ, làm người đương nhiên là phải có lòng dũng cảm dám hi sinh vì thiên hạ rồi."

Ôn Nguyễn cười một tiếng, sửa mấy chữ đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng mấy chữ này được sửa lại quá mức hào hùng rồi, giống như muốn dùng nó để thuần phục thiên hạ vậy.

Từ Hoa chẳng qua chỉ là một ca linh nhỏ bé mà thôi, sao hắn lại có thể có được cách nhìn như thế?

Không đợi Ôn Nguyễn nghĩ nhiều thì đã đến thời gian để "đập tiền" cho Từ Hoa.

Giờ phút này, tiền bạc tựa hồ như những con số vô nghĩa, Ôn Nguyễn chỉ nghe thấy những tiếng hô lâu lâu lại được vang lên, từng con số cao đến kinh người cứ thi nhau nhảy ra, khó phân cao thấp.

Đây là một cuộc giằng co vô cùng kịch liệt giữa Giả Trăn và Ôn Tây Lăng.

Nói chính xác hơn đó là chính là cuộc đọ sức giữa đội ngũ kim chủ của Thịnh Nguyệt Cơ với Ôn Tây Lăng, nhị công tử nhà chúng ta hôm nay được xem như là người tiên phong trong việc áp chế Thịnh Nguyệt Cơ.

Ôn Nguyễn cảm thấy mọi chuyện cũng nên được kết thúc rồi, lập tức đến nói Ôn Tây Lăng dừng tay lại, dù sao đi nữa thì nhị ca cũng không nên chỉ vì một cái vị trí Center nhỏ bé này mà tiêu tốn toàn bộ tài sản.

Trong lúc Ôn Tây Lăng đang đau lòng cho số bạc mình đã bỏ ra thì đột nhiên có người đến cầu kiến.

Chưởng quầy của Cửu Hãn lâu, người cầm lái của đệ nhất hoàng thương "Cửu" hiệu, người ngay cả Bệ hạ cũng phải nể mặt vài phần, Lam Quyển.

"Không biết Lam chưởng quầy đại giá quang lâm là vì có việc gì vậy?" Ôn Tây Lăng thấy Lam Quyển đến, lập tức đứng dậy chào hỏi.

"Thời gian cấp bách, tại hạ sẽ không cùng Ôn công tử vòng vo nữa, Lam mỗ sẽ cho Từ Hoa công tử một trăm. Nhưng ta có điều kiện, sau khi Từ Hoa công tử lấy được tiền thưởng dành cho người thắng cuộc, ta cũng phải được chia một phần."

"Chỉ có một trăm lượng mà ngươi cũng muốn đòi chia hoa hồng với ta sao?" Ôn Tây Lăng nghe Lam Quyển nói xong, trong đầu không kìm được thầm nghĩ, chẳng lẽ đầu óc lão già này bị chó gặm rồi hay sao.

"Vạn, một trăm vạn lượng."

"Ối giời Lam huynh, ta cùng huynh đã sớm là tri kỉ, thậm chí có thể nói là tình thâm đấy. Nể tình huynh đệ giữa chúng ta, ta cho huynh một chút ưu đãi nha, hai tám, huynh hai ta tám." Ôn Tây Lăng lật mặt nhanh như lật bánh tráng.

"Năm năm."

"Ba bảy."

"Năm năm."

"Bốn sáu."

"Năm năm."

"Ta không cần ngươi tham gia nữa."

"Bốn sáu, thành giao."

"Mời ngài!"

Một trăm vạn lượng bạc trắng cứ như vậy được rót vào cho Từ Hoa.

Ở trong căn đình cách vách, Giả Trăn thầm siết chặt lòng bàn tay, không thể tin nổi những gì mình nghe được.

Ôn Tây Lăng điên rồi sao?

"Giả tiên sinh, chúng ta, chúng ta có theo hay không ạ?" Chân của tên người hầu đó run rẩy, hắn chưa từng thấy qua ai đốt nhiều tiền như vậy vào mấy việc vô bổ thế này đâu.

Giả Trăn đảo mắt chiếc thuyền hoa của Thịnh Nguyệt Cơ, khuôn mặt nàng hiện rõ vẻ luống cuống.

"Theo!"

Ôn Tây Lăng sau khi biết Giả Trăn cũng theo, tức giận đến mức mắng người, "Đúng là có bệnh thật mà, một ả đàn bà dơ bẩn đáng giá nhiều tiền như vậy sao?"

Đột nhiên ở phía trại của Thịnh Nguyệt Cơ vang lên tiếng hô của người thu phiếu, "Tân thân vương phủ, Lữ thế tử, ba ngàn lượng."



Ôn Nguyễn xoa mi tâm, cái tên này thật là... Chờ về bị cha ngươi đánh gãy chân đi.

Chưa kịp quay đầu lại thì lại nghe được thêm một tiếng, "Hữu tướng Vu phủ Vu cô nương, ba ngàn lượng.

Ôn Nguyễn: "......" Chân của Vu Duyệt cũng đi theo luôn rồi.

Vu Duyệt sau khi đi 'ném tiền' xong thì quay lại, kéo ống tay áo Lữ Trạch Cẩn, "Sáu ngàn lận đấy, ngươi không sợ bị cha ngươi đánh gãy chân sao?"

"Sợ, thế nên nếu như ta thật sự bị cha ta đánh gãy chân thì ngươi nhớ đến đẩy xe lăn cho ta đấy, cám ơn trước." Trái tim Lữ Trạch Cẩn rất đâu.

Sáu vạn lượng bạc trắng lận đấy!

Không biết tên súc sinh nào nghĩ ra cái chủ ý để cho mọi người đốt tiền như vậy nữa.

Ban đầu Lữ Trạch Cẩn vốn dĩ muốn đem hết toàn bộ ngân phiếu để bầu cho Thịnh Nguyệt Cơ. Thế nhưng hắn cũng chẳng hiểu tại sao khi bản thân nghe Từ Hoa hát lại có cảm giác rất xúc động, hơn nữa... Dù thế nào đi nữa thì Ôn Nguyễn và Vu Duyệt cũng đều là bạn bè của hắn, nếu giúp được thì giúp thôi, phải công bằng một chút.

Vì vậy hắn đã chia cho Vu Duyệt ba ngàn lượng, để nàng đi bỏ phiếu cho Từ Hoa.

Chưa kịp định thần lại, Lữ Trạch Cẩn lại nghe tiếng hô phiếu vang lên, "An Lăng Quân Kỷ tướng quân, ba mươi vạn lượng bạc trắng."

Ôn Tây Lăng tức đến mức giậm chân, "M* nó!"

Ôn Nguyễn có linh cảm nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ có chuyện xảy ra.

Lam chưởng quầy đứng ở bên cạnh đột nhiên cảm nhận được phía sau lưng mình bị một lực vô hình đánh vào, hắn lập tức hiểu ý, nói với Ôn Tây Lăng, "Theo, thêm hai mươi vạn nữa."

Ôn Tây Lăng vui mừng ôm chặt lấy Lam Quyển, vô cùng cảm kích, "Lam huynh đúng là huynh đệ tốt của ta mà!"

Lam chưởng quầy mỉm cười nói "Không có gì" với Ôn Tây Lăng, nhưng thật ra, tay của hắn đã bắt đầu run rẩy rồi đấy.

Công tử, không thể chơi như vậy đâu, sẽ có gì mất.

Quốc khố còn đang chờ ta giao tiền, quân lương ở biên quan năm nay còn chưa phát đâu đấy.

Ân Cửu Dã thản nhiên uống trà, thuận tay ném trái cây về phía thuyền hoa cho Từ Hoa.

Từ Hoa bắt được trái cây, sau đó lại ném về phía đám đông, khiến cho phụ nữ ở đó đều không khỏi rung động mà thét chói tai.

Vẻ ngoài của Từ Hoa cũng thuộc hàng cực phẩm, nếu không khi giả nữ trang sẽ không được đẹp như thế, từng cái nhíu mày, từng nụ cười, đều là vô cùng tuấn mỹ, làm cho mọi người phải vì hắn mà thân hồn điên đảo.

Các chị em thoải mái vì hắn mà đốt tiền không nương tay.

Không nói đến chuyện được đầu cho nhiều tiền hay ít tiền, chỉ nói riêng phần nhân khí này đã đủ để áp chế được Thịnh Nguyệt Cơ rồi.

Suy cho cùng, trong kinh này có mấy người thật sự thích Thịnh Nguyệt Cơ chứ? Bây giờ lại có một người đứng ra đối chọi với nàng ta, hơn nữa còn là một mỹ nam tử đó, làm sao các nàng không thích, không giúp hắn cho được?

Sắc mặt của Thịnh Nguyệt Cơ ngày càng trở nên khó coi, từ sau khi thành danh cho tới nay, nàng ta chưa từng phải chịu cảm giác nhục nhã như bây giờ.

Nàng ta quay đầu nhìn về phía Giả Trăn đang ngồi trong đình cách đó không xa, trong mắt chứa đầy uỷ khuất và phẫn hận.

Tim của Giả Trăn như bị ai bóp nghẹn.

Hắn nắm chặt tay thành quyền, cắn răng nói, "Tiếp tục theo cho ta."

Ôn Tây Lăng ở bên đây cũng không kiềm được chửi đổng, "M* nó, lão tử hôm nay liều mạng với ngươi, theo!"

Ôn Nguyễn thấy thế, âm thầm níu lại tay áo của nhị ca.

"Hôm nay muội muội đừng cản nhị ca!" Ôn Tây Lăng nôn nóng đến đỏ mắt, "Lão tử hôm nay nếu không thắng được ả ta thì chẳng phải là làm mất hết danh tiếng của Ôn Tây Lăng này rồi hay sao? Theo tới cùng cho ta!"

Ôn Nguyễn: "......" Đúng là tâm lí của dân cờ bạc.

"Cô nương cảm thấy chuyện này rất thú vị sao?" Ân Cửu Dã hỏi nàng.

"Cũng bình thường mà thôi!"

"Ngày hôm nay nàng và Nhị công tử đã kết một mối thù lớn với Thịnh Nguyệt Cơ rồi đấy!"

"Vậy sao?"

"Chắc hẳn nàng ta sẽ cho rằng nàng làm vậy là vì muốn khiến nàng ta mất mặt."

Ôn Nguyễn hơi cong khoé môi, "Ta có để mắt đến một hộp phấn kia, dùng nó đánh lên sẽ khiến mặt cực kì đẹp, nhưng vô tình Thịnh cô nương cũng thích hộp phấn đó, vậy ta không được mua nữa hay sao?"

Ân Cửu Dã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng, cười đáp, "Cho nên, bất kể ngày hôm nay đối phương có là Thịnh Nguyệt Gà hay Thịnh Nguyệt Vịt (*) gì đi nữa, đối với nàng mà nói đều chỉ là chuyện vặt rãnh, thứ nàng muốn là Từ Hoa có thể nổi danh mà thôi. Chẳng qua là trùng hợp lại là nàng ta nhưng nàng cũng sẽ không vì thế mà dừng tay lại."

(*): Chữ Cơ trong tên Thịnh Nguyệt Cơ ở trong tiếng Trung đồng âm với chữ Gà.

"Đúng vậy!" Ôn Nguyễn mỉm cười nhìn Ân Cửu Dã, nói, "Muốn thắng thì phải dùng bản lĩnh của mình, còn nếu đã thua rồi thì phải chấp nhận, đừng oán trách người khác!"

"Rốt cuộc là Ôn cô nương có bản lĩnh gì mà có thể khiến cho Lam Quyển đường đường là một chưởng quầy của hoàng thương nay cũng ra tay góp tiền cho Từ Hoa vậy?"

Ôn Nguyễn nghe thấy giọng nói quen thuộc lập tức quay đầu lại, ấy chà chà, sứ giả hộ hoa Kỷ Tri Dao nhịn không nổi nữa rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Tiểu Trung Khuyển Của Tôi Là Thái Tử Điện Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook