Xuyên Sách: Tiểu Trung Khuyển Của Tôi Là Thái Tử Điện Hạ
Chương 31:
Hoa Tan Thiên
19/09/2024
"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?" Ôn Nguyễn cảm thấy rất kì lạ, cô với An Lăng Quân, bộ thân nhau lắm chắc?
"Ôn Nguyễn!" Kỷ Tri Dao hơi gằn giọng.
"Ta nói rồi!" Giọng nói của Ôn Nguyễn cũng cao lên, "Gọi ta là Ôn cô nương, giữa ta và An Lăng Quân không phải bạn bè cũng chẳng phải người thân, hai người chúng ta chỉ là người xa lạ mà thôi, không hề thân thiết!"
"....." Kỷ Tri Dao đi tới gần Ôn Nguyễn, nhỏ giọng nói, "Ta đang hỏi ngươi, lời vừa rồi của ngươi là có ý gì, muốn châm ngòi li gián sao?"
Châm cái con khỉ khô! Ta châm cháy ngươi bây giờ ngươi có tin không?
Ôn Nguyễn hít một hơi thật sâu, nở nụ cười thương hiệu của mình, nhìn Kỷ Tri Dao, "An Lăng Quân, ăn trong chén nhìn trong nồi là không tốt đâu nhé! Suốt ngày ngươi cứ đến tìm ta, chẳng lẽ đã chán Thịnh cô nương rồi hay sao?"
Ánh mắt của Kỷ Tri Dao sững lại, trong lòng đột nhiên chấn động một trận.
Ôn Nguyễn nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Nguyệt Cơ, "Phải làm sao đây Thịnh cô nương, ngươi còn chưa thu phục được Kỷ Tri Dao nữa mà hắn đã muốn chạy rồi nè?"
"Ta không hề có hứng thú với ngươi, ta chỉ muốn biết lời ngươi vừa mới nói có ý gì mà thôi!" Kỷ Tri Dao đến gần, đưa tay muốn nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Ôn Nguyễn.
Tuy miệng hắn cứ chối bây chối biến như thế, nhưng không hiểu tại sao, trong lòng hắn cảm thấy hình như Ôn Nguyễn đã nói trúng tâm sự của hắn rồi.
Đúng lúc đó, một bàn tay vươn tới, che trước người Ôn Nguyễn, không cho móng vuốt của Kỷ Tri Dao chạm vào nàng.
Ân Cửu Dã cười hỏi, "Kỷ tướng quân muốn làm gì đấy?"
Kỷ Tri Dao kinh ngạc, nội lực của người này thâm hậu, võ nghệ nhất định không kém gì hắn, thậm chí, có thể còn hơn cả hắn.
Một môn khách thấp bé, ấy vậy mà cũng là người thâm tàng bất lộ sao?
Ôn Nguyễn ôm lấy Nhị Cẩu Tử trong tay Ân Cửu Dã, chậm rãi vuốt ve, cô cố ý dung túng cho hành động của Ân Cửu Dã, để hắn khiến Kỷ Tri Dao phải khó xử, không hề ngăn cản.
Cô chỉ nói với Vu Duyệt, "Tỷ về trước đi!"
Vu Duyệt lắc đầu, nắm chặt lấy tay Ôn Nguyễn, tình huống bây giờ có chút sai sai, nàng không an tâm, không thể để Ôn Nguyễn lại được, phải ở đây với cô, có gì thì cứ nhào vào đánh.
Ôn Nguyễn nhìn nàng ấy khẽ cười, muốn cám ơn ý tốt của nàng.
Ở bên này, Ân Cửu Dã và Kỷ Tri Dao cứ im lặng giằng co với nhau, nhìn cứ như hôm nay không động thủ thì việc này sẽ không giải quyết được ấy!
Trong lòng Ôn Nguyễn thầm tính toán một chút, nếu hôm nay A Cửu bị thương, vậy thì phải trả phí tai nạn lao động cho hắn rồi, hy vọng hắn sẽ không bị thương quá nặng.
Kỷ Tri Dao không thể hiểu nổi, Âm Cửu chỉ là một môn khách mà thôi, đối phương lấy đâu ra dũng khí để đối đầu với hắn chứ?
Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này, có một chiếc kiệu đi đến.
"Không biết vì chuyện gì mà Kỷ tướng quân lại cản đường của muội muội ta thế?" Ôn Bắc Xuyên một thân quan phục từ trong kiệu bước ra, nhìn dáng vẻ này, chắc hẳn là vừa mới từ nha môn trở về.
Vừa xuống kiệu, Ôn Bắc Xuyên đã đi thẳng đến chỗ Ôn Nguyễn, vuốt ve Nhị Cẩu Tử đang nằm trong lòng cô một phen, sau đó mới nhìn về phía Ân Cửu Dã và Kỷ Tri Dao.
"Âm Cửu, không được vô lễ." Tuy đó là một lời răn dạy nhưng giọng điệu của Ôn Bắc Xuyên lại chẳng có chút trách cứ nào, cực kỳ nhẹ nhàng.
"Là do Kỷ tướng quân vô lễ với cô nương trước." Ân Cửu Dã nghe hắn nói vậy cũng không thu tay lại, chỉ lạnh lùng đáp.
Những gì mà Ôn Nguyễn nói với Kỷ Tri Dao khiến hắn có cảm giác rất quỷ dị.
Trong lòng Ân Cửu Dã bây giờ rối tung rối mù, nếu muốn chọn ai để giết, nhất định hắn sẽ "ưu tiên" Kỷ Tri Dao.
Ôn Bắc Xuyên cảm thấy hơi kì lạ, ngay cả lời nói của mình mà Âm Cửu cũng không nghe theo sao? Hắn quay đầu nhìn Ôn Nguyễn, nháy mắt ra hiệu với cô, dù sao đi nữa cũng không thể đánh nhau với An Lăng Quân ngay giữa đường đúng không? Ngày mai lâm triều không bị người ta lấy chuyện này ra đâm chọc một hồi mới là lạ đấy?
Ôn Nguyễn mím môi cười, cúi đầu vuốt ve mèo con, "Bẻ trật khớp của hắn ta là được rồi!"
Ôn Bắc Xuyên: "...." Được, muội muội uy vũ.
Ân Cửu Dã thật sự làm y như những gì Ôn Nguyễn nói, "răng rắc" một tiếng, bẻ trật khớp tay Kỷ Tri Dao.
Có điều Kỷ Tri Dao cũng xem như một người mạnh mẽ, không hề kêu một tiếng.
Chỉ là hắn không thể ngờ được rằng bản thân vậy mà không thể phản kháng lại được động tác vừa rồi của Ân Cửu Dã.
Lông mày của Ôn Bắc Xuyên hơi nhếch lên, rồi xong, ngày mai lâm triều lại có kịch để đóng rồi.
Thôi bỏ đi, muội muội vui vẻ mới là quan trọng nhất, ngày mai diễn với mấy con cáo già ở trong triều vài câu cũng được.
Ân Cửu Dã lui về phía sau Ôn Nguyễn, nháy mắt một cái với nàng.
Ôn Nguyễn bật cười, hi hi, không cần trả phí tai nạn lao động.
Ôn Bắc Xuyên nhìn mấy vị "tình địch đáng mến" đối diện, nhàn nhạt nói, "Nếu không còn việc gì nữa vậy thì bọn ta về phủ trước, các vị cứ tiếp tục đi!"
"Bắc Xuyên..." Đột nhiên Thịnh Nguyệt Cơ lại lên tiếng.
Ôn Bắc Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía nàng ta, "Ta đã nói với nàng rồi, cho dù nàng có làm một ngàn điều sai cũng không có vấn đề gì cả, nhưng nàng không được động đến muội muội của ta. Em ấy là hòn ngọc quý của Ôn phủ, là miếng thịt đầu tim của ta, chỉ cần ta còn ở đây, ta nhất định sẽ không để muội ấy chịu bất kì uỷ khuất nào cả."
Ôn Bắc Xuyên vừa nói, vừa liếc mắt nhìn đám người trước mặt, cuối cùng dừng lại ở chỗ Kỷ Tri Dao, "Bất kể là ai, cũng không được làm vậy!"
Ôn Nguyễn nghe thấy Ôn Bắc Xuyên nói như vậy, trái tim mềm nhũn.
Giống như những gì Nhị Cẩu Tử nói, Ôn Nguyễn rất giữ khoảng cách với mọi người, nếu cô đã không muốn thì ai cũng đừng hòng thân thiết được với cô, cô sẽ dùng sự lễ phép, sự khách khí của chính mình để mọi người cảm thấy cô vô cảm, cảm thấy cô nhạt nhẽo.
Cho nên bình thường mối quan hệ giữa cô và Ôn Bắc Xuyên rất vi diệu, không gần gũi như cô với Ôn Tây Lăng.
Nhưng hôm nay, trong lòng của Ôn Nguyễn đã cảm nhận được sự ấm áp của Ôn Bắc Xuyên đem lại rồi, đại ca chỉ không thể hiện ra bên ngoài nhiều như nhị ca mà thôi, hắn là con trai trưởng, đương nhiên là làm việc gì cũng phải cẩn thận.
Ngay cả trong tình cảm cũng vậy, hắn phải biết thu liễm lại cảm xúc của mình, tình thương mà Ôn Bắc Xuyên dành cho cô nhất định sẽ không ít hơn bất kì ai, cô không nên giữ khoảng cách với huynh ấy mới phải.
Sau khi cô nghĩ thông suốt hết mọi chuyện, khẽ nắm lấy tay của Ôn Bắc Xuyên, thân mật gọi một tiếng, "Đại ca!"
"Ngoan!" Ôn Bắc Xuyên đầy cưng chiều gõ trán cô, "Ở Hồng Lư Tự còn có chút chuyện chưa giải quyết xong, bây giờ ta phải đến đó, muội cùng về với Âm Cửu được chứ?"
"Vâng!" Ôn Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu, "Ta về nhà đợi đại ca. Chúng ta cùng nhau ăn cơm tối nhé!"
Ôn Bắc Xuyên cười, "Được, ta sẽ cố gắng xử lý mọi chuyện xong sớm, về nhà ăn cơm cùng muội."
Vu Duyệt đưa tay ôm mặt, trong mắt chứa đầy hâm mộ, "Có anh trai thật tốt, ta cũng muốn có anh trai."
"Ngươi kêu ta một tiếng ca đi, lão tử chống lưng cho ngươi!" Lữ Trạch Cẩn ló đầu qua góp vui.
"Ngươi sẽ vì ta mà nổi giận với Thịnh Nguyệt Cơ sao?"
"...... Sẽ không."
"Vậy ngươi còn ở đây ba hoa cái gì, cút!"
......
Ôn Nguyễn sau khi toàn thây rút khỏi được chỗ đó, nhanh chóng rời đi, nhận ra Ân Cửu Dã bị tuột lại phía sau nên đứng lại đợi hắn một chút.
"Ngươi đang nghĩ gì đó?" Ôn Nguyễn hỏi.
Ân Cửu Dã: "Đang nghĩ về những gì mà cô nương nói."
"Có gì đâu mà nghĩ." Ôn Nguyễn xoa đầu Nhị Cẩu Tử, "Ta chỉ là chân thành mong cho An Lăng Quân và Thịnh cô nương sớm ngày tu thành chính quả mà thôi!"
"Mụ nó chứ chính quá! Tôi thấy hắn nên đi tu Phật Hoan Hỉ thì hơn đấy! Nguyễn Nguyễn, cô nói hắn như vậy là đang cố ý chê cười hắn sao?" Nhị Cẩu Tử nghe cô nói mấy lời sượng trân như thế, không kìm được sự buồn nôn của chính mình.
Ôn Nguyễn gõ đầu Nhị Cẩu Tử một cái, không thèm để ý đến nó nữa.
Cô không có chê cười gì hắn đâu, cô là thật lòng thật dạ muốn vậy đó được không?
Ân Cửu Dã hỏi ngược lại nàng, "Chuyện của đại công tử rốt cuộc là như thế nào vậy?"
"Thật ra lúc đó ta muốn nói, Thịnh Nguyệt Cơ không xứng với đại ca ta á." Ôn Nguyễn có chút ảo não, sao lúc nãy cãi lộn cô lại quên mất câu này nhỉ? Không phát huy được hết những gì mình muốn, tức ghê.
"Vậy sao?"
Ôn Nguyễn vẫn chưa hết tiếc nuối, dừng lại nhìn Ân Cửu Dã, "Dù sao thì lát nữa đại ca ta mới về lận, ta đến chỗ ngươi chơi một lát đi."
"Được!" Ân Cửu Dã cười, nàng muốn ở đó luôn cũng được.
Đến Ngư Tiều quán, Ôn Nguyễn nằm ườn lên giường, mèo con khẽ ghé sát lại bên chân nàng, vểnh tai lên ăn dưa.
Trong bảy viên ngọc rồng, chỉ có Ôn Bắc Xuyên là Thịnh Nguyệt Cơ dùng thủ đoạn để câu dẫn thôi, còn lại đều là vô tình gặp được, cứu được nên mới có mối quan hệ như bây giờ.
Ôn Nguyễn nghịch mấy con cờ được làm từ ngọc thạch của Ân Cửu Dã, chán chường kể lại đầu đuôi câu chuyện, "Lần đầu tiên đại ca và Thịnh Nguyệt Cơ gặp mặt là ở trên một chiếc thuyền hoa, huynh ấy cùng với mấy người bạn đến du ngoạn, uống chút rượu, sau đó chợt nghe thấy một tiếng hát từ đâu vang đến, ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy được Thịnh Nguyệt Cơ một thân bạch y ở mép sông đang nghịch nước."
Ân Cửu Dã gật đầu, đáp, "Ta từng nghe người ta kể qua, lúc ấy Thịnh Nguyệt Cơ như tiên tử lạc xuống phàm thế, không nhiễm một chút bụi trần."
"Vậy ngươi có biết tại sao nàng ta lại xuất hiện ở đó không?" Ôn Nguyễn hỏi.
"Không biết." Ân Cửu Dã lắc đầu.
Ôn Nguyễn đưa tay chống cằm, cười nhạt, "Bởi vì An Lăng Quân."
Trong quá trình theo đuổi nam nữ, nếu như mối quan hệ ấy không có chút tiến triển nào thì phải làm sao? Cách tốt nhất đó chính là cố ý thân cận với một người khác giới khác, để đối phương cảm thấy được sự nguy hiểm, khiến cho họ nảy sinh lòng hiếu thắng, muốn nhanh chóng xác định mối quan hệ với bạn.
Cao thủ tình trường Thịnh Nguyệt Cơ đương nhiên nắm rõ chiêu thức này.
Tình yêu của nàng ta với Kỷ Tri Dao lúc ấy cũng đang rơi vào thế đóng băng, chẳng ai chịu tiến thêm một bước cả. Vì thế nên nàng ta cần phải tìm một đối thủ đủ mạnh để có thể khiến cho Kỷ Tri Dao phải dè chừng mà xuống nước.
Nhìn hết toàn bộ cái kinh thành này, người duy nhất có tư cách trở thành đối thủ của Kỷ Tri Dao cũng chỉ có Ôn Bắc Xuyên mà thôi.
Vị Ôn đại công tử này xuất thân cao quý, nổi tiếng khắp kinh thành, tuy chỉ làm một chức quan nhàn tản, nhưng những người hiểu nội tình, làm gì có ai thấy hắn mà không cung kính gọi một tiếng Tiểu Hầu gia đâu?
Chỉ là Ôn Bắc Xuyên không thích cách xưng hô này nên mới để mọi người gọi hắn Ôn thiếu khanh mà thôi.
Ôn Bắc Xuyên vốn dĩ cũng là một người hiền lành liêm chính, có tình có nghĩa, rất dễ để tìm được một mối lương duyên môn đăng hộ đối, một người vợ hiền hiểu lòng người, giúp đỡ nhau trong cuộc sống, ân ái đến bạc đầu.
Đáng tiếc, hắn bị Thịnh Nguyệt Cơ chọn trúng.
Ngày ấy ở bờ sông, Thịnh Nguyệt Cơ như tiên tử trong mộng, làm hắn nhớ mãi không quên.
Hơn nữa hôm ấy nàng ta cũng không có mùi hoa Cát Cánh như thường lệ, mà mang trên mình một hương thơm khác, đó chính là một hương thơm nhẹ nhàng lưu luyến xen lẫn với hương hoa Diên Vĩ, vừa tao nhã vừa thần bí, dễ dàng mê hoặc lòng người.
Ôn Bắc Xuyên rất thích Diên Vĩ, tiểu viện trong thư phòng trồng toàn là loại hoa này, lần đó quả nhiên là Thịnh Nguyệt Cơ đã có chuẩn bị rồi mới đến.
Thịnh Nguyệt Cơ không làm gì cũng đã khiến cho không biết bao nhiêu là đàn ông phải điên cuồng vì nàng ta, hiện tại còn chủ động tính kế, diễn ra một vở Lạc Thần bên bờ sông, đại ca không thể nào cưỡng lại được, y hệt những gì nàng ta mong đợi.
Đương nhiên, tất cả mọi việc mà Thịnh Nguyệt Cơ làm đã đạt được mục đích, sau khi Kỷ Tri Dao biết Ôn Bắc Xuyên trở thành tình địch của mình, hắn ngày nào cũng ở chỗ Thịnh Nguyệt Cơ nửa tháng liền.
Cũng giống như vài hôm trước đấy thôi, Thịnh Nguyệt Cơ và Kỷ Tri Dao chiến tranh lạnh với nhau, Ôn Bắc Xuyên một lần nữa được triệu hồi, trở thành "ái phi" của nàng ta.
Sau khi lợi dụng Ôn Bắc Xuyên xong, Thịnh Nguyệt Cơ cũng không đá hắn, miễn cưỡng để cho hắn một vị trí trong Bảy viên ngọc rồng.
Thậm chí, nếu như không phải vì Ôn Bắc Xuyên quá chiều chuộng Ôn Nguyễn, nói không chừng Thịnh Nguyệt Cơ sẽ đối xử với hắn rất tốt.
Bởi vì, Ôn Bắc Xuyên thật sự ưu tú.
Có lẽ lý lịch của hắn không hoàn mỹ như của Kỷ Tri Dao, nhưng hắn lại là người mà ngay cả Đương kim Bệ hạ cũng phải kiêng kị đấy.
Nhân vật mang tên Hoàng đế này, khi hắn trọng dụng một người, điều đó chứng minh kẻ đó hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Còn khi hắn kiêng kị một người nào đó, nói lên được rằng người này không bị hắn khống chế hoàn toàn.
Ôn Bắc Xuyên là người sau.
Nếu không, tại sao Ôn Bắc Xuyên lại chủ động tránh đi hiềm nghi, tự mình đến Hồng Lư Tư làm một chức quan vô dụng chứ?
Hắn cố ý che giấu năng lực của mình mà thôi!
Một Ôn thiếu khanh tài trí như thế, há lại không nhìn ra được chút tâm kế của Thịnh Nguyệt Cơ?
Đương nhiên là hắn biết.
Nhưng hắn không thể trốn thoát khỏi vầng hào quang của nữ chính, ma chú của Cơ nữ, chẳng cần đạo lý gì hết, tác giả thích vậy thì phải vậy thôi!
Nhân vật của Ôn Bắc Xuyên được xây dựng là một kẻ si tình biết rõ mình bị lợi dụng nhưng vẫn không oán trách gì cả, để cho Thịnh Nguyệt Cơ tuỳ ý sắp xếp, bị mị lực của nàng ta làm cho đầu óc mụ mẫm.
Có một điều duy nhất khiến cho Ôn Nguyễn cảm thấy khó hiểu đó chính là, đại ca thông minh như vậy, rốt cuộc là vì sao lại bị Kỷ Tri Dao đẩy vào đường chết luôn vậy?
Nhị Cẩu Tử nghe hết câu chuyện mà cô kể, mắt mèo mở to ra, bất ngờ ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa rên một tiếng, "Nguyễn Nguyễn, phụ nữ thật đáng sợ, Thịnh Nguyệt Cơ thật đáng sợ, cô cũng thật đáng sợ!"
Ôn Nguyễn vuốt ve an ủi nó một chút, mỉm cười nhìn Ân Cửu Dã, "Chính vì vậy ta mới nói Thịnh Nguyệt Cơ không xứng với đại ca ta."
"Hoá ra còn có chuyện như vậy sao, cô nương làm thế nào biết được vậy?" Ân Cửu Dã nghi hoặc hỏi.
"Tự mình lần mò đoán được đấy." Ôn Nguyễn mở to mắt nói dối.
Ân Cửu Dã cũng không cố ý gặng hỏi, chỉ nói, "Nhưng sau ngày hôm nay, có lẽ thái độ của Đại công tử với nàng sẽ khác đi."
"Vậy ngươi nói xem, ta nên làm thế nào để đại ca ta không tơ tưởng tới Thịnh Nguyệt Cơ nữa bây giờ?" Ôn Nguyễn nhìn Ân Cửu Dã, muốn nghiêm túc thảo luận với hắn về vấn đề này.
"Ôn Nguyễn!" Kỷ Tri Dao hơi gằn giọng.
"Ta nói rồi!" Giọng nói của Ôn Nguyễn cũng cao lên, "Gọi ta là Ôn cô nương, giữa ta và An Lăng Quân không phải bạn bè cũng chẳng phải người thân, hai người chúng ta chỉ là người xa lạ mà thôi, không hề thân thiết!"
"....." Kỷ Tri Dao đi tới gần Ôn Nguyễn, nhỏ giọng nói, "Ta đang hỏi ngươi, lời vừa rồi của ngươi là có ý gì, muốn châm ngòi li gián sao?"
Châm cái con khỉ khô! Ta châm cháy ngươi bây giờ ngươi có tin không?
Ôn Nguyễn hít một hơi thật sâu, nở nụ cười thương hiệu của mình, nhìn Kỷ Tri Dao, "An Lăng Quân, ăn trong chén nhìn trong nồi là không tốt đâu nhé! Suốt ngày ngươi cứ đến tìm ta, chẳng lẽ đã chán Thịnh cô nương rồi hay sao?"
Ánh mắt của Kỷ Tri Dao sững lại, trong lòng đột nhiên chấn động một trận.
Ôn Nguyễn nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Nguyệt Cơ, "Phải làm sao đây Thịnh cô nương, ngươi còn chưa thu phục được Kỷ Tri Dao nữa mà hắn đã muốn chạy rồi nè?"
"Ta không hề có hứng thú với ngươi, ta chỉ muốn biết lời ngươi vừa mới nói có ý gì mà thôi!" Kỷ Tri Dao đến gần, đưa tay muốn nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Ôn Nguyễn.
Tuy miệng hắn cứ chối bây chối biến như thế, nhưng không hiểu tại sao, trong lòng hắn cảm thấy hình như Ôn Nguyễn đã nói trúng tâm sự của hắn rồi.
Đúng lúc đó, một bàn tay vươn tới, che trước người Ôn Nguyễn, không cho móng vuốt của Kỷ Tri Dao chạm vào nàng.
Ân Cửu Dã cười hỏi, "Kỷ tướng quân muốn làm gì đấy?"
Kỷ Tri Dao kinh ngạc, nội lực của người này thâm hậu, võ nghệ nhất định không kém gì hắn, thậm chí, có thể còn hơn cả hắn.
Một môn khách thấp bé, ấy vậy mà cũng là người thâm tàng bất lộ sao?
Ôn Nguyễn ôm lấy Nhị Cẩu Tử trong tay Ân Cửu Dã, chậm rãi vuốt ve, cô cố ý dung túng cho hành động của Ân Cửu Dã, để hắn khiến Kỷ Tri Dao phải khó xử, không hề ngăn cản.
Cô chỉ nói với Vu Duyệt, "Tỷ về trước đi!"
Vu Duyệt lắc đầu, nắm chặt lấy tay Ôn Nguyễn, tình huống bây giờ có chút sai sai, nàng không an tâm, không thể để Ôn Nguyễn lại được, phải ở đây với cô, có gì thì cứ nhào vào đánh.
Ôn Nguyễn nhìn nàng ấy khẽ cười, muốn cám ơn ý tốt của nàng.
Ở bên này, Ân Cửu Dã và Kỷ Tri Dao cứ im lặng giằng co với nhau, nhìn cứ như hôm nay không động thủ thì việc này sẽ không giải quyết được ấy!
Trong lòng Ôn Nguyễn thầm tính toán một chút, nếu hôm nay A Cửu bị thương, vậy thì phải trả phí tai nạn lao động cho hắn rồi, hy vọng hắn sẽ không bị thương quá nặng.
Kỷ Tri Dao không thể hiểu nổi, Âm Cửu chỉ là một môn khách mà thôi, đối phương lấy đâu ra dũng khí để đối đầu với hắn chứ?
Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này, có một chiếc kiệu đi đến.
"Không biết vì chuyện gì mà Kỷ tướng quân lại cản đường của muội muội ta thế?" Ôn Bắc Xuyên một thân quan phục từ trong kiệu bước ra, nhìn dáng vẻ này, chắc hẳn là vừa mới từ nha môn trở về.
Vừa xuống kiệu, Ôn Bắc Xuyên đã đi thẳng đến chỗ Ôn Nguyễn, vuốt ve Nhị Cẩu Tử đang nằm trong lòng cô một phen, sau đó mới nhìn về phía Ân Cửu Dã và Kỷ Tri Dao.
"Âm Cửu, không được vô lễ." Tuy đó là một lời răn dạy nhưng giọng điệu của Ôn Bắc Xuyên lại chẳng có chút trách cứ nào, cực kỳ nhẹ nhàng.
"Là do Kỷ tướng quân vô lễ với cô nương trước." Ân Cửu Dã nghe hắn nói vậy cũng không thu tay lại, chỉ lạnh lùng đáp.
Những gì mà Ôn Nguyễn nói với Kỷ Tri Dao khiến hắn có cảm giác rất quỷ dị.
Trong lòng Ân Cửu Dã bây giờ rối tung rối mù, nếu muốn chọn ai để giết, nhất định hắn sẽ "ưu tiên" Kỷ Tri Dao.
Ôn Bắc Xuyên cảm thấy hơi kì lạ, ngay cả lời nói của mình mà Âm Cửu cũng không nghe theo sao? Hắn quay đầu nhìn Ôn Nguyễn, nháy mắt ra hiệu với cô, dù sao đi nữa cũng không thể đánh nhau với An Lăng Quân ngay giữa đường đúng không? Ngày mai lâm triều không bị người ta lấy chuyện này ra đâm chọc một hồi mới là lạ đấy?
Ôn Nguyễn mím môi cười, cúi đầu vuốt ve mèo con, "Bẻ trật khớp của hắn ta là được rồi!"
Ôn Bắc Xuyên: "...." Được, muội muội uy vũ.
Ân Cửu Dã thật sự làm y như những gì Ôn Nguyễn nói, "răng rắc" một tiếng, bẻ trật khớp tay Kỷ Tri Dao.
Có điều Kỷ Tri Dao cũng xem như một người mạnh mẽ, không hề kêu một tiếng.
Chỉ là hắn không thể ngờ được rằng bản thân vậy mà không thể phản kháng lại được động tác vừa rồi của Ân Cửu Dã.
Lông mày của Ôn Bắc Xuyên hơi nhếch lên, rồi xong, ngày mai lâm triều lại có kịch để đóng rồi.
Thôi bỏ đi, muội muội vui vẻ mới là quan trọng nhất, ngày mai diễn với mấy con cáo già ở trong triều vài câu cũng được.
Ân Cửu Dã lui về phía sau Ôn Nguyễn, nháy mắt một cái với nàng.
Ôn Nguyễn bật cười, hi hi, không cần trả phí tai nạn lao động.
Ôn Bắc Xuyên nhìn mấy vị "tình địch đáng mến" đối diện, nhàn nhạt nói, "Nếu không còn việc gì nữa vậy thì bọn ta về phủ trước, các vị cứ tiếp tục đi!"
"Bắc Xuyên..." Đột nhiên Thịnh Nguyệt Cơ lại lên tiếng.
Ôn Bắc Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía nàng ta, "Ta đã nói với nàng rồi, cho dù nàng có làm một ngàn điều sai cũng không có vấn đề gì cả, nhưng nàng không được động đến muội muội của ta. Em ấy là hòn ngọc quý của Ôn phủ, là miếng thịt đầu tim của ta, chỉ cần ta còn ở đây, ta nhất định sẽ không để muội ấy chịu bất kì uỷ khuất nào cả."
Ôn Bắc Xuyên vừa nói, vừa liếc mắt nhìn đám người trước mặt, cuối cùng dừng lại ở chỗ Kỷ Tri Dao, "Bất kể là ai, cũng không được làm vậy!"
Ôn Nguyễn nghe thấy Ôn Bắc Xuyên nói như vậy, trái tim mềm nhũn.
Giống như những gì Nhị Cẩu Tử nói, Ôn Nguyễn rất giữ khoảng cách với mọi người, nếu cô đã không muốn thì ai cũng đừng hòng thân thiết được với cô, cô sẽ dùng sự lễ phép, sự khách khí của chính mình để mọi người cảm thấy cô vô cảm, cảm thấy cô nhạt nhẽo.
Cho nên bình thường mối quan hệ giữa cô và Ôn Bắc Xuyên rất vi diệu, không gần gũi như cô với Ôn Tây Lăng.
Nhưng hôm nay, trong lòng của Ôn Nguyễn đã cảm nhận được sự ấm áp của Ôn Bắc Xuyên đem lại rồi, đại ca chỉ không thể hiện ra bên ngoài nhiều như nhị ca mà thôi, hắn là con trai trưởng, đương nhiên là làm việc gì cũng phải cẩn thận.
Ngay cả trong tình cảm cũng vậy, hắn phải biết thu liễm lại cảm xúc của mình, tình thương mà Ôn Bắc Xuyên dành cho cô nhất định sẽ không ít hơn bất kì ai, cô không nên giữ khoảng cách với huynh ấy mới phải.
Sau khi cô nghĩ thông suốt hết mọi chuyện, khẽ nắm lấy tay của Ôn Bắc Xuyên, thân mật gọi một tiếng, "Đại ca!"
"Ngoan!" Ôn Bắc Xuyên đầy cưng chiều gõ trán cô, "Ở Hồng Lư Tự còn có chút chuyện chưa giải quyết xong, bây giờ ta phải đến đó, muội cùng về với Âm Cửu được chứ?"
"Vâng!" Ôn Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu, "Ta về nhà đợi đại ca. Chúng ta cùng nhau ăn cơm tối nhé!"
Ôn Bắc Xuyên cười, "Được, ta sẽ cố gắng xử lý mọi chuyện xong sớm, về nhà ăn cơm cùng muội."
Vu Duyệt đưa tay ôm mặt, trong mắt chứa đầy hâm mộ, "Có anh trai thật tốt, ta cũng muốn có anh trai."
"Ngươi kêu ta một tiếng ca đi, lão tử chống lưng cho ngươi!" Lữ Trạch Cẩn ló đầu qua góp vui.
"Ngươi sẽ vì ta mà nổi giận với Thịnh Nguyệt Cơ sao?"
"...... Sẽ không."
"Vậy ngươi còn ở đây ba hoa cái gì, cút!"
......
Ôn Nguyễn sau khi toàn thây rút khỏi được chỗ đó, nhanh chóng rời đi, nhận ra Ân Cửu Dã bị tuột lại phía sau nên đứng lại đợi hắn một chút.
"Ngươi đang nghĩ gì đó?" Ôn Nguyễn hỏi.
Ân Cửu Dã: "Đang nghĩ về những gì mà cô nương nói."
"Có gì đâu mà nghĩ." Ôn Nguyễn xoa đầu Nhị Cẩu Tử, "Ta chỉ là chân thành mong cho An Lăng Quân và Thịnh cô nương sớm ngày tu thành chính quả mà thôi!"
"Mụ nó chứ chính quá! Tôi thấy hắn nên đi tu Phật Hoan Hỉ thì hơn đấy! Nguyễn Nguyễn, cô nói hắn như vậy là đang cố ý chê cười hắn sao?" Nhị Cẩu Tử nghe cô nói mấy lời sượng trân như thế, không kìm được sự buồn nôn của chính mình.
Ôn Nguyễn gõ đầu Nhị Cẩu Tử một cái, không thèm để ý đến nó nữa.
Cô không có chê cười gì hắn đâu, cô là thật lòng thật dạ muốn vậy đó được không?
Ân Cửu Dã hỏi ngược lại nàng, "Chuyện của đại công tử rốt cuộc là như thế nào vậy?"
"Thật ra lúc đó ta muốn nói, Thịnh Nguyệt Cơ không xứng với đại ca ta á." Ôn Nguyễn có chút ảo não, sao lúc nãy cãi lộn cô lại quên mất câu này nhỉ? Không phát huy được hết những gì mình muốn, tức ghê.
"Vậy sao?"
Ôn Nguyễn vẫn chưa hết tiếc nuối, dừng lại nhìn Ân Cửu Dã, "Dù sao thì lát nữa đại ca ta mới về lận, ta đến chỗ ngươi chơi một lát đi."
"Được!" Ân Cửu Dã cười, nàng muốn ở đó luôn cũng được.
Đến Ngư Tiều quán, Ôn Nguyễn nằm ườn lên giường, mèo con khẽ ghé sát lại bên chân nàng, vểnh tai lên ăn dưa.
Trong bảy viên ngọc rồng, chỉ có Ôn Bắc Xuyên là Thịnh Nguyệt Cơ dùng thủ đoạn để câu dẫn thôi, còn lại đều là vô tình gặp được, cứu được nên mới có mối quan hệ như bây giờ.
Ôn Nguyễn nghịch mấy con cờ được làm từ ngọc thạch của Ân Cửu Dã, chán chường kể lại đầu đuôi câu chuyện, "Lần đầu tiên đại ca và Thịnh Nguyệt Cơ gặp mặt là ở trên một chiếc thuyền hoa, huynh ấy cùng với mấy người bạn đến du ngoạn, uống chút rượu, sau đó chợt nghe thấy một tiếng hát từ đâu vang đến, ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy được Thịnh Nguyệt Cơ một thân bạch y ở mép sông đang nghịch nước."
Ân Cửu Dã gật đầu, đáp, "Ta từng nghe người ta kể qua, lúc ấy Thịnh Nguyệt Cơ như tiên tử lạc xuống phàm thế, không nhiễm một chút bụi trần."
"Vậy ngươi có biết tại sao nàng ta lại xuất hiện ở đó không?" Ôn Nguyễn hỏi.
"Không biết." Ân Cửu Dã lắc đầu.
Ôn Nguyễn đưa tay chống cằm, cười nhạt, "Bởi vì An Lăng Quân."
Trong quá trình theo đuổi nam nữ, nếu như mối quan hệ ấy không có chút tiến triển nào thì phải làm sao? Cách tốt nhất đó chính là cố ý thân cận với một người khác giới khác, để đối phương cảm thấy được sự nguy hiểm, khiến cho họ nảy sinh lòng hiếu thắng, muốn nhanh chóng xác định mối quan hệ với bạn.
Cao thủ tình trường Thịnh Nguyệt Cơ đương nhiên nắm rõ chiêu thức này.
Tình yêu của nàng ta với Kỷ Tri Dao lúc ấy cũng đang rơi vào thế đóng băng, chẳng ai chịu tiến thêm một bước cả. Vì thế nên nàng ta cần phải tìm một đối thủ đủ mạnh để có thể khiến cho Kỷ Tri Dao phải dè chừng mà xuống nước.
Nhìn hết toàn bộ cái kinh thành này, người duy nhất có tư cách trở thành đối thủ của Kỷ Tri Dao cũng chỉ có Ôn Bắc Xuyên mà thôi.
Vị Ôn đại công tử này xuất thân cao quý, nổi tiếng khắp kinh thành, tuy chỉ làm một chức quan nhàn tản, nhưng những người hiểu nội tình, làm gì có ai thấy hắn mà không cung kính gọi một tiếng Tiểu Hầu gia đâu?
Chỉ là Ôn Bắc Xuyên không thích cách xưng hô này nên mới để mọi người gọi hắn Ôn thiếu khanh mà thôi.
Ôn Bắc Xuyên vốn dĩ cũng là một người hiền lành liêm chính, có tình có nghĩa, rất dễ để tìm được một mối lương duyên môn đăng hộ đối, một người vợ hiền hiểu lòng người, giúp đỡ nhau trong cuộc sống, ân ái đến bạc đầu.
Đáng tiếc, hắn bị Thịnh Nguyệt Cơ chọn trúng.
Ngày ấy ở bờ sông, Thịnh Nguyệt Cơ như tiên tử trong mộng, làm hắn nhớ mãi không quên.
Hơn nữa hôm ấy nàng ta cũng không có mùi hoa Cát Cánh như thường lệ, mà mang trên mình một hương thơm khác, đó chính là một hương thơm nhẹ nhàng lưu luyến xen lẫn với hương hoa Diên Vĩ, vừa tao nhã vừa thần bí, dễ dàng mê hoặc lòng người.
Ôn Bắc Xuyên rất thích Diên Vĩ, tiểu viện trong thư phòng trồng toàn là loại hoa này, lần đó quả nhiên là Thịnh Nguyệt Cơ đã có chuẩn bị rồi mới đến.
Thịnh Nguyệt Cơ không làm gì cũng đã khiến cho không biết bao nhiêu là đàn ông phải điên cuồng vì nàng ta, hiện tại còn chủ động tính kế, diễn ra một vở Lạc Thần bên bờ sông, đại ca không thể nào cưỡng lại được, y hệt những gì nàng ta mong đợi.
Đương nhiên, tất cả mọi việc mà Thịnh Nguyệt Cơ làm đã đạt được mục đích, sau khi Kỷ Tri Dao biết Ôn Bắc Xuyên trở thành tình địch của mình, hắn ngày nào cũng ở chỗ Thịnh Nguyệt Cơ nửa tháng liền.
Cũng giống như vài hôm trước đấy thôi, Thịnh Nguyệt Cơ và Kỷ Tri Dao chiến tranh lạnh với nhau, Ôn Bắc Xuyên một lần nữa được triệu hồi, trở thành "ái phi" của nàng ta.
Sau khi lợi dụng Ôn Bắc Xuyên xong, Thịnh Nguyệt Cơ cũng không đá hắn, miễn cưỡng để cho hắn một vị trí trong Bảy viên ngọc rồng.
Thậm chí, nếu như không phải vì Ôn Bắc Xuyên quá chiều chuộng Ôn Nguyễn, nói không chừng Thịnh Nguyệt Cơ sẽ đối xử với hắn rất tốt.
Bởi vì, Ôn Bắc Xuyên thật sự ưu tú.
Có lẽ lý lịch của hắn không hoàn mỹ như của Kỷ Tri Dao, nhưng hắn lại là người mà ngay cả Đương kim Bệ hạ cũng phải kiêng kị đấy.
Nhân vật mang tên Hoàng đế này, khi hắn trọng dụng một người, điều đó chứng minh kẻ đó hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Còn khi hắn kiêng kị một người nào đó, nói lên được rằng người này không bị hắn khống chế hoàn toàn.
Ôn Bắc Xuyên là người sau.
Nếu không, tại sao Ôn Bắc Xuyên lại chủ động tránh đi hiềm nghi, tự mình đến Hồng Lư Tư làm một chức quan vô dụng chứ?
Hắn cố ý che giấu năng lực của mình mà thôi!
Một Ôn thiếu khanh tài trí như thế, há lại không nhìn ra được chút tâm kế của Thịnh Nguyệt Cơ?
Đương nhiên là hắn biết.
Nhưng hắn không thể trốn thoát khỏi vầng hào quang của nữ chính, ma chú của Cơ nữ, chẳng cần đạo lý gì hết, tác giả thích vậy thì phải vậy thôi!
Nhân vật của Ôn Bắc Xuyên được xây dựng là một kẻ si tình biết rõ mình bị lợi dụng nhưng vẫn không oán trách gì cả, để cho Thịnh Nguyệt Cơ tuỳ ý sắp xếp, bị mị lực của nàng ta làm cho đầu óc mụ mẫm.
Có một điều duy nhất khiến cho Ôn Nguyễn cảm thấy khó hiểu đó chính là, đại ca thông minh như vậy, rốt cuộc là vì sao lại bị Kỷ Tri Dao đẩy vào đường chết luôn vậy?
Nhị Cẩu Tử nghe hết câu chuyện mà cô kể, mắt mèo mở to ra, bất ngờ ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa rên một tiếng, "Nguyễn Nguyễn, phụ nữ thật đáng sợ, Thịnh Nguyệt Cơ thật đáng sợ, cô cũng thật đáng sợ!"
Ôn Nguyễn vuốt ve an ủi nó một chút, mỉm cười nhìn Ân Cửu Dã, "Chính vì vậy ta mới nói Thịnh Nguyệt Cơ không xứng với đại ca ta."
"Hoá ra còn có chuyện như vậy sao, cô nương làm thế nào biết được vậy?" Ân Cửu Dã nghi hoặc hỏi.
"Tự mình lần mò đoán được đấy." Ôn Nguyễn mở to mắt nói dối.
Ân Cửu Dã cũng không cố ý gặng hỏi, chỉ nói, "Nhưng sau ngày hôm nay, có lẽ thái độ của Đại công tử với nàng sẽ khác đi."
"Vậy ngươi nói xem, ta nên làm thế nào để đại ca ta không tơ tưởng tới Thịnh Nguyệt Cơ nữa bây giờ?" Ôn Nguyễn nhìn Ân Cửu Dã, muốn nghiêm túc thảo luận với hắn về vấn đề này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.