Xuyên Sách: Tiểu Trung Khuyển Của Tôi Là Thái Tử Điện Hạ
Chương 2:
Hoa Tan Thiên
17/09/2024
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Ôn Nguyễn đã bị nam nhân kia ném vào trong hồ nước.
Thời tiết mùa xuân vẫn còn se lạnh, cả người Ôn Nguyễn đang nóng bừng bừng thì đột nhiên bị ném vào nước lạnh, hơi lạnh nhanh chóng vây khắp người nàng. Ôn Nguyễn ở trong hồ nước lạnh đến rùng mình, khuôn mặt ban nãy còn đang đỏ rực cũng trở nên trắng bệch.
Vốn dĩ y phục mùa xuân cũng không dày lắm, sau khi bị ngấm nước thì trở nên trong suốt, dáng người thướt tha như ẩn như hiện trong làn nước.
Ôn Nguyễn đưa lưng về phía nam nhân trên bờ, thầm nghĩ trước kia bản thân đúng ra nên xem qua mấy cái như Thanh Tâm Chú(*) nhiều một chút, như vậy thì không cần phải dùng cách này để giải dược rồi.
(*): Thanh Tâm Chú là một bài chú để giải độc trong kinh phật.
"Ngươi bị ai hạ dược?" Nam nhân ở trên bờ kia nhìn nàng, hỏi.
" Ôn Nguyễn." Ôn Nguyễn không biết nên đem chuyện xấu này ném cho ai, chỉ có thể tự hiểu trong lòng rằng Ôn Nguyễn này không phải là chính mình.
Nam nhân trên bờ khẽ nhếch môi, chuyện tự hạ thuốc chính mình này đúng là chuyện mà cô con gái út ngu ngốc của Ôn gia có thể làm ra được.
Ôn Nguyễn cảm thấy cả người mệt mỏi, giống như mới tập thể dục cường độ cao vậy, tiêu hao rất nhiều sức lực của nàng.
Mí mắt nàng nặng trĩu, khó khăn hỏi: "Tên của ngươi gì?"
"Âm Cửu."
"À, không phải 7 viên ngọc rồng của nữ chính, hên ghê."
Ôn Nguyễn nói xong thì một mình nghịch nước, chẳng hiểu sao nàng lại đột nhiên bị trượt chân, đập đầu vào tảng đá bên cạnh mà ngất đi.
Âm Cửu nhìn bàn tay thấm đẫm máu của mình, hôm nay xem như Ôn Nguyễn may mắn, lúc nàng ta đến thì ham muốn giết người của hắn đã không còn nữa.
Nhìn xuống dưới chân Âm Cửu hiện tại, trên đất chất đầy xác chết, toàn bộ đều bị giết vô cùng tàn nhẫn, đâu đó có vết máu trộn lẫn trong bùn đen, tưới đỏ những khóm hoa đang nở rộ.
......
"Nguyễn Nguyễn? Ngươi mau tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa." Tiếng gọi quen thuộc của Garfield vang lên trong đầu nàng.
Ôn Nguyễn mở mắt ra, quả nhiên là khuôn mặt phóng đại của mèo con Garfield, mà chân của nó, vẫn ,là, đang, dẫm, lên, ngực, của, nàng.
Nàng còn chưa kịp nói chuyện đã nghe được âm thanh mừng rỡ của người bên cạnh: " Muội muội, muội tỉnh rồi?"
Ôn Nguyễn đem những lời đang định mắng con mèo kia nuốt xuống, nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, phát hiện ra ở mép giường là một thiếu niên vô cùng tuấn tú, trong ánh mắt nhìn nàng lộ ra vẻ quan tâm thấy rõ.
Ôn Nguyễn cố nhớ lại, đây là vị huynh trưởng nào của nàng vậy?
"Muội muội?" Ôn Tây Lăng nắm lấy chặt tay nàng, nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Ôn Nguyễn, trong lòng vô cùng lo lắng, "Là ta, nhị ca của ngươi đây, nha đầu, có phải đầu muội bị thương nặng tới mức không nhận ra ta luôn rồi không?"
"Nhị ca." Ôn Nguyễn nhìn hắn cười cười, có ý muốn hỏi, sao huynh lại ở chỗ này?
"Nghe Âm Cửu nói muội đột nhiên bị ngất xỉu ở trước cửa nhà hắn nên ta lập tức đến đây đấy. Muội bị làm sao vậy? Không có việc gì chứ? Có chỗ nào không thoải mái không? Nói cho nhị ca, nhị ca giúp muội tìm thầy thuốc."
Ôn Tây Lăng hỏi han liên tục, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, xem nàng có không ổn ở đâu không, mỗi một câu hỏi đều chứa đựng quan tâm.
Ôn Nguyễn dời tầm mắt của mình, nhìn về phía nam nhân đang ngồi cạnh bàn trà cách đó không xa.
Đúng lúc Âm Cửu cũng nhìn về hướng này.
Trên mặt hắn đeo mặt nạ, che đi hơn nửa khuôn mặt, nhưng từ đôi mắt sáng ngời và sóng mũi thẳng tắp không bị mặt nạ che mất, có thể thấy, khuôn mặt của hắn hẳn là không tệ.
Tầm mắt của hai người giao nhau, Ôn Nguyễn có thể dễ dàng nhận ra trong mắt Âm Cửu có vài phần đùa cợt.
Chắc là hắn ta cảm thấy rất buồn cười, đường đường là viên ngọc quý trong tay Tĩnh Viễn Hầu, vậy mà còn phải dùng xuân dược để câu dẫn nam nhân, hơn thế là, có vẻ như công cuộc câu dẫn nam nhân của nàng cũng không thành công lắm đâu?
Bất luận là Kỷ Tri Dao, hay là Âm Cửu, đều đối với Ôn Nguyễn, không hề hứng thú.
Ôn Nguyễn nhướng đuôi lông mày.
"Tiểu muội?" Ôn Tây Lăng lại gọi thêm một tiếng, đặt tay lên trán nàng, hỏi: "Có phải bị nhiễm phong hàn rồi không?"
"Chỉ là đột nhiên chóng mặt thôi, không có việc gì đâu nhị ca." Ôn Nguyễn thu lại suy nghĩ trong lòng, ngồi dậy nhìn Ôn Tây Lăng cười: "Làm phiền người lo lắng rồi, cảm ơn nhị ca."
Ánh mắt Ôn Tây Lăng an tâm hơn nhiều, muội muội hôm nay rất hiểu chuyện, cũng ngoan ngoãn hơn trước.
Hắn sờ đầu Ôn Nguyễn, nói không ngừng: "Không có việc gì thì tốt, làm ta sợ muốn chết, may mắn là muội ngất xỉu ở ngay trước Ngư Tiều quán, gặp được Âm Cửu, lỡ như gặp phải kẻ xấu đem muội mang đi, làm trò xằng bậy với muội thì phải làm như thế nào?"
"Ca, người quen biết hắn ta sao?" Ôn Nguyễn nói, liếc mắt nhìn Âm Cửu.
"Âm Cửu chính là khách của Ôn gia, Ngư Tiều quán chính là phủ gia để Ôn gia chiêu đãi khách. Tiểu muội, muội có phải quên mất rồi không?" Ôn Tây Lăng đưa tay gõ trán Ôn Nguyễn.
Làm xong hắn lập tức có chút hối hận, tay dừng ở giữa không trung.
Khi còn nhỏ, hắn thường xuyên cốc đầu Ôn Nguyễn, nhưng hiện tại tiểu muội đã trưởng thành rồi, cũng không thích hắn thân cận với nàng như trước nữa.
Ôn Nguyễn đương nhiên không biết điều này, nàng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ tự ôm lấy trán mình, ngượng ngùng cười nói: "Muội quên mất."
Trong sách không nhắc đến quá nhiều về mối quan hệ của nữ phụ Ôn Nguyễn với những người khác, thái độ của nữ phụ với những người xung quanh lại càng khỏi phải kể, không có một từ nào. Dù sao thì tác dụng lớn nhất của nữ phụ đều là dùng để nâng đỡ nữ chính, sau đó chịu đau khổ dưới móng tay của nàng ta.
Có thể nói, muốn làm một nữ phụ thành công thì phải làm tốt vai trò của một phông nền, đó chính là giúp nữ chính toả sáng.
"Nhớ rõ ca ca là được rồi." Trong lòng Ôn Tây Lăng thầm kinh ngạc, muội muội vậy mà không tức giận? Lá gan của hắn lại lớn thêm một chút, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nguyễn, cười nói: "Chúng ta về nhà đi? Mới vừa rồi muội vẫn luôn hôn mê, ta cũng không tiện mang muội về."
"Vâng ạ." Ôn Nguyễn gật đầu, vén chăn bước xuống đất.
Lúc này nàng mới phát hiện ra, y phục trên người đều đã được người khác thay cho.
Nàng không khỏi đưa mắt nhìn Âm Cửu thêm một lần nữa.
Ngón trỏ của Âm Cửu chậm rãi lướt dọc theo khuôn hàm của hắn, hơi ngước cằm, khóe môi khẽ nhếch lên, cười như không cười, âm thầm quan sát Ôn Nguyễn, chờ nàng phát hoả.
Ôn Nguyễn mím chặt đôi môi trắng bệch, đi về phía Âm Cửu, không nhanh không chậm nói: "Đa tạ ơn cứu giúp của Âm công tử ngày hôm nay!"
"Khách sáo rồi." Âm Cửu thầm kinh ngạc trước sự bình tĩnh của nàng, ăn nói từ tốn, trong giọng điệu không nghe ra chút tức giận nào.
Ban nãy tâm trí Ôn Nguyễn bị xuân dược chia phối, chưa từng nghe được rõ ràng giọng nói của hắn. Giờ phút này nghe thấy giọng nói của hắn, trong lòng không khỏi cảm thán, giọng nói này không tồi, tuy rằng trong trẻo nhưng lại rất có từ tính, đâu đó còn cảm nhận được sự phóng khoáng, tiêu dao tự tại của hắn.
Có điều lời nói của Âm Cửu có chút tục tĩu: "Tại hạ vẫn chưa làm cái gì, vẫn là cô nương bản lĩnh."
Ôn Nguyễn ngước mắt nhìn hắn một cái, con người này thích nói chuyện thiếu đầu thiếu đuôi vậy sao?
Nếu mà biết chuyện sẽ xảy ra như thế này thì nàng đã sớm ụp cái nồi này lên đầu Kỷ Tri Dao rồi.
Âm Cửu mặt không biến sắc, còn tỏ vẻ tốt bụng dặn dò: "Cô nương bảo trọng, uống nhiều nước ấm, xua đuổi hàn khí trong người."
Ôn Nguyễn lại liếc hắn một cái, quả nhiên là thích nói chuyện úp úp mở mở, ở trong tối âm thầm châm chọc người ta.
Nàng xoay người trở lại bên cạnh Ôn Tây Lăng, "Nhị ca, chúng ta trở về đi."
Ôn Tây Lăng gật đầu mỉm cười, hắn đến nói lời cảm ơn với Âm Cửu, sau đó lập tức đưa Ôn Nguyễn lên nhuyễn kiệu, trở về Ôn phủ.
Âm Cửu ở phía sau nhìn hai người rời đi, mơ hồ cảm thấy cô con gái út của Ôn gia trông có vẻ không ngốc như lời đồn?
Không, vẫn là ngốc, thích dạng người như Kỷ Tri Dao, lại còn gây chuyện ồn ào đến mức cả thành đều biết, không phải ngốc thì là gì?
Ngư Tiều quán cách Hầu phủ không xa, đi vài bước là đến.
Khuê phòng của Ôn Nguyễn được đặt tên là Xuân Dung Khuyết. Nàng đi một vòng chỗ này, thầm nghĩ Ôn Nguyễn ở trong nhà quả thật rất được sủng ái, phàm là đồ tốt trong thiên hạ, phụ thân và hai vị huynh trưởng của nàng đều hận không thể mang về hết cho nàng xem.
Cả viện được bày trí vô cùng hoa lệ, đẹp như tiên cảnh.
Garfield không biết nhảy ra từ chỗ nào, bò vào trong ngực nàng, thoải mái nằm ườn ra.
"Ngươi đang suy nghĩ gì đấy, muốn tìm cách thoát ra khỏi đây sao?" Garfield vừa hỏi vừa liếm vuốt mèo.
"Không phải."
"Vậy thì?"
"Đừng Khoá Văn*, nguyên chủ không đẹp sao?"
"Trước tiên, Đừng Khóa Văn* là ai?"
(Tên gốc là Bất Toả Mân nhưng mình đổi thành full tiếng Việt luôn để mọi người hiểu ý gây hài của tác giả, thường thì truyện có cảnh H đa phần sẽ bị Tấn Giang càn quyét, nên nữ chính mới gọi mèo con là Đừng Khoá Văn, ý là đừng có khoá bộ truyện này lại.)
"Em á."
"...... Ngươi đúng là vì muốn được Tấn Giang xét duyệt mà không từ bất cứ thủ đoạn nào!" Garfield ngước khuôn mặt bánh nướng lớn của nó lên, trong mắt đều là ghét bỏ: "Ta không cần cái tên nghe ngu ngốc như vậy!"
"Được thôi." Ôn Nguyễn rất dễ nói chuyện, lập tức đổi cách xưng hô khác, "Nhị Cẩu Tử."
"Nhị Cẩu Tử lại là ai?!" Vẻ ghét bỏ trên mặt Garfield càng rõ ràng hơn.
"Ai kêu thì chị nói người đó nha ~"
"Ta liều mạng với ngươi a!"
Tay Ôn Nguyễn nhẹ nhàng gãi cằm Nhị Cẩu Tử, mèo con đương nhiên không chịu nổi hành động này, cả người thoải mái đến mức không nhịn được rừ rừ mấy tiếng, "Tên ta, không phải là, Nhị Cẩu Tử!"
"Ngoài miệng thì nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thật." Ôn Nguyễn trêu chọc.
"......"
Mắt Nhị Cẩu Tử trợn ngược lên nhìn nàng, "Nguyên chủ rất xinh đẹp, nhưng mà đầu óc có vấn đề."
Ôn Nguyễn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Ở trong biệt đội 7 viên ngọc rồng kia, nữ chính Thịnh Nguyệt Cơ thích viên Long Châu Kỷ Tri Dao nhất, trên mọi phương diện hắn đều hơn hẳn người khác.
Nói cho cùng, cho dù hắn có hơn người ta ở trên giường hay dưới giường thì Kỷ Tri Dao cũng không phải là người mà nguyên chủ nên tơ tưởng đến, đúng là không biết tự lượng sức mình.
"Vì sao ngươi lại hỏi như vậy?" Nhị Cẩu Tử hỏi Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn nói: "Chị chỉ là tò mò, Âm Cửu biết rõ chị bị trúng dược, nhưng căn bản hắn ta không hề chạm vào chị, rốt cuộc là sợ quyền thế của Ôn gia hay là......"
Ôn Nguyễn cúi đầu nhìn khuôn mặt béo ú của mèo con: "Hay tại chị sinh ra quá xấu, không thể khiến cho đàn ông có hứng thú với mình."
Ôn Nguyễn cũng không nghĩ tới việc muốn thu thập bảy viên ngọc rồng như nữ chính, nhưng phản ứng hôm nay của Âm Cửu, làm nàng hoài nghi mị lực của chính mình.
"......" Nhị Cẩu Tử liếm vuốt mèo được một nửa, thoáng dừng lại, đôi mắt to tròn nghệch ra nhìn Ôn Nguyễn: "Tại sao ta lại cảm thấy hình như ngươi rất nuối tiếc vậy?"
"Đương nhiên không phải, chị chỉ tò mò mà thôi." Ôn Nguyễn nắm lấy vuốt mèo, đưa đến bên miệng Nhị Cẩu Tử, để mèo con tiếp tục công việc của nó.
"Thế người ta không thể là Liễu Hạ Huệ tái thế, có mỹ nữ ngồi trong lòng vẫn không loạn được hả?" Mèo con nói.
"Được chứ."
"......" Nhị Cẩu Tử: Cùng mấy người chủ nhân ngốc nghếch như thế này nói chuyện mệt tim ghê.
"Anh ta không nói cho Ôn Tây Lăng biết chuyện chị bị trúng dược, chỉ nói chị bị ngất xĩu, như thế có tính là đang giữ thể diện giúp cho chị không?" Ôn Nguyễn nói.
"Tính." Nhị Cẩu Tử quyết định học cách nàng nói chuyện thử xem.
" Giọng nói của anh ta rất hay á."
"Sao? Ngươi muốn gì? Ngươi bị thanh khống hả?"
(Thanh khống: bị thu hút, nghiện bởi những âm thanh, giọng nói đẹp.)
"Không phải."
Nhị Cẩu Tử phát điên: "Đậu xanh, ngươi có thể nói hết một câu luôn được không, làm ơn đấy, ngươi muốn chọc tức chết ta hả!!"
"Không muốn." Ôn Nguyễn vuốt lông mèo con, nói, "Chỉ là chị cảm thấy có chút kỳ quái, Thịnh Nguyệt Cơ gom đủ bảy viên ngọc rồng, ai cũng có điểm đặc biệt hết, giọng nói của Âm Cửu xuất sắc như vậy, không biết vì sao lại bị nàng ta bỏ qua."
"Tác giả thích vậy."
"Cũng đúng ha."
"Ngươi cũng quá dễ bị thuyết phục rồi đó?"
"Em có hồ sơ của Âm Cửu không?" Ôn Nguyễn bâng quơ hỏi.
"Người qua đường A, ai lại có hồ sơ của anh ta chứ? Thế nhưng, bổn mèo đây lại có đó!"
" Chị cũng có chứ bộ, 7 viên ngọc rồng á." Ôn Nguyễn buồn cười, "Anh trai ta là tình nhân của tình địch của ta, cốt truyện máu chó như Penthouses luôn nha!”
Nhị Cẩu Tử cảm thấy bất lực, sau lại hỏi tiếp, "Những lời ngươi nói với Kỷ Tri Dao hôm nay ấy, có phải là đang tính chơi trò lạt mềm buộc chặt không? Quả nhiên thủ đoạn cao minh, ta xem trọng ngươi!"
"Không phải." Ôn Nguyễn chậm rãi vuốt ve Nhị Cẩu Tử, "Chị thật sự không thích hắn, người chị thích nhất trong biệt đội 7 viên ngọc rồng cũng không phải hắn."
"Cũng không bắt ngươi phải thích hắn, chỉ là muốn ngươi công lược hắn thôi."
"Chị không thích hắn, vậy tại sao chị phải công lược hắn?"
"Đây là nhiệm vụ của ngươi, nhiệm vụ hoàn thành thì ngươi lập tức có thể sống lại! Sống lại nha, lúc đó nào là máy tính, nào là di động, điều hoà, wifi, dưa hấu lạnh, tha hồ mà xài, ngươi không muốn trở lại hiện đại sao?"
Ôn Nguyễn đưa mắt nhìn về xa xăm, im lặng vuốt ve Nhị Cẩu Tử.
Nếu như không nhắc đến nữ chính Thịnh Nguyệt Cơ, chỉ nói về nhân vật Ôn Nguyễn này.
Nàng xuất thân danh môn, phụ thân là quan nhất phẩm Tĩnh Viễn Hầu Ôn Vũ Chi, mẫu thân là muội muội ruột của Hoàng Hậu đương triều - Nguyễn Thị.
Năm đó Nguyễn gia sinh ra một cặp song sinh, một người vào cung làm Hoàng Hậu, nắm giữ hậu cung. Một người gả cho Tĩnh Viễn Hầu, phu thê ân ái, xem như một đoạn giai thoại.
Nhưng mẫu thân của Ôn Nguyễn vì khó sinh mà chết, lúc ra đi chỉ để lại một câu, " Cố gắng chăm sóc cho tốt con gái của chúng ta, đừng để cho con bé bị thiệt thòi."
Ôn Vũ Chi đau lòng vì mất đi người vợ mà ông yêu quý, sau này không hề có ý định tái giá, đối xử với Ôn Nguyễn rất tốt, ông cưng chiều nàng đến tận xương tủy, từ nhỏ đã xem nàng như một đoá hoa mà tỉ mỉ chăm sóc, không để nàng thiếu thốn bất cứ một thứ gì, xem trọng nàng còn hơn mạng sống của chính mình.
Phía trên Ôn Nguyễn còn có hai vị huynh trưởng, hôm nay đã gặp một người, đó chính là nhị ca Ôn Tây Lăng, người còn lại giữ chức Thiều Thanh ở Hồng Lư Tự - đại ca Ôn Bắc Xuyên. Có thể nói, hai vị ca ca này đối với muội muội của mình cũng là yêu chiều hết mực, vô cùng thương yêu nàng.
Có ba người này chống lưng ở phía sau, từ nhỏ Ôn Nguyễn đã được mọi người kính sợ, không ai dám động vào dù chỉ là một sợi tóc của nàng.
Nhưng cũng chính vì thế, bản thân Ôn Nguyễn lại cảm thấy rất cô đơn.
Thời tiết mùa xuân vẫn còn se lạnh, cả người Ôn Nguyễn đang nóng bừng bừng thì đột nhiên bị ném vào nước lạnh, hơi lạnh nhanh chóng vây khắp người nàng. Ôn Nguyễn ở trong hồ nước lạnh đến rùng mình, khuôn mặt ban nãy còn đang đỏ rực cũng trở nên trắng bệch.
Vốn dĩ y phục mùa xuân cũng không dày lắm, sau khi bị ngấm nước thì trở nên trong suốt, dáng người thướt tha như ẩn như hiện trong làn nước.
Ôn Nguyễn đưa lưng về phía nam nhân trên bờ, thầm nghĩ trước kia bản thân đúng ra nên xem qua mấy cái như Thanh Tâm Chú(*) nhiều một chút, như vậy thì không cần phải dùng cách này để giải dược rồi.
(*): Thanh Tâm Chú là một bài chú để giải độc trong kinh phật.
"Ngươi bị ai hạ dược?" Nam nhân ở trên bờ kia nhìn nàng, hỏi.
" Ôn Nguyễn." Ôn Nguyễn không biết nên đem chuyện xấu này ném cho ai, chỉ có thể tự hiểu trong lòng rằng Ôn Nguyễn này không phải là chính mình.
Nam nhân trên bờ khẽ nhếch môi, chuyện tự hạ thuốc chính mình này đúng là chuyện mà cô con gái út ngu ngốc của Ôn gia có thể làm ra được.
Ôn Nguyễn cảm thấy cả người mệt mỏi, giống như mới tập thể dục cường độ cao vậy, tiêu hao rất nhiều sức lực của nàng.
Mí mắt nàng nặng trĩu, khó khăn hỏi: "Tên của ngươi gì?"
"Âm Cửu."
"À, không phải 7 viên ngọc rồng của nữ chính, hên ghê."
Ôn Nguyễn nói xong thì một mình nghịch nước, chẳng hiểu sao nàng lại đột nhiên bị trượt chân, đập đầu vào tảng đá bên cạnh mà ngất đi.
Âm Cửu nhìn bàn tay thấm đẫm máu của mình, hôm nay xem như Ôn Nguyễn may mắn, lúc nàng ta đến thì ham muốn giết người của hắn đã không còn nữa.
Nhìn xuống dưới chân Âm Cửu hiện tại, trên đất chất đầy xác chết, toàn bộ đều bị giết vô cùng tàn nhẫn, đâu đó có vết máu trộn lẫn trong bùn đen, tưới đỏ những khóm hoa đang nở rộ.
......
"Nguyễn Nguyễn? Ngươi mau tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa." Tiếng gọi quen thuộc của Garfield vang lên trong đầu nàng.
Ôn Nguyễn mở mắt ra, quả nhiên là khuôn mặt phóng đại của mèo con Garfield, mà chân của nó, vẫn ,là, đang, dẫm, lên, ngực, của, nàng.
Nàng còn chưa kịp nói chuyện đã nghe được âm thanh mừng rỡ của người bên cạnh: " Muội muội, muội tỉnh rồi?"
Ôn Nguyễn đem những lời đang định mắng con mèo kia nuốt xuống, nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, phát hiện ra ở mép giường là một thiếu niên vô cùng tuấn tú, trong ánh mắt nhìn nàng lộ ra vẻ quan tâm thấy rõ.
Ôn Nguyễn cố nhớ lại, đây là vị huynh trưởng nào của nàng vậy?
"Muội muội?" Ôn Tây Lăng nắm lấy chặt tay nàng, nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Ôn Nguyễn, trong lòng vô cùng lo lắng, "Là ta, nhị ca của ngươi đây, nha đầu, có phải đầu muội bị thương nặng tới mức không nhận ra ta luôn rồi không?"
"Nhị ca." Ôn Nguyễn nhìn hắn cười cười, có ý muốn hỏi, sao huynh lại ở chỗ này?
"Nghe Âm Cửu nói muội đột nhiên bị ngất xỉu ở trước cửa nhà hắn nên ta lập tức đến đây đấy. Muội bị làm sao vậy? Không có việc gì chứ? Có chỗ nào không thoải mái không? Nói cho nhị ca, nhị ca giúp muội tìm thầy thuốc."
Ôn Tây Lăng hỏi han liên tục, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, xem nàng có không ổn ở đâu không, mỗi một câu hỏi đều chứa đựng quan tâm.
Ôn Nguyễn dời tầm mắt của mình, nhìn về phía nam nhân đang ngồi cạnh bàn trà cách đó không xa.
Đúng lúc Âm Cửu cũng nhìn về hướng này.
Trên mặt hắn đeo mặt nạ, che đi hơn nửa khuôn mặt, nhưng từ đôi mắt sáng ngời và sóng mũi thẳng tắp không bị mặt nạ che mất, có thể thấy, khuôn mặt của hắn hẳn là không tệ.
Tầm mắt của hai người giao nhau, Ôn Nguyễn có thể dễ dàng nhận ra trong mắt Âm Cửu có vài phần đùa cợt.
Chắc là hắn ta cảm thấy rất buồn cười, đường đường là viên ngọc quý trong tay Tĩnh Viễn Hầu, vậy mà còn phải dùng xuân dược để câu dẫn nam nhân, hơn thế là, có vẻ như công cuộc câu dẫn nam nhân của nàng cũng không thành công lắm đâu?
Bất luận là Kỷ Tri Dao, hay là Âm Cửu, đều đối với Ôn Nguyễn, không hề hứng thú.
Ôn Nguyễn nhướng đuôi lông mày.
"Tiểu muội?" Ôn Tây Lăng lại gọi thêm một tiếng, đặt tay lên trán nàng, hỏi: "Có phải bị nhiễm phong hàn rồi không?"
"Chỉ là đột nhiên chóng mặt thôi, không có việc gì đâu nhị ca." Ôn Nguyễn thu lại suy nghĩ trong lòng, ngồi dậy nhìn Ôn Tây Lăng cười: "Làm phiền người lo lắng rồi, cảm ơn nhị ca."
Ánh mắt Ôn Tây Lăng an tâm hơn nhiều, muội muội hôm nay rất hiểu chuyện, cũng ngoan ngoãn hơn trước.
Hắn sờ đầu Ôn Nguyễn, nói không ngừng: "Không có việc gì thì tốt, làm ta sợ muốn chết, may mắn là muội ngất xỉu ở ngay trước Ngư Tiều quán, gặp được Âm Cửu, lỡ như gặp phải kẻ xấu đem muội mang đi, làm trò xằng bậy với muội thì phải làm như thế nào?"
"Ca, người quen biết hắn ta sao?" Ôn Nguyễn nói, liếc mắt nhìn Âm Cửu.
"Âm Cửu chính là khách của Ôn gia, Ngư Tiều quán chính là phủ gia để Ôn gia chiêu đãi khách. Tiểu muội, muội có phải quên mất rồi không?" Ôn Tây Lăng đưa tay gõ trán Ôn Nguyễn.
Làm xong hắn lập tức có chút hối hận, tay dừng ở giữa không trung.
Khi còn nhỏ, hắn thường xuyên cốc đầu Ôn Nguyễn, nhưng hiện tại tiểu muội đã trưởng thành rồi, cũng không thích hắn thân cận với nàng như trước nữa.
Ôn Nguyễn đương nhiên không biết điều này, nàng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ tự ôm lấy trán mình, ngượng ngùng cười nói: "Muội quên mất."
Trong sách không nhắc đến quá nhiều về mối quan hệ của nữ phụ Ôn Nguyễn với những người khác, thái độ của nữ phụ với những người xung quanh lại càng khỏi phải kể, không có một từ nào. Dù sao thì tác dụng lớn nhất của nữ phụ đều là dùng để nâng đỡ nữ chính, sau đó chịu đau khổ dưới móng tay của nàng ta.
Có thể nói, muốn làm một nữ phụ thành công thì phải làm tốt vai trò của một phông nền, đó chính là giúp nữ chính toả sáng.
"Nhớ rõ ca ca là được rồi." Trong lòng Ôn Tây Lăng thầm kinh ngạc, muội muội vậy mà không tức giận? Lá gan của hắn lại lớn thêm một chút, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nguyễn, cười nói: "Chúng ta về nhà đi? Mới vừa rồi muội vẫn luôn hôn mê, ta cũng không tiện mang muội về."
"Vâng ạ." Ôn Nguyễn gật đầu, vén chăn bước xuống đất.
Lúc này nàng mới phát hiện ra, y phục trên người đều đã được người khác thay cho.
Nàng không khỏi đưa mắt nhìn Âm Cửu thêm một lần nữa.
Ngón trỏ của Âm Cửu chậm rãi lướt dọc theo khuôn hàm của hắn, hơi ngước cằm, khóe môi khẽ nhếch lên, cười như không cười, âm thầm quan sát Ôn Nguyễn, chờ nàng phát hoả.
Ôn Nguyễn mím chặt đôi môi trắng bệch, đi về phía Âm Cửu, không nhanh không chậm nói: "Đa tạ ơn cứu giúp của Âm công tử ngày hôm nay!"
"Khách sáo rồi." Âm Cửu thầm kinh ngạc trước sự bình tĩnh của nàng, ăn nói từ tốn, trong giọng điệu không nghe ra chút tức giận nào.
Ban nãy tâm trí Ôn Nguyễn bị xuân dược chia phối, chưa từng nghe được rõ ràng giọng nói của hắn. Giờ phút này nghe thấy giọng nói của hắn, trong lòng không khỏi cảm thán, giọng nói này không tồi, tuy rằng trong trẻo nhưng lại rất có từ tính, đâu đó còn cảm nhận được sự phóng khoáng, tiêu dao tự tại của hắn.
Có điều lời nói của Âm Cửu có chút tục tĩu: "Tại hạ vẫn chưa làm cái gì, vẫn là cô nương bản lĩnh."
Ôn Nguyễn ngước mắt nhìn hắn một cái, con người này thích nói chuyện thiếu đầu thiếu đuôi vậy sao?
Nếu mà biết chuyện sẽ xảy ra như thế này thì nàng đã sớm ụp cái nồi này lên đầu Kỷ Tri Dao rồi.
Âm Cửu mặt không biến sắc, còn tỏ vẻ tốt bụng dặn dò: "Cô nương bảo trọng, uống nhiều nước ấm, xua đuổi hàn khí trong người."
Ôn Nguyễn lại liếc hắn một cái, quả nhiên là thích nói chuyện úp úp mở mở, ở trong tối âm thầm châm chọc người ta.
Nàng xoay người trở lại bên cạnh Ôn Tây Lăng, "Nhị ca, chúng ta trở về đi."
Ôn Tây Lăng gật đầu mỉm cười, hắn đến nói lời cảm ơn với Âm Cửu, sau đó lập tức đưa Ôn Nguyễn lên nhuyễn kiệu, trở về Ôn phủ.
Âm Cửu ở phía sau nhìn hai người rời đi, mơ hồ cảm thấy cô con gái út của Ôn gia trông có vẻ không ngốc như lời đồn?
Không, vẫn là ngốc, thích dạng người như Kỷ Tri Dao, lại còn gây chuyện ồn ào đến mức cả thành đều biết, không phải ngốc thì là gì?
Ngư Tiều quán cách Hầu phủ không xa, đi vài bước là đến.
Khuê phòng của Ôn Nguyễn được đặt tên là Xuân Dung Khuyết. Nàng đi một vòng chỗ này, thầm nghĩ Ôn Nguyễn ở trong nhà quả thật rất được sủng ái, phàm là đồ tốt trong thiên hạ, phụ thân và hai vị huynh trưởng của nàng đều hận không thể mang về hết cho nàng xem.
Cả viện được bày trí vô cùng hoa lệ, đẹp như tiên cảnh.
Garfield không biết nhảy ra từ chỗ nào, bò vào trong ngực nàng, thoải mái nằm ườn ra.
"Ngươi đang suy nghĩ gì đấy, muốn tìm cách thoát ra khỏi đây sao?" Garfield vừa hỏi vừa liếm vuốt mèo.
"Không phải."
"Vậy thì?"
"Đừng Khoá Văn*, nguyên chủ không đẹp sao?"
"Trước tiên, Đừng Khóa Văn* là ai?"
(Tên gốc là Bất Toả Mân nhưng mình đổi thành full tiếng Việt luôn để mọi người hiểu ý gây hài của tác giả, thường thì truyện có cảnh H đa phần sẽ bị Tấn Giang càn quyét, nên nữ chính mới gọi mèo con là Đừng Khoá Văn, ý là đừng có khoá bộ truyện này lại.)
"Em á."
"...... Ngươi đúng là vì muốn được Tấn Giang xét duyệt mà không từ bất cứ thủ đoạn nào!" Garfield ngước khuôn mặt bánh nướng lớn của nó lên, trong mắt đều là ghét bỏ: "Ta không cần cái tên nghe ngu ngốc như vậy!"
"Được thôi." Ôn Nguyễn rất dễ nói chuyện, lập tức đổi cách xưng hô khác, "Nhị Cẩu Tử."
"Nhị Cẩu Tử lại là ai?!" Vẻ ghét bỏ trên mặt Garfield càng rõ ràng hơn.
"Ai kêu thì chị nói người đó nha ~"
"Ta liều mạng với ngươi a!"
Tay Ôn Nguyễn nhẹ nhàng gãi cằm Nhị Cẩu Tử, mèo con đương nhiên không chịu nổi hành động này, cả người thoải mái đến mức không nhịn được rừ rừ mấy tiếng, "Tên ta, không phải là, Nhị Cẩu Tử!"
"Ngoài miệng thì nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thật." Ôn Nguyễn trêu chọc.
"......"
Mắt Nhị Cẩu Tử trợn ngược lên nhìn nàng, "Nguyên chủ rất xinh đẹp, nhưng mà đầu óc có vấn đề."
Ôn Nguyễn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Ở trong biệt đội 7 viên ngọc rồng kia, nữ chính Thịnh Nguyệt Cơ thích viên Long Châu Kỷ Tri Dao nhất, trên mọi phương diện hắn đều hơn hẳn người khác.
Nói cho cùng, cho dù hắn có hơn người ta ở trên giường hay dưới giường thì Kỷ Tri Dao cũng không phải là người mà nguyên chủ nên tơ tưởng đến, đúng là không biết tự lượng sức mình.
"Vì sao ngươi lại hỏi như vậy?" Nhị Cẩu Tử hỏi Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn nói: "Chị chỉ là tò mò, Âm Cửu biết rõ chị bị trúng dược, nhưng căn bản hắn ta không hề chạm vào chị, rốt cuộc là sợ quyền thế của Ôn gia hay là......"
Ôn Nguyễn cúi đầu nhìn khuôn mặt béo ú của mèo con: "Hay tại chị sinh ra quá xấu, không thể khiến cho đàn ông có hứng thú với mình."
Ôn Nguyễn cũng không nghĩ tới việc muốn thu thập bảy viên ngọc rồng như nữ chính, nhưng phản ứng hôm nay của Âm Cửu, làm nàng hoài nghi mị lực của chính mình.
"......" Nhị Cẩu Tử liếm vuốt mèo được một nửa, thoáng dừng lại, đôi mắt to tròn nghệch ra nhìn Ôn Nguyễn: "Tại sao ta lại cảm thấy hình như ngươi rất nuối tiếc vậy?"
"Đương nhiên không phải, chị chỉ tò mò mà thôi." Ôn Nguyễn nắm lấy vuốt mèo, đưa đến bên miệng Nhị Cẩu Tử, để mèo con tiếp tục công việc của nó.
"Thế người ta không thể là Liễu Hạ Huệ tái thế, có mỹ nữ ngồi trong lòng vẫn không loạn được hả?" Mèo con nói.
"Được chứ."
"......" Nhị Cẩu Tử: Cùng mấy người chủ nhân ngốc nghếch như thế này nói chuyện mệt tim ghê.
"Anh ta không nói cho Ôn Tây Lăng biết chuyện chị bị trúng dược, chỉ nói chị bị ngất xĩu, như thế có tính là đang giữ thể diện giúp cho chị không?" Ôn Nguyễn nói.
"Tính." Nhị Cẩu Tử quyết định học cách nàng nói chuyện thử xem.
" Giọng nói của anh ta rất hay á."
"Sao? Ngươi muốn gì? Ngươi bị thanh khống hả?"
(Thanh khống: bị thu hút, nghiện bởi những âm thanh, giọng nói đẹp.)
"Không phải."
Nhị Cẩu Tử phát điên: "Đậu xanh, ngươi có thể nói hết một câu luôn được không, làm ơn đấy, ngươi muốn chọc tức chết ta hả!!"
"Không muốn." Ôn Nguyễn vuốt lông mèo con, nói, "Chỉ là chị cảm thấy có chút kỳ quái, Thịnh Nguyệt Cơ gom đủ bảy viên ngọc rồng, ai cũng có điểm đặc biệt hết, giọng nói của Âm Cửu xuất sắc như vậy, không biết vì sao lại bị nàng ta bỏ qua."
"Tác giả thích vậy."
"Cũng đúng ha."
"Ngươi cũng quá dễ bị thuyết phục rồi đó?"
"Em có hồ sơ của Âm Cửu không?" Ôn Nguyễn bâng quơ hỏi.
"Người qua đường A, ai lại có hồ sơ của anh ta chứ? Thế nhưng, bổn mèo đây lại có đó!"
" Chị cũng có chứ bộ, 7 viên ngọc rồng á." Ôn Nguyễn buồn cười, "Anh trai ta là tình nhân của tình địch của ta, cốt truyện máu chó như Penthouses luôn nha!”
Nhị Cẩu Tử cảm thấy bất lực, sau lại hỏi tiếp, "Những lời ngươi nói với Kỷ Tri Dao hôm nay ấy, có phải là đang tính chơi trò lạt mềm buộc chặt không? Quả nhiên thủ đoạn cao minh, ta xem trọng ngươi!"
"Không phải." Ôn Nguyễn chậm rãi vuốt ve Nhị Cẩu Tử, "Chị thật sự không thích hắn, người chị thích nhất trong biệt đội 7 viên ngọc rồng cũng không phải hắn."
"Cũng không bắt ngươi phải thích hắn, chỉ là muốn ngươi công lược hắn thôi."
"Chị không thích hắn, vậy tại sao chị phải công lược hắn?"
"Đây là nhiệm vụ của ngươi, nhiệm vụ hoàn thành thì ngươi lập tức có thể sống lại! Sống lại nha, lúc đó nào là máy tính, nào là di động, điều hoà, wifi, dưa hấu lạnh, tha hồ mà xài, ngươi không muốn trở lại hiện đại sao?"
Ôn Nguyễn đưa mắt nhìn về xa xăm, im lặng vuốt ve Nhị Cẩu Tử.
Nếu như không nhắc đến nữ chính Thịnh Nguyệt Cơ, chỉ nói về nhân vật Ôn Nguyễn này.
Nàng xuất thân danh môn, phụ thân là quan nhất phẩm Tĩnh Viễn Hầu Ôn Vũ Chi, mẫu thân là muội muội ruột của Hoàng Hậu đương triều - Nguyễn Thị.
Năm đó Nguyễn gia sinh ra một cặp song sinh, một người vào cung làm Hoàng Hậu, nắm giữ hậu cung. Một người gả cho Tĩnh Viễn Hầu, phu thê ân ái, xem như một đoạn giai thoại.
Nhưng mẫu thân của Ôn Nguyễn vì khó sinh mà chết, lúc ra đi chỉ để lại một câu, " Cố gắng chăm sóc cho tốt con gái của chúng ta, đừng để cho con bé bị thiệt thòi."
Ôn Vũ Chi đau lòng vì mất đi người vợ mà ông yêu quý, sau này không hề có ý định tái giá, đối xử với Ôn Nguyễn rất tốt, ông cưng chiều nàng đến tận xương tủy, từ nhỏ đã xem nàng như một đoá hoa mà tỉ mỉ chăm sóc, không để nàng thiếu thốn bất cứ một thứ gì, xem trọng nàng còn hơn mạng sống của chính mình.
Phía trên Ôn Nguyễn còn có hai vị huynh trưởng, hôm nay đã gặp một người, đó chính là nhị ca Ôn Tây Lăng, người còn lại giữ chức Thiều Thanh ở Hồng Lư Tự - đại ca Ôn Bắc Xuyên. Có thể nói, hai vị ca ca này đối với muội muội của mình cũng là yêu chiều hết mực, vô cùng thương yêu nàng.
Có ba người này chống lưng ở phía sau, từ nhỏ Ôn Nguyễn đã được mọi người kính sợ, không ai dám động vào dù chỉ là một sợi tóc của nàng.
Nhưng cũng chính vì thế, bản thân Ôn Nguyễn lại cảm thấy rất cô đơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.